Phương Cửu kinh sợ đến mức di động cũng sắp rơi mất, cô cảm thấy có lẽ mình sắp trở thành nhân vật số một của giới giải trí rồi!
Người đầu tiên cùng Lục Đình, Tề Đồng chung một khung ảnh!
"Vâng..." Cô đứng giữa hai người, phát hiện hai người bên cạnh quá cao.
Hình như Tề Đồng cũng phát hiện ra điều này nên anh phối hợp cúi đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Lục Đình ở một bên cũng cúi đầu nhưng vẫn lạnh mặt, mãi đến khi cả ba người đều vào được trong camera thì Phương Cửu mới điên cuồng ấn nút chụp, đủ kiểu góc độ. Nhưng cuối cùng cô phát hiện Lục Đình hơi mất kiên nhẫn nên cô cẩn thận thu lại di động.
"Chuyển cho tôi một tấm." Tề Đồng cười nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười kia ấm áp như nắng xuân khiến lòng người ấm áp, chí ít những người khác đều đang nhìn đến sững sờ, có điều Phương Cửu lại khó chịu.
Dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô, Tề Đồng chỉ là cười vỗ vỗ vai cô, "Khi phát weibo thì tôi sẽ đánh mosaic cho em."
Phương Cửu: "..." Anh ấy muốn phát weibo!!!
"Vâng..." Cô vẫn lấy di động ra, nhưng không biết nghĩ thế nào mà lại lúng túng nhìn anh, "Sao em chuyển hình cho anh được?"
Bỗng chốc nở nụ cười, Tề Đồng lập tức lấy di động của anh từ tay trợ lý, tiến tới, "Em thêm wechat của tôi đi, điện thoại của tôi là cái này..."
Người chung quanh đang nhìn lại sững sờ, cái gì gọi là đỉnh cao của đời người?
Đây chính là cảnh giới cao nhất của truy tinh trong truyền thuyết đi!
Không chỉ có chụp ảnh chung với hai đại nam thần, hơn nữa còn đồng thời có được số điện thoại của hai anh ấy!
Các cô thấy rằng đời trước, Phương Cửu nhất định đã cứu vớt trái đất!
Không đúng, là hệ ngân hà!
Nhìn hai người vừa nói vừa cười thêm wechat với điện thoại, Lục Đình hít sâu một cái, lạnh lùng nhìn cô: "Chụp xong rồi chứ? Có muốn chụp thêm cho cô một tấm toàn thân?"
Phương Cửu: "..." Có thể hay sao?
"Không sao, lát nữa chuyển cho tôi cũng được." Tề Đồng rất tinh ý nói.
Phương Cửu lập tức gật đầu với anh, sau đó biết vâng lời cầm quạt cho Lục Đình.
Cầm kịch bản dời ra xa một chút, anh lại quay đầu lạnh lùng trừng cô, "Chưa ăn cơm à, dùng sức!"
Cắn răng, Phương Cửu dùng sức quạt, tay sắp mỏi nhừ thì rốt cuộc Lục Đình cũng đi quay phim.
Tìm một chỗ không có ai rồi ngồi xuống, cô lập tức chọn vài tấm hình đẹp để bắt đầu photoshop, thực ra Tề Đồng cùng Lục Đình đều không có cái gì để photoshop cả nên Phương Cửu phóng to hình, sau đó photoshop cho mắt mình lớn một chút rồi mới gửi qua.
Vừa nghĩ tới việc mình lưu lại số điện thoại và wechat của Tề Đồng, Phương Cửu cảm thấy không chân thực. Hơn nữa không biết Lục Đình trúng gió gì mà lại yêu cầu chụp ảnh chung!
Không biết nghĩ đến việc gì, cô cắt ảnh ba người thành ảnh chỉ còn cô cùng Lục Đình, sau đó bỏ thêm một trái tim nhỏ ở giữa rồi cài đặt thành màn hình khóa.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt nên mặc kệ Lục Đình trêu chọc cỡ nào thì cô cũng không tức giận. Buổi tối khi về đến khách sạn, mặt Lục Đình vẫn rất thối, anh ngồi ở trong xe không nói lời nào.
"Có... có phải anh còn đau dạ dày hay không?" Phương Cửu dò xét, tính ngó đầu qua.
Người kia nghiêng đầu đi, vô cùng lạnh lùng nhìn cô, "Mắc mớ gì đến cô!"
Phương Cửu "..." Nói thế nào thì lời này cũng giống như đứa trẻ con quá.
"Chu ca nói rồi, nếu anh còn đau dạ dày thì phải đưa anh đến bệnh viện, dù sao sức khỏe vẫn quan trọng nhất." Phương Cửu có chút nghiêm túc lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
"Vậy Chu ca của cô có nói cho cô biết, theo đuổi thần tượng trong lúc làm việc sẽ có hậu quả gì không?"
Phương Cửu: "..."
Để di động xuống, cô lập tức ngồi đàng hoàng ở đó, không nói năng gì.
Lục Đình liếc mắt nhìn cô, sau đó lấy di động ra, không biết đang nhấn cái gì.
Phương Cửu không dám nói lời nào, mãi đến khi xuống xe rồi thì cô mới hỏi là lát nữa Lục Đình muốn ăn gì.
Có điều Lục Đình không để ý đến cô mà trực tiếp lên khách sạn, nên Phương Cửu không thể làm gì khác hơn ngoài việc lên mạng tìm quán cơm gần đây, sau đó để họ đưa cơm tới.
Trở về phòng mình, cô uể oải đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó tùy tiện ăn một ly mì rồi nằm trên giường lướt di động.
Nơi nghỉ lại của nghệ sĩ cùng trợ lý đều do đoàn phim sắp xếp, có điều thường thì nơi ở của trợ lý sẽ không tốt cho lắm. Nơi tốt nhất ở điểm tham quan này là một khách sạn không có tiếng, Phương Cửu ở phòng đơn mà phòng ốc lại rất oi bức nên cô chỉ đành mở điều hòa lạnh một tí.
Tề Đồng đã đi rồi vì dù sao anh chỉ là khách mời, nhưng Phương Cửu lại phát hiện rằng anh thật sự đăng bức ảnh chụp chung lên weibo, mặt cô còn bị một trái tim lớn che khuất.
Tề Đồng v: Chia sẻ hình ảnh.
Dân mạng A: Đợi cả một đời!!!!!!
Dân mạng B: Trời ạ! Vậy mà Tề ca và Lục ảnh lại chụp ảnh chung!!!
Dân mạng C: Quả nhiên vẫn là lão tề nhà tui đẹp trai nhất (mỉm cười).
Dân mạng D: Lầu trên mù đúng không? Rõ như ban ngày, thần nhan Lục ca nhà tui không thể phủ nhận được!
Dân mạng E: Lẽ nào chỉ có tui để ý đến cô gái ở giữa thôi sao?
Dân mạng F: Em gái này đã cứu vớt hệ ngân hà à!
Dân mạng G: Nói không chừng là nam, hiện giờ có rất nhiều bạn nam để tóc dài (tui chỉ tự an ủi mình vậy thui)
Dân mạng H: Ai, chuyện đã đến nước này, tui đành phải công bố chuyện giữa tui và @Lục Đình.
Dân mạng L: Xin lỗi nha, thực ra hai người họ đều đang theo đuổi tui nhưng mà tui vẫn chưa có đáp ứng, không biết nên chọn ai (nhe răng).
Dân mạng J: Sao có nhiều hàng nhái thế kia! Rành rành là tui cơ mà! Họ đều là ông xã tui đó (thẹn thùng)
Dân mạng K: Cảm thấy thật đáng thương, muốn ngắm ảnh seo phì của Lục ca nhà tui mà còn phải xem ở trên weibo người ta (khóc lớn)
Hiện giờ hot search đầu chính là #Lục Đình Tề Đồng#, fan hai nhà lại bắt chẹt nhau đến ngất trời, so sánh đủ kiểu từ giải thưởng đến tướng mạo, từ doanh thu bán vé đến tỉ lệ người xem. Phương Cửu thấy vậy thì cũng chỉ thở dài, cô đã đoán được kết quả rồi. Fans bây giờ, gió thổi có lay một cái đều nháo nhào cả lên, huống chi là tình huống cả đời mới có một này.
Hạ thấp nhiệt độ điều hòa, cô lại chui vào chăn ngủ.
Ngày kế, đồng hồ báo thức vang lên rất lâu mà cô mới nghe thấy, vào lúc này trên internet còn đang tranh cãi nhau rằng ai đẹp trai nhất. Phương Cửu ôm quả đầu xù đi rửa mặt và khi ra cửa, hình như cô lại đến muộn nữa vì xe bảo mẫu của Lục Đình đã đậu ở ven đường. Cô chẳng thể làm gì khác hơn là xách bữa sáng rồi chui vào.
"Xin lỗi, em đến muộn." Cô hơi ngại ngùng đưa bữa sáng đã mua đặt bên cạnh anh.
Lục Đình vẫn ngồi đó đọc kịch bản, không ngẩng đầu lên.
Lúc này tài xế đã lái xe, Phương Cửu choáng đầu ghê gớm nên cô tựa bên kia chuẩn bị ngủ một lát.
Đọc kịch bản rồi Lục Đình chợt phát hiện một chuyện, hình như anh cầm ngược!
Ho nhẹ một tiếng, anh lập tức lật kịch bản lại, nghiêng đầu đi thì đã thấy Phương Cửu dựa đầu lên cửa thủy tinh, theo tốc độ xe lắc lư qua lại thì tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng ửng đỏ bất thường.
Anh đưa tay ra rờ trán cô để kiểm tra rồi nhíu mày, dùng sức đẩy cánh tay cô, "Cô bị sốt!"
Nói xong, anh lại nói với tài xế ở ghế trước: "Tới bệnh viện!"
Tài xế: "Không được đâu Lục ca, nơi này là điểm tham quan, tới bệnh viện thì phải vào thành phố, tốn ít nhất một tiếng!"
"Một giờ thì một giờ!" Anh nói xong, lại đưa tay vỗ xuống khuôn mặt nhỏ của cô, "Phương Cửu, đừng ngủ!"
"A?" Phương Cửu mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu cực kỳ, vô cùng muốn nôn.
Lục Đình thở dài, nắm vai cô kéo gần vào người mình rồi liếc nhìn ra ngoài đường phố, "Anh xem bản đồ, chọn đường gần nhất mà đi."
Nói xong rồi lấy điện thoại di động ra cho đạo diễn xin nghỉ.
Không biết tâm trạng của tài xế ở ghế trước ra làm sao, hắn làm tài xế của Lục Đình đã được mấy năm, có lần dù cho có một vết thương nghiêm trọng trên trán mà anh vẫn không đi bệnh viện mà chỉ dùng băng gạc dán lên, bây giờ lại bởi vì trợ lý bị sốt mà xin nghỉ đi bệnh viện?!
Phương Cửu choáng đầu ghê gớm, chỗ nào thoải mái thì cứ dựa vào chỗ đó, cuối cùng mơ mơ màng màng mà bị người khác đánh thức.
"Xuống xe!"
Lục Đình đội mũ vào rồi xuống xe quan sát bốn phía một phen. Chỗ này là bãi đậu xe, từ bãi đậu xe tới thang máy để khám thì chắc là không bị nhiều người bắt gặp.
Phương Cửu lắc lắc đầu đóng kỹ cửa xe, sau đó chính là một đường vào thang máy với tốc độ sét đánh. Sau khi đến tầng một thì cô mới phát hiện mình lại vào bệnh viên!
Nhìn thấy có nhiều người đi qua đi lại trong sảnh lớn thế này, Phương Cửu lập tức kéo anh lại: "Tự em đi là được, anh mau trở về đóng phim đi!"
Cô không tưởng tượng nổi việc Lục Đình lại đưa mình tới bệnh viện!
"Đóng cái gì mà đóng!" Lục Đình sầm mặt lại, xách cô tới chỗ bên kia hành lang, chờ tài xế đi đăng ký.
Trong bệnh viện có rất nhiều người, trực ở trong phòng cấp cứu là một nữ bác sĩ, hơn ba mươi, có mái tóc quăn. Có lẽ đã tiếp nhận qua nhiều bệnh nhân nên thấy có người vào, cô ấy cũng chỉ nhàn nhạt hỏi câu làm sao.
Phương Cửu ngồi lên ghế, suy yếu trả lời: "Bác sĩ, tôi bị sốt."
Dứt lời, bác sĩ liền đưa một cái nhiệt kế cho cô: "Đo nhiệt độ trước đã."
Nói xong rồi cô ấy lại cúi đầu viết lách gì đấy. Tài xế ở đằng sau đóng cửa lại rồi canh giữ ở đó, Lục Đình thấy cô mày mò cả buổi mà không cởi được cái cúc áo thì anh tức giận, lập tức tiến lên kéo tay cô ra: "Sao cô lại ngu ngốc thế này!"
Phương Cửu bĩu môi, có chút vô tội nhìn anh gỡ khuy áo đầu của cô ra, lúc này mới nhét nhiệt kế vào.
Có lẽ là lần đầu nghe thấy có người lúc trách mắng mà giọng nói cũng hay đến thế nên nữ bác sĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, quét ánh mắt qua Phương Cửu một chút rồi từ từ rơi vào trên mặt Lục Đình.
Tuy anh có đội mũ, nhưng lấy góc nhìn của cô ấy thì có thể nhìn thấy toàn bộ!
Ngó chằm chằm nửa ngày, cô ấy đột ngột bật dậy, "Lục... Lục Lục Đình?!"
Bộ dạng không thể tin được của cô ấy khiến trái tim Phương Cửu nhảy lên một cái, cô biết tỏng là sẽ có lúc này mà.
"Suỵt, làm phiền bác sĩ nhỏ giọng một chút, bị người ta phát hiện thì sẽ phiền phức." Phương Cửu nhỏ giọng nói.
Cuồng điên mà gật đầu, nữ bác sĩ tỏ rõ mình biết tất cả mọi chuyện. Nhưng khi cô ấy nhìn thấy gương mặt của Lục Đình thì vẫn kích động đến mức không kiềm chế được, ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
"Việc... việc này..."
"Bác sĩ Lưu, hình như đơn thuốc cho bệnh nhân vừa nãy... không đúng..." Vừa vặn có một hộ sĩ tiến vào, liếc mắt thì đã thấy Lục Đình đội mũ, kết hợp với vẻ mặt của nữ bác sĩ nên cô nhất thời kích động che miệng lại, "Lục... Lục Đình!"
Trong hành lang có rất nhiều người qua lại, tiếng nói cao ngất của hộ sĩ hình như đã hấp dẫn không ít người. Tài xế lập tức tay nhanh mắt lẹ đóng cửa, sau đó khóa lại!
"Là Lục Đình sao? Hình như tôi vừa mới nhìn thấy Lục Đình!"
"A a a! Tôi cũng thấy!"
Lập tức có rất nhiều người đang gõ cửa, thét chói tai liên hồi.
Phương Cửu cúi đầu, quả nhiên, việc cô không muốn nhất lại xảy ra rồi!
"Đưa di động cho tôi." Anh đột nhiên đưa tay ra.
Phương Cửu ngẩng đầu, có chút không muốn, "Em..."
"Tôi hỏi coi Chu Thuyên đã tới chưa!" Lục Đình trừng cô rồi đoạt lấy điện thoại. Trượt màn hình một cái thì đã thấy tấm ảnh chung chung đã qua xử lý.
Hai gương mặt rất gần nhau, ở giữa còn có một trái tim. Lục Đình ngưng mắt rồi lại nghiêng đầu nhìn vào mắt cô.
Phương Cửu đỏ mặt cúi đầu, cảm thấy mặt mũi mình mất sạch cả rồi!
"Anh... Anh Lục, em có thể chụp chung với anh một tấm được không?" Hộ sĩ kia phản ứng rất nhanh, si mê nhìn anh.
"Lát nữa đi, bạn tôi đang khám bệnh." Anh vừa nói vừa gọi điện thoại cho Chu Thuyên, hình như hai người tranh cãi vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Tiếng thét chói tai bên ngoài kia càng lúc càng lớn, thấy Phương Cửu cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, anh chỉ đành dùng di động gõ gõ đầu cô, "Tôi không phải không cho cô chụp, sau này đừng làm việc lén lút như vậy nữa."
- ------
Thật ra thì Dân định ém chương tới khi Aya edit xong hết rồi đăng luôn một thể) nhưng Dân biết mn ngóng mòn mỏi rồi nên thả thính mn 1 chương nè ~~