Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một chuyện Hứa Cẩm Hy không biết. Thiệu Chính Uy lần đầu tiên gặp cô không phải là ở trường trung học mà là từ khi còn rất nhỏ. Lúc hắn đến Hứa gia sống trong một thời gian.

Khi còn nhỏ, Thiệu Chính Uy là một đứa trẻ yếu ớt, nhát gan, vụng về lại nhu nhược. Tuy rằng tư chất thông minh nhưng mà bề ngoài ốm yếu, luôn sợ sệt bên ngoài. Hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, không mấy khá giả. Mẹ hắn thường mắng hắn là con trai mà nhát như thỏ đế không làm được việc gì nên hồn. Ngay cả gặp con chó cũng sợ. Lại hậu đậu ăn uống tám chín tuổi rồi còn vương vãi khắp bàn.

Năm hắn mười tuổi, cha mẹ hắn vì tai nạn xe mà qua đời. Thiệu Chính Uy buộc phải dọn đến sống với ông nội, người thân duy nhất còn lại của hắn. Ông nội là quản gia của một gia đình tài phiệt rất giàu có. Hắn trước đây từng được ghé qua một lần, cha hắn đã dắt gia đình ba người đến thăm ông nội. Cha nói, khi còn nhỏ ông ấy cũng từng sống ở đây.

Thiệu Chính Uy còn nhìn thấy cha mình cùng chủ nhân ngôi biệt thự, Hứa Gia Lâm, ngồi uống trà trong vườn. Hai người dường như trước đây là bạn cũ.

Sau đám tang của cha mẹ, Thiệu Chính Uy được ông nội đưa đến sống trong một ngôi nhà nhỏ nằm trong khu vườn lớn của Hứa gia. Đây là ngôi nhà nhỏ mà Hứa gia đã cấp cho ông nội khi ông làm quản gia ở đây.

Lúc hắn mới đến, ông nội dặn dò rất kỹ. Hắn tuyệt đối không được đến khu nhà chính. Chủ tịch và phu nhân đều thích yên tĩnh. Phu nhân trong người sức khỏe còn không tốt. Nói hắn ở đây tuyệt đối không được quấy rầy hay làm ồn.

Thiệu Chính Uy bản tính vốn nhát gan nên rất ngoan ngoãn nghe lời ở yên trong căn nhà nhỏ. Nhưng là chỉ lẩn quẩn trong nhà lâu dần cũng sinh ra buồn chán. Hắn mở cửa đi dạo trong vườn, chỉ dám đi gần chứ không dám đến gần khu nhà chính.

Đang dạo chơi trong vườn, bất ngờ hắn nghe thấy âm thanh "vụt..." qua liền có chút giật mình. Hắn lần theo âm thanh tò mò đi tới. Sau bụi cây lớn là một khoảng sân trống trải.

Thiệu Chính Uy nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang tập bắn cung. Thoạt nhìn cô nhóc đó chỉ bằng tuổi hắn. Bàn tay nhỏ tuy cầm cung hơi run nhưng vẫn tập trung cao độ nhắm tên vào bia trước mặt. Bóng dáng nho nhỏ đứng dưới nắng, làn da trắng trẻo cũng vì thế mà lấm tấm mồ hôi. Hai má phúng phính vì nắng nóng mà hơi đỏ lên. Thực sự là một đứa trẻ rất xinh đẹp.

Thiệu Chính Uy ngẩn ngơ trông chốc lát.

Cô bé bắn hết mũi tên này đến mũi tên kia nhưng tất cả đều không trúng. Khuôn mặt nhỏ tràn đầy thất vọng. Lại hạ cung xuống thất thểu đi ra khỏi khu vườn. Hắn không biết vì sao cũng cất bước đi theo.

Đến khu nhà chính, Thiệu Chính Uy chỉ dám dừng ở phía xa, núp sau bụi cây. Hắn nhìn thấy cô bé bước vào trong ngôi biệt thự kia, trước cửa còn có ông nội hắn cúi chào giúp cô cầm lấy cây cung.

Hắn một lúc sau thấy cô vào nhà mới quay trở về.

Sáng hôm sau, Thiệu Chính Uy trước khi đi học lại lén lút quay trở lại gần khu nhà chính. Bởi vì ngôi biệt thự này có lắp rất nhiều cửa kính xung quanh nên hắn rất dễ dàng nhìn vào trong. Buổi sáng, cô bé kia mặc đồng phục chuẩn bị đi học trông rất xinh đẹp. Cô ngồi trong phòng khách, như một con búp bê nhỏ được người hầu xung quanh chải đầu, mang giày cho. Đôi mắt long lanh xinh đẹp ánh lên ý cười.

Sau khi cô bé đó lên xe nhà đi mất, Thiệu Chính Uy mới vòng ra cửa sau của khu nhà để đi học.

Cứ như vậy trở thành thói quen, hắn rảnh rỗi không có gì làm lại lén tới gần khu nhà chính nhìn xem cô bé xinh đẹp kia đang làm gì. Thiệu Chính Uy để ý cô bé rất thích bắn cung, mỗi ngày đều ra sân chăm chỉ luyện tập. Cho dù không bắn trúng phát nào vẫn chăm chỉ luyện.

Dù vậy khi cô bé ấy giương cung đều trông rất xinh đẹp cứ như búp bê vậy.

Tuy cô mới mười tuổi thôi nhưng cô còn thích luyện chữ. Hắn để ý cô mỗi ngày cô đều dành ra mỗi ngày một tiếng để luyện chữ.

Có một ngày, như thường lệ hắn núp sau bụi cây nhìn cô bé ấy tập luyện bắn cung. Đột nhiên cung tên đó vụt đến trúng vào tấm bia. Cô bé một mình reo lên vui mừng, tiếng cười khúc khích đáng yêu. Làm hắn không nhịn được mà nở nụ cười.

Chiều hôm sau, Thiệu Chính Uy đang trên đường đi học về bỗng nhìn thấy đám trẻ con trong khu tụ tập một chỗ. Một đứa mập mạp trong đó ngoắc hắn lại. Thiệu Chính Uy có chút sợ sệt tiến lại gần.

" Mày là người mới đến à? Ở nhà nào thế? "

Tên mập mạp hỏi.

Trong khu này chỉ toàn là biệt thự, người sống trong đây cũng chỉ toàn kẻ giàu có.

" Ở phía bên... kia "

Hắn run run chỉ về phía ngôi biệt thự lớn nhất ở đó.

" Mày là con trai nhà đó à? "

Tên đó lại hỏi.

Thiệu Chính Uy lắc lắc đầu - " Không... ông nội mình là quản... gia của nhà đó "

Tên mập mạp nghe vậy cùng mấy đứa trẻ bên cạnh cười giễu - " Chả trách, thì ra là con của một người giúp việc trong nhà. Mày hèn mọn xấu xí như vậy sao lại dám vào đây ở? "

" Mình... mình... "

Mặt hắn trắng bệch.

" Trong cặp mày có gì đưa tao xem "

Tên đó dứt lời giật lấy cặp của hắn, kéo ra đổ hết đồ đạc bên trong xuống.

" Cậu... cậu dừng lại đi. Sao lại lấy cặp của mình? " - Hắn hoảng hốt nói.

Tập vở của Thiệu Chính Uy toàn bộ đều rơi xuống đất. Còn có hình chụp chung gia đình của ba người nhà hắn. Mấy đứa trẻ cầm tập vở của hắn lên xé rách, tên mập mạp còn giẫm lên tấm hình gia đình của hắn. Thiệu Chính Uy thấy vậy lao đến, giữ lấy tấm ảnh. Nhưng bị tên mập đó đạp lên tay.

" A.. " - Hắn đau đớn kêu lên.

Mấy đứa khác thấy vậy liền đấm đá vào cơ thể yếu ớt của hắn. Thiệu Chính Uy chỉ biết ôm lấy người chịu đòn.

" Này, các cậu làm gì vậy? Mau dừng lại "

Hứa Cẩm Hy từ xa nhìn thấy một màn như vậy liền chạy tới. Nhưng đám trẻ kia vốn không quan tâm đến cô.

Cô xông vào, lôi hết mấy đứa trẻ ra. Tuy rằng cô mới mười tuổi thôi nhưng không biết lấy đâu ra sức lực đáng nể như vậy. Cẩm Hy lật đật kéo cậu bé ốm yếu kia dậy. Thiệu Chính Uy mặc mày tái mét nhìn cô kinh ngạc không nói nên lời.

Cô đứng dậy giang hai tay che người phía sau lại - " Không được đánh người. Mẹ mình nói ăn hiếp người khác là xấu "

" Mày là đứa nào? Cút ra! "

Tên mập mạp giận dữ xô cô. Cẩm Hy bị đẩy mạnh ngã xuống.

Đám trẻ định xông vô lại nhưng cô đã kịp đứng dậy kéo hắn chạy. Thiệu Chính Uy sợ lại bị đánh nên rất nhanh chân chạy. Hắn chạy rất nhanh, phía sau hắn là cô bé xinh đẹp cũng đang cố gắng chạy. Bọn trẻ kia vẫn hung hăng đuổi theo.

Bất thình lình, hắn nghe một tiếng la rất lớn nhưng Thiệu Chính Uy chỉ quay đầu một cái nhìn thấy người sau lưng mình bị tên mập kia xô ngã. Hắn quá hoảng loạn nên không có gan đứng lại. Cứ như vậy chạy một mạch về nhà. Chạy về tới căn nhỏ trong ngôi biệt thự, Thiệu Chính Uy có chút lo lắng nhưng bất thình lình ông nội lại xuất hiện, mắng hắn vì sao bây giờ mới đi học về, quần áo sao lại nhếch nhác như vậy. Chính Uy chỉ rụt cổ lắc đầu. Ông nội liền bắt hắn vào nhà tắm rửa thay đồ.

Sáng hôm sau, khi hắn lại lén đi tới chỗ khu nhà chính, Thiệu Chính Uy trông thấy cô bé ấy chuẩn bị đi học. Nhưng là cánh tay của cô phải đã bị bó bột. Hắn kinh ngạc nhớ đến ngày hôm qua, chẳng lẽ...

Mấy ngày tiếp theo đó, cô bé ấy không thể tập bắn cung cũng không thể luyện chữ. Hằng ngày chỉ ngồi trước cửa nhà nhìn ra ngoài vườn. Vẻ mặt vô cùng buồn bã, không còn vui vẻ như trước.

Tất cả đều bị hắn nhìn thấy. Trong lòng cậu bé nhu nhược đó dâng lên một loại cảm giác tội lỗi. Là cô bé đó đã cứu hắn nhưng khi cô ngã lại phía sau, hắn đã không dừng lại. Hắn hai cánh tay gầy gò nắm chặt lại.

Hắn muốn đi tìm tên mập mạp kia trả thù nhưng lại không có can đảm. Nhìn cô mỗi ngày không thể làm việc mình yêu thích khiến hắn cảm thấy chính mình cũng không vui. Hắn muốn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô tươi cười mỗi ngày, vui vẻ làm điều mình thích.

Thiệu Chính Uy bản thân lại tự xấu hổ, tự xấu hổ trước mặt cô. Hắn là một tên con trai nhưng lại quá nhát gan, đến cả cô còn can đảm hơn hắn.

Đó chỉ là một ký ức nhỏ nhoi trong suốt một năm hắn sống ở đó. Nhưng đến tận khi lớn hắn vẫn ghi nhớ rất rõ.

Hắn dần dần muốn thay đổi, sửa đi cái tính nhút nhát hậu đậu của mình. Chỉ là mỗi ngày nhìn ngắm cô bé xinh đẹp kia đều cảm thấy cô quá hoàn hảo, còn hắn thật hèn mọn. Mỗi ngày còn bị ông nội mắng vì ăn cơm gây ra tiếng ồn, làm vương vãi khắp bàn. Cho nên hắn bị ông nội sửa, Thiệu Chính Uy cũng cố gắng muốn sửa.

Dần dần, cho đến một năm, ông nội hắn đã đến tuổi nghỉ hưu, phải rời khỏi Hứa gia. Hắn đã thực sự rất luyến tiếc, không phải nơi đây, mà là người đó. Bởi vì ngắm nhìn cô đã trở thành thói quen mỗi ngày của hắn.

Lúc dọn hành lý rời đi, Thiệu Chính Uy đã bất ngờ hỏi ông nội mình.

" Ông nội, cháu muốn cưới tiểu thư "

Lời nói của hắn làm ông cả kinh vội che miệng hắn.

" Tiểu Uy, cháu đang nói bậy cái gì? "

Hắn lắc đầu - " Tiểu Uy không có nói bậy, cháu muốn cùng tiểu thư ở cùng một chỗ "

" Cháu không thể. Điều này không được "

Ông nhìn cháu nội mình, nghiêm túc nói.

" Vậy ông nói cho Tiểu Uy biết làm cách nào cháu mới có thể cưới tiểu thư. Cháu thực sự rất thích tiểu thư "

Hắn đeo theo ông, giọng điệu vững vàng lên tiếng, không giống như lời của trẻ con.

Ông nội bị làm cho sửng sốt vài giây, thở dài cúi xuống hỏi cháu trai mình.

" Cháu thực sự thích tiểu thư? "

Chính Uy gật đầu thật mạnh.

" Nếu cháu muốn có thể cùng tiểu thư kết hôn, thì cháu... "

Ông chậm chạp nói.

" Cháu phải như thế nào hả ông? " - Hắn nôn nóng hỏi.

Ông nội nhìn hắn.

" Phải trở thành người xứng đáng với tiểu thư, còn có trở thành người cô ấy yêu thích nhất. Lúc đó, cháu mới có thể ở cùng một chỗ với cô ấy "

Một cậu bé mười một tuổi đương nhiên không hiểu hết những lời lẽ đó. Chỉ là sau này khi hắn đã bắt đầu hiểu, liền đem toàn bộ chính mình thay đổi.

Lên cấp ba, Thiệu Chính Uy vô tình lại gặp được cô bé đó. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, có thể còn xinh đẹp hơn trong trí nhớ của hắn. Còn hắn đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ cô cũng chẳng còn nhớ tới hắn. Mà Thiệu Chính Uy cũng không muốn cô nhớ tới hắn. Không muốn cô nhớ hắn trong bộ dạng của một kẻ yếu đuối nhu nhược. Hắn vẫn như vậy, âm thầm dõi theo cô, ngắm nhìn cô. Hắn biết giờ chưa phải lúc. Đợi một ngày khi hắn có mọi thứ trong tay, sẽ đến bắt lấy cô làm của riêng mình.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn cùng ông nội được một người họ hàng xa bảo lãnh sang Nhật. Hắn không tiếp tục học mà lại gấp gáp tự mình xây dựng sự nghiệp. Bởi vì hắn không thể chờ quá lâu để được gặp cô.

Gần chín năm sau, Thiệu Chính Uy trở về. Trong buổi họp lớp đó hắn đã gặp được cô. Mà người phụ nữ xinh đẹp này khi say thật đáng yêu.

Còn nhầm tưởng xe hắn là xe của cô nằng nặc đẩy hắn sang một bên, ngồi vào xe hắn. Thiệu Chính Uy thấy vậy liền nói với bạn của cô.

" Để tôi đưa cô ấy về "

Diệp Ái Linh nghe vậy vội cản.

" Nhưng, nhưng mà... "

Cô nàng còn không kịp phản ứng đã thấy Thiệu Chính Uy bế Cẩm Hy lên đi vòng sang bên kia đặt cô ngồi vào ghế phụ. Hắn quay lại ngồi vào ghế tài xế, hạ kính xe xuống nói với người bên ngoài.

" Cứ yên tâm "

Toàn bộ hành động của hắn đều tiến hành nhanh đến chóng mặt. Làm Diệp Ái Linh trơ mắt ra nhìn.

" Không được, Cẩm... "

Cô nàng còn chưa nói dứt câu, chiếc xe liền phóng đi mất.

Cái này, cái này là ngang nhiên cướp người mà!

Thiệu Chính Uy lái xe đưa cô về nhà của mình. Hắn rất nhanh bế cô lên thẳng căn hộ áp mái của tòa cao ốc. Thang máy mở ra, quản gia và người hầu kính cẩn cúi đầu chào hắn.

Hắn bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường ngủ. Cẩn thận ngắm nghía dung nhan kiều diễm của cô sau bao nhiêu năm. Cẩm Hy nửa tỉnh nửa say mở mắt nhìn người trước mặt, cười ái lệ.

" Anh là ai? Sao lại đẹp trai như vậy nha? "

Cô vòng tay qua cổ hắn, nũng nịu nói.

Thiệu Chính Uy theo thế bị ép sát vào cô, lại ngửi thấy mùi hoa anh đào dịu nhẹ trên cơ thể mềm mại, trái tim khẽ đập mạnh. Nhìn gò má tán nét xuân vì rượu mà vạn phần xinh đẹp. Hắn lại nhìn xuống phía dưới cánh môi hồng nhuận đầy đặn đang mấp máy khiến hắn tràn đầy khát khao.

Hắn chính là không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Thiệu Chính Uy ngay tức thì áp xuống. Ma sát môi mình vào môi cô. Cuồng nhiệt hôn hít. Đã chạm vào, hắn đương nhiên càng không thể dừng. Thiệu Chính Uy ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, ép cô đón nhận nụ hôn cuồng dã của hắn.

Cẩm Hy vì say mà trong họng phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Khuôn miệng nhỏ bị hắn tấn công không thương tiếc, dường như muốn hút hết hương vị ngọt ngào của cô.

Hắn hôn cô đến thiếu khí mới quyến luyến rời khỏi. Cẩm Hy khó khăn hít lấy chút không khí để thở.

" Ai cho anh hôn tôi? "

Cô giận dữ như một đứa trẻ.

Thiệu Chính Uy si mê nhìn cô, khẽ nói - " Cẩm Hy, chúng ta hẹn hò đi "

" Hẹn hò? "

Cô bật cười ngây ngô.

" Được, anh đẹp trai như vậy, tôi cũng muốn thử hẹn hò với anh nha... "

Hắn nghe cô nói vô cùng mừng rỡ lại cúi xuống hôn lấy cô. Gặm cắn đôi môi sưng đỏ.

" Nếu đã hẹn hò... vậy chúng ta làm chuyện đó thử đi "

Cô say đến mất lý trí, cười vui vẻ nói một câu.

Thiệu Chính Uy đôi mắt đen lại. Bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô. Ánh mắt khẩn trương hỏi - " Em nói thật? "

" Đương nhiên là nói thật. Anh cho rằng tôi nói dối sao? "

Cô đột nhiên lại bắt đầu giận dữ.

Yết hầu hắn bắt đầu lên xuống dữ dội. Thiệu Chính Uy áp đến đè cô xuống giường. Gấp gáp lột bỏ trướng ngại vật giữa hai người.

••••••••••••••••

Sau tuần trăng mật trở về, hai người lại bắt đầu cuộc hôn nhân ngọt ngào. Cô đã dọn đến căn hộ ở tầng áp mái sống chung cùng hắn.

Có một ngày, Hứa Cẩm Hy tìm thấy một quyển album hình cũ trong phòng làm việc của Thiệu Chính Uy. Cô tò mò lật ra xem, bên trong có rất nhiều hình chụp gia đình, còn có hình của hắn lúc nhỏ.

" Em đang xem gì vậy? "

Ánh mắt người đàn ông mới bước vào phòng có chút khẩn trương.

Cô ngước mặt lên mỉm cười - " Không ngờ anh lúc nhỏ lại khác như vậy "

" Khác như thế nào? "

Vẻ mặt hắn lại hài hòa, ôn nhu ngồi xuống ôm lấy cô.

Cẩm Hy vuốt ve tấm hình trong quyển album - " Nhìn rất nhỏ con nha. Nhưng mà thực sự rất đáng yêu "

Thiệu Chính Uy cười cười hôn lên đôi má xinh đẹp của cô, thuận tay gấp lại quyển album.

" Được rồi, đừng xem nữa "

" Bà xã, anh đói bụng rồi "

Hắn hai tay ôm vòng eo cô, cái đầu dụi dụi.

Hành động trẻ con của hắn liền chọc cười cô - " Ai nha, cũng may con chưa ra đời, nếu sau này con thấy được bộ dạng trẻ con của cha nó, sẽ cười cho xem "

Thiệu Chính Uy đặt bàn tay lên chiếc bụng còn phẳng lì của cô vuốt ve. Cẩm Hy vừa mang thai mới được hai tháng, bề ngoài của cô cũng chưa có thay đổi. Hắn sắp được làm cha rồi, cảm giác này thật mới mẻ mà hắn cũng chưa kịp thích ứng.

Cô hôn hôn lên môi hắn - " Tối nay, anh muốn ăn gì? "

" Em "

Hắn ánh mắt nóng bỏng đáp trả cô.

Cẩm Hy hơi đẩy hắn ra, đánh vào lồng ngực hắn - " Háo sắc "

Thiệu Chính Uy ngay lập tức kéo cô lại, dùng môi cùng cô quấn quýt - " Tùy em chọn đi, chỉ cần em nấu, anh đều ăn "

" Được "

Cô cười khúc khích, vòng tay ôm cổ hắn.

Hai người cứ như vậy hưởng thụ sủng nịnh của đối phương. Yêu thương nhau đến khi không còn hơi thở.

°°°°° Hoàn Toàn Văn°°°°°

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang