• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Aya Shinta

Khi thấy nữ chính đang bị trói nằm trên mặt đất, Phương Cửu lập tức chạy về phía bà. Nhưng không chờ đến lúc cô chạy tới, thì có hai người áo đen mạnh mẽ đè bả vai cô lại.

Trang Mẫn hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, đem băng dính ở trên miệng Ôn Y xé ra, "Nhìn thấy không? Con dâu tương lai của mày đều phấn đấu quên mình tới cứu mày kìa."

"Cô... Cô không được... Chết tử tế..." Ôn Y gian nan thở hổn hển, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Trang Mẫn, trong ánh mắt tất cả đều là sự thù hận.

"A, đến hiện tại mày còn đang giả bộ cao thượng?" Trang Mẫn đột nhiên bóp lấy cằm bà, sau đó hung tợn trừng mắt về phía Phương Cửu, "Bình sinh ta ghét nhất chính là tiện nhân trong ngoài bất đồng như các người. Ngoài miệng nói không cần tiền, cuối cùng còn không phải muốn leo lên nhà giàu! Có điều là đầu tư lâu dài mà thôi, những người đàn ông kia sẽ bị các ngươi mê hoặc, ta cũng sẽ không!"

Dứt lời, bà đột nhiên cười lạnh vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của Ôn Y, "Nhưng gì mày nợ tao, tao sẽ đòi gấp bội."

"Trang Mẫn! Bà hận thì hận chủ tịch đi, là ông ta đưa bà vào ngục giam, bà muốn giết thì giết ông ta nha!" Phương Cửu không nhịn được hô một câu, cho dù cô dùng sức thế nào đều tránh thoát không được mấy người đàn ông kia.

Trang Mẫn hút thuốc, gió đêm thổi làn khói bay lên, bà ta khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên đi tới trước mặt Phương Cửu, giơ tay nâng càm cô lên, "Tao làm cái gì, không đến lượt mày hoa tay múa chân, mày cùng con tiện nhân kia đều là cá mè một lứa!"

Cằm bị người nắm đau đớn, nhưng Phương Cửu vẫn nhịn đau đớn từng chữ từng câu khuyên nhủ: "Bà suy nghĩ một chút, bà giết bà ấy, sau đó chủ tịch còn có thể tìm những người phụ nữ khác. Nói không chừng ông ta đã sớm chán ghét bà ấy, giết bà ấy, trái lại còn giúp ông ta một chuyện. Cuối cùng bà có thể được gì chứ?"

Bốn mắt nhìn nhau, qua nửa ngày, Trang Mẫn đột nhiên ha ha cười to lên, cuối cùng kéo tóc Phương Cửu, âm thanh sắc bén, "Mày coi tao là con nít ba tuổi? Nếu mày biết ăn nói như vậy, đi chết thay ả ta đi."

Nói xong, bà đột nhiên buông tay ra, lui về phía sau vài bước nhìn về phía hai người áo đen, "Đem bọn họ trói lên."

"Vâng!"

Hai người kia lập tức dùng dây trói Phương Cửu lại, sau đó lại cột chung với Ôn Y. Gió đêm phơ phất, hai người bị trói lơ lửng trên sân thượng, mấy chục mét dưới chân chính là mặt đất, chỉ cần ngã xuống, tuyệt đối tan xương nát thịt.

Lúc này trên đường còi cảnh sát vang lên từng hồi, dân chúng dưới kia tụ lại xem trò vui. Phương Cửu có chút sợ độ cao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không có chút khí sắc của Ôn Y, vẫn nhẹ giọng trấn an nói: "Ngài đừng sợ, bên dưới cảnh sát sẽ bố trí đệm, chúng ta nếu như ngã xuống cũng không có gì."

Tuy nói như vậy, nhưng đáp trên tấm lót đó cũng thảm, nhưng cái loại lời nói nhụt chí kiểu này Phương Cửu đương nhiên sẽ không nói. Thân thể nữ chính không còn tốt như khi còn trẻ, vừa rồi khẳng định bị hành hạ không ít, có thể chống chịu được đến hiện tại đã rất không dễ dàng.

