Chỉ cần nghĩ như vậy, nàng ta liền cao hứng có thể ăn thêm một chén cơm.
Nhưng mà hiện tại, Triệu Hi Hằng xinh xắn đứng ở trước mặt nàng ta, chẳng những không chịu chút chịu ủy khuất nào, ngược lại còn ăn mặc ấm áp, nhìn thấy quần áo liền biết không rẻ, càng giống như được chăm sóc kỹ càng.
Còn mình lại chật vật bất kham rút trong phòng chất củi, mặt mày dơ bẩn.
Cảnh tượng này hoàn toàn tương phản với trong tưởng tượng của nàng ta, trong lòng Triệu Minh Tâm dâng lên một cảm xúc khuất nhục mãnh liệt.
So với thời điểm còn bé khi nàng ta đối mặt với Triệu Hi Hằng, càng thêm khuất nhục.
Khoé mắt Triệu Minh Tâm muốn nứt ra, không cam lòng trong lòng càng ngày càng cường liệt.
Nếu hỏi kẻ địch cả đời của Triệu Minh Tâm là ai, vậy tất nhiên là Triệu Hi Hằng.
Hoàng tộc Triệu thị một đường chỉ có nam hài nối dõi, đến trang lứa này chỉ có hai nàng là nữ hài, theo lý thuyết thì quan hệ giữa hai tỷ muội phải nên vô cùng thân cận.
Triệu Minh Tâm được nuông chiều mà lớn lên, Triệu Hi Hằng so với nàng ta, càng được nuông chiều hơn.
Hai tiểu cô nương đều được nuông chiều hết nấc, chạm vào nhau chính là một hồi tai nạn, đặc biệt Triệu Minh Tâm từ nhỏ đã rất hiếu thắng.
Nàng ta nghe thấy nơi nơi chốn chốn nói mình hơn Triệu Hi Hằng, lại thực sự nàng ta lại không có chỗ nào bằng Triệu Hi Hằng, liền từng bước một rơi vào si ngốc.
Thật vất vả chờ đến khi Triệu Tinh Liệt băng hà, phụ thân nàng ta trở thành hoàng đế, Triệu Minh Tâm cướp đi đài đón gió, Bách Xuân Viên, hành cung suối nước nóng mà Triệu Tinh Liệt đã xây nên cho Triệu Hi Hằng, nhìn Triệu Hi Hằng bị người cười nhạo là sao chổi, tính cách đã không còn minh diễm trương dương như ngày nào. Lại sau này Triệu Hi Hằng bị chọn ra đi hòa thân, mà nàng ta lại gả cho thế tử Trấn Bắc vương ở Bình Châu, Triệu Minh Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như hoàn toàn giải quyết ma chướng.
Nàng ta muốn cho Triệu Hi Hằng vĩnh viễn ở dưới lòng bàn chân mình, không xoay người được.
Triệu Hi Hằng cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy Triệu Minh Tâm ở chỗ này, nàng nheo nheo mắt, cảm thấy sự tình không thích hợp lắm.
Chỉ thấy Triệu Minh Tâm vốn đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhiên như phát điên, lập tức lao về phía mình.
Triệu Hi Hằng không chút suy nghĩ, lập tức kiềm tay Triệu Minh Tâm lại, đang muốn xoay người ép Triệu Minh Tâm lên trên tường, bỗng nhiên nhớ tới hình tượng của mình trước mặt Vệ Lễ là một cô nương "Nhu nhược", vội vàng thả lỏng sức lực xuống, lại còn bị Triệu Minh Tâm đẩy một cái lảo đảo.
"Triệu Hi Hằng, ngươi giả bộ cái gì? Tốt xấu gì cũng là một công chúa, bỉ ổi leo lên người một nam nhân như vậy, một chút cốt khí đều không có, phi! Thật làm người ghê tởm!" Triệu Minh Tâm không bị lão cha già táo bạo nuôi bên người, đây đã xem như mức độ mắng chửi người cao nhất rồi.
Khoé mắt nàng ta muốn nứt ra, muốn đưa tay lên cào mặt Triệu Hi Hằng, "Nhất định là ngươi xúi giục, xúi giục bọn họ đưa ta đi hòa thân, ta xé nát mặt ngươi, xem ngươi còn có thể dùng cái gì mê hoặc người?"
? Hòa thân?
Vừa mới đây, Cao Lệ vương liền ngay cả Lộc Tràng của Bình Châu cũng đánh lén, nhất định là không có ý hoà bình ở chung gì, Triệu Minh Tâm tốt xấu cũng là một công chúa thật, gả chỗ nào mà không có tác dụng hơn so với gả đi Cao Lệ?
Nhưng mà mạng nhỏ của Triệu Hi Hằng nàng còn nằm trong tay Vệ Lễ đây, nàng không có hơi sức bận tâm cho kết cục của Triệu Minh Tâm.
"Ngươi và Vương Viễn của Thanh Châu cũng có đầu có đuôi gì đúng không? Bằng không hắn vì sao không chịu giúp ta!" Triệu Minh Tâm bất chấp tất cả, giống như con chó điên, tóm được cái gì cũng quăng lên đầu Triệu Hi Hằng.
"Triệu Hi Hằng, ngươi đơn giản là hận ta để ngươi hòa thân thay thôi, nhưng a gia ta hiện tại mới là thiên tử! Chẳng lẽ thật muốn bổn cung tự mình hạ thấp bản thân đi hòa thân!"
Triệu Hi Hằng có chút muốn nắm tóc Triệu Minh Tâm đập vào trong tường rầm rầm mấy cái, tay ngứa đến không được, thật sự muốn nhìn một chút xem làm vậy có thể văng ra đậu hủ thật hay không, nhưng ngại Vệ Lễ còn ở đây, loại hành vi này cũng chỉ có thể ngẫm trong lòng.
Cũng may Triệu Minh Tâm bị lạnh suốt một ngày một đêm, trên người không còn sức lực gì, nàng ta có làm gì cũng không tổn hại được ai.
Triệu Minh Tâm mắng Triệu Hi Hằng như thế nào, Vệ Lễ quản không được, nhưng nàng ta há mồm ngậm miệng "Loại nam nhân này", ý tứ xem thường trong giọng nói thập phần rõ ràng, làm hắn trầm mặt xuống.
Quận thủ nghe nói Vệ Lễ dẫn theo Triệu Hi Hằng tới phòng chất củi, vội vội vàng vàng cùng lại đây, đứng thật xa đã nghe thấy Triệu Minh Tâm nói ẩu nói tả, hắn chạy nhanh chen vào, đẩy Triệu Minh Tâm một cái lảo đảo, "Ngươi nói với ai vậy? Còn kiêu căng khoe khoang trước mặt ai chứ?"
Hắn yên lặng nuốt nước miếng xuống, hy vọng Triệu Minh Tâm thu lại chút tính tình, đừng thật sự làm Vệ Lễ đánh chết.
Hòa thân tốt xấu gì vẫn là vương hậu, cẩm y ngọc thực còn có đường sống.
Tuy rằng cẩm y ngọc thực ở Cao Lệ chính là các loại đồ chua mà thôi.
"Vốn dĩ định dẫn tỷ tỷ ngươi tới đây để đưa gả cho ngươi, nhưng hiện tại xem ra quan hệ của hai tỷ muội các ngươi thật là kém tới cực điểm, hẳn là cũng không cần." Vệ Lễ dùng chuôi dao gõ quận thủ ra, "Ngươi tránh ra, không cần tìm mọi cách bảo vệ ả, bằng không ta không giết ả, ta giết ngươi trước."
Lại tiến lên giơ đá chân Triệu Minh Tâm, "Ta thấy của hồi môn của ngươi hẳn là cũng không cần."
Một chân này của Vệ Lễ cực kỳ chân thật không nương tay, Triệu Minh Tâm bị đá đến ngực buồn nôn, như muốn nôn ra máu.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy động thủ với một nữ tử yếu ớt thật là không ra gì, cũng thật mất mặt, nhưng Vệ Lễ là người nào chứ? Hắn không để bụng a, hắn thống khoái là được, xuất thân của hắn vốn dĩ cũng không ra gì, còn muốn bắt chước học bừa những công tử quý tộc gì đó lỗi lạc quang minh, khí độ ung dung? Chuyện này không ai dạy hắn, hắn cũng không muốn học.
Nếu ai dám nghị luận hắn không tốt, hắn giết là xong.
Hắn nhìn Triệu Minh Tâm nằm trên mặt đất kêu rên trong chốc lát, nghiêng đầu hỏi Triệu Hi Hằng, "Không cầu tình cho muội muội ngươi?"
Muốn cầu tình sao? Nàng hiện tại là hình tượng nhát gan khiếp nhược. Nếu thật sự cầu tình, nói không chừng Vệ Lễ sẽ cho Triệu Minh Tâm thêm một chân nữa cho đều.
Nhưng Vệ Lễ dùng cái loại ánh mắt nghi hoặc này nhìn nàng, Triệu Hi Hằng trong lúc nhất thời mù mịt sờ không chuẩn hắn rốt cuộc có ý gì.
Nàng bắt đầu ngẫm lại, kỹ thuật diễn của mình thì giả bộ bất tỉnh hay giả khóc đến hoa lê đái vũ thì cái nào tốt hơn, nếu như hiện tại làm bộ sợ hãi té xỉu, Vệ Lễ có thể nhìn ra manh mối hay không.
Triệu Hi Hằng nghĩ xong cảm thấy, hẳn là không được.
"Chủ công cho phép ta cầu tình sao? Nếu ta cầu tình, chủ công sẽ bỏ qua cho nàng ta sao?" Nàng tránh cũng tránh không được, vì thế mở to đôi mắt vô tội nhìn về phía Vệ Lễ, dùng ngữ khí khiếp nhược hỏi lại.
"Đương nhiên sẽ không." Vệ Lễ nói chắc như chém đinh chặt sắt.
Vậy ngươi con mẹ nó hỏi ta lời này có ích lợi gì?
"Vậy sao chủ công còn muốn hỏi ta?" Nàng lui lui về sau, "Chủ công, nơi này rất lạnh, ta rất sợ hãi, chúng ta đi được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay của Triệu Hi Hằng, nước mắt trong suốt tựa như trân châu từng giọt rơi xuống, chóp mũi nàng ửng đỏ, bộ dáng nhu nhược làm người thương tiếc.
Vệ Lễ cười rộ lên, dùng chuôi dao đẩy đẩy cằm nàng.
Tối hôm qua quận thủ hỏi hắn, Ninh An công chúa tới rồi, muốn an bài dừng chân ở đâu, hắn không cần suy nghĩ liền bảo quận thủ đem người ném vào phòng chất củi.
Vệ Lễ thật muốn nhìn xem, khi đường muội của mình chịu ủy khuất, Triệu Hi Hằng sẽ khóc thành cái dạng gì, kết quả cái thảm trạng của vị đường muội kia cũng không làm cho nàng thật tình thật cảm thương.
Tiết mục tỷ muội tình thâm không nhìn được, hắn ngược lại lại biết thêm chút chuyện nên này. Tỷ như nguyên bản người vốn dĩ phải đi hòa thân chính là vị Ninh An công chúa này, kết quả nàng ta không muốn gả, vì thế đẩy Triệu Hi Hằng đi hòa thân thay.
Như vậy tính ra, quan hệ hai người không tốt cũng không kỳ quái, nhưng Vệ Lễ còn hơi chút có chút đáng tiếc, không được nhìn thấy Triệu Hi Hằng khóc lóc thảm thiết tê tâm liệt phế, nàng hiện tại khóc như hoa lê đái vũ như vậy, còn thập phần xinh đẹp nha.
Không khí trong lúc nhất thời rơi vào xấu hổ.
Những giọt nước mắt to tướng của Triệu Minh Tâm rơi xuống, oán hận đấm xuống đất.
Nàng ta phải chịu nhục, mà Triệu Hi Hằng lúc này lại còn cùng nam nhân khác **!
Ừm......
Trong mắt Triệu Minh Tâm, hai người này đang **, còn rất có tình thú.
Không nghĩ tới trong lòng Triệu Hi Hằng đã đâm Vệ Lễ muốn nát.
Khuyết điểm lớn nhất của Triệu Minh Tâm chính là nhìn không rõ tình thế, không biết trước mặt người nào nên nói cái gì, cho nên suốt một đường tới đây, đãi ngộ càng ngày càng xuống dốc.
Vệ Lễ nhẫn tâm tàn nhẫn, nói chuyện giữ lời, thật sự một kiện của hồi môn cũng chưa cho Triệu Minh Tâm mang theo, chỉ mang ấn tỉ tượng trưng thân phận cùng thánh chỉ của thiên tử ấn vào trong lòng ngực nàng ta, sau đó đưa vào quốc thổ Cao Lệ.
