Tô Hạ Y hoàn toàn không để ý tới Lưu thị, chỉ nhìn Tô Văn: “Hạ Y còn không biết ở trong nhà mình mà không có tư cách mở lời. Nếu như đại bá cảm thấy Hạ Y là người dư thừa ở đây, như vậy, Hạ Y lập tức rời khỏi đây. Cho dù là rời khỏi Phủ tướng quân cũng có thể được!”
Đương nhiên Uông thị ước gì Tô Hạ Y rời khỏi Phủ tướng quân.
Thế nhưng bà ta cũng không ngu xuẩn đến mức lập tức muốn thể hiện ra.
Huống chi bà ta cũng biết bây giờ nhất định phải mượn thế của Tô Hạ Y.
Uông thị dùng một ánh mắt, Tô Tố Thu liền ngầm hiểu, ba chân bốn cẳng xông tới, vẻ mặt ân cần nói: “Tỷ tỷ, nơi này chính là nhà của ngươi. Ngươi có thể đi đâu?”
Vẻ mặt Tô Hạ Y lạnh nhạt, trầm giọng nói: “Thái hậu rất nhớ ta, dặn dò ta vừa về đến thì phải tiến cung đi thăm lão nhân gia bà. Lúc ta còn nhỏ, Thái hậu đã có ý nghĩ muốn để ta tiến cung bầu bạn bên cạnh. Bây giờ nếu ta đích thân đến cửa xin thì tất nhiên Thái hậu sẽ đồng ý.”
Nhìn vẻ mặt đám người Uông thị thế mà lộ ra mấy phần vui mừng, sắc mặt Tô Hạ Y càng xấu hơn, cười khẩy nói: “Chắc chắn Thái hậu nhớ mong ta một bé gái mồ côi, về ở nhà mình cũng bị người ta coi thường, tất nhiên sẽ chứa chấp ta.”
Tô Văn biến sắc, giơ tay tát một cái vào mặt Lưu thị, nghiêm nghị nói: “Còn không nhanh xin lỗi Hạ Y?”
Lưu thị bụm mặt, quỳ trên mặt đất thật nhanh, lại chỉ thỉnh tội với Tô Văn.
Tô Hạ Y thản nhiên nói: “Đại bá không cần như thế. Chuyện ngày hôm nay truyền đi, người biết thì nói là Lưu di nương ăn nói không cẩn thận, mắt không có tôn ti, xúc phạm đến ta. Không biết thì nói ta là chủ nhà mà không bao dung với khách.”
Uông thị đặc biệt tức giận, cũng không dám lộ ra, con ngươi đảo quanh, cười nói thật nhanh: “Ôi chao, Hạ Y, ngươi nhìn xem ngươi nói những lời này thật sự là rất khách khí. Hôm nay mọi người ở đây đều là người một nhà, những chuyện này sao có thể bị truyền ra bên ngoài chứ. Lưu di nương không hiểu chuyện, đại bá của ngươi đã dạy bảo nàng ta. Ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Tô Tố Thu nhân cơ hội đi lên, lôi kéo Tô Hạ Y, cười nói: “Tỷ tỷ bây giờ mới trở về, liền ầm ĩ muốn đi ra ngoài. Thể diện cũng không tốt.”
Tô Tố Thu là người đặc biệt thông minh, dĩ nhiên là Tô Hạ Y biết và cũng đề phòng.
Bây giờ nhìn nàng ta đuổi tới nịnh bợ mình, thì ra vẻ khổ não, thở dài nói: “Muội muội tốt, ngươi không biết cái khổ của ta. Ta cũng không muốn lấy chuyện trong nhà mình bày ra trước mặt tất cả mọi người, làm trò cười cho tất cả mọi người. Thế nhưng, cha và huynh ta ở biên quan xa xôi, ta ở trong kinh thành, ngoại trừ dựa vào cả nhà đại bá chăm sóc thì cũng không có người thân nào khác.”
Tô Hạ Y nói, đôi mắt liền đỏ lên: “Những năm này mặc dù ta ở nông thôn, nhưng Phủ tướng quân suy cho cùng cũng chính là nhà của ta. Đối với chuyện trong nhà ta cũng để ý mọi chuyện. Cũng biết đại bá rộng lượng, Đại bá mẫu nhân từ, Lưu thị là quản gia. Bây giờ nương tử quản gia này cũng bảo ta không nên mở miệng, tránh làm trò cười cho người ta, đây không phải không chào đón ta sao?”
Uông thị vội nói: “Ta còn tưởng là cái gì chứ, hóa ra là chuyện này. Vốn dĩ chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ là giao cho Lưu thị trông nom. Nhưng gần đây bởi vì Lưu thị thân thể không khỏe nên không trông nom chuyện trong phủ. Đúng lúc Tố Thu muội muội của ngươi cũng lớn rồi, nên học quản lý nhà cửa, liền để nàng giúp đỡ ta.”
Lưu thị khiếp sợ nhìn Uông thị, vẻ mặt không thể tin được.
Bà ta là của hồi môn của Uông thị, từ khi Uông thị còn bé đã bắt đầu theo Uông thị.
Bà ta chưa từng nghĩ tới Uông thị sẽ ở thời điểm này đạp mình xuống để đổi nữ nhi của bà ta thượng vị.
Nếu là bình thường Lưu thị còn có thể vì bản thân mình tranh giành một lần.
Nhưng hôm nay trong giờ phút quan trọng này, Lưu thị cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt sự tức giận xuống.
Tô Hạ Y cũng không ngờ Uông thị sẽ trực tiếp gạt bỏ Lưu thị ra khỏi trung tâm quyền lực.
Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận mà không dám nói của Lưu thị thì biết mục đích của mình đã đạt được.
Nắm tay Uông thị thật chặt, kích động nói: “Nếu bây giờ trong phủ do Đại bá mẫu lo liệu việc nhà thì ta an tâm. Đại bá mẫu cũng xuất thân từ gia đình lớn thì đương nhiên sẽ biết giống như nhà chúng ta thì điều quan trọng nhất chính là thể diện, ngày hôm nay trong nhà xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài một chút xíu nào, đúng không?”
Sắc mặt Uông thị cũng thay đổi theo.
Vốn dĩ Đoan Ngọ Thạch đặt ở Phương Nghi Các, vốn dĩ muốn mượn cơ hội này đánh tan danh hào chẳng lành của Tô Hạ Y.
Cho dù tối hôm qua đã biết tình hình có chênh lệch chút ít.
Đoan Ngọ Thạch vốn nên ở Phương Nghi Các, không biết sao lại đến Phù Dung Uyển, Uông thị và Lưu thị cũng đều không có bất kỳ sự bối rối nào.
Dù sao Tô Hạ Y mới về ngày đầu tiên, trong phủ liền xảy ra loại chuyện kỳ quặc này, mục đích cuối cùng nhất cũng có thể đạt được.
Nhưng bây giờ Tô Hạ Y vừa nói như vậy, nếu như Uông thị không trấn áp được hiện trường, để chuyện này tiết lộ ra ngoài, vậy thì đến lúc đó người xui xẻo sẽ không chỉ là Tô Hạ Y.
Tô Văn thấy Uông thị không lên tiếng, liền tự chủ trương đồng ý thay Uông thị: “Hạ Y yên tâm, Đại bá mẫu của ngươi là một người quản lí nhà cửa rất lão luyện, chút chuyện nhỏ này chắc chắn không làm khó được Đại bá mẫu của ngươi.”
Bây giờ Uông thị là đâm lao phải theo lao, cho dù chướng mắt Tô Hạ Y thì cũng chỉ có thể cố gắng gượng cười nói với Tô Hạ Y: “Đúng vậy, Hạ Y ngươi cứ yên tâm. Chuyện này chắc chắn Đại bá mẫu sẽ làm thỏa đáng. Thanh danh của Phủ tướng quân cũng là thể diện của cả nhà chúng ta. Chúng ta là người một nhà, đánh gãy xương cốt vẫn còn liền với gân, chuyện Hạ Y quan tâm thì Đại bá mẫu cũng quan tâm như vậy.”
Tô Hạ Y nước mắt rưng rưng gật đầu nói: “Vâng, Đại bá mẫu nói đúng lắm. Nhưng mà che đậy chuyện này trong phủ không cho người ngoài biết là một chuyện. Tìm hiểu rõ ràng chân tướng chuyện này, không để Tư muội muội bị uất ức, đó lại là một chuyện khác. Hạ Y thấy vừa rồi Tư muội muội khóc vô cùng dữ dội, Hạ Y nghe thấy cũng không đành lòng.”
Hiện tại Uông thị khó chịu giống như là bị người ta gác trên lửa lăn qua lộn lại, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén liếc nhìn Lưu thị.
Lưu thị biết rằng lần này mình sẽ phải bị Uông thị đẩy ra cõng nồi.
Quả nhiên Uông thị ngồi ở chủ vị, từ trên cao nhìn xuống Tô Tử Tư: “Tử Tư ngươi nói xem, chuyện gì xảy ra?”
Cho dù Tô Tử Tư có ngu đi nữa thì cũng đã nhận ra tình huống không ổn.
Ngày đó nàng ta tận mắt nhìn thấy Uông thị đưa Đoan Ngọ Thạch cho Lưu thị, vốn chỉ muốn hành động lần này có thể một phát lật đổ Uông thị.
Không ngờ bây giờ vậy mà tự rước lấy rối loạn cho mình.
Đều do tiện nhân Tô Hạ Y kia!
Mặc dù Tô Tử Tư tránh nặng tìm nhẹ kể lại sự việc một lần, nhưng lần này Uông thị quyết tâm muốn đá Lưu thị ra khỏi trung tâm quyền lực, trực tiếp nắm lấy mấu chốt vấn đề: “Lưu thị, thật tốt, ngươi tìm Đoan Ngọ Thạch để làm cái gì?”