Ngồi dựa trên ghế ở đằng xa, Trang Mẫn lại phả ra làn khói, đén khi thấy hai bóng người ngoài cửa sân thượng, bà mới đứng dậy cầm chủy thủ đi tới, "Cảnh Thành, chúng ta thanh mai trúc mã, tôi là người thế nào ông rõ ràng nhất, không nói nhiều, vợ cùng con dâu, chọn một."

"Bà cho rằng ngày hôm nay mình còn trốn được?!" Cảnh Thành chau mày, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Ôn Y cùng Phương Cửu đang bị treo lên, trong ánh mắt tất cả đều là nồng đậm lo lắng.

"Ha ha ha, trốn?" Trang Mẫn cười lạnh một tiếng, chủy thủ chậm rãi trượt tới sợi dây đang trói chặt Ôn Y, "Tôi xưa nay không nghĩ tới việc trốn, cả đời tôi đều bị các ngươi đem phá huỷ, coi như chết, cũng phải lôi các người cùng xuống địa ngục!"




"Không được!" Cảnh Thành sợ hãi bước nhanh đến.

Hai người mặc áo đen ngăn ở trước người ông, một bên Cảnh Liệt sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm.

"Tôi không muốn phí lời, tôi đếm tới ba, ông chọn một, nếu không tất cả đều chết!" Trang Mẫn đưa một ngón tay, "Một!"

Cảnh Thành hoàn toàn biến sắc, một mặt mù mịt.

"Hai!"

"Ôn Y!"

"Ba!" Cảnh Liệt không dám tin tưởng nhìn Cảnh Thành.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Liệt sau khi trưởng thành mở miệng gọi ba anh. Sắc mặt Cảnh Thành thoáng phức tạp, nhưng vẫn là thở dài, "Con đừng quên, đó là mẹ con, vợ có thể có thêm, mẹ cũng chỉ có một!"

"Ha ha ha..." Trang Mẫn không nhịn được cười to lên, tựa hồ rất thích xem đến bọn họ tranh chấp như vậy.

Thấy này, Cảnh Liệt không khỏi tiến lên kéo cánh tay ông, ánh mắt nghiêm túc, "Vậy nếu như là bà nội cùng mẹ, có phải ba cũng lựa chọn bà nội?"

Cảnh Thành biến sắc, mãnhliệt hất tay anh ra, "Con nói nhăng nói cuội gì đó, đó là mẹ con, hiện tại con có thể vì một người phụ nữ liền không chọn mẹ con?!"

Bên kia Trang Mẫn còn đang cười, Cảnh Liệt đối diện với ánh mắt Cảnh Thành, khẽ gật đầu. Đột nhiên, hai người đồng loạt ra tay đá văng hai người đàn ông kia, lập tức điên cuồng chạy tới bên kia sân thượng!

"A!!!"

Khi rơi tự do, tâm tình Phương Cửu cực kì khủng hoảng. Cô không biết mình cùng nữ phụ có thù oán gì, tại sao lén lút cắt đứt dây thừng trói cô. Thêm vào cô sợ độ cao, liền dứt khoát nhắm mắt lại, chờ chết!

"Ầm!"

Không biết đáp trên cái gì, Phương Cửu chỉ cảm thấy dịch dạ dày muốn phun trào, ánh mắt mờ dần, được người đưa lên xe cứu thương.

Tuy rằng biết mình chưa chết, nhưng vẫn khiến Phương Cửu đau đến hôn mê bất tỉnh.

Không biết mình ngủ bao lâu, chờ lúc cô tỉnh lai xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, cái mùi nước sát trùng này không sai đi đâu được.

"Cái con bé này! Làm sao không chết đi nha!"

Cánh tay bỗng nhiên tê rần, khi thấy một người phụ nữ trung niên vành mắt đỏ hồng ngồi bên giường bệnh, Phương Cửu kéo kéo ống tay áo bà mà lấy lòng, "Mẹ, con không có chuyện gì mà."

"Hiện tại không có chuyện gì, thiếu chút nữa thì con đi gặp cha con rồi!" Phương mẫu dựng thẳng mặt, nếu không phải nhìn cô vừa tỉnh lại, không phải vậy đã sớm nắm chổi lông gà quất cái mông cô.

Phương Cửu kéo kéo khóe miệng, không nói gì.

Không biết nghĩ đến cái gì, Phương mẫu bỗng nhiên nhìn chung quanh một chút, vô cùng thần bí trừng mắt cô nói: "Ngày hôm qua người đàn ông đưa con đến là ai? Cậu ta còn canh con một đêm, có phải là bạn trai? Không đúng, làm sao con có khả năng tìm được bạn trai soái như thế?"

Mặt Phương Cửu trầm trầm, cảm giác cô bị coi như không đáng một đồng.

"Tôi ngày hôm qua không nói với mẹ rồi sao, là mẹ không tin. Không phải vì muốn cứu mẹ chồng tương lai, mẹ cho rằng con sẽ từchỗ cao như vậy té xuống?" Phương Cửu nói xong xoa xoa đầu. Mặc dù ngã trên đệm khí, nhưng cô vẫn cảm thấy váng đầu, không biết sau này có di chứng hay không.

"Thôi đi, còn đi cứu ngườiChưa gả đi đã gọi mẹ chồng, không thẹn thùng chút nào, nếu như người ta không muốn chị, xem chị làm thế nào!" Phương mẫu lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vỗ vỗ cánh tay cô, "Chờ, mẹ đi mua đồ cho con ăn."

Phương Cửu: "..." Cô cảm giác mình là đứa con hoang không được thương.

Chờ bà vừa đi, Phương Cửu liền từ trên giường ngồi dậy. Tìm nửa ngày không tìm được điện thoại di động của mình. Không biết nữ chính thế nào rồi,không phải chết thật rồi chứ?

"Tìm cái gì?"

Giọng nam quen thuộc vang bên tai, Phương Cửu quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy Cảnh Liệt xách túi đồ ăn đi vào. Cô lập tức nhảy xuống giường, lập tức bắt lấy cánh tay anh, "Mẹ anh sao rồi?"

Nếu như nữ chính chết rồi, như vậy thật khó xử.

Cảnh Liệt kéo bàn tay nhỏ đang đặt trên cánh tay mình, đặt cái túi lên bàn, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, "Bà ấy không sao, nghỉ ngơi một tuần thì có thể xuất viện."

Nhìn thấy anh đột nhiên trở nên dịu dàng như thế, Phương Cửu có chút không tự nhiên, "Còn Trang Mẫn?"

Cảnh sát đã đến, đừng nói bà ta còn trốn được?

Cúi đầu hôn lên trán cô, anh nhẹ giọng nói: "Bắt được rồi, lần này, bà ta đừng hòng ra được."

Hôm nay tâm trạng của anh tốt như vậy, Phương Cửu không nhịn được đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ, "Không phải hôm qua anh nói ngày nay sẽ đi đang ký hay sao? Đừng nói anh sẽ không giữ lời?"

Ánh mắt Cảnh Liệt hơi thay đổi, anh thật không hiểu được, tại sao Phương Cửu lại chấp nhất với chuyện đăng ký kết hôn như vậy.

"Đồng ý với em là được!" Cảnh Liệt cầm áo khoác phủ thêm cho cô.

Không nghĩ tới anh thật sự nói đi là đi, Phương Cửu đặc biệt hưng phấn mặc áo khoác vào, bên trong còn mặc đồ bệnh nhân, lén lén lút lút theo anh chuồn khỏi bệnh viện.

Nghe bác sĩ nói mình bị chấn động não, phải ở lại bệnh viện quan sát thêm có di chứng hay không. Có điều vừa nghĩ tới nhiệm vụ cần hoàn thành, Phương Cửu không quan tâm đến cái khác được nữa.

Có lẽ còn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, mọi người bên trong cục dân chính đều nhìn chằm chằm vào cô. Phương Cửu mặc kệ nhưng thứ râu ria kia, sau khi hai gười chứng nhận xong, mẹ cô không hẹn mà gọi điện thoại tới.

"Xú nha đầu, con đã đi đâu vậy!"

Phương Cửu trước cổng cục dân chính, đem điện thoại kéo thấp một chút, "Con...Con mới vừa...Về nha lấy sổ hộ khẩu..."

Phương mẫu: "..."

"Con...Trở về thì sẽ nói với mẹ sau!" Phương Cửu vội vã cúp điện thoại, sau đó lên xe cùng Cảnh Liệt.

Nhìn nhìn tấm giấy đỏ trong tay, khóe miệng đầy ý cười của cô không kìm nén được.

Cảnh Liệt không lái xe, mà lẳng lặng nhìn cô cẩn thận cất giấy chứng nhận đi, sau đó chăm chú che cái túi lại,tựa như sợ bị người ta cướp vậy.

"Anh... Sao không lái xe?" Phương Cửu liếc nhìn về phía đường xá rộng rãi phía trước, phát hiện không có kẹt xe.

Ánh mắt quét qua bộ đồ bệnh nhân trong lớp áo khoác, chợt lóe lên, "Tựu em nói, sau khi kết hôn cái gì cũng nghe theo tôi."

Phương Cửu: "..." Sau đó thì sao?

"Em...Hiện tại em còn là một bệnh nhân, không biết có di chứng về sau hay không." Cô nói xong tỏ vẻ khổ sở ôm đầu.



Cảnh Liệt rũ mắt, bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy eo cô, ánh mắt thâm trầm đối diện tầm mắt của cô, "Trước đây thư ký Phương không phải người như vậy."

Hiện tại biến thành một cô nhóc lừa đảo!

"Em...Em đau đầu thật mà." Phương Cửu trầm mặt xuống, nhíu chặt lông mày, phảng phất là đau không chịu được.

"Cô nhóc lừa đảo!" Anh không nhịn được cúi đầu hôn môi cô, bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong bộ đồ người bệnh, tựa hồ như muốn đòi lại món đồ.

Phương Cửu đẩy anh hai cái, không hiểu người này làm sao có thể bất kì lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng động dục được. Cô còn là một bệnh nhân a!

Có thể vừa nghĩ tới yêu cầu trước đó của anh, Phương Cửu lại cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Cô mặc kệ, có đánh chết cô cũng sẽ không làm loại chuyện đó!

Cảm giác được cô đã ngoan ngoãn, Cảnh Liệt lại có chút bực mình, đột nhiên đem rem che cửa kéo lên, Phương Cửu sợ đến nỗi rụt người lại.

"Em còn là một bệnh nhân... A..." Phương Cửu trợn to mắt, trơ mắt nhìn anh đem ghế ngồi nằm ngang, sau đó phát điên không để ý việc hai người còn ở bên đường...

"Tinh! Hệ thống truyền tống!"

Phương Cửu vừa mở mắt, liền phát hiện mình đang ở trong một không gian giả lập, xung quanh là một vùng mênh mông không nhìn thấy bờ bến.

"Kí chủ, bởi vì ngài chưa hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, cho nên quà của ngài mới bị giữ lại!"

Âm thanh lãnh lẽo của hệ thống làm Phương Cửu đặc biệt không thoải mái, thẳng thắn ngồi xếp bằng trên hư không trên lạnh lùng nói: "Tuy rằng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, nhưng thành công ngăn cản nữ phụ mưu hại nữ chính, đây có phải cũng là ưu điểm phải không? Hơn nữa, quà tân thủ đều giao cho kí chủ ở nhiệm vụ đầu tiên, người lại không chịu đưa ra, đã trái với điều 538 trong quy định của Cục Quản lý Thời không, theo lý thuyết, hiện tại người bị trừ ba tháng tiền lương!"

008: "..."

"Không có quy định ưu điểm và khuyết diểm có thể bù trừ, có điều đã từng là đồng nghiệp, ta không tính toán. Còn quà tân thủ, ta cho ngươi có thể lựa chọn nhiệm vụ."

Hệ thống nói xong, trước mặt Phương Cửu xuất hiện ba tấm hình, một tấm cổ trang, hai tấm hiện đại. Có điều mỗi một cái đều rất đẹp đẽ, đặc biệt cái hình cổ trang kia, Phương Cửu xem chăm chú đến nỗi mắt cũng không thèm nháy.

"Ba tấm hình đại diện cho ba thế giới khác nhau, người chọn một cái đi." Hệ thống từ bi nói.

Phương Cửu bộ dạng liều chết không từ hi sinh, trực tiếp chỉ vào tấm hình cô gái mặc đồ cổ trang: "Tôi chọn cái này."

Người đẹp thì Phương Cửu gặp qua không ít, nhưng đẹp như vậy, vẫn là lần đầu.

Hệ thống dường như biết cô sẽ lựa chọn như vậy, lười biếng nói: "Ngươi cũng biết, đề phòng kí chủ bỏ vào quá nhiều cảm tình vào, ký ức ở mỗi thế giới đều bị lấy đi. Có điều cứ yên tâm, thế giới đã hoàn thành chúng ta sẽ đưa bản thể của ngươi vào."

Dứt lời, không chờ tới lượt Phương Cửu nói chuyện, tất cả mọi thứ trước mắt đều tiêu biến. Đến khi cô mở mắt lần nữa, lại phát hiện mình đang nằm nhoài trên chiếc bàn gỗ mà ngủ. Trong phòng lộ ra mùi thuốc nhàn nhạt, ngoài phòng không ngừng vang lên tiếng nói chuyện, vô cùng ầm ĩ.

Phương Cửu chỉ cảm thấy nếu mình đẹp như vậy công lược sẽ rất dễ dàng, nhưng cô đã quên mất kịch bản vô vàn khó khăn rồi.

Đúng, đây là một quyển nữ cường nghịch tập, kiếp trước nữ chủ là đặc công, xuyên vào mọt người thứ nữ không được sủng trong phủ Thừa Tướng Nam Triều. Thế nhưng nữ chủ không hề để tâm, vẫn làm mất mặt nữ phụ, tàn nhẫn ngược nam phụ, cuối cùng còn hấp dẫn sự chú ý của nam chủ là Vương gia. Tài hoa của nàng làm người người trong thiên hạ phải khiếp sợ, dẫn các quốc gia liều mạng cướp đoạt. Thế nhưng nữ chủ vẫn cùng nam chủ liên thủ đoạt được ngôi vị hoàng đế, sau đó HE.

Mà nguyên chủ là con gái lớn của nữ phụ, nữ phụ này là đồ đệ của thần y trong giang hồ. Một lần nữ chủ trúng độc, nam chủ liền sai người liên hệ thần y giải độc, thế rồi nữ phụ lại nhất kiến chung tình với nam chủ, lén lút ra tay với nữ chủ. Lúc sau vẫn không chiếm được nam chủ, muốn giết nữ chủ, nhưng bị nam chủ ngăn lại, sư phụ của bà vì cứu mình mà chết, nữ phụ nhẫn nhục cảnh sống tạm bợ bỏ chạy, đến cuối cùng vẫn không xuất hiện.

Nữ phụ thay đổi hoàn toàn, quyết định thoái ẩn giang hồ, vì gả cho một người thầy thuốc. Hai người mở một y quán nhỏ, lấy y thuật của nữ phụ dĩ nhiên là nổi tiếng thiên hạ, có điều bà giấu dốt, vì vậy y quán trong cái trấn nhỏ này cũng chỉ hơi nổi danh mà thôi.

Mà nguyên chủ cũng kế thừa y thuật của nữ phụ, thỉnh thoảng cũng bốc thuốc, bởi vì nữ phụ đã chết vào ba năm trước do vết thương năm đó. Hiện nay thiên hạ thái bình, nam nữ chủ đã thoái ẩn sơn lâm, tại vị chính là nhi tử duy nhất của bọn họ.

Kỳ thực đối với một chuyện xưa như thế, trong lòng Phương Cửu vẫn còn có chút chua xót. Cô cảm thấy đáng thương nhất vẫn là sư phụ của nữ phụ, là một lão nhân hòa ái dễ gần.

Vậy mà nam chủ lại giết ông, Phương Cửu trong lòng có chút không vui đi công lược con trai của nam chính, tuy rằng việc xưa không liên quan con trai của lão ta.

"Cửu nhi, mau ra đây giúp ta bốc thuốc." Ngoài phòng đột nhiên một giọng nói chất phác vang lên.

Phương Cửu đáp một tiếng, liền vén mành che đi ra ngoài, có điều cô lại đeo khăn che mặt. Bỏi vì nguyên chủ quá đẹp, để tránh phiền phức nên luôn phải làm như vậy.

Hôm nay ở trên trấn, người tương đối nhiều, trong y quán cũng chỉ có một dược đồng cùng cha cô, Phương Cửu đi tới trước quầy, nói với tiểu thanh niên kia: "Tiểu Ngưu ca, ngươi đi giúp cha ta đi, nơi này có ta rồi."

Người thanh niên đang bốc thuốc cười cười gật đầu, sau đó ngây ngốc đi qua bên chẩn mạch để hỗ trợ.

Ngày hôm nay rất bận, Phương Cửu vẫn chưa ngừng nghỉ, mãi đến tận giờ Dậu mới có thời gian nghỉ ngơi.

"Bốc cho ta đơn thuốc này."

Tờ giấy ghi một đơn thuốc đặt trên quầy, Phương Cửu nháy mắt mấy cái, nhìn về phía trường kiếm nam tử mặt lạnh đang cầm trong tay, cô cầm đơn thuốc trên quầy liếc một cái, đổi lông mày đẹp không khỏi nhíu lại, "Thanh tử, liên thảo, khuê nguyên, những dược liệu này tính liệt, dùng cùng nhau có thể ức chế thòi gian phát độc, ngoại trừ chúng ta, công tử có thể không bao giờ tìm được y quán thứ hai có những dược liệu này."

Nam tử mặt lạnh kia cả kinh, ánh mắt quét thật kỹ vào đôi mắt cô, "Vậy ngươi có biết những thuốc này có thể ức chế độc gì không?"

Phương Cửu không nói gì, chỉ là đem ánh mắt đặt trên nam tử tuy không nói gì nhưng trên người tràn ngập quý khí, âm thanh nhẹ nhàng, "Hồng liên."

Nam tử kia trừng mắt lên, người đang đứng bên bảng hiệu "Diệu Thủ Nhân Tâm" của y quán luôn khoanh tay quan sát không khỏi bước vào, "Công tử..."

Nam tử một bộ ám sắc cẩm bào, tóc búi cao, khuôn mặt tuấn tú bất phàm. Tuy chỉ là đứng ở đó nhưng quý khí trên người vẫn khiến cho người ta cảm khái, chỉ nhìn chất liệu y phục trên người hắn liền biết gia đình hắn rất giàu có, bách tính ra vào sôi nổi liếc nhìn.

"Diệu Thủ Nhân Tâm, mấy chữ này rất tốt." Nam tử ý tứ sâu xa thu tầm mắt lại, tiện thể cất bước đi tới trước quầy. Thấy Phương Cửu đang bốc thuốc, cũng không để ý tới mình, nhưng hắn cũng không giận, âm thanh vẫn lạnh nhạt, "Cô nương biết hồng liên?"

Tại sao lại không biết?

Đây chính là thuốc mà nữ phụ đã hạ nữ chủ, nữ chủ sau khi sinh hài tử, loại độc kia sẽ chuyển qua con trai bà. Vì thế vào mỗi tháng lúc trăng tròn, con trai nam chủ sẽ đánh mất lý trí, biến thành một cỗ máy giết người.

Có điều Phương Cửu không để ý đến hắn, vẫn tự mình bốc thuốc.

Người hầu bên cạnh nam tử kia thấy vậy lập tức không khách khí vỗ bàn, "Ngươi có ý gì!"

Phương Cửu vừa bốc một gói thuốc xong, sau đó đặt nó ở trên quầy, nhín nam tử đang cầm kiếm, "Thuốc đã bốc xong, thứ cho không tiễn xa được."

"Ngươi..."

Vung vung tay, ánh mắt Hiên Viên Phạm nhàn nhạt nhìn về phía nữ tử đang che mặt, "Cô nương hình như có hiểu lầm với tại hạ?"

Hắn nhìn ra, cô gái này thực sự không ưa mình, cũng không phải giả vờ.

"Thật xin lỗi, ta chán ghét người có tiền." Phương Cửu đối diện với ánh mắt của hắn, giọng nói trong trẻo vang lên, "Trúng độc hẳn là ngươi đi? Ấn đường ẩn chứa hắc khí, có thể thấy trúng độc rất sâu. Coi như ngươi dùng thuốc ức chế độc tính, không có thuốc giải, cũng chỉ sông được ba năm thôi."

Nói xong, Phương Cửu xoay người chuẩn bị rời đi, đến khi cánh tay bị bột bàn tay với khớp xương tinh tế bắt lấy, cô khá tức giận trừng mắt về phía người kia, "Kính xin công tử tự trọng."

Hiên Viên Phạm chợt phát hiện, cô gái này có một đôi cực kỳ đẹp. Tuy rằng mỹ nhân gặp qua không ít, nhưng đôi mắt sạch sẽ trong suốt như vậy cũng là lần đầu gặp được.

"Khụ khụ... Công tử..." Minh Nhất không nhịn được dùng chuôi kiếm đụng vào cánh tay hắn, giống như không chịu được cái cảnh ở trước mặt mọi người mà hắn lại táy máy tay chân với con gái nhà người ta. Rõ ràng ở trong cung hoàng thượng nhà hắn không gần nữ sắc, sao vừa ra cung liền biến thành như vậy?



Lấy lại tinh thần, Hiên Viên Phạm lập tức thu tay về, rũ mắt, "Tại hạ thất lễ, cô nương chớ trách."

"Ngươi..."

"Ha hả, Tiểu Cửu Nhi của ta,ngày hôm nay rốt cục nàng cũng chịu ra!"

Lúc này một nhóm đại hán từ ngoài cửa xông vào, bách tính đang xem bệnh nhìn thấy bọn họ thì bệnh không không thèm xem, chạy thục mạng.

Nam nhân đứng đầu lộ ra cái răng vàng, nhìn chằm chằm như muốn lột khăn che mặt của Phương Cửu, "Ta còn tưởng rằng lão già nhà nàng còn có thể đem nàng trốn bao lâu đây, cuối cùng cũng phải ra ha ha ha!"

"Chính là, Xú nha đầu, ngày hôm nay ngươi thức thời liền đi theo Lưu gia chúng ta, nếu không chúng ta đập nát cái y quán này!" Tùy tùng đứng phía sau nam nhân kia vênh váo tự đắc chỉ vào Phương Cửu mà mắng.

Một bên khác Phương phụ lập tức đi tới bên người Phương Cửu, kéo cô về phía sau, "Các ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu các ngươi dám bắt Cửu nhi, cho dù cáo kiện lên kinh thành,ta cũng phải báo lão quan gia bắt lấy đám ác bá các ngươi!"

"Ha ha ha..." Đám người kia lập tức cười to, tên Lưu gia kia lắc lư thân thể, nhìn thấy còn có hai người không đi, không nhịn được cả giận nói: "Nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi! Mẹ, ta không ưa thứ tiểu bạch kiếm như các ngươi!"

Phương Cửu đứng sau Phương phụ suýt chút nữa cười ra tiếng, kỳ thực ngay cả cô cũng không nghĩ tới, con trai nam chủ dĩ nhiên sẽ đi tới nơi này.

"Đến đến đến, ngươi lặp lại lần nữa!" Minh Nhất cười lạnh một tiếng, ánh mắt khát máu đảo qua toàn thân Lưu gia, tựa hồ đang cân nhắc từ đâu ra tay tốt hơn.

Bị ánh mắt của y dọa sợ, Lưu gia lui về phía sau hai bước, chỉ vào Minh Nhất liền chửi ầm lên, "Con mẹ nó ngươi đây là muốn chết!"

Hít sâu một cái, Hiên Viên Phạm nhìn Phương Cửu một chút, rồi nhìn về phía Minh Nhất, "Chúng ta đi."

Nói xong, hắn thật sự xoay người chuẩn bị rời đi, Lưu gia thấy bọn họ sợ mình, vẻ mặt tất cả đều là đắc ý.

Minh Nhất trợn to mắt, không hiểu hoàng thượng nhà hắn lại thành Bồ Tát như vậy. Coi như phải khiêm tốn, nhưng như vậy người khác đều có thể cưỡi trên đầu rồi nha!

Nhìn thấy hắn thật muốn đi, Phương Cửu không nhịn được nhíu nhíu mày, "Ai... Ngươi..."

Khóe miệng Hiên Viên Phạm cong lên, sau đó dừng bước quay đầu lại nhìn, "Cô nương cần trợ giúp?"

Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ: Ngươi vẫn chưa trả tiền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK