Nghĩ tới đây, hắn chợt thở dài, từ nhỏ cùng nhau lớn lên bên cạnh Hứa Minh Trạch, hắn đã quá hiểu rõ tính tình của người này, ỷ vào gương mặt dễ nhìn, bạn trai bạn gái cứ hai ba ngày đổi một người còn không bị trùng lặp, thật sự chẳng hiểu nổi rõ ràng một gã bạc tình phong lưu như thế, làm sao lại được một người đàn ông chất phác ôn hòa như Bành Vũ yêu thích.
Kỳ thực Bành Vũ lớn lên cũng không kém, dù ngoại hình không thể sánh với một Hứa Minh Trạch ngũ quan anh tuấn sắc sảo như tạc tượng kia, nhưng cũng trong giới hạn nhìn hợp mắt, hơn nữa thuộc dạng càng xem càng hợp mắt. Về cách ăn mặc, quần áo anh tương đối phổ thông, nam tính dễ nhìn, không hiện đại cũng không quá quê mùa, nhưng nếu so với Hứa Minh Trạch từ trước đến giờ luôn chú trọng bề ngoài lập tức có thể phân thắng bại được ngay.
“Thật không tiện, tôi về trước đây.” Đặt ly rượu xuống, Bành Vũ nói lời từ biệt với Ôn Gia.
Ôn Gia hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Không chờ một chút sao? Hôm nay là sinh nhật A Trạch.” Ngữ điệu của hắn rõ ràng, nghe không ra điểm dối trá nào. Bành Vũ cười khổ, “Cậu ấy không hy vọng tôi ở đây.” Không có anh có lẽ người kia chơi sẽ càng vui.
Ôn Gia chú ý đến trọng tâm cơ thể anh đặt trên chân phải, với tư cách quan hệ bạn bè, hắn lo lắng hỏi thăm một câu: “Vậy tôi đưa anh về được không?”
“Không cần đâu.” Bành Vũ mỉm cười từ chối, trong lòng rất cảm kích sự quan tâm của người nọ, “A Trạch sẽ không muốn cậu rời đi.” Mặc dù là quan hệ tình địch, nhưng tác phong của Ôn Gia thật sự khiến Bành Vũ nể phục.
“Năm nào tôi cũng giúp hắn tổ chức sinh nhật, coi như năm nay không nhìn hắn cắt bánh ga tô cũng chả sao.” Kỳ thực…… Ôn Gia chỉ không muốn nhìn thấy Hứa Minh Trạch ôm ấp ve vãn đám trai xinh gái đẹp ở đây, đưa Bành Vũ về nhà chính là tìm cớ rời đi cho mình.
Bành Vũ im lặng một hồi rồi cũng cắn răng gật đầu cười, anh thật sự cảm giác sức chịu đựng dưới chân đã đạt đến cực độ, không muốn vì chuyện nhỏ này mà phí thời gian, từ chân bắt đầu truyền đến cơn đau buốt tuy không đến mức không thể chống đỡ, nhưng từng trận đâm nhói liên tục kéo đến, khiến chân anh dường như trở nên vô lực.
Hai người dìu nhau bước ra khỏi căn hộ, Ôn Gia cực kỳ ga lăng cõng lấy người đàn ông không muốn đi thang máy từ lầu ba tận xuống dưới, sau đó mở cửa ô tô đỡ anh ngồi vào.
“Muốn đi uống một chén không?” Khuỷu tay Ôn Gia đặt trên vô lăng, xoay người hỏi Bành Vũ đang e ngại ngồi ghế phó lái. Bành Vũ nghiêng mắt liếc hắn một chút, lắc đầu, “Muộn rồi.” Ở nhà còn một đứa bé đang đợi anh về.
Không muốn bỏ cuộc như vậy, Ôn Gia cố ý hỏi lại lần nữa, tâm trạng hắn rất tồi tệ, nên muốn kiếm một người đồng cảnh ngộ nhậu nhẹt để trút bầu tâm sự. Bành Vũ không từ chối được, cuối cùng vẫn theo hắn đến một quán bar.
Trong quán rất loạn, Bành Vũ thân là thầy giáo sau khi bước vào lông mày cũng không giãn ra, dùng quần ma loạn vũ (thác loạn điên cuồng) để hình dung bọn người trong bar thật sự là thích hợp. Trai thanh gái lịch, trộn lẫn với lũ choi choi vặn vẹo uốn éo mông ngực trên sàn nhảy, nhìn cũng biết đang phê thuốc.
“Phục vụ cho ly Whisky đi.” Ôn Gia như một thói quen lướt qua mọi người, đến đài cao ngồi xuống, xoay tròn ghế lắc lư nửa vòng. Một lát sau, hắn đột nhiên nhớ tới chi tiết nhỏ nào đấy, bèn quay đầu lại báo với phục vụ một câu, “Cho tôi thêm ly nước trái cây ướp lạnh.”
Bành Vũ bước đến, đặt mông ngồi lên mặt ghế xoay tròn. Đúng lúc này phục vụ mang lên một ly nước chanh ướp lạnh đẩy đến trước mặt anh, anh kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Ôn Gia ngồi bên cạnh đang chăm chú vào sàn nhảy, “Cậu……”
Ôn Gia mỉm cười, gương mặt anh tuấn ẩn hiện lờ mờ dưới ánh đèn chớp nháy ảm đạm, “Tôi nhớ là anh dễ bị dị ứng với cồn trong rượu? Theo tôi ngồi đây một lúc là được rồi, không cần uống rượu đâu.”
“Ừ, cám ơn.” Bành Vũ ngại ngùng nói lời cảm ơn với hắn. Kỳ thật không thể nói ai bồi ai, chỉ giống nhau khi cùng là người chạy tới đây tìm chỗ liếm vết thương mà thôi.
Một ly rồi lại một ly vào bụng, Ôn Gia vùi đầu rót rượu lia lịa rất nhanh liền say khướt. Mới đầu Bành Vũ hơi lo lắng ngăn cản hành vi đưa ly rượu vào miệng uống của hắn, lại bị tay hắn gạt đi. Anh nhìn hắn nằm sõng soài trên mặt bàn, dùng chất giọng say xỉn lè nhè gọi tên Hứa Minh Trạch, anh thở dài thật sâu trong lòng, trả tiền rượu rồi dìu Ôn Gia bước ra xe.
Lái xe trở lại dưới lầu trước tòa nhà, Bành Vũ vất vả kéo Ôn Gia đang say rượu trốn trong xe không chịu nhúc nhích, sau đó hai người cùng bước vào thang máy đi từ tầng trệt lên lầu bốn. Trong lòng nghĩ: ban đầu là người kia muốn đưa mình về, bây giờ đổi ngược lại thành mình đưa hắn về.
Ánh đèn trong thang máy có chút tối tăm, không gian nhỏ hoàn toàn đóng kín, cho Bành Vũ một loại cảm giác khủng bố rằng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, trong lòng anh rất sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng, nhắm mắt kéo người đàn ông say mèm lên thang máy. Anh biết nếu chỉ dùng sức của một người sẽ không cách chi mang được tên ma men mềm oặt như bùn này lên tận lầu bốn bằng thang bộ được.
Thời gian trôi qua lâu như một năm vậy, rốt cục sau khi thang máy đinh một tiếng, Bành Vũ vội vàng kéo người đàn ông chạy ra khỏi thang máy.
Người đàn ông kia mặc dù uống say, nhưng rất yên tĩnh, hắn ngoan ngoãn nằm trên giường tùy ý để Bành Vũ thay bộ quần áo đã nồng nặc mùi thuốc lá, trong miệng còn ngẫu nhiên phát ra một hai âm thanh khó chịu hoặc rên rỉ hưởng thụ. Dùng hai má cọ cọ vào chăn, tác dụng của rượu làm gương mặt trắng nõn của hắn ửng lên một màu đỏ sẫm vì men say, xem ra rất giống Quan Công trên tivi.
Khom người thu dọn đồ trong phòng một hồi, Bành Vũ không ở lại, anh giương mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, nhận ra đã hơn một giờ ba mươi rạng sáng.
Chịu đựng từng cơn đau buốt từ dưới chân lan tỏa, Bành Vũ một hơi đi xuống từ lầu bốn, sau đó anh gặp Hứa Minh Trạch đang đứng cười nói rôm rả cùng đám bạn bè.
Không cần ráng sức tìm kiếm, chỉ việc liếc mắt liền thấy ngay Hứa Minh Trạch nổi bật rạng rỡ nhất trong đám đông, nụ cười ấy tràn ngập thanh xuân phấn chấn —- tự tin mà tự luyến. Đôi lúc Bành Vũ nhịn không được nghĩ rằng: hay là trong tự điển của người này chưa bao giờ xuất hiện hai chữ tự ti, cũng không hề có từ thỏa hiệp, và cả ba chữ yêu tha thiết nữa. Anh không muốn thừa nhận có lẽ có một người khiến Hứa Minh Trạch đem lòng yêu sâu đậm, nhưng người đó không phải là anh.
“Ơ, không phải về sớm rồi, sao còn xuất hiện chỗ này?” Đang cười nói cùng những người khác thì Hứa Minh Trạch trông thấy Bành Vũ bước ra từ cánh cổng, nụ cười bên mép liền cứng lại rồi hạ xuống, sau đó chậm rãi vụt tắt. Chẳng biết thế nào, chỉ thấy rất tức giận, sinh nhật gã anh đã không ở lại chúc mừng còn chưa tính, giờ còn từ trên lầu đi xuống. Gã chợt nghĩ đến…… Hình như lúc ấy Ôn Gia và anh đồng thời biến mất không thấy tăm hơi. Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Minh Trạch sinh ra một loại cảm giác thịnh nộ như bị phản bội, nhìn ánh mắt của người đàn ông kia càng lúc càng tăm tối, khóe miệng gã lộ ra ý cười mỉa mai sâu thẳm.
Bành Vũ liếm khô môi theo bản năng, nhưng vẫn giải thích: “Tôi chỉ đưa Ôn Gia về thôi.”
“Từ khi nào quan hệ giữa hai người tốt đẹp như vậy?” Hai tay khoanh lại, Hứa Minh Trạch tỏ ra không tin lời Bành Vũ, “Cái loại như anh đưa hắn về được sao?” Vừa nói ánh mắt của gã dần dần chuyển xuống dưới chân Bành Vũ, ý tứ ví von rõ ràng —- một người khỏe mạnh như hắn chẳng lẽ lại cần một tên què đưa về nhà?
Bạn bè Hứa Minh Trạch đều là những người tinh tế, làm sao không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của gã, vì thế khi gã vừa nói xong, cả bọn đồng loạt nhếch môi cười ra tiếng.
Bành Vũ chỉ cảm thấy ngực cứng lại, trái tim như bị một bàn tay siết chặt, thật khó chịu, đây là Hứa Minh Trạch đang xé toạc vết thương của anh. Người kia biết rõ, điều anh không muốn nhất chính là bại lộ khuyết điểm này trước mặt người khác.
Hứa Minh Trạch biết Bành Vũ thích mình, thích khủng khiếp, nếu không thì làm sao chấp nhận săn sóc gã mỗi ngày còn hơn mẹ chăm con. Bởi thế, lúc này gã cười vô cùng ác liệt, với loại khoái cảm cuối cùng cũng đem tức giận trong lòng phát tiết được ra ngoài.
“Nếu không có việc gì tôi về trước đây.” Bành Vũ không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Nhưng Hứa Minh Trạch bất ngờ chạy đến kéo cánh tay Bành Vũ lại, hạ giọng nói: “Anh thích tôi, đúng không?!” Gã rất biết rõ mị lực của bản thân, nên cũng có vẻ tự tin.
Bành Vũ nghe xong bước chân hơi khựng lại, Hứa Minh Trạch nắm lấy cơ hội, cúi đầu thở hắt ra bên tai anh một cách ái muội, “Muốn đến với nhau không? Tôi tình nguyện thử với anh một chút nhé ~”
Không hề nghi ngờ, Bành Vũ bị mê hoặc ngay lập tức, dù biết tình cảm của Hứa Minh Trạch này không lâu bền, nhưng anh vẫn muốn mạo hiểm thử xem sao, có lẽ…… Có lẽ thật sự đến với nhau được không chừng, trong lòng anh gắng hết sức tự thuyết phục mình, nhưng đâu đó lại vang lên một giọng nói khác phản đối chuyện này.
Anh không thể suy xét nhiều được nữa, cứ vậy gật gật đầu mà ừ một tiếng.
Đối với anh, đây coi như bắt đầu một ván cược, anh đồng ý trao ra tình cảm của mình, mạo hiểm thử một lần ở bên Hứa Minh Trạch.