Trong quá khứ, biên cảnh không phải chưa từng có những trận đánh nhau xô xát nho nhỏ, nhưng Vệ Lễ là người đầu tiên tự mình dẫn người đồ sát quân canh giữ biên cảnh Cao Lệ, giống như một con chó điên.
Cao Lệ vương tức giận không nhẹ, nhưng muốn báo thù, lại không nắm chắc có thể đánh thắng được binh mã Bình Châu, đảo mắt lại thấy Vệ Lễ đem nữ nhi của thiên tử theo như lời cầu thân của hắn, đưa tới làm vương hậu cho hắn, nháy mắt liền làm hắn bớt giận.
Đánh một cái tát, cho một trái táo ngọt, biện pháp này luôn dùng tốt, Cao Lệ vương hiện tại cảm thấy Vệ Lễ thiệt tình thực lòng muốn củng cố quan hệ hữu hảo với hắn, chỉ là hành vi đánh lén Lộc Tràng của bọn hắn thật sự rút lông đối phương.
Hắn vui mừng nghênh đón tân vương hậu của mình, sứ thần của Vệ Lễ cố ý ở lại Cao Lệ tham gia xong đại hôn mới trở về, trước khi đi còn cố ý dặn dò Cao Lệ vương, "Công chúa của chúng ta từ nhỏ bị nuông chiều rất nhiều, tuổi lại nhỏ, thỉnh Cao Lệ dạy dỗ nhiều hơn."
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Minh Tâm kia cũng rất có tính lừa tình, Cao Lệ vương tuổi già lại được kiều thê, đang thời điểm mới mẻ nóng hổi, tất nhiên đầy miệng đáp ứng sẽ đối đãi tốt.
Không nghĩ tới Vệ Lễ không phải đưa cho hắn một thê tử trẻ tuổi xinh đẹp lại ôn nhu gì, là đưa tới cho hắn một tai hoạ.
Cuộc sống này sống như lọt vào trong sương mù, Triệu Hi Hằng có đôi khi nhàn rỗi nhàm chán, hồi tưởng lại cảnh tượng hơn mười ngày trước, đều tựa như kiếp trước.
Nàng trên đường hòa thân dừng lại trong tay Vệ Lễ, Triệu Minh Tâm được gả cho thế tử Trấn Bắc vương bị đưa đi Cao Lệ hòa thân.
Vệ Lễ tự giác khoan hồng độ lượng, ở lại ba ngày cho Triệu Hi Hằng dưỡng bệnh.
Ba ngày này đếm ngược, toàn bộ phủ quận thủ rơi vào một cảm giác mạc danh lo âu, là một loại xao động nóng vội, ước gì Vệ Lễ nhanh chóng thu thập đồ vật chạy lấy người.
Cuối cùng cũng tới ngày thứ ba, nhân mã sớm đã chờ ở bên ngoài phủ quận thủ, nét mặt của quận thủ cùng phu nhân khó có khi toả sáng thế này.
Quận thủ phu nhân vừa thấy Triệu Hi Hằng liền thở dài, trước khi đi còn kéo tay nàng, lặng lẽ dúi vào trong bàn tay nàng một túi vàng, "Có tiền có thể đi ngàn dặm đường, mang theo đi, vạn nhất có khi lại hữu dụng."
Triệu Hi Hằng không làm ra vẻ, sau khi cảm tạ bà liền đem vàng giấu đi.
Tiểu Đào nơm nớp lo sợ tựa vào bên người Triệu Hi Hằng, giọng hơi nức nở hỏi, "Điện hạ, chúng ta thật sự phải đi thành Bất Hàm sao? Nếu đã vào chỗ đó, không phải đều là người của Vệ Lễ sao? Chúng ta muốn chạy trốn càng không phải khó khăn hơn sao?"
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, hơi ngưng trọng sờ sờ vàng đã giấu đi, "Cho nên chỉ có thể tìm cơ hội ở dọc đường."
Quận thủ phu nhân cho nàng túi vàng này, vừa lúc cũng cho nàng tự tin chạy trốn.
Nàng thật sự không thể lại tiếp tục ở bên cạnh Vệ Lễ, nói không chừng ngày nào đó liền chờ được cái chết.