CHƯƠNG 11: SÍNH LỄ
Lâm Tường cười hào sảng: “Tiểu thư không cần lo lắng, Trụ tử tuy không phải là con trai ruột của nô tài, nhưng là nô tài một tay nuôi nấng. Nó đối với tiểu thư, không có dị tâm. Lúc đầu tiếp cận Thúy Nhi, đều là vì tiểu thư.”
Sợ Tô Hạ Y không tin tưởng, Lâm Tường còn nói: “Điền trang của chúng ta, nhìn trông là một khay cát rời, trên thực tế là thùng sắt, đều là công lao của Trụ tử. Những năm nay, mặc kệ vì tiểu thư cũng là vì do di ngôn trước lúc lâm chung của Lâm phu nhân.”
“6 năm nay, vất vả cho Tường thúc rồi.”
“10 năm trước phu nhân lệnh cho nô tài đến nơi này, nô tài còn hiểu lầm phu nhân. Sau này tiểu thư tới rồi, nô tài mới hiểu sự suy nghĩ sâu xa của phu nhân. Vốn tưởng bộ xương già này chỉ có thể chôn ở đây, ở bên phu nhân. Lại không ngờ còn có thể có một ngày xông pha giang hồ lần nữa.”
Tô Hạ Y xuýt xoa một trận, sau khi nói chuyện rõ ràng, Tô Hạ Y liền trịnh trọng nói: “Tháng sau là đại thọ 60 của Thái hậu, theo quy tắc, bọn họ nhất định sẽ đến mời ta.”
“Nô tài nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ cho tiểu thư!”
“Ý của ta chính là mời Tường thúc thu dọn một chút, theo ta về phủ. Còn quà mừng thọ, ta có chủ kiến khác. Số của hồi môn mà nương của ta để lại cho ta, không được phép động vào!”
Lâm Tường biết Tô Hạ Y sau khi vượt qua kiếp nạn sinh tử, nay không phải như xưa, tự nhiên không hỏi nữa, chỉ nhận lệnh đi làm.
Trong điền trang vốn dĩ cũng chỉ có Thôi Ma Ma và Thúy Nhi hai người hầu này.
Đều vì Lâm Tường và Trụ tử là nam, không tiện quản lý chuyện của nội viện, mới đành để Tô Hạ Y tự mình xử lý.
Nghĩ tới lúc ban đầu Lâm Thị vì Tô Hạ Y chuẩn bị nhân thủ, chính là có kế hoạch như này.
Nếu nàng có thể dựa vào sức một mình chỉnh đốn nội viện, vậy cả điền trang tự nhiên chỉ lấy nàng là đầu.
Nếu nàng ngay hai con bọ chét này của nội viện đều không dẹp yên được, cũng chính là không có phúc phận đó rồi!
Mấy ngày tiếp theo, Tô Hạ Y ngày ngày đều trốn trong phòng, không biết đang bận cái gì, Thôi Ma Ma và Đậu Đỏ hai người thu dọn trong ngoài một lượt, làm tốt chuẩn bị trước khi đi xa.
Lâm Tường đến mấy lần, đều là bàn giao sổ sách và các loại biên lai.
Đậu Đỏ biết, Tường thúc đem hết vốn liếng tích cóp được trong mấy năm nay bán hết đi rồi, định toàn lực ủng hộ tiểu thư về phủ!
Tối ngày thứ năm, Tô Hạ Y khi ở dưới ánh đèn tính toàn tài sản, Mạc Dực ở bên cạnh hừm hửm lên tiếng: “Hạ Y quả thật là một người giỏi quản lý, mắt nhìn của bản vương quả nhiên không tồi.”
Tô Hạ Y lườm xéo Mạc Dực, Mạc Dực lấy lòng từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương được chạm khắc tinh xảo: “Chuyện nàng phân phó, ta làm ổn thỏa rồi.”
Tô Hạ Y chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, thuận tay để ở một bên, tiếp tục tính sổ sách.
Mạc Dực khẩn trương rồi: “Đây chính là ngọc ấm Đông Hải vô cùng hiếm có, nàng không nhìn lấy một lần.”
“Ta lúc nhỏ chơi 6 năm, có gì hiếm chứ?”
Mạc Dực lập tức bị nghẹn rồi, trầm giọng nói: “Đây là tặng cho nàng.”
Sắc mặt của Tô Hạ Y ửng đỏ, mở miệng: “Xì, ai cần đồ của ngươi.”
“Không phải là cần, là ta tặng cho nàng.” Ánh mắt Mạc Dực ẩn chứa ý cười sau đó nhả ra hai chữ: “Sính lễ!”
“Ai muốn gả cho ngươi!”
“Cô nam quả nữ, cùng chung một phòng, chung giường chung chăn gối. Hạ Y, đời này, ngoài ta ra, nàng còn muốn gả cho ai chứ?”
Thiếu niên 16 tuổi, vóc dáng đã rất cao ráo, khí thế từ trên cao nhìn xuống đó, ngược lại là khiến Tô Hạ Y ngây dại một trận.
Vòng ngọc ấm áp tiếp xúc với tay được đeo vào cổ tay, phản ứng đầu tiên của Tô Hạ Y là tháo ra, trả cho hắn!
“Nàng dám!”
Ánh mắt của Mạc Dực không mang theo bất kỳ tính công kích nào, lại khiến Tô Hạ Y vô thức buông tay ra.
Sắc mặt Mạc Dực trở nên hòa hoãn một chút, đem một chiếc hộp bằng gỗ tùng bình thường thuận tay ném lên bàn: “Đây mới là thứ nàng muốn.”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 12: MỤ LẮM LỜI
Tô Hạ Y cũng không nhìn, chỉ thuận tay giao cho Đậu Đỏ, dặn dò nàng ta cất đi.
Mắt của Mạc Dực không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Tô Hạ Y, không khỏi khen ngợi: “Chữ của Hạ Y thật đẹp, khác với chữ khải nhỏ nhắn mà nữ tử bình thường yêu thích, ngược lại nút bút mang phong cách hành thư của long xà. Nét bút cứng thép, súc tích...”
“Có gì thì nói.”
Cảm xúc của Mạc Dực hạ thấp xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Đậu Đỏ.
Hạ Y cho Đậu Đỏ lui ra, bất lực nói: “Nói.”
“Ta phải về kinh thành rồi.”
“Sớm nên trở về rồi.”
“Mang cho nàng mấy tráp ủ, khi ngủ bảo Đậu Đỏ cho nàng ôm. Ta không ở đây, chỉ sợ tối đến, nàng không có gì để ôm.”
Tô Hạ Y sắp nổi cáu rồi, lại nhìn thấy Mạc Dực nhanh chóng lấy ra một chai rượu: “Đây là rượu ngon cất giấu trong phủ của ta, biết nàng thích, đặc biệt mang tới cho nàng.”
Mắt của Tô Hạ Y sáng lên, nắm lấy vò rượu bằng ngọc to bằng bàn tay trên tay, hít sâu một hơi: “Rượu nếp năm màu- rượu tiên trong các loại rượu, rượu ngon.”
“Nàng nếu như thích, đợi nàng gả cho ta rồi, ngày ngày tặng cho nàng một vò.”
“Ngươi tưởng rượu nếp năm màu là cái gì, là những loại rượu dùng ngũ cốc ủ tạp đó có thể so bì sao?” Tô Hạ Y nói hai câu, mới phát hiện đã từng nói rồi.
Tiểu thư khuê các, uống rượu đã lệch lạc rồi.
Còn có thể nói ra kiểu thô tục này, vậy thì càng khiến người ta nhìn bằng con mắt khác rồi.
Mạc Dực hình như không có phát hiện điểm này, cố chấp nói: “Nàng còn chưa trả lời ta.”
Tô Hạ Y khẽ xoay thân vò rượu, khóe môi giãn ra một nụ cười: “Ngươi nếu như có thể lấy rượu nếp năm màu cung cấp cho ta cả đời thì gả cho ngươi có sao đâu chứ?”
Mạc Dực ở đây ăn vạ năm ngày, cuối cùng cũng nhận được một câu chắc chắn, càng thêm không nỡ rời đi rồi.
Cuối cùng vẫn là Tô Hạ Y nổi giận mới rời đi.
Khi Đậu Đỏ bê điểm tâm bước vào, không nhìn thấy Mạc Dực, tò mò hỏi: “Vương gia đâu rồi? Nô tỳ làm bánh ngó sen mà Vương gia thích.”
Ánh mắt sắc như dao của Tô Hạ Y vèo vèo bay tới, Đậu Đỏ chột dạ nói: “Ta đi lấy tráp ủ cho tiểu thư.”
Tối hôm đó, trong chăn của Tô Hạ Y để đủ năm cái tráp ủ, ấm áp vô cùng, tay chân rất nhanh ấm lên.
Đậu Đỏ còn không yên tâm, còn đưa tay sờ, mới cười nói: “Vẫn là Vương gia chu đáo, đi rồi còn nhớ chứng lạnh tay chân của tiểu thư. Liền tặng tráp ủ cho tiểu thư.”
“Được rồi, mấy tráp ủ thì đã mua được ngươi rồi. Từ kẻ không đứng đắn trở thành Vương gia rồi. Mau đi ngủ đi.” Tô Hạ Y không khách khí rút một tráp ủ cho Đậu Đỏ, xoay người thổi tắt nến.
Mấy ngày trước khi Mạc Dực ở đây, chăn trải ra sàn là chuẩn bị cho Mạc Dực, Đậu Đỏ ngủ ở trong phòng của mình.
Hôm nay Mạc Dực đi rồi, Đậu Đỏ vẫn ngủ trên chăn trải ra sàn canh đêm cho Tô Hạ Y.
Cũng không biết có phải là vì tráp ủ vô cùng ấm áp không, sáng hôm sau, hai chủ tớ Tô Hạ Y vậy mà ngủ nướng rồi.
Đến nỗi ma ma mà đại phu nhân phái tới đón nàng về phủ cũng đến trước cửa rồi, hai chủ tớ đều còn ngái ngủ.
“Giờ nào rồi?”
“Giờ thìn một khắc!”
“Từ trong phủ đến đây, tròn hai canh giờ đi đường. Vì nắm đuôi sam của ta, thật sự là tốn hết tâm cơ!”
“Người đến là vú nuôi của đại phu nhân – Trương Ma Ma.”
Tô Hạ Y vốn đang muốn dậy, nghe thấy lời này, ngược lại nằm xuống: “Chính là bà nội của Thúy Nhi rồi?”
“Phải.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào: “A, giờ đã sáng bảnh mắt ra rồi, Y tiểu thư còn chưa dậy. Rốt cuộc là đích nữ của nhị phòng, điệu bộ này thật sự là kim tôn ngọc quý hơn tiểu thư nuôi ở trong phủ tướng quân nha!”
Sắc mặt của Đậu Đỏ lập tức trở nên khó coi: “Tiểu thư đừng tức giận, để nô tỳ đi gặp mụ lắm lời này!”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 13: VẢ MIỆNG
Tô Hạ Y nhấc tay ngăn cản nói: “Bà ta là vú nuôi của Uông Thị, vốn có điệu bộ hơn người khác một chút. Ở trong phủ cũng là được người ta tôn trọng. Hiện nay đến địa bàn của ta, không bớt được tí uy phong. Kệ bà ta. Ngươi lấy nhị tiên hòa hợp mà hôm đó ta thêu ra đây cho ta, sau đó chỉnh đèn sáng lên một chút.”
Đậu Đỏ không biết Tô Hạ Y là có ý gì, hầu hạ nàng rửa ráy rồi thì lấy kim chỉ đưa cho nàng.
Mở mắt nhìn nàng dụi hai mắt, mãi đến khi dụi đỏ hai mắt, mới cất giọng nói có vài phần yếu ớt lên: “Thôi Ma Ma, ai ồn ào ở bên ngoài?”
Nghe thấy bên trong cuối cùng có âm thanh rồi, Thôi Ma Ma cũng thở phào trong lòng, vội cao giọng nói: “Bẩm tiểu thư, là Trương Ma Ma bên cạnh đại phu nhân trong phủ đích thân đến đón tiểu thư.””
Tô Hạ Y ho một tiếng: “Nếu là người bên cạnh đại phu nhân, đó chính là khách, mau mời vào, đừng lơ là.”
Trái tim của Thôi Ma Ma kêu lộp bộp, trong lòng càng nghi ngờ, Tô Hạ Y bình thường uy phong mọi mặt, hôm nay thấy Trương Ma Ma, chẳng lẽ là lộ nguyên hình rồi.
Chuyện của Thúy Nhi đó, nếu bại lộ ra, há không oan uổng!
Đang suy nghĩ, Đậu Đỏ mở cửa đi ra, cho Thôi Ma Ma một ánh mắt, Thôi Ma Ma đứng ở ngoài cửa, không đi vào.
Hai tai lại dựng lên, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trương Ma Ma dẫn hai nữ hầu già béo mập bước vào, khi thấy trong phòng ngay cả một vật trang trí cũng không có.
Thời tiết đã vào đông rồi, lại cũng không có lò sưởi, lạnh căm căm, không khác gì ở ngoài phòng.
Lại nhìn Tô Hạ Y ngồi trên giường thì mang vài phần cao cao tại thượng mà tự nhiên.
“Y tiểu thư, không phải là nô tỳ nói người, ma ma đều đến trước giường của người rồi, người cũng không xuống giường đón tiếp?”
Tô Hạ Y nhàn nhạt liếc nhìn nữ hầu già mắt tam giác đó, khách khí nói: “Thứ cho mắt ta không tốt, lại không nhìn ra, đây là nữ hầu già của nhà nào?”
Mắt tam giác ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Nô tỳ là nô tỳ của phủ tướng quân!”
Khí thế trên người Tô Hạ Y lập tức dưng lên, lớn tiếng nói: “Đậu Đỏ, vả miệng!”
“Vâng, tiểu thư.”
Giọng của Đậu Đỏ trong treo và vang dội, tay chân cũng là rất nhanh nhẹn dứt khoát.
Không đợi nữ hầu già đó phản ứng lại, trên mặt bị vả mặt hai cái.
“Ngươi dám đánh ta!” Nữ hầu già đó thét lên, muốn lao tới, lại bị Đậu Đỏ một cước đáp quỳ ở trước giường.
Tô Hạ Y ở trên cao nhìn xuống nữ hầu già đó, cười lạnh nói: “Ta đã hỏi ngươi rồi, ngươi là nữ hầu già của nhà nào. Ngươi nói rồi, ngươi là người của phủ đại tướng quân. Vậy ta tiểu thư đích nữ của phủ đại tướng quân đây, chính là chủ tử , dạy dỗ ngươi không được sao?”
Trương Ma Ma hằn học trừng mắt với nữ hầu già đó, cao giọng nói: “Ba người nô tỳ, chính là nô tỳ bên cạnh đại phu nhân của phủ đại tướng quân. Cái Y tiểu thư đánh, không phải là nô tỳ, là mặt của đại phu nhân. Nô tỳ về phủ, nhất định sẽ bẩm báo rõ với đại phu nhân!”
“Ta thèm quan tâm ngươi muốn nói ai, tóm lại ngươi đến chỗ của ta thì phải tôn trọng quy tắc của ta. Nếu không phải là nể mặt của Đại bá mẫu, ta muốn trừng phạt không chỉ là một mình Trương Ma Ma rồi. Đậu Đỏ, Trương Ma Ma từ xa tới là khách, sắp xếp một phòng ở lại đi.”
Tô Hạ Y vừa nói, vừa liếc nhìn nữ hầu già quỳ ở trên đất ôm lồng ngực đó, nhàn nhạt nói: “Còn bà ta, nói chuyện xúc phạm đến bản tiểu thư, lôi ra ngoài, đánh chết!”
Nữ hầu già đó trong nháy mắt mặt mày trắng bệch, bò đến bên cạnh Trương Ma Ma, lớn tiếng kêu lên: “Ma ma cứu mạng. Cứu mạng.”
Trương Ma Ma đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy lệnh bài Quận Vương mà Tô Hạ Y nghịch trong tay, vội quát mắng nữ hầu già đó: “Thứ hạ tiện, cái miệng ti tiện của chính ngươi đắc tội với Y tiểu thư, đến cầu xin ta thì có tác dụng gì!”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 14: HẠ ĐỘC
Trương Ma Ma đã hạ chủ ý, trước tiên tìm Tiểu Thúy cháu gái của mình, hỏi xem Tô Hạ Y này là như nào, sau đó sẽ định đoạt tiếp.
Vì thế sống chết của nữ hầu già này, bà ta không để tâm.
Thôi Ma Ma run rẩy đi vào, sắc mặt có hơi trắng bệch: “Tiểu thư, Trương Ma Ma đến phòng của Tiểu Thúy rồi. Chỉ sợ là, không giấu được.”
“Sao hả? Người cảm thấy, Tiểu Thúy không nên chết?”
“Nô tỳ lỡ lời, xin tiểu thư thứ tội.”
Thôi Ma Ma vội vàng quỳ trên đất: “Vậy bây giờ, phải làm như nào?”
“Theo đạo lý, là ngày mai mới sẽ khởi hành về phủ tướng quân. Bắt đầu từ bây giờ, phái một người, giám sát cẩn mật cho ta, một khi có bất kỳ biến động nhỏ, bắt buộc phải lập tức nói cho ta. Nếu như, bà ta muốn tác quái...”
Tô Hạ Y đứng dậy, phẩy tay áo, trong ánh mắt lộ ra một tia độc ác: “Vậy thì đưa bà ta đi gặp cháu gái của bà ta.”
Cả buổi, Tô Hạ Y đều yên tĩnh ở trong phòng thêu thùa, ngoài Đậu Đỏ ra, không có gặp người thứ hai.
Lúc sắp sẩm tối, Trương Ma Ma mặt mày tươi cười bê một bát cháo tổ yến tới: “Chuyện ban sáng, là nô tỳ lỡ lời, nô tỳ trở về suy nghĩ cẩn thận lại một phen, cảm thấy rất hoảng, đặc biệt đã nấu bát cháo tổ yến này, mời tiểu thư dùng.”
Mắt của Tô Hạ Y hơi nheo mắt, nàng nhớ rõ, trong bát cháo tổ yến này, là có kịch độc.
Tô Hạ Y kiếp trước bởi vì tâm trạng không tốt, không có ăn, bị con chim không cẩn thận bay vào trong phòng ăn mất.
Nhưng lần này, Tô Hạ Y không định hại con chim đó nữa, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Ma ma nhìn trông tinh thần không quá tốt, viền mắt sao lại đỏ như vậy? Chắc là gặp phải chuyện gì phiền lòng rồi, không cần ngại có gì thì nói ra, nếu ta có thể giải quyết thay cho ma ma, tự nhiên sẽ giải quyết thay cho ma ma...”
Trương ma ma che đậy nỗi oán hận trong mắt, miễn cưỡng nói: “Vừa rồi nấu cháo, mạt củi bay vào mắt, dụi nên vậy.”
Tô Hạ Y chỉ vào điểm tâm trên bàn: “Vừa rồi ta đã ăn không ít điểm tâm, vẫn không đói. Ma ma nấu bát cháo này vất vả rồi, bát cháo này thưởng cho ma ma đi.”
Tay của Trương Ma Ma lập tức run lên, môi cũng run run theo: “Đây là cháo tổ yến, vô cùng đắt giá, nô tỳ không có phúc để hưởng.”
“Ta thưởng cho ngươi, có gì không thể chứ. Thôi Ma Ma, Đậu Đỏ, phục vụ Trương Ma Ma ăn cháo!”
Tay của Tô Hạ Y vỗ mạnh vào mặt bàn, Thôi Ma Ma và Đậu Đỏ ứng lại rồi đi vào.
Trương Ma Ma tuy khỏe, nhưng dù sao tuổi đã cao, chẳng qua dăm ba phút thì bị đổ bát cháo tổ yến vào miệng.
“Tô Hạ Y, ngươi tuổi còn nhỏ, tâm địa độc ác, không sợ báo ứng sao?” Trương Ma Ma trợn ngược mắt nhìn Tô Hạ Y chằm chằm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
“Bà cháu các ngươi mưu hại chủ tử, các ngươi bất nhân trước, chớ trách ta bất nghĩa, ngươi có tư cách gì chỉ trách ta chứ? Nếu không phải là ta phúc lớn mạng lớn, sớm đã chết mấy trăm lần rồi. Cho ngươi toàn thây, đã là phúc khí của ngươi rồi!”
Tô Hạ Y đứng dậy, đi ra ngoài cửa, trầm giọng nói với một nữ hầu già khác mà Trương Ma Ma dẫn tới: “Ngươi là ai, là nô tài của nhà nào, nhìn thấy cái gì, thành thật nói rõ với ta!”
Bịch một tiếng, nữ hầu già này quỳ xuống, dập đầu nói với Tô Hạ Y: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ Vương Thị, là nô tài của phủ đại tướng quân. Nô tỳ trên đường tới đây, cái gì cũng không có nhìn thấy.”
Tô Hạ Y gật đầu cười nói: “Rất tốt, ngươi nhớ kỹ. Nhóm ba người các ngươi, nhân lúc đêm khuya đi đường, gặp phải bọn cướp, chỉ có một mình người đến được điền trang, hiểu chứ?”
Vương Thị run rẩy dập đầu: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh. Đa tạ tiểu thư ơn không giết.”
“Đậu Đỏ, Vương ma ma đi đường vất vả rồi, đưa ma ma về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm mai, khởi hành về phủ.”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 15: THỨC ĐÊM CHẠY VIỆC
Tối hôm đó, đèn trong phòng Tô Hạ Y luôn sáng.
Đậu Đỏ đau lòng khoác áo choàng cho nàng: “Tiểu thư, lễ mừng thọ của Thái hậu còn sớm. Sau khi về phủ, cũng có thời gian thêu. Mắt đã đỏ hết cả rồi, ngày mai sẽ không đẹp.”
“Tiểu thư nhà ngươi ngày mai là về nhà, chứ không phải là đi tuyển tú, sợ không đẹp gì chứ?”
Đậu Đỏ tức đến giẫm chân, lớn tiếng nói: “Tiểu thư...”
Tô Hạ Y day day huyệt thái dương đang giật giật, bất lực nói: “Được rồi được rồi, ta ấy, giờ còn có nửa canh giờ là xong rồi. Chúng ta có thể hoãn thời gian xuất phát lại nửa canh giờ. Trước khi cổng thành đóng trở về là được rồi.”
Đậu Đỏ thấp giọng lẩm bẩm nói: “Người ấy còn không bằng bây giờ đi nghỉ ngơi, ngày mai dạy làm nốt nửa canh giờ.”
Tô Hạ Y nhàn nhạt liếc nhìn Đậu Đỏ, cổ của Đậu Đỏ rụt lại, một tiếng cũng không dám ho he nữa.
Mãi đến khi đằng đông ló rạng ánh sáng, Tô Hạ Y mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần nói với Đậu Đỏ: “Đi xem thử đồ Thôi Ma Ma chuẩn bị đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
Thôi Ma Ma tinh thần ngời ngời đi vào thỉnh an: “Tiểu thư, mọi thứ đều thỏa đáng rồi. Mời tiểu thư xem.”
Tô Hạ Y duỗi người, cười nói với Thôi Ma Ma: “Thôi Ma Ma làm việc, ta yên tâm. Đậu Đỏ, đi thôi.”
Ba chủ tớ đi tới phòng sát vách, còn ở cửa đã ngửi một mùi thuốc dễ ngửi.
Đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy một tấm lưới sắt treo ngang ở chính giữa.
Dưới tấm lưới, bày dày đặc mười lọ thuốc, thuốc bên trong đều sôi ùng ục.
Đậu Đỏ cười nói: “Đều nói mùi thuốc khó ngửi, nhưng phương thuốc mà tiểu thư kê, mùi thuốc lại thơm, rất nhẹ, khiến người ta ngưng thần tịnh khí.”
Tô Hạ Y vô cùng tự tin cười nói: “Nào, đem bức tranh thêu để trên tấm lưới sắt hong một canh giờ.”
Đậu Đỏ nhận lấy bức tranh thêu: “Tiểu thư, chỗ này ta trông chừng, người mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thôi Ma Ma vội cười nói: “Tiểu thư và Đậu Đỏ đều còn trẻ, người trẻ tuổii hai người ấy, cái thiếu nhất nhất chính là ngủ. Người già giống như ta đây, là không cần ngủ quá nhiều. Cho nên, những chuyện này cứ giao cho ta đi.”
Đậu Đỏ khẩn trương kéo tay áo của Tô Hạ Y: “Tiểu thư.”
Tô Hạ Y thâm ý liếc nhìn Đậu Đỏ, khẽ cười nói: “Nếu Thôi Ma Ma đã chủ động muốn làm, vậy thì làm phiền Thôi Ma Ma rồi. Cần phải trông coi kiểm tra cẩn thận mọi lúc, tuyệt đối không được để lại vết nước trên bức tranh thêu.”
Thôi Ma Ma cười nói: “Tiểu thư yên tâm đi, nô tỳ biết. Nô tỳ sẽ trông không đi đâu cả.”
Cùng Tô Hạ Y về đến phòng, Đậu Đỏ mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, bức tranh thêu đó, chính là tiểu thư thức mấy đêm mới thêu ra được. Sao lại như này, giao cho Thôi Ma Ma canh chừng chứ? Ngộ nhỡ...”
Một ánh mắt sắc bén của Tô Hạ Y ném qua, nhàn nhạt nói: “Thôi Ma Ma cũng thức một đêm rồi. Nếu bà ta có lòng, nhất định trông coi tử tế.”
“Nếu bà ta không có lòng thì sao?” Lời của Đậu Đỏ, buột miệng nói ra, sau khi nói ra, mặt mày vui vẻ cười nói: “Tiểu thư đây là đang khảo nghiệm Thôi Ma Ma sao?”
Tô Hạ Y búng vào cái trán nhẵn bóng của Đậu Đỏ: “Đến kinh thành lần này, không khác gì vào đầm rồng hang hổ. Nếu người bên cạnh không đồng lòng với ta, vậy ta nhất định sẽ ngày đêm thấp thỏm.”
Đậu Đỏ vội nói: “Tiểu thư, nô tỳ biết rồi. Đa tạ tiểu thư chỉ điểm cho nô tỳ. Nô tỳ sau khi về phủ, nhất định sẽ nhìn nhiều nghĩ nhiều hỏi nhiều. Sớm trở thành cánh tay trái phải của tiểu thư.”
Trong lúc thất thần, Tô Hạ Y lại nhìn thấy Đậu Đỏ toàn thân mũ giáp, anh khí hào hùng đó ở trước mặt mình mà ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Một canh giờ rưỡi sau, Thôi Ma Ma cầm bức tranh thêu chạy đến đánh thức hai chủ tớ, giọng điệu nói chuyện đều run rẩy: “Nô tỳ biết tội, xin tiểu thư thứ tội!”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 16: HỒI KINH
Đậu Đỏ phản xạ rất nhanh gập người bò dậy, ngay cả áo trong cũng không kịp mặc thì mở cửa ra, lớn tiếng hoảng hốt không thôi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Ma Ma khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem: “Tiểu thư nói bức tranh thêu này, hong một canh giờ. Tôi chỉ mải nhìn trên bức tranh thêu có đọng nước hay không, vậy mà quên mất thời gian, để thêm nửa canh giờ rồi.”
Đậu Đỏ lớn tiếng kêu lên: “Cái gì, một canh giờ rưỡi rồi. Cái này... cái này... Thôi Ma Ma, bà bảo ta nói như nào với bà đây?”
Tô Hạ Y khoác áo choàng ngồi ở trong, nhàn nhạt nói: “Ồn ào cái gì, cầm vào đây cho ta xem.”
Đậu Đỏ giật lấy bức tranh thêu trong tay Thôi Ma Ma, cầm đi vào: “Tiểu thư người xem.”
“Thôi Ma Ma đâu?”
“Làm sai chuyện, quỳ ở bên ngoài thỉnh tội đó. Ta nói mà, Thôi Ma Ma này cũng thật là, tuổi tác không nhỏ rồi, làm việc gì vẫn hấp ta hấp tấp như vậy...”
Lời của Đậu Đỏ, nói một nửa thì dừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Hạ Y: “Tiểu thư, là Đậu Đỏ nói sai gì sao?”
“Thôi Ma Ma hôm nay không những không sai, ngược lại có công. Mời vào cho ta.”
Rất nhanh, Thôi Ma Ma quỳ ở trước mặt Tô Hạ Y, dập đầu nói: “Tiểu thư thứ tội, nô tỳ biết sai rồi.”
Tô Hạ Y đích thân đứng dậy, đỡ Thôi Ma Ma: “Thôi Ma Ma không cần như vậy. Vất vả cho sự lật giở bức tranh thêu này không ngừng một khắc nào của ngươi rồi. Nếu như không phải là ma ma tận tâm tận lực như vậy, cũng không có hiệu quả tốt như này.”
Thôi Ma Ma cười rất rạng rỡ: “Chỉ cần không làm chậm trễ chuyện lớn của tiểu thư, vậy thì nô tỳ yên tâm rồi.”
“Rất tốt, ngươi làm rất tốt. Đi thu dọn đi, theo ta cùng trở về phủ tướng quân.”
“Ặc, đa tạ tiểu thư, nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp tiểu thư.”
Tô Hạ Y cũng không nói chuyện, chỉ bảo Đậu Đỏ sửa soạn cho mình.
Đậu Đỏ nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của Thôi Ma Ma, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu.”
“Không hiểu sao? Lát nữa ngươi sẽ hiểu, cô nương ngốc. Mau chóng trang điểm đi.”
Tô Hạ Y thấy Đậu Đỏ lấy ra của hồi môn của Lâm Thị năm đó, sắc mặt tối sầm lại: “Đơn giản nhất có thể.”
Đậu Đỏ tuy không hiểu cách làm của Tô Hạ Y, nhưng cũng vẫn làm đơn giản.
Rất nhanh, một nhóm người đã ngồi trên xe ngựa.
Lâm Tường đứng ở cửa, chắp tay nói với Tô Hạ Y: “Tiểu thư đi đường thuận buồm xuôi gió, Trụ tử, nhớ kỹ, nhất định phải chăm sóc tiểu thư thật tốt.”
Lâm Trụ nhìn ông lão 50 tuổi đứng ở đằng sau mình, hào khí nói lớn: “Phụ thân, xin hãy yên tâm. Con nhất định sẽ vì tiểu thư, tận hết trách nhiệm của mình.”
Tô Hạ Y ngạc nhiên vén rèm ra: “Tường thúc, không trở về cùng chúng ta sao?”
“Bẩm tiểu thư, phu nhân nói rồi, điền trang này, là nơi tiểu thư an thân giữ mạng. Nếu sau này, tiểu thư gặp phải bất cứ nguy nan gì, chỉ cần điền trang còn, căn cơ của tiểu thư còn. Nô tài bắt buộc phải ở đây, vì tiểu thư trấn thủ cơ nghiệp.”
Tô Hạ Y đứng ở yên xe, chắp tay với Lâm Tường: “Đa tạ Tường Thúc. Ân đức này, Hạ Y cả đời khó quên!”
Lâm Tường gật đầu mỉm cười với Tô Hạ Y, giống như một trưởng bối hiền từ, vẫy vẫy với Tô Hạ Y: “Đi đi, đi đi.”
Tô Hạ Y xoay người chui vào trong khoang xe, đội xe từ từ khởi hành.
Tô Hạ Y biết rất rõ, chuyến đi lần này của mình, nhất định là con đường gian nan nguy hiểm, con đường vinh hoa!
“Lâm Trụ!”
“Có nô tài.”
“Tất cả nữ trang, giao cho Đậu Đỏ, mang theo bên người. Còn lại, vòng đường khác, chia thành đợt, ngụy trang vào kinh. Khi ngọ ngày mai, tập hợp ở cửa phủ đại tướng quân.”
“Tiểu thư là sợ trước mặt có bẫy sao?”
“Người không muốn ta hồi kinh, quá nhiều rồi.”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 17: HUYNH MUỘI
Lâm Trụ hơi cau mày suy nghĩ một lát, nhanh chóng chia tất cả mọi người thành nhóm nhỏ không bắt mắt, từng tốp đi theo các con đường nhỏ gập ghềnh khác nhau.
“Ngươi không đi sao?”
Lông mày của Tô Hạ Y nhíu lại, không phải là nàng không muốn giữ Lâm Trụ lại, mà là nàng và Đậu Đỏ hai nữ tử một mình đi đường, giữ lại một mình Lâm Trụ, không thỏa đáng.
Lâm Trụ vốn là nam tử cao to, cộng thêm cách ăn vận cũng là của người săn bắn, đứng ở đó, giống như là môn thần vậy.
Tô Hạ Y và Đậu Đỏ hai nữ tử đều là nhỏ nhắn, giống như hoa, nếu như ở cùng Lâm Trụ, khó tránh cũng quá gợn mắt rồi.
Lâm Trụ hình như biết suy nghĩ của Tô Hạ Y, vội nói: “Bẩm tiểu thư, ta không đi. Trên người Đậu Đỏ mang của cải của tiểu thư. Cộng thêm hai nữ tử hai người tự mình đi đường, không có nam nhân nào chiếu cố, chắc chắn là không được. Tiểu thư dẫn theo ta đi. Ta đã đáp ứng với phụ thân, nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu thư. Phải biết tình cảnh nguy hiểm của con đường phía trước, cho nên nhất quyết sẽ không chia đường mà đi với tiểu thư.”
Đậu Đỏ ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư dung mạo xuất chúng như vậy, cho dù là ăn mặc đơn sơ, cũng khó che đậy được vẻ thanh nhã. Nếu như có Trụ tử ca ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ, chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều. Tiểu thư không ngại thì nghe lời Trụ tử ca đi.”
Tô Hạ Y thâm ý nhìn Đậu Đỏ, quả nhiên là nhìn thấy tai của Đậu Đỏ đỏ ửng, khẽ cười nói: “Vấn đề an toàn trong đoạn đường này, vốn dĩ chính là giao cho ngươi phụ trách. Ngươi nếu đã cảm thấy, để hắn cùng ngươi càng ổn thỏa hơn, vậy thì quyết định như vậy.”
Lâm Trụ và Đậu Đỏ nhìn nhau, trong mắt đều không che đậy được sự vui mừng: “Đa tạ tiểu thư.”
“Bỏ đi, Đậu Đỏ chuyến đi này, xưng hô tỷ muội với ta. Lâm Trụ ngươi...”
Tô Hạ Y nhìn Lâm Trụ, lại nhìn Đậu Đỏ, đang muốn lên tiếng, Lâm Trụ đã nhanh chóng nói: “Nô tài hơn hai người mấy tuổi, cho làm đại ca của hai người đi.”
“Vậy chuyến đi này, vất vả cho đại ca rồi.”
Mặt của Lâm Trụ lập tức đỏ lên, đưa tay cầm lấy tay nải trên vai của Đậu Đỏ: “Đậu Đỏ chung quy là cô nương, tai nải này để trên người nàng, nhìn trông rất nặng. Vẫn là để ta cầm, không gợn mắt.”
Tô Hạ Y thấy Lâm Trụ buộc tay nải vào thắt lưng, khen: “Đại ca làm việc, quả nhiên ổn thỏa.”
“Tiểu thư...” Lâm Trụ lập tức phản ứng lại: “Tiểu muội quá khen rồi.”
Ba người đối với thân phận mới của mình đều thấy rất mới lạ, suốt dọc đường nói nói cười cười đi tới bến đò.
Mãi đến khi đi tới bến đò, vừa hay có một chiếc thuyền khác không lớn cập bến đón khách.
Lâm Trụ đi tới bắt chuyện, sau đó quay lại mời: “Trên chiếc thuyền này là thiếu gia và tiểu thư của nhà quan, tới kinh thành nương nhờ họ hàng. Quản sự đã bày tỏ rồi.”
Trong đầu của Tô Hạ Y nhanh chóng lục tìm, trong lòng có tính toán, cười nói: “Đại ca vất vả rồi.”
Không lâu sau, quản sự của đối phương muốn mời ba huynh muội Lâm Trụ lên thuyền.
Vừa lên thuyền thì nhìn thấy một đôi huynh muội trên mạn thuyền, nữ tử xinh đẹp mỏng manh, nam tử lớn lên khá khôi ngô, chỉ đáng tiếc đôi chân không tiện đi lại, trên mặt cũng có vài phần vẻ ốm yếu bệnh tật.
“Ba vị, đây chính là thiếu gia và tiểu thư của nhà chúng ta. Chuyện đi lần này chắc phải mất hơn bốn canh giờ, vừa hay đến kinh thành trước khi cổng thành đóng. Khoang chính là chỗ của chủ nhân nhà ta, ba vị nghỉ ngơi ở trên mạn thuyền và khoang dưới. Chỗ khác không được tùy tiện đi lại.”
Lâm Trụ vội nói: “Được, mọi chuyện nghe theo sự phân phó của chủ nhà.”
Tô Hạ Y và Đậu Đỏ hành lễ của nữ tử với hai vị chủ tử, nghe lời ngồi ở trên mạn thuyền.
Thuyền khách khởi hành không bao lâu thì nghe thấy quản gia lớn tiếng hô lên: “Thiếu gia, thiếu gia người như thế nào rồi.”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 18: RA TAY CỨU NGƯỜI
Đám người Tô Hạ Y ngoảnh đầu nhìn thì nhìn thấy sắc mặt của thiếu gia đó đã đỏ bừng, giống như con cua nấu chín, hô hấp khó khăn, tay chân cứng ngắc.
Có điều chỉ chốc lát thì đã biến thành bộ dạng đáng sợ mắt trợn ngược mồm méo xệch.
Vị tiểu thư đó cũng là người nhát cáy, khóc: “Trung bá, phải làm sao đây, thuốc của đại ca sớm đã uống hết rồi. Khoảng cách đến kinh thành còn phải mất mấy canh giờ nữa. Đại ca chắc chắn không cầm cự được, phải làm sao đây?”
“Vị tiểu thư này, muội muội nhà ta biết chút y thuật, nếu như các ngươi thật sự là không tìm được người, không bằng để muội muội nhà ta thử xem?”
Vị tiểu thư đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đậu Đỏ đứng ở trước mặt mình.
Lại nhìn sang Tô Hạ Y thì cảm thấy Tô Hạ Y trong trẻo sáng sủa, tuy trên mặt chưa hết nét trẻ con, nhưng cũng đã có dung mạo tạm ổn.
Lại nhìn Lâm Trụ, vai rộng eo thô, mặt mày hiền hậu.
Nói là huynh muội, nhưng thấp thoáng bao bọc xung quanh nữ tử nhỏ nhất đó.
Trung bá lúc này lo lắng quá rồi, mắt thấy tiểu nha đầu mình nửa đường có lòng tốt cho đi nhờ đến gây sự thì càng thêm mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Nha đầu không biết trời cao đất dày, ngươi xem thiếu gia nhà ta là người nơi thôn dã à, tùy tiện một lang trung giang hồ gì đó cũng có tư cách bắt mạch cho sao?”
Lâm Trụ lập tức tức giận rồi, đang muốn phân bua thì bị Tô Hạ Y cản lại, giọng nói đáp lại rõ ràng: “Hiện nay trước không có thôn sau không có tiệm, ông là muốn giương mắt nhìn thiếu gia nhà ông chết sao, vẫn là để lang trung giang hồ như ta chữa ngựa chết thành ngựa sống!”
Trung bá bị Tô Hạ Y nói kháy một trận, tức đến nỗi râu cũng run run, lại nói không ra được một câu phản bác nào.
Ngược lại là vị tiểu thư nhìn trông yếu ớt đó, đứng ra, chân thành kéo tay của Tô Hạ Y: “Vị tỷ tỷ này, gia huynh nhờ vào tỷ rồi.”
Tô Hạ Y gật đầu, từ trong tay áo lấy ra ngân châm, bắt đầu châm cứu.
Lâm Trụ và Đậu Đỏ chia ra đứng ở bên cạnh nàng, giúp nàng nhìn mọi người, không cho phép bất cứ ai làm phiền đến nàng.
Trung bá và vị tiểu thư đó cũng là người thông minh, chủ động xoay người đi, không nhìn Tô Hạ Y.
Hơn nửa canh giờ sau, Tô Hạ Y đầu đầy mồ hôi hột ngồi sụp xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.
“Tiểu thư...” Đậu Đỏ nhất thời hoảng hốt, đã lỡ lời, mặt đỏ tía tai không biết nói cái gì.
Vị tiểu thư đó phóng khoáng nói: “Chủ tớ ba người cũng không cần giả trang nữa. Ba người vừa lên thuyền thì ta đã nhìn ra rồi. Ta họ Nguyễn, tên Giai Nhân. Vị này là ca ca của ta, Nguyễn Vũ Phi. Không biết quý danh của vị tỷ tỷ này?”
“Tô Hạ Y.”
Nguyễn Giai Nhân vô thức lẩm bẩm: “Họ Tô là họ lớn, có thể có dung mạo nhân phẩm này, cộng thêm y thuật cao siêu, cũng chỉ có phủ đại tướng quân mới có rồi.”
Nguyễn Vũ Phi lúc này đã tỉnh táo, suy yếu thấp giọng nói: “Thì ra là con gái nhà tướng, Vũ Phi có mắt không biết Thái Sơn, thờ ơ Tô tiểu thư, vẫn mong Tô tiểu thư thứ tội.”
Vẻ mặt Tô Hạ Y lãnh đạm nói: “Thế tử Trấn Nam Vương khiêm tốn như vậy, quả thật luận tới, Hạ Y đâu xưng tới hai từ thờ ơ?”
Nguyễn Giai Nhân nắm tay của Tô Hạ Y, quở trách nói: “Ca ca, ta và Tô tỷ tỷ rất có duyên, cái điệu bộ trên quan trường đó của huynh thì đừng bày ở chỗ chúng ta nữa. Vừa rồi nếu không phải là Tô tỷ tỷ quả quyết ra tay, huynh hiện nay không biết như nào rồi.”
Nguyễn Vũ Phi bị muội muội ruột của mình trách móc, ho một tiếng, che đậy sự ngại ngùng: “Xá muội tâm thẳng miệng mau, để Tô tiểu thư chê cười rồi. Ân cứu mạng vừa rồi, Vũ Phi cả đời khó quên. Sau này Tô tiểu thư ở kinh thành có bất kỳ nguy nan gì, Vũ Phi nhất định tương trợ.”
“Chẳng qua chỉ là tạm thời áp chế độc tính mà thôi, không tới cứu mạng. Thế tử không cần như thế.”
Một câu nói của Tô Hạ Y, khiến hai huynh muội Nguyễn Thị và Trung bá đều thay đổi sắc mặt!
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 19: KHÔNG THỂ TRÈO CAO
Trung bá bịch một tiếng quỳ ở trước mặt Tô Hạ Y: “Tô tiểu thư đại từ đại bi, người vậy mà nhìn ra Thế tử điện hạ nhà ta là đã trúng kịch độc, có cách khắc chế, cầu xin Tô tiểu thư hãy cứu Thế tử nhà ta.”
Liên quan đến tính mạng của mình, tay của Nguyễn Vũ Phi cũng có hơi run rẩy, mặt mày trắng bệch xuất hiện vài phần huyết sắc.
Nguyễn Giai Nhân sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi thì quở trách: “Lời này của Trung bá, ơn cứu mạng như này, tự nhiên phải để ca ca về phủ tắm rửa thay quần áo, ăn chay ba ngày, chuẩn bị hậu lễ rồi mới đến cứu cầu Tô tỷ tỷ.”
Tô Hạ Y nhìn dáng vẻ vô cùng trịnh trọng đó của Nguyễn Giai Nhân, biết Nguyễn Giai Nhân là thật lòng muốn làm như vậy, thở dài nói, đè thấp giọng nói: “Nguyễn tiểu thư không cần như vậy, ta tuy có cách áp chế, lại không có cách giải.”
Nguyễn Giai Nhân sững ra, sau đó cười khanh khách nói: “Giai Nhân không quan tâm nhiều như vậy. Giai Nhân từ nhỏ đi theo bên cạnh huynh trưởng, ngao du khắp nơi, thứ nhất là vì tăng thêm kiến thức, thăm viếng các học giả uyên thâm. Thứ hai cũng là vì căn bệnh này của ca ca, hy vọng có thể tìm được danh y, cứu mạng của ca ca ta. Tỷ tỷ vừa rồi vừa ra tay thì ta biết, ca ca được cứu rồi.”
Ở kiếp trước, huynh muội Nguyễn Thị, Tô Hạ Y không có giao tình sâu, chỉ biết vị Thế tử này có hơi kỳ ngộ, chỉ đáng tiếc mất khi còn trẻ.
Hiện nay, cũng không biết mình có phải là có cái bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh đó hay không!
Đang do dự, Nguyễn Giai Nhân quỳ xuống: “Tỷ tỷ, Trấn Nam Vương nhất mạch ta, hiện nay chỉ còn lại một nam đinh là ca ca rồi. Vẫn mong tỷ tỷ rủ lòng, không nói đến việc giải độc thay cho ca ca ta, chỉ cần áp chế được thêm mấy năm cũng được. Để ca ca của ta lấy vợ sinh con, lưu lại giọt máu của Trấn Nam Vương nhất mạch.”
Tô Hạ Y tâm tư xoay chuyển, thở dài đỡ Nguyễn Giai Nhân lên: “Hạ Y chỉ là người biết chút ít y thuật, không giỏi ở phương diện này. Cũng chưa từng chẩn mạch chữa bệnh cho ai cả...”
Nguyễn Vũ Phi ho dữ dội, nôn ra một ngụm máu đen, mới hổn hển nói: “Tô tiểu thư không cần lo ngại. Vũ Phi nguyện hạ bút viết giấy bảo đảm ngay, sống chết do số, mọi phúc họa, không có liên quan gì tới Tô tiểu thư. Tô tiểu thư chỉ cần ra tay chữa trị là được.”
Huynh muội Nguyễn Thị đã nói đến mức độ này, Tô Hạ Y cũng không đành từ chối: “Nếu đã như thế, vậy ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần. Còn cuối cùng có thể đến mức độ như nào, ta không dám đảm bảo. Chỉ cầu ông trời thương xót người lương thiện, Thế tử có thể sớm ngày khỏe lại.”
Nguyễn Giai Nhân là người phóng khoáng, cộng thêm những năm nay vào nam ra bắc, trên người không tránh khỏi nhiễm vài phần khí chất giang hồ, cười hi hi nắm tay của Tô Hạ Y, nhẹ nhàng nói: “Ta gọi Tô tỷ tỷ là tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ gọi ta là Nguyễn tiểu thư, gọi ca ca là Thế tử, ta không chịu.”
Tô Hạ Y cười nói: “Ngươi muốn như nào?”
Mắt Nguyễn Giai Nhân khẽ đảo, ngoảnh đầu nhìn Nguyễn Vũ Phi: “Ca ca, ta có một kế, có thể để Tô tỷ tỷ ngày sau có thể thoải mái ra vào phủ Trấn Nam Vương, không biết ca ca, huynh có bằng lòng?”
Nguyễn Vũ Phi có hơi ngại ngùng, xấu hổ nói: “Xá muội từ nhỏ được chiều hư rồi, cách hành xử có hơi bộp chộp. Vẫn mong Tô tiểu thư bao dung nhiều.”
Tô Hạ Y cười híp mắt nói: “Nguyễn tiểu thư nhìn yếu ớt, trên thực tế là nữ tử sảng khoái có chủ ý. Hạ Y thích còn không kịp.”
“Chính là lời này. Tỷ tỷ, chúng ta vừa gặp như đã quen từ lâu, không bằng kết bái thành tỷ muội kim lan. Đợi ta về đến vương phủ, lại cầu xin mẫu thân, nhận tỷ tỷ làm nghĩa nữ. Không biết tỷ tỷ thấy như nào?”
Sắc mặt của Nguyễn Vũ Phi thay đổi lớn, đanh giọng quát: “Giai Nhân, không được vô lễ! Tô tiểu thư là nhân trung long phượng, há để muội sắp xếp như vậy.”
Thấy dáng vẻ bức ép của Nguyễn Giai Nhân, Nguyễn Vũ Phi giải thích: “Tô tiểu thư chính là Quận Chúa Vinh Hoa được Thái hậu đích thân phong tặng, Thái tử phi tương lai. Đâu phải là người mà phủ Trấn Nam Vương chúng ta có thể trèo cao với tới?”
Nữ Tử Tranh Hùng
CHƯƠNG 20: TỶ MUỘI KIM LAN
Nguyễn Giai Nhân chỉ cảm thấy mình bị dội cho gáo nước lạnh từ trên xuống, lạnh lòng từ đầu xuống chân.
Sắc mặt của Tô Hạ Y bỗng tối sầm đi, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi thấy Thế tử là một người thấu triệt, Hạ Y mới có ý kết giao. Hiện nay nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường không được thơm tho mà thôi. Thế tử cho Hạ Y đi nhờ một đoạn, Hạ Y kìm hãm nỗi đau khi độc tính xâm nhập cho Thế tử, cũng coi như là hai bên hòa nhau rồi.”
Tô Hạ Y nói xong, xoay người đi tới mũi thuyền, cơ thể mảnh mai đón làn gió lớn, tự nhiên sinh ra vài phần phong tư ngạo kiệt.
Nguyễn Giai Nhân vừa khẩn trương vừa tức tối: “Ca ca, huynh đây là làm cái gì? Giai Nhân và tỷ tỷ vừa gặp đã như quen biết từ lâu, hoàn toàn dựa vào duyên phận và sự ăn ý với tỷ tỷ, đâu có nhìn trúng gia thế bối cảnh của đối phương chứ. Ca ca bình thường dạy bảo Giai Nhân, nói nhìn người nhìn sự việc, đều phải nhìn đến bản chất, đừng chỉ nhìn bề ngoài. Ca ca huynh từ khi nào cũng trở nên tầm thường như vậy.”
Nguyễn Vũ Phi ho dữ dội, Trung bá đau lòng vỗ vỗ lưng của Nguyễn Vũ Phi, khẩn trương nói: “Tiểu thư, thiếu gia làm như thế, tự nhiên có đạo lý của thiếu gia. Tiểu thư biết thiếu gia thân thể không tốt, còn muốn chọc thiếu gia tức giận như vậy. Việc gì phải khổ thế!”
Nguyễn Giai Nhân tự thấy lỡ lời, trong lòng lại có một sự bực bội, thật sự rất khó chịu.
Thấy Trung bá đẩy Nguyễn Vũ Phi đi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, nước mắt mới tí tách rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, một chiếc khăn tay tỏa ra mùi thuốc đưa tới.
Nguyễn Giai Nhân kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa ý cười của Tô Hạ Y, ngạc nhiên nói: “Tỷ tỷ không trách ta sao?”
Tô Hạ Y khẽ cười nói: “Ta nếu vì lý do đến từ huynh trưởng của muội mà trách muội, vậy có gì khác biệt với huynh trưởng của muội chứ?”
Nguyễn Giai Nhân lau nước mắt: “Vậy tỷ tỷ, có còn xem ta là bằng hữu không?”
“Ta cho rằng, chúng ta vừa rồi chính là bằng hữu rồi.”
Nguyễn Giai Nhân cười trong nước mắt, kéo lấy Tô Hạ Y mà cười nói: “Giai Nhân năm nay vừa tròn 13, không biết tỷ tỷ bao nhiêu tuổi?”
Tô Hạ Y mím môi cười nói: “Xem ra một tiếng tỷ tỷ này, Hạ Y 12 tuổi, thật sự là không làm được rồi.”
Nguyễn Giai Nhân ngạc nhiên cười nói: “Ta còn tưởng là tỷ tỷ, thì ra lại là muội muội. Chào Tô muội muội.”
Tô Hạ Y vốn là con cháu nhà tướng, tự nhiên có vài phần hào sảng, nhún gối hành lễ: “Nhờ phúc của Nguyễn tỷ tỷ.”
Nguyễn Giai Nhân nhìn dáng vẻ đơn bạc của Tô Hạ Y, nhấc tay rút một cây trâm vàng không xoàng xĩnh xuống, cài lên tóc của Tô Hạ Y, tấm tắc một trận: “Muội muội nếu đã 12 tuổi, sao không có châm cài được chứ. Cây trâm cài này, ta từ lúc 6 tuổi cùng ca ca lịch lãm giang hồ đã cài trên đầu rồi. Hôm nay tặng cho muội muội, thời khắc mấu chốt, có hơi hữu dụng.”
Tô Hạ Y cũng không từ chối, sảng khoái nhận lấy, cười nói: “Hạ Y nhiều năm ở ẩn nơi dân dã, duy chỉ có một chút thành tựu y thuật. Hạ Y thấy tính cách của tỷ tỷ thoải mái, thân thể lại yếu ớt, biết tỷ tỷ có chút bệnh không tiện.”
Mắt của Nguyễn Giai Nhân lập tức sững ra: “Muội muội không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn thì có thể đoán trúng bệnh, như này xem ra, bệnh này của ta bị từ trong bào thai, cũng... thuyên giảm một ít.”
Nguyễn Giai Nhân biết tính cách ổn trọng của Tô Hạ Y, biết nàng sẽ không nói quá thẳng, bèn cũng học theo nàng, dịu giọng nói.
“Bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của tỷ tỷ ngược lại là trong vạn người không có được một, chỉ là ủy khuất tỷ tỷ nương theo Hạ Y như vậy rồi.”
“Chúng ta đã là tỷ muội, tỷ tỷ thật ra không cần khách khí như vậy. Chỉ là, chứng bệnh này của tỷ tỷ, để đã lâu, nếu muốn trị hết, cũng không phải là chuyện một chốc một lát được.”
Trên mặt Nguyễn Giai Nhân lộ ra vài phần vui vẻ, nắm tay của Tô Hạ Y, dịu dàng nói: “Vậy thì đa tạ muội muội rồi. Về sau, hai chúng ta đều ở kinh thành. Tỷ tỷ tự nhiên sẽ thường xuyên gửi thiếp mời muội.”