Họ cưỡi ngựa qua hai cánh cổng dưới bức tường thành bao bọc cả ngôi làng và tòa lâu đài. Đôi mắt Colin phản chiếu quang cảnh tan hoang xung quanh họ. Tabitha tự hỏi đã bao nhiêu lần anh mơ được trở lại nơi này trong suốt sáu năm qua. Anh hẳn đã trông chờ được chào đón bởi một hồi kèn trumpet và những tiếng reo mừng rỡ của gia đình anh, chứ chẳng phải bởi cơn gió rít bài ca ai oán qua những phiến đá bể nát. Cô rùng mình trước âm thanh u uất đó, nó nhắc cho cô nhớ cô đang ở rất xa nhà và gia đình cô.
Còn tai ác hơn, màn sương mù đã biến mất trong khi họ cưỡi ngựa qua thung lũng. Màn sương đã bị thổi tung bởi những đợt gió ngoan cố đã đẩy những đám mây lưa thưa đi và thắp trên nền trời một thoáng hoàng hôn. Những khu hàng rào và lều đất hoang tàn lủi thủi trong bóng tối của bức tường đã thất bại trong việc bảo vệ chúng. Mái lợp bằng tranh bị cháy xém nham nhở bởi những mũi tên lửa, những xà gỗ nứt vỡ và méo mó. Chẳng có gì lay động trong đống đổ nát đó. “Họ đã đi rồi,” Colin nói thẳng thừng. “Ta cũng không thể đổ lỗi cho họ. Ở đây họ chẳng còn lại gì. Không nơi nương náu. Không thức ăn. Không thủ lĩnh. Chỉ có cái chết.” Ánh mắt anh lướt khắp khu đồng không trơ trụi, nấn ná trên những ngôi mộ mới đắp rải rác trên bãi cỏ bị giày xéo. Tabitha tự hỏi có phải một trong những ngôi mộ đó là của cha anh. Hàm anh rắn lại. “Roger thậm chí còn không biết quý trọng tòa lâu đài để giữ lấy nó cho bản thân hắn. Hắn chỉ muốn tiêu hủy nó bởi vì nó là của ta.”
“Làm sao Chúa của anh có thể để một việc như thế này xảy ra?” Tabitha hỏi nhẹ nhàng.
“Chính Giáo hội mới là người đã cam kết sẽ bảo vệ những gì là của ta. Tại sao ta lại đi đổ lỗi cho Chúa vì sự tham lam của một bè lũ thầy tu thích được vỗ béo bởi đồ đút lót của Brisbane thay vì hoàn thành lời thề của chúng chứ?”
“Đi khỏi nơi xấu số này thôi,” Arjon đề nghị, ánh mắt căng thẳng của anh phóng tới dãy mộ. “Tôi biết rất nhiều người có dòng dõi quý tộc sẵn sàng chi trả hào phóng cho một thanh gươm dũng mãnh như của cậu. Chúng ta sẽ có những cuộc phiêu lưu ngoạn mục và hàng tá những cô nàng xinh đẹp—“ Anh ta kêu hự lên vì đau khi Tabitha vô tình bấu móng tay vào vai anh ta.
“Xin lỗi,” cô lầm bầm. “Tôi cứ nghĩ mình sắp ngã.”
Để lại Lucy ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, Colin nhảy xuống và chậm rãi đi tới đống đổ nát. Arjon kéo ngựa của họ đến cách xa một khoảng, để cho bạn anh ta nói lời chúc yên nghỉ với quá khứ của mình.
Colin ngập ngừng, đứng chôn chân tại chỗ trong dáng đứng chờ đợi khiến cho việc ngắm anh gần như quá đau đớn. Tabitha tự hỏi có phải anh đang nhìn thấy tòa lâu đài như lúc nó còn nguyên vẹn trước khi anh tham gia cuộc thập tự chinh—một cộng đồng hối hả, thịnh vượng, ngân vang tiếng cười và điệu nhạc.
Từ khóe mắt, cô bắt gặp một chuyển động thoáng qua. Nếu Arjon không cứng người lại, có lẽ cô đã nghĩ mình tưởng tượng. Nhưng bóng dáng mờ ảo đó hóa thành một người phụ nữ cao, hốc hác hiện ra từ dưới một đống gỗ tan hoang. Một đứa trẻ với ánh mắt trống rỗng níu váy chị ta.
Sự táo bạo của người phụ nữ đó như chất xúc tác. Tabitha nín thở khi những bóng hình khác hiện ra từ đống đổ nát. Hai. Ba. Năm. Mười. Mười sáu. Ba mươi. Một toán những phụ nữ, trẻ em, và những ông lão, mặc những bộ đồ tả tơi, nhưng toát lên niềm tự hào, đã phải nhượng bộ nhưng còn chưa quy phục. Lúc đầu Tabitha đã nghĩ tất cả những đứa trẻ đều là con gái, nhưng khi nheo mắt nhìn, cô thấy nhiều đứa bé là con trai. Những cậu bé với đôi mắt cứng cỏi, mái tóc dài đang ở ngưỡng cửa trưởng thành, đủ nhỏ để được tha chết, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự hủy diệt do cái chết để lại.
Tất cả bọn họ đều bị thu hút bởi sự xuất hiện đột ngột của Colin đến mức họ thậm chí còn không thấy con ngựa của Arjon đang đứng dưới bóng của bức tường thành.
Colin đứng bất động như tượng khi bọn họ tiến lại gần anh, như thể anh sợ bất cứ cử động bất thình lình nào cũng có thể khiến họ nhốn nháo chạy về những cái hang của họ.
Người phụ nữ xuất hiện đầu tiên ngừng lại ngay trước mặt anh. Cô con gái nhỏ của chị ta núp đằng sau, đang hờ hững quan sát Colin.
“Có phải ngài ấy là ma?” một người phụ nữ đẫy đà thì thào.
“Đừng có ngu độn như thế, Iselda,” người phụ nữ cao trả lời, chất giọng chua chát của chị ta cảnh báo chị ta không dung thứ cho những chuyện linh tinh. “Tất nhiên ngài ấy là ma.”
Một người phụ nữ luống tuổi đang thổi phù phù một cái ống tẩu gật đầu một cách thông thái, những sợi râu dài bên dưới cằm bà lúc lắc. “Magwyn nói đúng. Chauncey đã tận mắt thấy Ngài Colin bị bắt đi. Brisbane sẽ không ngu ngốc đến mức để ngài ấy sống.”
Một phụ nữ trẻ có đôi mắt như mắt thỏ với mái tóc bạch kim vặn vẹo hai bàn tay tái nhợt của mình. “Nhưng tại sao ngài ấy trở lại đây? Có lẽ ngài ấy là một thiên thần được gửi đến để báo cho chúng ta một vận rủi thảm khốc sắp xảy ra.”
Tiếng cười của Magwyn cay đắng đến mức khiến Tabitha cau mày. “Nếu là thế thì lời cảnh báo của ngài ấy đến hơi muộn một chút. Thế mà các người cứ nghĩ một vị thánh trong hàng ngũ của Chúa phải thận trọng hơn với bổn phận của mình mới hay chứ.”
“Ngừng trò báng bổ của cô lại, đồ non nớt,” người phụ nữ luống tuổi mắng. “Chúng ta nên cầu nguyện và nghe theo lời chỉ bảo của Chúa để xác định ý đồ của cuộc viếng thăm thần thánh này.”
Khi người phụ nữ già quỳ gối, những người đi cùng bà ngoan ngoãn quỳ theo. Người phụ nữ họ gọi là Magwyn cuối cùng cũng quỳ xuống, mặc dù hai vai chị ta vẫn cứng ngắc và chị ta là người cuối cùng chịu cúi đầu.
Nhưng Colin lại đưa tay ra cho Magwyn, anh nhẹ nhàng ôm lấy cằm Magwyn trong tay, giục chị ta ngẩng đầu lên và gặp ánh mắt anh. Chị ta nhìn lên anh trong sự bàng hoàng sửng sốt, lấy tay phủ lên tay anh như thể để đoan chắc đây là sự thật.
“Ngài không phải ma,” chị ta thốt lên.
Câu xác nhận của Magwyn khiến những bạn đồng hành của chị ta vội ngẩng đầu lên và há hốc nhìn vị thủ lĩnh của họ.
“Không, ta không phải ma,” anh trấn an họ. “Mặc cho những cố gắng sốt sắng của Brisbane để giết ta.”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má người phụ nữ kia khi chị ta cúi đầu và nâng bàn tay Colin lên môi. “Ngài ấy còn sống! Tạ ơn Chúa, thủ lĩnh của chúng ta còn sống!”
“Hãy đứng lên, Magwyn.” Anh nâng chị ta đứng lên bằng bàn tay mà chị ta vẫn đang níu chặt. Giọng anh dịu dàng, nhưng gương mặt anh vẫn cứng rắn như Tabitha thường thấy. “Chị có thể quỳ gối trước Chúa bất cứ khi nào chị muốn, nhưng chừng nào ta còn là thủ lĩnh của tộc Ravenshaw, chị sẽ không bao giờ còn phải khuỵu gối trước bất cứ người đàn ông nào nữa.”
Những người phụ nữ, bọn trẻ, và những ông lão bảo bọc anh trong vòng tay xôn xao của họ, những lời trò chuyện hào hứng của họ bị ngắt quãng bởi những tiếng la “Ngài Colin còn sống!” và “Ngài ấy không phải thiên thần!”
“Điều đó thì tôi có thể bảo đảm với mọi người,” Arjon gọi to, vỗ ngựa nghênh ngang xông vào giữa đám người.
“Ngài Arjon! Nhìn này, là Ngài Arjon đấy!” họ thốt lên gọi nhau, chào đón anh ta vào lễ ăn mừng của họ với những bàn tay hăm hở và những vòng tay mở rộng.
“Giấu tim các người đi,” Magwyn cảnh báo, gửi cho anh ta một nụ hôn gió. “Nếu không gã bất lương Norman này sẽ cuỗm chúng đấy.”
Người phụ nữ tóc vàng với đôi mắt thỏ bắn vào Tabitha cái nhìn sưng sỉa. “Trông như anh ta đã cuỗm mất trái tim cô ta rồi.”
Tabitha đang tràn trề niềm vui thay cho họ, nhưng khi mọi dân làng trong bãi sân nghểnh cổ để nhìn cô chòng chọc, cô có thể cảm thấy nét mặt mình cứng lại thành một cái mặt nạ vô cảm. Cô cảm giác như mình đã trở lại trường trung học, nơi sự e thẹn của cô thường bị hiểu lầm là thái độ khinh bỉ.
“Người phụ nữ của anh là ai thế, Ngài Arjon?” Magwyn hỏi, nụ cười của chị ta hiếu kỳ, nhưng không có ác ý.
“Tôi k-không—“ Tabitha mở miệng, đỏ mặt dữ dội. Trước khi cô có thể lắp bắp thành câu, Colin đã nắm lấy tay cô, kéo cô khỏi lưng ngựa vào vòng tay anh.
Anh quẳng cho cô một cái nhìn, đôi mắt anh lấp lánh bí ẩn vì thích thú và cả cảnh báo. “Cô ấy không phải người phụ nữ của Arjon. Cô ấy là người phụ nữ của ta.”
Đến buổi tối Tabitha vẫn còn nổi đóa vì lời tuyên bố của Colin trong khi cô ăn tối dưới một bầu trời sao lấp lánh. Ánh sáng của những ngọn đèn thành phố đã làm cô lóa mắt quá lâu nên cô đã quên mất một đêm hè có thể đẹp lung linh như thế nào. Những vì sao trôi lững lờ trên thung lũng như những viên kim cương hình giọt nước, mời gọi những con người có tâm hồn mơ mộng nhất đến hái một ngôi sao trên nền trời đen như nhung. Nhưng Tabitha biết nếu cô ngu ngốc đến mức đưa bàn tay ra, chúng sẽ lao vụt khỏi tầm với của cô.
“Thịt gà gô chứ, tiểu thư?”
Trước khi Tabitha có thể từ chối, người phục vụ đã đặt một con chim quay lên khúc bánh mì nâu ở trước mặt cô. Cô ngần ngại chích chọt vào thứ đó. Cô đang đói ngấu, nhưng trước buổi tối nay, sự hiểu biết duy nhất của cô với những con gà gô là xem chương trình Gia đình Gà Gô trên trang web Nick at Nite.
Cô đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm một cái nĩa. Một người đàn ông như thần lùn giữ cửa khô quắt ở bên trái cô đã cầm cả con chim phần ông ta lên và đang xé những đụn thịt mỡ màng bằng hàm răng đã hỏng của mình. Mỡ chảy dài xuống cằm ông ta.
Tabitha rùng mình và cúi người tới trước để nhìn xuống dưới bàn, nghĩ rằng cái nĩa của cô có lẽ đã rớt xuống đất vì một sự nhầm lẫn nào đó. Lucy thì chẳng có tí kiên nhẫn nào với việc tế nhị. Trong khi cô bị phân tâm, con mèo con đã nhảy lên con gà gô và lôi nó xuống bãi cỏ. Bụng Tabitha lồng lộn phản đối khi cô nhìn con mèo ngấu nghiến bữa tối của cô.
Thở dài, cô xé một mẩu bánh mì đã ôi và cho vào miệng. Dường như cô không phải là người duy nhất bị mê hoặc bởi thói háu ăn của Lucy. Đống giẻ rách tả tơi Tabitha đã tưởng khi nãy hóa ra lại là một đứa trẻ co rúm dưới một cái bàn cạnh đó, đôi mắt cảnh giác của cô bé gần như bị che khuất bởi những nùi tóc vàng rũ. Háo hức muốn có người trò chuyện, Tabitha tặng cô bé một nụ cười khích lệ. Cô bé chui tọt vào bóng tối như thể Tabitha mới vừa mắng mỏ cô bé.
Một cái vại sứt mẻ xuất hiện bên khuỷu tay cô. “Rượu mật ong nhé, tiểu thư?”
Tabitha xoay lại để nói “cám ơn” nhưng người hảo tâm vô hình đã đi mất.
Câu nói khoác ngạo mạn của Colin dường như đã trao cho cô một vị trị không thua gì thành viên của hoàng tộc. Cô đã được xếp chỗ ngồi ở đầu bàn và giờ đang được dâng lên những món ngon được lựa chọn kỹ lưỡng nhất với một sự tôn kính vừa khiến cô thấy thú vị vừa khiến cô kinh hãi. Magwyn Gay Gắt thậm chí còn đưa cho cô một cái váy và một dải ruy băng để cột mái tóc xù của cô lại.
Mặc dù Tabitha hạnh phúc khi được cởi bỏ bộ pajama tả tơi của cô, cô vẫn thích mặc quần hơn là váy. Cô vuốt một bàn tay lên bắp chân trần của mình, hối tiếc là cô đã không có tầm nhìn xa để ước một cái dao cạo dùng một lần trước khi chịu đưa bùa hộ mệnh cho Colin. Cái váy xòe này khiến cô cảm thấy nữ tính một cách vô lý. Và thật mỏng manh. Nhất là vì cô đã cởi bỏ bộ đồ lót bằng vải cotton trước khi nhận ra cô sẽ không được đưa cho một bộ khác.
May ra cô đã nhớ lấy cặp mắt kính ra khỏi bộ pajama trước khi Magwyn cuốn gói chúng đi. Cô vỗ vỗ lên túi váy, đường viền thân thuộc của gọng kính khiến cô được an ủi. Cho đến khi cô có thể dụ Colin trả lại bùa hộ mệnh cho cô, chúng là tất cả những gì còn lại gợi nhắc cô về nơi cô đến.
Cô uống một ngụm rượu mật ong, nhăn nhó vì vị ngọt gắt của nó. Vị thủ lĩnh Ravenshaw cao hứng vẫn chưa ra mặt.
Một cậu bé mặt tàn nhang ốm đến mức có thể làm diễn viên đóng thế cho vai Oliver! Lù lù xuất hiện ở trên cô. “Món thịt cừu hầm rau nhé, tiểu thư?”(*Oliver Twist??*)
“Được, cám ơn cậu rất nhiều.” Tabitha sợ nếu cô từ chối bất cứ món ăn nào cũng là không khôn ngoan, dù cho món ăn đó có ngồ ngộ cỡ nào đi nữa. Hơn nữa, hương béo ngậy sực nức lên từ cái chén kẹp dưới cánh tay cậu bé đang khiến miệng cô chảy nước.
Cậu bé ngập ngừng, cái muỗng bốc khói trong tay, và nhìn chằm chằm đáng ngại vào cái bàn. “Tại sao cô lại ăn mất cái đĩa của cô?”
Cô nhìn xuống và khám phá ra một đống những mẩu vụn lúc trước còn là cái bánh mì. “Bởi vì tôi đói.”
“Nhưng tôi sẽ đặt món hầm của cô ở đâu bây giờ?”
Cô đỏ mặt, nhận ra cô vừa mới phạm một lỗi không thể tha thứ được vì đã ăn mất cái đĩa của mình. “Đừng bận tâm. Tôi không còn đói nữa.”
Cậu bé chạy đi, vừa lắc đầu vừa lầm bầm gì đó. Tabitha gác cằm lên tay, nghĩ đây chẳng khác mấy so với những bữa đại tiệc quá quắt mà cha cô đã tổ chức cho ban giám đốc của ông mỗi kỳ Giáng Sinh. Cô lúc nào cũng nói hớ, khiến nhà cổ đông giàu có nhất bực mình, hay sử dụng sai nĩa. Ít ra thì cô không phải lo lắng về chuyện đó ở nơi này.
Hai cậu bé cao to vũ trang bằng những que củi rượt đuổi nhau quanh bàn. Trò chơi đánh kiếm của chúng giành được những lời reo hò cổ vũ từ những cậu bé khác và những tiếng cười từ mẹ chúng. Một lũ trẻ chỉ mới biết đi lõm bõm nhảy lên sung sướng quanh một cụm lửa đang bập bùng. Những vại rượu bằng đất nung được chuyền quanh bảy cái bàn, từ tay người này sang tay người kia với những cái hích trìu mến và những câu đùa cợt tục tĩu. Thức ăn giản dị, nhưng đầy tràn, và được chia đều cho mọi người.
Sự vui vẻ không bị kiềm hãm của họ khiến Tabitha ngơ ngác. Cô có tiếng là suy nghĩ ủ ê hàng tuần liền bởi một con virus máy tính đã xóa sạch toàn bộ một ngày làm việc của cô. Những phụ nữ này đã mất mọi thứ--nhà họ, chồng họ, sự trong trắng của con gái họ, vậy mà họ ăn mừng sự trở lại của thủ lĩnh họ mà không một chút ca thán nào.
Một cậu bé với mái tóc đen bờm xờm bắt đầu gảy một khúc nhạc bằng một cây đàn hạc tinh tế. Một cô bé được người mẹ cười rạng rỡ của mình khích lệ, ấn một cái kèn túi chạm khắc lên đôi môi như nụ hoa của cô. Những tiếng đàn và tiếng sáo ngân lên hòa lẫn vào đêm với sự ngọt ngào đi vào lòng người. Trong thể kỷ 21, bài hát này sẽ được xếp hạng là Thời Đại Mới, nhưng âm nhạc réo rắc của nó cũng đã có từ rất lâu như những vì sao vậy. Đối với Tabitha, nó âm vang như một bài thánh ca hay lời thì thầm quyến rũ của vị vua thần đang dỗ ngọt một phụ nữ phàm trần vào giường mình.
Giũ bỏ cái suy nghĩ kỳ quái đó, cô đẩy món rượu mật ong sang một bên. Men mật ong hẳn đã làm đầu óc cô mụ mị rồi.
Một cậu bé nhỏ người quỳ xuống để gõ lên mặt trống bằng da bê được kéo căng trên một cái vạc sắt. Nhưng khi một người xa lạ mặc bộ đồ đen đi thơ thẩn xuống ngọn đồi từ ngôi làng, Tabitha không thể phân biệt được đâu là tiếng trống và đâu là âm thanh tim đập của cô nữa.