“Chờ một chút, các anh dựa vào cái gì bắt anh ấy?" Tống Thanh Ca sốt ruột, chắn trước mặt Tô Trường Phong.
“Hắn bị tình nghi vào một vụ án cố ý đả thương người, phải theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra.”
“Nếu không tránh ra, có tin tôi mang cô đi cùng hay không?”
Tôn Lượng đẩy Tống Thanh Ca ra.
Tống Thanh Ca là một cô gái, đương nhiên không chịu nổi sức đẩy như vậy.
Cô bùm một tiếng, ngã xuống đất.
Chân phải đầu gối, nhất thời đập xuống đất, máu tươi chảy ròng.
Tôn Lượng trừng Tống Thanh Ca một cái: "Còn dám cản trở công vụ, tôi đưa cô đi cùng luôn!"
Xoẹt!
Ánh mắt Tô Trường Phong lập tức lạnh như băng.
“Xin lỗi.”
Tôn Lượng đương nhiên không chịu, "Cậu có bệnh à? Tôi dựa vào cái gì mà xin lỗi cô ấy?”
Bốp!
Tô Trường Phong giơ tay lên, tát vào mặt hắn!
"Chỉ dựa vào cô ấy là vợ tôi."
Tôn Lượng không nghĩ tới, Tô Trường Phong lại dám động thủ.
“Cậu dám đánh tôi?!"
Xoẹt!
Hắn từ bên hông rút ra khẩu súng đen, đặt lên trán Tô Trường Phong.
“Nếu cậu dám phản kháng, tôi sẽ bắn chết cậu!”
Ánh mắt Tô Trường Phong lạnh như băng, một cỗ sát khí tràn ngập.
Vào giờ khắc này, nhiệt độ trong phạm vi trăm mét đột nhiên hạ xuống, làm cho người ta rùng mình...
Ở Đại Hạ, còn chưa có ai dám dùng súng chĩa vào đầu Tô Trường Phong!
“Anh biết tôi là ai không?" Tô Trường Phong lạnh lùng nhìn Tôn Lượng.
Tôn Lượng tuy rằng sợ ánh mắt của hắn, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cậu không phải chỉ là một quân sĩ xuất ngũ sao, nổ cái rắm! Cậu bị tình nghi trọng tội, phải đi theo chúng tôi về điều tra.”
Tô Trường Phong gật gật đầu.
Tốt, hi vọng anh không hối hận.
“Còng lại, mang đi!" Tôn Lượng thấy Tô Trường Phong không dám phản kháng, lập tức nắm chắc.
Nhất thời, hai người bên cạnh trói Tô Trường Phong lại.
“Chú, chú đừng bắt ba con!" Tô Tô bĩu môi, khóc.
Tống Thanh Ca ước chừng đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vừa rời khỏi Tống gia, cảnh sát đã tới bắt người. Đây nhất định là Tống gia trả thù.
Tô Trường Phong nhìn hai mẹ con, ôn nhu cười cười.
"Không cần lo lắng cho anh, đêm nay trước khi trời tối, bọn họ sẽ thả anh ra."
Tôn Lượng cười lạnh: "Cậu tưởng đồn cảnh sát là nhà cậu mở? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Tô Trường Phong nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Đồn cảnh sát không phải nhà tôi mở, nhưng tôi biết, anh nhất định sẽ quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ."
“Vớ vẩn! Cậu là cái thá gì!" Tôn Lượng lớn tiếng mắng.
“Mang đi! Đội trưởng Ngô đang chờ thẩm vấn hắn!”
Hắn vung tay lên, Tô Trường Phong bị áp lên xe.
Trước khi rời đi, Tô Trường Phong nói với Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, đợi lát nữa có người tới tìm anh nói cho bọn họ biết, anh bị cảnh sát bắt đi. Bọn họ biết nên làm.”
Nói xong câu đó, hai chiếc xe tuần tra kéo còi, nghênh ngang rời đi...
Sau khi Tô Trường Phong bị bắt đi, Tô Tô oa oa khóc lớn lên, trong lòng Tống Thanh Ca lo lắng cho Tô Trường Phong, cũng sốt ruột không chịu được.
Tuy rằng cô đối với Tô Trường Phong vẫn có chút trách móc, nhưng kỳ thật rất để ý đến sự an toàn của hắn.
Trong lòng giãy dụa một lát, cô ôm lấy Tô Tô, vội vàng rời khỏi nhà cũ Tô gia......
Nhà họ Tống.
Đám người lão phu nhân nhìn mẹ con Tống Thanh Ca, ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tô Tô ôm chặt chân Tống Thanh Ca, có chút sợ hãi.
Tống Thanh Ca nhìn mọi người Tống gia trước mắt, vành mắt đỏ bừng.
“Bác cả, cháu biết là bác sai người đi bắt Trường Phong. Cháu cầu xin bác, có thể giơ cao đánh khẽ thả anh ấy ra không?”
(Dịch đến đây ad cũng muốn bực theo với bà này, trời ơi điên mất thôi)
Tống Thanh Mạn cười lạnh.
"Ồ? Tên tạp chủng kia bị bắt đi rồi? Thật sự là quá tốt, đêm nay tôi muốn mở chai Laffy chúc mừng chuyện vui này.”
Tống Thế Ân hai mắt lạnh như băng: "Tống Thanh Ca, chúng tôi dựa vào cái gì thả hắn? Hắn không phải rất có bản lĩnh sao, còn dám uy hiếp chúng tôi. Có bản lĩnh thì tự mình đi ra a.”
Lão phu nhân thì ngồi ở một bên, vẻ mặt hờ hững, trầm mặc không nói.
Tống Thanh Ca cắn răng: "Bà nội, con van xin bà, để bác cả thả Trường Phong. Chỉ cần bà để bác cả thả anh ấy ra, con nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để bồi thường cho Tống gia.”
Nghe được những lời này, ánh mắt mọi người Tống gia đều lóe lên.
Trầm tư vài giây, lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn về phía nàng: "Thật sự chuyện gì cô cũng đáp ứng?"
Tống Thanh Ca đã đoán được bà ta sẽ làm khó mình, nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
“Vâng.”
Lão phu nhân cùng Tống Thế Ân liếc nhau, khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Kỳ thật, tôi cùng bác cả cô, đều là người thấu tình đạt lý, cũng không phải không thể cân nhắc thả hắn ra.”
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải vì Tống gia giải quyết chút phiền toái."
“Phiền toái gì, nói thẳng đi." Tống Thanh Ca nói.
Lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: "Hạng mục của Tống gia và tập đoàn Tần thị xảy ra chút vấn đề, liên quan đến vi phạm hợp đồng. Nếu đối phương truy cứu trách nhiệm, Tống gia ít nhất phải trả ba ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng.”
"Nhưng mà, Tần tổng cho chúng ta một cơ hội khó có được. Nếu Tống gia có thể có một mỹ nữ ở bên hắn một đêm, hắn có thể cân nhắc không truy cứu trách nhiệm của Tống gia."
Nói xong, lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn Tống Thanh Ca: "Cô đi, hay là không đi?"
“Chỉ cần Tần tổng không truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng của Tống gia nữa, chúng tôi sẽ thả Tô Trường Phong về. Thế nào?”
Tống Thanh Ca không còn lựa chọn nào khác.
“Được, con đồng ý!”
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Tô Tô không muốn mẹ rời đi..." Tô Tô ôm chân cô, rụt rè nói.
Lòng Tống Thanh Ca như bị đao cắt.
Cô biết, nếu đi như vậy, cô sẽ không còn là một nữ nhân sạch sẽ nữa.
Nhưng mà, cô lại không thể không đi.
Cô thật sự không muốn Tô Tô lại mất đi cha......
“Tô Tô, con chờ mẹ ở đây, sáng mai mẹ về tìm con. Có được không?" Trên mặt Tống Thanh Ca lộ ra vẻ tươi cười.
Tô Tô ô ô khóc to.
Hơn một giờ sau, Tống Thế Ân tự mình lái xe, đưa Tống Thanh Ca đến văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tần thị...
Sau khi Tống Thanh Ca rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Tô lẻ loi đứng đó, trong đôi mắt to tràn đầy cô đơn.
Ba bị người ta bắt đi, mẹ cũng bị buộc phải rời đi, bây giờ Tô Tô chỉ còn lại một mình.
Nhưng mà, sự đáng thương của Tô Tô không ai để ý đến.
Ngược lại, cả nhà Tống gia tất cả đều vui mừng nhướng mày.
Ngay khi Tống gia đang vui sướng, Tống Khải lo lắng đi vào.
“Anh hai, anh đi đâu vậy? Nói với anh chuyện tốt, Tống Thanh Ca đã đồng ý đi gặp Tần tổng rồi." Tống Thanh Mạn nói.
Vốn là, cô ta còn lo lắng lão phu nhân sẽ để cho cô ta đi, hiện tại thì tốt rồi, Tống Thanh Ca đã làm kẻ đi thay.
Tống Khải sắc mặt âm trầm, "Bà nội, con vừa mới nghe nói một chuyện. Chuyện này, có thể sẽ khiến Tống gia chúng ta rơi vào vạn kiếp bất phục.”
“Cái gì?”
“Tiểu Khải, con mau nói xem đã xảy ra chuyện gì." Lão phu nhân gấp gáp nói.
Tống Khải nói: "Mọi người có biết vì sao Khâu Thiên Hải không tới dự tiệc mừng thọ của bà nội không?”
“Vì sao a? Hẳn là có chuyện quan trọng nên quên đến.”
Tống Thanh Mạn nói.
Tống Khải lạnh lùng nói: "Sai rồi.”
"Là bởi vì, có người giết hắn!"
"Hơn nữa, người nọ là ở hôn lễ của con gái Bắc Thiên Vương giết Khâu Thiên Hải."
(Bực nam nữ chính cái truyện này quá, tức quá)
Chương 12 Ngươi Không Đủ Tư Cách
Mọi người Tống gia đều cảm thấy khó thở.
Trong hôn lễ của con gái Bắc Thiên Vương, trước mặt mọi người giết em trai hắn, Bắc Thiên Vương chỉ sợ phải tru diệt cửu tộc của hắn mới đúng!
“Người cả gan làm loạn này là ai vậy?" Tất cả mọi người Tống gia đều sợ đến phát run vội vàng hỏi.
Ánh mắt Tống Khải, rơi vào trên thân ảnh nho nhỏ trong góc kia: "Người kia, chính là cha của đứa nghiệt chủng này-- Tô Trường Phong!"
“Cái gì?!”
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
“Tô Trường Phong...... Tô Trường Phong lại gây ra đại họa như vậy?”
Lão phu nhân nhíu chặt mày, như gặp phải tận thế: "Tiểu Khải nói không sai, Tống gia ta tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi!"
"Nếu Bắc Thiên Vương biết, Tô Trường Phong và Tống gia chúng ta quan hệ, nói không chừng sẽ giận cá chém thớt, trút xuống người Tống gia chúng ta. Bây giờ phải làm sao cho phải, như thế nào cho phải..."
Mọi người Tống gia sắc mặt tối tăm, lâm vào trầm tư.
Mà đúng lúc này, Tống Thanh Mạn bên cạnh, bỗng nhiên nói: "Bà nội, con có một chủ ý hay, nói không chừng không để Bắc Thiên Vương giận chó đánh mèo, có lẽ ông ta còn có thể cảm tạ chúng ta nữa."
Lão phu nhân vội vàng nói: "Chủ ý gì?”
Tống Thanh Mạn dán vào tai lão phu nhân: "Bà nội, nếu nghiệt chủng này là con gái của Tô Trường Phong, vậy không bằng chúng ta đưa nó cho Bắc Thiên Vương xử trí. Ba nó giết em trai người ta, người ta khẳng định không tha cho cả nhà nó. Chúng ta chủ động đưa nghiệt chủng qua cho bọn họ xử trí, Bắc Thiên Vương xem như nợ Tống gia chúng ta một ân tình."
Nghe được lời của cô ta, ánh mắt lão phu nhân nhất thời phát sáng
Thanh Mạn, chủ ý này của con hay lắm.
“Đề nghị của Thanh Mạn rất tốt, tôi hoàn toàn ủng hộ." Tống Thế Ân tỏ thái độ.
“Bà nội, con cũng đồng ý."Tống Khải nói:"Như vậy là dễ cho cả nhà Tô Trường Phong rồi.”
“Nhanh, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn tự mình đưa tên nghiệt chủng này qua đó." Lão phu nhân nghĩ đến cơ hội nịnh bợ Khâu Thiên Giang, trong lòng nhất thời kích động.
“Vâng, bà nội." Khóe miệng Tống Thanh Mạn nhếch lên một nụ cười thắng lợi.
Tống Thanh Ca a Tống Thanh Ca, không phải cô vẫn luôn xinh đẹp hơn tôi, ưu tú hơn tôi sao? Ha hả, hiện tại tôi hủy đi con gái cô, tôi xem về sau cô còn dám so sánh với tôi nữa hay không.
Sau đó, Tống gia đưa Tô Tô lên xe, lão phu nhân tự mình dẫn mọi người đến Khâu gia...
Ngõ Đồng Lý.
Một chiếc xe việt dã màu xanh lá cây, dừng cách đó không xa.
Mặc Ảnh và Phá Quân lần lượt mang theo một cái túi thật to, xuống xe. Trong túi chứa đầy các loại đồ dùng sinh hoạt.
“Phong ca, chị dâu, chúng tôi đã trở lại." Phá Quân hắng giọng hô.
Cửa chính nhà không khóa, nhưng không có người đáp lại.
Hai người đi vào.
“Hả? Phong ca và chị dâu hình như đều không có ở đây." Phá Quân để túi xuống, nghi hoặc nói.
“Em gọi điện thoại cho anh Phong." Mặc Ảnh lấy điện thoại ra, liên lạc với Tô Trường Phong, lại phát hiện điện thoại của Tô Trường Phong tắt máy.
“Điện thoại của lão đại tắt máy rồi." Mặc Ảnh nhìn thoáng qua Phá Quân, kinh ngạc nói.
Phá Quân đi tới cửa, ngẩng đầu, nhìn lướt qua xung quanh.
"Mặc Ảnh, nơi này có camera. Cậu hack vào mạng, video theo dõi hẳn là có thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra."
“Được.”
Sau đó, Mặc Ảnh lấy máy ra, nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống quản lý thành phố Hàng Thành.
Một phút sau, cô buông máy tính xuống, nhìn về phía Phá Quân: “Phong ca bị người của đồn cảnh sát mang đi. Người của đồn cảnh sát, còn đả thương chị dâu.”
Bùm!
Phá Quân vừa nghe, lửa giận trong lòng hừng hực bốc cháy.
Cục tuần tra Hàng Thành!
Lớn gan lớn mật a!
Không chỉ bắt Thương Long Chiến Thần, còn đả thương vợ của Chiến Thần!
Cục công an Hàng Thành, muốn chết sao!
Nói xong, hắn cùng Mặc Ảnh bước nhanh ra khỏi cửa lớn, lên xe.
Trên xe, Phá Quân lấy điện thoại mã hóa ra, bấm một dãy số.
Gọi điện thoại cho tổng cục trưởng cục công an.
Không đến nửa phút, bên trong ống nghe vang lên một đạo cung kính giọng nam: "Phá Quân đại nhân, tôi là Tổng cục trưởng cục công an Thái Tuấn, ngài tìm tôi?"
Phá Quân và Mặc Ảnh mặc dù là người thân cận của Tô Trường Phong, nhưng kỳ thật, bọn họ đều là chuẩn chiến tướng bốn sao!
Đủ để sánh ngang với chức phó chủ tịch tỉnh!
Người phụ trách công an ở Hàng Thành, ở trước mặt bọn họ chỉ là con kiến mà thôi.
Phá Quân trầm giọng nói: "Thái Tuấn đúng không, ông nghe cho kỹ. Thủ hạ của ông đã bắt lão đại chúng tôi đi rồi, trong vòng hai mươi phút, nếu ông không đem lão đại chúng tôi thả ra, ông đây dẫn theo Thương Long Quân, tàn sát hang ổ của ông!"
Nói xong, hắn liền cúp điện thoại!
Thái Tuấn nghe điện thoại xong, trong lòng run cầm cập......
Thân là tổng trưởng cục công an Hàng Thành, hắn hiểu rõ cục diện chính trị của Đại Hạ hơn người bình thường một chút. Cho nên, ông ta cũng biết, lão đại trong miệng của Phá Quân là ai.
Đây chính là quân chủ của trăm vạn Thương Long quân, vì Đại Hạ lập xuống chiến công hiển hách - Thương Long Chiến Thần!
Mà người của mình, lại bắt Thương Long Chiến Thần......
Khó trách Phá Quân muốn diệt hang ổ của ông ta!
Thái Tuấn không kịp lau mồ hôi, bảo thư ký dùng tốc độ nhanh nhất mở cuộc họp video cho cục trưởng của các khu vực .
"Đều nghe cho kỹ, tôi cho mọi người mười lăm phút, trong thời gian mười lăm phút phải tìm được Tô Trường Phong, tìm không thấy người thì vị trí cục trưởng từng khu cũng đừng ngồi nữa!"
Hàng Thành, cục công an khu Hạ Sa.
Tô Trường Phong bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Loại thủ đoạn chắp hai tay sau lưng này vô cùng ác độc. Nếu không kiễng chân lên, hai tay nhất định sẽ bị còng đến chảy máu.
Hiển nhiên, đây là sự trả thù của Tôn Lượng.
“Tôi xem ở chỗ này cậu còn hống hách được nữa không?" Tôn Lượng cười lạnh hai tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Không bao lâu, hắn mang theo một người, đi vào.
Người tới chính là đại đội trưởng của cục công an - Ngô Cương.
Lại nói, mệnh lệnh đi bắt Tô Trường Phong, chính là Ngô Cương ra lệnh.
Tống Thế Ân và hắn là bạn tốt nhiều năm, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Tống Thế Ân, liền lập tức an bài người đi bắt Tô Trường Phong.
“Cậu biết tội không?" Ngô Cương ngồi bên cạnh thẩm vấn, lạnh lùng nhìn Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Tôi có tội gì? Các người muốn gán tội cho tôi sao?”
Ngô Cương hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu tử, đừng quá ngông cuồng. Cậu không chỉ cố ý làm người khác bị thương, còn bị tình nghi cản trở công vụ. Chỉ bằng hai điều này, cậu có thể ngồi tù mười năm!”
“Tiểu Lượng, bảo hắn ký tên vào biên bản.” Hắn nháy mắt ra hiệu với Tôn Lượng.
Tôn Lượng lập tức ngầm hiểu, đem một bản ghi chép đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong xem xong ghi chép, nở nụ cười.
Người còn chưa tới, ghi chép đã chuẩn bị xong trước? Đây rõ ràng là đào xong hố, để cho hắn nhảy vào mà.
Nếu hắn ký tên, tương đương với thừa nhận hai tội danh cố ý hành hung và cản trở người thi hành công vụ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ký biên bản đi, nhanh lên!" Tôn Lượng chỉ vào mũi Tô Trường Phong, lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn định tội cho tôi?”
Tô Trường Phong bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn ánh mắt của hắn, gằn từng chữ nói: "Các ngươi, đủ tư cách sao?"
Xoẹt!
Ngô Cương giận dữ.
“Cậu rất nhanh sẽ biết, tôi có đủ tư cách hay không. Tôi nói cho cậu biết, lần này cho dù Thiên Vương có tới, cũng không cứu được cậu đâu!”
Mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Chương 13 Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ
Chỉ thấy, tổng cục trưởng cục công an Hàng thành dẫn theo bảy cục trưởng của toàn thành phố vội vàng đứng ở cửa.
Khi Thái Tuấn nhìn thấy một màn trong phòng thẩm vấn, hai chân ông ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất!
Đường đường là một Thương Long Chiến Thần thế nhưng bị người của ông ta bắt, còn còng ở trên máy thẩm vấn......
“Tổng trưởng, sao ngài lại tới đây......”
Nhìn thấy Thái Tuấn, Ngô Cương lập tức đứng lên, nghênh đón.
Thái Tuấn chính là tổng cục trưởng cục công an của toàn thành phố, mà Ngô Cương chỉ là một đại đội trưởng khu Hạ Sa, địa vị cách xa nhau một trời một vực.
Tuy nhiên.
Ngô Cương vừa đi tới trước mặt Thái Tuấn, đã bị Thái Tuấn cho ăn một bạt tai.
Bốp!
"Đồ khốn nạn"
“Là ai cho cậu lá gan làm như vậy!”
"Tổng trưởng, tôi..." Ngô Cương đầu đầy mồ hôi, đáy lòng hoang mang không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nói cho cậu biết, vị này là Thương Long......”
Nhưng không đợi Thái Tuấn nói xong, đã bị Tô Trường Phong dùng ánh mắt ngăn lại, Thái Tuấn nhất thời ngậm miệng.
Răng rắc!
Chỉ thấy, hai tay Tô Trường Phong nhẹ nhàng dung lực, còng tay nhất thời hóa thành mảnh vụn.
Hắn buông lỏng bả vai, đứng lên, nhìn về phía Ngô Cương.
Con ngươi Ngô Cương thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Thì ra, người ta chỉ là không muốn thoát ra mà thôi, nếu không, bằng thực lực của hắn, cho dù tàn sát toàn bộ cái đồn công an be bé này, cũng không thành vấn đề...
Liên tưởng đến những lời Thái Tuấn vừa muốn nói được nữa chừng, trong đầu của tên đội trưởng lập tức hiểu ra, vừa rồi tổng cục trưởng muốn nói là: Thương Long Chiến Thần!
“Tôi nói rồi, muốn định tội tôi, anh không đủ tư cách." Tô Trường Phong thản nhiên nhìn về phía Ngô Cương.
Ngô Cương lúc này, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hai chân hắn mềm nhũn, bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất!
“Ngô Cương, bái kiến chiến thần!”
Khoảnh khắc Ngô Cương quỳ xuống, Tôn Lượng cũng quỳ phịch xuống đất.
Tôn Lượng nghe rất rõ ràng, Ngô Cương vừa rồi gọi đối phương là -- chiến thần!
Bất kể là vị chiến thần nào, đều là loại nhân vật nhỏ như bọn họ không thể trêu vào.
Nghĩ đến lúc trước mình không chỉ ngang ngược đối với Tô Trường Phong, còn đẩy vợ chiến thần bị thương, Tôn Lượng sợ đến choáng váng nói không nên lời, lần này mười tám đời nhà hắn tiêu rồi.
Hắn bò đến trước mặt Tô Trường Phong, bùm bùm, đầu dập liên hồi xuống dưới nền đất lạnh lẽo.
“Xin...... xin Chiến Thần tha cho tôi...... van cầu ngài, tha cho tôi một con đường.....”
Tô Trường Phong thản nhiên nhìn hắn: "Tôi nói rồi, thế mà các người không tin.”
Lúc này, Tôn Lượng không kiềm được sợ hãi trong lòng, hai chân run rẩy, một chất lỏng tanh hôi, theo đó chảy ra.
Thằng này sợ vãi đái rồi.
Dám đắc tội Thương Long Chiến Thần, Thái Tuấn há có thể tha cho bọn họ.
Khi Tô Trường Phong cùng đám người Thái Tuấn đi ra khỏi đồn, Mặc Ảnh và Phá Quân lập tức chạy đến nghênh đón.
“Phong ca.”
“Phong ca.”
Tô Trường Phong nhìn về phía bọn họ: "Là các ngươi gọi bọn họ tới?"
Phá Quân liếc Thái Tuấn một cái, nói: "Thuộc hạ không gọi Thương Long quân tới tàn sát cái ổ của ông ta, đã cho ông ta mặt mũi rồi.”
Thái Tuấn vẻ mặt sợ hãi, vội vàng kiểm điểm nói: "Vâng vâng, Phá Quân đại nhân nói rất đúng. Là tôi không quản tốt thủ hạ của mình, tôi nhất định sẽ kiểm điểm sâu sắc.”
Tô Trường Phong nói: "Đủ rồi, mấy người kia đã bị trừng phạt. Việc này dừng ở đây đi.”
“Cảm ơn đại nhân!" Trong lòng Thái Tuấn thở phào nhẹ nhõm, giống như sống sót sau tai nạn.
“Đi, về nhà." Tô Trường Phong nói.
“Vâng!”
Trên đường, trong xe.
Tô Trường Phong ngồi ở hàng sau, trầm giọng nói: "Hai người có nhìn thấy Thanh Ca không?"
“Mặc Ảnh lắc đầu. Không có, lúc chúng thuộc hạ tới, cửa không khóa, nhưng cũng không thấy chị dâu.”
“Cái gì?" Tô Trường Phong chấn động.
“Kiểm tra cho tôi, Thanh Ca và Tô Tô đi đâu rồi?”
“Vâng.”
Tại Nhà họ Tống.
Thân ảnh Tô Trường Phong xuất hiện trước cửa Tống gia.
Hắn sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị đi vào.
Nhưng vừa tới cửa, lại bị bảo vệ canh cửa Tống gia ngăn lại.
“Đứng lại!" Bảo vệ mập lạnh lùng nói.
Người này là thân thích phương xa của lão phu nhân Tống gia, ở Tống gia ăn chực mười mấy năm, là một con chó điển hình.
Tô Trường Phong nói: "Tôi là chồng của Tống Thanh Ca, tới đây tìm cô ấy và đứa bé.”
Bảo vệ mập đảo tròng mắt, "Ồ? Cậu chính là tên phế vật mà Tống Thanh Ca lấy à?”
“Chậc chậc, tôi nói này, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy, đến Tống gia làm gì, xin cơm ăn sao!”
“Mau cút đi!”
Xoẹt!
Đáy mắt Tô Trường Phong chùng xuống.
Tên bảo an mập cười lạnh một tiếng: "Nếu như sĩ diện như vậy, có gan về sau đừng tới Tống gia!"
Bốp!
Tô Trường Phong cho hắn ăn một bạt tai, nhưng hắn lỡ tay dùng sức hơi quá dẫn đến miệng tên bảo an chảy đầy máu.
“Chuyện của Tống gia, còn chưa tới phiên một tên bảo vệ xen vào.”
“Còn dám lắm miệng, tao sẽ giết mày!”
Một cỗ uy áp bàng bạc, đột nhiên tản ra, tựa như cự thạch vạn cân, đánh về phía bảo vệ, ép tới mặt hắn đỏ bừng,đến hít thở cũng có chút khó khăn.
“Tôi...... Tôi không dám...... Tôi sai rồi......”
Tô Trường Phong thu lại uy áp, chuẩn bị đi vào trong.
Nhưng lúc này, bảo vệ lại nói: "Tô tiên sinh...... Lão phu nhân mang theo các vị Tống gia đi ra ngoài rồi.”
Tô Trường Phong sửng sốt.
“Thanh Ca cũng cùng đi ra ngoài sao?”
Bảo vệ chớp mắt, "Tôi nghe người khác nói, đại tiểu thư vì cứu cậu, đồng ý đi với Tần tổng một đêm. Hơn một giờ trước, cô ấy đã bị đưa đi.”
Bùm!
Tống Thanh Ca vậy mà vì cứu hắn, lựa chọn hy sinh chính mình? Sao cô lại ngốc như vậy!
Tô Trường Phong lòng nóng như lửa đốt, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Ảnh.
Mặc Ảnh, Thanh Ca sợ là sắp xảy ra chuyện! Lập tức tìm địa chỉ tập đoàn Tần thị cho tôi!
“Vâng!" Trong vòng một phút, Mặc Ảnh đã gửi địa chỉ cho Tô Trường Phong...
Tập đoàn Tần thị, văn phòng tổng giám đốc.
Tổng giám đốc Tần Nham đang ngồi trên sô pha trong văn phòng, vừa uống rượu vang đỏ, vừa thưởng thức mỹ nữ cực phẩm trước mắt.
Người đẹp này, chính là Tống Thanh Ca.
Trước khi đưa Tống Thanh Ca tới bồi Tần Nham, lão phu nhân ép cô thay bộ váy màu đen gợi cảm, lúc này trên người Tống Thanh Ca lộ ra đường cong chữ s, đùi ngọc thon dài, tản ra sáng bóng mê người.
"Tần tổng, vừa rồi đánh golf, ngài có vui không?" Tống Thanh Ca ngồi ở đối diện hắn, trong lòng cân nhắc như thế nào mới có thể mau chóng thoát thân.
Vừa rồi, cô cùng Tần Nham đi đánh golf hơn một tiếng. Bởi vì có những người khác ở đây, Tần Nham cũng không tìm được cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Tần Nham nhấp một ngụm rượu vang, cười lạnh hai tiếng: "Tống Thanh Ca, không phải cô muốn đi chứ?”
“Tôi nói cho cô biết, đêm nay cô chính là người của tôi. Tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm đó. Nếu không, ba ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng của Tống gia các người, một đồng cũng không thể thiếu.”
Tần Nham này, cũng không phải là người tốt lành gì.
Hắn không chỉ có danh hảo sắc, thủ đoạn làm ăn cũng có chút tàn nhẫn, thường xuyên quỵt nợ, gài bẫy người khác.
Tống Thanh Ca hít sâu một hơi, tuy rằng cô đồng ý đến bồi Tần Nham, nhưng nội tâm vẫn hết sức kháng cự.
“Tần tổng... có thể đổi điều kiện khác không?”
Ánh mắt Tần Nham lạnh lẽo.
Hắn đột nhiên giơ tay phải lên ra hiệu cho Tống Thanh Ca tiến lại gần.
Xoẹt!
Chương 14 Đầu danh trạng
“Lại đây, ngồi lên đùi tôi!”
Tần Nham lạnh lùng nhìn Tống Thanh Ca, ra lệnh.
Tống Thanh Ca vẫn không nhúc nhích.
Tần Nham có hơi mất hứng, vụt một cái đứng lên, nghiêm mặt đi tới trước mặt Tống Thanh Ca.
"Mặt mũi cô cũng lớn ghê nhỉ?"
Bốp!
Hắn vừa nói xong liền đưa tay lên, tát vào mặt Tống Thanh Ca.
Tống Thanh Ca sao có thể chịu được sức của một người đàn ông to khỏe như vậy, cho nên liền ngã nhào xuống đất, khóe miệng cũng chảy ra vài vết máu.
"Còn nữa, nghe nói cô có một đứa con gái đúng không? Ha ha! Đêm nay nếu cô không hầu hạ ông đây cho tốt ta, ngày mai tôi sẽ cho người bắt con gái của cô lại đây. Cô tự mình chọn đi!”
Thân thể Tống Thanh Ca run lên!
Bảo cô đi hầu hạ Tần Nham, đánh chết cô cũng không làm được. Thế nhưng, Tần Nham đang dùng Tô Tô uy hiếp......
Nhìn Tống Thanh Ca tựa hồ muốn chịu thua, Tần Nham vô cùng thỏa mãn.
“Lại đây, nhanh lên!”
Nhưng, đúng lúc này.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, đột nhiên vang lên.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, bị người ta đạp ngã.
Chỉ thấy, một đạo thân ảnh to lớn chắn ở trước mặt Tống Thanh Ca, vội vàng ôm cô vào lòng.
“Thanh Ca!”
Khi Tống Thanh Ca nhìn thấy Tô Trường Phong, lo lắng trong lòng, trong nháy mắt cũng bỏ xuống.
Cô nhào vào trong lòng Tô Trường Phong, nước mắt rơi như mưa.
“Nếu anh không đến kịp, có thể cả đời này, sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
Bởi vì, Tống Thanh Ca đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong túi xách của cô, đựng một con dao gọt hoa quả. Nếu như mình thật sự thất thân, cô liền tự sát.
Tô Trường Phong ôm người đẹp, nhìn hai má sưng đỏ của cô, lửa giận trong lòng hừng hực nổi lên.
Hắn nhìn Tần Nham, gằng giọng nói: "Là mày đánh vợ tao?”
Tần Nham cũng không thua kém lườm lại Tô Trường Phong: "Con mẹ nó mày là thằng nào?”
“Tao là chồng cô ấy." Tô Trường Phong nhìn hắn, gằn từng chữ.
Tần Nham cười lạnh, không coi Tô Trường Phong ra gì.
“Thì ra là người đàn ông của cô ta. Đúng, nữ nhân của mày là do tao đánh, sao nào?”
“Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao, nghĩ tới hậu quả chưa?”
Tô Trường Phong cười nhếch một cái.
Một quyền đánh vào mặt Tần Nham!
Răng rắc!
Nửa khuôn mặt Tần Nham, trong nháy mắt vặn vẹo.
Hắn đau đến toàn thân run rẩy, cắn răng, lạnh lùng nói: "Mày dám đánh tao.. Có tin tao khiến Tống gia lập tức phá sản hay không..."
Tô Trường Phong đáp: “Tùy mày thôi, Tống gia phá sản thì phá sản, liên quan rắm gì đến tao.”
Nhưng mà, ngươi phạm sai lầm, phải gánh vác trách nhiệm.
Nói xong, Tô Trường Phong lại ra tay đấm vào má còn lại của Tần Nham.
“A!!! Tao giết mày!......”
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị Một trận thảm thiết vang lên, gần như truyền khắp cả tòa nhà.
Mọi người tập đoàn Tần thị tuy nghe được tiếng kêu thảm thiết này, nhưng không ai dám tới gần.
Bởi vì, trước đó, tất cả bảo an của tập đoàn ngăn cản Tô Trường Phong tiến vào, đều bị hắn phế đi!
Bên trong taxi.
Tống Thanh Ca ôm chặt Tô Trường Phong, không chịu buông ra.
“Anh đả thương Tần Nham, hắn nhất định sẽ điên cuồng trả thù Tống gia.”
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Trả thù Tống gia, chẳng phải là rất tốt sao.”
Tống Thanh Ca không nói gì, thần sắc phức tạp.
Tô Trường Phong nhìn cô, "Thanh Ca, em hận Tống gia không?”
“Nếu như em không phản đối, anh muốn diệt Tống gia.”
Tống Thanh Ca lườm hắn một cái.
“Được rồi, em biết anh tức giận, nhưng Tống gia cũng không phải anh muốn diệt là có thể diệt.”
"Bây giờ anh chỉ là một quân sĩ giải ngũ, không tiền không của, lấy cái gì đối phó Tống gia?"
Nói xong, lại thở dài.
“Em hận Tống gia, nhưng dù sao Tống gia cũng là nơi sinh ra em nuôi dưỡng em. Hơn nữa, coi như nể tình ông nội, em cũng không muốn Tống gia phá sản.”
"Trước khi ông nội qua đời, đối với em vẫn rất tốt. Em không muốn ông nội ở dưới cửu tuyền, không thể yên nghỉ......"
Tô Trường Phong trầm tư một lát, "Bên tập đoàn Tần thị, em không cần lo lắng. Nếu muốn tập đoàn Tần thị phá sản, chuyện này anh sẽ xử lý.”
“Một ngày không xa, anh bảo đảm em có thể nghe được tin tức tập đoàn Tần thị phá sản.”
Tống Thanh Ca nghi hoặc nhìn hắn: "Tập đoàn Tần thị phá sản? Điều này sao có thể chứ. Tập đoàn Tần thị hiện tại phát triển rất tốt, ở Hàng Thành có thể xếp vào top 10, làm sao có thể nói là ngã là ngã chứ.”
Tô Trường Phong cười cười, "Không có gì là không thể. Bởi vì, anh muốn nó đóng cửa.”
Đối với thân phận của hắn mà nói, để cho một tập đoàn be bé phá sản thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Thấy bộ dáng Tô Trường Phong nghiêm túc, Tống Thanh Ca im lặng hồi lâu.
“Sáu năm nay anh học cái gì không học, chỉ học được nói khoác.”
Tô Trường Phong cười cười, cũng không cần biết Tống Thanh Ca có đồng ý với mình hay không.
“Đúng rồi, Tô Tô ở đâu? Vừa rồi lúc anh đến Tống gia tìm em, bảo vệ nói người Tống gia đều đi ra ngoài. Chẳng lẽ là bị bọn họ mang đi?”
Vừa rồi hắn vội vã tới cứu người, cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này có hơi kỳ quặc.
Người Tống gia cũng không thích Tô Tô, sao lại dẫn cô đi chơi chứ?
Tống Thanh Ca cũng sửng sốt: "Tô Tô không có ở đó sao?”
“Nguy rồi, Tô Tô sẽ không xảy ra chuyện chứ?......”
Tô Trường Phong nói với người lái xe: "Sư phụ, phiền ông dùng tốc độ nhanh nhất đi Tống gia!"
Hàng Thành, Khâu phủ.
Trong phòng khách, Khâu Thiên Giang và Triệu Tứ Hải đang tiếp đãi lão phu nhân Tống gia.
“Đứa nhỏ này, là con gái của Tô Trường Phong?" Khâu Thiên Giang nhìn Tô Tô rụt rè, âm trầm nói.
Vẻ mặt lão phu nhân tươi cười, "Khâu tiên sinh, tuyệt đối không thể sai được.”
Khâu Thiên Giang trao đổi ánh mắt với mọi người, ánh mắt nhìn về phía Tô Tô càng thêm phức tạp.
“Lão phu nhân mang cô bé tới đây là có ý gì?" Khâu Thiên Giang biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
Lão phu nhân cười mỉa: "Khâu tiên sinh, tôi nghe nói trước đó Tô Trường Phong từng đại náo hôn lễ của Khâu tiểu thư. Cho nên, tôi muốn đem nghiệt chủng này giao cho Khâu gia tùy ý xử trí, coi như là Tống gia bồi tội. Chỉ cầu Khâu tiên sinh đừng vì Tô Trường Phong mà giáng tội Tống gia.”
Sau khi lão phu nhân nói xong, Khâu Thiên Giang và mọi người lại nhìn nhau vài lần.
Khâu Mỹ Linh đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nếu như, tôi muốn đứa nhỏ này, Tống gia cũng không có ý kiến?"
Tống Thế Ân cúi đầu cười nói: "Đương nhiên không có ý kiến. Mạng của đứa nhỏ này vốn đã tiện, có thể khiến ngài động thủ với nó cũng là vinh hạnh của nó.”
Khâu Mỹ Linh cười lạnh, "Tống gia các người vì mình, chuyện gì cũng có thể làm được. Bội phục.”
Bị châm chọc một câu, tất cả mọi người Tống gia ngượng ngùng cười cười, đáy lòng có chút xấu hổ.
Trong phòng khác yên tĩnh một hồi, sau đó Khâu Thiên Giang nói: "Lão phu nhân, cám ơn ý tốt của bà. Đứa nhỏ này, để ở lại đi.”
“Được, được. Vậy chúng ta không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Lão phu nhân thấy Khâu Thiên Giang giữTô Tô ở lại, trong lòng mừng rỡ, vội vàng dẫn người rời đi.
Sau khi mọi người Tống gia rời đi, Khâu Thiên Giang nhìn về phía Triệu Tứ Hải: "Chúng ta hiện tại đứa nhỏ này ở trong tay, ngươi nói, nên đối phó người nọ như thế nào?"
Triệu Tứ Hải vuốt vuốt râu dê: "Đã như vậy, sao không dùng đứa nhỏ này chọc giận hắn, làm cho hắn mất đi lý trí, sau đó bắt hắn chui đầu vào lưới. Mọi người cảm thấy thế nào?"
Mọi người Khâu gia nhanh chóng hiểu dụng ý của Triệu Tứ Hải.
Dùng con gái làm mồi nhử, khiến Tô Trường Phong mất đi lý trí để cứu cô bé, từ đó rơi vào cái bẫy mà Khâu gia đã bố trí trước đó.
Tuyệt vời!
Mọi người Khâu gia đều tỏ tán thành.
“Chuyện này giao cho con đi. Tra tấn người khác con rất thành thạo." Khâu Mỹ Linh chủ động nói.
Dừng một lát Khâu Mỹ Linh ở bên cạnh đột nhiên nói tiếp: "Cha, con cho người tra hồ sơ của tên họ Tô, hắn là quân sĩ xuất ngũ của Chiến Bộ.”
Tuy rằng hắn đã giải ngũ, nhưng ở bên trên có lẽ cũng có chút nhân mạch.
Nếu chúng ta đối xử với hắn như vậy, có gây ra phiền toái gì không?
Khâu Thiên Giang trầm tư một lát, "Mỹ Linh, con gọi điện thoại bảo Tiểu Lực về một chuyến.”
Tiểu Lực trong miệng Khâu Thiên Giang, tên đầy đủ là Đinh Lực, là con nuôi của hắn.
Sáu năm trước, Đinh Lực thi đậu trường quân đội Chiến Bộ, từ đó một bước lên trời, mọi người Khâu gia bởi vậy ôm kỳ vọng rất lớn vào hắn.
Chương 15 Trời nghiêng đất ngã
Khâu Mỹ Linh nhíu mày: "Ba, Tiểu Lực có thể trở về sao? Không phải nói bên kia quản rất nghiêm sao.”
Khâu Thiên Giang cười cười: "Hai ngày trước Tiểu Lực gọi điện thoại cho ba, nói hai ngày nay cậu ấy vừa vặn muốn dẫn đội đi ngang qua Hàng Thành.”
Hả? Tiểu Lực được thăng cấp rồi? "Ánh mắt Khâu Mỹ Linh sáng ngời.
Khâu Thiên Giang gật đầu, "Đúng, ba tháng trước, Tiểu Lực được thăng cấp làm đội trưởng tiểu đội ba của chiến đội Thiên Ưng ở chiến khu phía đông. Chiến đội Thiên Ưng chuyên phụ trách an toàn của chỉ huy sứ, địa vị không tầm thường.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người Khâu gia đều tán thưởng.
“Tiểu Lực sắp về rồi, Tô Trường Phong sợ là có thể sẽ bị dọa tè ra quần." Bạch Tư Triết hào hứng bừng bừng nói.
“Lấy địa vị của Tiểu Lực trong quân, nhất định sẽ đè bẹp cái tên Tô Trường Phong nào đấy. Cho dù hắn có quan hệ với Chiến bộ, cũng không cần lo lắng. Đúng không, ba?”
Khâu Thiên Giang gật đầu.
“Nói không sai.”
"Ngày mai, Khâu gia ta ở cửa biển Thương Giang , nhất định phải giết tên khốn đó trước mặt mọi người!"
Lúc này, Khâu Mỹ Linh nhìn Tô Tô đang núp dưới đất, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
"Nhóc con, ba mày nằm mơ cũng không nghĩ tới, mày sẽ rơi vào tay tao đúng không? Lúc trước hắn ta có bao nhiêu ngông cuồng, hiện tại sẽ có bao nhiêu thảm thương. Ha ha!" nói xong, cô ta bỗng nhiên rút ra roi da, hung hăng quất vào trên người Tô Tô!
“Tao không chỉ muốn tra tấn mày, tao còn muốn cho ba mày nghe được tiếng kêu thảm thiết này của mày.”
Nhà họ Tống.
Khi Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca trở lại Tống gia, đám người Tống gia lão phu nhân còn chưa trở về.
Sau nhiều lần truy hỏi, hạ nhân Tống gia mới nói cho hai người, đám người lão phu nhân Tống gia, mang theo Tô Tô đi tìm Khâu Thiên Giang.
“Bọn họ sẽ làm gì Tô Tô?" Tống Thanh Ca toàn thân run rẩy, ôm cánh tay Tô Trường Phong, gấp giọng nói.
Ngay khi Tô Trường Phong vừa muốn trả lời, điện thoại di động của hắn đột nhiên rung lên.
Cuộc gọi đến, là một số lạ.
Khi hắn nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lạnh của Khâu Mỹ Linh.
"Tô Trường Phong, nghe xem đây là âm thanh gì?"
Tô Trường Phong sửng sốt.
Sau đó, toàn thân hắn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt! Bởi vì, đầu dây bên kia, vang lên tiếng roi vụt xuống, còn có tiếng thét chói tai thống khổ của Tô Tô!
A!
“Đừng đánh con, đừng đánh con.”
“Ba...... Tô Tô đau quá...... Mẹ...... Tô Tô đau quá...... Mau tới cứu con......”
Đáy mắt Tô Trường Phong bốc lửa như muốn ăn tươi nuốt sống vạn vật.
“Cô có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng động đến con bé!”
Khâu Mỹ Linh cười lạnh hai tiếng: "Tô Trường Phong, anh đối xử với chú hai tôi như thế nào, chúng tôi sẽ đối xử với con gái anh như thế đó.”
Nói xong, trong ống nghe điện thoại vang lên một trận tiếng roi da đánh xuống.
Sau đó, tiếng thét chói tai của Tô Tô, lại vang lên.
Tô Trường Phong nắm chặt di động, lúc này màn hình điện thoại đã bị hắn bóp đến biến dạng.
“Tôi nhắc lại lần nữa, có việc gì thì nhằm vào tôi.”
Khâu Mỹ Linh cười ha ha: "Được, vậy thỏa mãn nguyện vọng của anh vậy.”
“Nếu muốn nhìn con gái anh, đúng chín giờ sáng mai ở cửa sông Thương Giang.”
“Nếu anh không đến, thì anh vĩnh viễn sẽ không gặp được con gái anh nữa.”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Lúc này Tô Trường Phong chỉ cảm thấy cơ thể như đang bốc lữa, chậm rãi thiêu đốt toàn thân!
Từ khi hắn bị đưa tới cục công an, rồi đến Tống Thanh Ca bị đưa đi phục vụ Tần Nham, rồi đến Tô Tô bị Tống gia coi như vật tế, hắn đã không thể nhịn được nữa.
Đường đường là Thương Long Chiến Thần, giết chết thống soái bảy nước mà người nhà của mình, ba lần bốn lượt bị người ta tra tấn!
Không thể nhịn được nữa!
Giờ phút này Tô Trường Phong như muốn băm bọn người đó thành trăm mảnh.
Khâu gia, nếu các người đã muốn chết như vậy tôi sẽ thành toàn cho các ngươi!
Hắn bấm số điện thoại của Phá Quân: "Cầm Thương Long lệnh, trở về bắc cảnh, gọi Thương Long quân đến đây!”
“Tuân lệnh!”
Thương Long Chiến Thần tức giận, thề phải dẫn Thương Long quân, huyết tẩy Hàng Thành!
Tin tức một khi truyền ra, không chỉ Hàng Thành, năm đại chiến vực, cũng đều chấn kinh.
Trong lòng vô số người âm thầm cảm thán.
Hàng Thành, sắp trời nghiêng đất ngã, mưa máu gió tanh rồi đây!
Miền Đông chiến vực, trung tâm chỉ huy.
Ngay lúc này chỉ huy sứ Cung Đằng nhận được tin tức: Thương Long Chiến Thần phát ra Thương Long lệnh!
Cung Đằng vụt một cái, đứng lên.
Hắn xuất thân ở Thương Long quân, Tô Trường Phong chính là tín ngưỡng của hắn!
Không chút do dự, Cung Đằng cầm lấy điện thoại bàn, gọi điện thoại cho thư ký.
"Truyền mệnh lệnh của tôi, lập tức khởi động, tiến vào trạng thái chiến đấu! Quân đoàn tám của Đông Bộ Chiến Vực, tối nay khởi hành, đi Hàng Thành!"
“Vâng, chỉ huy sứ!”
Một lát sau, quân đoàn tám của Đông Bộ Chiến Vực, gần mười vạn người khởi hành lên đường.
Còn có máy bay chiến đấu, xe thiết giáp các loại trang bị cỡ lớn, toàn bộ kéo ra.
Cùng lúc đó, bốn đại chỉ huy sứ Tây Bộ Chiến Vực, Nam Bộ Chiến Vực, Bắc Bộ Chiến Vực, Trung Bộ Chiến Vực, gần như cùng lúc nhận được tin tức...
Ngõ Đồng Lý.
Nhà họ Tô.
Tống Thanh Ca ghé vào trong ngực Tô Trường Phong, mắt sưng đỏ, nước mắt chảy không ngừng.
“Tô Tô còn nhỏ như vậy, bọn họ làm sao xuống tay được!”
Vừa rồi, khi Khâu Mỹ Linh gọi điện thoại cho Tô Trường Phong, cô cũng nghe thấy tiếng Tô Tô khóc.
“Trường Phong, em không chờ được nữa, bây giờ em phải đi tìm Tô Tô!”
Nghĩ đến Tô Tô đang bị ngược đãi ở Khâu gia, tim Tống Thanh Ca như bị đao cắt.
Tô Trường Phong giữ chặt Tống Thanh Ca: "Đêm nay đừng đi. Nếu em đi, bọn họ giấu Tô Tô đi, sẽ rất phiền phức."
“Bọn họ dám dùng Tô Tô uy hiếp chúng ta, nhất định đã chuẩn bị xong kế sách ứng phó. Nếu đêm nay liều lĩnh giết tới Khâu gia, chưa chắc có thể tìm được Tô Tô.”
“Lỡ như chọc giận bọn họ, Tô Tô ngược lại phải chịu khổ nhiều hơn.”
Nghe xong Tống Thanh Ca càng thêm lo lắng.
“Trường Phong, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chúng ta không quyền không thế, căn bản không có biện pháp đấu với bọn họ!”
Trong ánh mắt Tô Trường Phong, đã không còn che giấu được sát khí nồng đậm.
“Tô Tô xảy ra chuyện, tất cả đều là vì anh.”
“Anh hứa với em, sáng mai nhất định sẽ đưa Tô Tô bình an vô sự trở về.”
Đêm đó.
Tống Thanh Ca khóc cả đêm, cuối cùng mệt mỏi, ngủ thật say trong lòng hắn.
Tô Trường Phong một đêm không ngủ, trong gạt tàn đã chất đầy đầu thuốc.
Mà một đêm này, trên bầu trời Hàng Thành náo nhiệt cả lên......
Sáng sớm.
Tô Trường Phong rời giường, do tối hôm qua Tống Thanh Ca thương tâm quá độ, tạm thời còn chưa tỉnh.
Hắn bước ra khỏi cổng.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai đạo thân ảnh, từ đâu nhảy tới trước mặt Tô Trường Phong.
"Phong ca, thuộc hạ đã trở lại." Phá Quân nhìn về phía Tô Trường Phong, bắt đầu báo cáo tình hình: "Đêm qua, mười vạn Thương Long quân, đã vào Hàng Thành, đang đợi mệnh lệnh của ngài!"
Tối hôm qua, Phá Quân cầm Thương Long lệnh bay đến bắc cảnh, điều động năm mươi chiếc máy bay vận tải cỡ lớn, đem mười vạn binh mã vận chuyển đến Hàng Thành.
Tô Trường Phong gật gật đầu.
Mặc Ảnh thì nói: "Phong ca, tổ tình báo truyền đến tin tức, Khâu Thiên Giang đã thiết lập xong bẫy, chờ ngài trúng kế.”
“Để giết ngài, Khâu Thiên Giang đã tìm đến bốn cao thủ cấp tông sư làm viện trợ. Ngoài ra, Khâu Thiên Giang còn có một đứa con nuôi tên Đinh Lực, là đội trưởng tiểu đội ba của chiến đội Thiên Ưng ở chiến khu phía đông. Lần này, hắn cũng sẽ đến.”
Tô Trường Phong cười lạnh: "Xem ra, vì giết tôi, bọn họ cũng nhọc lòng.”
"Vậy chúng ta đi thôi, đừng để bọn họ chờ lâu."
Mà lúc này.
Bốn thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng ba người.
“Phong ca, anh xem ai tới?" Mặc Ảnh nhìn thấy bốn người, trên mặt lộ ra một tia vui mình.
"Đại ca!”
Chỉ thấy, bốn đạo thân ảnh, đồng loạt quỳ gối sau lưng Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong nhìn thấy bốn người, sửng sốt.
“Sao các ngươi lại tới đây?”
Bốn người này, không phải ai khác, chính là Tây Bộ, Nam Bộ, Bắc Bộ, Trung Bộ tứ đại chiến vực chỉ huy sứ Tiêu Vũ Long, Tề Hồng Đào, Hoa Thiên Dương, Đoạn Nhất Nam!
Thế nhân chỉ biết bọn họ chiến công hiển hách, lại không biết, bọn họ tất cả đều xuất thân ở Bắc cảnh, là những người mà Tô Trường Phong đào tạo ra!