• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi chạy nhanh về nhà, thay đồ đạc rồi lấy ít tiền, ra đường bắt một chiếc taxi đi vội vã, tới bệnh viện, tôi chạy vào tìm kiếm thì thấy ở hàng ghế chờ, mẹ Tuấn khóc như mưa.



Ba Tuấn thấy tôi liền gọi:



- - Hiền, ở đây nè con.



Ba Tuấn gầy hơn, ông không khóc như bà, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.



- - Ba, anh Tuấn sao rồi?



- - Còn ở trong…( chỉ cửa cấp cứu)



Mẹ Tuấn khóc lóc mà nói:



- - Con ơi là con, con mà có gì chắc mẹ chết theo quá Tuấn ơi. Huhu..



Ba Tuấn:



- - Bà cứ nói gỡ.



Mẹ Tuấn:



- - Chứ mấy tiếng rồi còn gì.. Huhu, con tôi..



Tôi ngồi chiếc ghế cạnh bà,định an ủi bà vài câu mà sao miệng không thể nói được gì, vì lòng tôi giờ rối hơn tơ, trăm mối lo nghĩ, trăm mối sợ hãi liên tục hiện hữu.



Đến khi bác sĩ mở cửa, cả thảy chúng tôi kéo đến, chạy về chỗ ông.



Tôi nhanh miệng hỏi:



- -- Bác sĩ, anh ấy sao rồi?



Ông ấy với đôi mắt không kém phần mệt mỏi và căng thẳng, đáp lại:



- - Không nói trước điều gì, hiện tại đã cầm máu nhưng khối u trên não ngày càng lan rộng, chúng tôi phải trao đổi thêm mới đưa ra kết luận cuối cùng, à mắt cậu ấy nghiêm trọng như vậy sao không điều trị sớm, để lâu rất nguy hiểm, có thể vĩnh viễn không thấy được nữa, cả nhà nên suy nghĩ kỹ vấn đề này, có gì thắc mắc cứ qua phòng tìm tôi, xin phép..



Bác sĩ bước đi mẹ Tuấn ngã quỵ xuống, khóc inh ỏi một góc hành lang, tôi lẩm nhẩm:



- - "Khối u, khối u sao"?



Y tá cho vào thăm, tôi bước vào, trên chiếc giường nhỏ, Tuấn của tôi đang ngủ, hình dáng thân quen, sao lúc này tôi lại sợ đến thế, tôi sợ một phút giây nào đó sẽ mất anh vĩnh viễn, tôi sợ người với người cách biệt một cõi âm dương.



Cầm bàn tay đầy rẫy dây truyền dịch, anh gầy nhiều, tay cũng theo đó mà tóp lại, những sợi gân được dịp nổi lên, mảnh xương lộ ra rõ rệt..tôi thương anh quá.



Mẹ Tuấn vào tới ôm anh mà khóc, ba phải kéo ra vì sợ ảnh hưởng đến anh..



Bà kêu gào, kể lể những gì Tuấn đã trải qua, nhưng tai tôi ù đi mất rồi, đôi mắt cũng bị màn sương che phủ, bao lo nghĩ cứ trỗi lên..



Mẹ Tuấn quay sang tôi:



- - Hiền cứu thằng Tuấn đi con, mẹ xin con đó.



Rồi bà đột nhiên quỳ dưới chân tôi, tôi bất ngờ:



- - Kìa mẹ, mẹ làm gì vậy, đứng dậy rồi nói.



Bà lắc đầu:



- - Không không.. Khi nào con đồng ý giúp mẹ mới đứng lên.. Hiền… bác sĩ nói mổ khối u và mắt tốn rất nhiều tiền, mà giờ thật sự nhà mình rất khó khăn, con giúp mẹ với..



Thật ra tôi chỉ biết chuyện con Tú ăn cắp sổ đỏ đi cầm cố cho bọn xã hội đen đến đứt căn nhà, còn việc làm ăn của ba sao lại ra nông nổi thì tôi chưa rõ, mọi việc mơ hồ lắm.



- - Mẹ đứng lên đi, từ từ rồi tính..



Ba Tuấn nói:



- - bà đừng làm khó con Hiền, hai đứa nó đã ly hôn, Hiền nó không có trách nhiệm lo cho thằng Tuấn..



- - Sao không? Chẳng lẽ nó để thằng nhỏ không có cha, Hiền, thằng bé con bế trong bệnh viện là con thằng Tuấn đúng không?



Hazz.. Tôi gật nhẹ..



- - Đó, tôi chắc chắn mà, thằng bé giống thằng Tuấn lúc nhỏ lắm..



Ba Tuấn khá là bất ngờ khi biết chuyện này, tôi hỏi tôi một lần nữa:



- - Thật không Hiền?



- - Dạ phải..



Khuôn mặt ông không giấu nổi niềm vui sướng, tia mắt những tia sáng ngời..



- - Bác sĩ nói bao nhiêu hả mẹ?



- - khoảng một trăm triệu..



Ba Tuấn bảo tôi ra ngoài nói chuyện, tôi nhìn Tuấn rồi bước đi cùng ông ra dãy hành lang đang vắng người. Ông lên tiếng:



- - Hiền, thời gian qua con sống thế nào, xin lỗi vì ba không gọi cho con được.



- - Kìa ba đáng ra con mới là người xin lỗi, con vẫn ổn,... thằng bé rất ngoan..



Ba hơi ngập ngừng:



- - Con và thằng Hùng là thế nào?.. Mà nếu không tiện nói cũng k sao, ba k có ý gì đâu?



- - Con và Hùng là bạn..



Đôi chân mày rậm của ba hơi nheo, hỏi:



- - Là bạn?



- - Dạ.. Con xem anh ta chỉ là bạn..



- - Hiền này, ba nói những lời này không có ý chen vào hay kể lể, nhưng nếu có thể, đừng dây dưa với cậu ấy.. Cửa hàng là bị cậu ta nhúng tay vào đến vỡ nợ, hazz, cũng là do ba già cái đầu còn bị qua mặt..



- - Hùng sao?



- - Ừm, là hắn làm, ba chỉ làm ăn nhỏ lẻ không đủ sức đấu lại kẻ lắm tiền như cậu ta, mặc dù biết rõ là cậu ta làm nhưng không làm gì được..



- - Ba, thời gian vừa qua đã trải qua những chuyện gì, mà nói con nghe đi?



Ba Tuấn thở dài:



- - Đó là những ngày mà cuộc đời ba không bao giờ quên… Con có biết vì sao thằng Tuấn nhất quyết ly hôn con không? Là vì nó biết nó bị bệnh, nó tâm sự với ba một đêm dài, nói hết tâm tư của nó.. Trước khi hai đứa ly hôn, mắt nó hay bị đỏ rồi sốn nhẹ, nó nghĩ rằng là do nó thức khuya chơi game nên mua thuốc nhỏ mắt về nhỏ đại, thấy không bớt nó đặt thêm một lọ thuốc bổ mắt, đến khi không chịu được nữa thì nó mới đi khám, kết quả trả về đúng ngày con bị tung clip, rằng nó bị cườm nước loại nặng, và thuốc nó uống hằng ngày là thuốc của Trung Quốc làm giả, cộng thêm u não ác tính, trong lúc đó nó nghĩ rằng sớm muộn cũng bị mù lòa, sợ rằng con không yên với mẹ và con Tú nên quyết định buông tay, lúc ra tòa là mắt nó đã mờ lắm rồi, phải đeo kính để giấu con đó..



Ba nói đến đâu tôi khóc đến đó, nước mắt ùa về như vỡ lũ, tuôn trào ra..



- - đáng ra nhà mình đã có tiền chữa bệnh cho nó, nhưng con Tú không biết vì sao lại giao du với đám bạn chẳng ra gì, chơi bay chơi lắc gì đến ăn cắp cả sổ đỏ đem đi cầm cho bọn xã hội đen 1 tỷ, quá hạn không đóng lãi, tụi nó kéo đến siết nhà thì mới vỡ lẽ, chúng đòi cả lãi lẫn gốc là 4 tỷ, mà nhà mình đâu có số tiền mặt đó, mẹ con lục két thì phát hiện mấy sổ tiết kiệm bị bay mất, vàng vòng nữ trắng thì bị cuỗm luôn… Lúc đầu là nghĩ con Tú lấy, nhưng không phải, mẹ con thừa nhận là do bà ấy ham tiền, nghe lời bà bạn nào lấy cho vay lấy lời, lời đâu không thấy, chỉ thấy mất sạch.. Con Tú sau đó cũng mất tích(nhắc đến đây mắt ông đo đỏ) có người thấy nó đi với một thanh niên qua biên giới, báo công an cũng không có tiến triển gì, mặc dù ba đã dùng hết tất cả mối quan hệ để nhờ vả nhưng mọi việc lại chìm xuống như chưa từng tồn tại..



Nghe những gì ba kể, tôi không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, hả hê vì họ bị trả giá, hay thương xót cho cái giá quá đắt đỏ này.



- - Vậy giờ ba làm gì? Con có qua nhà một lần k gặp ba.



- - Ba có nghe mẹ con nói, ba giờ làm bảo vệ, lương cũng được 6 triệu một tháng, tiền bạc có bao nhiêu thì mướn người đăng tin, in giấy tìm con Tú, rồi thuốc hàng tháng cho thằng Tuấn.. Ba giờ chẳng mong gì, chỉ mong mắt thằng Tuấn sáng lại, tìm được con Tú, ba chết cũng cam lòng..



ÔNG khóc, ông k kìm chế được nữa, có lẽ ông đã cố gồng mình mạnh mẽ quá lâu..



- - Ba, chuyện anh Tuấn cứ để cho con, còn nước thì còn tát, dù con với ảnh đã ly hôn nhưng tình nghĩa vẫn còn đó, huống hồ ảnh là ba của con con.. Con còn sức, con sẽ làm.. Ba đừng lo nghĩ quá mà ảnh hưởng sức khỏe, con thấy ba gầy đi nhiều lắm..



- - Cảm ơn con..



Mắt ông nhìn tôi đầy cảm kích.



Tôi đến phòng bác sĩ trao đổi thêm về bệnh tình của Tuấn, bác sĩ nói:



- - Không phải là không có cách mà chi phí khá cao.. Não thì chúng tôi xác định là ác tính, vì người nhà vừa cung cấp thêm tình hình của bệnh nhân, quan trọng là đôi mắt, nếu bây giờ người nhà đủ tiền, tôi khuyên nên chuyển bệnh nhân sang bệnh viện mắt, bên đấy họ chuyên nhãn khoa, trang thiết bị đầy đủ, sẽ thích hợp hơn..



- - Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.



Tôi đóng cửa phòng cho bác sĩ, sau đó gọi cho mẹ hỏi xem Bi thế nào, mẹ nói vừa về nhà, Bi không sao, giờ nó tươi tỉnh lắm. Tôi cũng kể tình hình của Tuấn, ý muốn lấy tiền ra giúp Tuấn lúc này, mẹ tôi gạt ngang:



- - Dẹp dẹp, con với nó có còn là gì nữa đâu mà giúp với đỡ..



- - Mẹ à, thật ra chuyện là Tuấn bị bệnh nên anh ấy muốn giải thoát cho con, ảnh sợ con sẽ khổ..



Cũng phải nói rõ mọi chuyện mẹ tôi mới ưng thuận kêu anh Ba đem cái thẻ atm lên cho tôi rút tiền..



- - Mẹ chăm Bi hộ con ít hôm, đợi Tuấn đỡ hơn con về.



- - Ừm, mẹ lo được cho cháu ngoại mẹ mà...



Đến chiều tối tình hình Tuấn chuyển biến tốt hơn, bác sĩ cho sang phòng hồi sức, anh tỉnh lại rồi, nhưng chưa nói được gì nhiều. Và càng không muốn nói chuyện với tôi.



Ting Ting…



Hùng gọi, tôi ra ngoài nghe:



- - Tôi đây.



_ Em đang ở đâu?



- - Có gì sao?



- - Em trả lời đi, em ở bệnh viện đúng không? Khoa nào?



- - Anh gọi chỉ để hỏi tôi những câu này thì tôi tắt máy đây, tôi đang bận.



Vậy mà chừng một tiếng sau Hùng tới, tôi kéo anh ta ra ngoài:



- - Anh đến làm gì vậy?



- - Thế em đến làm gì?



- - Tôi đi thăm Tuấn.



- -Tôi cũng thế..



- - Anh… Anh ngang ngược quá…



- - Thôi, tôi trêu em thôi, hắn sao rồi, chưa chết mà đúng không?



- - Anh mà có duyên chết liền đấy.



Hùng cười, ghé vào tai tôi, nói nhỏ:



- - Tôi có hai viên bi tròn này, em thử không?



Tôi đỏ mặt, đẩy anh ta ra:



- - Bệnh hoạn.. Sẵn ở đây anh khám luôn đi, coi não có vấn đề không? Xàm..



- - Đùa tí mà làm gì căng thế?



- - vô duyên mà nghĩ mình hài hước..



Hùng giọng có vẻ nghiêm chỉnh hơn:



- - Thôi thôi, bớt nhăn đi, thành khỉ bây giờ.. Nói tôi nghe xem..



- - Tuấn bị cườm nước dẫn đến không thấy gì, nhưng chỉ là tạm thời, bác sĩ sẽ cho giấy chuyển viện sang bệnh viện mắt ở Điện Biên Phủ, chắc đợi khỏe hẳn sẽ chuyển viện..



Hùng gật gù:



- - Ừm, bên đó chuyên khoa mắt.. Mà chi phí khá cao, nhà hắn giờ vậy, liệu có đủ tiền?



- - Tôi sẽ chi trả..



Hùng có chút ngạc nhiên:



- - Em lo sao?



- - Ừm.. Tôi có bao nhiêu sẽ lo bấy nhiêu..



- - Chuyện hắn và gia đình hắn làm với em, em không oán hận sao mà còn giúp đỡ.



Tôi thở một hơi dài rồi nói:



- - Hiểu lầm thôi, Tuấn anh ấy rất đáng thương.. Tôi sẽ cố để chữa trị đôi mắt cho anh ấy nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy cu Bi..



Hùng xoay người tôi lại, hướng mắt về phía anh ta:



- - Vậy còn tôi, tôi có đáng thương không?



Tôi cụp mắt xuống, trả lời Hùng:



- - Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi và anh không thể nào đến với nhau được.. Với lại Tuấn đang cần tôi, lúc này tôi không thể bỏ anh ấy được. Anh hãy hiểu cho tôi…



Hùng cười lớn, cười nhưng mắt anh ta một màu đỏ, sương đã giăng phủ đầy con ngươi kia:



- - Yêu em, tôi yêu hơn tất cả, duy thời điểm tôi nhận ra thì không đúng lúc, em đã là của người khác mất rồi… Dù tôi có làm trăm nghìn chuyện vẫn không lay chuyển được con tim em, tôi hiểu, đúng người sai thời điểm quả là đau khổ.. Chúng ta có duyên k có phận.. Ông trời thật khéo an bài..



Tôi thở mạnh mà nói:



- - Duyên do trời, nhưng phận do ta, anh đừng trách trời cao mà phải tội, đơn thuần chúng ta sinh ra không dành cho nhau.. Không có gì tôi vào với Tuấn.. Chào anh..



Tôi đi, Hùng chụp cổ tay tôi lại, tôi ngoáy cổ nhìn anh ta, Hùng cũng ngoảnh mặt nhìn tôi, nói:



- -Hiền, dù cuộc đời có ra sau thì hãy nhớ sau lưng em còn có tôi.. Tôi chờ cái gật đầu của em.. Chờ tên em trong gia phả nhà tôi..



Tay Hùng buông nhẹ, như thể sợ vuột mất một thứ gì đó quan trọng.



Tôi đi thẳng vào trong không quay lại nhìn Hùng một lần nào nữa, những tình cảm kia mong rằng là gió thổi mây trôi.



Tuấn chưa ăn được, vẫn truyền sữa qua ống dẫn.



Ba mẹ Tuấn ra ngoài ăn, tôi ở lại với anh.



- - Tuấn, em biết hết mọi chuyện rồi.. Sao anh không nói với em, vợ chồng mình đi chữa trị, sao lại âm thầm chịu đựng.. Anh ngốc lắm.. (khóc..)



Tôi chạm tay mình vào tay anh, khẽ lồng vào nhau.



- - Giờ anh có đuổi em cũng không đi.. Đợi anh khỏe lại em sẽ tính sổ với anh sau.. Giờ anh cố gắng lên nhé.. Bi, nó hơn 1 tuổi rồi, nó biết gọi ba, gọi bà, anh mau khỏe mà ẵm con đi chơi.. Nha anh..



Tuấn không nói gì, chỉ là hai hàng nước chảy xuống thái dương, tôi biết anh cũng xúc động lắm, biết anh không muốn là gánh nặng của tôi, nên nói tiếp:



- - Anh còn nhớ năm đó, chúng ta từng thề dù có chuyện gì thì cũng nắm tay nhau vượt qua giông bão, vậy mà giờ anh lại đẩy em ra sau, một mình hứng chịu tất cả..



Nói nhiều, tôi nói rất nhiều, tôi chỉ muốn Tuấn vì tôi, vì Bi mà vượt qua những mặc cảm bản thân, cùng tôi trên hành trình chữa bệnh.



Hôm sau, tôi đồng loạt nhận rất nhiều tin nhắn hủy hàng, kể cả những đại lý nhỏ lẻ cũng hủy nốt.



Tôi bảo mẹ Tuấn trông anh, còn mình chạy ra ngoài giải quyết.. Hàng tôi lấy là hàng công ty chính hãng, có giấy cấp phép hẳn hoi, sao lại có việc dị ứng hàng loạt.. Mà trước giờ đâu có..



- - Chị hoàn tiền lại giúp em đi, chứ khách bị dị ứng vậy sao em bán được.



- - Chị ơi nhận được tin nhắn trả lời em, hàng bị khách phản hồi xấu quá cho em trả hàng..



- - Chị Hiền ơi khách đòi bốc phốt, chị giải quyết giúp em.



- - Hiền ơi kem có vấn đề, bên trong chảy ra như nước..



Nhiều nhiều lắm, tôi đọc mà người run rẩy, lô hàng tôi nhập đâu phải vài chục, và vài trăm hủ, lớn có, nhỏ có.. Giờ quan trọng là xử lý vụ dị ứng, mà tôi thì đang ở đây, phải làm sao..



Mẹ tôi gọi:



- - Hiền ơi có mấy người đến đòi gặp con, họ đòi đổi kem nè con ơi..



- - Mẹ nói họ về trước đi, chiều con về con giải quyết cho.



- - Mẹ nói rồi mà họ không chịu sao vậy con?



- - Không có gì đâu mẹ, chút việc nhỏ thôi con coi về liền



- - Ừ..



Vào trong tôi nói với mẹ Tuấn mình phải về gấp, bà hỏi nhỏ:



- - Thế khi nào con lên bác sĩ nói chắc vài hôm sẽ mổ khối u..



- - Con lên sớm thôi, yên tâm, mọi chi phí con sẽ lo.. Con về đây, tý anh Tuấn dậy mẹ nói hộ con..



- - Ừm mẹ nói cho..



Tôi bắt xe về đồng tháp, trên xe tôi tranh thủ gọi cho bên phân phối hàng, họ nói phải đem kem lên họ mới giải quyết, chứ nói qua điện thoại, họ không trả lời cụ thể được.



Phải nói tôi nóng ruột nóng gan, lòng như lửa đốt, như kiến cắn, châm chích, khó chịu lắm.



Mấy người vẫn còn ở chỗ tôi, họ đưa ảnh khách bị dị ứng cho tôi xem, đồng thời ý muốn trả số kem vừa nhập. Tôi phải thuyết phục mãi họ mới chịu về, tôi mở cửa tiệm ra kiểm tra kem check mã vạch đàng hoàng, check từng hũ một. Đúng là hàng công ty mà, sao lại như vậy..



Trao đổi với bên công ty, họ nói nếu đúng là hàng chính hãng thì lỗi không phải ở kem, có thể do khách ăn uống bị dị ứng, nhưng cũng không đúng, nếu là khách dị ứng thức ăn thì chỉ một hai người đằng này là hàng loạt, chứng tỏ có một nguyên nhân nào đó.



Tôi bóp trán, nghĩ tới lui vẫn chưa nghĩ được nguyên nhân từ đâu, việc của Tuấn chưa xong giờ đến việc này.. Sao mọi chuyện lại ập đến một lúc vậy..



Có điện thoại, tôi mệt mỏi bắt máy.



- - Alô..



- - Hiền hả, đi chơi không?



Là Hùng, tôi cáu:



- - Anh bị điên hả đi chơi gì tầm này, tôi đang đau đầu đây này..



- - Ơ.. Sao vậy? Nói tôi biết tôi xử cho, ai chọc giận em.



- - Không có gì!



- - Xạo, nghe giọng em là biết đang có chuyện, nói tôi biết đi, nói cho nhẹ lòng.,để trong bụng đau bụng chết đó..



- - kem không biết bị gì mà khách toàn bị dị ứng, đồng loạt trả hàng, tôi vừa về quê để giải quyết, nhưng vẫn chưa biết nguyên nhân, kem thì hàng chuẩn, không vấn đề. Lạ thật đấy..



Hùng im lặng chừng mười mấy giây rồi mới nói:



- -Tôi nghĩ có người phá em thôi, hay là nhờ công an vào cuộc..



- - Dính tới công an phiền phức lắm, biết là hàng mình chuẩn, nhưng mất thời gian, tôi phải sớm lên lại với Tuấn.. Anh có cách gì khác không?



- - Giờ thì chỉ còn cách cho khách hàng đi khám da liễu thử xem thế nào, chứ nếu kem chất lượng thì nguyên nhân từ phía khách hàng thôi, tôi sẽ lấy kem đi kiểm nghiệm giúp em.. Chiều tôi xuống.



- - Thôi, để tôi dẫn khách đi rồi qua trung tâm luôn, anh cũng đâu phải là rảnh.



- - chị cần em gọi, tôi đều rảnh, vì em chính là việc lớn của tôi.. Quyết định vậy đi, chiều tôi xuống. Bye em.



Mẹ tôi dẫn cu Bi xuống.



- -Sao rồi con?



- -Hùng nói đem kem đi kiểm nghiệm rồi dẫn khách đi khám da Liễu lấy kết quả thế nào.. Bi lại mẹ này.. Nhớ mẹ không?



Mẹ nói gièm:



- - Haxzz. Chẳng hiểu sao con gặp chuyện gì cũng có cậu Hùng giúp đỡ, cũng coi là cái duyên…



- - Mẹ.. (tôi biết ý mẹ gán ghép tôi với Hùng, bà vẫn chưa bỏ ý định đó mặc dù biết Tuấn có nỗi khổ)



- --Thì mẹ chỉ nói vậy thôi.. Có gì đâu..



- - Mẹ à, con biết ý mẹ muốn con có một cuộc sống tốt, nhưng thật sự con còn thương anh Tuấn rất nhiều, ở thời điểm hiện tại, mẹ thấy Hùng tốt, là tại vì con với anh ta chưa sống một nhà, chưa va chạm những điều dù là nhỏ nhặt nhất, liệu sống chung, anh ta có được như giờ, có bỏ được cái thói trăng hoa, liệu anh ta có thương Bi như con ruột, rồi con chung con riêng, cuộc sống có bình yên phẳng lặng.. Chưa kể mẹ anh ta rất nguy hiểm, bà ấy rất thủ đoạn, bao năm qua ba anh ta ở ngoài gái gú mà không người nào qua được bà ta là mẹ hiểu rồi đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK