Quá tuyệt tình rồi đấy, Hứa Minh Trạch cười khổ, bồi bàn báo cho gã rằng đã đến lúc đóng cửa, gã còn đang suy nghĩ thời gian trôi qua nhanh quá, người gã chờ đợi vẫn không thấy đâu.
Gã dùng tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn theo thói quen —- thói quen chỉ mới hình thành gần đây —- có điều gã chọn sai một lần dẫn đến phải gánh chịu hậu quả không lường.
Gió mát về đêm lướt nhẹ qua gương mặt, Hứa Minh Trạch níu thật chặt áo khoác trên người, mở cửa xe ngồi vào.
Trong khoang lái cách âm hoàn toàn với bên ngoài, gã bắt đầu cảm thấy cô tịch. Ngồi ở ghế lái yên tĩnh một lúc, gã trầm mặc tựa như có bàn tay vô hình siết lấy trái tim.
—- Gã đang kêu gào đáng đời mày lắm, tự làm tự chịu, chẳng đáng được thông cảm!
Đấm một cú vào cửa kính, gã không chịu nổi loại tâm trạng này —- nghẹt thở bức bối, bị từ bỏ như thế, quá đỗi cô độc trống vắng rồi.
Xe dừng lại dưới tầng trệt trước nhà Bành Vũ, gã đã biết người kia mắc bệnh sợ độ cao, cho nên thay vì nhà mình ở tầng hai mươi mấy, gã quyết định chuyển xuống dưới lầu ba sinh sống. Thì ra trước đây cũng từng vô thức nhân nhượng chiều theo đối phương, chẳng biết vì sao lại trốn tránh một cách ngu ngốc vậy……
Hiện tại người kia không còn hy vọng gì đối với gã. Bất lực nhếch khóe miệng, gã nhận ra dù có cười giả tạo cũng không nổi.
Gã ngã lưng ra sau dựa vào ghế, toàn thân tựa hồ mềm nhũn còn hơn bùn, chỗ nào cũng bất động, không biết qua bao lâu —- chính gã cho rằng đã qua rất lâu —- gã giơ tay hạ cửa kính xuống, nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt nhìn thẳng lên vị trí ban công trên lầu hai.
Bành Vũ bất đắc dĩ nhìn Bành Tiểu Quách nhảy tới nhảy lui trên salông không chịu ngủ, anh ra vẻ nghiêm khắc bảo: “Tiểu Quách đi ngủ!”
“Không muốn,” Bành Tiểu Quách lắc đầu, “Tiểu Quách còn chưa tắm mà.”
Cháu cũng tự biết mình chưa tắm sao, Bành Vũ thầm oán trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nói: “Bây giờ chú soạn quần áo rồi dẫn cháu đi tắm nhé.”
“Không được!”
“Lại làm sao.”
“Quần xì voi lớn của Tiểu Quách chưa khô!”
“…… Ừ nhỉ mới giặt hồi chiều!” Nói xong, Bành Vũ liền nhận ra thằng bé chỉ đang kiếm cớ không muốn ngủ sớm, ý thức được điều này anh không khách khí nữa, bèn đến gần bế đứa nhóc lên, “Không muốn cũng phải tắm, nhanh nhanh rồi đi ngủ!”
“Không!” Bành Tiểu Quách giãy giụa đến cùng, “Cháu chỉ mặc quần xì voi lớn.”
“Không được kêu!” Nửa đêm ảnh hưởng đến giấc ngủ người khác thì không hay, “Còn la nữa chú sẽ ném cháu xuống lầu cho ông kẹ bắt đi luôn!” Nói xong, để tăng cường độ tin cậy, anh cố tình bước ra ban công. Bành Tiểu Quách sợ hãi ôm chặt bắp đùi anh, hai mắt nhắm nghiền. Không ngờ đợi hồi lâu chưa thấy động tĩnh, cậu bé hé mở một mắt, trong đêm đen qua lớp màn mỏng thoáng nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng.
Bành Vũ cũng hơi ngạc nhiên, bực bội —- nơi này chẳng phải cấm đậu xe sao?
Nhưng nghi ngờ của anh được giải đáp rất nhanh, vì anh trông thấy Hứa Minh Trạch trong xe bước ra, từ ban công lầu hai trên cao nhìn xuống Hứa Minh Trạch dường như ẩn vào bóng đêm.
Có chút chột dạ dời mắt, anh bỗng nhớ hôm nay mình không đi đến điểm hẹn đã ghi trên bưu thiếp. Sau đó lại nghĩ người này không phải chờ đợi anh tới tận giờ đấy chứ?
Nếu là trước đây, nhất định anh sẽ phấn khích đến mức hăng tiết ngủ không yên cả đêm, nhưng bây giờ chỉ có phiền não vô tận.
“Chú……?”
Giọng nói ngập ngừng của Bành Tiểu Quách kéo Bành Vũ khỏi tình trạng thất thần, anh vội rút tầm mắt về, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, quay đầu đi vào phòng khách.
Hứa Minh Trạch thất vọng thở dài, vừa rồi gã đúng là muốn dùng chiêu này khiến đối phương hồi tâm chuyển ý, có điều thất bại ê chề, Bành Vũ quyết tâm không muốn dây dưa cùng gã. Ngồi vào xe trở lại, Hứa Minh Trạch thật vất vả phục hồi hơi thở như vừa bị rút khô, gã vô lực nhắm mắt, ngồi ghế lái nhưng không có ý định muốn rời đi.
Rốt cục giúp Bành Tiểu Quách nghịch ngợm kia tắm xong, Bành Vũ nhân lúc phơi khô quần áo nhanh chóng tiến ra ban công, thấy chiếc ô tô dưới kia vẫn chưa đi khỏi. Chần chừ một lúc, anh thả móc áo xuống rồi bước vào trong.
“Thùng thùng —-”
Nghe được tiếng động đập vào cửa kính xe, Hứa Minh Trạch miễn cưỡng nâng mí mắt, lập tức kinh ngạc trợn to, sống lưng bật dậy thẳng tắp, vội kéo cửa xe xuống ngay.
“Bành Vũ?” Gã không phải đang nằm mơ chứ?! Ngẫm nghĩ, gã mau chóng mở cửa bước khỏi xe.
“Cậu về đi, muộn rồi.”
Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Hứa Minh Trạch vừa mới sung sướng lú đầu ra. Gã ngây ngẩn nhìn người kia, đôi môi mấp máy, dáng vẻ không dám tin. Bành Vũ né tránh ánh mắt gã, nhìn xuống nền đất thấp giọng nói: “Cậu cứ thế làm tôi rất phiền phức mệt mỏi.”
Phiền phức? Hứa Minh Trạch nở nụ cười châm chọc, “Trước đây lúc anh bám dính lấy tôi, sao không nghĩ rằng tôi cũng rất phiền phức mệt mỏi?”
Bành Vũ nghẹn trong họng, đành áy náy nói: “Xin lỗi.” Ngoài ra anh không biết nói gì hơn.
Trong bầu không khí im lặng giữa hai người, Hứa Minh Trạch nhìn Bành Vũ mà lòng cuồn cuộn bất an, chỉ muốn làm cái gì đó.
Rốt cục, đợi một hồi lâu sau, ngay lúc Bành Vũ cho rằng cứ đứng như vậy đến sáng cũng được thì Hứa Minh Trạch lên tiếng, “Anh không phải đang cặp với Ôn Gia thật chứ?”
Vấn đề này quấy nhiễu anh đã hai đêm nay, ngày kia còn vì thế mà đi bar uống rượu. Tuy rằng hôm sau tỉnh lại ký ức cũng không nhớ gì lắm.
“Tôi với hắn……” Bành Vũ nhận định trong lòng rằng không mong Ôn Gia vì chuyện hoàn toàn không tồn tại này mà nảy sinh mâu thuẫn với Hứa Minh Trạch, vì thế anh hơi do dự một chút rồi nói ra chân tướng sự thật, “Cũng không có gì.”
“Thật không?” Hứa Minh Trạch mừng như điên, tâm tình gã bây giờ thực sự như quanh quẩn giữa thiên đường và địa ngục.
“Ừ.” Bành Vũ kìm nén cảm giác kỳ quái trong lòng rồi gật đầu một cái.
“Muộn rồi, cậu mau trở về đi thôi…..” Bành Vũ ân cần nhắc nhở, lúc nãy xuống đây đã gần mười hai giờ.
Hứa Minh Trạch chớp mắt chua xót, hít hít mũi, “Tôi có thể ở lại qua đêm được không?” Thật ra gã đang bắt đầu cảm lạnh.
Bành Vũ nhíu chặt mày khó xử, “Nhà tôi không có phòng dành cho khách…”
Không sao, tôi với anh ngủ chung giường, suýt chút nữa Hứa Minh Trạch phun câu này ra, nhưng cũng may lý trí vẫn còn, biết nói ra hậu quả sẽ thế nào, “Tôi ngủ phòng khách cũng được.”
“Nhưng…?” Bành Vũ muốn từ chối, mà câu nói bất chấp của Hứa Minh Trạch làm anh ngậm lưỡi lại không thể mở miệng.
“Lái xe trong trạng thái mệt mỏi dễ gặp tai nạn đấy.”
Vậy cũng được, anh tự giận bản thân mình, chỉ là một đêm thôi mà. Xoay người đi không nói một lời, Bành Vũ dắt Hứa Minh Trạch lên lầu hai bằng thang bộ.
Nằm trên sôpha phòng khách, Hứa Minh Trạch chỉ cảm thấy rất khó chịu sau lưng, khác xa với giường êm nệm ấm ở nhà mình.
Hứa Minh Trạch không buồn ngủ chút nào, hai mắt đờ đẫn nhìn chăm chăm lên trần nhà màu trắng như tuyết, gã bỗng ngồi bật dậy khỏi sôpha, tấm chăn mỏng che kín ngực trượt xuống đùi.
Gót chân nhẹ nhàng bước rón rén, gã mở ra cánh cửa phòng ngủ chính, đến khi tầm mắt thích ứng được với bóng đêm có thể nhìn thấy đường viền cơ bản của nội thất, gã chầm chậm bước lại gần chiếc giường to. Trước mặt là Bành Vũ đang ngon giấc, Hứa Minh Trạch lấy hết 12 vạn phần cẩn thận nâng tay, cả người từ từ bò lên nằm bên cạnh Bành Vũ. Mũi gã tràn ngập mùi cơ thể quen thuộc của người kia, Hứa Minh Trạch đang khó ngủ rốt cục mắt cũng bắt đầu sụp xuống rồi.
Lúc sắp ngủ gã không nhịn được mà nghĩ rằng, phải chăng đây coi như một bước đột phá?
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng đầu tiên lười nhác chiếu rọi xuyên qua rèm cửa sổ rải đều khắp sàn nhà.
Người nào đó nhẹ nhàng “A” một tiếng trên giường, nếp lông mày đẹp đẽ dường như có ý không kiên nhẫn.
Anh vươn mình, cánh tay chạm vào một người khác trên giường, anh lim dim nâng mí mắt, muốn xác định rõ thực hư, nhưng vừa nhìn thấy người đang nằm kia thì toàn thân anh bừng tỉnh.
Giường anh dư ra một người từ hồi nào vậy?! Mà tên này sao quen thuộc quá? Anh lật thân thể người kia qua thật cẩn thận, đúng là Hứa Minh Trạch chứ ai!
Chuyện gì xảy ra? Anh giơ tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương trên trán, sau đó nhớ lại chuyện tối qua, cơ mà…… Người này lẽ ra phải ngủ trên sôpha phòng khách chứ? Tuy nhiên ngẫm nghĩ một lúc, anh thấy một người đã quen ngủ trên giường mềm mại làm sao có thể chịu được cả đêm nằm ở sôpha? Huống chi cái ghế đó cũng chẳng phải hàng cao cấp.
Bước vào phòng tắm rửa mặt, khi anh từ trong đi ra thì Hứa Minh Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ. Một Hứa Minh Trạch yên bình như thế anh chưa từng thấy bao giờ, không mang chút xốc nổi nào của ngày xưa, lúc này gã thật đẹp, bình lặng mà vô hại. Nhưng trên thực tế chỉ cần là người hiểu rõ gã đều biết con người thật của gã ác liệt đến mức nào, thành thử đối với con người hoàn toàn không thể chỉ đơn thuần đánh giá ở bề ngoài.
Bành Vũ thở dài lùi ra khỏi phòng, anh thả bộ xuống lầu đi mua bữa sáng. Đến khi Hứa Minh Trạch tỉnh lại phát hiện độ ấm bên cạnh mình đã sớm lạnh tanh.
Vội vã nhảy xuống giường, nhiệt độ lạnh lẽo của nền gạch xuyên thấu vào lòng bàn chân thông qua lớp thảm trên sàn nhà, Hứa Minh Trạch hơi khó chịu, trong xoang mũi có chút ngứa ngáy.
Bây giờ trời đã nhanh chóng vào thu, thời tiết buổi sáng còn hơi chớm lạnh, Hứa Minh Trạch đột ngột tiếp xúc với nền gạch đương nhiên sẽ bị nhiễm lạnh rồi, hơn nữa trước đó còn mang trong người chút cảm mạo.
Chào đón Bành Vũ bước vào cửa chính là một tiếng hắt hơi cực kỳ lớn.
“Bị cảm?” Sau khi giật mình một cái, Bành Vũ buông túi sữa đậu nành xuống, tiến đến gần áp tay vào trán Hứa Minh Trạch. Vành mắt Hứa Minh Trạch chợt đỏ hoe, cả người vô cùng khó ở, mũi nghẹt, mắt cay xè.
Gã chưa từng biết thì ra cảm mạo nó kinh khủng thế này.
Bệnh tới như núi sập, ai cũng biết đa phần những người nào giờ ít ốm, một khi sinh bệnh sẽ rất nặng đồng thời khó bình phục. Hứa Minh Trạch cũng vậy, nhưng thấy Bành Vũ vì gã mà đo nhiệt độ cơ thể rồi gọi bác sĩ, loay hoay đủ thứ, gã cảm thấy hết thảy đều thật đáng giá.
Thậm chí gã chộp ngay cơ hội này để làm hòa với Bành Vũ. Bệnh nhân nằm liệt giường, cứ rầm rì xin Bành Vũ giúp nào là uống nước nào là thuốc men.
Bành Tiểu Quách thấy thế liền bất mãn, chạy qua phòng Bành Vũ khóc lóc ăn vạ, lập tức kéo hết sự chú ý của Bành Vũ về mình.
Hứa Minh Trạch cắn răng ôm hận trong lòng, một tên đàn ông hai mươi mấy tuổi lại đi “tranh giành tình cảm” với một đứa nhóc…
—- Tiết tháo vứt đâu cả rồi?