"Nhanh, tìm cái lồng sắt nhốt nó lại, nó cào người."
- ---
Đây là lần đầu tiên Vệ Lễ đứng đắn đường hoàng đi dò xét đại doanh Bình Châu.
Chỗ giao giới của Bình Châu chỗ xem như trọng địa quân sự cùng với tứ đại doanh Đông Nam Tây Bắc, phó tướng mở bản đồ binh phòng của Bình Châu ra cho Vệ Lễ nhìn. Vệ Lễ quét mắt qua một cái, có thể nhớ được bảy tám phần địa hình trong bản đồ, nhưng chỉ nhìn thấy một chút xíu chữ cực nhỏ để làm dấu hiệu giải thích, hắn nhìn thấy một chút liền cảm thấy đau đầu kịch liệt.
Hắn ném bản đồ binh phòng lại cho Trần Nhược Giang, "Đọc cho ta nghe."
Hắn từ nhