Cô nhìn xuống cái thau rửa mặt mà anh đã kéo cô lại gần trước khi rời phòng. Anh đã biết được sự thật, cô chẳng còn có lý do nào nữa để không rửa sạch mặt mình, trừ một lý do duy nhất, cô không muốn rửa và đối với cô, đó là lý do có giá trị nhất. Bây giờ, không một ai có quyền ra lệnh cho cô nữa và sự tự do mà cô mới có được, kể từ khi lão Dobbs bị bệnh, là một điều quá quí giá để từ bỏ nó. Dobbs có thể nghĩ rằng lão ta vẫn đang làm chủ, nhưng Tanya có thể làm bất cứ cái gì cho quán rượu, chỉ vì cần phải làm và chỉ làm vì cô thích, không phải vì người nào đó ra lệnh cho cô.
Bây giờ, gã ác ôn này làm như anh ta có đủ quyền hạn nào đó để điều khiển cô, lấy đi sự tự do và chọn lựa của cô, cho dù đó chỉ là sự chọn lựa về bề ngoài của cô và lại còn hăm he cô, đe dọa cô sẽ phải nhận những hậu quả kinh khủng, nếu cô không nghe theo lời anh ta. Phát vào mông à, lạy Chúa, ý nghĩ phong phú thật. Cô đã từng bị những trận đòn đau đớn đến mức làm cô phải nằm liệt giường mất mấy ngày, có khi không thể cử động được. Và bây giờ cô lại sợ sự trừng phạt dành riêng cho trẻ con ư? Không sợ một chút nào, nhưng cô không muốn tên ác ôn đó đứng sau lưng cô một lần nữa, để phát vào mông cô hay làm bất cứ điều gì khác.
Tuy vậy, cô không nghi ngờ một chút nào, là anh ta sẽ làm đúng như những gì anh đã nói. Và anh ta đã chứng minh bằng sức mạnh của mình để ép buộc cô phải tuân theo. Vì vậy, cô sẽ không cho anh ta một cơ hội nào để làm điều đó một lần nữa mới được.
Cô bắt đầu hành động, đầu tiên cô lấy con dao ra, xong ló đầu ra cửa sổ với hy vọng mong manh rằng có thể có cái gì ở sẵn đó. Nhưng khung cảnh giống y như những gì cô đã biết, mặt đất cách quá xa để cô có thể nhảy xuống và cái cây cạnh cửa sổ lại quá tầm với, cho dù cô có đẩy bật cách cửa sổ và đu người ra.
Cô xoay người quay lại nhìn cánh cửa, và vừa bước tới, vừa thầm cầu nguyện rằng Stefan không đợi cô ở ngay bên ngoài cửa phòng. Chỉ có một cầu thang để đi xuống dưới lầu, nhưng có một căn phòng ở phía bên kia hành lang, kế bên phòng của lão Dobbs. Cả hai phòng đều quay ra đường lộ và có những cửa sổ chỉ cách mái nhà của tầng trệt một vài feet, cái mái nhà mà cô rất quen thuộc vì cô đã từng leo lên và chính tay thay một vài miếng ngói. Từ cái mái đó, cô sẽ nhảy xuống mặt đất một cách dễ dàng. Sau đó, cô chỉ cần biến đi cho đến khi bốn gã ác ôn kia mệt mỏi vì chờ đợi, phải bỏ đi để kiếm những đứa con gái xui xẻo khác.
Khi còn nhỏ, cô thường mất tích một vài ngày, có lần nguyên cả tuần lễ, khi cô biết lão Dobbs đang kiếm cô với cây roi của lão. Rồi cô đã quay về nhà để bị những trận đòn dữ dội hơn, không phải vì cô không thể sống một mình bên ngoài mà vì cô cảm thấy lẻ loi. Nhưng lần này cô sẽ không đi lâu, một vài tiếng đồng hồ là nhiều nhất. Và cho dù cô có biến mất một vài ngày, bây giờ cô đã trưởng thành, cô dám chắc sự cô đơn không còn là một vấn đề với cô nữa.
Cô định sẽ nói vắn tắt cho lão Dobbs biết về tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình nhưng cô bác bỏ ngay hành động đó. Cho dù lão muốn giúp cô, nhưng lão có thể làm được gì trong tình trạng này? Lão ta, trên thực tế, có thể lại giúp những tên ác ôn kia hơn là giúp cô nếu như lão được trả tiền và cô đã thấy Stefan vung tiền dễ dàng như thế nào.
Với con dao trên tay, Tanya áp sát tai vào cửa nhưng không thể nghe thấy gì. Theo sự tính toán của cô, cô chỉ cần mất hai phút để biến đi. Anh ta có đi xuống lầu để đợi cô không nhỉ?
Cô mở hé cánh cửa để quyết định có nên sử dụng cánh cửa sổ phòng cô hay không. Nhưng bản lề của cánh cửa đã kêu lên kẽo kẹt làm cô phải thay đổi ý định và mở tung nó ra, vì sợ Stefan đang đứng canh bên ngoài.
Anh ta không có ở đó, nhưng cô không may mắn được thấy một hành lang vắng hoe. Gã lúc nãy đã tự giới thiệu với cô, Lazar Dimitrieff, đang đứng ở đó, lưng tựa vào cánh cửa phòng cô. Nhưng cô lại gặp may vì anh ta đứng quay lưng lại, nên cô có thể nhanh nhẹn kê dao vào hông anh ta trước khi anh ta kịp quay lại.
“Nếu anh cử động, anh bạn, sẽ có máu đổ ở đây và tôi không thích làm điều đó lắm vì tôi lại là người phải lau chùi nó.”
“Tôi hiểu ý cô,” anh nói như đồng ý, “Tôi đang đợi lệnh của cô, Công chúa.”
Tanya cúi mình xuống, thì thầm những lời đe dọa. Còn câu trả lời của anh giống như là tiếng kèn vang dội, chắc chắn sẽ kéo thêm kỵ binh – hay chính gã ác ôn đó.
“Tôi cho rằng anh đã sẵn sàng để bị sai khiến?” cô hỏi và đẩy con dao tới một chút.
Anh ta hiểu ý cô nhưng vẫn không có vẻ lo lắng, ngay cả khi chiếc áo khoác của anh đã xuất hiện một đốm đỏ nơi con dao cô mới đâm vào.
“Cô đang hy vọng làm chuyện gì vậy?” đó chỉ là những gì anh ta muốn biết.
“Tôi muốn rời khỏi đây.”
“À, ý cô là muốn mang tôi theo?”
“Không xa lắm đâu,” cô trấn an anh, “Vì vậy hãy từ từ quẹo khi tôi quẹo và luôn xoay lưng lại.”
“Hoàng đế của chúng ta sẽ không…”
“Hoàng đế của anh có thể đi đánh bóng răng nếu hắn muốn,” cô nói qua kẽ răng, “Chỉ là tôi không muốn chạm mặt cái tên ác ôn Stefan một lần nữa… không bao giờ.”
Câu nói này làm anh ta bật cười và làm Tanya nghiến răng trèo trẹo, “Tôi tin rằng ngay bây giờ anh ấy cũng đang có cảm giác giống như cô vậy.”
“Tôi rất vui vì nghe được điều này,” cô giận dữ, “Bây giờ hãy bước đi mau!”
Cánh cửa căn phòng mà cô muốn đến nằm gần đầu cầu thang, vì vậy cô lùi về hướng đó, kéo Lazar theo với cô, liếc nhìn sau lưng một lần, hai lần, để chắc rằng không bị tấn công từ phía sau. Cô biết cô không có nhiều thời giờ … trừ khi Lazar không phải đứng ở đó để canh cô mà là để dẫn cô xuống lầu. Cô không muốn mất thời giờ để hỏi anh, nhất là khi anh chịu hợp tác với cô. Cô muốn tập trung vào việc làm thế nào nhảy ra khỏi cửa sổ mà vẫn còn nắm được anh, để anh không thể ngăn cản cô. Đồ chết tiệt, tại sao cô chưa bao giờ học cách sử dụng súng thay cho dao chứ? Điều này sẽ dễ cho cô hơn, vì cô không cần phải kềm sát Lazar.
Cô gần đến được căn phòng muốn đến khi cô quyết định rằng sẽ để anh bên ngoài hành lang, như thế, cô có vài giây để đào thoát. Chỉ cần đẩy lưng anh ta, dập mạnh cánh cửa và chạy tới, nhảy qua cửa sổ rồi lăn xuống mái nhà trước khi anh ta vào được căn phòng. Anh ta quá to lớn để có thể đuổi theo cô với những bước chân nhanh nhẹn. Cô sẽ không còn thấy tăm hơi nữa trước khi anh ta có thể làm được bất cứ điều gì.
Một bước chân nữa đưa cô đến sát cánh cửa. Cô la lên một tiếng tức tối, cô đã gần thành công! Một cánh tay vạm vỡ ôm chặt lấy cô và kéo cô rời khỏi người đàn ông đang bị cô kềm chế.
“Anh nghĩ anh đang làm gì vậy, Lazar?” Tanya chớp mắt, câu hỏi dành cho kẻ bị kềm chế chứ không phải cô, chắc hắn tưởng là anh ta đang giúp cô trốn thoát vậy. Nhưng quan trọng nhất, không phải Stefan hỏi câu này mà là người to con, bọn họ gọi y là Serge.
“Chiều theo ý cô ta,” Lazar trả lời và xoay người lại nậy con dao khỏi những ngón tay của Tanya, “Vì cô ta sẽ sớm trở thành hoàng hậu của chúng ta.”
“Cho dù là vậy, cô ta cũng không nên chơi dao vì cô ta sẽ bị nguy hiểm. Stefan đúng ra phải sớm thu hồi vũ khí của cô ta.”
“Anh ấy đã định làm thế nhưng tôi đoán là cô ta đã khiến anh ấy tức điên lên và quên mất, khi để cô ta ở lại một mình trong phòng.”
Tanya nghiến răng trèo trẹo. Trong đời cô, lúc nào cô cũng muốn được ở một mình mà không bị quấy rầy, nhưng lần này thì thật là quá đáng.
“Này, nếu các anh còn không để ý đến, tôi rất lấy làm biết ơn nếu các anh thấy rằng tôi vẫn còn đang ở đây, điều mà tôi ao ước là không phải.”
“Xin lỗi, Công chúa.” Lazar nhìn cô cười, sau đó cười lớn hơn khi anh nhìn rõ khuôn mặt cô, “Tôi không tin là cô ta đã làm theo những mệnh lệnh của Stefan.” Anh nói với Serge.
Serge vươn tay tới, xoay mặt cô lại để nhìn, ” Đúng vậy cô ta còn chưa làm.”
Cặp mắt màu xanh của Lazar nhìn cô đầy vẻ thích thú, “Tôi nhớ rõ là đã nghe anh bạn của chúng ta cam đoan là sẽ làm những gì với cô, nếu cô dám bất tuân, Tatiana. Có thể cô muốn trở về phòng và rửa mặt, trước khi chúng tôi đưa cô xuống dưới lầu chứ?”
Đó là việc thông minh nhất nên làm vào lúc này, khi bị kẹp giữa bọn họ, khi bây giờ cơ hội bỏ trốn phải bị dời lại. Nhưng Tanya luôn là một người nổi loạn, cứng đầu, bướng bỉnh, từng bị nhiều trận đòn trong suốt mấy năm qua chỉ vì cá tính này. Sau cùng, cô chưa bị hăm đánh đòn, vì vậy cô muốn bọn họ biết rõ rằng cô sẽ làm khó dễ đủ điều, không cần biết đến những lời đe nạt. Có thể khi đó, họ sẽ nhận ra cô không đáng để họ phải mất công đến vậy.
“Tôi chỉ rửa mặt mỗi tháng một lần, khi tôi cảm thấy thích,” Cô trâng tráo nói, mỉm cười vì việc vừa bịa ra, “Và tôi còn tới 3 tuần nữa, trước khi tôi đụng đến một giọt nước.”
“Vậy là cô cố tình chống lại Stefan?”
“Đúng vậy.”
Serge lầm bầm sau lưng cô. Lazar chặc lưỡi. Tanya cố né xa họ khi họ không chú ý, nhưng thất vọng vì cánh tay từ sau lưng vẫn ôm chặt lấy eo cô, làm cô không thể nào vùng vẫy được.
“Không mắc cười chút nào, Lazar” Serge cằn nhằn, không chú ý đến cánh tay đang bị cào cấu, “Cô ta sẽ làm Stefan nổi giận hơn nữa, mà bây giờ anh ấy đã quá giận dữ, không ai dám lại gần rồi.”
“Anh ấy biết thế nên đã phải rời khỏi phòng.” Lazar nâng cằm cô lên, nhìn kỹ mặt cô, một bên mặt ngụy trang bị chùi mất, “Nhưng tôi có cảm giác tâm trạng của anh ấy bằng cách nào cũng khó mà khá hơn được,” Anh suy tư nói, “Chúng ta từng mong đợi tìm được một người đẹp và hình như chúng ta cuối cùng đã tìm được rồi.”
“Nhưng mà anh ấy hình như thích cô ta hơn khi anh ấy nghĩ cô ta không phải như thế này,” Serge kết luận với một tiếng rên rỉ.
“Tôi cũng nghĩ y như vậy.”
“Nhưng tôi sẽ không lo điều đó,” Lazar nói với vẻ vui mừng hớn hở, “Ít ra, anh ấy sẽ không áp đặt tâm trạng đen tối lên chúng ta…mà sẽ áp đặt lên cô ta kìa.”
Nếu câu nói này có ý để Tanya suy nghĩ về sự bướng bỉnh của mình thì nó chẳng có hiệu quả. Nhưng cũng không có nghĩa là cô thích nghe người khác phê bình cô và cô không thích cách họ tiếp tục nói về cô
Cô chỉ tay lên ngực Lazar, yêu cầu, “Nếu tôi kết hôn với hoàng đế của anh, tại sao Stefan lại là người ra lệnh cho tôi?”
Câu hỏi này làm Lazar cười toét miệng, hiển nhiên có liên quan đến một trò đùa nào đó mà Serge cũng biết, vì anh ta đã liếc Serge trước khi trả lời, “Bởi vì cho đến khi cô làm đám cưới, cô ở dưới quyền cai quản của Stefan… vì Hoàng đế của chúng tôi đã chỉ định vậy. Vì vậy, sẽ có lợi cho cô, Công Chúa, nếu cô làm anh ta vui, hơn là chọc tức anh ta, cô có nghĩ vậy không?”
Chúa giúp cô, họ có câu trả lời cho mỗi sơ sót trong kế hoạch của họ khi cô đã cố gắng vạch ra. “Tôi nghĩ gì thì không còn quan trọng nữa, vì vậy tại sao tôi phải nghĩ chứ? Nhưng hãy trả lời tôi câu này. Cho dù tôi bị ở dưới quyền cai quản của Stefan, anh ta cũng không nên tùy tiện đối với tôi, đúng không?”
Nếu tất cả những gì họ nói với cô đều là sự thật, việc cô sẽ phải kết hôn và mọi việc khác, thì câu hỏi này sẽ làm Lazar nổi giận, hay ít nhất cũng làm anh ta khó chịu nhưng anh ta còn cười lớn hơn.
“Stefan có thể làm bất cứ cái gì anh ta thích, thưa Công chúa,” Anh nói một cách tự nhiên. “Anh ta chỉ chịu trách nhiệm với Hoàng đế.”
“Và Vasili không quan tâm mấy đến những sự tùy tiện này à? ” Cô chỉ ra điều hiển nhiên.
“Vasili luôn chiều theo ý Stefan, dù sao họ cũng là anh em họ, và Stefan lại lớn tuổi hơn.”
“Nhưng Vasili là vua.”
Lazar nhún vai, ý muốn nói cùng là người một nhà cả, nhưng anh lại hỏi, “Cô thà là Stefan làm vua hơn à?”
“Tôi thà là Stefan chết đi.”
“Thật lấy làm tiếc cho cô, Công chúa” – Giọng nói lạnh lẽo của Stefan vang lên từ cầu thang, “Tôi vẫn còn chưa chết.”