Lazar nói với cô, địa phận này nổi tiếng có nhiều thổ phỉ và những thành phần phi pháp khác. Ở đây cách biệt và có rất nhiều rừng nên đã bị những quốc gia bao bọc chung quanh không lưu tâm tới: Áo, vương quốc Ba Lan, hoặc những gì còn sót lại của vương quốc này vì Ba Lan đang ở dưới sự cai trị của nước Nga; và chính cả nước Nga nữa.
Thật không may là tuyến đường từ phía bắc dẫn đến Cardinia phải đi qua khu vực hắc ám này, nhưng chỉ cần mất nửa ngày thôi là thoát khỏi nơi đây. Tanya đã được trấn an là nếu ai đi qua vùng này với nhiều cận vệ như họ, sẽ không bao giờ bị quấy rối. Không phải cô lo lắng về điều này, cô cũng đã được cho biết, ngay khi cuộc hành trình bằng đường bộ được bắt đầu, rằng động vật của vùng này cũng rất là nguy hiểm, như gấu, mèo rừng và chó sói vẫn thường gào rú trong rừng. Bọn họ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, là cô không được đi đâu một mình với bất cứ lý do gì. Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, vì cô đang có quá nhiều chuyện phải lo.
Cuối cùng, Stefan cũng đã trở về doanh trại tối hôm qua, cô cố gắng nói chuyện với anh nhưng anh từ chối, bảo rằng anh rất mệt. Sáng nay cô thử một lần nữa khi bọn họ dỡ lều, anh lại nói là anh quá bận, đợi đến tối đã – khi mà có lẽ cô sẽ nghe anh lại thoái thác là anh mệt sao chứ?
Lúc đó, cô nhớ lại những lời cảnh cáo về sự nguy hiểm nếu cô rời khỏi đoàn. Cô cũng nhớ rõ là Stefan đã giận dữ ra sao vào cái lần mà cô nhảy xuống sông Mississippi, chỉ vì cô đã đặt mình vào sự hiểm nguy. Cô quyết định là nếu cô không thể gây được sự chú ý của anh, để giải thích về chuyện cô có quan tâm đến ai là người hôn cô hay không, thì rồi cô sẽ có cách khác – bằng cách tự biến mất.
Dĩ nhiên là cô không có ý định đặt mình vào nguy hiểm. Cô sẽ không đi xa những chiếc xe lắm để trở thành kẻ “mất tích”, chắc chắn là không quá xa để vẫn có thể nghe họ gọi cô. Chỉ là khi đó cô sẽ không trả lời mà thôi. Và cô sẽ không xuất hiện cho đến khi Stefan giận điên lên. Rồi gã quỉ đó sẽ phải nói chuyện với cô thôi.
Cô cũng hiểu được là những gì cô định làm sẽ có thể thật sự thử thách lời cam kết của Stefan, vì chắc chắn anh sẽ giận như điên, giống như mọi lần. Điều này làm cho kế hoạch của cô càng nhiều kích thích hơn, nên cô quyết tâm thi hành nó. Nhưng cô không đợi đến tối, vì cô không nên đi một mình trong đêm tối. Cô chọn buổi chiều đó, khi họ dừng chân để ăn phần ăn nguội lạnh đã được ngôi làng mà họ đi ngang vào buổi sáng cung cấp.
Tanya đợi cho mọi người ăn xong mới đi vì cô không muốn vào rừng lâu hơn cần thiết. Cô cũng ăn xong phần bánh mì kẹp thịt và bơ được mang đến cho cô. Khi những người hầu của cô bắt đầu dọn dẹp, cô trốn ra sau xe, đợi thêm một phút để chắc không có ai nhìn thấy cô, rồi cô chạy vào rừng cây.
Cô không biết là cô sẽ nói gì để biện hộ cho hành vi của mình khi cô “được tìm thấy”? Cô có nên thú tội và nói với Stefan sự thật không?. Không, suy cho cùng, cô không đủ lý do để vi phạm những lời cảnh cáo đã được lưu ý. Chỉ bởi vì anh hờ hững với cô à? Suy nghĩ kỹ lại, cô có thể nói với anh, là cô muốn được ở một mình để cân nhắc về ý định cô có muốn kết hôn với anh hay là không, rồi ngủ quên. Cô cần một lý do để giải thích tại sao cô không lên tiếng khi bọn họ gọi cô, vậy thì ngủ quên là cách hay nhất.
Dù sao đi nữa, cô cũng có thời gian để suy nghĩ thêm về chuyện đó, có lẽ là khoảng mười phút, trước khi bọn họ sẵn sàng tiếp tục lên đường. Rồi cô cảm thấy không yên tâm khi nghĩ đến chuyện họ cứ lên đường mà vẫn tin là cô đã ngồi yên vị trong xe rồi. Nhưng cô gạt bỏ mối lo lắng này. Họ không thể nào cẩu thả như vậy. Ngoài ra, luôn luôn có người ngồi trong xe với cô mà.
Đến lúc này, cô nghĩ là cô đã đi vào rừng đủ xa rồi. Cô nhìn chung quanh để kiếm chỗ nấp khác ngoài những thân cây cổ thụ, dù một thân cây cổ thụ cũng đã đủ giúp cô rồi. Rồi cô nhìn thấy một cái gì giống như là một tòa nhà, không xa lắm ở đằng trước và cô đi về hướng đó. Khi đến gần, cô thấy trước đây nó có thể từng là một căn nhà hay một nông trại, nhưng giờ đã hư hỏng và bị bỏ hoang từ lâu rồi. Để làm nơi ẩn nấp thì không được tốt lắm, vì hầu hết mái nhà và một vách tường đã bị đổ nát, nhưng là một nơi để “ngủ quên” thì rất thích hợp. Chỉ là Tanya đã không tính đến việc còn có người khác đang ở đó.
Khi cô đến sát tòa nhà và ra khỏi khu rừng, cô nhìn thấy có ba con ngựa nhỏ, giống như là ngựa hoang, rồi cô nhìn thấy ba người đàn ông đang tựa lưng vào vách tường đổ nát. Cô vừa há hốc miệng la lên một tiếng ngạc nhiên, người đàn ông gần cô nhất đã kéo cô ra khỏi tầm nhìn của nơi cô vừa rời khỏi.
“Này …”
Một bàn tay chụp lên miệng cô để cản cô chống cự, một cánh tay ôm eo cô và nhấc cô lên khỏi mặt đất. Hai cổ tay cô bị một tên khác nắm chặt, hắn nhét giẻ vào miệng cô. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trước khi cô có thể suy nghĩ, trước khi cô có thể rút con dao đang đeo bên đùi ra.
“Nếu không đúng là cô ta thì sao?”
“Đúng là cô ta,” một tên nói với vẻ tự tin, “Anh bảo tôi theo dõi bọn bọn và tôi đã làm. Cô ta là phụ nữ duy nhất trong đám đó.”
“Vậy thì cô ta sẽ không đi ra ngoài một mình. Cô ta sẽ không đi xa đường chánh quá.”
“Ai cần biết cô ta đang làm gì ở đây, khi mà cô ta đã làm vậy, để chúng ta có dịp kiếm tiền dễ dàng hơn.”
“Nếu như anh chắc chắn vậy, theo ý tôi, cứ giết cô ta ở đây là xong việc.”
“Anh nói gì lạ vậy, Pavel,”một tên nói một cách khó chịu.
“Tại sao lại phải mất công giữ …”
“Nhìn cô ta kìa. Tôi sẽ giữ cô ta trước khi giết chết cô ta. Bên cạnh đó, đó là quyền quyết định của Latzko chứ không phải của chúng ta. Chúng ta còn không biết tiền thưởng của chúng ta là thật hay giả kìa, tôi sẽ không giết bất cứ ai mà không có lợi cho tôi.”
“Chúng ta sẽ bị truy nã,” Pavel nêu ra.
“Dù sao thì chúng ta cũng sẽ bị truy nã” Gã kia cười, “Nhưng có khác gì chứ khi mà chúng ta luôn luôn bị truy nã? Và không ai tìm được chúng ta trừ khi chúng ta muốn nạp mình.”
Tanya không biết là cô sẽ được thả ra hay là mạng sống của cô đang bị nguy ngập, bởi vì bọn họ đang nói bằng ngôn ngữ Xla-vơ mà cô không thể hiểu được. Nhưng cô biết cô sẽ phải đi chung với bọn họ, bởi vì cô bị trói lại ngay lập tức – và chỉ mất không đầy một phút để làm xong chuyện này – rồi cô bị quăng lên một con ngựa, với tên đàn ông lùn nhất ngồi sau lưng cô – cô nghĩ chắc là vì sợ con ngựa chở không nổi.
Cô không biết tại sao mình lại bị bắt cóc, cô hy vọng những tên này không dính dáng đến tên sát thủ định giết cô ở Danzig và vì họ không giết cô ngay, hy vọng này rất cao. Nếu bọn họ là những tên thổ phỉ, sao họ lại không cướp những thứ cô mang trên người rồi thả cho cô đi? Tại sao lại bắt cô đi chung với họ?
Họ nhìn không có gì khác lạ với những người cô nhìn thấy trong vài ngày vừa qua ở địa phận này, mắt và tóc đều là màu đen, da ngăm đen, ngoại trừ điểm khác biệt nhất giữa bọn họ, đó là chiều cao. Một người không cao hơn Tanya, người kia cao hơn cô vài insơ và người thứ ba khá cao. Áo quần của họ không giống với những gì cô nhìn thấy trong vùng, mà thích hợp để cỡi ngựa hơn, quần dầy, giày ủng làm bằng loại da mềm cao đến gối, áo khoác ngắn làm bằng da cừu với lông lót đệm bên trong, mặc bên ngoài áo sơ mi và quấn chặt bằng sợi dây nịt to bản. Mỗi người bọn họ đều quấn một cái khăn màu sắc sặc sỡ ở cổ và những chiếc mũ tua tủa những lông thú. Không biết bọn họ có mang theo binh khí không nhỉ? Cô không nhìn thấy, nhưng chắc chắn là bọn họ có mang theo rồi.
Bọn Stefan di chuyển từ từ về hướng đông nam còn những người này đi theo hướng nam, tiến thẳng đến những ngọn núi Carpathian và họ đi nhanh như bị ma đuổi và chỉ dừng lại vào tối hôm đó tại một nông trại hẻo lánh, để thay những con ngựa mệt mỏi bằng những con khoẻ mạnh khác. Họ tránh né đường chánh, hình như biết rõ về những con đường tắt xuyên qua rừng và những ngọn đồi và cũng không dừng lại để ăn uống, chỉ nhai những miếng bánh mì mà bọn họ mang theo bên mình.
Họ đến nơi cần đến vào khoảng giữa trưa ngày hôm sau vì đã đi suốt đêm. Nơi này không khác gì một ngôi làng bình thường, trừ những ngọn núi cao, với những con đường mòn mà Tanya chắc chỉ có những con ngựa nhỏ nhắn như thế này mới có thể đi xuyên qua.
Lúc này cô rất mệt vì thiếu ngủ, giống như những kẻ bắt cóc cô. Cô quá mệt để quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô rất vui mừng khi ngôi nhà mà cô bị lôi vào trong khá ấm áp.
Ngôi nhà này giống như là một căn phòng gỗ, là một căn phòng lớn. Tanya bước thẳng đến chiếc lò làm bằng đất sét ở giữa phòng khi cô vừa được thả ra. Đầu tiên cô nhận thấy là căn phòng quá bừa bộn, đồ đạc thô sơ và rác rưởi ở khắp nơi như đã thiếu người dọn dẹp nhiều năm. Sau đó, cô thấy một gã đàn ông đang ngồi ăn uống ở bàn; hắn còn không buồn ngước lên nhìn khi bọn họ bước vào. Hắn to con, thuộc lứa tuổi trung niên, với gương mặt khắc khổ của một người không có được một cuộc sống khá giả.
Một cái túi nhỏ được đặt trước mặt hắn và một tràng giải thích từ những kẻ bắt cóc cô nhưng cô không thèm tìm hiểu. Thay vì vậy, cô nhìn những chiếc giường nhỏ nằm rải rác trong nhà và nghĩ, không biết bọn họ có cho phép cô sử dụng chúng không nhỉ? Nhưng cô chưa muốn rời khỏi lò sưởi. Cô đã bị lạnh thấu xương, dù cô đang mặc một chiếc áo choàng dài. Cô không quen với cái lạnh của mùa đông như thế này và khí hậu càng lạnh hơn ở trên cao vì bọn họ đang ở trên đỉnh núi.
Cô cuối cùng phát hiện ra sự yên lặng trong phòng. Cô nhìn về phía chiếc bàn và chỉ thấy gã đàn ông trung niên ở đó, ba tên kia đã biến mất. Hắn đang nhìn cô trong khi ăn cho xong bữa ăn. Tuy nhiên, hắn tỏ vẻ như không có gì để nói.
Tanya quyết định thử sự may mắn của mình, “Tôi không nghĩ là ông biết nói tiếng Anh, phải không?”
“Tiếng Anh,” hắn nói với vẻ ghê tởm, “Tôi biết rành bốn thứ tiếng và còn ba thứ tiếng khác không rành lắm. Tiếng Anh là một trong những thứ tiếng tôi không rành.”
“Cũng tốt,” Tanya nói với vẻ yên tâm. Cô biết chút ít tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô không nghĩ là hai thứ tiếng này lại ở trong bảy thứ tiếng hắn vừa khoe, “Ông sẽ cho tôi biết là tôi đang làm gì ở đây chứ?”
“Không nên.”
“Không nên cái gì?”
“Không nên ở đây. Nếu người cùa tôi của tôi biết khác biệt giữa đá ruby và thủy tinh màu, thì cô sẽ không có mặt ở đây.” Hắn nhặt một sợi dây chuyền trên bàn và đong đưa nó trên ngón tay để cho cô xem.
“Tôi không hiểu...”
“Chúng tôi được trả bằng cái này để giết chết cô. Vì nó không phải là đồ thật nên cô sẽ không chết.”
Hắn thật tốt bụng, đã nói rõ ràng với cô trước khi cô quá khiếp sợ, “Tôi có hiểu rõ ông đang nói gì không nhỉ? Có người đã trả tiền cho những tên kia đi giết tôi, và sợi dây chuyền đó là thứ giả hả?”
“Đó chính là những gì tôi vừa nói.”
“Và vì nó làm bằng thủy tinh màu chứ không phải đá ruby thật, ông sẽ không giết tôi chứ?’
“Đấy cũng là những gì tôi vừa nói.”
Đó là tên sát thủ nhát gan, đúng là hắn đã quá hoảng sợ để tự mình thi hành nhiệm vụ. Cô thử hỏi thêm, “Ông có thể nói cho tôi biết ông là ai không?”
Hắn nhún vai, “Chúng tôi không cần được biết đến tên tuổi.”
Cô thở dài, “Được rồi, vậy thì bây giờ sẽ thế nào?”
“Người của tôi đã mất quá nhiều thời giờ vì cô, làm tổn hại những súc vật tốt để đến đây., vì thế, Pavel nghĩ là chúng tôi nên giết chết cô, vì những vất vả họ đã trải qua.” Hắn chặc lưỡi, “Hắn rất ghét những kẻ quyền quí, sau khi bị một kẻ đánh gần chết. Người nhà của cô có chịu trả tiền để chuộc cô về không?”
Cô nhún vai, “Có lẽ, cho dù là tôi không nghĩ vậy. Tại sao ông không thử ra giá mà ông muốn và xem thử ông có thể có được nó không?”
Hắn cười toe toét, “Tôi thích lối suy nghĩ của cô đấy, cô bé.” Hắn chỉ tay về cái nồi đang nằm trên lò. “Ăn uống, nghỉ ngơi đi, sẽ không lâu đâu.”
“Không lâu hả?”
“Người của cô ở cách đây không xa,” hắn giải thích,”không xa lắm. Hy vọng bọn họ mang theo nhiều vàng bạc đi, cô bé, không thì chúng tôi phải giết sạch bọn họ đấy.”
Lần này hắn làm cho cô khiếp sợ hơn.