#21
“An An, cậu đâu rồi?”
“Tớ… tớ về trước. Hôm nay có chút mệt, gửi lời tới bà và Tôn Ngạo Minh giúp tớ. Hôm khác tớ sẽ tới thăm… “
Vũ Hân Hinh khẽ nhíu mày, đánh ánh mắt sang bà và Tôn Ngạo Minh rồi từ từ đáp lời “Vậy cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng gắng sức quá, biết chưa?”
“Ừm, tớ biết rồi. Cúp máy đây.”
Tiếng tút tút cất lên, Vũ Hân Hinh quay ra nhìn bọn họ rồi thuật lại lời nói của cô. Bà nội thở dài một hơi, sau đó buồn bã nói “Haizzz, sau vụ tai nạn năm đó cũng không biết nó sống có tốt không nữa.”
Vũ Hân Hinh suy nghĩ vài giây, chợt nói “Bố mẹ của An An rất tốt.”
“Hân Hinh, cháu thân với con bé nhất. Nói cho bà biết, suốt mấy năm qua rốt cục là ai mang nó đi? Nó sống với bố mẹ bên Anh thực sự rất tốt sao?”
Đối mặt với câu hỏi, Vũ Hân Hinh biết bản thân không thể lỡ lời. Cô mỉm cười làm bia đỡ, hai ngón tay bấu víu vào nhau rồi gượng gạo đáp “Cái đó… cháu nghĩ nên để An An nói thì sẽ tốt hơn. Cháu cũng không rõ về sự việc năm đó, cháu là lần đầu tiên cùng An An đến đây.”
Tôn Ngạo Minh đặt tờ báo lên bàn, hạ giọng “Cô từ nhỏ lớn lên bên nước Anh phải không?”
“Đúng vậy, bố mẹ là người Châu Á nên tôi đã được học hai thứ tiếng.”
Không nói thêm bất cứ điều gì nữa, riêng Thẩm Mỹ Nghi chỉ ôm tiểu Ngũ dỗ dành bé ngủ say. Ngoài hỏi thăm Tôn Ngạo Minh thì chưa hề nói gì khác trong cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Đêm hôm đấy, cô vẫn nhớ rõ Tôn Ngạo Minh từ chối mình như thế nào. Thẩm Mỹ Nghi biết rõ, bản thân đang dần dần lún sâu vào những sai lầm. Từ An An thực sự đã quay trở lại, tình cảm suốt bao năm đó cuối cùng cô cũng phải ép mình buông xuống.
“Bố mẹ An An làm nghề gì?”
Vũ Hân Hinh chậm rãi đáp “Kinh doanh, thực sự gia đình An An sống rất tốt.”
Tôn Ngạo Minh khẽ gật đầu, liếc ánh mắt đến chỗ Thẩm Mỹ Nghi mà cất giọng “Cảm ơn cô đã đến thăm.”
Lúc này cô mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng trả lời “Không có gì, chúng ta là hàng xóm, không cần phải như vậy.”
Không khí trong phòng cũng dần im ắng trở lại, Vũ Hân Hinh rời đi trước sau đó Thẩm Mỹ Nghi cùng bà nội và tiểu Ngũ ra khỏi sau cùng. Bà nội vẫn không yên tâm mà lo lắng hỏi hắn.
“Ngạo Minh, lát nữa ta sẽ tìm người đến chăm sóc cho con.”
“Không sao, tí nữa con gọi cho An An đến.”
Nghe thấy thế, bà nội cười hớn hở cùng Thẩm Mỹ Nghi ra về. Bà không để ý nét mặt của cô đã trở nên thực sự rất khó coi. Nếu như Từ An An không xuất hiện, có lẽ người ở lại chăm sóc hắn sẽ là cô!
An An ngồi trên xe ô tô suốt hai giờ đồng hồ, cô bảo tài xế lái xe quanh thành phố, nếu như đúng lời vị bác sĩ đó nói thì kí ức của cô chỉ quanh quẩn ở đây thôi phải không?
Cô muốn chứng thực, không muốn lời nói đó biến thành sự thật. Nhưng nếu đó là sự thật, cô phải chấp nhận nó bằng cách nào?
Vùi mặt vào hai bàn tay, những hình ảnh trước đó cứ tua đi tua lại trong tâm trí, An An mệt mỏi gục mặt vào cánh cửa ô tô. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ dòng suy nghĩ.
“Có việc gì không?”
“Em đến bệnh viện phòng tôi, ngay lập tức!”
An An không muốn, cô vội từ chối “Mai tôi có vụ kiện, tôi không đến thăm anh được. Để ngày kia vậy.”
Tôn Ngạo Minh vẫn miễn cưỡng cô “Nhanh thôi, tôi cần em giúp, cái lưng của tôi đau quá!”
Hắn nói trúng trọng điểm, vì cô nên Tôn Ngạo Minh bị một đòn vào lưng. Từ An An thở dài, cô ghét bỏ đáp lời “Tôi đến là được chứ gì!”
Nói xong, cô dập máy, kêu tài xế quay xe trở về bệnh viện. Từ An An chạy vội lên đó, cô nhìn thấy màu trắng trong bệnh viện là muốn hoa mắt chóng mặt, đầu đau như bị đánh.
Vừa tới nơi, cô đã thấy vị bác sĩ trẻ hôm nay nói với cô những lời kì quái đang đứng trong phòng Tôn Ngạo Minh. An An chực quay đầu, Tôn Ngạo Minh liền níu lại.
“Aiyo cái lưng tôi… “
Cô miễn cưỡng bước trở vào, càu nhàu khó chịu “Anh kêu thì nó cũng đâu có hết đau.”
Vị bác sĩ kia ngơ ngác nhìn “Ô, hai người đoàn tụ rồi hả?”
Tôn Ngạo Minh cũng không hiểu, mà An An thì càng không muốn hiểu. Tên bác sĩ đó chẹp miệng “Yêu nhau rồi sẽ về bên nhau thôi, cô gái à, chàng trai này tốt lắm đấy. Cô đừng nên bỏ lỡ… “
“Tôi… tôi đã nói là tôi không phải. Anh hiểu nhầm rồi.”
“Không lẽ lại có người giống nhau đến vậy sao?” Anh ta vẫn không tin vào đôi mắt mình, làm sao có thể giống đến từng xen ti mét vậy chứ?
Lúc này, Tôn Ngạo Minh mới lên tiếng “Cô ấy còn giống cả Loliss vittan, giống đến tận hai người.”
“Ồ, con gái nhà Loliss tôi chưa bao giờ nhìn thấy đó.”
Cảm giác như hắn và vị bác sĩ này có quen biết, An An trở nên mơ hồ hơn. Rốt cuộc Tôn Ngạo Minh gọi cô đến đây là có ý gì?
“Nếu anh không sao thì tôi về đây… “
Chưa bước nửa bước, Tôn Ngạo Minh liền nắm lấy tay cô, kéo An An về phía mình, hung hăng vạch áo cô ra.
Bị bất ngờ như vậy, Từ An An chỉ kịp thời vung một cú đấm vào mặt hắn. Cô sợ hãi kéo áo lại trước sự chứng kiến của hai người đàn ông, An An hét lên “Anh bị điên hả?”
Tôn Ngạo Minh ôm mặt, khẽ kéo lên một nụ cười mà chắc chắn rằng Từ An An sẽ không thể nhìn thấy rồi nhìn vị bác sĩ gật đầu nhẹ một cái.
“Tôi chỉ muốn xem một chút, hình xăm trên ngực trái của em có giống An An của tôi hay không thôi.”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#22
"Hình xăm...? Cô ấy cũng... "
Nét mặt An An tái mét lại, cô ôm chặt lấy áo của mình dựa người lên bức tường cạnh đó. Vị bác sĩ cầm sổ bệnh án nhìn về phía cô, Tôn Ngạo Minh chậm rãi hướng ánh mắt buồn bã xuống hai lòng bàn tay.
"Ừm, nhưng không giống nhau."
Nghe xong, An An mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Những điều mà vị bác sĩ kia nói lúc trước hiện tại đã làm cô bớt lo lắng hơn, nhưng rõ ràng kí ức của cô đã một lần nữa tái hiện. Đây không phải lần đầu tiên, mà đã là lần thứ hai cô nhớ lại. Chỉ là... Từ An An không tin, cô không muốn đối mặt, không thể...
"Được rồi, em về nhà đi."
Ánh mắt ngơ ngác của cô vẫn còn mông lung đôi chút, trên gương mặt chất chứa nỗi buồn của Tôn Ngạo Minh rốt cuộc là muốn nói với cô điều gì? Đến cả nụ cười lẫn ánh mắt kì lạ và lời nói của vị bác sĩ đó nửa là thật nửa là ảo.
Từ An An quay đầu, cô bước thẳng ra ngoài mà không nói thêm bất cứ lời nào.
Đổng Kiệt liền thở dài một hơi, lôi sổ bệnh án của Từ An An ra một lần nữa, lại nói "Cứ nói cho cô ấy biết, đằng nào cô ấy cũng phải nhớ ra."
"Không được, hôm nay cậu đã đả động đến trí nhớ của An An, cô ấy càng dễ kích động. Hiện tại... cô ấy dường như đã bị thay đổi toàn bộ kí ức cũ, bọn họ đã chèn vào những kí ức không có thực. An An không tiếp nhận quá khứ cô ấy từng trải qua, cưỡng ép là không nên."
Nghe xong, Đổng Kiệt lại thở dài thêm một hơi "Khó khăn nhất vẫn là thằng nhóc con nhà cậu, nó còn chẳng chịu nhận mẹ mình nữa kìa. Tôi thấy Từ An An cũng chẳng muốn làm thân với Tiểu Ngũ. Thằng bé dù gì cũng sắp lên năm tuổi rồi, khoảng thời gian cần mẹ nhất thì cô ấy lại vắng mặt."
Tôn Ngạo Minh nhướng mày ra phía ngoài cửa sổ, thực sự anh ta nói đúng. Tiểu Ngũ rất cần mẹ, nhưng hiện tại thằng bé và Từ An An lại quá xa cách. Cô không tiếp nhận, thằng bé lại càng không.
"Vị bác sĩ chính của ca mổ năm đó đâu?"
"Tôi cũng không rõ, lúc đấy tôi làm phó, ông ấy chắc nghỉ hưu rồi."
"Ông ấy từng nhìn thấy người đem Từ An An đi."
Nói xong, sự nghi vấn về gia đình Loliss càng làm hắn trở nên mơ hồ. Tên luật sư lấy bí danh Loliss đó cũng chưa từng để lộ ra gương mặt, đi đến toà án cũng bịt khẩu trang kín mít. Chỉ thấy được đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm và lông mi cong dài, ắt hẳn hắn ta là người ngoại quốc. Suy cho cùng, ánh mắt đó gợi hắn một chút quen thuộc, Từ An An mang màu mắt nâu trong trẻo, hai đôi mắt dường như...
"Thương hiệu Loliss Di đã đứng vững trên thị trường suốt mười mấy năm nay, ngoài đôi vợ chồng ra thì bọn họ chưa từng để lộ mặt cô con gái, con trai thì chỉ có ảnh chụp hồi nhỏ đến khi 15 tuổi tất cả đều được gỡ ảnh cậu ta xuống. Cũng vài năm trước, báo đưa tin con gái gia đình Loliss vì gặp tai nạn nên chấn thương não và phần phổi nên đã ngủ li bì nhiều năm, cũng làm dịu đi lý do vì sao cô con gái không xuất hiện. Trùng hợp là khoảng thời gian công bố tin lại vừa khít với thời gian Từ An An mất tích. Hôm trước khi tôi gặp An An, có hai người ngoại quốc muốn cô ấy về nước, nói cô ấy giống Loliss vittan, những gì cô ấy kể về quá khứ cũng y hệt báo viết. Nhưng An An phủ nhận rằng là bọn họ nhận nhầm người.”
Đổng Kiệt ngồi xuống ghế, vắt chân lên bàn thư thái nhắm mắt “Nếu ba người là một, thì cũng đừng để cô ấy phân thân nhiều như vậy, diễn ba vai mệt lắm. Mà kết quả cuối cùng, cô ấy phải cưới Hoàng Tử nước Anh, nhưng trước đó từng có chồng và một đứa con còn chưa kịp ly hôn đã bị bố mẹ ruột bế về nước. Tôn Ngạo Minh, cậu có dám đắc tội với họ không?”
Hắn lắc đầu, lạnh lùng đáp “Không dám, tôi không có gì trong tay ngoài tiểu Ngũ.”
Nghe mùi tự hạ thấp mình, Đổng Kiệt nhăn mặt, cười cười hỏi hắn “Bố mẹ cậu là ai hả? Cái gia sản kếch xù được cậu chôn dưới lòng đất mà nói không có gì là sao?”
Tôn Ngạo Minh bỏ ngoài tai những lời anh ta nói, hắn chậm rãi nằm xuống giường chợp mắt. Còn chêm thêm vài câu mà tiễn khách.
“Cậu lo cho chức bác sĩ của cậu đi, tôi mệt rồi, đi ra nhớ đóng cửa.”
“Cậu đừng giả nghèo vậy chứ, làm tôi cũng muốn nghèo như cậu.”
Đổng Kiệt đi rồi, Tôn Ngạo Minh khẽ động đậy cầm tờ báo ban nãy lên đọc lại một lần nữa. Đó là tờ báo của ba năm trước, nói về tin tức của con gái nhà Loliss, hắn đã xem xét rất kĩ càng, rồi lại nhìn ảnh của vợ chồng Loliss, An An trông có vẻ… giống mẹ cô hơn.
…
Chạy ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, Từ An An bắt xe về căn hộ của mình. Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, hình xăm trên ngực trái của cô từ đâu xuất hiện? Cô phải hỏi rõ ràng mới được!
Để yên lòng hơn, An An gọi điện thoại cho mẹ, dù biết ở bên đó bố mẹ đang rất bận vì thư mời của Hoàng Gia và sức nặng của phía trên ép xuống. Nhưng sự tò mò cùng khó chịu trong lồng ngực làm cô không tài nào yên tâm nổi.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói.”
“Sao vậy? Cục cưng à, con khoẻ không? Sống bên đấy thế nào rồi?”
Cô hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa xe, dùng tiếng Anh để giao tiếp “Con rất tốt, mẹ… hình xăm trên ngực trái của con là từ đâu mà có?”
Mẹ cô im lặng vài giây, thì thầm với người làm điều gì đó rồi mới quay lại trả lời cô “Vittan, anh trai con cũng có hình xăm như vậy. Trong gia đình Loliss, hình xăm là kí hiệu.”
“Mỗi hình sẽ khác nhau sao?”
“Vittan, “v” trên ngực trái. Buttan, “b” cũng vậy, nhưng cách viết và trang trí khác nhau.”
An An cúi đầu, một tay nắm chặt lấy vạt áo của mình. Cô nhỏ giọng trả lời mẹ “Con hiểu rồi, mẹ… vài ngày nữa con sẽ về nước. Bố mẹ giúp con đừng để người của Hoàng Gia tung ảnh tìm kiếm, con sẽ quay về giải quyết với họ. Mẹ và bố nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Ừm, con yêu. Người của Hoàng Gia không thể ép gia đình ta được.”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#23
"Người của Hoàng Gia không thể ép gia đình chúng ta được."
"Mẹ... con... con không muốn gả vào Hoàng Gia."
"Yên tâm, bố mẹ sẽ ngăn cản việc này."
"Vâng."
Cúp máy, Từ An An khẽ nhắm đôi mắt lại rồi thở ra một hơi mệt mỏi.
Taxi dừng trước khu căn hộ, An An trả tiền rồi rầu rĩ đi lên. Ngày mai còn có một vụ kiện, tối nay lại phải thức khuya để hoàn thiện các bằng chứng.
Tắm rửa, ăn tối thì cũng đã chín giờ, Từ An An vội vàng ngồi vào làm việc cho tới ba giờ sáng. Cô vừa leo lên giường thì đã ngủ say...
Sáng hôm sau, Từ An An đến toà án, vừa bước chân xuống ô tô đã thấy hai người đàn ông ngoại quốc túc trực sẵn ở đó. Nhìn ngó xung quanh, cô vội vàng đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang kín mít chỉ để lộ hai con mắt nâu sâu thẳm.
Vóc dáng mảnh khảnh, cùng mái tóc dài được chăm sóc tỉ mỉ kết hợp áo sơ mi trắng bên ngoài là chiếc áo khoác bomber số 97 xanh lá in sau lưng, áo màu đen có viền kẻ trắng hai bên cánh tay. Quần bò ống loe đi cùng chiếc giày cao gót màu đen càng làm tăng chiều cao của Từ An An.
Không may mắn, cô bị chẹo chân.
"Loliss Vittan!"
An An thẳng cẳng bỏ chạy, bọn họ đuổi theo cô tức tốc. Chạy đến một con hẻm gần đó, Từ An An dừng lại, cô quay lưng nhìn hai người đàn ông rồi ghét bỏ cất lời.
"Ngày mai tôi sẽ về nước, hôm nay để tôi hoàn thành nốt công việc."
"Cô lấy gì bảo đảm?"
Nghe thấy thế, Từ An An cắn môi, cô lôi trong túi ra một chiếc vòng ngọc có vẻ rất đắt tiền. Đây là chiếc vòng khi làm nhiệm vụ vô tình mua được ở chợ đen, cảm giác nó có một sức mê hoặc nên An An đã mua nó về.
"Cầm lấy, nó rất đáng giá... "
Một tên nhận chiếc vòng, còn cô bước qua bọn họ sau đó nghiến răng "Làm mất thì đừng trách tôi, cấm làm phiền tôi ngày hôm nay."
Từ An An nói xong liền một mạch đi thẳng.
Sau khi kết thúc vụ án, truy ra hung thủ cuối cùng và còn thẳng tay tóm gọn đường dây bán gái mại dâm, cô gái kia đã được thả tự do. Tuy rằng như vậy, nhưng cái bóng của quá khứ không thể khiến cô gái đó lấy lại được tự tin của bản thân.
“Yên tâm, video đó… chỉ còn là quá khứ. Cô cứ sống thật vui vẻ, đời còn dài mà sẽ có người đến bên chấp nhận cô.”
“Cảm ơn.”
An An nói hết sự thật cho cô gái đó biết, rằng bạn trai không hề có tình cảm với người phụ nữ kia. Nhưng cô gái chỉ gật đầu, cười một nụ cười rồi bỗng chợt bật khóc.
“Bạn trai cô rất hối hận cùng tự trách vì anh ấy không thể bảo vệ được người con gái mình yêu.”
“Cô gái, anh ấy… rất yêu cô.”
“Nhưng tôi rốt cục vẫn không đủ sự tự tin để đến bên anh ấy thêm lần nữa. Tôi rất sợ… sợ anh ấy thấy tôi kinh tởm, tôi nghĩ người như tôi cũng đã trở nên bẩn thỉu rồi.”
Đưa cho cô ấy chiếc khăn lau, Từ An An lôi trong túi xách ra một thỏi son cô mới mua ban sáng. Đặt vào lòng bàn tay cô gái, An An khẽ cười nhẹ, đôi mắt nâu trong trẻo nhìn vào ánh mắt đang ngập tràn buồn bã kia.
“Đừng lo lắng, dù thế nào cô cũng nhất định phải sống. Cuộc đời đẹp đẽ như vậy, không thể phí phạm, ông trời cho mình cơ hội sống là để mình thưởng thức những cái đẹp, cái ngon… Cô tô lên đôi môi một màu son mới, thay cho mình một bộ quần áo mới, rồi tất cả những gì đã trải qua sẽ bay đi hết. Không được bỏ cuộc! Nhất định không được!”
Cô gái nhìn xuống thỏi son màu đỏ ánh tím, nắp son còn đính một chiếc vương miện hình như được làm bằng kim cương. Cảm giác món đồ này đắt tiền, cô gái liền lắc đầu trả lại.
“Cảm ơn cô rất nhiều, tôi biết cô đã giúp đỡ tôi hết sức. Nhưng tôi không thể nhận món quà này được, quá đắt đỏ.”
An An vội vàng nắm lấy tay cô, nhét thỏi son vào “Không đắt, đó là kim cương giả. Sau này có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé!”
Vừa nói, cô vừa tất tưởi đứng dậy bỏ đi “Tôi là Từ An An, tạm biệt.”
Nhìn nụ cười tươi tắn trên môi của An An, cô gái hít sâu một hơi rồi cười đáp trả lại. Biết rõ An An nói dối mình, làm sao loại son này có thể giả kim cương được chứ. Mở nắp ra, màu son đỏ đất rất đẹp, thực sự… chỉ cần tô lên môi một màu son mới, khoác lên mình một bộ đồ mới thì sẽ trở nên khác sao?
…
Vụ kiện diễn ra xong thì cũng quá trưa, An An ăn nhanh một chiếc bánh mì cùng ly cà phê thơm nức mũi. Cô ba chân bốn cẳng chạy tới bệnh viện của Tôn Ngạo Minh, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Vũ Hân Hinh. Dường như thời gian quá cấp bách, và cực kì quý giá nữa.
“Alo, Hân Hinh… “
“Sao đấy?”
“Tớ… tớ phải về nước. Cậu hiểu mà, chuyện quốc gia đại sự không thể làm càn.”
Nghe thấy thế, trong lòng Vũ Hân Hinh bỗng nhiên có chút vui vui. Cô không tránh khỏi mừng rỡ “Thật sao?”
An An nhíu mày, nhưng cô không có thời gian suy luận nhiều. Có lẽ Vũ Hân Hinh là muốn cô cưới hoàng tử?
“Tớ biết cậu thích Tôn Ngạo Minh, nhưng cậu có chịu được cách anh ta coi cậu là cái bóng của cô vợ cũ không?”
“Tôn Ngạo Minh không phải người như vậy, dù sao thì anh ấy sẽ không làm tổn thương ai sâu sắc và tàn nhẫn đến mức đấy.” Vũ Hân Hinh siết chặt chiếc điện thoại, hai vai trở nên run rẩy lạ thường.
“Anh ta luôn coi mình là cái bóng đó, mặc dù giống nhau những rõ ràng tớ và cô gái ấy là hai cá thể khác nhau. Mệt thực sự ấy… “
“Thôi, tớ cúp máy đây. Ngày mai bay rồi, cậu ở lại giữ gìn sức khoẻ nhé!”
Vũ Hân Hinh lúc này mới thả lỏng đôi chút, vui vẻ đáp lời “Ừm, bảo trọng!”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#24
Tới bệnh viện, Từ An An cầm một bó hoa tươi đi lên phòng bệnh của Tôn Ngạo Minh.
Cô gõ cửa, tiếng người trong phòng vọng ra dõng dạc "Vào đi."
Bước vào trong, An An và hắn nhìn nhau, cô chậm rãi đi tới đặt bó hoa lên mặt bàn. Cô liếc nhìn Tôn Ngạo Minh, hắn vẫn chăm chú vào tờ báo mới sáng hôm nay. Khẽ liếc thấy tin tức máy bay rơi ở Thái Bình Dương. Từ An An bỗng dưng rùng mình, có chút sợ hãi.
"Anh... khoẻ hơn chưa? Vết thương... "
"Mai xuất viện được rồi. Vết thương cũng không quá nghiêm trọng."
Tôn Ngạo Minh đặt tờ báo xuống, cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm. An An ngồi ở ghế cạnh giường bệnh, cô gượng gạo gật đầu sau đó trả lời "Thế thì tốt rồi. Cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi, nếu có dịp tôi sẽ trả lại ơn cứu mạng của anh."
"Là em nói." Hắn quay qua nhìn cô.
"Tôi không thích nợ ân tình của người khác. Chỉ sợ sau này không có dịp trả ơn của anh, vậy thì tôi sẽ tặng anh một món quà coi như trả ơn vậy."
Tôn Ngạo Minh quay đầu, khàn giọng đáp "Không cần quà của em."
Từ An An cắn môi, cô nhăn mày khó chịu. Ngày mai về nước cũng chắc chẳng có mấy phần sẽ quay trở lại nơi này, mà hắn ta hách dịch như vậy khiến cô cũng trở nên khó xử.
"Ngày mai tôi về nước rồi, chưa chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau đâu."
"Về nước?"
Tôn Ngạo Minh chôn mắt tại vị trí của tán cây ngoài cửa, hắn khẽ miết lên vạt áo sau đó bình tĩnh nói tiếp "Chúng ta rất có duyên... tôi tin chắc rồi sẽ gặp lại."
"Vậy sao?" Cô gật gù, rồi nhìn xung quanh nghĩ cách chuồn khỏi.
Hai người không nói lời nào, An An dự tính sẽ ra về trong năm phút nữa. Lúc cô vừa đứng dậy thì Tôn Ngạo Minh quay đầu trừng mắt nhìn mình, sau đó hắn nắm lấy cổ tay cô kéo thẳng mà đè xuống giường.
"Gì... gì vậy?"
Bỗng dưng, một nụ hôn rơi trên cổ Từ An An, tiếp tục tới xương quai xanh rồi lên trên hôn tại má. Cô nghe thấy nhịp tim mình nhảy loạn lên, hai tay không biết phải bám víu chỗ nào, nhưng sự miên man cứ ập đến làm An An mơ hồ thở ra từng đợt.
"Em... là ai?"
Hắn thì thầm bên tai, Từ An An mở to mắt. Cô kháng cự nhưng không được, hắn dùng một tay nắm lấy hai tay cô đặt trước khuôn ngực săn chắc của mình, tay còn lại chống xuống bên tai cô. An An hốt hoảng muốn thoát ra, nhưng vừa nhìn Tôn Ngạo Minh cô liền chạm phải ánh mắt chất đầy bi thương đó.
"Tôi... là Từ An An, nhưng không phải Từ An An của anh. Tôi không biết những lời anh nói trước đây là thật hay giả, nhưng tôi hoàn toàn không có chút kí ức gì về anh."
Hắn hạ môi, cô liền lập tức tránh đi. Tôn Ngạo Minh cười phì một cái, sau đó khẽ khàng cất lời "Em không nói cũng không sao, được rồi, em về đi."
Cảm giác câu nói của Tôn Ngạo Minh chất đầy hàm ý, hắn đã phát giác ra gì rồi hay sao?
Rõ ràng cô che giấu thân phận kĩ càng tới vậy, làm sao có thể lộ ra được. Nếu như bên Hoàng Gia tung ảnh tìm người thì cô không thể ung dung đến hết ngày hôm nay như thế này được.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Em không cần biết."
Tôn Ngạo Minh buông tay, hắn bước xuống giường, đi đến chiếc ghế đối diện mà ngồi xuống. Chống một tay rồi hướng mắt nhìn về phía Từ An An đang rơi vào suy nghĩ. Tôn Ngạo Minh đúng thực không nhịn được nữa.
Nếu như hắn không biết cách kiềm chế lại, thì thằng em đã hư từ lúc nào chẳng rõ.
"Tôi đi đây."
Cô khẽ nhìn lại, rồi ngay lập tức chuồn thẳng.
Không một chút ngập ngừng mà phi về nhà, sau đó chuẩn bị hành lí để lên đường vào rạng sáng ngày mai.
Trước đó vẫn không quên gọi điện cho anh trai "Anh, mai anh có về nước không?"
"Em đoán xem hôm nay anh đã gặp ai?"
Sự tò mò dồn về, cô đặt ly nước xuống bàn rồi nhăn mặt hỏi "Anh nghĩ em là thần hả?"
"Tôn... Tiểu Ngũ."
"Cái gì? Tiểu Ngũ?" Cô hét lên đầy bất ngờ, tại sao chứ? Tại sao thằng bé lại tìm tới anh trai cô?
Đầu dây bên kia khẽ cười phì rồi từ từ đáp lời "Thằng bé nói với anh nó muốn kiện mẹ nó. Trông thằng bé có nét giống em đấy."
Cô xoa xoa hai thái dương của mình, rốt cuộc Tôn Ngạo Minh đã tra ra được gì rồi? Hắn biết cô là ai?
"Vittan, em đang giấu anh cái gì phải không?"
"Em... em... em không hiểu, anh trai, thực sự em chưa từng đến đất nước này sao?"
"Vittan, chúng ta là anh em, nhưng có một số việc... em không nên hiểu, càng không nên biết quá nhiều."
Cô im lặng, từ những câu nói đó An An đã hiểu ra vài phần. Những mảnh kí ức vụn vặt đó thực ra là sự thật. Kể cả lời Tôn Ngạo Minh và vị bác sĩ kia cũng là thật? Cô không hiểu tại sao phải giấu đi điều đó, tại sao phải lừa dối?
"Em về nước đi, An An, càng lún sâu vào em sẽ càng đau lòng."
Giọng nói cất lên đầy lo lắng, cô cúi đầu, nhưng làm sao có thể bỏ qua quá khứ mà sống tiếp được chứ?
Nếu thật sự cô từng có con, từng cùng với Tôn Ngạo Minh làm những điều gì đó. Thực ra cô rất tò mò, lại sợ hãi...
An An còn dám chắc rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng những lời anh cô nói ngày hôm nay thì càng chứng tỏ... quá khứ đã từng xảy ra ấy, cô không thể lãng quên, càng không thể mặc kệ.
"Đau lòng sao? Có phải anh biết tất cả đúng không? Anh cũng lừa gạt em?”
Cô cuộn chặt tay, bóp lấy ly nước trên bàn. Trong lòng dội lên cơn giận dữ, từng đó năm, vậy mà lại đem cuộc đời của cô ra lừa mình dối người. Rốt cuộc, thứ khiến cô càng lấn sâu sẽ càng đau lòng đó là thứ gì?
Phía đầu dây bên kia, anh vẫn ôm lấy tiểu Ngũ để thằng nhóc ngủ trên đùi mình. Ai ngờ được, đây chính là cháu trai cơ chứ, em gái sinh ra một cu cậu đáng yêu lại nhanh nhẹn như vậy, muốn đẩy ra xa thực lòng không nỡ.
Dù sao thì, đây chính là máu mủ của gia tộc.
“Anh không thể trái lại lời bố mẹ, tất cả mọi người ngay từ đầu đều không muốn chuyện này xảy ra. Nếu đến lúc đó em không chịu nổi, An An à… em chính là không nên nhớ lại.”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#25
"Nếu đã như vậy, em lại càng dám đặt cược... em chắc chắn sẽ không đau lòng!"
"Loliss Vittan!!! Chuyện của em bây giờ chính là hôn ước, em hiểu không? Vittan, nếu như em đối với lời nói của anh không muốn nghe thì em có thể bước tiếp."
An An hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi trả lời "Rốt cuộc là đã xảy ra cái gì? Anh... "
"Về nước đi, ngày mai anh cũng bay về. Anh cúp máy đây."
Nói xong câu đó, tiếng tút tút tút kéo dài làm Từ An An bỗng tức giận. Cô thực sự không thể chịu nổi cảm giác mình ở giữa và bị người ta lừa gạt như vậy.
Tôn Ngạo Minh?
An An gọi điện cho hắn, nhưng Tôn Ngạo Minh không hề bắt máy.
Ngay ngày hôm sau, chuyến bay cất cánh theo kế hoạch, An An đem nỗi nhớ thương đất nước này bay đi. Thời gian ở đây không dài, nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc và gần gũi. Có lẽ, do bọn họ thực sự rất có duyên.
Cuối cùng cũng hạ cánh, cả quãng đường cô chỉ suy nghĩ xem nên nói với bố mẹ thế nào. Quá khứ của cô, những việc mà đã bị bọn họ chôn vùi, rốt cuộc đau đớn tới đâu.
Chiếc xe ô tô thể thao màu xanh ngọc đậu sẵn để đón Loliss Vittan, cô biết nên đã đi tới.
Mở cửa xe ra, nhưng bên trong xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. An An ngơ ngác nhìn hắn ta từ từ cởi khẩu trang ra, tóc mái chẻ đôi chấm dài xuống mi mắt lộ rõ màu mắt xanh nước biển nhàn nhạt. Nụ cười làm điên đảo chúng sinh đó khiến Từ An An hốt hoảng. Cô hét lên giận dữ.
"Tại sao anh ở đây?"
"Vittan, em là vị hôn thê của tôi."
Cô đóng rầm cửa lại, phẫn nộ kéo vali rời đi. Đi được vài bước thì bị hai tên đàn ông ngoại quốc kéo lại ép cô vào trong xe.
"Biến ra, các người ép tôi."
"Xin lỗi, chúng tôi không thể chống lại lời hoàng tử."
Bị đẩy vào, cô ngã nhoài lên người hắn ta. Từ An An vội vã đẩy hắn, cô ngồi dậy ngay ngắn, tức giận vuốt lại mái tóc dài của mình.
"Em trông vẫn đáng yêu như ngày nào nhỉ?"
"Thomus, anh nên nhớ anh từng đá tôi như thế nào. Bây giờ lại mặt dày theo sau tôi!"
Chiếc xe chuyển bánh, An An ngước mắt ra ngoài cửa sổ. Thomus tiến lại gần cô, khẽ dùng tay chạm lên mái tóc cô rồi thủ thỉ. Ánh mắt hắn ta nhìn An An đầy cưng chiều.
"Vittan, kết hôn với người trong Hoàng Gia có gì không tốt sao? Em sẽ trở thành nữ hoàng là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Cô quay ra nhìn Thomus, đập vào mắt là bản mặt đê tiện đó. An An vung thẳng một cú đấm từ dưới cằm đi lên, làm Thomus nghiêng người. Cô thở ra một hơi, sau đó không kiêng dè gì cất lời chửi mắng.
"Tôi cần hả? Thứ đàn ông như anh thì biết yêu bao nhiêu em cho vừa, anh mà yêu tôi, tôi đi đầu xuống đất."
"Anh thấy em rất thú vị. Ngay từ đầu đã muốn trêu em một chút, em dám nói em chưa từng yêu anh không?"
Hắn ta cất lời không một chút dè dặt, cô muốn nhét thẳng cái giẻ vào miệng Thomus.
Từ An An liếc đểu hắn một cái, rồi chán đời đáp "Dám, tôi vì sao phải yêu loại người như anh chứ?"
"Được, em nói dối rất giỏi."
Cô chưa kịp đáp lời, Thomus liền nói tiếp "Dù sao thì em vẫn sẽ về bên tôi."
“Anh vì cái gì mà ép buộc tôi?”
“Vì tôi yêu em, muốn em là của mình tôi.” Thomus nhìn An An, đôi mắt cuốn hút ấy như muốn nuốt trọn cô vào trong.
An An nhếch mép, những lời như vậy nghe thật êm tai và ngọt ngào. Tại sao từ miệng hắn ta phát ra lại trở nên kinh khủng đến vậy chứ?
Chán không muốn trả lời, cô lôi điện thoại ra lướt lướt, Thomus ban đầu nhìn cô chăm chú sau đó cũng tò mò muốn biết cô lướt cái gì, hắn ta liếc mắt. An An lập tức tắt điện thoại, cô nhìn sang Thomus, lạnh lùng nói.
“Tôi về nước để từ chối hôn ước. Không có cưới với xin gì hết!”
“Thật muốn nhìn dáng vẻ nóng bỏng của em trên giường.” Hắn vẫn đê tiện cất lời.
Từ An An nhìn Thomus đầy ghét bỏ, cô thật muốn chôn vùi anh ta xuống mười tám tầng địa ngục!
“Anh im đi, tôi ghét anh còn nhiều hơn cả quý anh đấy!”
“Em nói thế anh buồn lắm.”
Cô liếc mắt đi chỗ khác, khinh bỉ thầm nói “Cho buồn chết anh đi.”
Lúc này cô mới phát hiện đây là đường đến Hoàng Gia, An An vội vàng quay sang Thomus, hốt hoảng “Tại sao đến đây?”
“Bố mẹ và anh trai em đều đến rồi, có ai ăn thịt em đâu.”
Nghe thấy thế, An An mới dịu lại cơn lo lắng. Cô giữ chặt chiếc điện thoại sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt. Thomus chỉ cười khẩy một cái, rồi ung dung dựa lưng nhắm mắt.
Xe ô tô vào trong khuôn viên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước trên hành lang phía đối diện. Nhưng không hề nhìn thấy mặt, An An vội xuống xe, chẳng biết phải đi đầu thì Thomus liền kéo tay cô quay ngược lại để đi đường khác.
“Tôi muốn gặp gia đình của tôi.”
“Họ ở đằng này, tôi đang dẫn em đi chứ em biết chỗ nào hả?”
Cô không nghĩ hắn sẽ tốt đến mức đấy “Anh đừng hòng dở trò đồi bại với tôi.”
“Nếu muốn thì tôi làm lâu rồi.”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#26
"Thiết nghĩ em không nên kháng cự như vậy, chắc chắn em biết rõ làm thế nào để có lợi cho đôi bên."
"Ý anh là... các người uy hiếp gia đình chúng tôi?"
Thomus không trả lời, An An liền vung tay ra, cô căm phẫn chửi mắng "Muốn củng cố địa vị và thế lực phải không? Công tước mới lên có mưu đồ làm phản, vương thất muốn đứng vững nên mới ép buộc gia đình chúng tôi, đúng chưa?"
"Đó là chuyện của họ, tôi không hề quan tâm."
An An cười nhạt, cô nhìn lên Thomus "Nực cười."
Đi tới phòng chính, An An vừa vào liền thấy rất nhiều người trong một căn phòng.
Cô liếc nhanh, mẹ và bố đều đang ngồi tại vị trí đối diện, quốc vương ngồi ở vị trí cao nhất, tiếp sau đó...
"Tôn Ngạo Minh?"
Cô hết sức ngạc nhiên, bọn họ chạm mặt, hai ánh mắt giao nhau. Từ An An bị Thomus kéo tay đi đến trước mặt quốc vương, An An lúng túng theo hắn.
"Bọn con tới rồi."
"Vittan, cô và công tước rốt cuộc là có chuyện gì? Đấy có phải lý do để cô từ chối hôn ước hay không?"
An An không hiểu chuyện, cả Thomus cũng không hiểu gì cả. Hai người họ nhìn xung quanh, bỗng dưng cô trông thấy Tiểu Ngũ bò ra từ gầm bàn rồi leo lên đùi của anh trai mình.
"Chuyện... chuyện gì?"
Mẹ cô nhìn An An, đẩy đẩy một tệp giấy tờ về phía mình. Cô nhận được, rồi nhìn vào trong tờ giấy, đây là bản xét nghiệm ADN cùng với những tấm ảnh cô và Tôn Ngạo Minh chụp chung.
An An giật mình, cô khó hiểu quay ra nhìn mọi người rồi lại nhìn vào tờ giấy. Tên là của cô cùng với Tôn Tiểu Ngũ, có quan hệ ruột thịt.
Nhìn tới đó, cơn đau đầu của cô lại dội đến. An An ôm lấy đầu mình, Thomus giật lấy bản xét nghiệm, cau mày cất lời.
"Vittan? Vittan từng mang thai và đã có con?"
Không một ai đáp lại lời hắn ta, Từ An An nhắm chặt mắt lại, cô dựa người vào mép bàn. Một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu cô, mẹ bắt đầu lo lắng chạy tới đỡ An An. Không ngừng gọi tên Vittan.
Những hình ảnh từ rất rất lâu trước đó hiện về, cô nhớ lại ngày bé, ngày vừa đến trại trẻ mồ côi. Một người phụ nữ đã ôm cô vào lòng, An An thì bật khóc nức nở nghe lời phụ nữ đó nói.
"Con là trẻ mồ côi, từ nay về sau, tên của con là Từ An An."
...
"Tại sao bố mẹ lại bỏ con?"
...
"Tại sao... bố mẹ lại không cần con?"
...
Một mình ngồi trong góc của căn phòng, tất cả những đứa trẻ ở đây đều giống mình, những câu hỏi năm đó cô thực sự muốn hỏi bố mẹ. Tại sao… lại bỏ rơi cô?
Từ An An của năm năm tuổi đó, đã bắt đầu sống đơn độc, cô giả vờ như không buồn bã, hoà đồng vui vẻ chơi cùng các bạn.
Kéo dài suốt bao nhiêu năm, bao nhiêu lần bật khóc, bao nhiêu lần tan học nhìn thấy các bạn nhỏ có bố mẹ tới đón. Bao nhiêu lần muốn ăn một que kem hay một gói bim bim lề đường, nhưng quay đầu túi tiền trống rỗng, xung quanh không có lấy một người thân.
Cô bỗng chợt bừng tỉnh, đối diện với gương mặt đang đầy rẫy sự lo lắng của mẹ. Khoé mắt Từ An An chảy ra hàng lệ dài, cô muốn hỏi mẹ, nhưng lại quay đầu đi chỗ khác rồi cầm lấy đống giấy tờ trong tay Thomus.
Đúng lúc, tờ giấy cuối cùng rơi xuống mặt bàn, Thomus nhanh tay nhặt lên trước. Thứ khiến hắn ta mặt mày tái mét chính là giấy kết hôn của Từ An An và Tôn Ngạo Minh.
“Sao vậy?” Quốc vương nhìn Thomus, nhíu mày hỏi.
“Cô ta đã kết hôn rồi.” Hắn ta quát lên, sau đó tức giận ném tờ giấy về phía Từ An An.
Mọi người đều hoảng hốt nhìn về phía cô, riêng Tôn Ngạo Minh lại bật cười vui vẻ.
“Có vẻ Hoàng Gia chọn nhầm người rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Tôn Ngạo Minh nói xong, An An cũng không phản kháng, sự im lặng của cô khiến cho mọi người ngầm hiểu, Từ An An đã khẳng định lời nói kia là sự thật.
“Công tước, chuyện này… “
“Tôi từng bị tai nạn và mất đi trí nhớ, bây giờ tôi nhớ lại rồi, anh ấy là chồng tôi, tôi cũng đã có con. Các người còn muốn ép buộc tôi nữa sao?”
Nghe thấy điều đó, Tôn Ngạo Minh có chút ngỡ ngàng, làm hắn nghĩ cô sẽ cãi lại, hừng hực phản kháng. Nhưng không, cô thông minh hơn hắn nghĩ.
Quốc vương như bị tạt một gáo nước lạnh, ông khẽ hắng giọng rồi trả lời “Vittan, trước đó không xảy ra những chuyện này. Chính cô cũng không hề nói ra.”
“Ý ngài là gì? Muốn tôi bỏ chồng bỏ con để thực hiện hôn ước hay sao?”
Ánh mắt giận dữ nhìn về phía quốc vương, Từ An An siết chặt lấy tờ giấy trong tay mình. Cô sẽ thoát được hôn ước nhờ chuyện này, nhưng những điều anh trai nói hôm trước làm cô có chút lo lắng trong lòng.
“Nếu như vậy, được rồi… chuyện này ta sẽ không nhắc lại. Nhưng rất mong, công tước hãy nể mặt ta đừng quá đà.”
“Quốc vương, tôi chỉ cảm thấy ngài già rồi không còn thông thái. Đến hôn ước ngài còn ban nhầm, ngài thử nghĩ xem… chiếc ghế đó… “
“Công tước, ngài đang đi quá giới hạn của mình rồi. Ta gửi lời xin lỗi tới gia đình Loliss và công tước về sự sai sót này. Nếu không còn chuyện gì, người đâu, tiễn khách.”
Thomus nắm lấy tay quốc vương, nhăn mày hỏi “Không thể như vậy, tại sao cha phải nhường tên công tước mới lên chưa đầy bảy ngày kia chứ?”
“Im mồm cho ta, mau về làm tốt bổn phận của con đi!”
Nói xong, quốc vương tức giận bỏ ra ngoài, Từ An An nhìn xuống tờ giấy đã bị mình nắm cho nhăn nhúm. Thomus quay lại nhìn An An, cô ngẩng đầu nhìn hắn ta, sau đó Thomus liền quay đi bỏ ra ngoài cùng cha mình.
Bố mẹ Loliss đến ôm lấy con gái, Vittan đẩy bọn họ ra. Cô nhìn thấy tiểu Ngũ và anh trai mình, rồi lại nhìn đến Tôn Ngạo Minh. An An hít sâu một hơi cất lời “Tôi muốn nói chuyện riêng cùng anh.”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#27
“Tôi muốn nói chuyện riêng cùng anh.”
Bố mẹ cô không hiểu, vẫn nghĩ những tờ giấy kia là ứng phó trước mắt, cho rằng đó là giả. Nhưng so với thái độ của con gái thì bọn họ đã phát giác ra điều gì.
Từ An An ngồi vào trong xe ô tô cùng Tôn Ngạo Minh, trong tay cô vẫn giữ những tờ giấy ban nãy. An An hít sâu một hơi, cô có chút do dự, nhưng suy cho cùng rồi cô sẽ phải đối diện với sự thật. Không ai có thể nói dối cô mãi mãi như vậy được.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi. Lần đó là tôi nói dối anh, tại… tôi không muốn ai biết chuyện này.”
“Tôi cứu em hai lần, lại muốn xem em trả ơn tôi như thế nào.”
Hắn nói, ánh mắt nhìn cô đầy yêu thương. Tôn Ngạo Minh thở dài một hơi, sau đó xoè bàn tay ra trước mặt cô, nói “Trả đồ lại cho tôi.”
An An lúng túng, cô nhìn hắn rồi lại nhìn xuống tay hắn. Mãi mới hiểu ra ý đồ trong lời nói của Tôn Ngạo Minh, Từ An An đưa những tờ giấy kia cho hắn rồi gượng gạo quay đầu.
“Tôi không hiểu tại sao anh làm như vậy. Cũng không tin trên đời này có người giống tôi đến thế.”
“Em có thể không tin.” Tôn Ngạo Minh đáp lời, nhìn xuống tờ giấy đăng kí kết hôn, ngón tay trỏ của hắn khẽ miết lên dấu vân tay của An An rồi lặng lẽ cất vào trong túi áo.
“Hôm trước anh trai tôi đã nói ám chỉ điều này, tôi cũng nhớ ra một phần nhỏ của quá khứ trước đây. Tôi biết anh gạt tôi, làm gì có ai giống nhau đến như vậy, Tôn Ngạo Minh, rốt cuộc lời nào của anh là thật?”
Tôn Ngạo Minh quay sang nhìn cô, cười nhẹ một cái đầy ẩn ý. Hắn im lặng khiến lòng cô càng rối như tơ vò, nếu là trước đây cô chắc chắn không muốn nghe những lời này, vì đơn giản cô khẳng định đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng những kí ức đó một lần nữa xuất hiện, cả câu nói mập mờ của anh trai khiến An An trở nên tò mò.
Nếu như là thật, cô không muốn đánh mất đi quá khứ của mình.
“Anh nói đi.”
“Tôi phải nói gì thì mới vừa lòng em đây?”
“Anh biết quá khứ của tôi phải không? Tiểu Ngũ là con trai tôi thật sao? Anh… là chồng tôi?”
Tâm trạng cô hiện tại rất kích động, Tôn Ngạo Minh quay mặt đi chỗ khác. Hắn chậm rãi trả lời “Giả thôi, em không cần phải bận tâm như vậy.”
“Giả? Không thể nào! Tôi từng nhớ tôi gặp tai nạn xe, lúc đấy cơn đau ở bụng rất kinh khủng, tôi thấy rất nhiều máu, và một người phụ nữ.”
Nghe đến đây, Tôn Ngạo Minh mới lay động ý nghĩ, hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh “Tôi không biết, có lẽ đấy là tai nạn khiến em mất trí nhớ.”
Từ An An tức giận nhìn hắn, cô vội vàng kéo lấy tay Tôn Ngạo Minh, lớn giọng “Xin lỗi vì không nhớ ra anh là ai, nhưng tôi tin chắc… sẽ có một ngày tôi lấy lại được quá khứ của mình.”
Lúc ấy, hắn chậm rãi quay đầu liền đối diện với đôi mắt nâu trong trẻo đó đang kiên định nhìn mình. Tôn Ngạo Minh bỗng chốc cảm thấy trái tim như được khâu vá, vết thương trong lòng hắn, đã rất lâu rồi, Từ An An… hắn đã chờ cô rất lâu rồi…
Hắn muốn ôm lấy cô, nhưng Từ An An đã đẩy cửa ô tô đi mất. Vụ tai nạn của hơn hai mươi năm về trước, cái chết không rõ ràng của bố, hắn không muốn Từ An An biết. Nhưng cái giá phải trả cho một kẻ giết người, Tôn Ngạo Minh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
“Công tước, bước tiếp theo phải làm gì?”
“In lên trang nhất tạp chí.”
“Vâng. Nhưng nếu làm vậy là đường đường đối đầu với quốc vương.”
“Không cần vương vị!”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#28
Từ An An trở về nhà, vừa vào phòng khách cô đã thấy mọi người ngồi chờ sẵn.
“Vittan… “
Mẹ cô chạy đến kéo lấy tay cô, Vittan nhìn mẹ rồi cúi đầu xuống. Ngồi xuống ghế giữa mẹ và bố, anh trai ngồi phía đối diện, tay vẫn ôm tiểu Ngũ. Vittan ngạc nhiên nhìn thằng bé, rồi khó hiểu nhìn lên anh trai.
“Vittan, đứa bé này trông thật giống con.”
Tiểu Ngũ nghe không hiểu ngôn ngữ này, thằng nhóc ngước nhìn mọi người bằng ánh mắt to tròn đen láy, cất lời “Bà ơi, cô An An là mẹ của con.”
“Mẹ?” Bà nhìn tiểu Ngũ rồi nhìn sang Vittan.
Vì cùng chung dòng máu nên bà hiểu tiểu Ngũ nói gì, Vittan vẫn im lặng không đáp. Lúc đấy bố cô mới cất lời “Ngài công tước hôm nay đã giúp chúng ta, sau này quan hệ cũng phải ôn hoà.”
“Mọi người đang giấu con điều gì phải không?”
“Vittan… “
Mẹ cô khựng lại, ánh mắt có chút lo sợ.
“Con nhớ ra rồi, nhớ cả ngày hôm đó con bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện. Rốt cuộc cái vụ tai nạn vớ vẩn mọi người bịa ra là có ý gì?”
Ánh mắt bất lực nhìn người nhà, Vittan cuộn chặt tay lại. Cô muốn nghe sự thật, không muốn mình như một kẻ ngốc chẳng biết đâu là thật đâu là giả.
“Không phải vậy… “
Mẹ cô lắc đầu, hốt hoảng nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Vittan. Cô quay mặt đi, buồn bã nói “Mẹ, con biết ai cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng đến nỗi bỏ rơi con của mình thì con thật không thể hiểu nổi. Mẹ muốn con giống mẹ, bỏ rơi con của mình sao? Tiểu Ngũ là con của con, là đứa bé con mang nặng đẻ đau, đó là cháu của bố mẹ mà?”
“Những gì trong tờ giấy đó là thật sao?”
“Đúng vậy, lúc con còn ở châu Á, vô tình gặp gỡ ngài công tước. Con cũng không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình thế khó xử này, con tin mọi người sẽ không nói dối con nên xua đuổi ngài ấy. Đến khi vị bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật của con năm đó nói ra sự thật con đã từng sinh con và bị tai nạn con vẫn không tin, vẫn một mực tin những lời nói đến từ người thân. Tại sao? Tại sao phải nói dối con chứ?”
Vittan bật khóc, cô nhìn mẹ mình rồi nhìn bố. Cô không dám nhìn tiểu Ngũ nữa, không dám nói với thằng bé “Cô là mẹ con.” Mặc dù cô không thể nhớ ra nhiều thứ, không nhớ cô từng mang thai thằng bé như thế nào. Nhưng cô đối với tiểu Ngũ luôn có một cảm xúc rất đặc biệt, hiện tại lại luôn thấy áy náy trong lòng.
Tiếng chuông cửa bất ngờ reo lên, người giúp việc đón người vào trong.
“Là ngài công tước tới nhà.”
Bọn họ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Tôn Ngạo Minh. Vittan quay đầu nhìn hắn, Tôn Ngạo Minh điềm nhiên nhìn lại sau đó hắn được người hầu dẫn đường ngồi vào vị trí ghế cao nhất.
“Ngài công tước… có chuyện… “
“Tôi đến đón con trai.”
Buttan bế tiểu Ngũ đang ngồi trên đùi mình đặt xuống đất, nhưng thằng bé nắm lấy tay anh không chịu buông. Còn bĩu môi khóc rống lên, đôi mắt ngập tràn nước nhìn lên Buttan, môi nhỏ chúm chím khẽ cất lời.
“Không, cháu không về với bố đâu. Bố lừa cháu.”
Mọi người không hiểu thằng nhóc nói gì cả, Tôn Ngạo Minh hướng mắt về phía Vittan, hắn mỉm cười sau đó nói “Tiểu Ngũ, con muốn ở lại với mẹ con phải không?”
Cô nghe xong có chút hốt hoảng, nuốt xuôi xuống một ngụm nước bọt.
Bỗng dưng tiếng nói của Tiểu Ngũ vang lên “Con không cần mẹ nữa, nếu mẹ yêu tiểu Ngũ như vậy, tại sao không đến tìm con.”
Trong lòng cô dội về nỗi chua xót, cơn đau nhức lại bắt đầu hành hạ. Nghe thằng bé nói làm trái tim cô khựng lại, nuốt về một câu chẳng thể cất lời.
Bố mẹ Vittan khó xử nhìn sự việc diễn ra, Buttan khẽ đưa tay xoa xoa đầu thằng nhóc. Đôi mắt màu xanh dương hiền dịu bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn kia.
“Nhóc con, không được thấy cô gái nào xinh đẹp là sẽ nhận làm mẹ. Người mẹ thật sự của nhóc sẽ buồn lắm đó.”
“Vậy làm sao để biết ai là mẹ của cháu?”
Ánh mắt mong chờ hướng về người đàn ông cao to trước mặt. Tôn Ngạo Minh một tay chống cằm, khẽ nhắm mắt lại. Phía đối diện Vittan đang bám víu lấy thành ghế, bố mẹ đều đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó và không kịp để ý tới cô.
“Mẹ ấy à, sẽ đối xử với cháu không giống những bạn nhỏ khác. Mẹ sẽ sẵn sàng bảo vệ cháu… “
Tiếng người ngã xuống đất, lúc này họ mới để ý rằng Vittan đã ngất lịm đi. Trán cô rịn ra mồ hôi chảy dài xuống hai thái dương, gương mặt tái nhợt mất hồn sắc. Tôn Ngạo Minh hốt hoảng chạy tới đỡ Vittan để cô nằm lên tay mình, bố mẹ vội vã gọi bác sĩ tới nhà. Buttan ôm lấy Tiểu Ngũ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Vittan, thằng nhóc chỉ biết tròn mắt nhìn và không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người nói với nhóc, Từ An An là mẹ của nhóc, nhưng rõ ràng cô An An không hề thích mình như những người mẹ khác. Nó lại vùi đầu vào hõm cổ của Buttan, tay bám lấy bờ vai rộng đó.
…
“Sao rồi?”
“Não của cô ấy đang dần khôi phục trí nhớ, chỉ là quá trình lấy lại sẽ khá khó khăn vì não bị chèn ép lâu năm. Mọi người nên kể và cho cô ấy xem những thứ của quá khứ để dễ dàng hơn.”
Bác sĩ chậm rãi cất lời, sau đó kê vài đơn thuốc bổ cho Vittan để lại.
“Con bé… bao giờ tỉnh lại.”
“Để cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy đang chịu cú sốc nên bất tỉnh. Mọi người nên dịu dàng đối xử, không nên để cô ấy kích động.”
Bà dựa lưng vào người ông, nhìn con gái đang nằm trên giường mà lòng đau nhói. Một lần nữa bọn họ lại lừa cô, sai lầm của quá khứ lại muốn dùng sai lầm khác để bù đắp vào.
Bác sĩ rời đi, Tôn Ngạo Minh ngay lập tức nắm lấy tay An An rất chặt. Hắn quay sang nhìn hai người họ, trầm giọng “Vì sao lại bỏ rơi cô ấy?”
“Chuyện này… công tước… ngài… “
“Ngài Loliss, cô ấy là vợ của tôi, là con gái của hai người. Năm đó các người đem cô ấy đi, có biết đã làm cho một đứa bé thiếu đi mẹ không?”
“Nếu chúng tôi không mang con bé đi, có lẽ con bé đã chết rồi.”
Tôn Ngạo Minh gầm lên, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn về phía họ “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cô ấy chết!”
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#29
"Công tước, thực tình lúc đấy chỉ còn cách là mang con bé về nước. Tôi cũng không cố ý muốn ngăn cách mẹ con họ."
"Đúng vậy, chúng tôi lúc đấy rất rối. Cũng là mới biết tin tìm thấy con gái, vì quá xúc động nên... "
Bà hai mắt đỏ hoe nhìn Tôn Ngạo Minh, tình thế rối ren, bọn họ cũng không muốn chia rẽ tình mẫu tử. Nhưng là chẳng còn cách nào khác, nếu như đưa An An đến muộn hơn, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ sống trong dằn vặt!
"Là ai báo cho hai người cô ấy gặp tai nạn?"
Hai bọn họ nhìn nhau, bố Vittan ngập ngừng nói "Là thám tử bọn tôi thuê tìm."
Hắn nghe xong thì không hỏi nhiều nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu rồi nhẹ giọng "Hai người ra ngoài đi, bao giờ cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi."
"Nhưng... " bà không muốn đi, dù sao đó là con gái bà, làm sao có thể bỏ mặc được chứ.
Nhìn tình hình hiện tại, ngài Loliss vẫn miễn cưỡng kéo bà đi ra để lại hắn cùng Vittan trong phòng.
Tiếng cửa vừa đóng, Tôn Ngạo Minh liền hít sâu một hơi rồi khẽ đưa tay chạm lên mái tóc cô sau đó nhẹ nhàng nói "Họ đi rồi."
Lúc này, khi An An vừa mở mắt, hai hàng lệ bèn tuôn rơi. Cô nghe thấy trái tim mình đang đau âm ỉ, gương mặt Tôn Ngạo Minh càng làm cô tự thấy ân hận.
An An cắn môi, cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, tay phải vẫn bị hắn nắm chặt và không có ý buông tay. Từ An An và Tôn Ngạo Minh nhìn nhau, cô không biết phải mở lời như thế nào, không biết cảm xúc của mình nên vui hay buồn nữa.
"Tôn Ngạo Minh, chúng ta... lại gặp nhau rồi."
Hắn không hiểu cô nói gì, ngước ánh mắt nhìn cô gái đang ngồi trên giường nhìn mình.
An An bỗng dưng cúi mặt, vài giây sau cô liền nức nở bật khóc, Tôn Ngạo Minh sốt sắng, nhưng hắn vẫn chẳng biết và hiểu chuyện gì đang sảy ra. Vội đứng dậy đưa cho cô khăn giấy, thì bỗng nhiên một cái ôm ngang bụng làm Tôn Ngạo Minh đứng hình.
"Em... bị gì vậy?"
"Đồ con lợn, em nhớ anh muốn chết đi được. Huhu... "
Câu nói đó cất lên khiến hắn bừng tỉnh, gỡ hai tay cô khỏi thắt lưng của mình. Từ An An vừa ngồi dậy đã ngay lập tức bị đè lại giường mà đón nhận màn chào đón từ Tôn Ngạo Minh, hắn ngậm lấy môi cô, ép sát cơ thể cường tráng lên thân hình nhỏ nhắn của Từ An An.
"Ưm... "
Hai tay cô bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, môi đón lấy từng nụ hôn mạnh bạo của hắn đem đến. Tôn Ngạo Minh muốn nuốt trọn đôi môi ngọt ngào đó, khi nghe xong câu nói đó, hắn hận không thể cắn chết An An. Nỗi nhớ nhung giờ đây được Tôn Ngạo Minh trả lại lên thân thể của cô gái nhỏ. Hắn cắn lấy vành tai cô, hôn lên cổ cô một dấu ấn yêu thương, ngửi thật kĩ mùi hương trên người của An An.
"Minh... anh sắp hoá sói đấy à?"
“Em… nhớ lại tất cả rồi sao?”
Cô bật cười “Em nhớ anh mà.”
Tôn Ngạo Minh không che dấu nổi sự vui sướng, hắn chống tay nhìn xuống cô gái nằm dưới thân. An An ngước đôi mắt to tròn lên đối mắt với Tôn Ngạo Minh.
Khi hắn chuẩn bị rời giường để thông báo tin vui này thì An An giữ hắn lại, cô quàng hai tay lên cổ hắn, khẽ luồn ngón tay qua kẽ tóc “Từ từ, em nhớ được người tông trúng em năm đó.”
“Là ai?” Hắn vội vàng hỏi, dường như không thể đợi được nữa.
Cô ngập ngừng, ngay tức khắc quay mặt đi. Mi mắt khẽ nhắm hờ lại càng làm Tôn Ngạo Minh thêm phần giận dữ.
Hắn ôm lấy cô vào lòng, trấn an “Đừng lo, anh sẽ không tha cho kẻ đó!”
“Nhưng mà đó chỉ là tai nạn.”
“Em nghĩ gì vậy? Người đưa em vào bệnh viện là một thanh niên. Còn hung thủ thì không có chút tung tích, đường vắng, camera đã được hắn ta xử lí cắt vĩnh viễn đoạn video gây án và không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. Em nghĩ xem?”
Từ An An nghe thấy vậy, sự thất vọng lại càng nâng lên. Sự lạnh lùng của người đó vào ngày hôm ấy, cùng đôi mắt chán ghét đóng cửa xe rời đi. An An túm lấy áo Tôn Ngạo Minh ngày một chặt hơn, cô thủ thỉ cất lời, vùi đầu vào lồng ngực của hắn.
“Là Vũ Hân Hinh.”
Cô cảm nhận được lực ôm của hắn ngày càng siết chặt. An An biết rõ hắn tức giận hơn bất cứ ai, cô nhẹ đầy người Tôn Ngạo Minh ra, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn “Bỏ qua chuyện đó, em muốn gặp con trai của chúng ta.”
Lúc này đôi đồng tử của Tôn Ngạo Minh mới dãn ra, hắn kéo tay An An đi đến phòng khách.
Nhìn thấy tiểu Ngũ cùng anh trai mình đang vui đùa. An An có chút nhói lòng, cô bắt đầu lo lắng, ngập ngừng bước tiếp rồi dừng hẳn lại.
“Em… em dù sao cũng biến mất lâu như vậy, tiểu Ngũ chưa thể nào chấp nhận được em lại là mẹ của nó.”
“Đừng lo, thời gian còn rất nhiều mà.”
Hắn nhìn cô đầy yêu thương sau đó tiếp tục dắt tay An An tiến đến.
Dường như thằng nhóc nghe thấy tiếng động liền quay đầu thì nhìn thấy bố mình. Nó ngay lập tức chui vào lòng Buttan, anh trai cô ngoái đầu nhìn bọn họ, hốt hoảng nói “Giật mình, em tỉnh lại từ lúc nào thế? Ngài công tước với em gái tôi có vẻ rất gần gũi nhỉ?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
“Ồ, có nên gọi tôi hai tiếng anh rể chưa?”
“Anh rể!” Hắn không ngần ngại trả lời, còn cực kì thích thú.
An An nhìn tiểu Ngũ, thằng bé cũng tròn mắt nhìn cô.
“Tiểu Ngũ, con có nhớ cô là ai không?”
Nó gật đầu, giọng nói trong trẻo vang lên “Cô xấu xa.”
Nghe thấy thế, mặt An An cũng dần chuyển sắc. Không ngờ hình tượng của cô trong mắt đám trẻ con lại xấu đến vậy, quyết không phục, cô lại hỏi “Tiểu Ngũ, con biết mẹ của con… là ai không?”
Đáy lòng cô nghẹn lại, thằng bé đáp “Mọi người nói cô là mẹ của tiểu Ngũ. Nhưng mà tiểu Ngũ không thấy cô giống mẹ của tiểu Ngũ chút nào.”
An An muốn bật khóc ngay lúc này, thì bố mẹ cô từ đâu trở về. Nhìn thấy bọn họ, Từ An An liền né tránh, cô không dám đối diện nữa. Thực sự… cô sợ rồi.
Thì ra anh trai nói với cô những điều ấy, là không muốn cô nhớ ra những kí ức đau lòng. Nhưng làm gì có sự thật nào không bất ngờ đâu cơ chứ, dù sao thì bố mẹ vẫn là bố mẹ.
“Vittan, tỉnh rồi à?”
Mẹ cô hỏi, An An gật đầu. Cô nắm lấy tay Tôn Ngạo Minh, chần chừ ngẩng đầu nhìn bọn họ. An An có chút lo sợ, nhưng cô muốn mọi việc nhanh chóng kết thúc, màn kịch này cũng phải mau hạ màn.
“Mẹ, con nhớ tất cả rồi. Năm đó bố mẹ vứt bỏ con trước cổng cô nhi viện, dù con đã khóc lóc cầu xin hai người, nhưng không hề quay lại nhìn con. Con nói chỉ cần mỗi tháng tới thăm con một lần thôi, hai người đã đồng ý rồi mà? Con vẫn thắc mắc vì sao phải làm vậy? Vì sao lại vứt con đi như thế? Tại sao?”
Từng giọt nước mắt rơi xuống má, cô đau lòng nhìn bố mẹ mình.
Không gian trở nên yên ắng lạ thường, mẹ run rẩy đưa tay định nắm lấy tay Vittan thì cô né tránh. Bà chỉ còn cách nói ra lý do năm đấy để cô ở lại “Do công ty phá sản, mẹ và bố còn bị đám xã hội đen truy bắt nên chỉ có thể giữ lại bên mình anh trai con. Thằng bé lớn rồi, tiền để dành cũng còn ít, ba người phải trốn rúc như những người vô gia cư. Quãng thời gian đó khổ vô cùng, sau này cũng không còn cơ hội gặp lại con nữa, bố mẹ đã đi tìm khắp nơi nhưng cô nhi viện lại sát nhập, sau đó rời đi rồi tan rã vì không đủ kinh phí, bố mẹ đã lạc mất con… “
[Còn]
Tổng Tài Nuôi Con
#30 (Cuối)
"Vittan, không phải bố mẹ cố tình... "
Bố cô cất lời, hai người họ khó khăn nhìn cô con gái nhỏ. Cô vẫn không nói gì thêm, vẫn không thay đổi sắc mặt.
Tôn Ngạo Minh siết chặt lấy tay An An, sau đó nói "Tôi gặp cô ấy trong một quán ăn nhỏ, lúc đó bị khách trong quán hất đổ thức ăn lên người. Cãi nhau một hồi, cô ấy cuối cùng không nhịn được mà chửi nhau với vị khách đó. Kết quả bị chủ quán đuổi việc. Tôi cho người hỏi thăm vụ việc, mới biết vị khách đấy là bạn ở trại trẻ mồ côi của Vittan, sau khi người đó được bố mẹ nuôi nhận nuôi. Vì thù cũ trong trại trẻ, mà gia đình lại giàu có nên đã dập dụi đi đường kiếm cơm của Vittan."
"Em hận không thể đánh con bé đó thêm, nó gây sự với em. Kêu đổi nước năm lần, đồ ăn nói có gián, còn bảo em phục vụ không tốt, thái độ với khách."
Từ An An nghĩ lại lại tức, hồi nhỏ đi học thường bị bạn bè trêu chọc vì là trẻ mồ côi. Lên cấp cao hơn, tiền học phí ngày càng khó khăn, cô biết không chỉ có mỗi mình mình đi học nên từ năm 14 tuổi đã tự học cách kiếm tiền. Nhưng đời mà, cô bị lừa, mất trắng toàn bộ.
Lớn hơn một chút, An An đã khôn khéo mà thu về được một khoản nhỏ. Có thể mua balo, dụng cụ học tập. Trải qua ba năm cấp ba cũng không quá khó khăn, khi cô vừa nhận tin đỗ đại học, cũng là lúc trại trẻ giải tán. Cô đã đi gặp mọi người dò hỏi lý do, cầu xin họ đừng làm như vậy. Vì đối với cô, đây giống như một gia đình, một mái ấm nhỏ. Cho đến khi xách vali rời khỏi, An An mới biết, vỗn dĩ bản thân cô không hề có gia đình.
Sau đó, cô dùng số tiền dành dụm thuê một nhà trọ. Bạn bè từ đấy cũng lưu lạc khắp nơi, các em nhỏ tuổi không được ai nhận nuôi lại tiếp tục tha phương nơi đất khách quê người. An An không thể nuôi được chúng, đến bản thân cô còn lo chưa xong. Chỉ tìm được chỗ bọn trẻ hay trú tạm là một ngõ hẻm nhỏ, An An chỉ biết mua tạm vài chiếc bánh mì cùng mấy chai nước lọc đem tới cho chúng.
Nhưng những đứa trẻ đã rời đi phân nửa, có lẽ chúng bị lạc đường, hoặc tìm thấy chỗ nào đó tốt hơn.
Cho tới một ngày cô nghe tin đám nhỏ bị bọn buôn người bắt cóc bán đi. An An bất lực chạy đến ngõ nhỏ, ở đấy chỉ còn sót lại một chú mèo con đã yếu ớt từ lâu. Cô biết bọn nhỏ yêu mèo, chúng rất trong sáng ngây thơ, nhưng số phận lại nghiệt ngã vô cùng. An An mang mèo nhỏ về nhà chăm sóc, cô dành hết hi vọng mong nó sẽ khỏi bệnh và lớn nhanh.
Đến tối hôm đó, lúc cô vừa bị đuổi việc, về đến nhà phát hiện ra mèo con đã lạnh cóng. Cô biết, mèo con đã rất mệt mỏi rồi, nó không có mẹ, nó đã chết...
An An bật khóc nức nở, đã rất lâu cô chưa từng khóc thảm thiết đến thế. Thứ mà cô hằng ngày khao khát có được lại mỏng manh và vụt tắt như ánh sáng của đom đóm về đêm.
"Bố, mẹ, có lẽ chúng ta không hiểu nỗi đau của nhau. Con rất vui vì gặp lại mọi người... "
Cô không muốn hận họ, không muốn bản thân mất đi thứ gọi là mái ấm. An An nhìn mẹ mình, cô lao vào lòng mẹ như một đứa con nít mít ướt. An An từng hi vọng rất nhiều, mong muốn lớn nhất của cô là gặp lại bố mẹ, muốn có gia đình như bao người khác. Dù cho lý do năm đấy họ bỏ rơi cô là gì, nhưng bố mẹ đã sinh ra cô, đã cứu cô, máu mủ ruột thịt làm sao cô có thể hận họ được.
"Vittan... "
Bất chợt, An An nhớ ra điều gì đó. Cô nhìn mẹ "Người đâm phải con năm đó là Vũ Hân Hinh, tại sao cô ấy lại thành bạn thân của con? Có phải mọi người đang giấu con điều gì đúng không?"
Mẹ cô rơi vào trầm tư, bà quay mặt đi trở lại ghế ngồi.
Có lẽ hai người họ không muốn nói ra, thì Buttan lại lên tiếng "Đó là con nuôi của gia đình mình. Khi tai nạn diễn ra, Vũ Hân Hinh gọi điện cho một người vệ sĩ bên đó. Khi người vệ sĩ ấy thấy em chưa xem xét tình hình thế nào, liền lập tức báo về cho gia đình. Và hắn ta đi xử lí camera, quay lại thì em đã biến mất. Vừa lúc đó anh đang làm việc gần đấy, nên đã tức tốc phi tới đón em. Anh không biết rằng em vì thai nhi nên suýt mất mạng, chỉ nghĩ rằng bị tông xe thông thường."
"Sau đó anh đưa em về nước, trải qua rất nhiều ca phẫu thuật bác sĩ mới nói em là vì thai nhi. Thật sự... lúc đó quá vội, anh không thể chậm trễ dù chỉ một giây."
An An lắng nghe không sót từ nào, cô khẽ thở dài một hơi "Tại sao mọi người lại bao che cho cô ấy?"
"Vì cô ấy cứu mẹ một lần. Sau khi không tìm được em, mẹ đã ốm nặng, bố đến trại trẻ mồ côi vừa nhìn đã thấy Vũ Hân Hinh có dáng vẻ giống em nên đã nhận nuôi cô ấy. Cô ấy hiểu chuyện, làm mẹ vui, cho nên... "
An An gật đầu, cô vuốt sạch nước mắt trên mặt. Sau đó mỉm cười nhìn mọi người, An An khẽ đi đến chỗ mẹ liền thấy hai mắt bà đỏ hoe, An An vui vẻ nói "Mẹ, con không trách nữa. Hân Hinh rất tốt, dù sao năm đó cũng chỉ là tai nạn, không sao hết. Cô ấy không có gia đình, chúng ta không nên để Hân Hinh trở thành trẻ mồ côi."
Bà nhìn An An, sau đó mừng rỡ ôm lấy cô con gái nhỏ.
Mọi việc đã được giải quyết xong xuôi, Tôn Ngạo Minh ngỏ ý muốn ở lại đây vài ngày. Từ An An lại cương quyết muốn về lại Châu Á, cô ôm tiểu Ngũ cả ngày nhưng thằng bé có vẻ vẫn không thích An An lắm.
"Vittan, ngài công tước đã đem tiểu Ngũ đến trước mặt anh để xác nhận danh phận của em. Dù sao thì em và ngài ấy cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận, con cái lớn rồi. Tính sinh thêm đứa nữa không?"
"Anh không tính lấy vợ đi."
Cô đang ru tiểu Ngũ ngủ thì anh trai đến lải nhải. An An nắm tay thằng nhỏ rồi lườm nguýt anh mình.
"Nhưng Tôn Ngạo Minh không phải người thường, cậu ta và quốc vương đang tranh chấp gì đó. Ngày hôm qua báo đưa tin rầm rộ việc quốc vương chọn em để ép hôn, trong khi em là vợ công tước còn có con. Cũng vừa lúc gia đình ta công khai cô con gái cưng và cháu trai khiến cả nước trầm trồ. Hiện tại ngài quốc vương thất thủ vô cùng, anh không biết vì sao công tước làm thế, cũng có thể là việc riêng."
Cô nghe xong liền mệt mỏi thở dài "Quốc vương năm đó đã gây nên cái chết của bố anh ấy, vì trước đây quốc vương và mẹ anh ấy yêu nhau rất sâu đậm. Nhưng hôn ước sắp đặt cùng với sự cưỡng ép của bố anh ấy, mẹ đã mang thai, bà sinh ra Ngạo Minh thì cũng mất vì sinh khó. Sau đó quốc vương đã hại chết bố anh ấy khi anh ấy vừa tròn 18 tuổi nên chưa bao giờ Ngạo Minh đón ngày sinh nhật cả."
Nghe xong, Buttan không nói gì nữa. Bọn họ chung sống với nhau như những người thân thích, dạo gần đây Tôn Ngạo Minh lại luôn về muộn, có khi còn không trở về. An An chỉ biết hỏi thăm hắn qua những cuộc điện thoại.
Đến hai tuần sau đó, liền nghe tin quốc vương thoái vị, nhường ngôi lại cho con trai với lý do sức khoẻ yếu, đổ bệnh nặng. Tôn Ngạo Minh cùng Từ An An và tiểu Ngũ trở về châu Á, không ai hiểu vì sao lại như vậy. Hắn không trở thành công tước, chỉ ép quốc vương thoái vị đồng thời bắt ông tà quỳ trước di ảnh của bố mình nói lời xin lỗi. Chuyện này rất ít người biết, và hắn không để cho tin tức lọt được ra ngoài.
Tôn Ngạo Minh đã thu thập tất cả bằng chứng để tố cáo tội của ông ta, nếu không thoái vị hắn sẽ để toàn đất nước này biết có một quốc vương ấu trĩ và ngu xuẩn đến mức nào.
Vũ Hân Hinh sau khi biết An An nhớ lại, cô đã né tránh, cũng vì khi xảy ra vụ tai nạn đó Vũ Hân Hinh đã thấy áy náy vô cùng. Nhưng khi Từ An An và cô cùng nhau nói chuyện, hai người họ sau bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng vẫn bên cạnh và làm bạn tốt của nhau.
Sau đó, An An thường xuyên đưa tiểu Ngũ tới trường, ra dáng một bà mẹ cho thằng bé tin tưởng.
Đến một ngày khi An An đón tiểu Ngũ, thì thấy thằng bé đang nắm tóc của một bé trai khác. Cô liền chạy đến kéo nhóc ra, Tiểu Ngũ ngay tức khắc tròn mắt nhìn cô rồi ôm lấy chân An An, hét lớn “Tớ có mẹ, hứ! Đây là mẹ của tớ!”
“Haha, ai mà tin. Ai cậu cũng có thể nhận là mẹ cơ mà.”
An An xoa xoa đầu thằng nhóc đối diện, sau đó bế tiểu Ngũ lên “Nhóc con, cháu không thể nói như vậy. Nếu cháu mà bắt nạt thằng bé cô sẽ đánh vào mông cháu! Nghe chưa?”
“Hứ, cháu không tin tiểu Ngũ có mẹ đẹp như vậy!”
An An liền bật cười, cô thả tiểu Ngũ xuống đất, sau đó kéo đến gần thằng bé đối diện. An An nhìn vào đôi mắt tròn đen lay láy kia, nghiêm túc nói “Tiểu Ngũ, con đã đánh bạn thì phải biết xin lỗi. Hiểu chưa?”
Thằng bé đối diện giương mắt nhìn, rồi đưa tay ra phía trước khách khí nói “Xin lỗi vì nói cậu không có mẹ! Tớ là Lập Hưu Minh, từ nay chúng ta sẽ làm bạn tốt!”
Nhìn thấy thế, Tiểu Ngũ cũng nhe răng cười sau đó nắm lấy tay của Lập Hưu Minh “Xin lỗi vì đã đánh cậu.”
Vừa lúc đó, Tôn Ngạo Minh đi đến, thấy hai mẹ con vui vẻ cười đùa. Hỏi rõ chuyện thì tiểu Ngũ lanh lợi đáp “Mẹ giúp con làm hoà với bạn.”
“Ồ, vậy hôm nay có nên đi ăn mừng không nhỉ?”
An An nghe thấy thế hứng hở cất lời “Có có, đi ăn thịt nướng đi.”
Tiểu Ngũ ôm lấy cổ An An, hạnh phúc ghé tai của cô “Tiểu Ngũ yêu mẹ An An.”
“Mẹ cũng yêu tiểu Ngũ nhất nhất nhất!!!”
“Còn anh?” Tôn Ngạo Minh cất lời, An An liền bật cười rồi trả lời.
“Em sẽ xem xét!”
[Hết]