Kiểm soát. Kiềm chế. Tập trung. Đó là những khái niệm mà cô, một người đã dành cả cuộc đời mình cảm giác như một người làm trò cười cho câu đùa vừa hài hước vừa ảm đạm, không thể cưỡng lại.
Đồng hồ điện tử trên bàn trang điểm cạnh giường hiện lên 3:02 khi cuối cùng cô cũng rên rỉ đầu hàng và tung chăn ra. Con mèo nhỏ nằm phủ phục trên chân cô meo meo phản đối.
“Đừng lo, Lucy,” Tabitha thì thầm trong khi với tay tìm cặp kính cận. “Dù gì thì cũng đã qua giờ thiêng của phù thủy rồi.” Sự mệt mỏi nhất định đã khiến cô trở nên hoạt bát thế này đây.
Cô mang đôi dép sóc chuột và lê bước vào phòng tắm, giật mình khi bắt gặp mình trong gương. Với mái tóc rối bù và mặt nạ dưỡng da, cô trông như một người diễn kịch câm với đôi mắt hoang dại. Cô rửa mặt, rồi lặng nhìn khắp căn phòng tắm sang trọng, cố nhìn nó qua đôi mắt của mẹ cô. Arian đã kịch liệt phản đối khi Tabitha gợi ý trang trí lại căn phòng này. Có lẽ bà có một động cơ khác không chỉ là những lí do tình cảm—là vì bà đã giấu món đồ đó ở đây trong suốt hai mươi bốn năm qua sao?
Cảm thấy hơi có chút ngớ ngẩn, Tabitha chống tay quỳ xuống sàn để nhìn xuống dưới máy ấp khăn. Chẳng có gì hết. Cảm thấy còn ngu ngốc hơn nữa, cô lật cái nắp sứ và nghía vào cái bình ngăn. Đúng là cái vận may quái quỷ của cô nếu tìm thấy bảo vật gia truyền trong bồn cầu, cô nghĩ rầu rĩ. Còn hơn là không có gì.
Tabitha nhìn khắp lượt căn phòng lần nữa, và một cảm giác nuối tiếc nhắc cô nhớ lí do cô đã rất muốn trang trí lại căn phòng này. Căn phòng với bồn tắm giật nước và dãy khăn tắm xa hoa đã được thiết kế dành cho những tâm hồn muốn theo đuổi đam mê khêu gợi. Bồn tắm đôi là lời gợi nhắc tàn nhẫn về tất cả những sự thân mật gần gũi đầy ý nghĩa mà cô không có ai để cùng chia sẻ. Và cô nhất định là không cần đến vòi tắm đôi, nhất là khi một trong số đó luôn quá kềnh càng.
Tabitha cứng người lại. Hành động theo cảm tính, cô mở cánh cửa kính mờ bao phía ngoài và vặn nắp trên đầu cái vòi tắm khó ưa. Cô thở gấp ngạc nhiên khi một sợi dây chuyền dài rơi vào tay cô. “Ôi trời, mình sẽ bị nguyền rủa mất thôi,” cô thì thầm. Cô nắm chặt cái kho báu đã bị xỉn màu trong tay. Mặc dù hơi nước đã bào mòn sợi dây mỏng manh, viên ngọc lục bảo nép mình trong mặt dây chuyền vẫn có vẻ ít bị tổn hại. Tabitha bật lùi lại. Có phải do cô tưởng tượng hay là viên đá lấp lánh vừa mới chớp chớp ra hiệu cho cô?
“Mày chẳng có óc tưởng tượng gì cả,” cô nghiêm khắc tự nhắc mình, mặc dù ngày hôm nay đã đủ để khiến cô tin có những con voi màu hồng.
Cô nghĩ mang một thứ gì đó của mẹ bên cạnh trái tim có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn, cô bắt đầu tròng sợi dây qua đầu. Một cảm giác e sợ nhoi nhói khiến cô do dự. Chẳng phải Arian đã gọi sợi dây chuyền là bùa hộ mệnh, vật cầu may, phép ma thuật hay sao?
Cô có nên ước không nhỉ? Tabitha tự hỏi. Và nếu được ước, cô nên ước gì đây? Ước được tự do thoát khỏi những cám dỗ để tha hồ ước à? Một tiếng cười khúc khích bật lên, cảnh báo rằng cô đang gần đến mức kiệt sức.
Quyết tâm bắt tay vào cư xử như một nhà khoa học sáng suốt thay vì một người điên loạn, Tabitha đi vào phòng khách và dùng giọng nói khởi động máy tính cùng màn hình mini. Nhờ có những thành công của kĩ thuật hiện đại, cô sẽ không phải chờ đến ngày mai mới chứng minh được viên ngọc lục bảo này chẳng qua chỉ là một viên đá xinh xắn. Bộ cứng kết nối máy cô với máy chủ phòng lab của Tập Đoàn Lennox bằng một tiếng bíp chấp thuận.
Cô đặt sợi dây chuyền lên một miếng đệm dùng để phân tích. Những ngón tay cô lướt trên bàn phím, ra lệnh cho phần mềm phức tạp phân tích cấu trúc của viên đá. Lucy nhảy lên lòng cô và bắt đầu khều khều con chuột máy bằng nhựa đang điều khiển màn hình. Tabitha nghi ngờ con mèo nhỏ sẽ biết cách xoay sở thế nào với một con chuột thật sự.
Hình ảnh sợi dây chuyền xuất hiện trên màn hình vi tính, mỗi hình ảnh cắt lớp được chia theo mặt cắt ngang và được mã hóa bằng màu sắc. Tabitha nghiêng người tới trước cho đến khi mũi gần chạm vào màn hình trong lúc cô ngắm nhìn bí mật ẩn giấu bên trong viên ngọc lục bảo.
“Khuếch đại,” cô nói lí nhí.
Máy tính nhận lệnh, chiếu sáng viên đá quý. Tabitha gỡ cặp mắt kính xuống, đưa tay lên vuốt đôi mắt mệt mỏi của cô, rồi đeo kính lại. Hình ảnh lộng lẫy đến chấn động trên màn hình vẫn còn đó.
Viên ngọc là một mê cung rối rắm của những vi mạch, phức tạp đến không thể tin được so với trình độ của thời đại ngày nay. Nếu xét tới trình độ khoa học kỹ thuật mới phát triển gần một phần tư của thế kỷ trước thì viên ngọc này là không thể tồn tại. Mẹ cô đã không hề nói ngoa tí nào. Đây thật sự là ma thuật và đối với trí óc đầy nguyên tắc của Tabitha, đây là một phép thần kì còn thâm thúy hơn cả những lời ước nguyện hay bụi sao đổ tràn lấp lánh. Mạng lưới dây và điểm mút tuyệt diệu thể hiện một thiên tài hiếm thấy, xuất phát từ ý tưởng và được hình thành từ bàn tay của những trí tuệ tài ba nhất. Trong suốt cả cuộc đời mình, Tabitha chỉ gặp duy nhất một người lỗi lạc đến mức đó mà thôi.
“Là Daddy ư?” cô thì thầm.
Cô chạm đầu ngón tay vào màn hình, cứ như cô có thể tiếp xúc với người cha vô hình. Nhưng mặt thủy tinh lạnh chỉ nhắc cho cô nhớ cô không biết cha cô đang ở đâu, hay ông có còn sống hay không.
Thở dài não nề, cô ngồi dựa vào ghế. Trí não cô không phải là thứ đáng để bị chế giễu và cô đã quyết tâm sẽ sử dụng nó để giải bài toán đố về bùa hộ mệnh này. Khả năng quét hình ảnh theo lớp trên phần mềm kĩ thuật số của Tập Đoàn Lennox đã khiến cho việc mổ xẻ hình thể rơi vào dĩ vãng. Cô cứ đơn giản là khuếch đại và khuếch đại thêm nữa cho đến khi cô có thể ghi chú và nghiên cứu mỗi điểm mút của bộ vi xử lý cực nhỏ.
Cô nheo mắt nhìn màn hình vi tính trước khi ấn phím số 1 trên bàn phím. Hình ảnh viên ngọc to lên gấp đôi.
Một tiếng ùng ùng kỳ quái vang lên phía trên đầu cô. Tabitha lơ đãng liếc nhìn về phía cửa sổ. Có phải sấm không? Cô chưa từng nghe tiếng sấm trên bầu trời New York vào Tháng Một bao giờ. Nhất là lại trong một cơn bão tuyết.
Cô quyết định sẽ phóng to hình ảnh lần nữa. Tay cô đập vào phím số 2, phóng to gấp 4 lần hình ảnh ban đầu.
Một luồng gió ấm áp đổ tràn vào căn phòng. Vẫn còn nhìn đăm đăm vào màn hình, Tabitha ghi chú trong đầu là cô sẽ gọi người bảo dưỡng khi trời sáng. Máy điều chỉnh hệ thống sưởi trung tâm chắc đã bị hư hỏng ở đâu đó.
Có lẽ cô nên nhân hình ảnh khuếch đại lúc này thêm gấp 5 lần nữa. Không một khắc do dự, cô chọn số 5.
Bộ lông Lucy dưới bàn tay cô nổ lốp bốp vì bị nhiễm một tia tĩnh điện bất chợt phóng ra. Nếu Tabitha có nhìn sang bùa hộ mệnh vào lúc đó, cô sẽ thấy được nó được thắp sáng lên từ bên trong bởi một nguồn sáng lòa dữ dội.
Làm ngơ tiếng meo meo báo động của con mèo con, Tabitha ngáp dài. Có lẽ cô nên tranh thủ ngủ vài tiếng và tiếp tục công việc nghiên cứu vào buổi sáng. Cô phải có mặt tại phòng thí nghiệm vào lúc bảy giờ, nhưng cô có đi muộn cũng không sao. Đó là một trong những lợi thế của chức trưởng bộ phận. Và vị thế con gái của ông chủ tập đoàn.
Cô không thể ngăn mình không ngắm lại công trình kho báu mới khai quật của cô lần cuối, cô xem xét kỹ bàn phím. Ngón tay cô do dự lướt trên những phím số, lưỡng lự giữa số 1 và số 2.
Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi Tabitha. “Vậy mà mẹ cứ suốt ngày bảo rằng con chẳng có đầu óc phiêu lưu,” cô thì thầm với người mẹ đã biến mất của cô trước khi hí hửng nhấp vào số 4.
Màn hình bùng nổ trong một đợt sóng ánh sáng trắng cực nóng. Tabitha giật lùi lại, nhưng ngón tay cô vẫn bị dính chặt vào bàn phím, bị kích động bởi vòng cung điện lóa mắt phóng qua phóng lại giữa máy tính và bùa hộ mệnh. Lucy ngao ngao sợ hãi và trèo lên ống quần pajama của Tabitha.
Tabitha cảm thấy cả người cô bắt đầu rung lên như những sợi dây đàn của Stradivarius trong khúc cao trào. Da đầu cô ngứa ran khi mỗi sợi tóc cô run rẩy dựng ngược lên. Một tiếng thét hình thành trong cổ họng cô. Đầu chỉ tập trung vào việc phá vỡ cung lửa điện, cô đưa tay kia về phía sợi dây chuyền, cố đẩy những ngón tay xuyên qua lớp màng đối kháng đang kêu răng rắc.
Ngay lúc bàn tay cô ôm quanh viên ngọc, luồng ánh sáng nhân tạo phát ra tiếng vùn vụt như ngọn roi quất, quật cô bay lùi vào vòng tay của bóng tối.