Bờ giậu dâm bụt bao quanh cả ba mặt hàng rào, vây lấy khoảng sân thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của hoa oải hương và hoa hồng. Hàng đàn ong chiến đấu cùng chú chim ruồi để giành lãnh thổ hút mật, trong khi gia đình chim cổ đỏ ngụ trên cây sồi già ở trung tâm của khu vườn đang có một trận tranh cãi nảy lửa với chú chim gõ kiến cũng làm tổ trên cái cây ấy.
Tory bị cuốn theo những hoạt động thường ngày diễn ra trước mắt mình và dành cả một ngày ở trong vườn với chiếc camera lủng lẳng trên cổ. Dùng những ống kính tele yêu thích và cuộn phim chụp tốc độ cao, cô đã bắt được những chi tiết đời thường mà hầu hết mọi người đều bỏ qua. Cô còn chưa biết mình sẽ làm gì với những tấm hình chụp được, nhưng rất nhiều tấm quý giá đến mức không thể lờ đi.
Một con mèo ngã chúi đầu vào bờ giậu sau khi vồ trượt chú chim nhại vừa mới vụt bay lên. Một con ong và một chú chim ruồi đối đầu nhau trước một bông hoa. Một con chim cổ đỏ bụng phệ bị bắt quả tang ăn vụng quả nho trong bát hoa quả Tory đang ăn. Một con sóc đang làm xiếc trên cành cây quá mảnh mai so với trọng lượng của nó.
Hai ngày trước Brett đã mang một bất ngờ về nhà và không chịu cho Tory nhìn cho đến khi anh lắp xong xuôi. Anh mua một chiếc võng có khung và đặt nó trong bóng râm của cây sồi lớn. Giờ thì đó là địa điểm yêu thích của cô. Nằm ngửa nhìn lên những mảnh trời xanh ngắt lộ ra giữa tán lá quả là liều thuốc tốt cho một tinh thần kiệt quệ. Việc đó làm cô thấy biết ơn những gì mình đang có, hơn là tiếc nuối những gì mình đã mất.
Đã thành thói quen, Tory tha con búp bê theo mình đi tới bất cứ chỗ nào trong sân, và cô tự hỏi có phải mình đang lặp lại thói quen từ hồi bé không. Khi cô bận rộn với chiếc camera, con búp bê sẽ được đặt sang một bên. Mỗi khi thấy nhớ nó và quay lại nhìn chỗ mình vừa đặt nó xuống, cô đều có một cảm giác mạnh mẽ rằng mình đang lặp lại một việc đã xảy ra trong quá khứ. Bất kể nó đang nằm trên hoa hay được đặt trên chiếc võng với những tia nắng rọi lên mặt, cô đều cúi xuống nhặt nó lên, và một điều gì đã lãng quên từ lâu chợt ùa về. Nó không mạnh mẽ như một ký ức, nhưng lại thật hơn một khát khao. Cô biết rằng mỗi ngày trôi qua, đầu óc mình sẽ càng rời xa bức tường nó đang trốn đằng sau hơn. Và mỗi ngày cô lại thu thêm được nhiều sức mạnh, biết rằng mình có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện khi Brett ở bên cạnh cô.
Lúc đó là ngang chiều, khoảng thời gian lười biếng nhất của một ngày cuối tháng Chín, Tory nghe thấy tiếng xe của Brett rẽ vào đường cho ô tô. Ngạc nhiên vì anh về nhà, cô liếc nhìn đồng hồ. Chưa đến ba giờ. Cô chưa kịp thu hết đồ lại để ra gặp anh, Brett đã đẩy cánh cửa trượt sang bên và bước ra ngoài. Chỉ khi trông thấy cô thì vẻ căng thẳng trên mặt anh mới giãn ra, và cô cảm thấy xấu hổ vì đã gây ra nhiều đau đớn cho anh đến thế.
“Chào cô em xinh đẹp.” Brett gọi và đi về phía cô.
Tory mỉm cười, vẫy tay và cúi xuống nhặt con búp bê lên. Khi đứng thẳng dậy, cô thấy Brett đã dừng bước và đang đứng nhìn chằm chằm vào mình. Cô không hề biết rằng, ánh sáng mặt trời và màu hoa rực rỡ đang tỏa hào quang quanh cô đã khiến anh quên cả thở, không biết rằng anh đang cố nén lại nước mắt. Tất cả những gì cô thấy là tình yêu hiện trên gương mặt anh, và cô biết tình yêu đó dành cho mình.
“Anh về nhà lúc này vì việc gì thế?”
Vì em. Luôn luôn là em. Brett hít một hơi thật sâu, choáng váng vì vẻ đẹp của người phụ nữ đứng trước mặt mình. Tóc cô tung bay ra đằng sau, chiếc váy rủ xuống quyến rũ bao quanh người, lớp vải sa hồng hồng trắng trắng như trêu chọc người nhìn bởi những hình dáng mờ mờ khêu gợi về cơ thể bên trong. Cô đứng đó, mộc mạc và ngây thơ dưới sức nóng mùa hè, một tay cầm chiếc camera, tay kia cầm con búp bê. Anh thấy mình phải chụp lại cảnh này ngay lập tức.
“Đừng cử động.” Brett ra lệnh và cầm lấy camera của cô trước khi bước lùi lại vài bước.
“Anh sẽ phải đặt lại chế độ…”
“Đứng yên nào Victoria. Đâu sẽ vào đấy hết.”
Cô cười lớn và đó chính là khoảnh khắc anh chụp cô, đầu ngửa lên, miệng cười sảng khoái, tay ôm chặt con búp bê nhếch nhác vào ngực. Kể cả khi đã nghe thấy tiếng sập máy, anh vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt mình, biết rằng cuộc đời anh sẽ ghi nhớ cô trong giờ phút này, tràn đầy sức sống và hạnh phúc vì được ở đây.
“Đây, để em,” cô nói và chỉnh phim lên, sẵn sàng chụp kiểu tiếp theo. Brett bế bổng cô trên tay, vẫn còn nghẹn ngào không nói lên lời.
“Anh sắp tự làm đau mình rồi đấy,” Tory kêu lên, với tay đến chỗ anh bị bắn.
“Victoria, em im lặng được không?” anh lẩm bẩm và hôn vội cô. Brett cất bước vào nhà.
“Đừng làm rơi em đấy!”
“Chỉ rơi ở trên giường thôi.” Anh cười khi mặt cô đỏ bừng.
Một tiếng sau họ mới nằm ra để thở, chỉ đến lúc đó Tory mới nhận ra anh chưa nói cho cô biết tại sao anh lại về nhà. Cô chống người trên một khuỷu tay và di ngón tay dọc theo cánh tay anh, kiểm tra độ căng của những cơ bắp bên dưới sự đụng chạm của mình.
“Cẩn thận nào,” anh cảnh cáo cô rồi bật người lên, để cô nằm ngửa và giữ cô nằm im bằng cả hai tay. “Không ai bảo em đừng đụng vào một con chó đang ngủ à?”
Tory cười lớn: “Có chứ, nhưng sai lầm của em là đã không nhận ra anh thuộc loài đó. Brett yêu quý, anh thực sự là một chú chó hả?”
Brett cười toe. “Cưng ơi, chẳng có gã đàn ông bình thường nào lại không có chút ít tính cách của loài ấy. Chứ em nghĩ tại sao bọn anh thường xuyên làm mọi chuyện rối tung rối mù mà lại không hề biết mình sai như thế hả?”
Tory lại cười, vòng hai cánh tay quanh cổ Brett và kéo xuống cho đến khi anh nằm phủ lên người cô, cằm đụng cằm, chân đụng chân. Cô thở dài, tận hưởng cảm giác cơ thể anh trên da mình.
“Anh có biết em yêu thứ gì nhất trên đời này không?” cô khẽ hỏi.
“Thứ gì?” Brett hỏi và định tránh ra vì sợ mình sẽ đè bẹp cô.
“Không, đừng,” Tory nài, giữ anh nằm nguyên trên người mình.
“Nhưng anh nặng quá,” anh phản đối.
“Không, em thích thế,” cô nói rồi im bặt khi nhận ra nếu nói nữa sẽ để lộ bản thân.
Brett ngẩng đầu để nhìn mặt Tory. Anh ôm má cô, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô cho đến khi cô phải hổn hển và đòi thêm nữa.
“Nói cho anh biết tại sao?”
Mải mê với những điều anh đang gây ra cho nhịp tim của mình, Tory gần như quên mất chủ đề câu chuyên.
“Tại sao cái gì?” cô lẩm bẩm.
“Tại sao em thích anh nằm như thế này?”
Điều Tory sắp nói ra là một bí mật. Nhưng đã đến lúc cô thành thật với chính mình, và với anh.
“À, đầu tiên vì đó là anh, và vì em yêu anh,” cô nói.
“Và…?”
Tory gắng không nhìn đi chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt Brett. “Vì như thế này em thấy an toàn.”
Brett lắc đầu, suýt thì cười câu trả lời của cô. “An toàn? Làm sao anh ép nửa người em xuống đệm lại khiến em thấy an toàn hả?”
Cằm cô run run. “Bởi vì khi em ôm anh như thế này, em không cảm thấy mình dễ dàng bị tổn thương nữa. Anh chắn giữa em và thế giới bên ngoài.”
Ôi, Tory. Brett có quá nhiều cảm xúc muốn nói. Thay vào đó, anh hạ người xuống giường và cảm thấy cơ thể cô đang in dấu trên mình và đi vào nơi cô đang cần anh đến.
“Mãi mãi là như thế,” anh thì thầm và ôm cô thật chặt.
Tory nhắm mắt và dâng hiến cho người đàn ông quan trọng nhất đời mình. Chỉ đến một lúc sau, khi Brett nhổm dậy trả lời điện thoại, cô mới nhận ra mình vẫn chưa biết lý do anh về nhà. Khi anh gác máy, cô dùng ngón chân chọc vào cặp mông trần của anh để gọi.
“Này anh.”
Brett nhìn qua vai và cười.
“So với một người vừa mới bay trên cầu vồng thì trông em hơi bị cau có đây.”
Miệng Tory há hốc, “Ôi Brett, đó là một phép so sánh tuyệt đẹp đối với chuyện làm tình.”
Anh cười, “Ừ. Anh quen một ông già hippi cứ nói như thế suốt.”
Tory ném gối vào anh rồi cười lớn. “Anh đúng là đồ lộn xộn,” cô lẩm bẩm, với tay lấy quần áo của mình. “Mà này, anh còn chưa cho em biết sao giữa ban ngày mà anh lại về nhà?”
Vì đang kéo váy qua đầu nên cô đã không trông thấy Brett cứng người lại, đến lúc chiếc váy đã rơi xuống, anh đã lại mỉm cười.
“Đúng là anh chưa nói. Gặp em chỗ cái võng trong vòng hai phút nữa nhé?”
Mắt Tory sáng lên mừng rỡ. Một bất ngờ? Cô yêu thích những điều bất ngờ. Không chờ Brett nói tiếp, cô đã lao ra cửa.
“Em quên giày này,” anh kêu lên nhưng cô đã đi mất rồi.
Brett nhún vai và bước vào bếp. Nếu Tory muốn đi chân trần thì cứ để cô đi. Theo như anh thấy, cô đã chẳng có được một nửa những điều vui thú ở đời.
Ngay trước khi bước ra cửa, anh gọi “Nhắm mắt lại nhé,” rồi vội vã đi ra sân, lúng túng với một chiếc hộp và hai cái thìa. Khi tới chỗ cái võng, anh thọc một trong hai cái thìa vào trong hộp và múc lên.
“Được rồi,” Brett nói. “Giờ thì há miệng nào.”
Tory rên rỉ, “Ôi Brett, anh biết là em ghét bị lừa mà. Em nhìn được không? Làm sao em mở miệng được nếu không biết anh sắp đút cho em cái gì.”
“Tin anh đi cưng. Em sẽ thích mà.”
Tory nhún vai nhưng vẫn làm như anh bảo, rồi cô cảm thấy vị ngọt lạnh toát của kem dâu tay tan chảy trên đầu lưỡi, mắt cô mở lớn vì phấn khích.
“Kem! Mà lại là kem dâu tây – món yêu thích của em.”
“Cầm nhé,” Brett ra lệnh, đưa cho cô chiếc hộp cùng cả hai cái thìa rồi quăng một chân sang bên kia võng để ngồi xuống, đối diện với cô, hộp kem đặt ở giữa.
Tory đưa cho anh một cái thìa rồi tự múc cho mình một thìa khác.
“Nó sắp bị chảy rồi,” cô nói, vừa cười khúc khích vừa xúc những miếng kem. Một vệt nước bắt đầu ngưng tụ ngoài chiếc hộp.
“Thế thì ăn nhanh lên.”
Tory cười toe và làm như anh đã gợi ý.
Họ ăn đến đáy hộp thì Tory giơ hai tay lên hàng.
“Em không ăn nổi miếng nào nữa,” cô nói và dựa vào cái võng với một tiếng rên hoan hỉ, vừa xoa bụng vừa tạ ơn trời vì chiếc váy đang mặc có phần eo rộng rãi. “Nhưng nó ngon quá đi mất. Cảm ơn anh rất nhiều vì bất ngờ này.”
“Không có gì,” Brett nói, liếm chiếc thìa của mình. Rồi anh đặt cái hộp xuồng cỏ bên dưới chiếc võng.
Lương tâm anh đang cào cấu. Trông Tory mãn nguyện quá, và anh sắp sửa phá hỏng ngày hôm nay của cô.
“Tory.”
Vẫn còn no căng bụng, Tory nằm bất động, đôi mắt nheo nheo trước tia nắng hoàng hôn ở cuối chân trời phía tây.
“Ừm?”
“Lúc em đi Iowa ấy?”
“Ừ- hứ?”
“Nếu tìm được Oliver Hale, em sẽ hỏi gì?”
Tory suy nghĩ một lúc lâu, cố nhớ xem mình đã nghĩ những gì. Nhưng từ hồi đó đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô chẳng nhớ được.
“Anh biết không, em không chắc lắm. Chắc em chỉ định ứng biến theo những gì nghe được thôi.”
“Lỡ ông ta không nhận ra em? Lỡ em đi cả quãng đường ấy mà không được gì cả thì sao?”
Cô bắt gặp ánh mắt Brett. “Em sẽ về đây và xin lịch hẹn với bác sĩ tâm lý đầu tiên em tìm được.”
Câu trả lời của Tory làm Brett ngạc nhiên. Anh đã không nhận ra cô đã cân nhắc thấu đáo đến vậy.
“Em thật sự muốn tìm hiểu cặn kẽ những cơn ác mộng của mình chứ?”
“Nếu là anh thì sao?” Tory hỏi.
Brett gật đầu và lơ đãng xoa mắt cá chân cô trong lúc họ đung đưa chiếc võng.
“Em biết anh yêu em nhiều đến mức nào đúng không?”
Tory mỉm cười, “Vâng.”
Anh đứng một lúc, cân nhắc xem phải nói tiếp thế nào.
“Vậy, với những gì em đã biết bây giờ… ý anh là, sau khi đã tìm được con búp bê và những chuyện khác… em sẽ nói gì với Hale nếu gặp ông ta?”
Tory nhìn thẳng vào mắt Brett rồi cứng người lại. Anh ấy đã biết điều gì.
“Anh đã tìm được ông ta,” Brett nói, khẳng định điều cô vừa nhận ra.
Chúa giúp con.
Nét mặt Tory vẫn không hề thay đổi, và Brett có thể thề rằng anh thấy tinh thần cô đã chui tọt ngay vào chỗ nấp đằng sau bức tường. Nhưng giọng nói của cô có vẻ khẩn thiết khi cô vươn người tới, những ngón tay bám chặt lớp vải quần của anh. “Ở đâu?”
“May mắn thay, nếu em muốn tìm một điều may mắn trong mớ hổ lốn này, ông ta bị bắt ở ngay tại tiểu bang của chúng ta.”
Tory nhắc lại câu hỏi. “Ở đâu?”
“Nhà tù tiểu bang Oklahoma ở McAlester.”
“Em cần nói chuyện với ông ta. Họ có cho em nói chuyện với ông ta không?”
Không chờ Brett trả lời, Tory bước ra khỏi chiếc võng và chạy ra hiên trước khi anh có thể ngăn cô lại. Đi đến giữa cái cây và ngôi nhà, cô quay lại chờ Brett, anh ở ngay sát sau cô.
“Ôi Brett, em sợ lắm.”
Brett kéo cô vào lòng, ấp đầu cô dưới cằm mình và ôm cô thật chặt.
“Anh biết, Tory, nhưng anh sẽ luôn đi cùng em mà.”
Cô lùi lại, thấy mình cần phải nhìn vào mặt anh khi hỏi, “Họ sẽ cho em gặp ông ta chứ?”
“Sao lại không nhỉ.”
“Vậy khi nào?”
“Anh sẽ gọi vài cuộc điện thoại. Mai chúng ta sẽ biết, được không?”
“Được.”
Rồi anh nhớ lại chiếc hộp vẫn nằm dưới võng. “Chờ anh một phút để dọn dẹp nhé, rồi anh sẽ gặp em trong nhà, chỗ nào mát mát ấy.”
Brett trở lại chỗ cái võng còn Tory đi vào nhà. Lúc cúi xuống nhặt cái hộp lên, anh phát hiện ra một con sâu màu xanh đang bơi dưới đáy. Anh lộn ngược nó xuống, đổ cả chỗ kem thừa lẫn con sâu xuống đất. Suốt trên đường vào nhà, anh cứ nghĩ hình ảnh đó mới có ý nghĩa làm sao. Bằng cách tìm ra Oliver Hale cho Tory, rất có thể anh đã mở ra một hộp đầy sâu bọ. Rồi anh gạt bỏ ý nghĩ ấy. Không thành vấn đề. Cô cần – không, cô xứng đáng – được biết biết sự thật, bất kể nó có đáng sợ hay xấu xa thế nào đi nữa. Trong lúc vứt hộp kem và hai cái thìa vào thùng rác, anh cứ nhớ đến một câu cửa miệng của mẹ.
Sự thật sẽ cởi trói cho con.
“Hoặc là làm cho con phát điên,” anh lẩm bẩm rồi đi tìm Tory.
Cô đang ngủ co quắp trên giường, cả người gập lại trong đống chăn, hai bàn tay thu dưới cằm như một đứa trẻ đang cầu nguyện. Chớp lóe sáng trên trời khi cơn bão di chuyển ngang qua nửa phía nam của tiểu bang, nhưng cô không trông thấy. Cô đang bị cuốn vào những gì diễn ra trong đầu mình.
Cô bé đang chơi cái xích đu treo trên một cành cây hương phong, cặp chân nhỏ nhún nhảy theo điệu nhạc tự chế. Thi thoảng viền váy của nó phồng lên, hé lộ chiếc quần con trắng tinh và đôi chân nhỏ rám nắng. Xung quanh nó là ánh mặt trời chói chang, nhưng nó an toàn và mát mẻ trong bóng râm, trên chiếc xích đu này.
Những ngón tay cô bé nắm chặt sợi dây thừng trong lúc nó bay lên cao hơn cả cành cây. Rồi chiếc đu rớt xuống 180 độ, cô bé sẽ dùng chân đẩy một cái nữa trước khi bay xuống trở lại. Cao hơn, cao hơn nữa cho đến khi nó gần chạm vào những chiếc lá, bầu trời và những đám mây. Vui quá! Cô bé cười phá lên từng tràng sung sướng, “Nhìn con này! Nhìn con này!”
Đằng sau nó, có tiếng cánh cửa đột ngột đóng sầm lại, và trong lúc tiếp tục đu, cô bé nghe thấy một giọng nói vang lên, “Cẩn thận chứ! Ôi con yêu, hãy cẩn thận!”
Ngay khi những lời đó vang lên, ngón tay cô bé trượt khỏi sợi thừng. Nụ cười hớn hở trên mặt nó biến thành tiếng thét sợ hãi, và nó ngã lộn nhào trong không trung trước khi nện lưng xuống lớp cỏ cao tới mắt cá chân.
Bị sốc và không còn hơi nào để mà la lên, cô bé nằm ngay đó, thở hổn hà hổn hển, tự hỏi liệu mình đã chết chưa. Tiếng bước chân chạy đến nện thình thịnh bên tai nó. Cô bé quay lại để nhìn. Ai đó đang chạy về phía này và hoảng hốt gọi tên nó. Cô bé vươn tay lên, cố nói nhưng vì phổi vẫn còn đang tức nên nó chỉ có thể hít vào một cách đau đớn.
“Ôi con yêu, con yêu, con có sao không?”
Ai đó đang quỳ bên cạnh nó. Nó nhìn lên, mong chờ sẽ nhìn được mặt vị cứu tinh của mình, nhưng lại bị mặt trời làm lóa mắt. Nó chớp mắt theo bản năng và khi nhìn lại lần nữa, người đó đã đi rồi.
Tory giật mình tỉnh dậy, sau đó mới nhận ra là mình đã nín thở. Cô hít thật sâu, bơm đầy không khí quý báu vào hai lá phổi, cảm ơn trời vì ít nhất lần này mình dã không đánh thức Brett dậy. Rồi cô nhắm mắt, gợi lại giấc mơ và trải qua một thoáng thất vọng vì lần này đã thức dậy quá sớm. Cô đinh ninh rằng nếu vẫn còn mơ tiếp, cô sẽ được nhìn thấy gương mặt của người đã không ngừng gọi tên mình.
Tory thở dài. Toàn bộ chuyện này đang khiến cô phát điên lên. Rõ ràng là tiềm thức đang cố mách bảo với cô điều gì đó, nhưng dù có chết cô cũng không thể hay không chịu hiểu.
Có lẽ… chỉ có lẽ thôi… Oliver Hale sẽ có những câu trả lời mình cần.
Hài lòng với ý nghĩ đó, cô quay người sang Brett, thấy được an ủi vì anh đang ở đây.
Con bọ cạp gần như bị lấp trong những nếp nhăn trên gò má khô khốc, cháy nắng của Oliver. Ông nhăn nhó vì đau khi đụng phải kim truyền ở mu bàn tay và ước gì mình đã không cố cướp cái cửa hàng rượu ở thành phố Ponca ấy. Lúc đó có vẻ như ăn cướp là một cách dễ dàng để ông có thêm chút tiền còm. Đêm đó cửa hàng chẳng có khách nào lai vãng và chỉ có một ông lão bán hàng già khụ. Ai mà nghĩ được chỗ xập xệ ấy lại có chuông báo động ngầm hay cái lão bán hàng già chát kia lại sẵn sàng bắn trả chứ!
Ông rên rỉ, lúc mê lúc tỉnh và ra lệnh cho bản thân không được nôn nữa. Chết tiệt, ông ghét nôn ọe. Mơ hồ nhận ra có người đang đứng cạnh giường mình, ông cố gượng dậy để bảo họ là ông đau lắm, nhưng họ cứ dí cho ông mấy thứ thuốc để ông mê man. Ông còn chưa liên kết được các sự việc trong đầu.
Oliver không biết rằng các bác sĩ biết rõ những gì ông đang phải trải qua. Chuyện một người trong tình trạng bệnh tật như ông vẫn còn đi lại, chưa nói đến chịu đau đớn mà không cần thuốc thang gì hỗ trợ là rất hiếm gặp.
Ông nghĩ lại ngôi nhà của mình ở Iowa, với toàn bộ của nả. LeeNona, con mái già chết tiệt chắc giờ này đã điên tiết lắm rồi. Nhưng lỗi cũng một phần do mụ đấy chứ. Đã có lúc ông được sống cùng nhà với mụ, chứ không phải trong cái nhà kho bé tí đằng sau. Nhưng vài năm trước mụ lại làm cao và đá ông ra khỏi giường.
Sau đó, giữa hai người lại có sự thỏa thuận như thường lệ. Cuộc sống không có gì ngoạn mục, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Rồi Oliver mất việc ở nhà máy và nợ vài tháng tiền nhà. Ông vẫn không thể tin được mụ ta đã dọa đuổi mình. Con chó cái ấy. Mụ có bao giờ chịu để cho ai yên. Đó là ý nghĩ tỉnh táo cuối cùng của Oliver trong nhiều giờ liền.
Nửa đêm, ông tỉnh dậy lần nữa, lập tức bị buồn nôn và lên cơn đau. Một chiếc máy theo dõi bắt đầu phát tín hiệu. Vài giây sau ông mới nhận ra là nó nối với người mình. Oliver rên rỉ, cố kêu to, nhưng không cần thiết. Đã có tiếng bước chân sầm sập trên sàn nhà. Ai đó đang đến. Vài giây sau, ơn trời sự mệt mỏi bắt đầu bao trùm lên ông từ trong ra ngoài. Những ngón tay Oliver duỗi ra khi morphine bắt dầu đưa ông vào trạng thái bất tỉnh.
Brett gác máy và lẩm bẩm chửi thề.
Lại còn thế nữa cơ chứ!
Anh nghe thấy tiếng ô tô chậm lại và liếc ra ngoài cửa sổ, chỉ khi nó đi qua mới thả lỏng người. Đó không phải là Tory. Ít nhất anh cũng còn chút thời gian để nghĩ xem phải báo tin xấu này cho cô như thế nào. Làm sao giải thích được là anh đã hứa với cô một điều có thể không thực hiện nổi? Nhưng ai mà biết trước chuyện này được? Ai mà đoán được một thứ xa vời như thế chứ?
Brett nhìn quanh phòng, cảm tạ trời đất vì chí ít cô đã yêu ngôi nhà này. Trong lúc mơ mộng anh gần như đã tin rằng cuộc sống của họ khá bình thường, rằng cô là người phụ nữ bình thường trong một cuộc sống bình thường. Rồi một chuyện sẽ xảy ra – một chuyện giống như cú điện thoại anh vừa mới nhận được – và anh sẽ được nhắc nhở, rằng thế giới của họ mong manh biết bao, và hạnh phúc của họ phụ thuộc và lời nói của một người lạ như thế nào.
Tiếng cửa xe đóng sầm làm anh nhìn lên. Chết rồi. Cô ấy đã về. Brett nghiến chặt răng và ra cửa. Trì hoãn không phải là tính cách của anh.
“Chào cưng, em mua cả cửa hàng đấy à?”
Tory nhìn lên rồi mỉm cười. “Tỏ ra có ích một chút đi nào,” cô nói và đưa cho anh hai chiếc túi mua hàng to đùng, tự mình cầm lấy chiếc túi còn lại và đi đến cửa trước. “Em thèm món thịt kho cả tuần nay rồi. Em còn có đầy đủ nguyên liệu để làm một chiếc bánh phô mai dâu tây nữa đây, anh thấy vui không nào?”
Nhìn mông cô đung đưa khi bước ra hiên nhà, Brett mất tập trung vào điều cô đang nói và khẽ rên rỉ. Chẳng cần cố gắng làm gì, Tory đã là người phụ nữ gợi tình nhất mà anh từng biết. Và ngay lúc này cô đang rất hạnh phúc. Anh thấy muốn bệnh vì biết là mình sắp sửa làm hỏng cả ngày hôm nay của cô.
Brett đặt hai cái túi xuống bàn rồi cầm lấy cái túi cô đang mang và đặt nó bên cạnh. Nhưng khi Tory bắt đầu lục lọi trong túi, anh chạm vào cô để ngăn lại.
“Tory, chúng ta cần nói chuyện.”
“Chờ một phút. Em có mấy đồ cần phải cho vào tủ lạnh ngay.”
“Anh không chờ được, em à!”
Tory bắt đầu hiểu được giọng điệu của Brett. Cô dừng tay rồi nhìn vào mặt anh. Tim cô chùng xuống. Cô đã trông thấy vẻ mặt ấy rất nhiều lần rồi.
“Có chuyện gì à?”
“Chuyện về Hale.”
Cô vụt đứng thẳng dậy, như thể đang gồng mình trước một cú đấm chết người.
“Ông ta thì sao?”
“Anh không biết chúng ta có được nói chuyện với ông ta hay không.”
“Nhưng sao lại thể? Có phải mình định làm hại ông ta đâu.”
“Anh biết, em yêu, nhưng ông ta…”
“Em sẽ không gây chuyện đâu, em hứa. Sao anh không nói với họ là mình chỉ muốn nói chuyện thôi?”
“Không phải thế, Tory. Vấn đề không phải là em muốn nói gì với ông ta, hay là em muốn gặp ông ta.”
Tory nắm chặt tay thất vọng. “Thế thì là gì?” cô kêu lên. “Còn có chuyện gì nữa?”
Brett hít một hơi dài. “Oliver không còn bị giam nữa. Vài ngày trước người ta đã chuyển ông ta đến bệnh viện trong tù.”
Gương mặt cô sáng lên. “Vậy thì không sao,” cô nói. “Em không ngại phải chờ đâu. Em đã chờ biết bao năm rồi mà!”
“Không em ạ, có vấn đề đấy. Hale đang gặp rắc rối. Anh vừa mới nhận được điện thoại của ông giám thị trại giam, từ chối cho em vào thăm. Không phải là Hale chỉ ốm vặt, ông ta sắp chết rồi.”