Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Chỉ phục vụ VIP

Tống Thanh Ca thiếu chút nữa tức đến choáng váng.

Cô chưa từng thấy phục vụ nào lại lên mặt như vậy, bản lĩnh đổi trắng thay đen, quả thực khiến người ta giận sôi......

“Khôn thiếu, chúng ta không cần để ý tới loại người không có tố chất này, đến đây, ngài ngồi ở đây." Hồ Phỉ Phỉ liếc mắt quyến rũ người thanh niên.

Người thanh niên vốn không chú ý Tống Thanh Ca, nhưng sau khi liếc mắt nhìn thấy Tống Thanh Ca ánh mắt hắn sáng lên.

“Ơ, cô gái này thật xinh đẹp.”

Hắn nhìn về phía Tống Thanh Ca, nghiền ngẫm cười cười: "Mỹ nữ, cô đang cần rút tiền gấp phải không?”

Tống Thanh Ca sửng sốt.

Không nghĩ tới, người này lại hiểu đạo lý như vậy.

“Vậy, cám ơn ngài. Tôi thật sự đang có việc gấp.”

“Không sao, mời." Người thanh niên tuổi khóe miệng giương lên, đáy mắt xẹt qua một tia hài hước.

Tống Thanh Ca bởi vì sốt ruột rút tiền, liền đi tới cửa sổ, ngồi xuống, chuẩn bị lấy thẻ Tô Trường Phong đưa cho cô ra.

Nhưng mà, vừa lúc này.

Một bàn tay to, đột nhiên đặt ở trên đùi Tống Thanh Ca, hơn nữa còn không ngừng vuốt ve......

“Anh làm gì vậy! "Tống Thanh Ca xoạt một cái đứng lên, đẩy tay người thanh niên ra.

Người thanh niên tà mị cười cười, "Phản ứng mạnh như vậy làm gì.”

"Tôi cho cô chen ngang, cô cho tôi sờ, đây không phải là chuyện rất công bằng sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Ca đỏ bừng: "Vô sỉ!”

Người thanh niên cười hắc hắc, "Tôi vô sỉ thì sao? Quách Khôn tôi thích phụ nữ, muốn thế nào thì thế ấy.”

Nói xong, tay phải của hắn đưa về phía mông Tống Thanh Ca.

“Lưu manh, cút ngay" Tống Thanh Ca đẩy hắn ra, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Người thanh niên không để ý, bùm một tiếng, ngã trên mặt đất.

Ôi!

Hắn nhe răng trợn mắt hít vào một hơi, kêu to một tiếng.

“”Khôn thiếu, ngài không sao chứ?" Hồ Phỉ Phỉ vội vàng đi qua, nâng hắn dậy, nhân cơ hội áp sát người vào hắn ta.

Quách Khôn lại không có thời gian để ý tới dáng vẻ câu dẫn của Hồ Phỉ Phỉ, hắn tức giận đi tới trước mặt Tống Thanh Ca trước mặt: "Mụ đàn bà chết tiệt, cô dám đẩy tôi?"

“Biết Quách Khôn tôi là ai không?”

Tống Thanh Ca lạnh lùng nói: "Mặc kệ anh là ai, đều xin anh học cách tôn trọng người khác.”

“Tôn trọng người khác?" Quách Khôn cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên.

Hắn giơ tay lên.

Bốp!

Một bạt tai, tát vào mặt Tống Thanh Ca!

“Lão tử không chỉ muốn sờ cô, còn muốn đánh cô! cô có thể làm gì tôi?”

Trên mặt Tống Thanh Ca, trong chốc lát để lại năm dấu tay.

Chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới.

Nhìn thấy người đàn ông, Hồ Phỉ Phỉ tức chạy đến nghênh đón.

“Giám đốc Tạ, vừa rồi người phụ nữ này gây chuyện, còn đẩy Khôn thiếu ngã." Hồ Phỉ Phỉ bắt đầu cáo trạng.

Nhưng mà, Tạ Vĩ cũng không phải kẻ ngốc.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu lời nói dối của Hồ Phỉ Phỉ

Chỉ là, Quách Khôn đang đứng bên cạnh Hồ Phỉ Phỉ, là một trong mấy khách hàng lớn của ngân hàng Hưng Quốc, mỗi năm gửi ngân hàng ít nhất mấy trăm triệu, cho nên ông ta không thể trêu vào.

“Khôn thiếu, thật sự xin lỗi vì đã để ngài trải qua những trải nghiệm không tốt. Ngài yên tâm, tôi sẽ không để ngài chịu thiệt.”

Nói xong, ông ta nhìn về phía Tống Thanh Ca, giọng nói lạnh như băng nói: "Cô này, xin cô xin lỗi Khôn thiếu.”

Tống Thanh Ca ôm mặt sưng đỏ, "Hắn quấy rầy tôi, còn đánh tôi, vì sao tôi còn phải xin lỗi hắn?”

Tạ Vĩ đánh giá Tống Thanh Ca.

Tuy rằng Tống Thanh Ca rất đẹp, nhưng quần áo của cô rất bình thường, điều này làm cho Tạ Vĩ nhận định cô khẳng định không phải con nhà giàu có.

“Giám đốc Tạ, anh đừng nghe cô ta nói lung tung." Hồ Phỉ Phỉ lườm Tống Thanh Ca, "Khôn thiếu căn bản không quấy rầy cô ta, là cô ta chủ động quyến rũ Khôn thiếu mới đúng.”

“Hơn nữa, tôi nghi ngờ cô ấy không phải khách VIP, chỉ là không muốn xếp hàng thôi.”

“Cô đừng ăn nói bừa bãi!" Tống Thanh Ca phẫn nộ nói.

Hồ Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Tôi ăn nói bừa bãi? Vậy cô lấy thẻ ngân hàng ra xem đi.”

Đôi mắt Tạ Vĩ lóe lên: "Thưa cô, xin cô đưa thẻ ngân hàng ra, tôi muốn kiểm chứng.”

Tống Thanh Ca chịu đựng nhục nhã, gật gật đầu.

“Được.”

Nói xong, từ trong túi cô lấy ra tấm thẻ hoa văn màu đen mà Tô Trường Phong đưa.

"Đây là thẻ ngân hàng của tôi."

Hả?

Khi Tạ Vĩ nhìn thấy tấm thẻ này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó quá sợ hãi!

Đây là...... thẻ Văn Long Chí Tôn " Tạ Vĩ mở to hai mắt nhìn, cho rằng mình đang nhìn lầm.

“Giám đốc, tấm thẻ này rất đặc biệt sao?" Hồ Phỉ Phỉ nghi hoặc hỏi.

“Tạ Vĩ ánh mắt lóe lên: "Thẻ đen Văn Long Chí Tôn, là do ngân hàng Hưng Quốc chúng ta hành phát hành, toàn bộ Đại Hạ, không vượt qua năm tấm!"

“Người có thể lấy được tấm thẻ đen chí tôn này, tuyệt đối là người có thân phận kinh khủng nhất Đại Hạ!”

Tê......

Hồ Phỉ Phỉ và Quách Khôn đều bị dọa sợ.

Không nghĩ tới, bối cảnh của tấm thẻ đen này lại kinh người như vậy.

Nhưng mà, Hồ Phỉ Phỉ đảo tròng mắt, bỗng nhiên nói: "Giám đốc Tạ, nếu chủ nhân của loại thẻ này là nhân vật tai to mặt lớn của Đại Hạ, vậy rất hiển nhiên, khẳng định cô ta không phải chủ nhân của tấm thẻ này.”

“Cho nên, tấm thẻ này nhất định là cô ta trộm!”

Sắc mặt Tạ Vĩ trầm xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Tống Thanh Ca, trầm giọng nói: "Cô à, mời cô trả lời tôi, tấm thẻ này là của cô sao?"

Tống Thanh Ca vừa rồi cũng nghe được Tạ Vĩ nói, lúc này còn có chút mơ hồ.

Chuyện gì?

Tô Trường Phong đưa cho mình tấm thẻ lợi hại như vậy sao?

Cô lắc đầu với Tạ Vĩ: "Tấm thẻ này không phải của tôi.”

Tạ Vĩ lại truy vấn: "Vậy bạn bè thân thích trong nhà cô, có ai là nhân vật lớn của Đại Hạ không?"

Tống Thanh Ca lại lắc đầu.

“Không có.”

Trong mắt Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong hiển nhiên không phải là cao tầng chiến bộ, hắn chỉ là một binh sĩ xuất ngũ bình thường mà thôi...

Liên tục hỏi Tống Thanh Ca hai vấn đề, Tạ Vĩ mới yên lòng.

Lập tức gọi điện thoại cho công an, nói chúng ta bắt được một tên trộm ăn cắp thẻ Văn Long Chí Tôn." Tạ Vĩ nói với Hồ Phỉ Phỉ.

Hồ Phỉ Phỉ nghiền ngẫm cười cười: "Được, tôi lập tức gọi điện thoại.”

Tống Thanh Ca vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tạ Vĩ: "Anh có ý gì, anh nói tôi là trộm?”

Tạ Vĩ hừ lạnh hai tiếng.

“Chẳng lẽ không phải sao? Vừa rồi chính cô cũng thừa nhận, thẻ không phải của cô, trong nhà cô cũng không có ai là lãnh đạo cấp cao của Đại Hạ. Cho nên, thẻ này chỉ có thể là cô trộm mà thôi.”



Nói xong, ông ta phất phất tay với bảo vệ ở cửa.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây a.”

Hai bảo vệ vội vàng chạy tới, một trái một phải, thô lỗ túm lấy cánh tay Tống Thanh Ca.

Thành thật một chút, nữ tặc!

Lúc này, người trong đại sảnh ngân hàng rất nhiều, mọi người nghe được bảo an nói bắt người, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Chuyện gì vậy, cô gái này lại là ăn trộm sao?"

Chậc chậc, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cô gái xinh đẹp như vậy, lại đi làm kẻ trộm sao?

"Xì, cái này có cái gì lớn đâu, có đôi khi phụ nữ càng xinh đẹp phẩm hạnh càng có vấn đề..."

Tống Thanh Ca lúc này, vừa thẹn vừa giận, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

"Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải trộm!"

Tạ Vĩ cười lạnh hai tiếng: "Đừng ngụy biện, đợi đến đồn công an, thì cô sẽ tự khắc khai ra thôi.”

Rất nhanh, người của đồn công an đã tới, hỏi đơn giản vài vấn đề, liền bắt Tống Thanh Ca đưa đi...

Nhà cũ Tô gia.

Tô Trường Phong nhìn thoáng qua thời gian.

Có chuyện gì xảy ra sao?

Đã hai ba tiếng rồi, sao Tống Thanh Ca còn chưa về?

Suy nghĩ một chút, anh bắt đầu gọi điện thoại cho Tống Thanh Ca. Nhưng mà, điện thoại lại đã tắt máy.

Lại đợi một giờ trôi qua, vẫn không có tin tức của Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong không kiên nhẫn được nữa.

“Ba mẹ, con đi tìm Thanh Ca. Ba mẹ giúp con chăm sóc Tô Tô một chút." Tô Trường Phong nói với Tống Thế Minh và Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ lườm anh một cái: "Thanh Ca ở bên ngoài bận rộn chính sự, anh đi theo làm loạn làm gì?”
Chương 27 Thẻ đen Văn Long Chí Tôn

Tống Thế Minh thở dài: "Em đừng nói Trường Phong như vậy, nó cũng lo lắng cho Thanh Ca mà.”

“Trường Phong, mau đi đi.”

“Vâng.”

Tô Trường Phong rời khỏi nhà cũ, bắt xe, đi tới ngân hàng Hưng Quốc lúc trước Tống Thanh Ca tới.

Nhưng mà, cũng không thấy bóng dáng Tống Thanh Ca......

Hắn đi tới cửa sổ VIP, Hồ Phỉ Phỉ lắc lắc cái eo thon nhỏ, đi tới.

Nhưng cô ta vừa quét mắt nhìn Tô Trường Phong, liền lập tức không còn hứng thú. Tô Trường Phong mặc quần áo hết sức bình thường, vừa nhìn đã biết một tên nghèo rách mòng tơi.

Tiên sinh, nơi này là khu vực VIP, mời ngài qua bên kia xếp hàng.

Tô Trường Phong nói: "Tôi tới tìm người. Vừa rồi cô có thấy...”

Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị Hồ Phỉ Phỉ cắt đứt.

"Tôi chỉ phục vụ khách hàng VIP thôi."

Đáy mắt Tô Trường Phong hiện lên tức giận không còn sự kiên nhẫn.

“Gọi giám đốc của các người tới đây!”

Hồ Phỉ Phỉ cười châm chọc: "Vị tiên sinh này, anh đang nói đùa sao? giám đốc ngân hàng của chúng tôi công việc bận rộn như vậy, anh bảo anh ta đến thì anh ta đến à?"

“Anh tưởng mình là ai?”

“Hahaha là chó ngoài đường mà cứ tưởng là rồng à?”

Đáy mắt Tô Trường Phong bừng bừng bốc khói.

Bốp!

Hắn giơ tay tát xuống một bạt tai!

Thương Long Chiến Thần, không thể nhục!

Cô dám nói Thương Long Chiến Thần là chó, hành vi sỉ nhục như thế, cho dù Tô Trường Phong có giết cô ta, cũng không ai dám ngăn cản!

“Cho cô một phút, gọi giám đốc ngân hàng ra đây. Nếu không, tôi san bằng nơi này!”

