Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Ngõ tối
“ Đây là cái gì?” Khương Trạm duỗi tay tiếp nhận vật mà Khương Tự đưa tới, quan sát tỉ mỉ.



Đó là một đoạn ống trúc nhỏ, miệng ống trúc bị đóng kín, bằng vào trực giác, Khương Trạm cho rằng bên trong hẳn là đựng gì đó.



Hắn không khỏi hít vào một hơi, thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm Khương Tự.



Muội muội sẽ không phải nhìn trúng đồ đê tiện nào đó chuyên đi dạo thanh lâu chứ? Cái này không thể được!



Khương Tự nhỏ giọng giải thích: “ Đằng sau Bích Xuân lâu có một cái hẻm tối, nhị ca có từng để ý không?”



Hít—— Tứ muội ngay cả hẻm tối đều biết? Hẳn là đã từng cùng đồ đê tiện đó hẹn hò rồi?



Vẻ mặt Khương Trạm càng ngày càng khó coi.



Cái hẻm tối kia hiếm có ai đặt chân, nghe nói những kỷ nữ tuổi già sắc trong Bích Xuân lâu sau khi chết bệnh thì sẽ bị bọc chiếu rơm rồi từ nơi đó lặng lẽ chở đi.



Hắn vẫn là trong lúc vô tình nhìn thấy có người kéo một hán tử say xỉn từ trong Bích Xuân lâu tới trong hẻm tối kia đánh tơi bời, mới để ý tới có một cái hẻm nhỏ như vậy.



“ Nhị ca không biết ư? Nếu vậy, muội đây——”



“ Biết, biết!”


“ Vậy xin nhờ nhị ca cầm theo ống trúc đi đến trong hẻm tối kia cẩn thận tìm một chút, nơi đó hẳn là có đặt một ‘ Tế trúc’.”



Cái gọi là tế trúc, là một ống tròn dài chừng một thước, được đặt ở trong hẻm nhỏ vắng vẻ, nếu như có người muốn tố giác một ít quan viên nào đó làm việc ác, thì có thể lặng lẽ bỏ thư tay vào đó, rồi tự có Ngự sử âm thầm sắp xếp định thời gian tới lấy tế trúc.



Đời trước An Quốc Công phủ gắt gao giấu nhẹm việc này đi, Bá phủ có tổ mẫu đè ép cũng không truyền ra phong thanh gì, tất nhiên không có chuyện Ngự Sử đi tìm An quốc Công phủ gây phiền phức.



Trước mắt chuyện ầm ỹ của An quốc Công phủ mặc dù truyền đi, nhưng các Ngự sử Đô Sát viện trời còn tối thì đã thượng triều, lúc này còn chưa nghe được phong thanh. Chờ mấy ngày nữa sự tình lắng xuống rồi, cho dù Ngự Sử có nghe thấy, cũng chưa chắc nguyện ý tìm An Quốc Công phủ gây phiền phức.



Lần này, Khương Tự mới không muốn để cho An Quốc Công phủ sống thoải mái như vậy.



Trong Đô Sát viện có một vị Ngự sử họ Ngưu, có tiếng là mềm cứng không ăn, hôm nay bãi triều xong sẽ phái thân tín đi lấy Tế trúc hắn chuyên đặt ở trong hẻm tối Bích Xuân lâu.

Việc nàng nhờ huynh trưởng hỗ trợ, đó là phải trong thời gian nhanh nhất làm cho Ngưu Ngự Sử cắn mạnh An Quốc Công phủ một ngụm.



Nàng biết đến việc này cũng không kỳ quái, kiếp trước sau khi Tế trúc vào tay Ngưu Ngự Sử , tuyệt bút vung lên liền vạch tội luôn Lễ bộ Thượng thư.



Lễ bộ Thượng thư là tổ phụ của Thái Tử Phi đương triều, kết quả sau lại chứng minh được là bị vu cáo, thế là Ngưu Ngự sử liền bị bãi miễn chức quan.



Đáng thương Ngưu Ngự Sử là một người cương liệt, lại đâm vào cột tử vong. Nhưng mà Ngưu Ngự Sử chết rồi, khi còn sống lại đắc tội không ít người, còn lại một nhà cô nhi quả mẫu kết cục thế nào cũng có thể hiểu được.



Cho đến khi Thái tử phạm tội bị phế, sự kiện có người thiết kế Ngưu Ngự Sử mới bị người lôi ra, nhưng mà bi kịch đã không cách nào vãn hồi.



Khương Tự nghĩ, lấy tính cách nôn nóng của Ngưu Ngự Sử, hẳn là sẽ rất vui lòng đem chuyện ầm ỹ của An Quốc Công phủ bẩm cho Hoàng Thượng nghe.



Chỉ cần chuyện Quý Sùng Dịch cùng nữ tử tự tử bị Hoàng Thượng biết được, Quý Tam công tử có muốn cưới lại danh môn khuê tú cũng chỉ là hi vọng xa vời, đến cuối cùng nói không chừng sẽ còn cùng Xảo Nương người có tình chung quy thành thân thuộc, cũng không cần rước tai họa đến cho cô nương nhà người khác nữa.



Nếu có thể cứu tính mạng của Ngưu Ngự Sử, lại có thể thành toàn cho một đôi uyên ương có tình, Khương Tự cảm thấy mình cực khéo hiểu lòng người.



“ Tế trúc là cái gì?” Khương Trạm vẻ mặt mờ mịt.



Khương Tự nhìn huynh trưởng, thở dài.



Vẫn là phối phương quen thuộc, vẫn là hương vị thân quen, mà ca ca của nàng vẫn là không học vấn không nghề nghiệp như vậy !



Giải thích rõ ràng cái gì gọi là ‘ Tế trúc’ xong, Khương Trạm vẻ mặt hưng phấn: “ Thế mà còn có đồ chơi có ý tứ như thế, sớm biết thế ta cũng viết một phong thư thử xem.”



“ Nhị ca vẫn chớ nên làm loạn, những bức thư vạch trần việc ác đó bị rất nhiều người coi là hồng thủy mãnh thú, nếu như truyền ra ngoài bị người ta nhìn ra chữ viết sẽ chọc phải phiền toái.”



“ Vậy hả.” Khương Trạm tiếc nuối lắc đầu.



“ Nhị ca mau đi đi, bằng không không chờ được Ngưu Ngự Sử vạch tội An Quốc Công phủ, tổ mẫu sẽ gọi Nhị thúc trở về mất. Đại sự trong phủ từ trước đến giờ đều là do hai người tổ mẫu cùng Nhị thúc quyết định, muội nghĩ Nhị thúc chắc chắn không thích muội từ hôn đâu.”



“ Muội muội yên tâm, ta đi liền đây, tuyệt không làm lỡ chuyện của muội đâu!”



“ Nhị ca cầm theo đôi đũa gỗ này, nhớ kỹ đem gắp một cái ống trúc nhỏ ở trong tế trúc trên cùng ra ngoài.”



Trong ống trúc nhỏ phía trên cùng chính là thư tay tố giác Lễ bộ Thượng thư.



“ Vì sao?”



“ Về sau muội sẽ giải thích cho nhị ca, hiện tại không còn kịp rồi.”



Khương Tự vội vàng thúc giục, Khương Trạm lập tức quên luôn tò mò, đặt ống trúc nhỏ vào trong ngực bịt lại, rồi vội vàng rời đi.



Khương Tự nhịn không được cười cười.



Huynh trưởng như vậy cũng rất tốt, lòng hiếu kỳ dù mạnh, nhưng quay đầu cái là lại quên ngay.



Khương Trạm giấu ống trúc trong lòng, không dám chậm trễ chạy đến Bích Xuân lâu.



Chịu thôi, ai bảo hắn ngựa quen đường cũ chứ.



Buổi sáng ở Bích Xuân lâu rất an tĩnh, cửa lớn đóng chặt, đèn lồng đỏ chót treo dưới mái hiên sớm đã dập tắt, theo làn gió hơi đong đưa, lộ ra vẻ buồn bã ỉu xìu.



Ban ngày chính là thời điểm để người trong lâu ngủ bù, đến khi đèn hoa thắp sáng, cả tòa Bích Xuân lâu tỏa ra ánh sáng lung linh, mới có thể tiếp tục náo nhiệt.



Khương Trạm ấn theo lời Khương Tự đi vào hẻm tối kia, quả nhiên ở một chỗ gạch xanh loang lỗ tìm được tế trúc.



Trước dùng đũa gỗ từ miệng tế trúc gắp ra một cái ống trúc nhỏ, lại đem ống trúc mình mang đến nhét vào, hoàn thành nhiệm vụ Khương Trạm vốn nên công thành lui thân, nhưng hắn tròng mắt xoay động, bò lên một cây đại thụ trên chân tường.



Đang vào ngày hè, đại thụ cành lá um tùm, che chắn thân hình hắn đến cực kỳ chặt chẽ.



Khương Trạm ngồi ở trên chạc cây chờ đến ngủ gật, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.



Cơn buồn ngủ lập tức bị đuổi đi, lặng lẽ đẩy ra lá cây nhìn xuống dưới.



Một thiếu niên mặt mày thanh tú nhìn ngó xung quanh, men theo chân tường tiến vào, sau khi đi đến trước mặt tế trúc thì vừa lấy xuống tế trúc còn vừa không quên quay đầu nhìn quanh, chờ đem tế trúc ôm vào trong ngực, lập tức giơ chân chạy như bay.



Khương Trạm sờ cằm tự lẩm bẩm: “Thật sự là có người lúc này tới lấy tế trúc nha.”



Tứ muội làm sao biết được nhỉ?



Có điều muội muội từ nhỏ đã thông minh, biết nhiều hơn hắn cũng không lạ mà.Ừm, chính là như vậy.



Khương Trạm đang chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên lại có tiếng bước chân vang lên.



Hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng rụt người về lại.



Tiếng bước chân này so với người lúc trước còn nhẹ, động tác còn linh xảo hơn, rất nhanh đã như du long đi vào vị trí vốn dĩ đặt tế trúc, nhìn chằm chằm lỗ thủng để lại, ánh mắt lấp lóe.



Tại sao lại có người nữa? Đây lại là loại người nào?



Khương Trạm âm thầm suy nghĩ.



Bỗng nhiên người nọ mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt như đao xuyên thấu cành lá, đối diện với hai mắt của Khương Trạm.



Nồng đậm sát khí trong nháy mắt bao phủ toàn thân, Khương Trạm xuất phát từ bản năng mà da đầu tê rần.



Hắn nhìn không thấy ta, hắn nhìn không thấy ta.



Khương Trạm yên lặng thuyết phục chính mình, khi mặc niệm đến lần thứ ba, đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, co cẳng bỏ chạy.



Lúc này vẫn là chớ lừa mình dối người thì hơn, bỏ chạy mới là thượng sách!



Động tác của người nọ nhanh như chớp, duỗi tay đè lại bả vai Khương Trạm rồi bắt hắn trở về.



Mắt thấy chạy trốn vô vọng, Khương Trạm không rảnh lo đến việc hối hận, quay người phản kích.



Làm một tay ăn chơi thường xuyên gây tai hoạ, hai tay biết chút công phu là điều cần thiết.



Song khi đối đầu với cao thủ chân chính, Khương Trạm mới hiểu được chênh lệch giữa cao thủ cùng đám bạn xấu.



Đó là khoảng cách một dải Ngân Hà a.



Hắn cơ hồ trong nháy mắt đã bị người ta túm chặt tay chân, sau đó trước mắt lóe lên ánh sáng lạnh.



Má ơi, hắn thiếu bạc Túy Tiêu Lâu còn chưa trả đâu!
Chương 12: Thiếu niên cùng cẩu
Lúc mà Khương Trạm nhắm mắt lại chờ chết, chợt nghe được một tiếng keng vang lên, ngay sau đó là thanh âm dao nhỏ đâm vào vật gì đó.



Hắn hét lên một tiếng, ôm bụng dựa vào tường.



Vách tường trong hẻm tối quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho dù là ngày hè vẫn ẩm ướt lạnh băng.



Khương Trạm từ từ nhắm hai mắt sờ vách tường, xúc cảm trơn trượt ẩm ướt truyền đến, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.



Xong rồi xong rồi, máu của hắn chảy cả một mặt tường, có phải là chết rồi không?



Có thứ gì đó đang kéo vạt áo của Khương Trạm.



Đầu Khương Trạm ong một tiếng.



Nhanh như vậy đầu trâu mặt ngựa đã đến lấy mạng rồi?



Không được, hắn không thể chết, muội muội còn đang ở nhà chờ hắn đáp lời mà!



Khương Trạm đột nhiên mở to mắt, đối diện với ‘ đầu trâu mặt ngựa’ túm vạt áo hắn.



Lỗ tai dựng thẳng, mặt thật dài, chóp mũi nhô ra, còn có lông tóc màu vàng xám rất dày......



Hử, tướng mạo này với ‘ đầu trâu’ chênh lệch xa cả vạn dặm, hẳn là ‘mặt ngựa’ nhỉ!



Khương Trạm xem xét tường tận một hồi lâu, rồi cẩn thận hạ kết luận.



“ Mã huynh, ta còn chưa thể chết nha, ta trên có cha già tàn tật, dưới có ấu muội mảnh mai, bọn họ còn phải dựa vào ta nuôi sống. Cầu ngài xin thương xót, thả ta hoàn dương đi ——”



‘ Mặt ngựa’ nhe răng: “ Gâu ——”



Khương Trạm giống như trong nháy mắt bị người ta bóp lấy cổ, một chữ đều không nói ra được, trừng to mắt nhìn ‘ Mặt ngựa’ sủa “ Gâu ” với hắn.



Hình như không đúng chỗ nào ấy.



“ Nhị Ngưu, trở về!” Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.



Khương Trạm giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, liền thấy cách hơn mình một trượng đang có một thiếu niên đứng đó.



Thiếu niên kia bộ dạng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng so với hắn còn cao hơn hai tấc, mi phong thẳng tắp, mắt đen trong vắt, trên mặt tựa băng tạc cơ hồ không có biểu tình gì, như một thanh danh đao giấu trong vỏ đao, khiến người ta không dám khinh thường.



“ Ngươi là ai?” Khương Trạm kinh ngạc.



“ Người.” Thiếu niên trả lời.



“ Vậy nó là ——” Khương Trạm gian nan cúi đầu, chỉ vào ‘ Mặt ngựa ” khập khiễng chạy đến bên người thiếu niên mà ánh mắt phức tạp.



Thiếu niên nhìn sâu Khương Trạm một cái, phun ra một chữ: “Chó.”



Trong nháy mắt đó, Khương Trạm lại từ trong ánh mắt thâm thúy của thiếu niên nhìn ra vài phần ý cười.



“ Khụ khụ khụ.” Khương Trạm chỉ có thể lấy ho khan để che dấu xấu hổ.



Thiếu niên vuốt vuốt đỉnh đầu chó to, nhắc nhở: “ Ngươi còn không đi, người này sẽ lập tức tỉnh lại.”



Khương Trạm cúi đầu, lúc này mới phát hiện người lúc trước tập kích hắn đã ngã ở bên chân.



“ Hắn chết rồi hả?”



“ Không, chỉ là ngất đi thôi.”



Khương Trạm nhìn nhìn tay mình, trên đầu ngón tay dính thứ gì đó màu xanh sẫm, lẩm bẩm hỏi: “ Đây là gì thế?”



“ Rêu .” Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng truyền đến, còn quan tâm vươn tay chỉ, “ Trên tường.”



Khương Trạm nhìn lại theo, thế mới biết cảm giác trơn trượt ẩm ướt lúc ấy từ đâu mà đến.



Thì ra không phải máu của hắn, mà là rêu!



Nhận biết này làm cho Khương Trạm nháy mắt đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “ Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi.”



“ Ừm, cùng nhau chạy.” Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.



Một suy nghĩ cổ quái từ trong lòng Khương Trạm dâng lên.



Chẳng biết tại sao, thiếu niên này mang đến cho hắn một cảm giác rõ ràng là người sống chớ lại gần, thế mà với hắn lại phá lệ thân mật như vậy.



Tướng mạo tuấn tú hẳn là còn có chỗ tốt này nhỉ?



Không đúng nha, tướng mạo của thiếu niên này so với hắn rõ ràng còn đẹp hơn một chút xíu mà.



Có lẽ đây chính là cùng thưởng thức lẫn nhau đi.



Hai người một chó chạy ra hẻm nhỏ âm u hẹp dài, một hơi chạy đến đầu đường phồn hoa náo nhiệt.



Dưới ánh mặt trời, Khương Trạm có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, phun ra một hơi nặng nề thật dài, ôm quyền cười nói với thiếu niên: “ Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”



Thiếu niên dừng một chút, nói: “Ngươi có thể gọi ta Dư Thất.”



Nói xong vẫn không quên giới thiệu đại cẩu bên người: “Nó gọi Nhị Ngưu.”



Nhìn dáng vẻ thiếu niên thì có vẻ lớn hơn mình một hai tuổi, Khương Trạm kêu một tiếng “ Dư Thất ca”, sau đó vẫy tay với đại cẩu:” Nhị Ngưu, chào mi.”



Đại cẩu khinh thường liếc Khương Trạm một cái, nghiêng đầu đi.



Thế mà lại bị một con chó khinh bỉ, không phải chỉ là nhận lầm nó thành ‘mặt ngựa’ sao, tiểu súc sinh còn nhớ ư!



Khương Trạm hừ một tiếng, hỏi Dư Thất: “Không biết nhà Dư Thất ca ở chỗ nào, ngày khác tiểu đệ nhất định đến nhà bái tạ.”



Nếu như Dư Thất ca muốn làm chuyện tốt không lưu danh, kiên quyết không chịu lộ ra chỗ ở, vậy hắn sẽ dây dưa đến cùng.



Khương Trạm hắn cũng không phải người không biết báo ân.



“ Nhà ta ở hẻm nhỏ Tước Tử, ngay cổng có một gốc cây táo lệch cổ.”



Khương Trạm lại bắt đầu tấm tắc.



Vì sao mà ân nhân cứu mạng của hắn không theo thoại bản thế nhỉ?



“ Thật sự là đúng dịp, hẻm nhỏ Tước Tử cách nhà ta không xa. Tiểu đệ họ Khương tên Trạm, ở ngay tại ngõ hẻm Du Tiền cách Tước Tử hẻm không xa, trong Đông Bình Bá phủ tôn bối đứng hàng thứ hai.”


“ Khương Trạm.” Dư Thất cười lập lại.



“Đúng, đúng, chính là Khương Trạm.” Khương Trạm nghe thiếu niên dùng thanh âm mắt lạnh thuần hậu kêu ra tên của hắn, da đầu tê rần.



Mẹ nó, người này là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện vậy? Thanh âm cũng êm tai quá đi, hắn là một nam nhân mà nghe xong cũng tâm can nhảy loạn.



“ Gâu——”



Khương Trạm đen mặt lườm đại cẩu, khóe miệng giật giật.



Tiểu súc sinh sát phong cảnh.



Đại cẩu khinh thường quay đầu đi.



“ Dư Thất ca, ta còn có việc phải nhanh trở về, chờ giải quyết xong sự tình sẽ lập tức đi tìm huynh nha.”



“Được.” Dư Thất gật đầu, lời ít mà ý nhiều.



“ Dư Thất ca lúc nào ở nhà?”



Dư Thất khóe môi khẽ cong: “Tùy thời xin đợi.”



Không được không được, còn trò chuyện tiếp nữa hắn sẽ phải hoài nghi nhân sinh mất. Khương Trạm lần nữa cám ơn, sau đó chạy về Đông Bình Bá phủ.



Trong Hải Đường Cư hoa cỏ tươi tốt, không biết ở nơi nào ve kêu không ngừng.



Khương Tự cầm một quyển sách dựa vào gốc Hải Đường lật xem, lại hơi thất thần.



Nhị ca sao mà vẫn chưa về? Hay là gặp biến cố gì rồi?



“ Cô nương, Nhị công tử tới.” A Xảo kéo cửa viện ra, dẫn Khương Trạm đi tới.



“Tứ muội ——”



Khương Tự lắc đầu, ngừng lại câu nói kế tiếp của Khương Trạm: “ Vào nhà rồi nói.”



Vừa mới vào nhà, Khương Trạm liền đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí nói với A Xảo: “ Mau bưng chén trà tới cho ta trấn an.”



A Xảo nhìn Khương Tự một cái.



Khương Tự gật đầu, A Xảo thế này mới rời đi, rất nhanh nâng trà đến.



Khương Tự ra hiệu cho A Xảo ra ngoài chờ, kiên nhẫn chờ Khương Trạm một hơi uống hết nửa chén trà, mới hỏi: “ Nhị ca gặp được chuyện gì?”



Khương Trạm đặt chén trà xuống mặt bàn, lấy ra khăn lụa tùy tiện lau khóe miệng một cái, thở dài: “ Tứ muội, thật đúng là để muội nói trúng rồi, quả nhiên có người đi hẻm tối lấy tế trúc.”



Khương Tự nhíu mày: “ Nhị ca cất kỹ đồ xong không lập tức rời đi hả?”



Quả nhiên là ca ca không đáng tin cậy.



Khương Trạm cười ngượng ngùng: “ Ta không phải tò mò rốt cuộc có người tới hay không sao.”



“ Vậy sau đó thì sao?”



“ Người tới lấy tế trúc đi rồi. Nhưng ta còn chưa kịp đi đâu, lại có người đến!”



“ Lại có người tới? Hắn có nhìn thấy nhị ca không?”



“ Sao có thể chứ!” Khương Trạm không cần nghĩ ngợi phủ nhận, nghênh đón ánh mắt dò xét của Khương Tự, đành trung thực thẳng thắn, “ Nhìn thấy. Chẳng những nhìn thấy, người đó còn muốn giết ta nữa kìa.”



“ Nhị ca sao chạy thoát được?” Khương Tự nghe xong mà kinh hồn táng đảm.



Khương Trạm đem nước trà còn sót lại uống cạn, đè xuống xúc động khoác lác: “ Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại có người nữa đến!”



Khương Tự: “......”



Ca ca không đứng đắn như thế, nàng cũng rất buồn rầu nha.
Chương 13: Dư Thất

Edit: Khuynh Vũ

Khương Trạm nhàn nhã thưởng thức chén trà, chờ Khương Tự chủ động truy vấn.



Khương Tự vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn lại là nghĩ mà sợ.



“ Nói như vậy, là người thứ ba cứu Nhị ca?”



“ Đúng nha, đó chính là ân nhân cứu mạng của ta! Vốn dĩ nên mời người ta tới tửu lâu tốt nhất kinh thành uống rượu, nhưng lại nghĩ đến muội muội còn đang ở nhà chờ ta, nên chỉ có thể ngày khác lại đến nhà bái tạ.” Khương Trạm thả chén trà xuống, vẻ mặt tiếc nuối, “ Quá thất lễ rồi.”



Khương Tự cẩn thận hỏi rõ đầu đuôi sự việc, bất giác lo lắng cho Khương Trạm.



Người muốn giết huynh trưởng tám chín phần mười là kẻ hãm hại Ngưu Ngự Sử, đối phương nhìn thấy tướng mạo huynh trưởng rồi, về sau có thể nào gây bất lợi cho huynh trưởng không nhỉ?



“ Nhị ca nói muốn đến nhà bái tạ, nói như vậy huynh biết tên họ, chỗ ở của ân nhân cứu mạng ư?”



“ Biết nha, hắn gọi Dư Thất, nhắc tới cũng khéo, chính là ở hẻm Tước Tử cách nhà ta không xa ——”



Những lời phía sau Khương Tự một chữ đều không nghe lọt tai, một phát bắt được ống tay áo Khương Trạm, bởi vì quá dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nhô lên: “Hắn thật sự gọi Dư Thất?”



Khương Trạm kinh ngạc nhìn Khương Tự thần sắc đại biến, hoang mang hỏi: “Tứ muội sao vậy?”



Khương Tự chợt hoàn hồn, buông ống tay áo Khương Trạm ra, mượn động tác vươn tay đem lọn tóc vén đến sau tai che giấu thất thố, nhưng dù che giấu thế nào thì sắc mặt vẫn tái nhợt, nhất thời khó mà khôi phục.



Khương Trạm hồ nghi đánh giá Khương Tự: “ Hay là muội muội biết Dư Thất?”



Khương Tự miễn cưỡng cười cười, nhưng hai chữ ‘ Dư Thất’ luôn lượn lờ trong đầu nàng, lượn đến tâm thần nàng có chút không yên.



“ Vậy Dư Thất trông như thế nào?”



“ Ả?” Khương Trạm chớp chớp mắt.



Kỳ quái, muội muội hỏi tướng mạo một tên nam nhân làm cái gì?



Thấy Khương Trạm không nói lời nào, Khương Tự hỏi lại: “ Có phải tướng mạo cực tốt, nhìn như mỹ nam tử hiếm thấy không?”



Khương Trạm càng không muốn nói chuyện.



Khó trách muội muội lại tò mò về Dư Thất ca như vậy, thì ra là từng gặp qua. Dư Thất ca dung mạo yêu nghiệt như vậy, muội muội khó có thể quên là điều quá bình thường.



Nếu muội muội mà biết Dư Thất này chính là Dư Thất đó, chẳng phải là sẽ có cơ hội tiếp xúc sao?



Cái này không thể được, Dư Thất ca có thể xuất hiện tại phụ cận thanh lâu, có thể thấy được là một kẻ phong lưu, người như vậy làm bằng hữu dĩ nhiên chí thú hợp nhau, nhưng làm muội phu hắn lại không vừa lòng nha.



“ Không có nha, Dư Thất ca là một hán tử cao lớn thô kệch, bằng không sao có thể cứu nhị ca muội trong lúc nước sôi lửa bỏng được?” Khương Trạm âm thầm vì sự cơ trí của chính mình mà giơ ngón tay cái lên.



Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, tươi cười nhẹ nhõm đi nhiều: “ Vậy nhị ca cần phải nhớ mời người ta uống rượu, ân bằng giọt nước còn đền đáp bằng một dòng suối mạnh mẽ, huống chi là ân cứu mạng đâu.”



Xem ra là nàng quá nhạy cảm rồi, trên đời này nam tử họ Dư đứng hàng thứ bảy đếm không hết, huống chi Dư Thất mà nàng biết chỉ là dùng tên giả.



“ Người Tứ muội quen cũng gọi Dư Thất à?” Khương Trạm không yên lòng truy vấn một câu.



“ Có một lần đi ra ngoài trong lúc vô tình đụng phải một vị gọi Dư Thất, lúc ấy còn náo loạn chút chuyện không thoải mái, cho nên có chút ấn tượng.”



“ Người nọ mạo tựa Phan An?”



Mạo tựa Phan An ư? Khương Tự không khỏi nhớ lại một chút.



Người nọ xác thực lớn lên rất đẹp, như minh châu lấp lánh rạng rỡ. Dung mạo Phan An nàng chỉ đọc qua ở trong sách, nếu như nhất định phải so sánh...... Bình tĩnh mà xem xét, thì người đó so với Phan An hẳn là thiếu vài phần son phấn, nhiều hơn mấy phần anh lãng.



Nhưng mà cho dù tướng mạo có tốt hơn thì thế nào?. ‘ Dư Thất’ mà nàng biết, là một tên hỗn đản nha.



“ Không có, người đó vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát, không phải người tốt.” Liên tiếp từ không tốt từ trong miệng Khương Tự thốt ra.



“ Vậy chúng ta gặp khẳng định không phải cùng một người. Dư Thất ca mặc dù cao lớn thô kệch, nhưng nhìn qua chính là người tốt đó.”



“ Trước không đề cập đến việc này, nhị ca sau này làm việc cũng đừng nên dây dưa thế nữa, lần này huynh bị người ta nhìn thấy mặt, nói không chừng sẽ có phiền toái.” Lo lắng trong lòng Khương Tự vẫn không tiêu tan.



“ Chờ người nọ biết ta là Nhị công tử Đông Bình Bá phủ, cũng không dám làm loạn nữa rồi.” Khương Trạm lơ đễnh nói.



Hắn cũng không phải kẻ nhát gan, cũng không thể bởi vì chuyện này mà về sau rú ở trong nhà không ra khỏi cửa.



Còn nữa nói, mặc kệ địa vị của Đông Bình Bá phủ ở trong vòng huân quý có như thế nào, thì không duyên cớ đột tử một vị công tử tất nhiên sẽ gây nên khủng hoảng, cùng một bá tánh bình dân lặng yên không một tiếng động chết đi hoàn toàn khác nhau.



“ Tóm lại sau này nhị ca ít đi ra ngoài đi, đi ra ngoài thì nhất định phải cẩn thận chút.”



Khương Tự bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước Khương Trạm chết chính là do một tên ăn chơi gọi là Dương Thịnh Tài làm hại, mà Dương Thịnh Tài chính là cháu của Lễ bộ Thượng thư......



Ở trong đó hẳn là có liên hệ gì đó?



Cũng không đúng, kiếp trước nàng cũng không nhờ nhị ca tới hẻm tối ở Bích Xuân lâu mà.



“ Cô nương ——” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của A Man.



Khương Tự thu hồi suy nghĩ, kêu A Man tiến vào.



A Man buớc nhanh đi đến bên người Khương Tự: “ Cô nương, nhị lão gia về rồi, lúc này đang ngăn đại lão gia kiểm kê sính lễ đó.”



“ Nhị thúc quả nhiên muốn phá hỏng chuyện!” Khương Trạm giọng căm hận nói.



Nhị thúc này của hắn bình thường cũng khá hiền lành, nhưng lại rất hiếu thuận với tổ mẫu, trong chuyện này tuyệt đối sẽ nghe tổ mẫu.



“ Đi xem xem.” Khương Tự đứng dậy đi ra ngoài.



Khương Trạm vội vàng đuổi theo.



Sính lễ An Quốc Công phủ đưa tới được đặt trong nhà kho nhỏ của Hoa Minh Đường, trước nhà kho Khương An Thành đang nổi giận: “ Nhị đệ, ngươi tranh thủ thời gian tránh ra cho ta, đừng chậm trễ ta đến An Quốc Công phủ từ hôn!”


Một giọng nói ôn hòa truyền đến: “ Đại ca, huynh trước hết nghe đệ nói. Sự tình đệ đều biết cả rồi, không phải chỉ là tiểu tử của An Quốc Công phủ tuổi nhỏ vô tri làm chuyện hồ đồ thôi sao, giải quyết thật tốt là được mà.”



“ Giải quyết như thế nào?”



“ Quốc công phủ muốn cho nữ tử kia làm lương thiếp, đừng nói đại ca sinh khí, đệ là Nhị thúc cũng không hài lòng. Một nữ tử bình dân, cho chút tiền đuổi đi là xong, chờ Tự Nhi gả qua, bằng vào tài năng của Tự Nhi còn không thể làm cho tên tiểu tử hỗn xược kia an phận sao? Đại ca, từ hôn xác thực không phải cử chỉ sáng suốt, suy tính hiện tại nhất thời thống khoái thật, nhưng mà tương lai Tự Nhi làm sao bây giờ đây?”



Khương Tự lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, nghe xong tràng lời nói của Khương Nhị lão gia suýt nữa nhịn không được vỗ tay.



Nhị thúc thật là giỏi ăn nói!



Khương Trạm vừa muốn mở miệng, Khương Tự nhẹ nhàng kéo hắn một cái, đi ra phía trước.



“ Tự Nhi tới rồi à.” Khương Nhị lão gia thấy Khương Tự đi tới, lộ ra nụ cười ôn hòa.



Khương Tự nhún gối, gọn gàng dứt khoát nói: “ Nhị thúc không cần thay chất nữ nhọc lòng. Trong mắt của con, có thể rời xa một tên nam nhân như Quý Tam công tử, dù phải làm gái lỡ thì cả đời cũng nên cười thầm rồi.”



“ Tự Nhi, con còn nhỏ, làm sao hiểu được nỗi khó xử của làm gái lỡ thì——”



Khương Tự hướng Khương An Thành cười ngọt ngào: “ Phụ thân, nếu nữ nhi muốn cả đời làm gái lỡ thì, người có vui lòng nuôi không?


“ Đương nhiên vui lòng!” Khương An Thành không chút do dự nói.



Khương Trạm theo sát vỗ vỗ ngực: “ Tứ muội yên tâm, nếu muội thật sự không muốn lấy chồng, còn có ca ca đây. Ai dám đàm tiếu ta liền đánh người đó!”



Ý cười bên môi Khương Tự càng ngày càng rõ ràng.



Phụ thân và huynh trưởng của nàng đều không phải loại người thông minh, thậm chí sẽ bởi vì miệng lưỡi dẻo quẹo của người khác mà đưa ra phán đoán sai lầm, nhưng sự yêu thương dành cho nàng lại không trộn lẫn một tia tạp chất.



“ Nhị thúc người xem, phụ thân và nhị ca đều không chê con đâu. Hay là nói người cảm thấy chất nữ không gả được khiến cho người mất mặt?”



Khương An Thành vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Khương Nhị lão gia.



Khuê nữ của ông ông còn chưa ghét bỏ, người khác tính cái cọng hành ấy, dựa vào cái gì thay ông ghét bỏ chứ?



“ Tự Nhi sao lại nói thế? Nhị thúc không phải ý tứ này ——”



Khương An Thành tung chân đá Khương Trạm một cước: “ Bảo ngươi hỗ trợ lão tử, ngươi lại lượn đi chỗ nào? Còn không tranh thủ làm việc đi!”



Khương Nhị lão gia bị Khương Tự chèn ép một phen làm hắn không tiện mở miệng, trầm mặt đứng ở chỗ cũ nhìn phụ tử Khương An Thành chỉ huy hạ nhân vận chuyển sính lễ.



“ Nhị thúc nhường một chút, nện vào chân ngài sẽ không tốt.” Khương Tự cười tủm tỉm nói.



Khương Nhị lão gia nhìn chằm chằm Khương Tự một hồi lâu, mới cười cười rời đi.



Nhị thúc tính tình thật là tốt mà, thế này rồi mà cũng không tức giận.



Khóe miệng Khương Tự xẹt qua một nụ cười nhạt.



Bên kia Quách thị trở lại An Quốc Công phủ, xe ngựa lại bị canh cổng ngăn cản: “ Hôm nay phủ chúng ta không tiếp khách, mời khách nhân ngày khác lại đến.”



Đến là xe ngựa thuê bình thường, người gác cổng của An Quốc Công phủ tất nhiên không nhận ra.



“ Cẩn thận mở to mắt mà nhìn xem, trong xe là thế tử phu nhân!” Nha hoàn Quách thị nhấc lên rèm xe cửa sổ trách mắng.



Gác cổng lắp bắp kinh hãi, vội vàng mở cửa.



Quách thị đi thẳng đến chỗ của phu nhân An Quốc Công Vệ thị.



“ Thế nào, bàn xong rồi chứ?” Vệ thị thần sắc mỏi mệt hỏi
Chương 14: Từ hôn
Edit: Khuynh Vũ
Nghe Vệ thị hỏi như vậy, Quách thị suýt nữa bật khóc: “ Mẹ có chỗ không biết, Nhị công tử Đông Bình Bá phủ là một tên hỗn xược, vừa hồi phủ liền đập nát xe ngựa của nhà mình, con dâu phải mướn cỗ xe ngựa mới có thể về được phủ đó......”



“ Lại còn có loại tiểu bối như vậy?” Vệ thị hung hăng lấy làm kinh hãi.



“ Đúng vậy, con dâu cũng vạn vạn không nghĩ tới.”



“ Đông Bình Bá phủ đến tột cùng có thái độ gì?”



Quách thị cười khổ không thôi: “ Đông Bình Bá nói muốn từ hôn, lão phu nhân bọn họ thì có ý hòa đàm, con dâu thấy vậy liền đến phòng khách chờ, để cho Đông Bình Bá lão phu nhân có thể khuyên Đông Bình Bá một phen, ai ngờ còn chưa đợi đến tin chính xác, vị Nhị công tử kia liền vọt vào muốn đánh giết con dâu. Nếu không phải con dâu chạy kịp thời, nói không chừng đã phải thiếu tay thiếu chân rồi......”



“ Lẽ nào lại như vậy!” Vệ thị vỗ mạnh trác kỷ, “ Đông Bình Bá phủ là cái dạng dòng dõi gì, đặt trong ngày thường xách giày cho Quốc Công phủ cũng không xứng, Quốc Công phủ phái ngươi đi nhận lỗi đã là cho bọn họ đủ mặt mũi rồi, thế mà Đông Bình Bá còn nói muốn từ hôn, quả thực không biết tốt xấu!”



“ Con dâu cũng nghĩ như vậy. Nhà như vậy, với nhà chúng ta vốn là môn không đăng hộ không đối, bằng không sao lại dưỡng ra một đứa con cháu tùy tiện như thế.” Quách thị vừa nghĩ đến tình cảnh mặt xám mày tro chạy từ Đông Bình Bá phủ trở về liền hận không thôi.



Vệ thị chợt cười: “ Như vậy cũng tốt.”



“ Mẹ?” Quách thị ngạc nhiên.



Khóe mắt Vệ thị cười ra đường lằn: “ Đông Bình Bá suy nghĩ râu ria không cần lo, ai không biết Đông Bình Bá không phải quản sự, trong phủ bọn họ chủ nội chính là Phùng lão phu nhân, chủ ngoại chính là Khương Thiếu Khanh. Nếu Phùng lão phu nhân không nỡ từ hôn, cửa hôn sự này liền lui không được. Cứ chờ đi, không lâu nữa Đông Bình Bá phủ sẽ phải chủ động phái người tới thương lượng thôi.”



“ Mẹ cái gọi là 'Tốt' từ đâu đến?”



Vệ thị cười lạnh một tiếng: “ Ngươi là thế tử phu nhân An Quốc Công, há lại để cho một tên tiểu tử hỗn trướng muốn đánh thì đánh? Ta vốn định vì trấn an Đông Bình Bá phủ mà cho bọn họ chút chỗ tốt, hiện tại chỉ cần nắm chặt nhược điểm này là có thể triệt tiêu hai tướng rồi.Ta thấy hiện giờ, Phùng lão phu nhân đang ảo não lắm đây.”



Quách thị nghe xong trong lòng rất không thoải mái.


Dùng việc nàng mất sạch tôn nghiêm ở Đông Bình Bá phủ để triệt tiêu việc làm hoang đường mà tiểu thúc gây nên, bà mẹ chồng này tâm thật là đủ méo mó.



Có điều khi có mặt mẹ chồng nàng có bất mãn cũng không dám biểu lộ ra, phụ họa nói: “ Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”



Mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng.



Đại nha hoàn Hàm Phương vội vàng đi vào: “ Phu nhân, Đông Bình Bá tới!”



“ Mẹ nói quả nhiên không sai, người của Đông Bình Bá phủ tới thật nhanh.” Quách thị xu nịnh nói.



Trên mặt Vệ thị lộ ra ý cười thư giãn: “ Cứ nói lúc này lão gia không ở trong phủ, ta đang tiếp khách, trước hết mời Đông Bình Bá đến đại sảnh phía trước ngồi đi.”



“ Phu nhân, Đông Bình Bá là đến từ hôn ——”



Vệ thị giật mình, ý cười cứng tại khóe miệng: “ Ngươi vừa mới nói cái gì?”



Đại nha hoàn Hàm Phương cúi nửa đầu, cảm giác được áp lực lớn lao: “ Đông Bình Bá...... Là đến từ hôn......”



“ Còn không mau mời người vào trong!” Vệ thị nghe xong cũng không rảnh làm bộ làm tịch nữa.



Mặt Hàm Phương lộ vẻ khó xử: “ Phu nhân, Đông Bình Bá còn trực tiếp mang sính lễ đến, lúc này những sính lễ đó đều đang bày ngoài cửa phủ chúng ta, đã dẫn tới rất nhiều người vây xem rồi.”


Đầu Vệ thị nổ ầm một tiếng, thân mình lung lay.



Quách thị khiếp sợ vội vàng đỡ lấy Vệ thị: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”



“ Có thể không sao à? Còn không đi tìm hiểu xem lão gia đã về chưa!” Vệ thị nhéo Quách thị một phen, “ Ngươi phái người đi nói với Đại Lang một tiếng, bảo hắn tranh thủ mời Đông Bình Bá vào nói chuyện.”



An Quốc Công thế tử Quý Sùng Lễ cơ hồ là chạy như bay tới cổng lớn, một chân đã đặt ra ngoài cánh cửa suýt nữa thì bị đám đông nghìn nghịt bên ngoài dọa trở về.



Xem náo nhiệt sao lại nhiều như vậy?



Còn chưa nói chuyện với Khương An Thành, sắc mặt Quý Sùng Lễ đã cực kỳ khó coi.



“ Bá gia đến đây, tiểu tử không tiếp đón từ xa, còn mong bá gia vào phủ nói chuyện.”



Khương An Thành nhìn Quý Sùng Lễ khách khách khí khí chào hỏi, thần sắc không có nửa điểm buông lỏng, vung tay lên quát: “ Còn thất thần cái gì, đem sính lễ nâng vào cho An Quốc công phủ!”



Mắt thấy người Khương An Thành mang đến sắp nâng sính lễ đi vào trong, Quý Sùng Lễ vội vàng ngăn lại: “ Bá gia làm gì vậy? Có chuyện gì đi vào trước rồi cẩn thận thương lượng.”



“ Việc này không thương lượng! Ta là tới từ hôn, cũng không phải đến chúc tết. Này, đây là danh mục quà tặng, thế tử cần phải cẩn thận thẩm tra đối chiếu rõ ràng, Bá phủ chúng ta một đồng một cắt cũng sẽ không tham của các ngươi!” Khương An Thành đem một phần danh mục quà tặng ném vào trong ngực Quý Sùng Lễ.

Quý Sùng Lễ nào dám để cho những người này nâng sính lễ vào cửa, cuống quýt muốn đem danh mục quà tặng trả lại.



“ Không cần trả lại, ta chỗ này còn có một tá!” Khương An Thành lại móc từ trong ngực ra một chồng danh mục quà tặng.



Quý Sùng Lễ: “......”



Địch quân quả nhiên có chuẩn bị mà đến!



“ Thư từ hôn đã viết xong, bảo lão tử ngươi ra đây dứt khoát ấn cái dấu tay, hôn sự hai nhà cứ thế kết thúc đi!”



Quý Sùng Lễ tìm được lý do kéo dài: “ Bá gia, gia phụ hôm nay có việc ra ngoài rồi, lúc này còn chưa trở về. Hôn nhân đại sự, tiểu bối chúng ta không làm chủ được, ngài nếu như sốt ruột trước hết vào phủ ngồi chờ, hoặc là hạ hỏa trở về trước——”



“ Khương lão đệ, đệ đây là ——” Thanh âm quen thuộc truyền đến.



Quý Sùng Lễ vừa nghe tiếng, biết chính là An Quốc Công, lập tức khóe miệng giật giật.



Phụ thân đại nhân là nội ứng đối phương phái tới à? Trở về thật là đúng lúc!



An Quốc Công đi nhanh tới, nhìn thấy trên mặt đất đặt đầy sính lễ, mi tâm nhăn thành chữ Xuyên.



Bởi vì chuyện của tiểu nhi tử mà hắn nửa đêm không chợp mắt, hôm nay lúc ở bên ngoài trong lòng vẫn buộc chặt, chờ sự tình xong xuôi đã lập tức chạy trở về, quả nhiên phu nhân không xử lý tốt được sự tình, Đông Bình Bá thế mà nâng cả sính lễ tới luôn.



“ Quốc Công gia, chúng ta đều là người thẳng tính, nói chuyện không vòng vo, ta là tới từ hôn!”



An Quốc Công vái chào một cái thật dài: “ Khương lão đệ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Trong lòng đệ có tức, đánh lão ca ca đệ hai cái bạt tai đều có thể, từ hôn tuyệt đối không thể a.”



An Quốc Công thái độ khiêm tốn như thế ngược lại khiến những người xem náo nhiệt bắt đầu nghị luận.



“ Nhìn An Quốc Công rất coi trọng hôn sự hai nhà nha, thái độ nhận sai ngược lại rất được. Với lại ta nói, từ hôn đối với nhà ai đều không phải chuyện tốt, An Quốc Công phủ có thể có thái độ này là được rồi.”



“ Phải nha, An Quốc Công tỏ thái độ như thế, hẳn là sẽ cẩn thận quản giáo con của hắn.”



Đủ loại thanh âm truyền đến, Khương An Thành không dao động chút nào, đối mặt với sự khiêm tốn của An Quốc Công một chút cũng không mềm lòng: “ Quốc Công gia còn nhớ nguyên nhân hai nhà kết thân chứ?”



“ Đương nhiên nhớ rồi, là bởi vì hai huynh đệ Khương lão đệ cứu được cái mạng này của lão ca ca ——”



Lúc trước núi lở cứu được An Quốc Công, còn có một phần công lao của Khương Tam lão gia.



“ Đã như vậy, Quốc Công gia không thể thống khoái từ hôn à? Là muốn lấy oán trả ơn hay sao?”



An Quốc Công cười ngượng ngùng: “ Khương lão đệ lời này nói thế nào ——”



Khương An Thành hừ lạnh: “Quốc Công gia cứ nhất định muốn đứa con trai khốn kiếp của ngươi cưới nữ nhi của ta, trong mắt của ta chính là lấy oán trả ơn!”



An Quốc Công nhìn Khương An Thành một hồi lâu, thấy hắn thái độ kiên quyết, thở dài một tiếng: “ Thôi, liền theo lời Khương lão đệ vậy.”



Chờ An Quốc Công ấn dấu tay lên hai phần thư từ hôn, Khương An Thành thu hồi một phần trong đó, lúc này mới hài lòng gật đầu.



“ Không nghĩ tới sự tình lại biến thành cái dạng này. Vừa nghĩ tới Khương lão đệ lúc trước trợ giúp ta, ta đây trong lòng thực sự hổ thẹn mà.” An Quốc Công lúng túng nói.



Khương An Thành không để ý khoát tay: “ Quốc Công gia đừng để trong lòng, ngươi cứ coi như hôm đó mưa quá lớn, đầu ta bị nước vào đi.”



An Quốc Công: “......”
Chương 15: Phá gia chi tử
Edit: Khuynh Vũ
Khương An Thành không nhìn An Quốc Công nữa, đập vai Khương Trạm một cái: " Ngây người làm cái gì? Còn không đi!"



Khương Trạm bị đập đến lảo đảo, lại bày ra khuôn mặt tươi cười xán lạn: " Đi chứ, đi chứ, hôm nay mọi người vất vả rồi, ta xuất tiền mời các ngươi uống rượu!"



Tôi tớ theo tới cùng hét lên vui mừng.



Khương An Thành liếc xéo Khương Trạm, hạ giọng hỏi: " Ngươi lấy tiền ở đâu ra?"



Hỗn tiểu tử mua bánh bao canh cho Tự Nhi vẫn phải lấy tiền từ chỗ ông kia mà.



Khương Trạm cười hì hì nói: " Vẫn là quy củ cũ, trước nợ từ chỗ phụ thân thôi."



" Quy củ cũ ngươi cút này!" Khương An Thành tức giận đến đạp cho mông Khương Trạm một cước.



Thuận lợi từ hôn, hai cha con đều tâm tình khoái trá, Khương Trạm quả nhiên chiếm được bạc từ chỗ Khương An Thành, mang theo mấy tôi tớ lần này xuất lực đến quán rượu nhỏ uống rượu.



" Hôm nay cứ tùy tiện uống, chỉ cần đi theo bản công tử lăn lộn, về sau không thiếu rượu cho các ngươi uống!" Khương Trạm giơ ly rượu lên, hào khí vượt mây nói.



" Đa tạ nhị công tử, về sau chúng tiểu nhân sẽ theo ngài lăn lộn!" Những người làm nhao nhao nâng chén.



Chủ tớ mấy người uống đến thống khoái, lại nghe sát vách có giọng nói truyền đến.



" Nghe nói chưa, Đông Bình Bá phủ cùng An Quốc Công phủ thật sự từ hôn rồi!"



" Có thể không nghe sao, Đông Bình Bá đem sính lễ bày ở trước cổng chính An Quốc Công phủ, bao nhiêu là người nhìn thấy kìa. Chậc chậc, không nghĩ tới Đông Bình Bá phủ đúng thật là có chí khí."



" Ha ha, ta lại cảm thấy Đông Bình Bá quá ngu. Hiện tại ra vẻ lui thân nhất thời thống khoái thật, nhưng sau này cái vị Tứ cô nương trong phủ bọn họ đi đâu tìm được một nhà chồng tốt hơn so với An Quốc Công phủ nữa chứ?"



" Chủ yếu là do Tam công tử của An Quốc Công phủ quá không ra gì."


" Không ra gì?" Người nọ cười nhạo một tiếng, " Nam nhân mà, phần lớn đều lưu luyến thanh lâu, phần lớn đều thê thiếp thành đàn, nhất thời mê luyến nữ tử tính là gì? Nếu như chiếu theo cái kiểu trong mắt không chứa được hạt cát của Đông Bình Bá, ta thấy cả đời này của Khương Tứ cô nương khẳng định phải làm gái lỡ thì rồi."



Khương Trạm nghe xong liền nổi nóng, cầm chén rượu ném xuống đất, bừng bừng chạy tới, túm cổ áo một nam tử quát: " Nói hươu nói vượn nữa, ta xé miệng của ngươi!"



Người nọ bị biến cố bất thình lình sợ ngây người, trừng to mắt nhìn Khương Trạm một hồi lâu, mới run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi là ai nha?"



Khương Trạm khẽ giật mình.



Kỳ quái, giọng nói hình như không đúng.



Một tên nam tử khác ngồi đối diện với nam tử nọ đang lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.



Khương Trạm bừng tỉnh đại ngộ: " Đứng lại, hóa ra kẻ nói láo chính là ngươi!"



Hắn quơ lấy một cái đĩa trên bàn rượu rồi đập tới.



Nước canh trong đĩa giội hết lên lưng tên nam tử.



Người kia cũng giận, quay đầu chất vấn: " Ngươi là ai? Vô duyên vô cớ uống rượu phát điên cái gì hả?"



" Trợn to mắt chó của ngươi thấy cho rõ ràng, ta chính là Nhị công tử của Đông Bình Bá phủ! Ngươi dám nghị luận lung tung muội muội ta, ta hôm nay phải đánh ngươi thành đầu heo!"



Người nọ một chân đã vượt ra ngoài cửa, một thân dính nước canh đang rất bực bội, xem chừng thấy thiếu niên môi hồng răng trắng trước mặt không đuổi kịp hắn, liền chế giễu lại nói: " A, thì ra là ca ca của Khương Tứ cô nương phải làm gái lỡ cả đời à? Thật sự là hạnh ngộ nha."



"Khốn kiếp, ngươi nói ai không gả được hả? Không có An Quốc Công phủ, muội muội ta sẽ gả đến nơi càng tốt hơn!" Trong đôi con ngươi tinh xảo đẹp mắt của Khương Trạm phun ra ngọn lửa.



" Đừng có nằm mơ nữa, ta nói Tam công tử An Quốc Công phủ sẽ lấy một cô nương dòng dõi tốt hơn nghe còn thật hơn ấy, về phần Khương Tứ cô nương...... Ta thấy ngươi vẫn nhanh đi về an ủi muội muội đi."



Khương Trạm rốt cuộc nghe hết nổi, bước dài tiến lên đạp người nọ lăn trên mặt đất, vung lên nắm đấm như mưa rơi hạ xuống.



" Chết người rồi, chết người rồi --" Tên bị đè ở dưới la hét thảm thiết như giết heo.



Tiểu nhị của tửu quán phát hiện không đúng, vội vàng chạy ra đường tìm quan sai tuần tra, chờ đến lúc quan sai chạy đến, người nọ đã bị Khương Trạm đánh đến nỗi mẹ ruột đều không nhận ra rồi.



Cuối cùng Khương An Thành bồi thường cho người nọ hai mươi lượng bạc tiền thuốc men, lại cho sai gia mười lượng bạc phí vất vả, mới đem nhi tử bại gia chuộc về.



Trở lại trong phủ, Khương An Thành liền vung một cước quật ngã Khương Trạm: "Tiểu súc sinh, không có một ngày làm lão tử bớt lo!"



Khương Trạm xoa mông rất là ủy khuất: " Phụ thân, việc này không trách nhi tử được, tên khốn kiếp kia miệng không sạch sẽ, nghị luận lung tung về muội muội."



" Nghị luận muội muội của ngươi?"



" Đúng vậy!" Khương Trạm vội vàng đem sự tình chân tướng nói một lần, cả giận, " Nếu như nói con thì cũng thôi đi, nhưng người kia lại treo muội muội ở bên miệng, nhi tử nghe xong suýt nữa tức nổ phổi, đánh cho hắn một trận đã tiện nghi hắn lắm rồi!"



Khương An Thành nghe xong không khỏi trầm mặc.



Đối với chuyện từ hôn ông tuy rằng không mảy may hối hận, nhưng tất cả mọi thứ trong tương lai của Tự Nhi không khác nào một khối đá luôn đè nặng ở trong lòng ông.



Khương Trạm bò dậy, thuận thế nói: " Chẳng lẽ phụ thân cho rằng nhi tử nghe được người khác chỉ trích muội muội, lại không nên ra mặt?"



Khương An Thành lại một cước đạp Khương Trạm nằm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: " Lão tử không phải không cho ngươi ra mặt, mà là tức ngươi ngu! Trước khi quan sai đến không biết chạy à?"



Thằng con bại gia này, ba mươi lượng bạc cứ như vậy bay mất!



Khương Trạm chớp chớp mắt .



Ý, phụ thân nhắc nhở có đạo lý nha!



" Phụ thân yên tâm, nhi tử hiểu rồi, sau này đánh người xong sẽ lập tức bỏ chạy!"



" Còn có lần sau? Ta đánh chết ngươi đồ tiểu súc sinh không bớt lo này!"



Khương Trạm co cẳng bỏ chạy: " Ngài nghỉ một lát đi, đá quá chân sẽ đau. Nhi tử đi xem muội muội đây."



" Nhị ca đây là --" Gặp Khương Trạm một thân chật vật chạy tới, Khương Tự đứng dậy chào đón.



Khương Trạm lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được sau khi uống rượu ẩu đả xong đã quên thay y phục, lập tức quay người muốn đi: " Tứ muội chờ một lát, ta đi đổi bộ y phục rồi lại đến!"



" Không cần đâu." Khương Tự kéo ống tay áo Khương Trạm, cười nói, " Nhị ca vẫn là nói cho muội chuyện thế nào đi, bằng không phải muội sẽ lo lắng."



Khương Trạm cười ngây ngô.



Hắn không nghe lầm chứ? Muội muội nói sẽ lo lắng cho hắn đó.



"Nhị ca?"



Khương Trạm miễn cưỡng thu hồi ý cười, khôi phục dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nhưng vừa nhắc tới chuyện phát sinh trong tửu quán, liền giận sôi máu lên.



" Nhị ca hà tất tức giận với người như vậy. Trong quán rượu nhỏ vốn là chốn tam giáo cửu lưu ( đủ loại người ) tụ tập, uống thêm vài chén rượu, không phải chính là ăn nói lung tung sao."



" Nhưng mà hắn nói Tứ muội...... Tứ muội thật sự không tức sao?



" Không tức." Khương Tự duỗi tay phủi nhẹ lông gà dính trên đầu vai Khương Trạm, " Gả chồng rồi làm gì còn tự tại như bây giờ? Chỉ cần phụ thân cùng nhị ca không chê muội ở trong nhà ăn không ngồi rồi là được --"



" Sẽ không, sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ! Lại nói, chuyện này vốn dĩ không phải Tứ muội sai, là những người đó ngu muội!"



" Vậy nhị ca còn tức cái gì?" Khương Tự mỉm cười hỏi.



" Ta nghĩ đến người nọ nói Quý Tam sẽ lấy được một cô nương xuất thân tốt hơn trong lòng liền nghẹn muốn chết, chẳng lẽ người không làm sai chuyện lại chịu liên lụy, mà kẻ làm sai chuyện lại được tiêu dao tự tại ư?"



Nghe Khương Trạm nói, Khương Tự thở dài trong lòng.



Trên đời này rất nhiều thời điểm, đúng là như thế.


Có điều nàng luôn tin rằng người đang làm trời đang nhìn, thanh bạch làm người, đi ngủ mới có thể an ổn.

" Nhị ca càng không cần vì chuyện này mà tức giận. Muội cam đoan với huynh, Quý Sùng Dịch đời này muốn cưới danh môn quý nữ là chuyện người si nói mộng!"



" Thật ư?"



" Chờ ngày mai nhị ca sẽ biết."



An Quốc Công phủ không khí trầm thấp, An Quốc Công oán hận Vệ thị không làm tốt chuyện, liền nổi nóng đi thư phòng nghỉ ngơi.



Vệ thị tức giận đến đau tim, gọi con dâu cả Quách thị đến đây bày sắc mặt một hồi.



Quách thị nhịn tức an ủi: " Mẹ hà tất vì một kẻ kiến thức hạn hẹp mà sinh khí? Theo con dâu thấy lui thân mới tốt ấy chứ, nữ tử kinh thành dòng dõi cao quý nhiều như vậy, chờ cơn phong ba này trôi qua, mẹ có thể cẩn thận chọn cho Tam Lang một mối tốt hơn, đến lúc đó Đông Bình Bá phủ mới phải nén giận kìa."



" Ngươi nói cũng phải, lần này ta phải lựa chọn thật tốt cho Tam Lang, nhất định phải đòi lại cục tức này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang