Hoắc Thần khoanh tay trước ngực, nói chậm rãi: “Thật ra, bản vương nạp nàng làm lương đệ vốn là có ý tốt. Nàng thân là nữ tử lại sớm chiều ở cùng với ta, thế nào cũng thấy không ổn. Bản vương đương nhiên muốn niệm tình danh dự của Ngu gia, nạp nàng làm lương đệ, hiển nhiên còn có thể bịt miệng của mọi người. Nhưng mà, nếu nàng đã có ý trung nhân, bản vương thành toàn cho nàng là được.”
“Đa tạ điện hạ.”
“Nàng lui xuống đi.”
Hàm Quang chạy nhanh ra khỏi doanh trướng. Khi gió đêm thổi qua nàng mới cảm thấy phía sau mát lạnh, đúng là đã vã mồ hôi tầm tã.
Bầu trời thì đầy sao, nhưng chỉ có một mặt trăng treo giữa trời. Giống như thế giới này lê dân bá tánh nhỏ nhặt, đều cúi đầu dưới vương quyền. Đấu với Hoắc Thần mấy hiệp, Hàm Quang liền hoàn toàn hiểu rõ vì sao phụ thân lại nắm chặt không buông trước quyền thế như vậy. Nó có thể hô mưa gọi gió, có thể khiến người ta đứng ở tầng lớp quý tộc giàu sang phú quý vô song, cũng có thể khiến chính bản thân vào lao tù, thịt nát xương tan.
“Hàm Quang.” Ngu Hổ Thần bước vội đến. Vừa rồi nàng chạy ào vào doanh trướng của Hoắc Thần, ông liền lo lắng đứng chờ bên ngoài, rất sợ Hàm Quang chống lại long ân, sợ gây ra đại họa.
Hàm Quang gọi một tiếng “Cha”, lau mồ hôi trên trán.
Ngu Hổ Thần đè thấp giọng, khẩn trương hỏi: “Điện hạ, người?”
“Con đã nói với người rằng con đã có ý trung nhân.”
Ngu Hổ Thần sửng sốt hỏi theo bản năng: “Ai thế?”
“Con nói bừa một người.”
Ngu Hổ Thần vừa vội vã vừa lo sợ: “Trước mặt điện hạ mà con cũng dám nói liều? Ngộ nhỡ thái tử truy cứu. Xem con đã làm ra việc gì! Đây chính là tội khi quân, bị đem đi chém!”
Hàm Quang lắc đầu: “Bây giờ thái tử chẳng qua chỉ muốn lôi kéo cha, hơn nữa võ công của con cũng tốt, muốn con lúc nào cũng bên cạnh hắn để che chở cho hắn mà thôi. Trở về kinh thành rồi, e rằng hắn sẽ bận rộn lo chỉnh đốn quân binh, dẹp loạn, ổn định lòng dân, còn đâu tâm trí rảnh rỗi nghĩ đến chuyện cỏn con này, lại càng không rỗi hơi đi kiểm tra chuyện này thật giả thế nào. Cha không cần lo lắng.”
Ngu Hổ Thần hơi lo dự, lại nói: “Hàm Quang, thật ra con gả vào Đông cung cũng không phải là chuyện xấu. Hoạn nạn thấy chân tình, nay mai thái tử kế vị, nhớ đến công lao hộ giá của con hôm nay, nhất định sẽ sủng ái hơn thôi.”
Hàm Quang lập tức xua tay: “Cha, với tính tình con mà vào cung, cha muốn bức chết con sao?”
Ngu Hổ Thần thở dài: “Con đi ngủ đi.”
Đêm nay, Hàm Quang trằn trọc đến nửa đêm vẫn không cách nào yên giấc. Hóa ra thế giới này, không phải chỉ có đao sắc thương bén mới khiến người ta kinh hãi e sợ.
Trời mới tờ mờ sáng, cửa thành vừa mở, Hoắc Thần liền hạ lệnh nhổ trại. Một đoàn người ngựa vào thành Đồng Huy. Huyện lệnh đã sớm chờ ở trạm dịch, hầu hạ mọi người dùng bữa sáng. Sau đó đoàn người khởi hành đi thành Khánh Châu.
Một đường phóng ngựa như bay, giống như đang đuổi theo mặt trời. Trời dần dần sáng tỏ, núi xa xanh biếc. Trong tầm mắt là khoảng không rộng lớn. Hai bên đường là đồng ruộng, lác đác vài nông dân đang cày cấy. Màu xanh trải dài, là phong cảnh nông thôn đẹp mắt.
Như một bức tranh giang sơn mãi trường tồn, nhưng long ỷ lại đổi chủ vô số lần.
Chưa đến một canh giờ, đoàn người ngựa đã đến bên ngoài thành Khánh Châu.
Hàm Quang đã thấy cửa thành Khánh Châu rộng mở từ xa, một đám người đang đứng đợi bên ngoài thành.
Hoắc Thần ra hiệu cho Lạc Thanh Thành tiến lên kiểm tra trước.
Lạc Thanh Thành thúc hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giục nó tiến lên. Một lúc lâu sau, hắn quay lại bẩm báo: “Thứ sử Khánh Châu Tiền Dự và Châu úy Trương Anh cung nghênh thái tử điện hạ.”
Lúc này Hoắc Thần mới dẫn đám người tiến tới.
Tiền Dự và Trương Anh quỳ xuống đất nghênh đón, phía sau là thân binh phủ Châu úy một thân quân phục, ước chừng khoảng trăm người. Áo giáp bạc cùng trường đao, oai phong bất phàm.
Hoắc Thần xuống ngựa, đến trước mặt hai người, vừa nói vừa đỡ dậy: “Hai vị ái khanh, cực khổ rồi.”
Hai người tạ ơn đứng dậy, thả tay hai bên đứng thẳng.
Tiền Dự đã qua tuổi tứ tuần, tướng mạo đoan chính nghiêm trang. Trương Anh tuổi cũng chưa lớn, thân hình cao to. Hai người đều có vẻ mặt kính cẩn, ánh mắt hơi cúi thấp, không dám nhìn thẳng thái tử.
Tiền Dự khom người hành lễ: “Điện hạ đi đường vất vả, vi thần đã chuẩn bị xong chỗ nghỉ ngơi. Mời điện hạ vào thành.”
Hoắc Thần khẽ gật đầu: “Chuẩn bị cho ta lương thảo và ngân lượng. Bản vương nghỉ ngơi một chút sẽ khởi hành đi Duy Châu.”
Tiền Dự đáp: “Vi thần đã sắp xếp thỏa đáng.”
Đoàn người ngựa cùng nhau vào thành , đi dọc theo Châu phủ đến thẳng doanh trại của Châu úy phía đông thành. Hai bên đường là quang cảnh phồn hoa sầm uất, dòng người tấp nập. Trương Anh dẫn đường đi trước, Hoắc Thần và Tiền Dự đi ở giữa, Lạc Thanh Thành theo sát sau lưng Hoắc Thần. Đội quân mã khí thế ngút trời, mọi người trên đường đều đưa mắt nhìn sang và tránh qua một bên.
Hàm Quang trông theo bóng lưng Tiền Dự, nhìn xung quanh ông ta nhưng không thấy bóng dáng Thừa Ảnh đâu. Sao huynh ấy không ở đây? Hàm Quang trong lòng có một nỗi lo lắng âm ĩ, nhưng ở đây có nhiều người nên không có cách nào mở miệng hỏi. Lòng nàng càng khẩn trương hơn.
Lúc đến ngã rẽ có một quán rượu, hương rượu thoang thoảng. Trên biển hiệu đề ba chữ: Rượu Thái Bạch (rượu rất trắng).
Hàm Quang đưa mắt nhìn sang, thầm nghĩ không biết quán này bán rượu gì mà lại có khẩu khí lớn như vậy.
Đột nhiên mấy tiếng rầm rầm vang lên, cửa sổ quán rượu mở rộng. Từ trên lầu có hơn mười tên bịt mặt phi thân nhảy xuống, chen vào giữa Trương Anh và Hoắc Thần, chia đội quân thành hai nhóm. Hàm Quang giật mình, lập tức cùng Ngu Hổ Thần vọt đến bên cạnh Hoắc Thần.
Người ngựa đông đảo, Hoắc Thần bị kẹt ở giữa. Đội ngũ bị phá rối, liền bị dồn đến góc phố, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nhóm người áo đen tiến thẳng đến chỗ Hoắc Thần, thân thủ thoăn thoắt, ra tay tàn độc.
Hàm Quang quả thật không ngờ đã vào trong thành Khánh Châu còn gặp phải chuyện như thế này, chỉ biết cầm chặt kiếm bảo vệ Hoắc Thần bên cạnh.
Hơn mười người đương nhiên không phải là đối thủ so với mấy trăm người. Nhưng nơi này địa thế chật hẹp, đội quân co cụm thành một đám không thể ra tay. Tình thế bây giờ giống như một con rắn dài bị chặt ngang, đầu đuôi không thể nối thành một khối.
Hoắc Thần thấy thế liền hét lớn: “Đội quân phía sau mau rút về sau.”
Đoàn quân một khi đã thưa hơn, thoáng hơn, thì những tên áo đen không thể hiếu chiến. Tên dẫn đầu huýt sáo một tiếng, liền rút lui sang một bên, tung người bay lên quán rượu.
Lạc Thanh Thành dẫn người tấn công vào quán rượu. Hoắc Thần hạ lệnh đội ngũ cấp tốc đi trước, đến đầu phố trống trải. Đột nhiên tiếng nổ lớn vang lên. Hàm Quang quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quán rượu khói bay mù mịt.
Lạc Thanh Thành mang thuộc hạ dính đầy bụi cát rút lui khỏi quán rượu. hắn thúc ngựa đến trước mặt Hoắc Thần, bẩm báo: “Điện hạ, những kẻ đó đã đào thoát bằng mật đạo, mật đạo đã bị nổ. Có cần đem người đào mật đạo lên tiếp tục truy đuổi không?”
Hoắc Thần hơi trầm ngâm nói: “Chính sự quan trọng hơn, chuyện ở đây giao cho Châu úy điều tra.”
Lạc Thanh Thành phẫn nộ phất tay, ra hiệu cho đoàn quân mau chóng chạy về phía doanh trại của Châu úy.
Một lúc sau, khi Hoắc Thần đã đến đại doanh của phủ Châu úy, vừa vào cửa đã lạnh lùng nói: “Tiền Dự, tịch thu binh phù của Trương Anh.”
Trương Anh kinh hãi, lập tức quỳ rạp xuống, cả người run cầm cập.
“Điện hạ, vi thần không có tội.”
“Ngươi thân là Châu úy, thống lĩnh binh mã Khánh Châu, phụ trách phòng thủ thành Khánh Châu, lại có thể sơ sẩy đến mức để những tên phản tặc ám sát ngay trên đường phố.”
“Điện hạ, thần biết tội. Nhưng vi thần luôn luôn cẩn trọng, không dám có nửa điểm lơ là. Vi thần sẽ lập tức sai người đi thăm dò lai lịch của những kẻ này.”
“Chức Châu úy Khánh Châu tạm thời do Tiền Dự đảm nhiệm. Chờ sự việc được điều tra rõ ràng, sẽ định tội ngươi sau.”
Hoắc Thần mặt mày uy nghiêm. Lạc Thanh Thành và Ngu Hổ Thần đứng bên cạnh lại là hai viên tướng dũng mãnh uy vũ. Vẻ mặt Tiền Dự thì lạnh lùng, cũng mang thêm vài phần tàn khốc.
Trong lòng Trương Anh tự biết bản thân sẽ không thoát khỏi liên can khi thái tử bị ám sát, nhưng lại không nghĩ rằng Hoắc Thần một khi mở miệng liền cách chức Châu úy của hắn. Mặc dù hắn hoảng hốt, nhưng vẫn phải nói: “Bổ nhiệm hay miễn nhiệm chức Châu úy đều là lệnh của thánh thượng. Xin điện hạ suy nghĩ lại, không thể vượt quá quyền hạn.”
Hoắc Thần cười: “Trương ái khanh cũng biết tội ám sát thái tử chính là tội tru di cửu tộc chứ? Dù việc này không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi cũng khó tránh việc không làm tròn trách nhiệm. Bản vương vẫn chưa bổ nhiệm Châu úy mới, chỉ là muốn Tiền Dự tạm thời nhậm chức, sao lại tính là vượt quá quyền hạn? Nếu kết quả điều tra chứng minh không liên can tới ngươi, cùng lắm là giảm một năm bổng lộc hoặc là giảm một bậc quan hàm. Còn chức Châu úy tự có thánh thượng định đoạt.”
Trương Anh không còn lời nào biện bạch, giao ra binh phù.
Lạc Thanh Thành tiến lên tiếp nhận binh phù, trình lên Hoắc Thần. Hoắc Thần nắm chặt binh phù trong lòng bàn tay, ánh mắt quét về phía Tiền Dự.
Tiền Dự lập tức quỳ gối.
“Tiền Dự, sự an nguy của Khánh Châu, khanh phải làm giúp. Việc này điều tra rõ, phải cấp tốc báo lên thánh thượng.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Hoắc Thần phất tay áo: “Đứng lên đi.”
Hàm Quang đứng im một bên. Nàng tận mắt thấy Hoắc Thần trong nháy mắt có thể khiến một người đang trên mây đánh rớt xuống bụi cát, không khỏi than thầm. Những ngày tháng sống trong thấp thỏm phập phồng như thế, bản thân dù thế nào cũng không thể để bị kéo vào trong mớ hỗn loạn đó. Chờ Hoắc Thần vào kinh, mọi chuyện ổn thỏa, nàng liền rời khỏi kinh thành, tự do tự tại.
Hoắc Thần chỉ giữ Tiền Dự ở lại. Hai người trao đổi với nhau trong mật thất khoảng một khắc. Sau đó, hắn liền ra lệnh khởi hành.
Từ lúc ra khỏi thành Khánh Châu từ cửa Đông, Hàm Quang thật sự không nhịn được nữa, thúc ngựa chạy đến cạnh Hoắc Thần, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, Thừa Ảnh đâu ạ?”
Hoắc Thần ngoái đầu nhìn nàng một cái.
Hàm Quang thấy hắn không trả lời, lại hỏi tiếp: “Thừa Ảnh, huynh ấy ở đâu?”
Hoắc Thần nhìn không chớp mắt, im lặng giây lát, rồi đáp: “Sống chết không rõ.”