Từ chỗ của lâu chủ trở về, Cô Nhiên lập tức đóng cửa phòng mình rồi thuận thế ngồi xuống ôm lấy ngực, Cô Nhiên hít từng ngụm từng ngụm khí, từ ngày ấy sau khi nghe được lời nói của lâu chủ thì không hiểu sao tâm của hắn luôn có cảm giác phát đau, hắn biết đây là tâm bệnh thế nhưng hắn không biết nên làm sao, chỉ có thể tùy ý để ngực càng ngày càng đau, đau đớn quen thuộc lúc này lại từ bụng tiếp tục truyền đến, Cô Nhiên” Ân” một tiếng kêu rên ra.
” Ô” Tiểu Quai thấy bóng dáng chủ nhân liền chạy tới, liếm liếm tay chủ nhân kêu một tiếng.
” Ngô… tiểu.. Quai, ân.. ách.. không cần.. sủa.. hô… ngoan..” Đau đớn vô lực chỉ có thể nâng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu Quai, Cô Nhiên cuộn người trên mặt đất cố gắng nhẫn nại, dược mấy ngày trước cũng đã không còn, hắn hiện tại không thể phối dược được cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn chờ cơn đau qua đi.
” Ô” Tiểu Quai thấy bộ dáng chủ nhân thống khổ, muốn kêu thế nhưng lại không thể kêu, chỉ có thể phát ra từng tiếng rên rỉ. Trong lòng Cô Nhiên có chút sốt ruột, sợ bị lâu chủ nghe được, hắn đưa tay đem tiểu Quai ôm vào trong ngực,” Tiểu… Quai.. ách ân.. ngươi.. ngươi nghe ta.. không cần..sủa…”
Một trận mê muội hướng Cô Nhiên đánh úp lại, nhiệt độ cơ thể có chút cao cho hắn biết mình đã phát sốt, thế nhưng toàn bộ khí lực của hắn đều dùng để chống cự lại đau đớn khôn cùng kia nên chỉ có thể nằm ở trên mặt đất. Trước khi lâm vào hôn mê, Cô Nhiên đem tiểu Quai gắt gao ôm vào trong ngực lặp lại :” Không sủa.. không.. sủa… ngoan…”
Trên miệng không ngừng lẩm nhẩm thẳng đến khi Cô Nhiên từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại. Đau đớn đã trôi qua chỉ còn lưu lại từng trận co rúm, Cô Nhiên toàn thân vô lực mở to mắt, cảm nhận được ánh sáng nhạt mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn biết trời đã sáng. Gắng sức từ dưới đất đứng lên, Cô Nhiên tựa người vào cửa chờ đợi một trận mê muội trôi qua, bộ lông rậm của tiểu Quai thuận thế cọ cọ khiến Cô Nhiên có chút thoải mái, khẽ cười rộ lên:” Cám ơn ngươi… tiểu Quai, ta suýt chút…đã muộn giờ..” Hôm nay là sinh nhật của lâu chủ, hắn không thể có một tia khác thường. Đau đớn trên bụng đã bắt đầu tê dại, hắn biết… thời gian đã không còn nhiều… nhưng vô luận như thế nào hắn cũng phải chống đỡ qua hôm nay, rồi mới… rồi mới đi tìm lão cha…lâu chủ…hắn thực sự không cố ý muốn lừa gạt lâu chủ … hắn.. sẽ không tiếp tục khiến Lâu chủ vì Phong Diệp mà phải phiền lòng nữa…
…………..
” Tiểu Nhiên!” Cô Nhiên ngồi ở trên ghế đọc sách, đột nhiên một thanh âm kinh hỉ của người nào đó truyền đến, Cô Nhiên vội quay đầu nhìn.
” Âu Dương đại ca?!” Cô Nhiên vội vàng đem sách đặt ở một bên, đứng dậy đi về phía trước,” Âu Dương đại ca.. huynh…” May mắn hôm nay nhìn thấy Âu Dương đại ca, hắn đã có thể yên tâm đi rồi.
” Tiểu Nhiên… mau để ta nhìn xem…” Âu Dương dị thường cao hứng ôm lấy Cô Nhiên, tiếp theo đem Cô Nhiên xoay vòng qua lại nhìn nhìn,” Ân… tuy sắc mặt cũng không tệ lắm, nhưng… thân mình này so với lúc ngươi đến đây thì có gầy hơn…Uy! Phong Khiếu Nhiên! Ngươi sao lại không chiếu cố tiểu Nhiên nhà ta a?!” Âu Dương bất mãn trừng mắt về phía người đang đọc sách bên cạnh bàn, bọn Lục Văn Triết mới nói cho hắn biết người nọ đã khi dễ tiểu Nhiên như thế nào.
” A…. không có chuyện đó đâu… Âu Dương đại ca…” thần sắc Cô Nhiên có chút hoảng lên, kéo kéo tay của Âu Dương đại ca có chút bất an nói,” Lâu chủ… đối với ta tốt lắm, ta… ta tuy gầy nhưng …nhưng là tinh thần so với.. so với trước kia tốt hơn nhiều.. ta ở trong này tốt lắm.” Không tự chủ được lại xoa xoa lấy vành tai, Cô Nhiên lo lắng nhìn Âu Dương Húc.
” Cô Nhiên, ngươi trở về đi, buổi tối trực tiếp đến Di Nhiên thính.” Nhìn lại quả thật thân mình gầy đi không ít, Phong Khiếu Nhiên nhíu mi.
” A! Lâu chủ, ta..” Cô Nhiên không muốn đi, hắn muốn cùng Lâu chủ ở cạnh nhiều hơn.
” Ngươi đi về trước, buổi tối sẽ nháo đến tận khuya.” Khẩu khí của Phong Khiếu Nhiên không để cho kháng cự, Cô Nhiên nhìn Lâu chủ một hồi rồi mới mềm nhẹ cười rộ lên,” Vâng, lâu chủ.” Lâu chủ đối với hắn tốt lắm, hắn đã có thể mãn nguyện mà ra đi. Quay đầu nhìn nhìn Âu Dương đại ca, Cô Nhiên cung kính cúi người:” Âu Dương đại ca, ta đi… đa tạ ngươi!” trong lúc Âu Dương Húc giương mắt có chút khó hiểu thì Cô Nhiên đã ly khai thư phòng.
” Uy, Phong Khiếu Nhiên, tiểu Nhiên hắn… sao đột nhiên…” Âu Dương Húc nhìn nhìn Phong Khiếu Nhiên lại nhìn nhìn phương hướng Cô Nhiên rời đi, hành động vừa rồi của tiểu Nhiên làm hắn có chút khó hiểu, thậm chí là có chút bất an.
“…..” Phong Khiếu Nhiên trầm tư nhìn về phía cửa phòng vừa đóng, ánh mắt chợt lóe.
Ôm lấy tiểu Quai, Cô Nhiên ôn nhu mở miệng:” Tiểu Quai… ngươi sau này cần phải ngoan ngoãn nga, thay ta hảo hảo chiếu cố Lâu chủ…” thanh âm xen lẫn trong hơi thở mong manh mang nồng đậm thỏa mãn,” Thật muốn ở cùng ngươi…thêm mấy ngày…” vuốt ve tiểu Quai thêm lần cuối, Cô Nhiên cười ôn nhu, nụ cười cũng dần nhạt đi. Hắn biết bản thân đã sắp không chịu được, không có dược hắn sẽ chống đỡ nổi không qua mấy ngày, mệnh của hắn vốn là do lão cha giành giật lại từ tay diêm vương, trước khi ra đi hắn có thể gặp được phụ thân, có thể cùng phụ thân ở chung một thời gian dài như thế, hơn nữa sau khi đi còn được nhìn thấy lão cha cùng ca ca, hắn còn có gì không buông xuống được… chính là…không muốn để người ta biết thân phận của mình, bằng không… phụ thân sẽ thực sự khó xử.… hơn nữa…mặc kệ ra sao, hắn cũng sẽ làm bọn Âu Dương đại ca thương tâm, tuy không đành lòng nhưng hắn thật sự cũng có chút vui vẻ, trên đời này trừ lão cha ra còn có những người khác nhớ hắn, quan tâm hắn…
Sinh thần ba mươi mốt tuổi của Thích Nhiên lâu lâu chủ Phong Khiếu Nhiên , sau gần hai mươi ngày mọi người chuẩn bị cuối cùng cũng được tổ chức tại Di Nhiên thính của Thích Nhiên lâu .
Phong Khiếu Nhiên ngồi ở thượng vị, bọn người Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, Âu Dương Húc ngồi ở bên trái, Phong Hải, Phong Nham cùng Cô Nhiên ngồi ở bên phải, ngồi hai bên phân biệt là quản sự và thuộc hạ của Phong Khiếu Nhiên cùng những vị khách từ các nơi tới chúc mừng . Cô Nhiên có chút thấp thỏm không yên, hắn chỉ là tiểu tư của lâu chủ lại được an bài tại bên cạnh thiếu gia, hắn nghĩ thấy thật sự không ổn nhưng lại tránh không được yêu cầu của những người khác cùng lâu chủ .
” Tiểu Nhiên, ngươi thoải mái chút đi, vị trí này ngươi ngồi là thích hợp nhất.” Phong Nham thấy Cô Nhiên có chút bất an liền lên tiếng trấn an, hắn và đại ca tuy là thiếu chủ nhưng đã xem tiểu Nhiên như đệ đệ mình, y đã cẩn thận chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cha thế nào,hôm nay nói sao cũng phải để y hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
” Ngô… nhưng là.. lâu chủ…” Nhìn về hướng lâu chủ, Cô Nhiên có chút lo lắng.
” Yên tâm , cha một khi đã cho ngươi ngồi ở đây cũng giải thích được hôm nay không cần ngươi hầu hạ, nói gì đi nữa thì cũng còn có những người khác mà. Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay ngươi cứ an tâm mà ăn, an tâm mà vui vẻ, biết không?” Nhìn người tâm địa thuần lương, người thích cười thích nháo như Phong Nham này cũng thấy có chút đau lòng, cha thật sự là có phúc khí mới gặp được Cô Nhiên a. (*gật gù*)
” Ân.” Cô Nhiên thoáng có chút an tâm, hòa nhã cười cười rồi mới nhìn Lâu chủ, Lâu chủ hôm nay nhìn qua thực vui vẻ. Đúng lúc này Phong Khiếu Nhiên cũng nhìn qua, thấy Cô Nhiên hướng hắn nở nụ cười ôn nhu , ánh mắt chợt lóe, hướng Cô Nhiên khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục chuyển hướng bọn thuộc hạ ở một bên .
” Ba! Ba!” Mạc Lâm lớn tiếng vỗ vỗ tay, mọi người trong nội thính im lặng xuống, Mạc Lâm đứng ở bên cạnh Phong Khiếu Nhiên lớn tiếng nói,” hôm nay là sinh thần Lâu chủ Thích Nhiên lâu chúng ta, hiện tại ta tuyên bố, khánh sinh diên (yến tiệc)bắt đầu!” Mạc Lâm vừa nói xong người ở hai bên liền toàn bộ đứng lên giơ cao ly rượu:” Thuộc hạ chúc Lâu chủ thân thể khang kiện, mọi sự thuận tâm (như ý), chúc cho Thích Nhiên lâu vĩnh tồn trên giang hồ!” sau đó ngửa đầu uống cạn rựơu trong chén , Phong Khiếu Nhiên ngồi ở thượng vị nhìn một vòng người, sau đó uống cạn chén rựơu của mình.
” Phong Khiếu Nhiên, ta cũng không muốn nói nhiều, làm bằng hữu nhiều năm nay tuy chán ghét cái tên Tử nhân kiểm (vẻ mặt người chết) kia của ngươi, bất quá hôm nay ta cũng chúc ngươi thật vui vẻ.” Âu Dương Húc vẫn như cũ không khách khí nói với Phong Khiếu Nhiên, nhưng vẻ mặt vui sướng đã tiết lộ tình bằng hữu thâm sâu của hắn cùng Phong Khiếu Nhiên. Tiếp đó hai người cũng không kính tửu (mời rượu) mà đồng thời uống cạn.
” Khiếu Nhiên, ta cùng Thiên Hành chúc ngươi mọi chuyện thuận tâm, vĩnh bảo tường vận (luôn gặp may mắn), mong rằng ngươi nói năng lẫn vẻ mặt ôn hòa một chút, tránh đem người khác dọa chạy a.” trong lời của Lục Văn Triết có thâm ý, khẽ liếc mắt sang Cô Nhiên rồi mới nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên, Phong Khiếu Nhiên hướng hai người nâng chén, vẻ mặt có chút cao thâm khó lường, ba người mang mỗi tâm tư mà uống cạn ly rượu
” Cha, con chúc cha thân thể an khang, cũng hy vọng cha sớm ngày vì chúng con mà tìm một mẫu thân.” Phong Nham bướng bỉnh hướng tới cha nháy mắt, Phong Hải lại trầm ổn rất nhiều,” Cha, con sẽ không còn lời gì để nói, chỉ hy vọng cha có thể bình bình an an, đây là tâm nguyện lớn nhất của con.” Phong Khiếu Nhiên hướng hai người gật gật đầu….
Cô nhiên thấy tất cả mọi người đã kính rựơu xong liền đứng lên, cầm lấy tách trà trên bàn hướng lâu chủ giơ lên:” Lâu chủ.. Cô Nhiên không thể uống rượu, hôm nay.. .lấy trà thay rượu, cảm tạ lâu chủ…trong khoảng thời gian dài này đã chiếu cố Cô Nhiên…Cô Nhiên.. Cô Nhiên cầu cho Lâu chủ vĩnh viễn hạnh phúc, cầu cho lâu chủ… cả đời không bệnh không đau…” Nói xong Cô Nhiên có chút run rẩy uống cạn ly trà. Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên, đợi Cô Nhiên uống trà xong mới chậm rãi giơ lên ly rượu:” Không cho ngươi chuẩn bị lễ vật là không muốn ngươi bận tâm nhiều, đối với ta mà nói, ngày đó Âu Dương đem ngươi mang đến chính là lễ vật tốt nhất cho ta.” Nói xong uống cạn rượu, ánh mắt vẫn một mực dừng trên người Cô Nhiên. Những người khác nghe vậy có chút kinh dị, lời của lâu chủ cũng quá…cái kia…
” Lâu… lâu chủ…” Nghe được lời lâu chủ, Cô Nhiên có chút kinh hoảng, thoáng dâng lên một chút đau nhức nhưng phần lớn là do cảm giác hạnh phúc làm tâm hắn trướng đau, nhẫn nhịn nước mắt sắp chảy xuống, Cô Nhiên kìm nén giọt lệ, dị thường mềm nhẹ cười lên. Lâu chủ đối với Cô Nhiên dụng tâm như thế đã là đủ rồi, nếu làm Phong Diệp, hắn nhất định sẽ làm Lâu chủ thất vọng….
Ba người Lục Văn Triết, Long Thiên Hành cùng Âu Dương Húc nghiêm túc nhìn Phong Khiếu Nhiên… người này nói ra lời rất quái, nghe sao cũng thấy như đang nói với nữ nhân, điều này làm cho ba người bọn họ không hẹn mà cùng run run, trong khoảnh khắc trên người nổi lên một tầng da gà.
Phong Khiếu Nhiên cảm nhận được không khí chung quanh có chút quỷ dị, đem tầm mắt từ trên người Cô Nhiên thu về, bưng lên ly rượu đã bị uống một nửa đứng lên:” Thích Nhiên lâu ta có được vinh quang như ngày hôm nay, vất vả đều thuộc về các vị đang ngồi ở đây, hôm nay, ta kính chư vị một ly. Chỉ cần Phong Khiếu Nhiên ta còn tồn tại một ngày cũng sẽ không để bất cứ ai gây bất lợi với Thích Nhiên lâu.” khí phách ngày thường bị chôn kín của Phong Khiếu Nhiên lúc này lại biểu lộ không chút bỏ sót, mọi người cũng đều đứng dậy….không khí buổi tiệc tiến vào cao trào.
Buổi tiệc tiến hành được một nửa, mọi người trong Di Nhiên thính dần dần uống nhiều hơn bắt đầu cười nháo lên, Phong Khiếu Nhiên cũng bị mọi người liên tục mời uống , ngày thường những người này nào dám phóng túng như thế , thật vất vả mới tìm được một cơ hội đương nhiên sẽ không buông tha. Trong thính ca múa thăng bình, những vũ kĩ dâng lên một vũ khúc đã trải qua tinh tâm biên bài (dày công xếp đặt), không khí vui vẻ đọng vào tâm mỗi ngưòi. Nhìn Lâu chủ có vẻ phi thường vui vẻ hơn ngày thường , Cô Nhiên áp chế đau nhức từ ngực và bụng không ngừng truyền đến. Cổ họng đột nhiên xuất hiện một cỗ vị ngọt, Cô Nhiên vội cúi đầu đem tay che lấy miệng, thừa dịp không có người chú ý liền lặng lẽ lau khô máu bên khóe miệng, đầu càng ngày càng choáng, ánh mắt đã dần nhìn không rõ mọi thứ, thanh âm ồn ào bên tai càng ngày càng xa, Cô Nhiên bất động thanh sắc chậm rãi đứng lên.
” Tiểu Nhiên?! Sao vậy?” Thấy người đột nhiên đứng lên , Phong Nham khó hiểu hỏi, tiểu Nhiên phải về sao? Cũng còn quá sớm.
” Ngô…tiểu Quai… ta quên cho hắn..ăn..” Cô Nhiên thấp đầu đầu nhỏ giọng nói , tay trái niết niếtvành tai,” Ta… trở về một chút..”
” Nga, như vậy a, vậy ngươi nhanh đi rồi về nga, sau buổi tiệc còn có ca múa đấy.” Phong Nham phất phất tay thúc giục Cô Nhiên nhanh đi mau về mau. Cô Nhiên gật gật đầu, giương mắt nhìn lên vị trí lâu chủ một chút rồi mới sờ soạng chậm rãi đi ra Di Nhiên thính, trước mắt là một mảnh mơ hồ, hắn vừa rồi chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy…bóng dáng… phụ thân… , có chút tiếc nuối… đi ra Di Nhiên thính, Cô Nhiên một tay ôm bụng, một tay gắt gao bấu chặt ngực, ra tới hoa viên liền lấy ra bao hành trang được giấu trong đó, Cô Nhiên dùng hết khí lực cẩn thận tránh đi ám vệ trong lâu, hướng ra ngoài cửa đi đến.
” Ân….” Chậm rãi quỳ xuống, Cô Nhiên” Phanh” một tiếng ngã trên mặt đất trong rừng , mắt đã nhìn không thấy, nghĩ mình sắp bị một mảnh tối đen bao phủ, thật vất vả mới đi ra được nhưng hắn lại không còn một tia khí lực để đi thêm một bước…phải làm sao đây, hắn.. không muốn chết ở chỗ này… sẽ bị người tìm được … hơi thở càng ngày càng suy yếu, Cô Nhiên trong lòng khẽ gọi một tiếng” Phụ thân”, tiếp đó bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi nới lỏng rồi rời ra.
” Ba!” đôi đũa trong tay đột nhiên rơi xuống bàn, trong lòng Phong Khiếu Nhiên đột nhiên dâng lên một tia khác thường, giương mắt nhìn về phía Cô Nhiên lại phát giác người này đã đi ra ngoài nửa ngày,” Phong Nham, Cô Nhiên đi đâu?” Phong Khiếu Nhiên trầm thanh hướng Phong Nham mà hỏi.
” Cha, tiểu Nhiên trở về cho tiểu Quai ăn, hắn nói hắn quên chuẩn bị cơm chiều cho tiểu Quai” Phong Nham nghe phụ thân hỏi liền trả lời, trong lòng cũng có chút kỳ quái, sao lại đi lâu thế nhỉ.
Phong Khiếu Nhiên nhìn về chỗ ngồi của Cô Nhiên, đột nhiên ánh mắt run lên, tiếp đó nhảy nhanh đến vị trí của Cô Nhiên, khoảnh khắc nhìn thấy hành động của Phong Khiếu Nhiên trong đại sảnh trở nên im lặng. Nhìn thấy thứ màu đỏ trên ghế , Phong Khiếu Nhiên lấy ngón tay sờ sờ, tiếp theo ngửi ngửi, thân mình đột nhiên chấn động, trên người Phong Khiếu Nhiên tản ra trận trận hàn ý. Trong lúc này, một gã ám vệ xuất hiện, nửa quỳ gối trước thính:” Lâu chủ, tiểu tư Cô Nhiên của ngài vừa rồi lưng đeo hành nang tránh khỏi thuộc hạ rời khỏi Thích Nhiên lâu, may mắn bị phát hiện nên thuộc hạ đã phái người đi theo, phát hiện hắn ngất xỉu tại trong rừng cây bên ngoài lâu…” Ám vệ muốn hỏi nên như thế nào xử lý người nọ thì trong thính đã mất đi bóng dáng Phong Khiếu Nhiên từ lúc nào.
“…Tiểu Nhiên??!!!” mấy người khác sửng sốt một hồi mới phản ứng tới, kêu sợ hãi một tiếng liền chạy ra ngoài….