Hồ Phỉ Phỉ che mặt, từ trên mặt đất đứng lên, khóc sướt mướt gọi điện thoại cho Tạ Vĩ.

“Giám đốc Tạ, anh mau tới đi, có một tên điên gây sự ở đây, hắn còn tát tôi một bạt tai. Anh phải làm chủ cho người ta chứ.”

“Cô không sao chứ? Tôi lập tức qua đó." Tạ Vĩ trầm giọng nói.

Tô Trường Phong suy nghĩ, cho dù giám đốc ngân hàng đến, có thể cũng sẽ không nói thật cho hắn biết, cho nên, hắn liền gọi điện thoại cho Mặc Ảnh.

Mặc Ảnh, giúp tôi điều tra hành tung của Thanh Ca. Ba giờ trước, cô ấy đến ngân hàng Hưng Quốc rút tiền.

“Hiểu rồi!”

Chưa tới nửa phút sau, Mặc Ảnh đã gọi điện thoại tới.

“Phong ca, tra được chị dâu ở đâu rồi.”

“Ở đâu?" Tô Trường Phong gấp gáp hỏi.

“Cô ấy bị người của cục công an mang đi, còn nữa chị dâu bị người ta bắt nạt ở ngân hàng Hưng Quốc. Tôi gửi video qua cho anh.”

Sau đó, Mặc Ảnh lấy đoạn video giám sát bên trong ngân hàng, gửi tới điện thoại di động của Tô Trường Phong.

Thủ đoạn xâm nhập vào hệ thống giám sát ngân hàng này, đối với Mặc Ảnh mà nói, quả thực quá trẻ con.

Khi Tô Trường Phong xem xong video, một cỗ lửa giận lập tức bốc lên, giống như muốn đem ngân hàng này, toàn bộ thiêu hủy!

Đúng lúc này, Tạ Vĩ xuất hiện trước mặt Tô Trường Phong.

Ông ta nhìn về phía Hồ Phỉ Phỉ bị đánh xưng mặt, nhíu mày, nhìn về phía Tô Trường Phong, thanh âm lạnh như băng nói: "Là cậu đánh cô ấy?"

Xoẹt!

Tô Trường Phong ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, ánh mắt sắt bắn như đao.

"Anh là giám đốc chi nhánh ngân hàng này?"

“Vấn đề tôi hỏi cậu, cậu còn chưa trả lời!" Tạ Vĩ tức giận nói tiếp,"Vì sao cậu đánh cô ấy?”

Tô Trường Phong trả lời rất trực tiếp.

Bốp!

Hắn vung tay tát vào mặt Tạ Vĩ! Một bạt tai này, trực tiếp đánh rụng hai cái răng của Tạ Vĩ!

“Cậu..... cậu dám đánh tôi!”

Tạ Vĩ ôm mặt, hét lớn.

"Tôi chẳng những dám đánh ông, tôi còn dám giết ông!" Tô Trường Phong một thân uy áp phóng ra, ép đến mọi người ở hiện trường hít thở không nổi...

“Loại chó có mắt không tròng như ông, giết thì sao!”

Nhìn Tô Trường Phong giống như sát thần, trong lòng Tạ Vĩ bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, ngữ khí cũng theo đó mềm nhũn xuống.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tới đây có chuyện gì?”

Tô Trường Phong nhìn về phía Tạ Vĩ, sát khí bắn ra.

"Ông là người gọi điện cho đồn công an đưa vợ tôi đi, phải không?"

Tạ Vĩ sưng mặt, ngẩn người, sau đó quá sợ hãi: "Cô gái cầm thẻ đen Văn Long Chí Tôn kia, là vợ của ngài?"

“Nói nhảm!”

“Vậy...... tấm thẻ kia, là thẻ của ngài?" Tạ Vĩ run rẩy hỏi.

Tô Trường Phong lạnh lùng nhìn về phía Tạ Vĩ: "Nếu không thì sao?”

"Tôi nói cho ông biết, nếu vợ của tôi xảy ra chuyện gì, cả nhà ông cũng phải chôn cùng!" Tô Trường Phong nói xong câu đó, liền sải bước đi ra ngân hàng Hưng Quốc.

Bùm!

Tạ Vĩ chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, giống như muốn nổ tung......

Thẻ đen Văn Long Chí Tôn cả nước chỉ có năm tấm, hơn nữa đều nằm trong tay quản lý cấp cao của Đại Hạ. Nói như vậy, trước mắt người này, tuyệt đối một nhân vật lớn của bộ máy quản lý nhà nước Đại Hạ.

Chúa ơi......

Tạ Vĩ sắp khóc.

Người như vậy, không phải loại kiến hôi như ông ta có thể đắc tội nổi?

Vậy phải làm sao bây giờ?

“Giám đốc Tạ, người này thật sự là quản lí cấp cao của Đại Hạ sao?" Hồ Phỉ Phỉ ôm mặt sưng đỏ, hỏi.

Tạ Vĩ đang ôm một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, nghe được lời của cô ta, nhất thời đã tìm thấy được đối tượng.

Ông ta dùng một cước đá vào bụng Hồ Phỉ Phỉ!

Hồ Phỉ Phỉ ôi một tiếng, ngã xuống đất. Tạ Vĩ xông lên, quyền đấm cước đá vào người Hồ Phỉ Phỉ!

“Đều là cô, đều là cô hại tôi đắc tội với lãnh đạo cấp cao! Tôi đánh chết cô, tôi đánh chết cô!”

“Tạ giám đốc, tôi sai rồi...... Tôi sai rồi, đừng đánh nữa...... Đau quá......”

Hồ Phỉ Phỉ kêu rên không ngừng, nhưng Tạ Vĩ lại như phát điên, không hề có ý dừng lại....

Hàng Thành, đồn công an.

“Tống Thanh Ca, cuối cùng tôi hỏi cô một lần nữa, tấm thẻ này, rốt cuộc cô trộm ở đâu?”

Thẩm vấn Tống Thanh Ca, là đội trưởng tiểu đội ba Vu Minh Tài, hắn đã không còn kiên nhẫn.

Tống Thanh Ca cũng bị hỏi đến mất kiên nhẫn: "Tôi đã nói rất nhiều lần, thẻ này là của chồng tôi.”

“Thối lắm!”

Vu Minh mới trừng mắt nhìn cô: "Cô cho tôi là kẻ ngốc? Tấm thẻ đen Văn Long Chí Tôn này, cả Đại Hạ chỉ có năm tấm! Hơn nữa chủ nhân của tấm thẻ đều là quản lí cấp cao của Đại Hạ.”

Chồng cô là lãnh đạo chiến bộ sao?

Tống Thanh Ca lắc đầu: "Không phải, năm nay anh ấy mới giải ngũ.”

Vu Minh mới hừ hai tiếng.

“Cho nên, cô lừa ai đây?”

"Cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô không nói thật, đừng trách tôi không khách khí.”

“Anh muốn đối với ai không khách khí!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh không chút cảm xúc truyền đến.

Vu Minh Tài sửng sốt.

Mà khi hắn nhìn thấy người đứng ở cửa, nhất thời sợ tới mức bùm một tiếng, từ trên ghế ngã xuống.

Chỉ thấy, tổng trưởng cục công an thành phố Hàng Châu Thái Tuấn, mang theo cục trưởng cục công an Hạ Sa, xuất hiện ở cửa.

Cùng lúc đó, phía trước mặt mấy vị cục trưởng có một người đàn ông đang đứng nhìn về phía hắn.

Thái Tuấn và mấy người bên cạnh đang vô cùng khẩn trương.

"Là ai dẫn người về, không điều tra rõ ràng sao?” Thái Tuấn bước nhanh tới trước mặt Vu Minh Tài, chỉ vào mũi của hắn, mắng.

“Cởi bộ quần áo của tên này ra, cách chức điều tra!”

Vu Minh Tài thật muốn khóc.

“Thái tổng trưởng, tôi làm sai chỗ nào sao? Người phụ nữ này trộm một tấm thẻ đen Văn Long Chí Tôn a......”

“Cậu câm miệng cho tôi!" Thái Tuấn hận không thể tát hắn hai bạt tai.

“Người đâu, mang hắn đi!”

Sau đó, hai người đem Vu Minh dẫn ra ngoài. Vu Minh Tài đáng thương, đến bây giờ cũng không biết, mình rốt cuộc đã làm sai chỗ nào......

“Trường Phong...?" Tống Thanh Ca nhìn thấy Tô Trường Phong, rất nghi hoặc.

"Sao anh biết em bị đưa đến đây?"

Thái Tuấn nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Tống Thanh Ca: "Tống tiểu thư, thật sự xin lỗi, là thuộc hạ của tôi không điều tra rõ tình huống, khiến cô sợ hãi rồi.”

“Tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”

Sau khi Thái Tuấn nói xong, cục trưởng khu Hạ Sơ đứng phía sau cũng cung kính khom lưng với Tống Thanh Ca.

“Tống tiểu thư, xin lỗi cô! Xin cô tha thứ.”

Lúc này Tống Thanh Ca hoàn toàn mơ hồ...
Chương 28 Danh sách đen

Bởi vì Thái Tuấn thường xuyên xuất hiện trên TV, cho nên cô dễ dàng nhận ra. Đường đường là tổng trưởng của cục công an Hàng Thành mà cúi đầu xin lỗi một cô gái?

Cho dù là công việc của bọn họ xuất hiện sơ sẩy, cũng không đến mức tổng trưởng cục công an thành phố tự mình đến xin lỗi chứ?

Thấy Tống Thanh Ca không nói chuyện, làm cho Thái Tuấn và mấy người phía sau, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

“Tống tiểu thư, tôi biết cô bị oan, có thể tạm thời không muốn tha thứ cho chúng tôi.”

“Không sao, vốn là chúng tôi làm sai. Chúng tôi vẫn chờ ở đây, mặc cho cô trút giận.”

Tống Thanh Ca thiếu chút nữa hộc máu.

“Không có...... Tôi đã tha thứ cho mọi người.”

“Chỉ là hy vọng lần sau mọi người điều tra rõ tránh bắt nhầm người tốt.”

Thái Tuấn vội vàng nói: "Vâng vâng, chúng ta nhất định làm được.”

Lúc này, Tô Trường Phong vẫn không nói chuyện, đi lên phía trước, sờ sờ má trái sưng đỏ của Tống Thanh Ca.

“Thanh Ca, đau không?”

Tống Thanh Ca tủi thân nhìn hắn, nước mắt tràn mi......

Cô lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Không sao, đã sớm hết đau rồi.”

Đôi mắt Tô Trường Phong lóe lên, nhưng không nói thêm gì.

“Đi thôi, chúng ta về nhà. Chắc Tô Tô đáng sốt ruột chờ chúng ta về.”

“Ừ.”

Sau đó, Tô Trường Phong cùng Tống Thanh Ca rời khỏi đồn công an.

Đợi đến sau khi hai người rời đi, Thái Tuấn mới dám thẳng lưng, mặt đen nổi bão tố.

Ông ta cảm thấy mình xui xẻo cực độ!

Lần trước, người của cục công an Hạ Sa, không phân biệt tốt xấu, bắt Tô Trường Phong vào. Lần này, lại là đám người ở khu Hạ Sa này, lại bắt vợ của Tô Trường Phong...

Đường đường Thương Long Chiến Thần, bị công an Hàng Thành giày vò đến tận hai lần, cái chức Tổng cục công an của ông ta sắp làm không nỗi nữa rồi.

Thái Tuấn xoay người, nhìn về phía mấy người đứng sau, ra lệnh nói: "Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, giải trừ chức vụ cục trưởng và phó cục trưởng công an khu Hạ Sơ này, ngày mai sẽ có người đến thay thế các ngươi!"

“Cái gì?”

Mấy người này sau khi nghe Thái Tuấn nói xong, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất......

Đi taxi về.

Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong, tò mò nói: "Trường Phong, vì sao vừa rồi tổng cục trưởng cục công an lại xuất hiện với anh, hơn nữa bọn họ hình như còn rất sợ anh?”

Thật kỳ quái.

Tô Trường Phong cười cười: "Rất bình thường a, bởi vì anh cảnh cáo bọn họ, nếu như không xử lý tốt chuyện này, anh sẽ kiện lên trên.”

Tống Thanh Ca hồ nghi nhìn hai mắt hắn, "Thật sự là như vậy?”

Tô Trường Phong cười khổ, thầm nghĩ anh nói thật với em, em cũng không tin.

Tống Thanh Ca lại hỏi: "Trường Phong, tấm thẻ anh đưa cho em là như thế nào, vì sao bọn họ đều nói tấm thẻ đó là Văn Long Chí Tôn, người có được tấm thẻ này chỉ có lãnh đạo cấp cao của Đại Hạ?"

Tô Trường Phong nhìn ánh mắt của cô, nghiêm trang nói: "Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh là Thương Long Chiến Thần, chẳng lẽ Thương Long Chiến Thần còn không xứng có tấm thẻ này?"

Nhớ lúc trước, là chủ tịch ngân hàng Hưng Quốc, tự mình cầu xin Tô Trường Phong, cầu xin hắn nhận tấm thẻ này đi.

Tống Thanh Ca im lặng nhìn hắn một cái: "Anh lại nữa rồi.”

Tài xế lái xe phía trước cũng cười hắc hắc hai tiếng: "Tiểu tử, không nên dỗ vợ như vậy. Thương Long Chiến Thần là thần hộ mệnh của Đại Hạ chúng ta, không có Thương Long Chiến Thần, năm đó chắc Đại Hạ đã bị diệt rồi.”

Nói xong, tài xế bắt đầu kể cho Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca nghe về cuộc chiến biên giới lúc trước, ở giữa vừa kể vừa đoán, mang theo không ít tưởng tượng của mình.

Tô Trường Phong phía sau, nghe có chút xấu hổ.

Ặc......

Có người còn có thể hiểu rõ hơn hắn hay sao?

Nhà cũ Tô gia.

Tưởng Lệ đang ôm Tô Tô ở cửa.

Nhìn thấy Tống Thanh Ca, Tô Tô vui vẻ mở cánh tay: "Mẹ, mẹ về rồi.”

Tưởng Lệ ôm Tô Tô vào lòng, nhíu mày: "Thanh Ca, con đi làm gì vậy, sao lâu như vậy mới về?”

Tống Thanh Ca nhận lấy Tô Tô, ánh mắt lóe lên, "Hôm nay khá bận, nên về muộn tí.”

Ánh mắt Tưởng Lệ rất nhạy bén, liếc mắt một cái liền thấy được gò má hơi sưng đỏ của Tống Thanh Ca.

“Thanh Ca, mặt con sao vậy? Ai đánh con?”

“Là Tô Trường Phong?”

Tống Thanh Ca lắc đầu: "Không ai đánh con cả, là do con không cẩn thận đụng vào cửa. Mẹ đừng nghĩ nhiều.”

Nói xong, cô ôm Tô Tô đi vào sân.

Tưởng Lệ nhìn về phía Tô Trường Phong: "Tô Trường Phong, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cậu nói thật với tôi.”

Tô Trường Phong nói: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì.”

Tưởng Lệ lườm hắn một cái: "Sao cậu vô dụng như vậy! Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ tốt, nếu tôi là cậu, tôi đập đầu chết quách cho rồi.”

Nói xong, bà ta thở phì phò đi vào sân.

Tô Trường Phong đứng ở cửa, phất phất tay.

Xoẹt!

Hai bóng đen đột nhiên hiện ra.

“Tra tin tức cụ thể về người động thủ với Thanh Ca." Tô Trường Phong nói với Mặc Ảnh và Phá Quân.

Phá Quân nói: "Phong ca, lát nữa em sẽ dẫn người đi tìm hắn!”

Tô Trường Phong khoát tay: "Tạm thời không cần. Nơi này là Hàng Thành, không phải Bắc Cảnh. Chúng ta tận lực đừng làm người khác chú ý.”

“Vâng!”

Mặc Ảnh nhìn về phía Tô Trường Phong: "Phong ca, em đã sớm tra ra rồi.”

“Người động thủ với chị dâu, tên là Quách Khôn, là con trai của Quách Giai Hoài, tổng giám đốc công ty bất động sản Quách thị Hàng Thành. Bình thường không ít lần ỷ thế hiếp người.”

Đôi mắt Tô Trường Phong lóe lên: "Bất động sản Quách thị này, thực lực như thế nào?”

Mặc Ảnh nói: "Tập đoàn bất động sản Quách thị, xếp hạng top 5 trong tất cả các công ty bất động sản ở Hàng Thành. Nó khai thác không ít hạng mục bất động sản cao cấp, ví dụ như trung tâm quốc tế Thịnh Hải.”

Tô Trường Phong trầm tư một lát, gật đầu: "Được, tôi biết rồi.”

Trong phòng khách.

Một nhà năm người đang ăn cơm.

Điện thoại của Tống Thanh Ca đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi, cô lập tức bắt máy.

“Tống tiểu thư, tình hình của cô thế nào? Hôm nay hẹn gặp mặt vì sao không đến? Tôi nói cho cô biết, Quách tổng rất tức giận!”

Trong điện thoại, một cô gái không ngừng mắng Tống Thanh Ca.

Tống Thanh Ca vội vàng nói: "Thật xin lỗi trợ lí Lưu, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không phải do tôi cố ý.”

"Như vậy, sáng mai tôi sẽ đi tìm Quách tổng, cô giúp tôi hẹn lại với Quách tổng được không?"

Trợ lý Lưu đối diện hừ lạnh một tiếng: "Nực cười! Cô nghĩ cô là ai? Quách tổng cô muốn hẹn là có thể hẹn?”

“Quách tổng rất tức giận, hơn nữa đã thông báo đưa cô vào danh sách đên, tôi điện thoái báo cho cô biết.”

Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại.

Tống Thanh Ca cầm điện thoại, tâm tình vô cùng buồn bực.

Thật vất vả mới hẹn được Quách tổng, cứ như vậy mà bỏ lỡ, nhưng cô không phải cố ý...

Hiện tại bị Quách tổng đưa cô vào danh sách đen, có nghĩa là hoàn toàn mất đi cơ hội vào trung tâm quốc tế Thịnh Hải.

Không thể vào trung tâm quốc tế Thịnh Hải, thì có nghĩa là công ty mới mà cô muốn thành lập, mất đi không ít ưu thế.

“Thanh Ca, làm sao vậy?" Tống Thế Minh nhìn về phía Tống Thanh Ca, bỏ một miếng thịt vào trong bát của cô.

Tống Thanh Ca nói: "Không có gì, một ít chuyện công việc thôi.”

Thính lực của Tô Trường Phong vô cùng tốt, cuộc đối thoại vừa rồi hắn đã nghe không sót một chữ.

Thanh Ca, sáng mai, anh đưa em đi thuê văn phòng.

Tống Thanh Ca sửng sốt: "Đi đâu vậy?”

Tô Trường Phong cười cười: "Đến trung tâm quốc tế Thịnh Hải."
Chương 29 Va chạm

Tống Thanh Ca buồn bực nhìn anh: "Không đi, hôm nay em lỡ hẹn, người ta đã cho em vào danh sách đen rồi.”

Tô Trường Phong cười nói: "Không có việc gì, ngày mai anh dẫn em đi, thuận tiện, xử lý chút chuyện khác.”

Ba người Tống gia nhìn Tô Trường Phong, đều giống như đang nhìn một tên bị bệnh thần kinh.

“Tô Trường Phong, cậu lại nổi điên gì thế?" Tưởng Lệ nói.

Tô Tô bĩu môi, tức giận nói: "Bà ngoại, không được nói ba con như vậy. Ba con là đại anh hùng chỉ huy thiên quân vạn mã, không phải người điên.”

Lúc trước, lúc Tô Trường Phong đến cửa sông Thương Giang cứu Tô Tô, Tô Tô tuy rằng không có ở hiện trường, nhưng ở trong xe nhìn qua cửa sổ cũng thấy được cảnh tượng ở bên ngoài.

Cô bé nhỏ, tuy rằng đối với rất nhiều chuyện còn có chút ngây thơ, nhưng trong tiềm thức, đã nhận định ba mình là một đại anh hùng.

Tưởng Lệ không nói gì: "Không phải bà ngoại đả kích ba con, con xem bộ dạng nghèo túng của ba con, chỉ là một quân sĩ xuất ngũ không tìm được việc làm, còn chỉ huy thiên quân vạn mã, kiếp sau đi.”

Tô Tô bĩu môi, hai mắt ươn ướt chuẩn bị khóc toáng lên.

Tống Thế Minh trừng mắt nhìn bà ta một cái: "Ở trước mặt đứa nhỏ không được ăn nói lung tung.”



“Đừng nói nữa, ăn cơm đi.

Ăn cơm xong, Tống Thanh Ca lại lao đầu vào công việc, bắt đầu chuẩn bị các loại tài liệu. Công ty mới thành lập, đương nhiên phải hao phí rất nhiều tinh lực.

Nhoáng một cái, đã đến hơn mười một giờ.

Tô Tô ở trong lòng Tô Trường Phong, ngủ thật say.

Khi hắn nhẹ nhàng đem Tô Tô đặt ở trên giường, Tô Tô bắt lấy tay của hắn không muốn buông ra, còn tủi thân lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn, nói mớ: "Bà ngoại, ba không phải người điên...... Ba ba là đại anh hùng...... Ba không phải người điên......"

Tống Thanh Ca nghe Tô Tô nói mê, đứng lên, đi tới.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, liên tưởng đến lời nói mớ của cô, Tống Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng.

Cô thầm nghĩ: Tô Tô, ba làm cho con thất vọng rồi, ba cũng không phải đại anh hùng gì, chỉ là một lính xuất ngũ bình thường.

“Thanh Ca, thời gian không còn sớm nữa, em mang theo Tô Tô nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tô Trường Phong muốn rút cánh tay ra khỏi người Tô Tô, nhưng cô bé này lại nắm chặt cứng, hắn không cách nào động đậy được.

Hắn chỉ có thể nhìn Tống Thanh Ca, cười khổ một tiếng.

Đôi mắt Tống Thanh Ca lóe lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu không...... Đêm nay anh ngủ ở đây đi.”

Mặc dù một nhà ba người bọn họ đã ở đây mấy ngày, nhưng bọn họ cũng không ngủ chung một phòng.

Chia tay sáu năm, Tống Thanh Ca cần thời gian một lần nữa tiếp nhận Tô Trường Phong.

Tô Trường Phong sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được. Nhưng mà anh ngủ ở đâu?”

Tống Thanh Ca đỏ mặt, liếc hắn một cái: "Nơi này ngoại trừ giường, còn có chỗ khác có thể ngủ sao?"

Nhất thời cảm xúc Tô Trường Phong dâng trào.

Tuy rằng sáu năm trước bọn họ đã kết hôn, nhưng kỳ thật giữa hai người chỉ phát sinh một lần thân mật......

Nhìn Tô Trường Phong vui mừng, khuôn mặt Tống Thanh Ca càng đỏ hơn: "Anh nghĩ cái gì? Em cảnh cáo anh, đợi lát nữa lúc ngủ không được lộn xộn. Nếu không, ngày mai cho anh ra ngoài ngủ với heo.”

“Được, anh cam đoan ban đêm không lộn xộn." Tô Trường Phong cười đồng ý.

“Anh...." Mặt Tống Thanh Ca ửng đỏ: "Lưu manh!”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tưởng Lệ xách giỏ ra ngoài mua thức ăn.

Nhưng mới vừa đi tới cửa tiểu khu, một chiếc Mercedes vọt ra.

Chiếc Mercedes - Benz này đi vào khu dân cư nhưng không giảm tốc độ, cũng may Tưởng Lệ nhanh chân tránh được, mới không bị thương nặng lắm.

Nhưng chân trái vẫn bị bầm một mảng lớn, hơn nữa cũng bị thương đến xương cốt.

“Không biết lái xe à?” Tưởng Lệ ngồi dưới đất, tức giận nói.

Cửa xe mở ra, một người đàn mặc âu phục giày da đi ra.

“Tính tình chanh chua gớm, tôi còn chưa hỏi bà đấy. Bà không có mắt à, sao không nhìn đường?”

Tưởng Lệ giận tím mặt: "Tôi đi bình thường, là cậu lái xe mà không nhìn.”

Người đàn ông mặc âu phục ra vẻ cười cợt nói: "Tôi cũng lái xe rất bình thường, là do bà đột nhiên xông ra, trách được ai?"

“Bà già à, tôi cảnh cáo bà, trên xe tôi có gắn camera hành trình.”

Tưởng Lệ bị cậu ta cắn ngược lại, giận run lên.

Tính bà ta vốn chua ngoa, làm sao có thể nhịn được.

Bà ta tóm lấy ống quần của người đàn ông mặc âu phục, bắt đầu khóc lóc: “Ai đụng vào cậu, cậu nói cho rõ ràng, ai đụng...?”

Đúng lúc đó.

Có một thanh âm ở bên cạnh hai người vang lên: "Ơ, đây không phải là mẹ vợ Tô Trường Phong sao? Mới sáng sớm đã sủa điên cuồng ở đây, có thể chú ý chút hình tượng hay không?"

Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy người đi tới, ánh mắt sáng ngời: "Cô lớn tới thật đúng lúc, cháu tới đưa đồ ăn cho cô, lại bị bà già này ăn vạ. Mới sáng sớm thật sự là xui xẻo.”

‘Cô lớn’ mà người đàn ông vừa gọi tên là Trương Tứ Hoa, là hàng xóm sát vách nhà cũ Tô Trường Phong, là một người chanh chua, ái mộ hư vinh.

Trương Tứ Hoa đi tới trước mặt người đàn ông, nhìn hắn mới mua Mercedes Benz xe, chậc chậc cảm thán nói: "Bằng Phi, mới mua xe à?”

Người đàn ông bận âu phục tên là Kim Bằng Phi, là một thành phần tri thức.

Chiếc Mercedes GLC này, là anh ta dùng một năm tiền lương và tiền đi vay để mua.

Kim Bằng Phi trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Cũng không có bao nhiêu tiền, mới hơn năm mươi vạn. Cô lớn, gần đây cháu thăng chức, được đề bạt lên làm quản lý bộ phận vận hành, lương một năm trăm vạn.”

Kỳ thật anh ta đang nói dối, tiền lương mới hơn năm mươi vạn mà thôi.

Ánh mắt Trương Tứ Hoa càng thêm hâm mộ, "Được được, Bằng Phi nhà ta là người có tiền đồ nhất.”

Nói xong, cô ta nhìn về phía Tưởng Lệ: "Bà già, mau đứng lên, đừng ngồi đây giả chết. Có Trương Tứ Hoa tôi ở đây đừng hòng moi được tiền.”

Tưởng Lệ sắp nổi điên.

Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không ăn vạ.

Trương Tứ Hoa cười lạnh hai tiếng: "Còn nói mình không ăn vạ, bà không đi ăn vạ làm sao nuôi sống cả nhà bà?”

"Láng giềng hàng xóm, ai không biết con rể bà ở bên ngoài sáu năm mới về, không có thu nhập, là một tên phế vật ăn bám.”

“Con gái bà cũng không khá hơn bao nhiêu, mở một quán mì nhỏ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bà và chồng của bà làm công ở nhà máy, cũng nghèo muốn chết.”

“Cho nên, theo tôi thấy nhà bà chỉ có thể đi ăn vạ người khác mà thôi.”

Nói xong, bà lôi kéo cánh tay Kim Bằng Phi nói: "Bằng Phi, chúng ta không để ý tới bà già này, chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong, vẻ mặt Trương Tứ Hoa hưng phấn chui vào trong xe Mercedes.

Kim Bằng Phi quét mắt nhìn Tưởng Lệ, châm chọc cười lạnh hai tiếng, lên xe rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Tưởng Lệ cắn răng, đứng lên, kéo chân bị thương, từng bước từng bước trở về nhà.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tô Trường Phong đang thu dọn sân, thấy Tưởng Lệ bị thương, vội vàng đi tới đỡ.

Tưởng Lệ nghẹn một bụng tức giận, nhìn thấy Tô Trường Phong, liền chửi xối xả lên người hắn.

"Tô Trường Phong, tại sao lúc trước tôi lại hồ đồ như vậy, gả Thanh Ca cho cậu!"

"Mẹ, mới sáng sớm, mẹ làm sao vậy?"

Nghe được thanh âm chửi bới của bà ta, Tống Thanh Ca và Tống Thế Minh cũng đều đi ra.

Đáy mắt Tưởng Lệ đỏ bừng: "Em bị người ta bắt nạt không nói, còn bị người ta mắng.”

“Cuộc sống này phải sống như thế nào đây!”

Sau đó, bà a đem chuyện vừa rồi, nói cho ba người biết.

Nghe xong, Tống Thanh Ca tức giận đến phát run.

Thật quá đáng rồi.

Tống Thế Minh thở dài, "Vậy thì còn cách nào được, ai bảo người nhà chúng ta đều không có tiền, bị người ta khinh thường chứ.”

Tô Trường Phong nói: "Ba, ba bôi thuốc cho mẹ, con đi tìm bọn họ.”

Nói xong, hắn liền sải bước đi ra ngoài.

Tống Thế Minh vội vàng giữ chặt hắn: "Trường Phong, con đừng đi, loại người như Trương Tứ Hoa vô cùng khó chơi. Hơn nữa mẹ con vừa rồi cũng nói, cháu trai người ta là quản lý cấp cao, lương một năm trăm vạn. Con đi tìm bọn họ, không phải tự tìm phiền phức sao?"

Tô Trường Phong cười cười: "Không có gì đáng ngại.”

Hắn đi ra cửa, đi tới ngôi nhà bên cạnh.
Chương 30 Bồi Thường

Hắn vừa đi ra đã thấy cây xen đen bóng loáng không dừng ở chỗ đậu xe màdừng ở giữa đường cái chiếm hai phần ba làn đường, khiến cho người đi đường đều phải hết sức cẩn thận né tránh.

Tô Trường Phong đi một vòng quanh chiếc Mercedes, nhìn thấy vết trầy nhỏ ở thanh chắn bảo hiểm phía trước.

Rất rõ ràng, vết trầy nhỏ này là do đụng vào Tưởng Lệ tạo thành.

“Này, anh lén lút làm gì đấy? Ai bảo anh đi vòng quanh xe tôi?”

"Đụng trầy xe tôi, anh đền nổi không?"

Lúc này, Kim Bằng Phi và Trương Tứ Hoa từ trong viện đi ra.

Nhìn thấy Tô Trường Phong đi quanh cạnh xe hắn, Kim Bằng Phi vô cùng không vui.

Trương Tứ Hoa nhìn thấy Tô Trường Phong, lạnh giọng châm chọc nói: "Ơ, đây không phải là Tô Trường Phong sao. Sao nào mẹ vợ cậu không lừa được tiền nên phái cậu tới?"

Tô Trường Phong không để ý tới Trương Tứ Hoa, nhìn về phía Kim Bằng Phi: "Là anh đụng vào mẹ vợ tôi sao?”

Kim Bằng Phi lườm hắn một cái: "Con mắt nào của anh thấy tôi đụng bà ấy? Rõ ràng là bà ấy đụng tôi.

Tô Trường Phong vỗ vỗ đầu xe hắn: "Xe không tệ.”

Kim Bằng Phi kiêu ngạo nói: "Nói nhảm, xe này hơn năm mươi vạn là loại phế vật như anh có thể mua nổi sao?”

Trương Tứ Hoa cũng phụ họa theo: "Tô Trường Phong, tiền lương cả nhà các cậu cộng lại, mười năm cũng chưa chắc mua nổi.”

Kim Bằng Phi ngạo nghễ nói: "Bỏ tay bẩn của anh ra, đụng hỏng anh bồi thường nổi không.

Tô Trường Phong nghiền ngẫm cười cười, bỗng nhiên cúi người xuống.

“Hắn muốn làm gì a?" Kim Bằng Phi nghi hoặc nói.

Vừa dứt lời, liền thấy trong tay Tô Trường Phong có thêm một viên gạch đỏ.

“Anh...... anh muốn làm gì!" Kim Bằng Phi luống cuống.

Tô Trường Phong khóe miệng giương lên: "Anh đã không chịu bồi thường, còn nói xấu người tốt, tôi đây dạy cho anh một bài học.”

Hắn cầm lấy gạch, đập mạnh xuống chiếc Mercedes!

Bang bang bang!

Bang bang bang!

Răng rắc!

Cốc cốc cốc!

Một trận thanh âm rầm rầm vang lên.

Âm thanh này cũng khiến hàng xóm xung quanh chú ý, bao gồm Tống Thanh Ca, Tống Thế Minh và Tưởng Lệ.

Khi bọn họ nhìn thấy Tô Trường Phong cầm gạch đập nát Mercedes đều kinh ngạc há to miệng.

“Anh đụng mẹ vợ tôi, tôi đập xe anh, huề nhau." Tô Trường Phong ném gạch, cười cười.

Lúc này, Kim Bằng Phi xem chút nôn ra máu.

Con mẹ nó, xe này anh ta vừa mua được mấy ngày! Tim anh ta đang chảy máu!

“Khốn nạn! Anh có biết anh gây ra bao nhiêu họa không!”

“Anh chờ đó cho tôi, tôi không làm anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tôi không phải là Kim Bằng Phi!”

Nói xong, anh ta cầm lấy di động muốn gọi điện thoại kêu người tới.

Nhưng mà, vừa lúc này.

Một chiếc Mercedes - Benz S, đột nhiên dừng ở cách đó không xa.

Trong xe vội vàng vàng đi ra hai người, một nam một nữ.

Mọi người quay đầu nhìn về phía hai người đó.

Khi Tô Trường Phong nhìn thấy hai người, nghi hoặc nói: "Sao hai người này lại tới đây?”

Hai người này, chính là giám đốc ngân hàng Hưng Quốc Tạ Vĩ, và quản lý đại sảnh Hàn Phỉ Phỉ.

Lúc này, Tạ Vĩ và Hàn Phỉ Phỉ nhìn thấy Tô Trường Phong, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, trái tim đập thình thịch, trên người như bị đè lên một ngọn núi...

"Chiến..." Tạ Vĩ vừa muốn hô lên hai chữ Chiến Thần, bỗng nhiên nhớ ra đây là ở nơi công cộng, vì vậy vội vàng sửa lại.

“Tô tiên sinh......”

“Chúng tôi tới......”

“Hả?”

Ông ta vừa định xin lỗi Tô Trường Phong trước mặt mọi người, nhưng bỗng nhiên thấy Kim Bằng Phi ở một bên.

Lúc này, Kim Bằng Phi cũng chú ý tới ông ta.

“...... Giám đốc Tạ ?”

Kim Bằng Phi có chút mơ hồ.

Lại nói, Kim Bằng Phi là quản lý của ngân hàng Hưng Quốc. Mà Tạ Vĩ, chính là cấp trên trực tiếp của anh ta.

“Kim Bằng Phi, cậu đang làm gì vậy?”

Tạ Vĩ nhìn ra Kim Bằng Phi đang tranh chấp với Tô Trường Phong không khỏi có chút lo lắng.

Mà Kim Bằng Phi cũng không biết, đại họa đang ở trước mắt.

Hắn bước nhanh tới trước mặt Tạ Vĩ, nói: "Giám đốc Tạ, tôi tới thăm cô của mình, nhưng bị một tên vô lại phá nát xe.”

Hắn chỉ vào Tô Trường Phong, hung tợn nói: "Chính là tên vô lại này, không lừa được tiền, thì đập xe của tôi!"

"Hôm nay tôi nhất định phải khiến cho hắn quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tha thứ!"

Xoẹt!

Sau khi Kim Bằng Phi nói xong, sắc mặt Tạ Vĩ đã sớm lạnh đến dọa người.

Giám đốc Tạ, ngài yên tâm, tôi cam đoan không chậm trễ công việc, xử lý xong lập tức trở về.

Kim Bằng Phi chuẩn bị gọi điện thoại gọi người.

Nhưng, đúng lúc này.

Bốp!

Tạ Vĩ đưa tay lên cho anh ta một bạt tai.

“Giám đốc Tạ...... Sao ngài lại đánh tôi?”

Tạ Vĩ hận không thể giết chết tên này.

Con mẹ nó, ngày hôm qua Hồ Phỉ Phỉ đắc tội Thương Long Chiến Thần, hôm nay tới lượt tên điên này, sao tên nào cũng thích gây rắc rối vậy?

“Kim Bằng Phi, Tô tiên sinh là khách hàng VIP chí tôn của ngân hàng chúng ta! Anh đối xử với khách hàng tôn quý nhất của chúng ta như vậy sao?”

“Quỳ xuống!”

“Xin lỗi Tô tiên sinh!”

Kim Bằng Phi bối rối.

Lúc trước Trương Tứ Hoa nói cho hắn biết, Tô Trường Phong là một tên ăn bám không nghề nghiệp.

Người như thế, làm sao có thể là khách hàng lớn của ngân hàng Hưng Quốc chứ?

“Kim Bằng Phi, tôi bảo cậu quỳ xuống, lỗ tai cậu điếc à?”

Bùm!

Tạ Vĩ bắt đầu đại phát thần uy, một cước đá vào đầu gối anh ta.

Bùm!

Kim Bằng Phi khuỵu một cái, quỳ trên mặt đất.

“Xin lỗi Tô tiên sinh!”

“Nếu không tôi lập tức đuổi việc cậu!"

Tạ Vĩ chỉ vào hắn lạnh lùng nói.

Kim Bằng Phi luống cuống.

Hắn ở ngân hàng Hưng Quốc phấn đấu hơn mười năm, mới trà trộn lên được vị trí quản lý bộ phận. Nếu bị đuổi thì coi như xong đời.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi......”

Kim Bằng Phi vẻ mặt đau khổ, vội vàng nói: "Tô tiên sinh, tôi có mắt không tròng mạo phạm ngài, cầu ngài đại nhân không chấp tiểu nhân tha thứ cho tôi nhé.”

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng.

“Anh ta đụng vào mẹ vợ tôi, chuyện này nói như thế nào a?”

“Cái gì?”

Tạ Vĩ vừa nghe xong, huyết áp trong nháy mắt tăng vọt.

Kim Bằng Phi, mẹ nó tên khốn này, cứu không nổi rồi!

Dám đụng vào mẹ vợ của Thương Long Chiến Thần?

Đm......

“Kim Bằng Phi, tôi ra lệnh cho cậu, lập tức xin lỗi mẹ vợ của Tô tiên sinh, cũng mau bồi thường cho bà ấy!”

Kim Bằng sắp khóc đến nơi rồi.

Hôm nay ra ngoài anh ta quên xem lịch rồi...

“Tôi xin lỗi, là do buổi sáng tôi lái xe quá nhanh, đụng phải mẹ vợ ngài. Tôi chân thành xin lỗi bà ấy, hy vọng bà ấy có thể tha thứ cho tôi.”

"Mặt khác, để xin lỗi, tôi tự nguyện bồi thường cho bà ấy mười vạn... À không, hai mươi vạn tiền thuốc men..."

“Ngài xem có thể hay không?”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tô Trường Phong.

Tạ Vĩ lập tức nói: "Tô tiên sinh, Kim Bằng Phi là nhân viên của ngân hàng chúng tôi, là tôi không dạy bảo cậu ta. Để bày tỏ xin lỗi, tôi thay mặt ngân hàng, xuất ra năm mươi vạn tiền bồi thường. Hy vọng ngài có thể chấp nhận.”

Mục đích Tạ Vĩ ân cần với Tô Trường Phong như vậy đều có nguyên do của nó.

Nhưng mà, ông ta một chút cũng không cảm thấy có gì quá đáng.

Ngày hôm qua lúc ông ta và Hồ Phỉ Phỉ bắt nạt Tống Thanh Ca là đã phạm vào tội chết.

Tô Trường Phong nhìn về phía Tưởng Lệ, "Mẹ, mẹ cảm thấy số tiền bồi thường này có đủ hay không?”

Nếu không đủ, chúng ta từ chối chấp nhận.

Tưởng Lệ lúc này, đã sớm mơ hồ.

Vốn dĩ, bà còn tưởng rằng Tô Trường Phong đập xe người ta, hôm nay sẽ xui xẻo...

“Cái này...... Cái này cũng quá nhiều rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK