Lúc Thẩm Trại Hoa vất vả chen lấn vào trong đám đông, liền nhìn thấy một cô nương mặc giá y đang gắt gao túm chặt lấy tay phụ thân mình không buông, nước mắt giàn giụa khiến cho gương mặt đầy son phấn thê thảm không nỡ nhìn. Tuy nhếch nhác như thế, nhưng phong thái vẫn toát lên vẻ thùy mị, nước mắt đầy mặt lại càng thêm điềm đạm đáng yêu. Tân lang đứng sau lưng, không giữ nổi bình tĩnh dậm chân, nói: "Đã xong chưa. Nữ nhân ai nấy đều lề mề như nhau cả, gả vào Cát gia ta chính là phúc khí của ngươi, về sau đi theo ta ăn sung mặc sướng, lại còn õng ẹo ra vẻ, đúng là không biết điều tí nào!". Dứt lời, vung tay một cái, mấy tráng hán sau lưng liền tiến lên nhét cô nương kia vào trong kiệu hoa luôn.
Người nọ khóc càng thêm tê tâm liệt phế, lôi kéo tay lão phụ, thê lương hô: "Nương, con không muốn gả, nương, nương mau cứu con... con không muốn gả đâu...". Lão phụ kia cũng té quỵ xuống đất, không ngừng đập đầu xuống con đường trải đá xanh: "Cát Đại gia, Cát Đại gia, ta van cầu ngài, ngài bỏ qua cho khuê nữ nhà ta đi, tính khí của con bé không tốt, không thể phục vụ tốt Cát Đại gia đâu ạ, van cầu ngài, van cầu ngài!". ==>Click để đọc tiếpXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK