" Con dâu còn chưa cưới vào cửa, đã có lương thiếp, lời thế này làm sao ăn nói với Đông Bình Bá phủ? " An Quốc Công vẻ mặt bất mãn.
Vệ thị cười lạnh: " Chờ Đông Bình Bá qua thế hệ này, tước vị của Đông Bình Bá sẽ mất đi, đến lúc đó không khác gì dân chúng thấp cổ bé họng, nữ nhi nhà ông ta lại mất mẹ nhỏ từ nhỏ, có thể gả đến Quốc Công phủ chúng ta chẳng lẽ còn muốn làm ra vẻ hay sao?"
An Quốc Công nghe xong lại càng bất mãn: " Lời này không thể nói như vậy ——"
" Lão gia, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra sao, Tam Lang lớn rồi, tự có chủ ý của mình, không phải dựa vào trừng phạt mới quản được. Nếu như chúng ta không cho phép nó cùng Xảo Nương ở bên nhau, nó thật sự có khả năng tiếp tục làm chuyện điên rồ ." Vệ thị nói đến đây đưa tay lau nước mắt, " Nếu như Tam Lang có chuyện gì bất trắc, ta cũng không sống nổi nữa ——"
Thấy An Quốc Công vẫn còn do dự, Vệ thị sẵng giọng: " Lão gia, chẳng qua là một cơ thiếp mà thôi, có gì mà phải lo lắng, chuyện của nội trạch ông cũng không cần quan tâm, cứ giao cho ta đi làm đi."
An Quốc Công thở dài: " Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai bà hãy đến Đông Bình Bá phủ một chuyến, nói chuyện thật tốt với người ta."
" Lão gia yên tâm đi, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, chúng ta đi vào xem Tam Lang trước đi."
Đến đêm, Quý Sùng Dịch phát sốt, gấp đến độ Vệ thị một đêm không ngủ yên ổn, đến sáng hôm sau khi phu nhân của An Quốc Công thế tử là Quách thị đến đây thỉnh an liền nói với nàng ta: " Chuyện xảy ra tối hôm qua có lẽ con cũng nghe nói rồi, bên chỗ Đông Bình Bá phủ con hãy thay ta đi một chuyến đi."
Quách thị nghe Vệ thị giao phó, trong lòng tuy cảm thấy có mấy phần khó xử nhưng cũng không dám từ chối, vội vàng đi sắp xếp.
Vệ thị dựa vào gối tròn đàn mực nhắm mắt lại.
Tức phụ ( vợ ) của Đại Lang là thế tử phu nhân của Quốc Công phủ, để nó đi chuyến này đã đủ mặt mũi cho Đông Bình Bá phủ rồi. Chỉ cần bắt chặt đem Khương Tứ cô nương cưới vào cửa, trận phong ba này sẽ coi như qua.
Đầu hẻm Du Tiền đã sớm bày sạp hàng, phía trước sạp hàng vây quanh không ít người, một ngày mới bắt đầu bằng việc nhấm nháp một bát tàu hủ bỏ thêm ít mộc nhĩ cùng ít thịt mềm.
Một tiếng hét thảm phá vỡ buổi sáng yên bình của Đông Bình Bá phủ.
A Man vội vàng vào nhà:"Cô nương, lão gia đang đánh Nhị công tử đó."
Khương Tự từ trước bàn trang điểm đứng lên, nhấc chân liền đi ra ngoài.
" Cô nương, đây không phải đường tới Từ Tâm Đường —— " A Xảo nhắc nhở.
Từ Tâm Đường là nơi ở của Lão phu nhân Đông Bình Bá, theo lý thuyết buổi sáng mỗi ngày các cô nương hẳn là đi đến chỗ của mẫu thân mình trước, rồi lại theo mẫu thân cùng nhau tới Từ Tâm đường thỉnh an lão phu nhân, nhưng Khương Tự mất mẹ từ nhỏ, trưởng tỷ ruột thịt cùng mẹ sinh ra lại đã sớm xuất giá, vì thế mỗi ngày chỉ có một mình đi qua.
" Trước đến chỗ Nhị công tử xem sao đã. " Khương Tự bước nhanh hơn.
A Xảo càng thêm buồn bực, không khỏi nhìn A Man một cái.
A Man cũng chẳng hiểu ra sao, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trước năm mười tuổi cô nương cùng Nhị công tử vẫn rất tốt, thường xuyên chơi đùa với nhau, nhưng đến khi lớn hơn lại bắt đầu xa cách với Nhị công tử, đặc biệt là hai năm này gặp Nhị công tử ngay cả lời nói đều không tới vài câu.
Hôm nay cô nương có chút khác thường.
Nghe nói người bị kích thích thì có thể tính tình sẽ thay đổi lớn, đêm qua cô nương chịu kích thích cũng không nhỏ.
Hai nha hoàn không hẹn mà cùng nghĩ tới điểm này, lại càng thêm oán hận Tam công tử Quý Sùng Dịch của An Quốc Công phủ.
Đông Bình Bá phủ tổng cộng có bốn vị công tử, ngoại trừ Tứ công tử tuổi còn nhỏ vẫn luôn ở hậu viện ra, thì ba vị công tử khác ở tiền viện tất cả đều được an bài sân viện đơn độc, Khương Trạm liền ở tại Thính Trúc Gian.
Khương Tự mới đi đến cửa viện, liền nghe được âm thanh mười phần trung khí quát lớn truyền đến: " Tiểu súc sinh, ta nói ngươi gần đây sao lại yên tĩnh thế, hóa ra là vụng trộm bò từ lỗ chó ra ngoài đi làm xằng làm bậy. Ngươi không phải thích chui lỗ chó sao, hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi đến so với chó hoang trên đường còn thảm hơn!"
" Chó hoang không thảm nha. " Một giọng nói yếu ớt theo sát truyền đến, sau đó giọng nói kia lại biến thành kêu thảm, " Phụ thân, ngài nhẹ chút nha, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt —— Á, Tứ muội tới."
Nam nhân bóng dáng cao lớn đuổi theo đánh Khương Trạm, nghe vậy một cước đạp tới: " Tứ muội ngươi sao lại tới đây? Tiểu súc sinh đến bây giờ còn muốn gạt ta!"
Khương Tự thấy thế mở miệng:" Phụ thân ——"
Bóng dáng cao lớn cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.
Đông Bình Bá Khương An Thành trong nháy mắt nhìn thấy tiểu nữ nhi thần sắc liền nhu hòa hẳn, thậm chí mang theo mấy phần lấy lòng: " Tự Nhi sao lại tới đây?"
" Nghe nói phụ thân đang dạy giỗ nhị ca, nữ nhi tới xem chuyện gì xảy ra. " Khương Tự đáp lại Khương An Thành, nhìn về phía Khương Trạm.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã đến thời điểm vóc dáng thon dài, thẳng tắp như một cây trúc mới, dù lúc này vì bị đuổi đánh mà có vẻ hơi chật vật, nhưng vẫn như cũ tuấn mỹ bức người.
Khương Trạm và Khương Tự giống nhau, tướng mạo đều theo mẫu thân.
Khương Tự hơi nhún gối với Khương Trạm, " Nhị ca, huynh vẫn khỏe chứ?"
Khương Trạm bỗng dưng mở to hai mắt nhìn lên, đối diện với tầm mắt Khương Tự bên tai thoắt cái đỏ lên, liên tục khoát tay nói: " Muội muội yên tâm, ta chạy trốn nhanh lắm."
" Tiểu súc sinh, ngươi chạy nhanh có phải thấy rất kiêu ngạo không?" Khương An Thành thật vất vả mới bình ổn lại lửa giận bởi vì câu nói này của Khương Trạm mà lại bị châm lên.
Khương Trạm theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nghĩ đến muội muội đang ở một bên nhìn nên không thể mất chí khí, ép buộc nhịn xuống, thẳng sống lưng nói: " Phụ thân, ngài bớt giận. Nhi tử da dày thịt béo, liền tính ngài đánh không đau tay, thì cũng nên coi chừng hù dọa tới muội muội."
Muội muội hôm nay vậy mà cười với hắn, coi như bị phụ thân đánh còn thảm hơn chó hắn cũng thấy đáng.
Nghĩ tới đây, chóp mũi Khương Trạm lại hơi ê ẩm, vội vàng dời mắt, chỉ sợ bị Khương Tự nhìn ra.
Khương Tự lúc này trong lòng cũng chua xót không thôi.
Không tới mấy tháng nữa, lúc huynh trưởng du hồ cùng các bằng hữu sẽ rơi xuống nước mà chết, lúc ấy quan phủ lấy lý do ngoài ý mà kết án, nhưng về sau nàng mới biết được huynh trưởng chết là có ẩn tình khác.
Bây giờ nàng không chỉ muốn cứu vãn tính mạng của huynh trưởng, mà còn muốn cho kẻ đã hại chết huynh trưởng phải chịu trừng phạt thích đáng.
" Tiểu súc sinh, ngươi thích chui lỗ chó thì cũng thôi đi, nhưng có nghĩ tới lỡ mà có kẻ trộm lẻn vào từ lỗ chó thì làm sao bây giờ?"
Khương Trạm đưa tay gãi trán.
Phụ thân lo lắng cũng có đạo lý, đêm qua hắn đã bị kẻ trộm cầm cục gạch tập kích nha, nhưng mà việc này tuyệt đối không thể nói được!
" Lỗ chó đó đã lấp kín rồi, nhi tử về sau cam đoan sẽ không đi từ nơi đó nữa."
Khương An Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Nếu không phải nữ nhi ở đây, không tiện bộc phát thần uy, bằng không ông mà không đánh gãy chân tên tiểu tử hỗn đản này là không được.
" Tự Nhi dùng bữa sáng chưa?"
" Còn chưa ạ, con chuẩn bị thỉnh an tổ mẫu xong rồi sẽ trở về dùng. Phụ thân có muốn cùng nữ nhi đến Từ Tâm Đường thỉnh an luôn không?"
Thấy Khương Tự vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Khương An Thành không cần nghĩ ngợi nói:" Đi, cùng đi."
Tiểu nữ nhi từ nhỏ đã không thân cận với ông lắm, đây vẫn là lần đầu tiên ông bị nữ nhi dùng ánh mắt mong chờ như vậy nhìn mình.
Khương Tự nhoẻn miệng cười.
Nàng lúc trước rất không hiểu chuyện, ghét bỏ phụ thân không có bản lãnh, không giống như hàng xóm sát vách là Vĩnh Xương Bá lập được công lớn khiến tước vị trong nhà luôn kéo dài, hại nàng bị người ta coi thường, lại quên mất phụ thân yêu thương mình là vô giá.
" Tự Nhi, sao lại không đi?"
" Đi ạ. " Khương Tự xách váy theo sau.
Ngày này kiếp trước, sáng sớm An Quốc Công phủ đã phái thế tử phu nhân là Quách thị tới bàn bạc hôn sự hai nhà sớm, khi đó không có ầm ỹ ra chuyện huynh trưởng chui lỗ chó bị phát hiện, phụ thân sáng sớm liền đi ra ngoài, tổ mẫu không đợi phụ thân trở về thương lượng thì đã đáp ứng.
Nàng còn nhớ rõ sau khi phụ thân trở về nghe nói việc này liền nổi trận lôi đình, thậm chí còn cùng tổ mẫu ầm ĩ một trận, sau đó liền tới hỏi ý nàng.
Khi đó, nàng rất khờ dại mà rằng: " Chẳng lẽ nữ nhi còn không sánh bằng một người chết? Hôn sự tốt đẹp như thế bị lui, phụ thân có thể tìm cho nữ nhi một mối hôn sự tốt hơn được nữa sao?"
Phụ thân trầm mặc, lúc rời đi bóng lưng phảng phất như già đi mấy tuổi.
Chỉ tiếc khi đó nàng rõ ràng sinh một đôi mắt tốt, lại không thấy rõ cái gì mới là quan trọng nhất.
" Phụ thân, Tứ muội, chờ ta với, ta cũng đi."
Chương 7: Từ tâm đường
Khương An Thành trừng mắt liếc Khương Trạm một cái: " Cái bộ dạng này của ngươi đi mà mất mặt xấu hổ?"
Khương Trạm sờ sờ đầu.
Tóc không rối mà, chỗ nào mất mặt chứ?
Khương Tự liền cười nói với Khương Trạm: " Nhị ca, muội muốn ăn bánh canh Thái Ký."
Bánh canh Thái Ký là cửa hiệu danh tiếng lâu năm, cách Đông Bình Bá phủ hai con đường, ở ngay Khang Đức Phường phụ cận An Quốc Công phủ.
Kiếp trước, chuyện Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương rơi xuống nước không gây ra động tĩnh lớn như vậy, An Quốc Công phủ rất dễ dàng đè yên chuyện xấu này xuống. Sau khi hai nhà tổ chức hôn sự sớm, không ít người thậm chí suy đoán là nàng có gì đó không ổn.
Lúc trước nàng tuổi nhỏ vô tri, chỉ muốn gả đến nơi nhà cao cửa rộng nở mày nở mặt, sau này mới cảm nhận được may mắn ngầm không phải dễ ăn như vậy.
Trải qua một hồi ầm ỹ đêm qua, trước mắt chuyện Quý Sùng Dịch mặc dù còn chưa truyền đến Đông Bình Bá phủ, nhưng bên Khang Đức phường chắc chắn đã truyền đến, lúc này Nhị ca đến Thái Ký mua bánh canh (Tangbao hay bánh canh là một loại bánh hấp lớn chứa đầy súp trong ẩm thực Trung Quốc. ), khẳng định sẽ nghe được phong thanh.
" Tứ muội muốn ăn bánh bao nhân nước? Vừa vặn huynh cũng muốn ăn, muội chờ tý, huynh đi mua ngay. " Khương Trạm cũng không nhắc đến chuyện đi Từ Tâm Đường thỉnh an nữa, phủi phủi bụi bặm trên người, rồi vội vàng đi ra ngoài, mới đi được mấy bước lại quay lại, cười ngượng ngùng với Khương An Thành.
Lông mày Khương An Thành lập tức nhăn thành chữ Xuyên: " Làm sao?"
Khương Trạm chìa tay ra:" Nhi tử gần đây trong tay không dư dả, phụ thân đứt trước cho ít đi."
" Cút! " Khương An Thành lấy từ trong túi tiền bên hông ra một khối bạc vụn ném đến khương trạm trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói.
Khương Trạm chạy nhanh như một làn khói, chạy đến cửa sân còn quay đầu hô một tiếng: “ Tứ muội chờ ta.”
Trên mặt của hắn dù còn mang theo nụ cười bất cần đời, nhưng ánh mắt lại sáng ngời phấn chấn, là dáng vẻ mà nhiều năm qua Khương Tự không thấy được.
“ Muội ở Hải Đường Cư chờ nhị ca.”
Khương Tự cùng Khương An Thành đến Từ Tâm Đường.
Đại nha hoàn A Phúc trong Từ Tâm Đường hơi cúi người chào hai người: “ Đại lão gia, Tứ cô nương, lão phu nhân đang tiếp khách, xin cho tiểu tỳ bẩm báo một tiếng.”
Sớm như vậy đã tiếp khách? Trên mặt Khương An Thành hiện lên nét kinh ngạc.
Khương Tự nhẹ nhàng hít mũi một cái, một mùi hương như có như không truyền đến.
Mùi hương kia réo rắt hàm súc, cũng không phổ biến, Khương Tự đứng ở ngoài phòng lại lập tức ngửi ra, đây là hương Sơn Chi.
Phu nhân của An Quốc Công thế tử Quách thị, đã từng là đại tẩu của nàng, rất thích hương Sơn Chi.
Theo lý thuyết người bình thường đứng ở vị trí này nhất định không có khả năng ngửi được mùi hương trên cơ thể của người trong phòng, nhưng Khương Tự lại khác.
Khứu giác của nàng phá lệ nhạy cảm, về sau còn lưu lạc đến Nam Cương, bởi vì có dung mạo tương tự với cháu gái đã chết của trưởng lão Ô Miêu tộc, nên liền lấy thân phận của cô bé kia tiếp tục sống.
Trưởng lão Ô Miêu tộc là một bà lão nhìn không ra tuổi tác, có rất nhiều chỗ thần kỳ, căn cứ vào thiên phú khứu giác xuất chúng của nàng dạy nàng một môn dị thuật, đừng nói là có thể chuẩn xác phân biệt mùi hương trên cơ thể của từng người khác nhau, mà chỉ cần một cơn gió thoảng qua, thậm chí có thể thông qua mùi vị khác nhau thoang thoảng trong gió để phán đoán phải chăng sắp có mưa hay không.
Biết phu nhân Quách thị của An quốc công thế tử đang ở bên trong, Khương Tự âm thầm thở ra nhẹ nhàng.
Không bao lâu đại nha hoàn A Phúc trở về, nói với Khương An Thành: “ Đại lão gia, lão phu nhân mời ngài đi vào.”
Ánh mắt nàng nàng ta rơi vào trên người Khương Tự, mang theo vài phần phức tạp: “Tứ cô nương, ngài trước tiên có thể ở trong Nhĩ phòng uống chén trà nóng.”
“ Phụ thân, vậy con trước chờ ở bên ngoài. “ Khương Tự nhún gối với Khương An Thành.
Khương An Thành đi theo A Phúc vào trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nữ tử ngồi đối diện với lão phu nhân Phùng thị .
Nữ tử kia chừng ba mươi tuổi, dung mạo không tồi, một đôi mắt hơi to hiện ra mấy phần khôn khéo.
Khương An Thành càng thêm kỳ quái.
Mẫu thân nếu đã chiêu đãi nữ khách, thế nào lại gọi hắn vào?
“ Đây chính là bá gia đi?” Nữ tử đứng lên.
Phùng lão phu nhân gật đầu: “ Chính là phụ thân của Tứ nha đầu. Lão đại, vị này là phu nhân của An Quốc Công thế tử, hôm nay là đến thương lượng hôn sự.”
“ Thời gian không phải đã định xong rồi sao?”
Phùng lão phu nhân nhìn Quách thị một cái.
Quách thị nét mặt xấu hổ: “Tối hôm qua xảy ra chút biến cố, ý của cha chồng với mẹ chồng là muốn sớm rước Tứ cô nương vào cửa ......”
“ Đây là vì sao?” Sắc mặt của Khương An Thành trầm xuống.
Hôn sự đã định sẵn bỗng nhiên làm sớm, kiểu gì cũng sẽ rước lấy tin đồn nhảm nhí, việc này đối với nhà trai không có ảnh hưởng gì, nhưng với nhà gái lại rất bất lợi.
Quách thị dù cảm thấy xấu hổ, lại biết động tĩnh đêm qua không gạt được, lúng túng nói: “Tiểu thúc ( chú nhỏ ) không hiểu chuyện, buổi tối hôm qua đi Mạc Ưu hồ chơi, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước ——”
Mặc kệ bên ngoài đồn đại như thế nào, Quốc Công phủ cũng tuyệt không thể thừa nhận tiểu thúc cùng một nữ tử nhảy hồ tự tử, cái này thực sự quá mất mặt.
Khương An Thành đen mặt cắt ngang lời Quách thị: “Tam công tử Quý phủ trượt chân rơi xuống nước cùng tổ chức hôn sự sớm có quan hệ gì? Chẳng lẽ chỉ còn lại một hơi, muốn để nữ nhi của ta gả qua đó xung hỉ?”
“ Bá gia hiểu lầm, tiểu thúc mặc dù chịu chút kinh hãi, nhưng cũng không đáng ngại. “ Trong lòng Quách thị hơi không vui.
Nếu không phải tiểu thúc váng đầu làm ra loại chuyện đó, nàng việc gì đến mức cúi đầu khom lưng ở Bá phủ nho nhỏ này.
“ Vậy vì sao phải làm hôn sự sớm?” Khương An Thành không thuận theo không buông tha hỏi.
Ba đứa con mất mẹ ruột sớm, trên chuyện hôn nhân đại sự ông tuyệt đối không thể chủ quan.
Khương An Thành ngữ khí hùng hổ dọa người khiến một Quách thị quen được mọi người tung hô càng thêm không vui, trên mặt lại không lộ ra chút nào: “ Tiểu thúc mặc dù không có trở ngại, nhưng đêm qua cùng hắn rơi xuống nước còn có một nữ tử...... Sợ người bên ngoài nói năng bậy bạ, cha mẹ chồng thương lượng với nhau, muốn để Tứ cô nương sớm qua cửa......”
“ Còn có một nữ tử? “ Sắc mặt của Khương An Thành lạnh đến như kết một tầng băng,” Nữ tử kia là người phương nào?”
Quách thị bị thái độ của Khương An Thành chọc giận, nghĩ đến vừa rồi thái độ của Đông Bình Bá lão phu nhân là đãngầm đồng ý, dứt khoát nói: “Thực không dám giấu giếm, trước đó tiểu thúc đã quen nữ tử kia. Đương nhiên bá gia cứ yên tâm đi, tiểu thúc chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện, cha mẹ chồng về sau sẽ cẩn thận quản thúc hắn, nữ tử kia ——”
“ Từ hôn!” Khương An Thành đã không muốn nghe tiếp , lạnh lùng phun ra hai chữ.
Quách thị sững sờ.
Nàng có nghe lầm không vậy? Đông Bình Bá vừa mới nói gì cơ?
Từ hôn?
Quách thị chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng.
Đông Bình Bá phủ có thể cùng An Quốc Công phủ kết thân là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng không tìm ra, Đông Bình Bá cứ như vậy nhẹ nhàng nói từ hôn?
“ Bá gia, ngài đừng vội, chờ ta nói hết lời ——”
“Từ hôn! “ Khương An Thành gọn gàng dứt khoát nói.
Ông chờ cái cái rắm ấy, nữ nhân này miệng chó còn có thể phun ra ngà voi chắc?
“ Lão phu nhân, ngài xem —— “Quách thị bất đắc dĩ nhìn về phía Phùng lão phu nhân.
Hóa ra Đông Bình Bá là một tên ngu xuẩn, loại người này thế mà có thể cơ duyên xảo hợp cứu cha chồng một mạng, bằng không nào có cửa hôn sự này.
Cũng may Đông Bình Bá lão phu nhân là người hiểu lý lẽ, từ hay không từ hôn Đông Bình Bá cũng phải nghe lão phu nhân.
“ Lão đại, ngươi cũng nên nghe thế tử phu nhân nói xong đã. Hai nhà kết thân là đại sự, há có thể nói từ là từ được? “ Phùng lão phu nhân trầm giọng nói.
“ Chính bởi vì hôn nhân là đại sự, ta mới không thể đẩy nữ nhi vào trong hố lửa!”
“ Bá gia lời này hơi quá rồi, nữ tử kia nhiều lắm là làm thiếp, một chút cũng sẽ không dao động địa vị Tam thiếu phu nhân của Tứ cô nương ——”
“ Từ hôn! “ Hai chữ của Khương An Thành trực tiếp chặn lại câu nói kế tiếp của Quách thị.
Quách thị thản nhiên nói:” Bá gia, việc này còn cần hỏi ý tứ của lão phu nhân một chút chứ nhỉ?”
Khương An Thành cười lạnh: “ Thế tử phu nhân xuất thân tốt, nghĩ đến đã được giáo dưỡng không kém. Như vậy ta hỏi ngươi, hôn nhân đại sự chú trọng nhất là cái gì?”
“ Tất nhiên là lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối.” Quách thị thốt ra.
“ Đúng thế, ta là cha ruột, muốn từ hôn có vấn đề sao?”
Chương 8: Hôn nhân đại sự
Quách thị đã nhìn ra Đông Bình Bá Khương An Thành không phải là người văn nhã.
Tú tài gặp quân binh có lý cũng như không, nàng đè xuống khó chịu bị đè nén trong lòng cười cười với Đông Bình Bá lão phu nhân: “ Lão phu nhân, chuyện kết thân ấy mà, là chuyện tốt kết hai họ, đương nhiên không thể qua loa, không bằng ngài cùng bá gia thương lượng trước một chút, ta ở phòng khách chờ tin của ngài.”
Thấy Quách thị tạm thời tránh đi, Phùng lão phu nhân thoáng thả lỏng.
Bà mặc dù không có ý nghĩ từ hôn, nhưng ở trước mặt người của An Quốc Công phủ không thể quá mềm. An Quốc Công phủ đuối lý trước, đương nhiên không thể khi không bỏ lỡ cơ hội này.
Lại nói, bà đang vì thương Ca Nhi muốn bái đại nho Thanh Nhai tiên sinh làm thầy nhưng không có biện pháp mà phát sầu đây.
Phùng lão phu nhân nghĩ, việc hôn nhân là tuyệt đối không thể lui, nhưng nhân cơ hội chiếm chút lợi ích thì tất cả đều vui vẻ.
Đương nhiên, bà còn phải thuyết phục được đại nhi tử mới được.
Nhìn thấy trưởng tử mặt mày xanh mét, Phùng lão phu nhân liền không nhịn được nhíu mày.
Trưởng tử tư chất thường thường, năm ngoái lại bởi vì cứu An Quốc Công trong trận núi lở mà bị hủy mất một cái tay, đừng nói là nghĩ biện pháp kéo dài vinh quang cho Bá phủ, có thể duy trì được cục diện trước mắt cũng đã không tệ rồi.
Già cái đầu rồi, mà không hiểu chuyện chút nào!
“ Mẫu thân, việc này không có thương lượng, hôn sự này không thể không lui, An Quốc Công phủ khinh người quá đáng!”
“ Không thể không lui? Lão đại, ngươi có nghĩ tới không, từ hôn đối với nữ tử tổn thương lớn bao nhiêu? Cứ coi như là nhà trai sai đi, nhưng một nữ hài tử từ hôn còn có thể nói lại một hôn sự tốt nữa hay sao?”
Khương An Thành cười lạnh: “Dù phải gả Tự Nhi cho một bình dân áo vải, cũng tốt hơn so với gả cho một nam nhân còn chưa thành thân mà đã lén lút gặp gỡ nữ nhân khác!”
“Bình dân áo vải? “ Phùng lão phu nhân nhìn Khương An Thành ánh mắt tràn đầy thất vọng, “ Ngươi có biết tiền son phấn một tháng của Tứ nha đầu đã ngang ngửa chi phí sinh hoạt trong một năm của một nhà năm người bình dân áo vải không hả?”
Khương An Thành bị Phùng lão phu nhân hỏi mà khẽ giật mình.
Phùng lão phu nhân ngữ khí lạnh hơn:” Có tình uống nước cũng no bụng chỉ là trò cười thôi. Thế tử phu nhân An Quốc Công nói với ta, nữ tử kia xuất thân gia đình bình thường, ngay cả một chữ bẻ đôi đều không biết, Quý Tam công tử chỉ là nhất thời mới mẻ, chờ thu nữ tử kia vào trong phòng, không bao lâu là sẽ vứt qua một bên thôi.”
Khương An Thành dùng lỗ mũi hừ mạnh một tiếng, không cam lòng nói:” Mẫu thân sai rồi, đây không phải là vấn đề thằng khốn kia có để ý nữtử khác hay không, mà là hắn đối với Tự Nhi không có nửa phần tôn trọng, loại người này không phải lương phối thích hợp!”
“ Vậy ngươi hỏi qua ý tứ của Tự Nhi chưa? “ Phùng lão phu nhân đột nhiên hỏi một câu.
Ngữ khí của Khương An Thành hơi cứng lại.
Khóe miệng của Phùng lão phu nhân khẽ cong: “ Ngươi lại chưa hỏi qua Tự Nhi, làm sao biết nó có nguyện ý từ hôn hay không? Cho dù hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, nhưng ngươi không sợ ra nhầm chủ ý, khiến Tự Nhi trách ngươi cả đời sao?”
Phùng lão phu nhân nói một phen làm cho sắc mặt Khương An Thành trắng bệch.
Vợ mất để lại cho ông hai gái một trai, trong ba đứa con ông thương nhất chính là Tự Nhi.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông biết như vậy không tốt, nhưng ai bảo Tự Nhi lại giống người vợ đã chết nhất chứ?
Ông chỉ cần nhìn thấy tiểu nữ nhi, một trái tim liền không cách nào khống chế mà mềm xuống.
Nhưng mà tiểu nữ nhi từ nhỏ đã không thân cận với ông , hôm nay thái độ thật vất vả mới có chỗ hòa hoãn, ông cũng không muốn lại lần nữa xa cách.
Phùng lão phu nhân âm thầm cười lạnh.
Bà biết chắc, lấy Tứ nha đầu ra khuyên lão đại tuyệt đối không sai.
“ Cho dù Tự Nhi trách con, con cũng ——”
“ Mời Tứ cô nương vào đây. “Phùng lão phu nhân đánh gãy lời của Khương An Thành, phân phó đại nha hoàn A Phúc.
A Phúc lập tức đến phòng bên cạnh mời Khương Tự .
Khương Tự đăng tính toán thời gian.
Lúc này phụ thân hẳn là đã tìm hiểu tình huống rồi.
Kiếp trước phụ thân chính là không đồng ý tổ chức hôn sự sớm, lần này Xảo Nương cũng chưa chết, lấy sự cưng chiều của An Quốc Công phu nhân dành cho Quý Sùng Dịch khẳng định không dám đuổi Xảo Nương đi, phụ thân biết nhất định sẽ từ hôn.
Đương nhiên, Quách thị nói về chuyện xấu của nhà mình không thể thiếu tô son trát phấn một phen , muốn phụ thân phẫn nộ còn thiếu chút lửa.
Cái này cũng không sao, chờ nhị ca nghe được lời đồn bên ngoài trở về nói cho phụ thân, thì phụ thân có thể dứt khoát quyết định rồi.
Trong lòng Khương Tự sáng như gương, thời điểm then chốt, vị tổ mẫu còn tính là hòa ái với nàng trong Từ Tâm Đường này là không trông cậy được.
Chỉ là nhị ca làm sao vẫn chưa về?
“ Tứ cô nương, lão phu nhân mời người đi vào.”
Khương Tự thu hồi suy nghĩ, sắc mặt bình tĩnh theo A Phúc đi vào.
“ Tứ nha đầu, chờ lâu đi?”
Khương Tự hành lễ với Phùng lão phu nhân, cười nói: “ Tổ mẫu đang tiếp khách, tôn nữ chờ thêm một lát là việc nên.”
“ Vẫn là Tứ nha đầu hiểu lý lẽ.” Nếp nhăn trên khóe mắt Phùng lão phu nhân sâu hơn, gọi Khương Tự lại đây, “ Tự Nhi có biết khách nhân là ai không?”
“ Cháu gái không biết.”
“ Là thế tử phu nhân An quốc công . “Phùng lão phu nhân thấy thần sắc Khương Tự không thay đổi, nói tiếp, “ Quốc Công phủ muốn cho ngươi vào cửa sớm một chút, không biết ngươi có bằng lòng hay không?”
“ Mẫu thân! “ Khương An Thành tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen.
Mẫu thân đây là thế nào, ngay cả tình huống thế nào đều không nói với Tự Nhi một tiếng đã hỏi cái này, đây không phải lừa người sao?
Phùng lão phu nhân mới không để ý tới Khương An Thành, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Tự .
Bà so với đại nhi tử còn hiểu rõ cháu gái này hơn.
Tâm cao hơn trời mệnh mong hơn giấy chính là nói nha đầu này, bà không tin nó bỏ được một cửa hôn sự tốt như vậy.
Vẻ mặt Khương Tự vẫn không thay đổi , bình tĩnh hỏi:” Không lẽ là Quý Tam công tử sắp chết, cần con sớm qua cửa xung hỉ?”
Phùng lão phu nhân sững sờ.
Khóe miệng Khương An Thành nhịn không được nhếch lên.
Không biết làm sao, nghe nữ nhi nói kiểu này, dường như ông có thể yên tâm rồi.
“ Quý Tam công tử rất tốt, Tứ nha đầu con nghĩ đi đâu vậy.” Khương Tự không ra bài theo lẽ thường khiến cho Phùng lão phu nhân một hồi lâu mới hồn thần.
“ Vậy không lẽ là An Quốc Công hoặc An Quốc Công phu nhân có bệnh nguy kịch, cần con sớm qua cửa xung hỉ?” Khương Tự hỏi lại.
“ Khụ khụ khụ. “ Khương An Thành lấy ho khan che giấu ý cười.
Phùng lão phu nhân bắt đầu đau đầu.
May thay thế tử phu nhân An Quốc Công không có ở đây, bằng không nghe xong lời của nha đầu này còn không tức chết.
“ Trong An Quốc Công phủ không có ai sinh bệnh.”
Khương Tự vẻ mặt nghiêm túc: “ Nếu đã như vậy, tôn nữ liền nghĩ không rõ lý do bọn họ muốn làm hôn sự sớm ạ. “
Huyệt Thái Dương của Phùng lão phu nhân nhảy thình thịch, đành phải giải thích nói:” Là như vậy, hôm qua Quý Tam công tử cùng một dân nữ du hồ, không cẩn thận rơi xuống nước. Việc này truyền đi mặt mũi hai nhà đều không tốt, cho nên mới muốn cho các ngươi sớm ngày thành hôn......”
Phùng lão phu nhân một bên nói một bên đánh giá nét mặt Khương Tự: “ Tự Nhi nghĩ thế nào hả?”
Khương An Thành không khỏi khẩn trương lên.
“ Không biết An Quốc Công phủ dự định sắp xếp nữ tử kia như thế nào ?”
“ Đã ầm ỹ đến loại chuyện này, đương nhiên chỉ có thể để nữ tử kia làm thiếp. Tứ nha đầu ngươi là đứa thông minh, hẳn là biết một thiếp thất không tính là gì, chính là một đồ vật biết thở mà thôi.”
Khương Tự trong lòng cười lạnh.
Đồ vật biết thở ?
Quý Sùng Dịch vì một đồ vật biết thở mà thành thân gần một năm đều không hề chạm qua nàng đó, như thế suy ra, nàng ngay cả một đồ vật biết thở cũng không bằng.
“ Tứ nha đầu?” Thấy Khương Tự trầm mặc, Phùng lão phu nhân thúc giục nói.
Khương Tự rũ mắt đem một đôi vòng ngọc thế nước vô cùng tốt trên cổ tay cởi ra, nhét vào trong tay Khương An Thành.
Đôi vòng ngọc này chính là khi An Quốc Công phủ đưa sính lễ tới, lúc ấy Khương Tự vừa nhìn đã thấy thích, liền đeo luôn không trả lại.
Sắc mặt Phùng lão phu nhân khẽ biến.
Khương Tự ngước mắt,cười ngọt ngào với Phùng lão phu nhân: “ Hôn nhân đại sự, chú trọng lệnh của phụ mẫu lời của người mai mối. Con nghe phụ thân, phụ thân cảm thấy con nên tiếp tục đeo đôi vòng ngọc này thì con sẽ đeo, còn nếu phụ thân cho rằng nên trả lại, con cũng không lưu luyến.”
Chương 9: Thưởng phạt
Đáy lòng Phùng lão phu nhân lấy làm kinh hãi, phảng phất như không quen biết nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự thần sắc thản nhiên, tùy ý cho Khương lão phu nhân dò xét.
Kiếp trước nàng mặc dù sống không quá hai mươi tuổi, nhưng những nỗi bất hạnh phải trải qua còn nhiều hơn cuộc đời của một nữ tử bình thường, đương nhiên không sợ người khác đánh giá.
Khương An Thành nét mặt giãn ra: “ Nếu Tự Nhi đã nói vậy, vậy vi phụ liền làm chủ, từ hôn!”
Một tiếng ‘ từ hôn’ nói đến trung khí mười phần, trong lòng Khương Tự thoáng buông lỏng.
“ Không được!” Phùng lão phu nhân vẻ mặt nghiêm khắc quát.
Lúc đầu vốn dĩ trông cậy vào cháu gái bắt chẹt trưởng tử, ai ngờ Khương Tự khác thường làm cho dự tính của Phùng lão phu nhân rơi vào khoảng không, thế là không chút do dự xé rách mạng che mặt ôn nhu, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn như đao: “ Ta tuyệt không đồng ý từ hôn!”
“ Mẫu thân!”
“ Ngươi đừng nói nữa! Ngươi biết có thể cùng An Quốc Công phủ kết thân có bao nhiêu người ghen tị không? Đừng nói đại nha đầu, nhị nha đầu ở nhà chồng được coi trọng hơn mấy phần, mà một năm qua dòng dõi tới cửa cầu hôn Tam nha đầu đều mạnh hơn trước kia không ít. Nói trắng ra là, còn không phải nhìn trúng có được mối quan hệ họ hàng với An Quốc Công phủ sao. Lão đại, cho dù ngươi không nghĩ cho Tứ nha đầu, cũng phải vì Bá phủ chúng ta mà suy tính một chút chứ!”
“ Mẫu thân, ý của ngài là vì Bá phủ, liền có thể hi sinh hạnh phúc chung thân của Tự Nhi ư?” Khương An Thành hỏi lại.
“ Hỗn trướng, tru tâm như vậy ngươi cũng nói được!” Phùng lão phu nhân thân mình nhoáng một cái, đỡ trán ngã xuống phía sau, đại nha hoàn A Phúc bên người nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà.
“ Mẫu thân, ngài không sao chứ?” Khương An Thành tuy bất mãn với cách làm của Phùng lão phu nhân, nhưng nhìn thấy bà như vậy vẫn khẩn trương lên.
Phùng lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt Khương An Thành: “Ngươi đứa con bất hiếu này, thế mà lại cho rằng ta vì Bá phủ mà không để ý đến sống chết của Tứ nha đầu! Chẳng lẽ nó không phải cháu gái của ta? Tứ nha đầu gả đến An Quốc Công phủ rõ ràng với nó và Bá phủ đều là một chuyện vô cùng tốt, ngươi lại vì khí phách nhất thời mà muốn từ hôn!”
“ Con không phải bởi vì khí phách ——”
“ Im miệng! Hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, nhưng Tự Nhi từ nhỏ không có mẫu thân, chẳng lẽ làm tổ mẫu ta còn không làm chủ được? Hôm nay ta sẽ nói cho rõ ràng, An Quốc Công phủ đuối lý trước, ngươi đại khái có thể vì Tự Nhi mà đề chút yêu cầu, nhưng mà từ hôn ta không đáp ứng!”
Phùng lão phu nhân nói một phen làm tâm Khương An Thành đều lạnh đi, đang muốn khuyên tiếp, một đại nha hoàn khác bên người Phùng lão phu nhân là A Hỉ vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Lão phu nhân, không xong rồi, Nhị công tử, Nhị công tử hắn ——”
“ Nghiệt chướng kia lại chọc họa gì nữa rồi? “ Đang trong lúc mấu chốt, Khương An Thành vừa nghe người nhấc tới Khương Trạm liền đau cả đầu, nếu như lúc này Khương Trạm đang đứng trước mặt thì ông hận không thể đá chết hắn ngay.
Sắc mặt A Hỉ trắng bệch: “ Nhị công tử đem xe ngựa An Quốc Công phủ đang dừng ở ngoài cửa phủ chúng ta đập nát rồi!”
“ Cái gì?” Phùng lão phu nhân đầu cũng không choáng, giật mình đứng lên.
Lửa giận của Khương An Thành lập tức tan thành mây khói.
Ừm, làm tốt lắm, nhi tử nghịch ngợm đôi khi vẫn làm nên ít chuyện có ích.
“ Quản sự ăn không ngồi rồi à? Còn không tranh thủ thời gian cản hắn lại!”
“ Lão phu nhân, không cản được ạ, Nhị công tử đang đi về hướng chúng ta bên này, quản sự không tiện dẫn người đuổi theo ——”
“ Tới đây hả?” Trong mắt Phùng lão phu nhân lóe lên vẻ mê hoặc.
Hẳn là hỗn trướng kia đến đây chịu đòn nhận tội?
Phùng lão phu nhân rất nhanh phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, lại một nha hoàn chạy đến bẩm báo: “ Lão phu nhân, Nhị công tử đang xông về hướng phòng khách, bọn nô tỳ sắp không cản được rồi!”
Trước mắt Phùng lão phu nhân biến thành màu đen, lúc này thật muốn ngất xỉu đi.
“ Cùng ta qua đó!” Phùng lão phu nhân liếc xéo Khương An Thành một cái, vội vàng chạy đến phòng khách.
“ Nhị công tử, ngài không thể đi vào mà, bên trong có khách quý đó.”
Khương Trạm nhảy một cái cao ba thước: “ Ta nhổ vào, khách quý cái gì chứ? Người ta vũ nhục muội muội ta tính gì khách quý? Tránh ra cho ta!”
Khương Trạm một cước đạp bay nha hoàn ngăn ở trước người hắn, không hề có giác ngộ thương hương tiếc ngọc tí nào.
Thế tử phu nhân An Quốc Công Quách thị đã sợ ngây người.
“ Ngươi là người An Quốc Công phủ?”
Quách thị không khỏi đứng lên, nếu không phải thấy thiếu niên xông tới thực sự đẹp mắt, nhìn sao cũng không dính dáng tới bọn thổ phỉ, nếu không nàng ta đã sớm co giò chạy như bay.
“ Ta chính là phu nhân của An Quốc Công thế tử, ngươi là người phương nào? Có thể nào vô lễ như thế?” Quách thị ý đồ cùng mỹ thiếu niên giảng đạo lý.
Khương Trạm vừa nghe là một kẻ có cấp bậc quan trọng, hơn nữa còn bắt được trong nhà mình, ngu sao mà không đánh chứ, thế là tức thì vung lên bàn nhỏ bên chân rồi đập tới.
Quách thị hét lên một tiếng, mắt trợn trắng lập tức muốn ngất đi.
Nha hoàn ở cửa hét lên một tiếng: “ Thế tử phu nhân, ngài không thể bất tỉnh nha, Nhị công tử náo loạn chúng ta cản không được ——”
Quách thị nghe xong giật cả mình, lập tức đầu cũng không bất tỉnh, chân cũng không run, nhấc chân bỏ chạy.
Bàn nhỏ nện ở góc bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, góc bàn lập tức gãy mất một đoạn.
Khương Trạm xách theo bàn nhỏ đuổi theo: “ Dừng lại, khi dễ muội muội ta còn muốn chạy ư?”
“ Tiểu súc sinh, ngươi làm gì đó?” Phùng lão phu nhân vội vàng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh Khương Trạm đuổi theo sau Quách thị thì tức giận đến choáng váng.
Quách thị thở phào.
Cuối cùng cũng đợi được Đông Bình Bá lão phu nhân tới.
Thanh âm nhu hòa của thiếu nữ truyền đến: “ Thế tử phu nhân, ngài vẫn nên tranh thủ thời gian hồi phủ đi, Nhị công tử điên lên lão phu nhân cũng không quản được, cho dù qua đi sẽ chịu phạt, nhưng lúc này tạo thành tổn thương cũng không thể vãn hồi đâu nha.”
Quách thị nghe xong liền thấy có lý, ngay cả dung mạo của thiếu nữ nhắc nhở nàng như thế nào đều không quan tâm, dưới sự bảo vệ của nha hoàn xách váy bỏ chạy ra ngoài.
Khương Tự nhìn bóng lưng chạy như bay của Quách thị cong cong khóe môi.
Khương Trạm đối với tiếng quát của Phùng lão phu nhân mắt điếc tai ngơ, kiên nhẫn đuổi theo.
“ Lão đại, còn không ngăn cản nghiệt tử kia của ngươi đi!”
“ Mẫu thân tuyệt đối đừng nên tức giận, nhi tử giờ sẽ đi ngăn hỗn trướng kia lại ngay đây.”Khương An Thành chậm rãi an ủi.
“ Vậy ngươi không đi ngay đi !” Phùng lão phu nhân dậm chân.
Khương An Thành thế này mới đi ra ngoài.
Khương Trạm một mực đuổi tới ngoài cửa phủ, xách bàn nhỏ đập mạnh về trước cửa, bàn nhỏ nhất thời chia năm xẻ bảy.
“ Về sau người của An Quốc Công phủ còn tiếp tục đến cửa Bá phủ, chính là kết cục này!”
Từ lúc Khương Trạm đập xe thì bên ngoài đã vây đầy người xem náo nhiệt rồi.
Người đương thời thích nhất bát quái, đã sớm tìm hiểu ra nguyên do, lúc này nhìn lên không khỏi nghị luận ầm ĩ.
“ Xem ra hai nhà trở mặt rồi.”
“ Chậc chậc, có thể không trở mặt sao, công tử An Quốc Công phủ sắp thành hôn lại cùng nữ tử khác tự tử, đem vị hôn thê đặt ở chỗ nào chứ.”
“ Đúng vậy, phàm là người có tính tình thì cửa hôn sự này liền không thể kết. Ngưu Thẩm Nhi, ta nói thế nào, việc hôn nhân của hai nhà sắp thất bại rồi đấy thôi, ngài vừa rồi còn không phải nói nhà trai là Quốc Công phủ, không thất bại được nữa chứ .”
......
Khương An Thành vừa chạy ra liền nghe được những nghị luận này, mạnh mẽ bày ra một bộ mặt lạnh, quát Khương Trạm: “Chớ gây chuyện, còn không mau trở về lãnh phạt!”
Mắt thấy đại môn Đông Bình Bá phủ chậm rãi đóng lại, Quách thị chỉ cảm thấy mặt đều mất hết, hận không thể chắp cánh bay về Quốc Công phủ, cố tình xe ngựa lại bị đập nát, còn phải đợi xa phu đi thuê xe.
Trước mắt bao người, Quách thị lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày mà bằng một năm.
Khương Trạm vừa về tới trong viện liền bịch quỳ xuống, trên mặt lại là nét mặt chẳng hề để ý: “ Phụ thân muốn đánh muốn phạt, cứ tùy tiện.”
“ Thỉnh gia pháp, nhất định phải thỉnh gia pháp!” Phùng lão phu nhân tức giận đến toàn thân phát run.
Lần náo nhiệt này sớm đã kinh động đến người của các viện.
Khương Tự vượt qua đám người: “ Tổ mẫu, cháu gái cảm thấy nhị ca chẳng những không nên phạt, mà còn phải thưởng.”
Chương 10: Ngựa quen đường cũ
Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy Khương Tự đang nói chuyện cười lớn nhất thiên hạ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng.
Khương Trạm gấp đến độ nháy mắt với Khương Tự, thấp giọng nói: “ Tứ muội, muội không nên dính vào, đi qua chỗ phụ thân đi!”
Khương Tự bất vi sở động, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt âm trầm của Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, không biết ngài muốn phạt nhị ca lý do là gì?”
“ Tên khốn này lại muốn đánh giết thế tử phu nhân An Quốc Công, còn đuổi tới ngoài cửa phủ để nhiều người nhìn thấy như vậy, đến lúc đó An Quốc Công phủ há có thể bỏ qua cho Bá phủ?” Phùng lão phu nhân tức giận tới mức phát run.
Vốn còn muốn đòi thêm ít lợi ích từ An quốc Công phủ, giờ bị Khương Trạm náo loạn như thế, chỉ sợ cũng mất sạch hai tướng luôn.
Phùng lão phu nhân không chỉ tức, mà nhiều hơn chính là đau lòng.
Khương Tự khẽ cười một tiếng: “ Tổ mẫu hẳn là đã quên, việc này vốn là An Quốc Công phủ đuối lý trước.”
“ Để tên khốn này làm loạn, Bá phủ có lý cũng biến thành vô lý.” Phùng lão phu nhân cả giận nói.
“ Cháu gái cho rằng, có lý chính là có lý, vô lý chính là vô lý, chính bởi vì An Quốc Công phủ làm việc không hợp, nhị ca mới có thể trút giận vì con. Hành vi Nhị ca giữ gìn thân nhân sao lại là gây chuyện được? Chẳng lẽ người khác đánh chúng ta một bạt tai, để tỏ lòng rộng lượng còn muốn dâng luôn một bên mặt còn lại sao?”
Khương Tự nói trắng ra làm cho Phùng lão phu nhân có chút khó xử.
“ Nếu như chúng ta thật sự làm như vậy, người khác cũng sẽ không cảm thấy Bá phủ rộng lượng, ngược lại sẽ cho rằng Bá phủ vì muốn trèo cao mà phải khom lưng uốn gối, thành đồ nịnh nọt !” Khương Tự vừa nói lời này, mọi người đều biến sắc.
“ Nói bậy!” Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, quát lạnh một tiếng.
Nét mặt của Khương Tự càng thêm nghiêm túc: “ Tổ mẫu, Bá phủ chúng ta là người trong sạch, chẳng lẽ muốn người sau lưng chê cười chúng ta là không có chí khí ư? Nếu là như thế, người Bá phủ đi ra ngoài mới có thể không ngẩng đầu lên được.”
Nói đến đây, ánh mắt Khương Tự hơi đổi quét Khương Trạm một cái: “ May thay nhị ca phản ứng nhanh, trước khi người bên ngoài còn chưa phỏng đoán lung tung liền tỏ rõ thái độ của Bá phủ. Tổ mẫu nếu không tin, có thể phái người ra ngoài hỏi thăm một chút, mọi người tất nhiên cho rằng chúng ta nên làm như thế. Cho nên cháu gái mới nói nhị ca chẳng những không nên phạt, mà còn phải thưởng.”
Khương Tự nói có sách mách có chứng, Phùng lão phu nhân có tâm phản bác lại nhất thời không tìm ra lý do, ngay trước mặt bao nhiêu người trong phủ lại không thể kéo xuống mặt mũi của tổ mẫu, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch.
“ Nói hay lắm!” Khương An Thành vỗ đùi, thấy sắc mặt Phùng lão phu nhân không đúng vội trấn an bà, “ Mẫu thân đừng có gấp, nhi tử giờ sẽ mang thư từ hôn nâng theo sính lễ đến An Quốc Công phủ từ hôn !”
Phùng lão phu nhân một hơi chặn ở trong cổ họng, nghẹn khiến bà nói không ra lời.
Khương An Thành thuận thế đạp Khương Trạm một cước: “Tiểu súc sinh còn quỳ làm gì? Mau dậy hỗ trợ cho lão tử ngươi!”
“ Ây!” Khương Trạm vang dội lên tiếng, chớp mắt với Khương Tự, đuổi theo sau mông Khương An Thành.
“ Này này ——” Cục nghẹn của Phùng lão phu nhân cuối cùng thuận xuống, lại phát hiện đại nhi tử cùng cháu trai thứ hai đều bỏ chạy rồi, thế là chuẩn bị nổi giận với Khương Tự.
Khương Tự chớp chớp mắt, trong mắt liền trào dâng hơi nước, nhún gối với Phùng lão phu nhân: “ Tổ mẫu, mặc dù cháu gái cảm thấy có thể cùng nhân gia không có quy củ như thế từ hôn thật là đại khoái nhân tâm, nhưng nữ hài tử từ hôn dù sao cũng không phải chuyện vui vẻ gì, cháu gái thấy hơi khó chịu, trở về phòng trước ạ.”
Chỉ trong thời gian chớp mắt, Khương Tự cũng đã không thấy, lưu lại Phùng lão phu nhân ở trong gió hỗn độn.
“ Lão phu nhân, hôn sự này thật sự lui rồi?” Nói chuyện chính là Nhị thẩm của Khương Tự Tiêu thị.
Mẫu thân Khương Tự qua đời sớm, Khương An Thành vẫn luôn không có tục huyền, vì vậy quyền quản gia của Bá phủ liền rơi vào trong tay Tiêu thị.
Bản thân Tiêu thị cũng kiên cường, mặc dù nhà mẹ đẻ bình thường, nhưng Khương Nhị lão gia rất không chịu thua kém, ở trong vòng huân quý khó có được đi theo con đường khoa cử, là đường đường chính chính xuất thân tiến sĩ, bây giờ làm quan Thái Bộc Tự Thiếu Khanh, trưởng tử Khương Thương kế thừa phụ thân có thiên phú đọc sách, trong đám bạn đồng lứa ở kinh thành cũng đã có chút tài danh.
So ra, đại phòng nhân thể yếu hơn, điểm duy nhất đem ra so được chính là hôn sự của Khương Tự.
Đương nhiên hiện tại điểm ưu thế ấy cũng mất rồi.
Tiêu thị thấy vậy lại vui, bằng không nhà chồng của nữ nhi sẽ không sánh được với nhà chồng của Khương Tự mất, nhưng bà cũng hiểu được Khương Nhị lão gia coi trọng cửa hôn sự này, lúc này mới hỏi một câu.
Phùng lão phu nhân lấy lại tinh thần, phân phó quản sự: “Nhanh đi nha môn gọi nhị lão gia trở về!”
Hải Đường Cư, Khương Tự mới được một lát thanh tịnh, A Xảo liền tiến đến bẩm báo nói:” Cô nương, lão phu nhân phái người đi mời nhị lão gia.”
Khương Tự cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, phân phó A Man: “Đi mời Nhị công tử đến đây.”
Không bao lâu Khương Trạm rón ra rón rén tiến vào.
Khương Tự không khỏi nhíu mày: “ Nhị ca làm gì mà như ăn trộm vậy?”
Nghênh đón con ngươi như thu thủy của muội muội, Khương Trạm bỗng nhiên không biết tay chân nên đặt ở chỗ nào, bên tai ửng đỏ nói: “ Tổ mẫu đang hận ta đó, nếu như biết ta tới gặp muội, nói không chừng sẽ liên lụy muội muội......”
“ Không thể nào, tổ mẫu thưởng phạt phân minh, lòng dạ rộng lớn.”
“ Muội nói thật chứ? “ Khương Trạm sắc mặt cổ quái.
Khương Tự cười một tiếng: “Nhị ca cứ thử là biết.”
“ Ta nói rồi mà, tổ mẫu nào phải loại người đó chứ!” Khương Trạm thở phào một hơi, nhìn qua Khương Tự ánh mắt lấp lánh tỏa sáng.
Dĩ vãng hắn có tâm thân cận muội muội, nhưng lại cảm thấy muội muội như đóa hoa Cao Lãnh cách tận tầng mây, muốn lớn tiếng nói chuyện đều phải cân nhắc một chút, bây giờ lại phát hiện muội muội so với trước kia càng thêm đáng yêu hơn.
“ Nhị ca vẫn chớ nên nghị luận tổ mẫu, truyền ra ngoài lại mang tai mang tiếng.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Khương Trạm treo nụ cười ngây ngô: “Ta cũng chỉ nói trước mặt muội muội thôi. Đúng rồi, Tứ muội tìm ta có việc à?”
“ Nhị ca trước ngồi xuống đã.” Khương Tự chỉ chỉ cái ghế một bên, mình thì ngồi xuống đối diện.
A Xảo bưng chén trà đặt tới trước mặt Khương Trạm.
Khương Trạm nâng chung trà lên uống một ngụm.
Hắn mặc dù không kiên nhẫn chơi mấy trò phẩm trà ngâm thơ này nọ, nhưng mặt mũi muội muội vẫn phải cho.
“ Nhị ca thường xuyên đến Bích Xuân lâu nhỉ?” Khương Tự đêm qua xuống nước cứu người, giờ phút này đầu ngón tay vẫn lạnh buốt, bưng chén trà ấm áp cười nhẹ nhàng hỏi.
“ Phụt ——” Khương Trạm một miệng trà tất cả đều phun ra ngoài.
Khương Tự cũng không vội, nâng má chậm rãi chờ huynh trưởng bình phục cảm xúc.
Khương Trạm cưỡng chế xúc động muốn chạy trối chết, kéo căng khuôn mặt tuấn tú nói: “Không có chuyện đó nha, ta ngay cả đại môn Bích Xuân lâu mở ở nơi nào đều không biết được! Là ai nói bậy bên tai Tứ muội thế, để cho ta biết ta lột da hắn!”
A Man cùng A Xảo đứng ở một bên đột nhiên cảm thấy tê cả da đầu.
Luôn cảm thấy dáng vẻ Nhị công tử như muốn nhảy đến giết người diệt khẩu vậy.
Khương Tự đặt chén trà lên trên mặt bàn, thở dài: “ Vốn nghĩ nhị ca ngựa quen đường cũ, có thể giúp muội muội một chuyện. Nếu đã như thế, vậy thì muội muội đành nghĩ biện pháp khác thôi.”
Khương Trạm đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Tứ muội đây là ý gì? Trời ạ, hay là muốn nữ giả nam trang trà trộn vào trong thanh lâu chơi?
Dường như đoán trúng suy nghĩ trong lòng của hắn, Khương Tự khổ sở nói: “ Bây giờ không thành, muội muội chỉ có thể tự mình đi một chuyến ——”
“ Đừng nha, ta đi!”
“ Nhị ca không phải ngay cả đại môn Bích Xuân lâu mở hướng nào đều không biết sao?”
“ Không, không, ta ngựa quen đường cũ. Khụ khụ, không đúng, ý của ta là ta mặc dù không phải ngựa quen đường cũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi ngang qua ——” Khương Trạm đột nhiên cảm thấy càng tô càng đen, gương mặt nóng lên từng cơn.
“ Một khi đã như vậy, ta muốn nhờ nhị ca đến Bích Xuân lâu một chuyến.” Khương Tự lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa qua.