" Đây là tài liệu của công ty, mong phó tổng đọc qua " - Thư ký Diệp đưa đến trước mặt hắn một xấp tài liệu.
Thiệu Chính Uy vẫn đang suy tư điều gì đó, khẽ liếc mắt qua, biếng nhác trả lời - " Không cần, tôi không đọc "
Diệp Thần khóe miệng giật giật, trong lòng không khỏi cảm thán. Chẳng lẽ lần này chủ tịch điều một tên công tử ăn chơi đến làm phó tổng?
" Phó tổng, đây đều là tài liệu quan trọng của công ty, ngài nên xem qua "
Hắn ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
" Toàn bộ đống tài liệu này tôi đã xem hết rồi. Tôi có chuyện muốn hỏi anh... "
Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên, sau đó cũng vội vã nghiêng người - " Thưa, phó tổng có gì giao phó? ”
" Hứa Cẩm Hy "
Thiệu Chính Uy chỉ nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
Anh kinh ngạc nhìn hắn, lần này khóe mắt giật giật. Sao phó tổng này ngay cả chuyện nhà của chủ tịch lại quan tâm đến như vậy. Còn biết Hứa Cẩm Hy, con gái của chủ tịch đến đây làm việc. Nếu anh nhớ không lầm, vị phó tổng mới này cũng không phải họ hàng thân thích với chủ tịch hay tổng giám đốc.
Lần này không phải chết chắc rồi sao?
Nếu như hắn biết được Cẩm Hy làm việc ở nhà ăn, có báo lại cho chủ tịch hay không? Anh bị trách mắng cũng không sao, nhưng còn Cẩm Hy...
Dù gì anh cũng là nhân viên lâu năm của công ty, những gì đóng góp được cũng không phải là ít. Nên cũng chưa đến mức thẳng tay sa thải.
" Thư ký Diệp... "
Diệp Thần khẽ giật mình trong lòng.
" Thưa, ý phó tổng muốn nhắc đến Hứa tiểu thư, con gái của chủ tịch? "
Thiệu Chính Uy không gật đầu cũng không lắc đầu nhưng ánh mắt ngầm biểu thị phải.
" Thưa, lần trước tổng giám đốc đã giao cho tôi tùy ý đưa tiểu thư vào một bộ phận của công ty làm việc. Nên tôi đã sắp xếp một ví trí nhân viên bình thường cho tiểu thư theo lời dặn. Tiểu thư làm việc rất tốt "
" Bộ phận nào? "
" Vâng...? "
" Tôi hỏi anh Hứa Cẩm Hy đang làm việc tại bộ phận nào? "
Hắn lạnh lùng hỏi lại.
" Thưa là bộ phận tài vụ "
Diệp Thần bình tĩnh đáp.
" Vì sao lúc nãy tôi không thấy? "
Thực sự vị phó tổng này muốn tra hỏi anh đến cùng sao?
Diệp Thần một lần nữa rất điềm tĩnh nói - " Vì hôm nay Hứa tiểu thư trong người không khỏe nên xin nghỉ một ngày "
Thiệu Chính Uy nhướn mày, ánh mắt sắc bén - " Mới đến làm việc đã xin nghỉ "
" Thưa trong người tiểu thư thực sự không khỏe "
Một lúc sau, hắn mới lãnh đạm nói - " Anh lui đi "
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
"Ách xì... "
Cẩm Hy đột nhiên nhảy mũi một cái.
Con bà nó đứa nào nhắc tên bà?
" Múc thức ăn nhanh tay lên, giờ ăn trưa sắp đến rồi. Cô chậm chạp quá "
Cô còn chẳng thèm ngước mặt lên liếc nhìn người đang mắng mình. Hứa Cẩm Hy làm việc nhanh tay nhanh chân như vậy mà cứ suốt ngày bị cô ta mắng. Ngay cả chị Bạch Hoa khó tính còn chưa mắng chửi cô lần nào. Ngoài trừ lần trước đi trễ, còn lại công việc cô đều làm rất tốt cơ mà.
" Cô đang khinh thường tôi đấy à? " - Tả Phi An không vui nói.
Bà đây không phải đang cố làm nhanh tay hơn sao? Thời gian đâu mà ngước nhìn người đang mắng.
Dù vậy, Hứa Cẩm Hy vẫn ngước mặt lên, cười nhẹ - " Xin lỗi chị, em vẫn đang làm nhanh hết sức đây "
Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ta là quản lý nơi này.
Tả Phi An chỉ hừ lạnh một cái rồi xoay người bỏ đi.
" Nhìn xem, nhìn xem, việc của mình không lo làm lại đi quản việc của người khác. Cẩm Hy, chị lại hiền rồi! "
Vương Hiểu không biết lại từ đâu chạy đến xả giận.
Hứa Cẩm Hy cười giễu.
Cô chưa từng nghĩ mình hiền. Chẳng qua loại tiểu nhân nhỏ nhen như Tả Phi An chẳng đáng cô để vào mắt.
" Chị không hiền. Cô ta muốn mắng chửi thì cứ mẳng chửi, dù gì cô ta ngoài việc mắng chị thì không còn cách nào khác để trút bỏ sự đố kỵ của mình "
Mà Vương Hiểu biết Tả Phi An càng ngày càng khó chịu với sự có mặt của Cẩm Hy. Ngoài trừ việc cô có quen biết với thư ký Diệp, thì mấy hôm từ trên xuống dưới công ty đều nói nhà ăn công ty mới xuất hiện một mỹ nhân nhan sắc động lòng người. Nam nhân trong công ty cứ đến giờ trưa là chạy xuống nhà ăn ngắm cô.
Mỗi lần Hứa Cẩm Hy trực ở quầy thức ăn thì cư nhiên có một hàng dài nam nhân đứng trước mặt cô chờ lấy thức ăn.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu người đẹp như cô tại sao lại làm việc trong xó bếp đó cho cực khổ vậy. Có người lại tự tiện rút ra kết luận: Chắc chắn là học hành không tử tế nên giờ mới phải vào nhà ăn làm việc.
Cũng không phải, người đẹp như cô dù không học hành tử tế, thì thiếu việc gì để làm sao lại phải cực khổ chui vào đây.
Vương Hiểu có lần từng hỏi qua cô sao lại làm công việc này thì Cẩm Hy nói vì cô thích nấu ăn.
Không phải đó chứ? Thích nấu ăn thì vào nhà hàng hoặc quán ăn xin việc, sao lại phải chui vào một cái nhà ăn nhân viên.
Đến giờ ăn trưa, Hứa Cẩm Hy ra quầy thức ăn trực. Nam nhân đứng trước mặt cô lấy thức ăn xếp hàng thành một hàng dài ra đến gần như hết chỗ. Mặc dù phía bên kia còn có Tả Phi An và mấy người khác trực quầy nhưng hàng của cô gấp ba bốn lần hàng của mọi người.
Có gần trăm nam nhân nhìn chòng chọc vào cô nhưng Hứa Cẩm Hy chỉ cụp mắt làm tốt công việc của mình.
Hàng người lấy thức ăn dần hết, nhà ăn cũng thưa người dần. Người cuối cùng cầm khay thức ăn đến làm cô giật mình ngước mặt lên.
" Không biết thức ăn còn không? "
Diệp Thần tươi cười nhìn cô.
Hứa Cẩm Hy nhìn xuống mấy khay thức ăn, cười ngượng - " Biết làm sao đây, thức ăn hết rồi. Còn một hai món không ngon thôi"
" Không sao, lấy cho anh đi "
Diệp Thần rất ít khi xuống nhà ăn dùng bữa thế này. Đều là do công việc thư ký bận rộn. Cho nên việc xuất hiện của mỹ nam trong lòng nữ nhân công ty bấy lâu nay khiến cho nhiều người chú ý.
Tả Phi An nhịn không được từ bên kia phóng điện đến chỗ cô.
Vài người trong nhà ăn lắc lắc đầu. Thì ra thư ký Diệp của chúng ta cũng thích mỹ nhân. Còn tưởng rằng trước giờ anh ấy rất lãnh đạm, chưa từng thấy gần gũi với nữ nhân nào. Cũng phải nam nhân nào mà không thích mỹ nhân.
Cô múc cho anh xong, Diệp Thần liền hỏi - " Em xong việc chưa? Ra ngồi ăn với anh một chút "
Cẩm Hy vội lắc đầu - " Em còn phải dọn dẹp rồi mới có thể đi ăn... "
" Không sao, chị đi đi. Để em dọn dẹp giúp cho "
Cô còn chưa nói xong, Vương Hiểu từ đâu bay đến đẩy đẩy cô.
" Nhưng mà... "
Nếu như để Bạch Hoa biết, sợ chị ấy không vui.
" Không sao đâu mà, cùng lắm nói thư ký Diệp tìm chị có việc, mẹ em không nỡ trách mắng đâu "
" Phải đó, anh cũng có chuyện muốn nói với em "
Anh nói.
Hứa Cẩm Hy đành gật đầu, đến bàn ăn trưa cùng anh.
Diệp Thần ngồi đối diện nhìn cô ăn, ngược lại bản thân không động đũa gì mấy.Cẩm Hy thầm đoán, thức ăn còn lại này thực sự không hợp khẩu vị của anh.
Cô gắp một miếng trứng chiên qua khay thức ăn của anh. Đây là lúc múc đồ ăn cô có để dành lại một ít cho mình ăn trưa.
Diệp Thần thấy vậy định đem miếng trứng kia trở lại khay thức ăn của cô nhưng bị cô ngăn lại.
" Anh ăn đi, em biết mấy món này không ngon nên anh đừng cố ăn "
Anh nghe vậy vẻ mặt rất vui, liền nhanh chóng ăn trứng. Sự quan tâm của cô, dù chỉ một chút cũng là niềm vui của anh.
" À lúc nãy, anh nói có việc gì muốn nói với em sao? "
Diệp Thần hạ đũa trên tay xuống - " Chắc em cũng biết phó tổng mới của công ty chúng ta vừa mới tới nhậm chức "
Cô gật đầu.
Cô lúc nãy trực bên quầy thức ăn, có nghe qua mấy nhân viên nữ cảm thán về vị phó tổng giám đốc mới này. Hình như rất anh tuấn, rất khí chất, là nam nhân cực phẩm của cực phẩm.
" Em có quen biết phó tổng không? "
Diệp Thần hỏi.
Ngay cả phó tổng giám đốc mới là ai cô còn chưa biết thì làm sao quen hay không quen. Tuy là cô nghe nói người là do tổng bộ đưa xuống, do đích thân cha cô chỉ định. Nhưng trong tập đoàn ngoài trừ cha và em trai ra, cô dường như không quen biết ai. Có vài vị cổ đông là họ hàng xa của cô nhưng Cẩm Hy chẳng hề quen biết thân thiết gì với họ. Cũng không có hứng thú xã giao cùng.
" Không có " - Cô nhàn nhạt đáp.
" Vậy sao? Phó tổng có hỏi đến em, anh nghĩ hắn cũng biết con gái của chủ tịch đang làm việc ở đây nên hỏi thăm. Thiếu chút nữa là phát hiện ra bí mật của chúng ta "
Cẩm Hy khẩn trương vội nhìn anh - " Thế phó tổng có biết không? "
Diệp Thần cười cười - " Không có. May là anh nói em bệnh nên xin nghỉ một ngày "
" Cẩm Hy, dù như vậy thì chuyện này cũng không thể tiếp tục lâu dài. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Anh nghĩ em vẫn nên nhanh chóng vào bộ phận tài vụ làm việc đi " - Anh khẽ nhắc nhở.
" Thần ca, anh không thương em sao? Em bị ép đến không còn chỗ nào xin việc, nên mới phải vào nhà ăn nhân viên làm việc. Anh còn không tội nghiệp cho em? "
Cô hờn tủi nói với anh.
Diệp Thần không biết phải làm sao, xoa đầu cô - " Được rồi, được rồi. Ai bảo anh không thương em? Anh thực sự, thực sự rất thương em "
Chỉ vì cô không để ý mới không nhận ra anh khi nói vô cùng nhấn mạnh.
" A, đúng rồi. Tối nay anh có bận gì không? " - Cô hỏi nhẹ giọng hỏi.
" Tối nay sao? Anh rảnh vài tiếng? "
" Thế thì chúng ta đi ăn tối. Chẳng phải em đã hứa sẽ cảm tạ bằng một bữa ăn sao? Vậy nên anh nhất định nhất định phải giữ bí mật cho em thật tốt "
Cô nở nụ cười, có một chút vui vẻ. Vì từ ngày mai, chị Bạch Hoa sẽ để cho cô nấu mấy món đơn giản nên tâm trạng rất phấn khởi.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh phải làm sao với cô đây.
" Được "
Hai người ngồi ăn rất vui vẻ dường như không nhìn thấy cái bóng của người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa nhà ăn nhân viên. Xuyên qua vách kính trong suốt, hắn liền nhìn thẳng đến đôi nam nữ đang ăn uống cùng nhau. Đuôi mắt sắc nhọn lạnh lùng đến cực điểm.
Không lâu sau bóng người cũng rời đi.
Cô lao công đến chỗ đó lau sàn nhà đột nhiên nhìn thấy đám lá tả tơi nằm dưới sàn. Tức giận mắng chửi.
" Thằng điên nào ngứa tay bứt trụi lá cây của người ta vậy? Ăn no rỉnh mỡ quá hả?! Không có việc gì làm hay sao còn tạo thêm việc cho người khác! "
•••••••••••••••••••••••••••••••••••
Hứa Cẩm Hy làm việc xong, liền đợi đến giờ tan tầm của nhân viên để cùng Diệp Thần đi ăn.
" Xin lỗi, em đợi lâu không? "
Anh vừa xong việc liền chạy xuống lấy xe đón cô.
Cô lắc đầu.
" Được rồi, vậy chúng ta đi. Em muốn đi ăn nhà hàng nào? "
Hứa Cẩm Hy ngồi trong xe nói ra tên nhà hàng cao cấp nhất thành phố. Dù gì cô cũng muốn đáp lễ anh vì đã giúp đỡ nên phải lớn một chút.
" Anh đừng lo, anh quên em là đại tiểu thư sao? Ít ra cái danh này không phải chỉ là cái danh hảo "
Đọc được lo lắng trong mắt anh cô liền nói.
Diệp Thần cười ôn hòa, sau đó lái xe rời đi.
Ăn tối xong, Diệp Thần lại đưa cô về căn hộ của Cẩm Hy.
" Em sống ở đây sao? "
Cẩm Hy gật đầu - " Vì căn hộ này rất gần công ty nên em ở đây luôn cho tiện "
" Được rồi, em vào nhà đi, nhớ ngủ sớm, mai còn đi làm "
Anh quan tâm nhắc nhở, đồng thời cánh tay đưa lên xoa đầu cô.
Động tác này dường như đối với cô đã trở thành quen thuộc. Từ khi còn học trung học, cô đối với Diệp Thần đã cảm thấy thân thiết như anh trai. Nên anh là người đàn ông duy nhất không phải trong gia đình thân thiết gần gũi với cô.
Hứa Cẩm Hy sau đó vào nhà, vừa nhấn mật mã cửa nhà bên trong đã mở sẵn đèn sáng chưng. Cô vội giật mình, rõ ràng lúc sáng cô đi đã tắt hết đèn rồi cơ mà. Chẳng lẽ có trộm?!
Bất thình lình, Cẩm Hy nghe tiếng lục đục trong bếp. Cô càng hoảng hốt. Rất chậm rãi cầm cây dù để kế bên móc treo áo khoác đi vào trong.
Vừa đi tới phòng bếp đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn mang tạp dề màu hồng của cô nấu ăn trong bếp. Cây dù trên tay cô rớt xuống. Một khắc sau định hình được sự việc trước mắt, lớn giọng chửi.
" Con mẹ nó, Thiệu Chính Uy, anh làm sao vào được nhà tôi?! "
Thiệu Chính Uy đang nêm canh, xoay người lại liếc nhìn cô một cái - " Bấm mật khẩu "
" Sao anh lại biết mật khẩu?! "
" Tôi đoán "
Cô bây giờ thực sự muốn cầm cây dù dưới đất lên chọi thẳng vào đầu hắn.
" Anh đang đùa giỡn với tôi sao?! Mật khẩu nhà tôi làm sao anh đoán được! "
Hắn điềm nhiên không quan tâm đến bộ dạng của cô, tiếp tục nấu nướng.
" Bất quá tôi cũng đoán được số đo ba vòng của em "
Thiệu Chính Uy thực sự là đoán mò mật khẩu nhà cô, hắn giành ra cả nửa tiếng đứng trước nhà, lôi hết thông tin liên quan đến con số về cô mà bấm mật mã. Ngày sinh, số điện thoại,... đều không được nên đột nhiên bấm thử số đo ba vòng của cô. Ai ngờ lại được.
Hứa Cẩm Hy kinh ngạc trừng trừng nhìn người kia. Hắn làm sao biết được số đo của cô?!
Dường như đọc được câu hỏi trong đầu cô, Thiệu Chính Uy thấp giọng nói.
" Tôi sờ vào liền biết "
Con mẹ nó, tự hào lắm sao?!
" Biến thái! "
Hắn cười, giọng cười trầm trầm đến mê người.
" Người đặt mật khẩu là em. Sao lại mắng tôi biến thái? "
Lần đầu tiên cô thấy có nét cười trên gương mặt lạnh lùng kia. Hứa Cẩm Hy quẫn bách tức giận.
" Anh làm ơn đi ra khỏi nhà tôi ngay "
" Từ từ một chút, tôi nấu xong rồi. Mau ngồi vào bàn đi "
Hắn vừa nói, vừa len qua cô bưng thức ăn ra bàn. Hắn đi vô rồi lại đi ra bưng hết món này đến món kia đầy một bàn.
Cô nhìn thức ăn trên bàn lại kinh ngạc, hắn thực sự tự tay nấu mấy món này?
" Nào mau ngồi xuống "
Hắn ngoắc ngoắc cô.
Cẩm Hy lạnh lùng nói - " Tôi ăn tối rồi. Không đói. Mời anh về cho "
Thiệu Chính Uy nhìn cô, cong miệng - " Bất quá em đã đi dạo một vòng công viên, chắc đã tiêu hóa hết rồi "
" Anh...! Anh theo dõi tôi?! "
Cô lúc nãy quả thật sau khi dùng bữa với Diệp Thần liền cùng anh đi dạo công viên cho tiêu hóa.
Hắn lại làm ngơ trước câu hỏi của cô, bước tới nhấn cô ngồi xuống ghế, Cẩm Hy muốn đứng lên nhưng lại bị hắn nhấn xuống trở lại, cúi xuống thì thầm bên tai cô - " Cẩm Hy, hôm nay tâm trạng tôi không tốt. Đừng chọc giận tôi "
Cô không biết vì sao sau lưng bị một trận ớn.
Tâm trạng không tốt thì liên quan gì đến tôi!
Hắn sau đó im lặng như không có gì, ngồi xuống bên cạnh. Trực tiếp gắp thức ăn vào trong chén cô.
" Ăn thử xem "
Cẩm Hy tức giận liếc mắt nhìn hắn, sau đó chậm chạp ăn thức ăn trong chén.
" Ngon không? "
Hắn ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Thực sự Thiệu Chính Uy nấu ăn rất ngon. Cô không thể không thừa nhận. Lại ngước mặt lên liếc nhìn hắn.
" Cũng ngon gần bằng tôi nấu "
Hắn khóe môi nhếch lên rất cao. Hắn biết đây là lời khen tặng của cô.
" Thường đàn ông hình như không thích phụ nữ mập? "
Đang ăn, đột nhiên người bên cạnh hỏi một câu làm Cẩm Hy bị nghẹn.
Hắn là đàn ông sao còn đi hỏi cô? Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ cô mập?
Đâu có, cô cảm thấy mình rất vừa người nha. Số đo ba vòng cũng rất chuẩn. Bất quá sức ăn của cô rất tốt, nhưng cô đâu có mập.
Thiệu Chính Uy vẫn nhìn cô như đang chờ đợi đáp án. Cô nghẹn nửa ngày mới gật đầu.
Hắn nhìn nhìn thức ăn trên bàn.
" Quá ít "
" Gì cơ? "
Cô không nghe rõ hắn nói gì liền hỏi lại.
Thiệu Chính Uy không nói gì, thuận tay gắp lấy gắp để thức ăn vào chén cô cho đến khi đầy ắp mới phun ra một câu.
" Ăn đi,... "
Sau đó nhìn qua thức ăn trên bàn, nhấn mạnh một câu - " Ăn hết chỗ này "
Cẩm Hy muốn hỏi, bạn học Thiệu à bạn căm ghét tôi chỗ nào cứ nói. Sao cứ hết lần này đến lần khác tra tấn tôi.
Bao nhiêu đây thức ăn bắt cô ăn hết, muốn bức tử cô sao?
" Tôi làm sao ăn hết chỗ này? "
" Ăn đi, ăn nhiều một chút sẽ mập một chút. Ăn càng nhiều sẽ càng mập "
Hứa Cẩm Hy nghẹn họng thêm nửa ngày. Đây là ý gì?
Sao cô có cảm giác hắn đang vỗ béo cô vậy?
Ăn xong, Hứa Cẩm Hy liền muốn đuổi hắn đi. Thiệu Chính Uy lại tự động dọn bàn đi rửa chén.
Cô cắn môi nén nhịn. Đi ra ngoài phòng khách xem phim. Tiện thể nghĩ làm sao đuổi hắn ra ngoài một cách nhanh nhất.
Thiệu Chính Uy rửa chén xong bước ra ngoài phòng khách, liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đứng trước cửa sổ nhìn xuống thành phố hoa lệ.
Hắn bước đến vòng tay qua eo cô, siết chặt. Hứa Cẩm Hy giật mình muốn kéo tay hắn ra nhưng trời sinh nam nhân đã có ưu thế về sức mạnh, cô làm sao đấu lại hắn. Bất giác cả người bị xoay lại, cô bực dọc mắng hắn.
" Khốn khiếp, buông.... "
Thiệu Chính Uy đã bắt lấy môi cô áp sát chặt chẽ. Hơi thở đàn ông trong một khắc xông đến chiếm lấy không gian của cô. Hắn dùng sức mút xuống, ma sát triệt để không một khe hở. Hai cánh tay rắn chắc càng siết mạnh nơi vòng eo nhỏ nhắn. Cẩm Hy chỉ nghe thấy nhịp đập của thứ trong lòng ngực tăng nhanh gấp đôi.
Bất thình lình, cắn phập một cái ngay cánh môi cô. Cẩm Hy đau kêu lên một tiếng. Giận giữ lớn tiếng.
" Con mẹ nó, anh! "
Vừa mới thả ra, hắn lại ngay lập tức cắn thêm một cái nữa. Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng. Lần này cô vì đau mà giận điên người giãy giụa. Thiệu Chính Uy cả người như tường thành sắt đá vây hãm lấy cô.
Ngón tay thô ráp miết lấy cánh môi cô.
" Đôi môi xinh đẹp này dùng để chửi người thật là uổng phí. Nhớ cho kỹ thứ này của em là dùng để hôn tôi, không nên mắng người, càng không được nói chuyện ngọt ngào với người đàn ông khác "
Hắn sâu trong ánh mắt có một loại tư vị khó chịu bị che đậy kỹ càng. Hắn còn không biết vì sao hôm nay bản thân lại tức giận đến như vậy.
Cẩm Hy giận đến điên người.
" Anh! "
Đúng lúc này điện thoại vang lên. Thiệu Chính Uy không buông cô ra mà trực tiếp ôm cô nghe điện thoại. Cẩm Hy muốn nhân lúc này trốn cũng trốn không thoát.
Cô nghe rõ người bên trong điện thoại gọi hắn là phó tổng. Hứa Cẩm Hy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy hắn, cô đã biết người này thân phận không tầm thường.
Người bên kia cùng hắn bàn bạc chuyện công việc, cô không nghe rõ cũng không muốn quan tâm.
Thiệu Chính Uy kết thúc cuộc gọi sau đó hơi buông cô ra, ngón tay vuốt ve gương mặt cô - " Tôi phải đi "
Cô nghe vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Nhìn thấy vẻ mặt không kiềm được của cô, liền nhếch môi mỏng. Hắn lại cúi đầu gặm cắn môi cô khi Cẩm Hy không kịp phòng bị. Hết thảy muốn thu hết mùi hương trên người cô. Cả người Cẩm Hy luôn toát ra mùi hoa anh đào dịu nhẹ do dùng sữa tắm và nước hoa. Hắn đoán cô rất thích mùi hoa anh đào này, mà Thiệu Chính Uy cũng rất thích.
Chỉ cần là của cô, hắn đều si mê đến không thể vãn hồi.
Lúc hắn buông ra, Hứa Cẩm Hy khó khăn hít lấy ngụm không khí ít ỏi. Thiệu Chính Uy thả tay, nhanh chân cầm lấy áo khoác nhanh chóng khuất biến sau cánh cửa phòng. Giống như một cơn gió vậy, xuất hiện bất ngờ nhưng biến mất cũng rất nhanh.
Cô đứng im bất động khoảng một phút, sau đấy nghĩ ngợi điều gì đó liền bắt đầu mắng chửi.
" Con mẹ nó, ngày mai mình phải đổi mật khẩu cửa nhà "