Mục lục
Tổng Tài Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng Tài Nuôi Con


#11

"Sao cậu lại tới đây?"

Thấy Tôn Ngạo Minh cùng Tiểu Ngũ đã đi ra ngoài, Từ An An thở phào ngồi xuống ghế. Vũ Hân Hinh nhìn cô có chút tò mò.

"Tiểu Ngũ gọi điện bảo tớ qua đây...không ngờ, cậu và Tôn Ngạo Minh lại quen nhau."

"Tớ không quen, thật đấy." cô mau chóng phản kháng. Không thể để Vũ Hân Hinh hiểu lầm mối quan hệ giữa họ được.

"Vậy sao anh ta lại ở nhà cậu?"

Ánh mắt tra xét, Từ An An không thể không nói thật. Giữa hắn và cô không làm việc xấu thì có gì phải giấu, trừ việc va chạm thân thể...

"Có quen chút chút, tớ cãi nhau với anh ta trên hành lang hôm hai người xem mắt."

"Ờ..." Vũ Hân Hinh không hỏi gì thêm.

Từ An An thở dài "Cậu thích hắn thì hành động đi."

Cuộc nói chuyện giữa hai người dần đi đến hồi kết. Vũ Hân Hinh rời khỏi nhà cô, đi xuống dưới cửa lớn thì bắt gặp một chiếc Bugatti bóng loáng ở đó. Tựa vào thân xe là một cơ thể đẹp đến hoàn mĩ, hắn đưa ánh mắt lạnh lùng lên nhìn Vũ Hân Hinh. Vũ Hân Hinh hơi ngạc nhiên cũng mừng rỡ, là hắn cố ý đợi đúng không?

"Hi, anh chưa về sao?"

"Ừm."

"Tiểu Ngũ đâu?"

Vũ Hân Hinh liếc nhìn trong xe, hình như không còn ai trong đó cả. Cô thấy hắn trầm ngâm điều gì đó, hắn liền cất tiếng.

"Cô và Từ An An quen nhau lúc nhỏ đến tận bây giờ?"

Giật mình với câu hỏi đó, Vũ Hân Hinh nắm chặt lấy túi xách của mình, nét mặt bối rối đáp.

"Ừm...đúng vậy!"

"Cô có thể nói về gia đình Từ An An?"

Vũ Hân Hinh nhìn lên gương mặt hắn, đôi mắt kia sâu xa và khó đoán nhưng...nét cầu kì trên khuôn mặt đều là dò hỏi và quan tâm?

"Bố mẹ cô ấy ở bên Mĩ, tôi và cô ấy...chơi với nhau từ nhỏ. Anh trai cô ấy là luật sư ở đây, An An theo anh trai về lập nghiệp."

"Thật? Từ An An có bị tai nạn không?"

Vũ Hân Hinh lắc đầu, mặt cúi xuống không dám nhìn thẳng. Nói dối, là một việc rất khó! Chỉ là lời nói thoát ra từ miệng nhưng khi đối diện với sự thật mới cảm thấy khiếp sợ và áy náy.

Tôn Ngạo Minh nhận ra điều đó, hắn mở cửa vào trong xe và nói một câu.

"Tôi không thích cô!"

Toàn thân Vũ Hân Hinh run lên, cô không làm tổn hại đến Từ An An, chưa từng...một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, nhẹ nhàng...móng tay bấu vào da thịt đến bật máu. Vũ Hân Hinh nhấc váy, cất bộ mặt đó, lên xe của mình rồi rời đi!

...

Tối hôm đó, Tiểu Ngũ không ngừng bám lấy Tôn Ngạo Minh. Nó nằng nặc đòi đi gặp cô Hân Hinh. Tôn Ngạo Minh nghiêm mặt, liếc nó một cách không chút thương tiếc. Tiểu Ngũ mặt xị như cái bánh bao khóc toáng lên.

"Huhu...con muốn gặp cô Hân Hinh. Bố lừa con, bố bảo tìm thấy mẹ rồi...huhu...mẹ ơiiiiiiii..."

Đột nhiên, tiếng gõ cửa cất lên, Tôn Ngạo Minh đi ra mở cửa. Thẩm Mỹ Nghi đã đứng đó, nở một nụ cười nhẹ.

"Tôi thấy Tiểu Ngũ khóc nên qua, anh có cần giúp...đỡ?"

Hắn không tỏ vẻ ái ngại hay lạnh lùng mà rất thoải mái. Ba năm qua, nhờ cô gái này mà hắn bớt bận. Tiểu Ngũ cũng vì vậy mà béo tốt như bây giờ. Đây chính là một cô gái tốt, ắt sẽ tìm được một người đàn ông tốt.

"Vào đi."

Hắn đến trước bàn làm việc, tiếp tục công việc. Thẩm Mỹ Nghi và Tiểu Ngũ ngồi một bên. Nó không ngừng khóc, lải nhải điều mà Tôn Ngạo Minh thất hứa với nó.

"Bố bảo tìm thấy mẹ rồi...huhu...con muốn gặp mẹ..."

Nghe thấy vậy, Thẩm Mỹ Nghi ngạc nhiên ngước nhìn lên hắn. Gương mặt lạnh lùng vẫn chăm chú làm việc. Cô nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi "Anh...tìm thấy mẹ Tiểu Ngũ rồi sao?"

"Ừm...vì một số việc, cô ấy không nhớ ra tôi..."

Trái tim Thẩm Mỹ Nghi thắt lại, trong lòng bỗng dưng có chút tủi thân. Thẩm Mỹ Nghi đảo mắt, ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô nhìn Tiểu Ngũ rồi lại khẽ nhìn hắn, bàn tay siết chặt lấy nhau hơi run rẩy.

"Mẹ Tiểu Ngũ hẳn là rất đẹp..."

"Ừm...có thời gian tôi sẽ chỉ cô ấy với cô."

Khi hắn nói, đôi mắt cũng linh hoạt và ấm áp hơn. Có hàng vạn ánh mắt luôn nhìn hắn nhưng hắn chẳng bao giờ để ý, cô nghĩ mình được hắn đối xử như vậy là đã vượt giới hạn rồi, nhưng không phải...

Tối hôm đó, Thẩm Mỹ Nghi trở về nhà rồi nằm trên giường. Cô không sao ngủ được, lồng ngực cứ thắt lại, đầu suy nghĩ đến hình ảnh gia đình hắn đoàn tụ và vui vẻ bên nhau. Nước mắt lại chực trào, đêm đó, ướt gối...

Gần chạng vạng sáng, cô ngồi bên cửa sổ hướng sang nhà Tôn Ngạo Minh, hai mắt sưng lên. Thấy cửa sổ phòng hắn vẫn sáng đèn, cô cúi mặt rồi lại ngước nhìn bầu trời đêm.

Lôi trong túi ra chiếc điện thoại rồi nhấn một dãy số.

"Alo..." giọng nói thâm trầm cất lên làm lòng cô hạ xuống.

"Gặp tôi một chút được chứ?"

"Được."

Theo lẽ thường, Thẩm Mỹ Nghi tự nhiên đi vào trong nhà hắn cũng không ai cấm cản. Họ đã quen với sự xuất hiện của cô nên cũng chẳng có gì làm lạ.

Vừa đến hoa viên đã thấy bóng dáng cao ráo, vững chắc đứng trước vườn hoa cạnh đó. Cạnh vườn hoa là là cô, nơi ngăn cách bọn họ cũng chính là vườn hoa này. Thẩm Mỹ Nghi nhìn hắn hồi lâu, thấy trống ngực cứ rộn rã đập nhanh, cô hồi hộp và suy nghĩ thật kĩ về những điều mà mình sẽ nói. Nghĩ tới, lại run lên không làm được.

Tôn Ngạo Minh quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt so tình đó nhìn hắn, hắn ngay lập tức né tránh.

"Có chuyện gì?"

Cô bừng tỉnh sau giấc mộng, đưa bàn tay vỗ nhẹ lên mặt rồi lấy hết dũng khí chạy vào lòng hắn. Tôn Ngạo Minh bất chợt lùi lại, sự ngạc nhiên hiện rõ rệt, hắn im lặng lắng nghe.

"Tôi...tôi tự dưng thấy rất sợ."

Hắn điềm nhiên không đáp, Thẩm Mỹ Nghi ôm chặt lấy thắt lưng hắn, khóc nức nở. Gió đêm từ từ thổi, hơi lạnh tạt vào người hắn, cô nói.

"Tôi không mong anh có tình cảm với tôi...nhưng thực sự tôi...tôi không hiểu nữa, anh cứ như thế này chẳng phải cũng tốt sao? Minh, anh..."

Tôn Ngạo Minh gỡ tay Thẩm Mỹ Nghi ra, hắn nhìn vào đôi mắt đen láy thấm đẫm nước mắt của cô. Hằn trầm mặc đáp, có vẻ hắn biết cô có tình cảm với hắn. Nhưng hắn chọn cách lảng tránh và dập tắt đi thứ tình cảm kia!

"Tiểu Ngũ cần mẹ...tôi cũng cần cô ấy!"

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#12

Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào đôi mắt cô. Từ An An nheo mắt xoay người đi, bỗng thấy dưới chân có gì đó nhột nhột. Cô bực mình đá văng thứ càn rỡ dưới chân.

Thứ đó mềm mềm vẫn tiếp tục chọt chọt vào chân cô. Từ An An hét lên.

"Cái gì vậy?"

Cô mở mắt, đôi mắt mông lung nhìn xuống chân. Bắt gặp ngay cặp mắt đen láy, cực kì đáng yêu hướng về mình. Tiểu Ngũ cười khanh khách rồi chạy ngay lên giường cô, bám víu lấy cánh tay.

"Cô An An...con muốn gặp cô Hân Hinh..." nó nũng nịu, cọ cọ đầu vào tay An An. Tiểu Ngũ xuất hiện đột ngột khiến đầu não cô giật mình. Hắn ta lại dám vào nhà cô tự do như vậy?

"Sao nhóc vào được?"

Cơ thể cô không khỏi giật mình, hơi run lại.

"Là người đó đưa cháu đến." nó có vẻ tức giận, mặt chịu chút ủy khuất. Từ An An hỏi tiếp "Vào bằng cách nào?"

Nó chỉ tay vào cửa "Cửa không khóa...cô An An..." tiểu Ngũ lại cọ hai má vào tay cô. An An tùy tiện ném điện thoại gần nó rồi nhảy xuống giường, cô tức tốc phi ra ngoài phòng khách.

Tiểu Ngũ ở lại, mở điện thoại, thuần thục gọi đi. Mặt mừng rỡ khôn nguôi...

Cô vừa chạy ra ngoài cửa liền thấy một thân ảnh cao to ngồi đấy. Tôn Ngạo Minh vắt chân chéo ngũ, ngồi ngạo mạn nhìn cô xộc xệch chạy ra. Hắn khẽ cười, bộ dáng của cô khiến hắn muốn đem vào lòng mà chải chuốt.

"Anh..." cô ngập ngừng không biết nói gì. Cảm giác như cuộc sống ngày càng đảo lộn, hắn ta cư xử giống như người quen thân vậy. Cô không khỏi khó chịu!

"Vệ sinh cá nhân, đi cùng tôi ra đây"

Hắn nói rất tự tin, chắc chắn rằng cô sẽ nghe. Nhưng Từ An An một mực từ chối, khuôn mặt khăng khăng chuẩn bị đuổi khách...

"Tôi không đi! Anh mau vác thằng nhóc về, chúng ta từ đây coi như không quen biết"

Nghe từng lời cô nói ra, trái tim hắn như thắt lại. Khuôn mặt cảm tưởng như chai ra, Tôn Ngạo Minh nắm lấy tay cô, đẩy vào phòng tắm.

"Mau lên!"

Cùng lúc đó, Tiểu Ngũ hăm hở bước ra, tay cầm điện thoại của An An mừng rỡ. Nó vội vã ra cửa ngó nghiêng. Tôn Ngạo Minh tiến đến gần đứa con, giật phắt lấy chiếc điện thoại.

"Vũ Hân Hinh?"

Nó cười khanh khách, chỉ muốn dính lấy người Hân Hinh. Nó chẳng để ý tới bố nó có thích hay không, nhưng nó thích là được.

Cả sáng nay, nó nằng nặc đòi Tôn Ngạo Minh dắt theo, nó còn khóc sướt mướt đòi tuyệt thực. Thấy hắn không mảy may lay động, nó dùng chiêu khác tuyệt diệu hơn. Nó nói sẽ giúp bố và cô An An đến với nhau, nó sẽ yêu quý cô An An và làm cô An An yêu nó...

Ngay lập tức, Tôn Ngạo Minh mang nó tới.

Đợi cô lâu không tưởng tượng được, Tôn Ngạo Minh gõ gõ cửa nhưng không thấy động tĩnh. Cửa bị khóa trái, không biết cô có sao không nhưng hắn thì sốt ruột vội vã đạp cửa.

Nhìn vào trong phòng, Từ An An đang tựa đầu lên bồn tắm, thân dưới đất, gương mặt ngủ rất ngon lành. Tôn Ngạo Minh đen mặt, tiến tới cạnh cô, nâng nhẹ mặt cô lên thì một chất lỏng chảy vào tay hắn.

Tôn Ngạo Minh mặt đen lại, vội rụt tay về, đem đi rửa.

"Ở đâu cũng ngủ được, tật xấu đầy mình, nước dãi còn nhỏ dài như vậy"

Hắn tự cho cô ngủ thêm chừng 15 phút, ngoài cửa, Vũ Hân Hinh đã tới, hắn đổ từ từ cốc nước lên mặt cô. Từ An An giật mình tỉnh lại, cô tức giận, theo bản năng vừa chửi vừa đấm đá xung quanh.

"Tên nào to gan như vậy? Mẹ kiếp, muốn bị lột sạch quần áo không?"

Nhìn rõ người trước mặt là ai, Từ An An ngậm chặt miệng. Cô sợ tên này lại đè cô ra mà hôn hít, trên người hắn luôn làm cô có cảm giác khuất phục chẳng hiểu nổi.

Tôn Ngạo Minh ném lên người cô cái khăn, ánh mắt trêu đùa, nói "Cho em thêm 15 phút, nếu không tôi sẽ tự tay chăm sóc em"

Hắn quay lưng rời đi, mặt cô đang bừng bừng lửa giận. Hận không thể đạp hắn lăn quay ra đất, chưa hoàn toàn hết tức. Tôn Ngạo Minh hướng mắt lại, có chút đe dọa lại thêm nét mị hoặc.

"Em muốn lột sạch quần áo tôi cũng được, nhưng đừng để tôi phát thú tính! Nếu không...tôi sẽ làm ngược lại với em"

Hắn lại cười khẽ, làm cô không khỏi mất mặt. Hai má cô đã đỏ lừ, một phần tức giận, một phần ngại ngùng. Cô tự hỏi "Hắn yêu cô thật sao? Cô chưa bao giờ làm gì cả!"

Bên ngoài, Vũ Hân Hinh chứng kiến cảnh cãi nhau của họ thì nét mặt trùng xuống. Người đàn ông đó cô thích, nhưng không sâu đậm. Chỉ là nhìn họ giống vợ chồng...cô cũng không có ý phá hoại.

Tôn Ngạo Minh nhìn sang Vũ Hân Hinh, hắn đặt trên bàn một chiếc thẻ. Nhìn thoáng qua là một chiếc thẻ bạch kim. Cô không thiếu tiền, chẳng thiếu thứ gì cả.

"Cô giúp tôi trông chừng Tiểu Ngũ, cảm ơn"

Không nói gì thêm, cũng không bảo cô nhận chiếc thẻ. Vũ Hân Hinh nắm lấy tay Tiểu Ngũ dắt ra ngoài.

"Đi thôi, hôm nay cô chơi với con nhé?"

Nó híp mắt cười, thân hình mập mạp dắt tay Vũ Hân Hinh rời đi. Chiếc thẻ nằm nguyên vẹn đó, cô ta không nhận, hắn thu về.

Từ An An đi ra khỏi phòng, quần áo đã mặc một bộ khác cũng chẳng khác nhau là mấy. Vẫn là những bộ đồ màu đen xen màu trắng từ trên xuống, toát lên làn dã trắng nõn ấy. Hai người họ, song kiếm hợp bích, quần áo phối màu cũng rất giống nhau.

Hắn không nói gì, chỉ thấy họ như mặc đồ đôi thì khóe miệng cười cười rồi kéo tay cô đi tức khắc. Từ An An vội vã chạy theo, vơ vội chiếc điện thoại trên bàn.

"Đi đâu chứ? Này, hôm nay tôi được nghỉ đấy, không muốn phí phạm đâu"

Không nhận được lời đáp, cô cũng im luôn. Cầm điện thoại nghịch nghịch.

Trong xe ô tô, Tôn Ngạo Minh chuyên chú lái xe chợt hỏi.

"Em một chút cũng không nhớ tôi là ai sao?"

"Tôi biết anh, gà trống nuôi con." Cô vẫn chăm chú chơi game, tiếng bắn súng trong game phát ra làm hắn cảm thấy mình không có chút tôn trọng lại cộng thêm câu nói đó.

Phát hiện mình nói sai sai, lại quá đáng đôi chút. Hình như châm chọc vào nỗi đau của hắn, Từ An An liếc nhìn thì chạm phải đôi mắt thâm thúy kia. Cô giương điện thoại ra, cười cười.

"Anh chơi cùng không? Free Fire cập nhật phiên bản mới rất chân thực. Nếu anh không biết chơi, tôi dạy anh..."

Hắn quay đầu đi, cô thấy sự lố lăng của mình cũng gượng gạo né tránh. Lẩm bẩm chửi "Không chơi thì thôi, quá quắt!"

"Tôi chơi"

"Hả? Được...tôi sẽ dạy anh" nhận thấy phản ứng, Từ An An niềm nở chia sẻ, cô rất thích nói về sở thích của bản thân và những kĩ năng cô học được.

Nói nhiều một lúc, Tôn Ngạo Minh không để ý chỉ cắt ngang một câu.

"Tôi chơi em!"

Không gian trong xe đột nhiên im bặt. Tiếng bắn súng ngày một dữ dội, cô cúi nhìn điện thoại mới phát hiện nhân vật đã bị bắn chết. Cô nuốt một ngụm nước bọt, quay nhìn qua cửa sổ.

"Chơi em...tôi không cần học" hắn vẫn vô sỉ nói tiếp, không để ý Từ An An đã đỏ mặt bừng bừng. Tôn Ngạo Minh nhìn tai cô, đỏ ửng, hắn nhếch miệng cười. Chỉ như vậy cô mới để ý đến hắn.

Dừng xe trước một căn nhà cao cấp, Từ An An có chút rung động...nơi này hơi quen thuộc. Cô suy không nhầm, hoa viên trong này sẽ có một vườn hoa linh lan cực kì đẹp...còn có một đài phun nước trước cửa chính...hình như vậy.

Thấy cô đơ người, Tôn Ngạo Minh vỗ vỗ má cô, Từ An An bừng tỉnh bước xuống xe. Giờ cô mới để ý tới chiếc xe vừa ngồi, Bugatti bóng loáng, đen tuyền. Chiếc xe mang dáng dấp hùng mạnh mà khỏe khoắn. Cô thích!

Đang ngu ngơ, Tôn Ngạo Minh kéo tay cô vào trong, Từ An An hỏi vội "Đi đâu? Một ngày của tôi đáng giá lắm đấy! Đừng tưởng anh được không"

Hắn quay lại, nhìn vào mắt cô. Từ An An ngại ngùng quay đi, câu nói ban nãy vẫn văng vẳng bên tai như âm hồn không tan.

"Được, tôi mua một ngày của em"

Nghe vậy, có chút công bằng, cô điềm nhiên phối hợp. Tôn Ngạo Minh đi sau cô, khi vào trong nơi này An An cứ mơ hồ như ở chốn thần tiên.

Không ngờ ở đây y chang cô nghĩ suy. Con đường vào trong có mặt đá làm đường, xung quanh là mặt cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Loài hoa cô thích, chính là hoa linh lan...

Cô thấy hơi lạ nhưng cũng kệ, bước chân dừng lại trước cửa. Cô đi thuần thục như vậy...cảm giác nơi này đã từng gắn bó rất lâu. Bên tai truyền đến một giọng trầm ấm.

"Quen thuộc không?"

Dái tai cô run lên, né người về phía sau chạm vào bờ ngực săn chắc. Cô chợt phát hiện bên trong nhà có người liền đứng thẳng, cúi đầu chào.

"Cháu...chào bà"

Cô nhìn người trước mặt, nhìn sơ qua vẫn còn khá trẻ nhưng nhìn kĩ hơn sẽ thấy vết chân chim nơi đuôi mắt, cô không biết mình chào hỏi như vậy là hợp lí hay không? Rõ ràng nhan sắc này đã được chăm sóc rất cẩn thận, rất khó đoán được tuổi thật của người phụ nữ này.

Bà mỉm cười hồn hậu, đi tới bên cô, giọng nói chen lẫn xúc động nghẹn ngào.

"An An của bà...sao giờ con mới về...bà nhớ con lắm biết không? Hả?"

Bà ôm chầm lấy cô, vuốt vuốt lưng cô trầm ấm. Cô nhớ tới mẹ, mẹ cũng hay vuốt ve cô như vậy...Từ An An bất ngờ, cô không biết phải xử sự như thế nào liền đánh mắt sang Tôn Ngạo Minh. Bà ấy quen cô? Cô không nhớ gì cả?

Vòng tay nới lỏng, bà vuốt mặt cô ân cần, khóe mắt có chút nước, miệng cười tươi.

"Minh nó nhớ con biết bao...còn cả Tiểu Ngũ nữa...đứa bé đó ba năm nay đều thiếu vắng người mẹ là con đấy..."

Đột ngột, tai cô ù ù không rõ. Thấy nét mặt luống cuống của cô, Tôn Ngạo Minh chen vào.

"Bà nội...bà giúp con chuẩn bị bữa cơm một chút. An An đang xúc động, con sẽ nói chuyện trấn tĩnh cô ấy"

Bà mỉm cười rồi đi vào phòng bếp. An An mơ hồ nhìn hắn, trong đầu cô khó hiểu, đầu lại đau nhức dội về.

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#13

Bà nội rời đi, An An ngơ ngác ngồi xuống ghế đối diện với Tôn Ngạo Minh.

"An An, ngày hôm nay của em là của tôi. Em phải nghe lời tôi? Hiểu chứ?"

Cô gật gật đầu "Nhưng tại sao là tôi?"

"Tôi thích em" hắn đứng dậy hướng ánh mắt ra ngoài cửa. Tôn Ngạo Minh muốn nói cho cô biết sự thật trước đây nhưng lại sợ ánh mắt đó nhìn hắn một chút cũng không tin.

Từ An An nhìn bóng lưng hắn. Yêu cô sao? Cô không hiểu, càng không muốn dính líu. "Anh nói tôi biết giờ tôi phải làm sao"

Hắn nói cẩn thận từng chút một, dặn dò cô nên làm như thế nào. Cô cũng gật đầu hiểu ý.

Xong xuôi, hắn cùng cô và bà nội đi xuống phòng ăn. Một bàn ăn thịnh soạn, coi như là đón tiếp cô nồng nhiệt. An An nhập vai ngay lập tức, hai mắt cô sáng lên, môi mỉm cười tươi tắn ngồi xuống ghế.

"Bà...thức ăn nhìn thật ngon." cô đưa mũi ngửi, vẻ mặt thích thú.

Bà nội thấy vậy cũng cười rồi xoa xoa đầu cô. Cháu dâu của bà ba năm mới thấy lại, cảm xúc vui vẻ này bà rất muốn tiếp diễn thật lâu. Cũng có nhiều thứ muốn hỏi.

Tôn Ngạo Minh mở đầu bữa ăn, mọi người ăn uống rất vui vẻ. Cô theo lời anh nói và ăn rất nhiều, bản năng cô cũng đã ăn nhiều rồi.

Bữa cơm diễn ra rất thuận lợi, cô cũng ấm lòng. Đối với An An cô thấy họ vui vẻ thì bản thân cũng tự động vui theo. Không cần lý do!

Ngồi trong phòng khách rộng lớn, bà nội nhìn cô âu yếm. Hai đứa kề vai nhau trông rất xứng đôi, bà khóe mắt có chút xúc động. Ba năm nay bà nhìn Ngạo Minh mất thần, mất sắc, không động đến sắc nữ cũng không có ý cưới vợ. Chung thủy tìm kiếm cô, chỉ duy nhất hôm đó, khi gần như mất đi tin tưởng không thấy Từ An An. Lại thêm tâm trạng của Tiểu Ngũ Tôn Ngạo Minh mới có ý tìm người hợp mình.

Cũng may mắn, nhờ có ngày hôm đó. Hắn đã gặp lại cô!

"An An, con sau khi tai nạn đã đi đâu? Gia đình bên đó tốt cả chứ?"

Nét mặt cô có gì đó khựng lại, nhưng rồi vội vã trả lời theo ý của Tôn Ngạo Minh.

"Bố mẹ con đều ở bên Anh, con được đón về bên đấy chữa bệnh. Con sống...rất tốt..."

Cô nở một nụ cười gượng gạo, tay nắm chặt lấy ly nước. Bên vai có một bàn tay to ôm vai cô kéo sát lại. Hắn trầm giọng nói, khóe mắt cũng có ý cười.

"Bà nội...con nghĩ hai gia đình nên gặp nhau, đám cưới cũng nên tổ chức lại"

Bà nội mừng rỡ cười tươi. Bà rất vui mừng nữa. Tâm trạng bà như trở về thời điểm ba năm trước, khi đó đám cưới hai đứa linh đình và sang trọng, mọi việc đều suôn sẻ thuận lợi. Duy chỉ khi ngày đen tối nhất xảy ra, đám cưới linh đình ngày đó cũng chìm vào dĩ vãng...một tung tích cũng không được bật mí.

Từ An An cắn nhẹ môi dưới, cô không nghĩ ra hai từ tai nạn kia có đúng là sự thật không? Nhưng lại có vẻ rất chân thực, cô hình như đã bị một lần...nghe tới việc gặp hai bên gia đình, An An vội vã can ngăn.

"Không...không...bố mẹ con, rất bận..."

"An An, việc quan trọng như vậy có bố mẹ nào lại không quan tâm chứ?" Bà lo lắng hỏi han.

Tôn Ngạo Minh quan sát nét mặt cô, gia đình cô là có sự việc gì? Hay là...đơn giản cô không muốn gặp? Nhưng không hẳn là như vậy!

Tiếng xe ô tô đậu ngoài cổng, một thân hình mập mạp tung tăng chạy vào. Nó hứng khởi nhào lên lòng bà nội.

"Tiểu Ngũ tìm được cô Hân Hinh rồi"

Bà quay sang nhìn An An, cô vội thay đổi nét mặt nhập vai. Khóe mắt cô đỏ lại, chực trào nước ở hốc mắt.

"Tiểu Ngũ...về đây với mami" cô làm thực sự giống, Tôn Ngạo Minh ý cười lộ rõ, hắn bế Tiểu Ngũ lên mang về phía cô.

Bà nhìn mẹ con họ nhận lại nhau mà không kìm được nước mắt, Tiểu Ngũ tròn xoe mắt nhìn. Nó không hiểu, đây là mẹ nó?

An An ôm lấy Tiểu Ngũ, cô không ngờ thằng nhóc lại nặng hơn so với cô tưởng. An An vuốt ve lưng nó thủ thỉ khóc.

"Tiểu Ngũ đáng thương, mẹ...mẹ sẽ không đi nữa" cô hé mắt nhìn bà nội, bà xúc động thật sự.

Cô không hiểu cảm xúc của mình lúc này, lúc chân thực, lúc lại mơ hồ. Đứa bé này động vào có một hơi ấm khiến tim cô mềm nhũn. Tôn Ngạo Minh vuốt ve đầu cô, nháy nháy mắt với Tôn Tiểu Ngũ, nó lanh lẹ phối hợp, nhe hai chiếc răng cửa tinh nghịch.

"Mẹ...huhu...Tiểu Ngũ nhớ mẹ..."

Chữ 'mẹ' phát ra khiến trái tim cô giật mình, cô không nghĩ mình lại phản ứng kịch liệt như vậy. Nó vừa thiêng liêng lại chất chứa nhiều tình cảm, cô nhớ lại. Tên Hổ từng lỡ lời nói rằng cô đã từng sinh con, nhưng vì sao hắn không nói tiếp thì cô không biết...

Ngày hôm ấy kết thúc cũng rất nhanh, buổi tối, hắn đưa cô trở về. Cô không tập trung, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mông lung, xa xa.

Mái tóc bay nhẹ, cổ áo sơ mi hơi nới lỏng hở ra xương quai xanh quyến rũ, nhìn theo cần cổ dài, trắng noãn là đôi môi anh đào ngọt ngào ấy. Chiếc mũi cao mang theo ánh mắt nhìn phía xa xăm.

Tôn Ngạo Minh thất thần vài giây, sau đó yết hầu lên xuống nhẹ nhàng. Hắn ừm một tiếng rồi nói.

"Chưa hết một ngày, bây giờ em vẫn phải nghe lời tôi"

Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, tựa như không nghe thấy những gì hắn nói "Tôi hỏi anh nhé?"

"Ừ" Hắn đáp.

"Tại sao bà anh biết tôi?" Lúc này Từ An An mới quay nhìn hắn. Tôn Ngạo Minh lái xe, không biết nên nói với cô như thế nào? Hắn rất vội vàng muốn cô nhớ lại nhưng...càng vội vàng càng hỏng chuyện.

"Bà nói muốn mau chóng thấy cháu dâu, tôi đành dẫn em về nhà. Vì..." lưỡng lự đôi chút, hắn không biết có nên nói hay không thì cô đã hỏi.

"Vì sao?"

Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn thấy cô rất mong chờ câu trả lời. Phải chăng cô đã nhớ ra gì đó dù chỉ một chút? Tôn Ngạo Minh quay đi, tiếp tục lái xe.

"Vì em giống cô ấy"

Hai tai cô nhức nhối, cô không nghĩ trên đời lại tồn tại một người giống mình. Chắc...cô gái đó mất rồi. Cô cũng không muốn sát muối vào vết thương của Tôn Ngạo Minh, chỉ là trong đầu vẫn còn nhiều điều muốn hỏi.

"Tôn Ngạo Minh, Tiểu Ngũ đáng thương như vậy. Anh không muốn tìm cho nó một người mẹ sao?"

Đáy lòng hắn chua xót, mẹ Tiểu Ngũ đang ở trước mặt hắn. Nói thế nào đi nữa, cô không có kí ức về ba năm trước thì làm sao chấp nhận được. Bằng chứng cũng không thể khiến tình cảm của cô với hắn hàn gắn lại.

"Tìm ai? Tìm em được không?"

Từ An An nhìn ngoài cửa ô tô, nói chuyện với hắn chẳng thể nào nghiêm túc. Cô không muốn đảm nhận trọng trách cháu dâu này, thay thế kẻ khác là một việc cô không làm được.

"Tôi sẽ không" hắn biết cô nghĩ gì, cô không chấp nhận. Cô bây giờ ngoài tính cách ra thì chẳng còn gì giống trước, nhất là trái tim cô...e rằng đã và đang tồn tại một người đàn ông khác.

Tôn Ngạo Minh khẽ thở dài cô chắc chắn không biết. Ánh đén đường chiếu rọi lên thân xe, vương lên khuôn mặt hai người. Mỗi người một suy nghĩ, im ắng lạ thường.

"Bà nội sức khỏe dạo này không tốt, tôi hi vọng em có thể đến chơi cùng bà..."

Cô để ý điều đó, dường như yêu quý một phần nào đó ở người bà này. Bà luôn toát ra vẻ dịu dàng và hồn hậu, khi bà khóc cô cũng hơi sót lòng...để bà biết sự thật chắc là sẽ đau lòng biết mấy.

Từ An An không đáp, hắn cũng không ép. Không khí cứ tĩnh mịch như vậy, cô từ lúc nào lại trở nên trầm lặng không giống ban sáng.

Hắn tính đưa cô đi đâu đó chơi để khuây khỏa nhưng cô hình như khó chịu và mệt mỏi. Tôn Ngạo Minh cũng lái xe về nhà cô, đến nơi Từ An An xuống xe. Hắn nhìn bóng lưng cô khuất dần đến khi biến mất lên trên căn hộ. Tôn Ngạo Minh vẫn đứng đấy, lấy trong túi ra một hộp nhỏ, mở nắp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo...

Vào trong nhà, cô gieo mình xuống giường. Lăn qua lăn lại hai vòng rồi miên man vào dòng suy nghĩ. Cô nghĩ mãi về cảm xúc của mình hôm nay, có xúc động, có nhớ mong, lại mơ hồ về căn nhà ấy...rốt cuộc có người phụ nữ từng giống cô đến vậy ư?

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#14

Sáng sớm hôm sau, Từ An An nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Cấp trên muốn cô điều tra lại vụ án ngay lập tức vì vụ kiện của cô bị bên B nắm thóp và tìm ra sơ hở.

An An phi như thiêu thân đến cục cảnh sát tìm gặp một người hết sức quan trọng.

Ngồi xuống đối diện, cô cầm điện thoại lên. Ánh mắt nhìn người phụ nữ chất đầy lạnh lùng cùng một chút ghét bỏ.

"Cô khai gian?"

"Đó là sự thật!" Người phụ nữ một mực cương quyết, đôi đồng tử giãn ra nhìn chằm chằm về một phía.

Từ An An lôi trong túi áo ra một đoạn video, nội dung của clip là hình ảnh một cô gái bị hiếp dâm tập thể nhưng đã bị che mờ đi những hình ảnh nhạy cảm.

Cô gái kia trợn trừng mắt, nét mặt xanh lét nhìn vào trong chiếc điện thoại. Rồi gào lên giận dữ.

"Tại sao cô có nó? Xoá đi, làm ơn... xoá đi... "

Nước mắt trào ra, cô gái chạm tay lên tấm kính rồi cúi gằm mặt xuống bất lực. Từ An An thu lại đoạn video, chậm rãi nói vào trong điện thoại.

"Là bạn trai của cô đưa cho tôi. Cô gái, cô là người ở phía trung gian, lời khai của cô rất quan trọng với tôi và bên tôi. Là một luật sư tôi có thể biến đỏ thành đen, biến đúng thành sai. Nhưng cô gái à, cô đang bị lợi dụng mà thôi. Hãy nghĩ xem vì sao cô vào tù? Vì sao những tên đàn ông đó lại xuất hiện và hãm hiếp cô? Vì sao bạn trai cô... lại biết đoạn video này?"

Cô gái trầm ngâm, trong đầu dường như được mở ra một lỗ hổng.

Nhìn thấy sự im lặng từ phía cô gái, Từ An An không ngần ngại nói tiếp "Bạn trai cô... chính là hung thủ của tất cả mọi việc!"

Đôi mắt vội vàng ngước nhìn Từ An An, dường như không thể tin được mà vội vã lắc đầu "Không, anh ấy sẽ không làm thế!"

"Vậy để tôi nói cho cô biết, là người... thì đừng trốn tránh sự việc! Khi nạn nhân - con trai của bên A là bên tôi xảy ra xô xát với một cô gái trong khu chung cư Q7, cô gái đó rõ ràng có động cơ gây án lớn nhất, nhưng vì camera quay lại hiện trường quá mờ nhạt và điều đáng chú ý chính là thời gian hung thủ ra tay đã có kẻ thứ ba gây nhiễu camera khiến cho hung thủ trở thành một cái bóng. Cô gái đó khai rằng nạn nhân đánh cô ta và muốn thực hiện hành vi giao cấu nên đã dùng gậy đánh vào đầu anh ta nhưng anh ta không chết và chỉ bị chảy máu sau đó cô ta bỏ chạy. Đến khi quay lại thì anh ta chết rồi. Nhưng khi cảnh sát hỏi cô ta vì sao quay lại thì cô ta nói mình để quên điện thoại."

"Hiện trường đúng là chỉ có một vệt máu từ đầu anh ta chảy ra, khám nghiệm vết thương đó đúng là không thể dẫn đến tử vong. Trong căn phòng chỉ có duy nhất chiếc gậy bóng chày có vân tay của cô ta và nạn nhân và cũng có vệt máu trên chiếc gậy. Nhưng vì sao anh ta lại chết? Tôi nghĩ cô hiểu rõ..."

Từ An An vẫn nhìn chằm chằm cô gái, tiếp tục nói "Nếu cô không muốn nói, thì tôi sẽ nói cho cô biết, căn phòng đó vốn dĩ là của cô, trong gấu nhồi bông có một chiếc ghi âm ghi lén, là do cô chủ đích giấu ở đấy. Khi tôi đến hiện trường xem xét, tất cả vật chứng cảnh sát đều khám xét nhưng lại bỏ sót chi tiết này vì họ không để ý ở dưới mông con gấu đã bị khâu những mũi khâu chằng chịt. Và trước lúc đó, cô trả phòng, vì cô biết được... mối quan hệ giữa nạn nhân và cô gái đó."

"Tại sao... cô lại khai gian? Là vì đoạn video này đúng không?"

Cô gái cúi đầu, cắn chặt môi khẽ đáp "Hôm qua đã có người tới đe doạ tôi. Nếu như tôi đứng ra làm chứng, giao đoạn ghi âm ra thì video này sẽ gửi cho bạn trai và gia đình tôi."

Nghe thấy vậy, An An đột nhiên hạ giọng, cô trở nên dịu dàng hơn "Là tôi tra ra địa chỉ của người gửi đoạn video, anh ta gửi mail nặc danh, nhưng thủ thuật thì không khác gì loại gà mờ. Cô gái, đến đây thì cô hiểu ý tôi muốn nói là gì rồi chứ? Bạn trai cô và cô gái đó lẫn nạn nhân còn cả cô nữa... rốt cuộc có mối quan hệ gì?"

...

Trở ra ngoài, Từ An An thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thế giới thực sự không thể yêu thương nổi, nạn nhân và hung thủ là người yêu. Vì phát hiện bạn gái cặp kè bên ngoài nên tìm đến bạn gái của gã kia hợp tác bàn chuyện. Không ngờ được vì sự tức giận, nạn nhân đã một đi không trở lại. Vì một mực tin tưởng và yêu thương bạn trai nên quyết định khai gian để cô gái thoát tội, còn bản thân lại vào tù. Điểm yếu của cô gái đó vẫn chỉ là đoạn video nhạy cảm cùng gia đình và lòng tự trọng.

Mặc dù đã thuyết phục được cô gái, nhưng An An vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng. Gã bạn trai vì sao lại làm vậy với người yêu của mình? Thuê người để hãm hiếp còn quay video lại đe doạ bằng thân phận khác. Chắc chắn không hề đơn giản...

Đang đi trên đường suy nghĩ, bỗng dưng hai tên thanh niên bịt khẩu trang đi về phía cô. Từ An An khựng lại, xung quanh là cây và hoa rất ít người chú ý tới nơi mà cô đang đứng. Cảm giác được bọn họ không có ý tốt, Từ An An chậm rãi rút trong túi ra một con dao.

"Hai người muốn gì?"

"Loliss Vittan, cô nên quay về rồi."

Tên đàn ông cất giọng bằng tiếng Anh hết sức trôi chảy, còn có chút vị Hoàng Gia, An An quay ngoắt đi, lạnh lẽo đáp.

"Cút, đừng theo tôi. Cái vẻ đẹp của các người tôi không cần, anh ta đá tôi một quả đau như vậy, bây giờ muốn cưới tôi?"

"Tôi biết cô rất cứng đầu, nhưng chuyện quốc gia đại sự không thể nói đùa."

Hắn ta tính nắm lấy tay cô thì từ đâu chiếc xe Bugatti lao đến thổi bay mái tóc của cô. An An hú hồn đứng nép sang một bên, nhìn Tôn Ngạo Minh chậm rãi bước xuống xe.

Vừa đi đến chỗ cô, vừa ngạo nghễ nói "Tôi tìm em cả ngày nay, sao lại đi lang thang ở chỗ này?"

Đánh mắt sang hai tên kia, An An cũng không muốn bọn họ dính líu vào nhau. Cô kéo tay Tôn Ngạo Minh trở lại xe, vội vã cắt đuôi.

"Dùng tiền mua ngày hôm nay của tôi đi, tôi sẽ nghe lời anh."

Hai tên đàn ông tiếp tục cất lời "Loliss vittan, thời gian của cô sắp hết rồi."

Nhìn thấy Tôn Ngạo Minh ngưng lại, hắn dường như cảm giác quen quen với cái tên này, An An đẩy đẩy tay hắn, hốt hoảng ngăn dòng suy nghĩ.

"Xin anh đấy, đi đi mà. Bọn họ nói vớ vẩn, tôi chẳng hiểu gì cả."

Tiếng động cơ khởi động, chiếc xe lao vun vút rồi phi lên đường cao tốc. Tôn Ngạo Minh vẫn rơi vào im lặng, Từ An An không ngừng lo lắng về việc ban nãy. Thực sự thì cô rất khó che giấu vấn đề mà hắn ta quan tâm.

Đúng như dự đoán, Tôn Ngạo Minh quay sang hỏi cô "Loliss vittan, là con gái của một thương hiệu nổi tiếng bên Anh. Tiếc rằng... chưa bao giờ tôi nhìn thấy cô ấy. Nhưng báo đưa tin cô ấy sắp đính hôn với Hoàng Tử nước Anh."

An An chột dạ, cô bình tĩnh trả lời "Thế à, chắc bọn họ nhận nhầm người."

Bỗng dưng hắn nhìn cô chăm chú, rồi khẽ đưa tay vuốt lọn tóc đang rơi bên má của cô sang phía mang tai "Trùng hợp nhỉ? Em giống đến tận hai người."

"Nhưng không phủ nhận, em có nét đẹp châu Á lẫn châu Âu, rất xinh đẹp... "

Nghe thấy thế, trái tim cô có chút bồi hồi. Mọi người ai cũng nói như vậy, nhưng đó là sự thật, mẹ cô là người châu Á, bố là người châu Âu. Anh trai cô lại càng đẹp, mà cô thì chẳng biết anh mình trôi lạc nơi phương trời nào nữa.

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#15

Xe ô tô dừng trước khu nhà của cô, Từ An An mở cửa xe đi xuống. Chuẩn bị cảm ơn hắn đã giải vây cho mình thì Tôn Ngạo Minh kéo tay cô đi lên như nhà của bọn họ.

“Này, anh làm gì thế?”

“Mời tôi một cốc nước khó vậy sao? Em cũng keo kiệt thật đấy!”

Ngước nhìn người đàn ông này, cô cau có mặt mũi lại. Trông mấy con mắt đang rình mò nói xấu là cô đủ hiểu rồi, thế giới đáng sợ như vậy, chẳng hiểu vì sao những con người kia lại chỉ biết ở sau lưng người ta mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Từ An An hất tay hắn ra, cô không hài lòng mời hắn vào trong nhà.

“Tuy rằng anh giúp tôi, nhưng cũng đừng mơ leo lên đầu tôi.”

“Ban nãy em nói tôi mua ngày hôm nay của em cơ mà. Em còn cầu xin tôi nữa.”

Bỗng chốc cô nhớ ra, đúng là mình có nói vậy thật. Từ An An đẩy Tôn Ngạo Minh vào trong rồi khoá cửa lại.

Cô rót một cốc nước đặt trên bàn sau đó vắt chân chéo ngũ ngồi đối diện hắn “Tuỳ anh đấy, tôi cãi, tôi đỡ không lại anh. Do tôi chui đầu vào rọ, nhưng giờ tôi phải làm việc, anh đừng có mà làm gì quá đáng!”

“Em là muốn tôi làm gì đúng không?”

Cái bản mặt vô liêm sỉ của hắn, Từ An An hận không thể đánh bôm bốp vào. Cô lười quan tâm người đàn ông này, rút trong túi áo ra chiếc điện thoại rồi cầm thẻ nhớ nhét vào USB cắm vào tivi màn hình cỡ lớn.

“A… á… ưm… đừng… xin anh… “

“Ngậm cho tao…”

Ngay lập tức, cả không gian trong phòng im bặt lại. Máu nóng dồn lên mặt, An An run rẩy tắt màn hình tivi, tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi cái lồng ngực.

“Xin… xin lỗi. Tôi… tôi quên hạ âm thanh, anh… đeo tai nghe vào được không?”

“Em… xem gì vậy?”

“Đây là công việc, sáng nay tôi bất chợt nhận được video này. Nhưng tôi có nhiều vấn đề vẫn chưa lý giải ra được.”

Hắn gật đầu, mặc dù trong người hơi khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo tai nghe vào. Cầm một tờ báo đọc chăm chú, thi thoảng liếc qua xem cô đang làm gì.

Trong đoạn video chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ và lời cầu xin của cô gái hết sức thảm thiết cùng những câu nói ác độc vô nhân tính của lũ súc sinh kia thốt ra. Dù cô đã chăm chú nhìn từng chi tiết nhưng tất cả đã được che mờ rất hoàn hảo.

“Con ranh này… chơi xong giờ phải làm sao?”

“Tắm rửa cho nó rồi trả nó về nhà, dám ức hiếp em tao à?”

Cô dừng video, đã có chút thông tin. Chắc chắn tên bạn trai kia có vấn đề, nghe tin bạn gái vào tù hắn đột nhiên biến mất một cách kì lạ. Nếu như đứng sau vụ việc này, tại sao cần phải gửi video cho cô? Đó không phải là thù tội gián tiếp hay sao chứ?

Tôn Ngạo Minh đọc xong tờ báo, nhìn đồng hồ thì đã quá trưa. Hắn cởi tai nghe ra, tivi lại vọng lên tiêng rên rỉ ám muội làm em trai của hắn bỗng dưng ngóc đầu.

Cuối cùng không chịu được nữa, Tôn Ngạo Minh đi tới rút thẳng dây điện làm Từ An An ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

“Tôi đang làm việc!!!”

“Ăn trưa rồi làm tiếp.”

Cô chậm rãi đứng dậy, mệt mỏi vươn vai một cái sau đó không quên rút USB ra cất cẩn thận chiếc thẻ nhớ vào trong hộp.

“Tôi thấy anh cả ngày rảnh rỗi nhỉ? Sao không về công ty của anh đi, leo đẽo theo tôi mãi thế?”

Hắn không quan tâm cô nói gì, vội cầm áo lên rồi kéo tay Từ An An đi ra ngoài. Cô còn chưa xỏ xong đôi giày Tôn Ngạo Minh đã vội vã đi nhanh.

“Anh bình tĩnh đi chứ, tôi còn đang… “

Đến khi ngồi vào trong ô tô cô mới đi được hoàn chỉnh, ở nhà lôi thôi như thế nào thì ra đường cũng phải hoàn chỉnh sạch sẽ đẹp đẽ mới được.

Biết bản thân không thắng thua được với Tôn Ngạo Minh, cô chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể im lặng hơn mà cất lời.

“Anh rốt cuộc thích tôi chỗ nào vậy?”

Tôn Ngạo Minh khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt tua từ trên xuống dưới “Cái gì cũng thích.”

“Từ lúc anh xuất hiện, tôi cũng có chút tò mò. Thực sự tôi và cô gái đó rất giống nhau sao? Tôi không muốn chọc ngoáy vào nỗi đau của anh, nhưng nếu như mẹ của Tiểu Ngũ đã mất rồi… anh vẫn nên tìm cho thằng nhóc một người mẹ khác. Tôi tin vào con mắt của anh, anh sẽ không chọn sai người!”

Vừa nói, cô còn giơ ngón cái ra cương quyết, ánh mắt cũng sáng long lanh như tìm được lối thoát.

Tôn Ngạo Minh rơi vào trầm mặc, hắn không muốn tìm người phụ nữ khác một chút nào. Nhưng cái giá của năm đó để lại đúng thật không hề đơn giản.

Hắn đã cho người tìm tung tích anh trai của Từ An An, thông tin cho thấy anh ta là một luật sư có tiếng tại thành phố trong miền Nam, không có tên châu Á nhưng nặc danh là “Loliss” lấy cảm hứng từ thương hiệu thời trang và trang sức Loliss Di. Không thể nào lại có sự trùng hợp đến như vậy được, nhưng điều mà hắn lo sợ nhất chính là vụ tai nạn năm đó.

Rốt cuộc… kẻ đứng sau có thế lực như thế nào ?

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#16

"Anh thử tiến tới với Vũ Hân Hinh, dù sao cô ấy cũng được lòng tiểu Ngũ, sẽ dễ dàng để thằng bé đón nhận hơn. Cô ấy rất tốt, là bạn thân của tôi..."

"Tôi lại muốn hỏi em..." hắn cắt ngang, chậm rãi lái xe tấp vào lề đường.

An An quay sang nhìn hắn, ngập ngừng chờ đợi câu hỏi.

"Kí ức của em dừng lại ở đoạn nào vậy?"

Bỗng dưng Tôn Ngạo Minh hỏi, cô bắt đầu nhớ lại. Đúng thực cô cũng cảm thấy tò mò về trí nhớ của mình, rõ ràng chân thực nhưng lại không hề chân thực.

"Tôi đã ngủ... hơn 10 năm. Vì hồi nhỏ tôi từng xảy ra tai nạn, tại phổi... nó không còn lành lặn như những người khác. Não bị chấn thương nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ. Bố mẹ đã dốc sức chữa trị, nhưng tôi cuối cùng cũng tỉnh dậy, nói chung... mới tỉnh dậy thôi. Cũng không hiểu sao tôi có thể thuần thục nhiều thứ tiếng như vậy, còn đặc biệt lại có cảm hứng với nghề luật sư."

Đó là do bố mẹ cô kể lại, sự xuất hiện của Vũ Hân Hinh cũng cực kì mờ nhạt. Họ nói đây là bạn thân của cô, là con gái của một thương gia giàu có. Vì công việc nên Hân Hinh tạm thời cùng cô chung sống trong một gia đình.

Khi tỉnh dậy An An không biết tên mình là gì cả, nhưng hình xăm trên ngực trái cộng với giấy tờ tuỳ thân trong ngăn kéo bàn mang tên Từ An An, cô mới biết tên châu Á của mình là như vậy. Còn biết mình có một anh trai hết sức tài giỏi học hai chuyên ngành luật sư và thiết kế.

"Lúc tên Hổ buột miệng nói tôi có một đứa con, tôi lại càng hoài nghi quá khứ của mình. Và cả những tấm ảnh anh đưa tôi xem, lẫn hành động và câu nói của anh làm tôi trở nên mơ hồ. Nhưng khá may, là vì tôi giống cô gái đó, nếu không đùng cái tôi có một đứa con cùng một anh chồng. Chắc gia đình tôi... tuyệt giao với tôi mất!"

Tôn Ngạo Minh tiếp tục lái xe, ánh mắt hắn chất chứa biết bao điều khó tả thành lời. An An thở ra một hơi dài, khẽ liếc nhìn hắn rồi tiếp tục cất lời "Nhưng tôi với anh là không thể, dù anh đẹp trai, khí chất ngời ngời, giàu có tôi vẫn sẽ không chấp thuận. Vì tôi không thích anh, hơn hết... tôi đối với những người đã từng có gia đình không được... "

"Im lặng!"

Hắn lạnh lùng cất lời, rõ ràng đang tức giận nhưng lại kìm nén xuống. Cô nói đúng, hiện tại cô gái trước mặt hắn là thân phận khác, Tôn Ngạo Minh đã quá vội vàng với quyết định của mình. Từ An An vốn cứng đầu, cô đang che giấu bí mật gì đó, và những manh mối hắn nắm giữ. Chắc chắn... Tôn Ngạo Minh sẽ khiến cô yêu hắn thêm một lần, sẽ khiến cho uẩn khúc năm đó được sáng tỏ rõ ràng!

Ăn cơm xong, Tôn Ngạo Minh nói rằng có việc cần phải đi trước còn cô tự bắt xe về. Từ An An cho rằng hắn tức giận vì những gì ban nãy cô nói, nhưng không phải, hắn nhận được tin đã tra ra vụ tai nạn mà Từ An An gặp phải năm đó nên Tôn Ngạo Minh mới vội vàng đi ngay.

Vác cái bụng đầy thức ăn lết đi trên đường, cô muốn tiêu cơm nên kiên trì đi bộ về đến nhà. Bỗng dưng điện thoại gọi đến, là ông anh trai yêu quý này của cô.

"Anh à, anh lạc trôi đâu rồi vậy?"

Đầu dây bên kia ung dung đáp lời "Sắp cưới Hoàng Tử rồi mà còn chưa chịu về nước à? Anh nghe nói chuẩn bị dán ảnh em lên tìm người đấy!"

"What? Đúng là người Hoàng Gia có khác, giờ em hủy hôn chắc họ truy lùng rồi giết em mất."

"Ừm. Sợ rằng thương hiệu gia đình mình sẽ bị vùi dập, nhưng bố cũng thuộc tầng lớp trong Hoàng Gia, chắc chắn đang phản đối chuyện này. Dù sao thương hiệu gia đình mình cũng chiếm lĩnh lượng lớn tiêu thụ và tiếng tăm trên thế giới. Không dễ dàng vùi dập như vậy được."

Ngồi xuống ghế đá ven đường, An An nhìn lên bầu trời đang chuẩn bị đổ cơn mưa lớn. Cô khẽ cắn môi, rồi chán nản đáp lời.

"Biết vậy ngay từ đầu em không dây vào anh ta, nhưng rõ ràng anh ta đá em mà giờ muốn cưới em. Chuyện hôn nhân chính trị như vậy em đã không đồng ý, anh ta còn ép em nữa chứ."

Nghe thấy vậy, anh trai cô bật cười ha hả "Người ta là Hoàng Tử, nghĩ thử mà xem, cưới con gái của hãng thời trang nổi tiếng thì bề thế tăng lên. Hai bên có lợi, bố chúng ta quen biết không phải hẹp, mấy ông nguyên thủ quốc gia còn đang nể vài phần. Đừng nói em quên rồi nhé, bố từng đưa chúng ta đi gặp ông bạn thân là chủ tịch tập đoàn của hãng trang sức nổi tiếng trên thế giới. Hôm đó ông bạn của bố còn tặng anh em mình mấy cái vòng cổ kim cương bán đi cũng phải vài tỉ đấy."

Cô bĩu môi, chả nhớ cái quái gì cả. An An suy nghĩ một lúc rồi trả lời "Xong vụ kiện lần này em sẽ về nước, còn có quay lại châu Á hay không thì em không chắc. Anh trai... giờ em phải làm sao? Em chẳng muốn cái chức vị đó đâu, anh ta là một tên lăng nhăng!!"

"Bao giờ về gọi anh, lỡ đâu em gái thăng chức anh lại về không kịp thì chết dở."

"Vâng, anh tốt quá!"

Nói xong, cô tức giận dập điện thoại. Không hiểu sao cô lại dây dưa với cái tên Hoàng Tử chết tiệt đó. Ban đầu hắn tán tỉnh cô còn che giấu thân phận, mà lúc đấy cô mới tỉnh lại sau chuyến du hành từ cõi chết trở về. Sự săn sóc của hắn làm cô cảm động chết đi được, nên đồng ý làm người yêu hắn ta. Nhưng vài tuần sau khi công khai mối quan hệ, đám bạn cô ồ lên vì cô số hưởng yêu được hoàng tử.

Vừa lúc đó hắn ta đá cô còn phủi sạch quan hệ, may mắn cô có một nửa dòng máu châu Á nên giữ thân như ngọc. Tên hoàng tử lại còn buông lời trêu đùa "Em nghĩ tôi sẽ yêu một đứa con gái như em sao? Mỹ vị nhân gian này có gì là tôi chưa thử qua cơ chứ?"

Loliss vittan tức không thể đấm vào bản mặt chó tha ma gặm đó của hắn. Cô chỉ điềm đạm trả lời "Tôi mắt mù nên mới tin anh. Cũng may tôi chưa đến mức yêu điên cuồng tên nào khuyết tật giống anh."

Sau đó vài ngày, gia đình cô nhận được thư mời "Loliss vittan tiếp nhận hôn ước."

Nghe xong, cô ba chân bốn cẳng bay sang châu Á cùng anh trai mình. Bố mẹ cô cũng nói với cô, chắc chắn vì muốn gia tăng thế lực nên Hoàng Gia mới thừa cơ lợi dụng mối quan hệ của con trai ép hôn với gia đình Loliss.

Loliss vittan biết rõ, kết hôn với người trong Hoàng Gia sẽ gánh trên vai trọng trách nặng nề. Cô thì không bao giờ muốn dây dưa với cái tên đã từng làm tổn thương mình nữa.

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#17

Sau khi trở về nhà, Từ An An điều tra thêm manh mối về hung thủ mà cô đang gắng gán ghép tội. Cô ta là người yêu của nạn nhân, vì cắm sừng cho anh ta nên kết cục bị bóc trần tại khu chung cư Q7 địa điểm là phòng số 101, chủ nhân căn phòng chính là người yêu của tên đàn ông cô ta cặp kè.

Nguyên nhân cái chết do uống phải chất độc kali xyanua có trong ly nước trên bàn, dấu vân tay duy nhất là của chủ nhân căn phòng.

Ban đầu cô gái đó nói rằng có bằng chứng không phải do cô ta giết chết mà là người yêu nạn nhân giết, tưởng rằng vụ án sẽ khép lại dễ dàng, nhưng trước ngày ra toà, cô ta thay đổi lời khai. Cuối cùng, ép chính mình vào tù vì đoạn clip nóng.

Từ An An tra ra thân phận của hung thủ, là con gái cưng của ông chủ buôn bán đất, có một anh trai từng bị bắt nhiều lần vì bán gái mại dâm. Đôi mắt cô loé lên tia sáng, vụ này nêu truy sâu hơn nữa chắc chắn có rất nhiều thứ đen tối được phơi bày ra ánh sáng!

Có một đoạn clip ghi lại gia đình cô ta, cô nghe đi nghe lại từng giọng nói trong đó.

Cuối cùng cô cũng hiểu, giọng nói phát ra ở đoạn clip nóng chính là của anh trai hung thủ. Còn tên bạn trai kia chắc cô phải đích thân đi đến khu căn hộ của anh ta điều tra tường tận.

Nhìn ra ngoài trời, ngồi truy xét một lúc mà đã sẩm tối. Ngày kia vụ án sẽ ra toà, nếu như cô chưa thu thập đủ bằng chứng buộc tội, để bên B nắm thóp thì cô với cái nghề này chắc phải chia tay nhau mất.

Hơi run sợ, nhưng vì công lý, cô sẽ đánh liều đi đến khu căn hộ đó.

Chuẩn bị xong xuôi, bao tay, đèn pin, điện thoại sạc đầy, laptop... và không thể thiếu một con dao kẹp bên hông.

Vài tên cảnh sát vẫn đang canh giữ toà nhà, vì vẫn phải tìm ra những mối liên can khác. Nhưng hắn ta không có mặt trong lời khai của hung thủ lẫn nghi can nên được liệt vào danh sách ngoại phạm. Chỉ là từ đó đến nay vẫn chưa thấy hắn xuất hiện.

Hỏi quản lí của căn nhà, anh ta chưa trở về cũng không có mối liên lạc nào, căn phòng của anh ta vẫn vậy, không có người ở bên trong.

Vậy thì tại sao anh ta lại gửi được đoạn clip nóng cho cô? Địa chỉ cho thấy chính là nơi này!

Từ An An cầm chùm chìa khoá đi lên tầng ba của toà nhà nơi anh ta sống, cô hít sâu một hơi rồi mở cảnh cửa ra. Vị quản lí dẫn cô đến rồi cũng đi thẳng, cảm giác có chút nguy hiểm về thái độ này của quản lí, cô quyết định cùng cảnh sát đi vào.

Nhìn xung quanh căn nhà, rõ ràng có dấu vết quay về. Chiếc laptop trên bàn pin bị hao đi một nửa, tách cà phê nguội lạnh đã được uống sạch sẽ. Vì laptop có mật khẩu nên cô không được tuỳ tiện phá pass.

Không thu thập thêm gì, Từ An An chỉ lặng lẽ viết viết gì đó vào giấy rồi kẹp xuống chiếc laptop. Sau đó đi thẳng trở về, đêm nay, cô sẽ tra rõ ra chân tướng của vụ việc này!

An An không trở về nhà, cô ngồi xuống quán nước cạnh đó nhâm nhi ly campuchino suốt mấy tiếng đồng hồ. Cảm giác kẻ tình nghi đã quay trở về, anh ta bịt khẩu trang trắng, mái tóc hớt cao, còn ung dung tự nhiên đi vào như không có gì diễn ra. Cảnh sát khám xét cũng không nhận dạng được, rốt cuộc thủ thuật là gì?

Vội vàng chạy ra khỏi quán, bỗng dưng bị một bàn tay giữ lại. Từ An An hốt hoảng hất tay ra thì đập vào mặt người đàn ông đối diện. Cô hấp tấp quay đầu "Làm cái gì vậy?"

"Em còn lởn vởn ở đây làm gì?"

Nhìn thấy mặt Tôn Ngạo Minh, cô cũng thật thắc mắc, tại sao lúc nào cũng gặp hắn? Ở đâu cũng gặp, làm gì cũng gặp, cứ làm như số phận định mệnh gán ghép không bằng vậy.

"Tôi có việc, xin anh đấy... "

"Căn nhà đó có gì sao?" Tôn Ngạo Minh vẫn kiên trì níu cô ở lại hỏi cho ra chuyện.

An An hít sâu một hơi rồi mất kiên nhẫn trả lời hắn "Công việc của tôi, anh làm ơn buông tôi ra được không?”

“Tôi đi cùng em.”

Hắn kéo tay cô đi, An An hốt hoảng giật tay ra, cô nhăn mặt “Anh có bị sao không thế? Tôi cũng đến chịu anh đấy.”

“Nói nhiều làm gì, em đi một mình tôi không yên tâm.”

Cô không cãi lại, cũng hơi lo sợ về việc mình sắp làm. Dù sao Tôn Ngạo Minh đi cùng sẽ đỡ lo lắng hơn, nhưng công việc của cô hắn cứ chen vào là thế quái nào.

Hai người đi lên phòng mà cô cần tìm, cô gõ cửa không ai trả lời. An An ghé tai vào trong nghe ngóng sau đó thì thầm “Là tôi đây.”

Vẫn không có hồi đáp, bỗng dưng Tôn Ngạo Minh kéo cô xuống chỗ quản lí. Đứng nhìn hắn sai bảo mà cô há hốc miệng, cũng hơi cảm kích hắn một chút.

“Lên mở cửa.”

“Vâng.”

Đi song song lên tầng ba, cô khẽ hỏi “Khu nhà của anh à?”

“Ừ, của tôi.”

Cô gật gật đầu, sau đó cảm thấy dễ chịu hơn. Khu chung cư này hơi u ám, người ra người vào khá đông đúc nhưng cầu thang quá cũ kĩ, thêm cả thang máy nhiều cái hỏng đèn.

“Anh nên trùng tu lại khu này thôi, tôi cảm thấy nó… hơi… “

“Tôi sắp phá đi rồi.”

Hắn đáp lời xong, bốn con mắt ngước nhìn người đàn ông này. Một người thì sốc vì sắp mất đi miếng cơm, một người thì ngỡ ngàng trước việc làm này của Tôn Ngạo Minh.

Mở cửa phòng xong xuôi, Tôn Ngạo Minh chen chân bước vào trước xem xét, hắn bật điện lên, bóng đèn yếu ớt chiếu lên tia sáng trông hơi đáng sợ. An An nhìn ngó xung quanh, căn phòng vẫn y nguyên không thay đổi. Cô đi đến vị trí chiếc laptop, sau đó đeo bao tay rồi mở ra xem xét. Mẩu giấy đã mất, rõ ràng anh ta đã từng quay về và đương nhiên anh ta đang trong căn phòng này.

“Tôi biết anh ở trong phòng, La Hữu Trác, tôi cần anh giúp đỡ.”

Nhìn quanh phòng, không một lời hồi đáp. Tôn Ngạo Minh chẳng nói gì, hắn lao vào tìm kiếm, lục tung căn phòng không một chút sợ hãi.

Cô cũng đi theo sau lưng hắn, nhỡ đâu dấu vân tay lưu lại nên cô vừa lau đồ hắn vứt vừa không ngừng nói.

“Anh nên đeo bao tay vào, đừng lỗ mãng như vậy chứ.”

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#18

“Anh nên đeo bao tay vào, đừng lỗ mãng như vậy chứ?”

Tôn Ngạo Minh quay đầu, hắn thấy sau lưng cô là một cái bóng người đang cầm bình hoa giơ lên cao. Tôn Ngạo Minh vội chạy đến, hắn chỉ kịp hét lên.

“An An… “

Sau đó một tiếng kêu xé tan bầu không khí, bình hoa đập vào lưng hắn xé rách áo trên vai một vài mảnh vỡ còn găm vào da thịt khiến nó ứa máu. Từ An An được Tôn Ngạo Minh ôm chặt vào trong lòng, cô còn chưa hiểu chuyện gì thì đã được hắn bao vào trong vòng tay này.

“Tôn… “

Ngước nhìn người đàn ông đang nhăn mày, hai tay cô chạm vào chất lỏng trên lưng hắn. Từ An An chui ra khỏi vòng tay của Tôn Ngạo Minh. Cô thất thần đứng nhìn cảnh tượng này diễn ra, thủ phạm trước mặt không phải La Hữu Trác mà là một người đàn ông hoàn toàn lạ mặt.

An An hốt hoảng nhìn hắn ta rồi nhìn sang Tôn Ngạo Minh không ngừng hét lên “Gọi cứu thương, yên tâm, anh sẽ không phải vào tù.”

“Tôi không sao…” Tôn Ngạo Minh nhúc nhích người, Từ An An ôm lấy hắn để đầu hắn dựa vào hõm cổ của mình.

Cô tức giận hét lớn “Anh bị điếc à? Anh không gọi điện thử xem, tôi có tống anh vào tù không?”

“Tôi là luật sư, người mà anh đập phải là ai anh chẳng lẽ không biết sao? Thôi vậy, anh đứng đó, ở dưới có rất nhiều cảnh sát, đứng đó cho tôi.”

Nét mặt cô dần dần chuyển sang lạnh nhạt, An An rút điện thoại ra gọi cho cứu thương, đồng thời quay sang người quản lí.

“Anh ra ngoài sau đó khoá cửa lại cho tôi, rồi chạy xuống gọi cảnh sát lên đây.”

Người đàn ông kia vẫn đứng đơ tại chỗ, anh ta lùi lại phía sau, dựa lưng lên thành của cửa sổ. Từ An An rút bên mình ra một con dao, cô trừng mắt nhìn anh ta, đe doạ.

“Lột mặt nạ ra!”

“Ha, cô đang nghĩ thứ gì vậy? Cô nói đến đây có việc muốn giúp tôi, vậy còn dẫn theo anh ta?”

Cô không nghe lọt từ nào vào tai, Từ An An vẫn lạnh nhạt nhìn anh ta “Tôi biết anh bị đe doạ, đoạn clip anh gửi cho tôi rốt cục là có ý gì? Nếu như anh ra tay hãm hại bạn gái mình thì cũng không cần để lộ ra sơ hở như vậy.”

Bỗng dưng bàn tay cô bị một lực kéo lại, Tôn Ngạo Minh thở dốc dùng sức ngồi thẳng dậy. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía người đàn ông đối diện, hắn khẽ cất giọng.

“Tôi nghĩ anh nên hợp tác, bằng không sau vụ việc này tôi sẽ cho anh ngồi tù vì hành động mình gây ra.”

Nhận thấy người đàn ông kia có chút lung lay, Từ An An tiếp tục thuật lại sự việc “Là anh trai của bố nhí nhà anh kêu người hãm hiếp bạn gái anh đúng không? Chính hắn ta quay video lại và doạ bạn gái anh nếu như dám để lộ bằng chứng em gái anh ta giết người thì đoạn video này sẽ được gửi tới anh và người nhà, bạn bè lẫn công khai trên các trang web đen.”

“Cô ta không phải bồ nhí của tôi, mà là cô ta ép tôi phải cùng cô ta yêu đương. Tôi trước đó không hề biết chuyện cô ta có người yêu, tôi từ chối và chưa từng qua lại thân mật, cho đến hôm xảy ra sự việc, tôi chuẩn bị tới toà án thì hôm đó anh trai cô ta đến gặp tôi và rạch lên mặt tôi một vết. Còn cho tôi xem đoạn video anh ta thuê người hãm hiếp bạn gái tôi, tôi không nhịn được nên đã gửi đoạn video đó cho cô. Đến khi anh ta biết được, lại một đao chặt đi nón trỏ của tôi, còn nói nếu như tôi dám làm gì anh ta sẽ giết tôi và gia đình.”

Người đàn ông đó chợt cười nhạt, giơ ra trước mặt bàn tay trái đã bị tước đi ngón trỏ, anh ta băng bó cẩn thận vết thương rồi từ từ trút bỏ chiếc mặt nạ ra. Một vết rạch dài từ chân mày đến cằm trông thật đáng sợ. Từ An An bỏ dao xuống, cô nhìn anh ta đầy chua xót, nhẹ giọng.

“Tôi sẽ thay anh lấy lại công lý!”

“Anh ta có tiền, cô đừng nên dây vào. Nếu không tại sao tội ác anh ta gây ra lại còn giương giương tự đắc trước pháp luật chứ?”

Từ An An nhìn anh ta đầy cương quyết đáp lời “Tôi có tất cả bằng chứng anh ta buôn bán mại dâm, cùng với đường dây buôn bán trải rộng Đông Nam Á. Anh yên tâm, dùng tiền anh ta có thể qua mặt mọi người, thì tôi cũng sẽ dùng rất nhiều tiền để buộc anh ta ngồi đúng vị trí mà anh ta phải gánh chịu!”

“Cô cũng giàu nhỉ?”

“Anh cứ cho là vậy, nhưng tôi muốn anh hãy xin lỗi người đàn ông này!”

Anh ta nhìn sang Tôn Ngạo Minh, cúi đầu, chậm rãi đáp “Thật xin lỗi, lúc đó tôi không định trốn nhưng vì trông thấy anh tôi lại có chút run sợ. Bản thân tôi nghèo hèn, lực bất tòng tâm, đến bạn gái tôi còn không bảo vệ được, tôi không làm được như anh, tôi… thật vô dụng.”

Tôn Ngạo Minh dựa người lên vai cô, khẽ cười “Nhờ ơn của anh mà cô ấy mới ôm tôi vào lòng.”

Cô bĩu môi, nhưng không trả lời hắn, An An nhìn người đàn ông đang âm thầm cúi đầu mà bật khóc. Không ngờ rằng, trong cuộc sống vẫn còn nhiều khía cạnh như vậy. Cảm giác bất lực không bảo vệ được người mình yêu thật sự đau lòng biết mấy. Mà chính anh ta còn phải chứng kiến cảnh bạn gái mình bị từng người một cưỡng hiếp. Sự đau đớn đó… ai có thể thấu đây?

Tiếng còi ô tô vang lên, sau đó là tiếng phá cửa inh ỏi. Đoàn người áo trắng chạy đến hộ tống Tôn Ngạo Minh vào trong xe cứu thương, Từ An An không quên nói lớn.

“Cứu anh ta nữa.”

Cảnh sát trưởng đến trước mặt cô “Anh ta trong vụ án đang xảy ra.”

“Không sao, anh ấy ngoại phạm. Tôi bảo đảm!”

Vị cảnh sát gật đầu sau đó theo sau hộ tống bọn họ, khu chung cư náo loạn một vài phút rồi lại trở về trạng thái vốn có của mình.

Cô về đến nhà, đánh chén no nê một giấc cho khuây khoả.

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#19

Ngày mới bắt đầu, mặt trời treo trên đỉnh đầu Từ An An mới mò mẫm tỉnh dậy. Bây giờ là mười một giờ trưa, thảo nảo bụng cô đói meo. Ăn uống no nê say sưa thì ngoài cửa bỗng có người ấn chuông.

"Ai thế?"

"An An... cậu không sao đấy chứ?"

Vừa mở cửa ra, Vũ Hân Hinh đã lo lắng ôm chầm lấy cô. An An suýt xoa bạn mình, cô cầm bát mì tôm lóng nga lóng ngóng "Không sao, không sao... "

"Nhưng mà... Tôn Ngạo Minh vì cứu tớ nên bị thương rồi."

Buông An An ra, Vũ Hân Hinh sốt sắng cực độ. An An kéo Hân Hinh vào trong phòng khách, lấy khăn giấy lau lau khoé miệng rồi tường thuật lại sự việc một lần nữa.

"Hiểu chưa?"

Vũ Hân Hinh gật gật đầu, cầm ly nước trên bàn khẽ uống một ngụm. Từ An An vừa đi vào phòng lấy đồ vừa nói "Nên là giờ tớ phải tới bệnh viện thăm anh ta một chuyến, đi cùng không?"

Nghe thấy thế, trong lòng Vũ Hân Hinh chợt loé lên, gật đầu "Đi."

"Này, có giận tớ không đấy? Anh ta là đối tượng của cậu, vậy mà anh ta lại thích tớ. Khó xử thực sự, nói chung, tớ cũng không thích anh ta." Từ An An vừa ở trong phòng thay đồ, vừa nói vọng ra.

Nét mặt Vũ Hân Hinh trầm xuống, hai ngón tay bấu víu vào nhau, im lặng vài giây rồi miễn cưỡng trả lời "Giận gì chứ..."

Nghe thấy thế, Từ An An cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù sao thì thích người mà bạn thân thích thì không hợp lẽ, làm sao trên đời lại tồn tại loại người đó chứ?

Quần áo xong xuôi, hai người lái xe đi đến bệnh viện. Vừa đến cửa đã thấy bà hắn ngồi đó cùng thằng nhóc mập mạp ngồi kế bên. Từ An An bất giác hít sâu một hơi cô đi chậm lại phía sau Vũ Hân Hinh, chuẩn bị nhập vai. Vũ Hân Hinh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô đi vào trong phòng, mỉm cười điềm đạm.

"Cháu chào bà... "

Tiểu Ngũ mừng rỡ thể hiện rõ rệt, nó hét lên sung sướng "Cô Hân Hinh... "

Sau đó là màn ôm hôn đầy ngọt ngào của Tiểu Ngũ, bà nội ngồi kế bên cũng bất ngờ không tưởng. Đúng lúc đó, An An bước vào trong, nhìn thấy một màn như vậy cô có chút khó xử đánh mắt sang Tôn Ngạo Minh đang nằm trên giường và nhìn chằm chằm về phía mình.

Cô khó khăn cất lời "A... cháu... cháu tới thăm Ngạo Minh."

Bà nội nhìn thấy cô thì nở nụ cười hồn hậu, đi đến kéo lấy tay An An ép cô ngồi xuống ghế "Cháu dâu, bà nghĩ hay là... cháu dọn về ở chung với Ngạo Minh đi. Hai đứa ở riêng như vậy không tiện chút nào, dù sao cũng đã đính hôn nhiều năm như vậy... sinh thêm một đứa nữa cho vui nhà vui cửa."

Cô đơ người, khẽ liếc mắt nhìn Vũ Hân Hinh, bỗng dưng cảm thấy nụ cười trên đôi môi cô ấy trở nên thật giả tạo. Từ An An cắn môi đáp lời bà “Bà ơi, bố mẹ cháu vẫn chưa biết chuyện này. Bọn họ còn bận việc, khoảng vài ngày nữa mới… “

“Sao thế được? Hai đứa cưới xin đàng hoàng giấy trắng mực đen, cháu xem, Tiểu Ngũ thiếu bóng người mẹ suốt bao năm. Ngạo Minh nó thì ngày đêm tìm kiếm cháu… haizzz thân già này lúc nào mà chưa thấy hai đứa hạnh phúc thì chưa yên lòng.”

Cô nghe thấy vậy, bỗng dưng trở nên mơ hồ. Đầu óc xoay vòng vòng không biết nên làm thế nào bây giờ cả. Tôn Ngạo Minh cất lời, giải vây cho cô “Không thì An An thường xuyên sang thăm Tiểu Ngũ đi, thằng bé cũng nhớ em lắm.”

Bà đánh mắt sang Tiểu Ngũ, thằng nhóc chỉ ôm lấy cô gái trẻ vừa bước vào mà đến mẹ nó ở đây nó còn không thèm quan tâm. An An đặt giỏ hoa quả xuống bàn, nhân lúc bà nội đang nói chuyện với tiểu Ngũ và Vũ Hân Hinh, hai người thì thầm nói chuyện.

“Giờ tôi phải làm sao? Thằng bé rõ ràng không coi tôi là mẹ nó.” Cô cau mày, khó hiểu hỏi hắn.

Tôn Ngạo Minh vẫn ung dung cầm tờ báo trên tay, nhỏ giọng trả lời “Em là mẹ thì phải âu yếm Tiểu Ngũ chứ.”

“Nhưng tôi đâu có biết, chưa bao giờ tôi chăm trẻ con hết.”

Đang đôi co, bà nội bế tiểu Ngũ đến gần hai người họ, vui vẻ cất lời “Mẹ của tiểu Ngũ đây rồi, tiểu Ngũ có mẹ rồi. Nào, gọi mẹ đi.”

Nhìn cái mặt xị bè ra của thằng nhóc, Từ An An cũng nhăn mặt mỉm cười tiếp nhận cục thịt béo tròn này. Nó lại nặng hơn ngày hôm qua, cô vừa bế vừa ầu ơ âu yếm.

“Con trai, không nhớ mami sao?”

Nó không chịu hợp tác, mà cất tiếng khóc rõ to, giãy giụa trong vòng tay của An An “Oa oa oa, đây không phải mẹ, là bố lừa con. Mẹ của tiểu Ngũ sẽ không như vậy… “

Đáp đất an toàn, cô cũng phải co rúm người nép vào góc tủ. Nó chạy đến ôm lấy Vũ Hân Hinh, sụt sịt mếu máo trước toàn thể con mắt “Tiểu Ngũ ghét cô đen trắng, cô xấu xa, là bố lừa bà nội!!!”

Bà nghe xong chưa hiểu chuyện gì thì Tôn Ngạo Minh đã quát lên “Tiểu Ngũ!!!” hắn tức giận đập tay xuống giường khiến thằng nhóc ôm chặt lấy chân Vũ Hân Hinh hơn.

Cô cúi đầu xuống khẽ xoa xoa đầu nhóc con, dịu dàng cất lời.

“Tiểu Ngũ, cô kia là mẹ của con. Không được hư biết chưa? Bé hư thì mọi người sẽ không chơi cùng con nữa đâu.”

An An gãi gãi đầu, cô thực không thể giống một người mẹ. Mà nghề diễn viên cũng không phải nghề tay trái của cô.

Cánh cửa phòng mở ra thêm một lần nữa, cô gái tóc dài thướt tha cùng với chiếc váy trắng bó eo chậm rãi bước vào trong phòng. Toàn thể ánh mặt tập trung ngước nhìn phía cánh cửa.

[Còn]





Tổng Tài Nuôi Con


#20

"Mỹ Nghi?"

Tiểu Ngũ sụt sịt chạy đến chỗ cô gái vừa bước vào mà không ngừng làm nũng "Cô Thẩm, huhu, bố lại mắng tiểu Ngũ..."

Bà nội thấy vậy liền giải vây "An An, đừng hiểu lầm. Quãng thời gian con vắng mặt là Mỹ Nghi chăm sóc thằng bé. Cũng may có con bé... "

An An mỉm cười, lắc lắc đầu "Không sao, không sao. Thật cảm ơn cô Thẩm nhé!"

"Hứ, đây mới là mẹ của tiểu Ngũ" thằng nhóc quay ngoắt đi, ôm khư khư lấy chân của Thẩm Mỹ Nghi.

An An và Mỹ Nghi chạm ánh mắt, cô chỉ biết mỉm cười rồi quay mặt đi. Thẩm Mỹ Nghi cúi đầu, trong lòng chỉ thầm nghĩ, Từ An An ngoài đời so với trong ảnh còn đẹp hơn rất nhiều. Vẻ đẹp xen lẫn giữa châu Âu và châu Á, thêm cả khí chất ngời ngời trên người của An An. Rõ ràng có thể mê hoặc chúng sinh, đưa giỏ hoa quả cho bà nội rồi Thẩm Mỹ Nghi bồng tiểu Ngũ lên "Tiểu Ngũ... không nên như vậy nữa, biết chưa?"

Thằng nhóc nghe xong liền mếu máo, nó giãy giụa rồi nhảy xuống đất. Bắt đầu khóc rống lên "Không ai thương tiểu Ngũ hết, con ghét cô An An."

Nói xong nó chạy thẳng đi, lúc này bọn họ mới hốt hoảng chạy theo. Bà nội cùng Thẩm Mỹ Nghi lẫn Vũ Hân Hinh đều hối hả tìm, trong phòng còn Từ An An và Tôn Ngạo Minh.

Hắn đánh mắt sang cô, cất lời "Em còn không đi tìm con trai em hả?"

Lúc này, An An mới lóng ngóng đuổi theo. Cô sợ mấy đứa trẻ con thực sự, cũng không hiểu sao chúng nó lại ghét cô nữa.

Từ An An chạy ra hành lang liền thấy Vũ Hân Hinh đang đi xuống cầu thang, cô lúng túng không biết chạy theo đường nào cả. Vừa xuống đến tầng một, ngó nghiêng xung quanh toàn màu áo trắng xen lẫn một vài màu áo khác. Bỗng dưng cô cảm thấy chóng mặt, loạng choạng bám vào vách tường rồi đi đến quầy thuốc tìm vội y tá.

Đôi mắt cô mờ đi, hai tai ong ong như có một bầy ong vây lấy, đầu óc dội về cơn đau co thắt dữ dội. An An chống tay lên mép bàn, khó khăn cất lời.

"Tôi... tôi... tôi cần bác sĩ... "

Y tá nhìn thấy cô có biểu hiện lạ, cũng mau chóng dìu cô vào phòng bệnh rồi vội tìm bác sĩ ngoại khoa đến. Từ An An muốn đấm lên đầu mình một cái cho bớt đau, cô nhăn mặt, đỉnh đầu kéo về một số hình ảnh khiến não cô muốn nổ tung.

Mồ hôi ở trán rịn ra, cả người An An run rẩy. Trái tim cô bỗng dưng "thịch" một cái đau nhói khiến hình ảnh mờ mịt trở nên rõ rệt.

Vũng máu...

Cơn mưa hôm đó...

Và cả đôi mắt vô tình của người phụ nữ ấy, nhưng khuôn mặt lại lờ mờ không rõ.

Nhớ đến đấy, Từ An An vội ngất lịm đi.

...

Tiểu Ngũ chạy ra khuôn viên bệnh viện rồi trốn vào gầm ghế đá, thằng nhóc mũm mĩm bật khóc thút thít. Sau đó lại bò ra ngồi vật xuống đất khóc nức nở. Tiếng khóc kéo theo bao nhiêu sự chú ý, nó khóc khiến bệnh viện thêm phần náo loạn.

"Bé con, mẹ con đâu rồi?"

"Con không có mẹ, huhuhu... "

Càng hỏi han nó càng khóc to hơn, vừa kịp lúc Vũ Hân Hinh tìm đến nơi. Cô chạy đến ôm Tiểu Ngũ vào lòng hết sức an ủi. Nhóc con bám lấy áo cô, sau đó vùi đầu vào hõm cổ của Vũ Hân Hinh, hai tay ôm chặt lấy cổ cô.

"Con muốn mẹ... "

Hân Hinh vỗ vỗ lên lưng nhóc, ra sức dỗ dành "Nín nào, con ngoan thì mẹ mới yêu con chứ."

Tiểu Ngũ vẫn khóc, nấc lên cất lời "Cô An An không yêu con chút nào hết. Cô An An không đưa tiểu Ngũ đi học, không thơm tiểu Ngũ, huhuhu.”

“Tiểu Ngũ… con phải chấp nhận cô An An thì cô An An mới yêu con, biết chưa?”

Nói xong câu đó, thằng nhóc không nói gì nữa. Vào trong bệnh viện tiếng loa tìm trẻ bắt đầu vang lên, Vũ Hân Hinh bế tiểu Ngũ đến nơi tìm người. Bà nội và Thẩm Mỹ Nghi mừng rỡ ra mặt, không ngừng cảm ơn Vũ Hân Hinh.

Đem nhóc con về phòng bệnh Tôn Ngạo Minh, bà nội mới hỏi “An An đâu rồi?”

“Cô ấy cũng chạy đi tìm tiểu Ngũ, ba người không gặp sao?”

Bọn họ lắc đầu nhìn nhau, nhưng cũng không quá lo lắng. Dù sao An An cũng lớn rồi, chắc vài phút nữa sẽ quay về mà thôi.

Ở phòng bệnh tầng hai, Từ An An giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ. Trán cô chảy xuống từng giọt mồ hôi, nét mặt tái mét lại đầy kinh hãi. Chưa kịp bình tĩnh, bên tai đã vang lên giọng nói.

“Cô từng bị chấn thương sọ não đúng không?”

Cô gật đầu, bác sĩ liền nói tiếp “Trí nhớ đã mất của cô đang dần được lấy lại, chỉ cần đi đến nơi cô từng đi qua, cô sẽ lấy lại được toàn bộ kí ức.”

Nghe xong, An An vẫn chưa rõ lắm về câu trả lời của bác sĩ. Nhưng đúng là cô từng bị chấn thương ở não, cô sẽ nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua sao?

“Cô từng sinh con phải không?”

Bác sĩ ghi ghi chép chép gì đó, còn cô đơ người về câu hỏi này. Từ An An khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, bên tai như đánh một tiếng sét đau đớn.

Cô lắc đầu “Tôi chưa từng.”

Vị bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhíu chặt lại “Kiểm tra cho thấy cô từng sinh con, tử cung còn ba vết khâu, tôi nhớ không nhầm… thì… năm năm trước tôi có tiếp nhận ca mổ đẻ của cô thì phải.”

“Tôi rất ấn tượng với nét xinh xắn trên khuôn mặt cô, chồng cô tháng nào cũng tới đây hỏi han về bệnh án của cô nữa.”

Dường như những lời đó xuyên thẳng vào trái tim cô, Từ An An vội lắc đầu. Cô kéo chăn ra, bước xuống giường rồi nhanh chóng bỏ đi.

“Chắc anh nhầm tôi với cô gái ấy rồi. Thật xin lỗi, tôi phải về nhà.”

“Thật sự là không nhầm, điều làm tôi thắc mắc là hôm đó cô không thể cứu chữa được nữa. Nhưng ca phẫu thuật diễn ra xong cô bỗng dưng biến mất… “

An An dừng chân, sau đó lắc đầu bỏ đi.

Cô không tin, cô không tin những lời vị bác sĩ kia nói. Không thể nào!!!

[Còn]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK