• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cá Linh giọt ngắn giọt dài đáp lại:



- - Chị Hiền em không cố tình chen vào hạnh phúc chị với anh Tuấn, nhưng con em không thể không có cha, lúc đầu sau khi xảy ra chuyện đó em đã tắt điện thoại, khóa các mạng xã hội, vì em thấy có lỗi với chị, em muốn đi thật xa để không thấy anh Tuấn nữa, đến khi em phát hiện mình có thai, em đã từng có ý định làm mẹ đơn thân, nhưng em vô tình xem một đoạn clip một đứa bé bị đám bạn trêu chọc không có ba dẫn đến tự kỉ, em không muốn con em như vậy, không muốn nó lớn lên bị bạn bè xa lánh, xin chị hãy hiểu cho em..



Tôi không đáp lại lời nó, tôi khinh nó. Sự giả tạo trên khuôn mặt nó làm sao qua mặt tôi được, nó vốn dĩ không phải là đứa tốt như vậy!



- - Nếu chị không đồng ý thì thôi, em về, em sẽ tự nuôi con.. Mình về đi mẹ..



Nó vờ lấy túi đứng dậy, mẹ chồng tôi vội qua nắm tay nó lại:



- - Không đi đâu hết, ở đây với mẹ.. Nhà này mẹ là chủ, không ai có quyền đuổi con hết.



Cá Linh nói nhưng lại nhìn tôi:



- - Nhưng còn chị Hiền..



- - Nó cũng đã đồng ý còn gì, có rất nhiều người làm chứng, chị nói phải giữ lời đấy.



Tôi gật đầu:



- - Con nói nhất định sẽ giữ lời. Con mệt rồi, con xin phép lên phòng nghỉ trước, mẹ, mẹ cũng về đi, con không sao đâu.



Mẹ tôi lo lắng:



- - Được không, hay mẹ ở lại ít hôm với con, người ta nói một lần sảy bằng bảy lần sanh..



- - Con lo được, với lại có anh Tuấn bên cạnh, mẹ yên tâm đi, khi nào khỏe con về thăm ba mẹ.



- - Vậy cũng được, có gì gọi mẹ.. Mẹ về.. Anh xui tôi về..



Tuấn ra mở cổng cho mẹ tôi rồi nhanh chóng đi vào đưa tôi lên phòng.



Tôi biết sắp tới cuộc sống sẽ rất nhiều khó khăn, sóng gió, nhưng tôi tin trời cao có mắt, kẻ xấu nhất định không đạt được mục đích xấu xa của mình.



- - Em đói không? Anh đi mua cháo em ăn nha.



- - Cũng được..



Tuấn đi một lúc thì cá Linh vào phòng tôi, nó vòng tay, kênh mặt lên, cười hỏi:



- - Không sao chứ chị Hiền? Chắc đau lắm nhỉ?



Nó đang hỏi đểu tôi đây mà, với loại vừa ăn cướp vừa la làng như nó thì phải bình tĩnh mà đối phó mới được, tôi cũng cười đáp lại:



- - Chị không sao, chị chỉ lo cho em thôi, sợ đi xét nghiệm về, em lại dọn về nhà mình mà ở..



Nó không nao núng:



- - Cảm ơn chị đã quan tâm nhưng chắc là chị phải thất vọng rồi, (nó xoa bụng nó) đứa bé này là kết quả của cuộc hoan lạc hôm đó, anh Tuấn vẫn khỏe như xưa chị nhỉ, một đêm những ba bốn lần.. (cười tủm tỉm).



Bên ngoài có tiếng bước chân đang dồn đến, nó vội chạy đến chỗ tôi đang đứng cầm tay tôi vah vào mặt nó rồi ngã ra sàn, mẹ nó, có một chiêu dùng hoài, nhưng lần này quả thật công hiệu mẹ chồng tôi thấy nó ngã vội chạy vào, đỡ nó:



- - Giời ơi Linh Linh, sao thế này..



- - Chị Hiền, em chỉ hỏi thăm chị thôi mà, sao chị đánh em, còn xô em nữa, lỡ đứa bé bị làm sao thì sao hả chị hix hix..



Mẹ chồng tôi không nói không rằng đứng lên tát tôi một cái đến cháy má, tôi vì bất ngờ không kịp phản kháng, mép môi cảm nhận ngay vị mặn của máu, tanh nồng.



- - Sao mày lại xô con bé hả? Đồ độc ác..



Tôi một tay ôm má, tức đến run người, mẹ con Linh này, được, nó được lắm, nó còn nhếch mép cười nhạo tôi nữa.



- - Sao mẹ đánh con, con đã làm gì nó đâu? Nó tự ngã đấy.



- -Mày còn chối, chính mắt tao trông thấy mày đẩy con bé, hay mày nói tao vu oan cho mày.. Giời ơi, sao mày có thể ác như vậy hả Hiền.



Nói đằng nào bà cũng sẽ không tin tôi, vì bà vốn ác cảm với tôi mà.



Sự việc lần này tôi sẽ rút kinh nghiệm, nhưng còn việc bà đánh tôi, tôi sẽ ghi nhớ.



- - Chuyện gì mà tập trung ở đây nữa vậy? Hiền, miệng em bị sao thế..



Mẹ chồng:



- - nó đẩy con bé Linh, may mà mẹ đến kịp không thôi không biết nó còn làm gì con bé nữa. Thiệt là hết nói nổi, phúc đức tại mẫu hết đấy, xấu xa quá nên không có con là phải, đồ độc địa,ác ôn.



Tuấn:



- - Hiền, em nói đi, anh tin em.



- - Em nói rồi, em không có đẩy nó, còn tin không thì tuỳ, người làm không những người biết mà trời cũng biết hết đấy, liệu mà sống sao cho đặng, kẻo nghiệp quật đừng có trách..



- - Mày trù tao hả con kia, mày sáng mắt chưa Tuấn, nó chửi xéo mẹ mày đó.. Giời ơi là giời..



Cá Linh:



- - Chị Hiền, dù sao bác cũng là mẹ chồng chị, sao chị có thể thốt ra những lời hỗn hào như vậy, tội lỗi chết chị ơi..



Tuấn:



- - Thôi đi, cô đừng có thêm dầu vào lửa, Hiền còn đang yếu như vậy làm sao mà gây chuyện xô đẩy cô được, tốt nhất cô đừng để tôi biết cô giở trò, không xong với tôi đâu đó, cút ra ngoài để vợ tôi nghỉ ngơi, nhìn cô là tôi ngứa mắt rồi..



- - Anh.. Anh..



Nó ôm miệng chạy ra ngoài, mẹ chồng chạy theo::



- - Linh cẩn thận, đừng chạy cháu ơi, đợi bác với..



Tuấn sờ má tôi:



- - Anh xem nào, chảy máu rồi, mẹ thật là.. Để anh qua nói mẹ mới được.



Tôi kéo tay anh lại:



- - Thôi đi, đừng làm lớn chuyện. Em muốn được yên.



- - Hiền này, sao em lại đồng ý, lỡ như trong vòng một năm không có kịp thì sao?



- - Thì li dị chứ sao.



- - Nói gỡ, anh không cưới ai nữa đâu, cả đời anh chỉ cưới một lần và một người vợ là em..



Tôi cảm động trước câu nói của Tuấn nhưng vẫn nói lại:



- - Thế mà vẫn lên giường với con khác thôi, lời của bọn đàn ông các anh không tin được.



Tuấn nghiêm túc:



- - Hiền, mình quen nhau bao lâu rồi? Gần bốn năm đại học, và một năm cưới, chẳng lẽ em còn không hiểu được anh, anh không phải là thằng thích ăn tạp, đặc biệt là với con Linh, hạng phụ nữ lăng nhăng như cô ta anh thù còn không hết làm sao lên giường với cô ta chứ.



- - Vậy sao anh lại gọi cho cô ta?



- - Anh thề là anh không hiểu gì luôn, tự nhiên đang ngủ thì con Tú nó là làng lên thì thấy Linh nằm trên giường mình rồi. Báo hại tống được nó về anh phải đem ga nệm đi giặt muốn chết..



Tôi xâu chuỗi lại những gì Tuấn nói, vậy là chắc chắn Tú bà với cá Linh thông đồng nhau để gài Tuấn, Hèn gì tự dưng nó tốt với tôi đột xuất, mà khoan đã, con Tú, lọ thuốc, đúng rồi lọ thuốc nó đưa tôi..



__ Tuấn, qua bàn lấy lọ thuốc bổ của con Tú đưa cho em hôm bữa, nhanh lên..



- - có vấn đề gì hả?



- - Nhanh đi rồi em nói.



__ ừ ừ… đây này, sao thế..



Tôi mở lọ thuốc ra lấy một viên ra nhìn thật kĩ, loé lên một ý nghĩ:



- - Mai anh mang lọ thuốc này đến viện kiểm nghiệm xem đây là thuốc gì, thành phần ra sau rồi về nói cho em biết.



Tuấn vẫn không hiểu:



- - Là sao, thuốc này là thuốc bổ mà? Hôm em seach Google rồi còn gì?



- - Em đang nghi ngờ lọ thuốc này có vấn đề, bác sĩ bảo em uống nhiều thuốc có chất estrogen thì ngoài thuốc của bác sĩ em chỉ uống thêm duy nhất thuốc này.. Nếu thật sự là con Tú nó làm, em sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu.



- - Được rồi mọi việc theo ý em, đừng buồn nữa, để anh mang cháo lên em ăn..



Bóng đêm kéo đến là lúc nỗi đau càng âm ỉ, chiếc bụng giờ trống hoác, bé con đã mãi mãi xa tôi rồi.. Mới ngày nào tôi và Tuấn còn lựa tên để đặt, vậy mà kể từ hôm nay, không còn cơ hội nữa..







Sáng hôm sau Tuấn đem giấy tờ của tôi lên công ty để tôi nghỉ,, theo chế độ thì nghỉ 20 ngày, nhưng Tuấn xin thêm 10 ngày không lương nữa cho tròn một tháng, đêm qua Tuấn lên mạng coi cách chăm sóc người sau khi sảy thai,rồi căn dặn tôi đủ thứ, nói chung anh lo lắng và quan tâm, ăn ủi tôi nhiều lắm, cũng khiến tâm tình tôi phần nào dịu xuống.



trước khi đi anh cũng đã cho tôi ăn sáng uống thuốc đầy đủ, không quên lau rửa vùng dưới theo chỉ định của bác sĩ, Tuấn tốt, ít ra vì anh tôi càng có lý do để níu giữ hạnh phúc đang bị dòm ngó này.



Dưới nhà tiếng cười nói vui vẻ, giọng Tú bà oang oang chị Linh, chị Linh, tôi cười khẩy, cứ vui đi Tú ạ, rồi những việc ác của mày sớm muộn cũng bị phanh phui, và cả cái thằng người yêu "điển trai" của nó nữa, chính mắt tôi trông thấy hắn từ nhà nghỉ bước ra cùng một người con gái khác, bóng lưng rất quen nhưng chắc chắn không phải con Tú, nhìn quen lắm..



Tôi nằm trên đây đến tận trưa mà không ai một lời thăm hỏi, một cốc nước cũng không, ngẫm lại đời thật hài. Bởi vậy mới biết được lòng người.. Ai tốt ai xấu thì đã quá rõ.



Mười hai giờ Tú bà bê vào phòng tôi mâm cơm, dằn mạnh xuống bàn:



- - Ăn cơm này..



Liếc sang mâm cơm "thịnh soạn" mà tôi không biết phải nói gì, vài lát thịt mỡ với chén cơm nhìn thôi đã biết khô cứng, kèm chén cà muối lỏng bỏng nước..



- - Ăn rồi thì bưng xuống bếp luôn nhé, dì Thu nghỉ rồi không ai mà hầu đâu.



Nói xong nó te te đi xuống nhà, còn bĩu môi tôi một cái mới chịu rời đi.



Được thôi, mình không thương lấy mình thì mong gì ai thương. Tôi lấy điện thoại đặt hai phần cơm canh giao đến tận nhà, tôi phải ăn, phải có sức mà chiến đấu với những con người ở đây mới được.



Bỗng phía dưới vang vọng tiếng cãi cọ khóc lóc, và cả tiếng "choang" thật lớn, hình như có tiếng của Tuấn. Tôi lọ mọ đi xuống, đến cầu thang đã thấy con Tú nép sau lưng mẹ chồng mà khóc, có cả cá Linh nữa.



- - Mày qua đây cho tao, mẹ mày nha Tú, sao mày dám làm hại con tao hả?



Tuấn rít lên.



Chẳng lẽ kết quả trong thuốc đúng như tôi nghĩ.



Tuấn hùng hổ xông vào lôi con Tú ra, vả vào mặt vào đầu nó mấy cái, thì bị mẹ chồng lôi ra được.



- - Giời ơi chuyện đâu còn có đó, mày đánh chết em bây giờ đó Tuấn.



- - Mẹ tránh ra, cũng tại mẹ mẹ nuông chiều nó quá nên nó mới xấu xa như vậy đó, nó hại chết con tôi, mẹ biết không? Mẹ biết không?



"Choang, choang"



Nguyên lọ hoa trên bàn bị Tuấn hất tung xuống sàn nhà, vỡ vụn.



Tú bà sợ hãi khóc thút thít:



- - Em không có, anh đừng nghe nó đổ thừa cho em.



- - Mẹ mày, mày còn chối, hôm nay tao không đánh mày tao không hả giận mà.



Cá Linh chạy qua ôm Tuấn lại:



- - Anh đừng nóng, chuyện gì thì ngồi xuống nói cho rõ, đừng có nghe một phía chứ.



Tuấn xô nó ra:



- - Tránh ra. Đừng động vào tôi..



Mẹ chồng:



- - Coi chừng ngã con bé bây giờ..



Tôi trên lầu nói vọng xuống:



- - Anh Tuấn. Có chuyện gì vậy?



- - Hiền..lọ thuốc này đúng là thuốc giả, có chứa estrogen.



Ánh mắt tôi lúc này chuyển sang con Tú đang mặt không còn giọt máu,nó lắp bắp:



- - Là gì, em không biết?



Tôi quên sự đau đớn đi nhanh về chỗ nó, vùng tay đánh nó hai cái đến méo mặt.



" chát.. Chát.."



- - Khốn nạn.. Sao mày làm vậy với tao hả?



Tôi như điên loạn, dù biết kết quả 90% là nó nhưng nghe thêm lời nói từ miệng Tuấn tôi không làm chủ được cảm xúc, chụp lấy mớ tóc của nó mà giựt mạnh, liên tiếp đánh vào mặt nó tới tấp.



- - khốn nạn. Đồ khốn nạn..



- - Á.. Buông ra.. Mẹ ơi cứu con..



Mẹ chồng với cá Linh cùng nhau giữ tôi lại, nhưng tôi giờ không nghe ai nữa hết, chỉ muốn trút hết nỗi hận mà nó mang đến. Tôi không biết tôi đã đánh nó bao nhiêu cái, không biết mẹ chồng đã mắng chửi thậm chí lôi đầu tôi ra tưởng chừng sắp đứt tóc, tôi chỉ muốn đánh nó cho hả dạ, hả được mối thâm thù nó đã gây ra cho vợ chồng tôi.



- - Kéo nó ra, nó điên rồi.. Tuấn, vào kéo nó ra nhanh, nó đánh em mày chết này.. Còn đứng thừ ở đấy nữa, giời ơi sao hôm nay nó mạnh giữ vậy nè....



Trong lúc hoảng loạn đó, cánh tay tôi bị mẹ chồng giữ chặt, ra sức lôi tôi ra khỏi cơ thể con Tú, tôi liền dùng chân đá túi bụi về phía nó thật mạnh..



- - Á..



- - giời ơi, Linh.. Linh… có sao không cháu?



- - Bác ơi.. Cháu..cháu.. đau bụng quá.. Á..



Mẹ chồng hoảng hốt:



- - Gọi cấp cứu, nhanh lên..



Tôi hơi bình tĩnh lại một chút,mẹ chồng liền xô tôi một bên mà chạy đến cá Linh đang nhăn nhó, lúc này thân thể tôi đã được Tuấn ôm vào lòng, đầu cổ thì rối bù, nhưng con Tú thảm hại nhất, mặt mày nó đỏ, những ngón tay tôi in hằng lên má nó rõ rệt, tóc tai thì bị tôi nắm kéo giờ chẳng khác gì tổ quạ, nó luống cuống gọi cấp cứu.



- - sao rồi Linh?



- - Cháu đau quá.. Đau quặn lên..



Mẹ chồng chỉ vào mặt tôi:



- - Linh làm sao tao sẽ xử tội mày. Đồ yêu nghiệt..



Cấp cứu đến, bọn họ kéo nhau đi vào viện.



Tuấn dìu tôi lại ghế rồi lấy khăn ấm lau mặt mày, chảy tóc tai cho tôi gọn ghẽ lại. Hành động của Tuấn vụng về lắm, nhưng tất cả là sự yêu thương của Tuấn dành cho tôi.



Tuấn ngập ngừng một hồi mới mở lời:



- - Hiền.. Anh biết là em hận con Tú, anh cũng hận nó, em muốn chửi muốn đánh nó sao cũng được, anh không cản, nhưng em đừng kiện nó, có được không? Dù sao nó cũng là em gái anh.



Ừ, phải rồi, dù sao giữa họ cũng là máu mủ, là huyết thống mà.. Làm sao Tuấn nhẫn tâm đẩy nó vào con đường tù tội chứ.



- - Được không em.. Anh nhất định bắt nó quỳ xuống xin lỗi em, em coi như vì anh, tha thứ cho nó một lần.



Tôi buông tiếng thở dài.. Tôi làm khác được sao, tôi từ chối lời cầu xin của anh được sao?



- - Để em nghĩ.. Mà anh gọi cho mẹ coi Linh có làm sao không?



- - Mặc kệ cô ta, đá có một cái chẳng chết đâu.



- - Nhưng cô ta đang mang thai, em là đang lo cho đứa bé, đứa bé là thứ duy nhất để chứng minh anh và cô ta không có gì. Nghe em, gọi đi..



Tuấn miễn cưỡng nhấn máy gọi cho mẹ chồng. Tuần mở loa cho tôi nghe cùng:



- - Alô..



- - Cô ta sao rồi?



- - Còn hỏi, đang nằm trong cấp cứu chưa biết sao nữa nè..thiệt là khổ hết nói.. Con vợ mày đâu, nói với nó mẹ con con bé mà bị gì là tao về lột xác nó ra..



- - Mẹ cũng nhắn với con Tú chuẩn bị mà hầu tòa đi, tội của nó bóc lịch mỏi tay đó chứ giỡn.. Đừng có mà đụng vào vợ con, con chưa bỏ qua cho nó đâu.



Tuấn tắt máy, quăng điện thoại xuống sô pha,chửi thề:



- - Mẹ kiếp thật.



Chiều tối mẹ chồng tôi với hai con yêu nghiệt đó về, à cả mẹ cá Linh và tên Hùng, bạn trai Tú bà nữa, nghe đâu nó bị động thai, chứ không nguy hiểm. Mà mẹ chồng tôi làm ghê lắm, bắt Hùng ẵm Linh vào tận phòng, cơm bưng nước rót dâng tận họng cho nó.



Ba chồng tôi đi làm về thì biết chuyện, gọi mọi người tập trung lại nói chuyện. Tuấn cũng kể toàn bộ sự tình cũng như kết quả kiểm nghiệm thuốc, Tú bà mặt mày lấm lét, mồ hôi túa ra, núp sau lưng mẹ.



Ba đập bàn:



- - Tú, có đúng không?



Nó run run, môi giật giật, ấp úng:



- - Không phải đâu ba. Con bị oan..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK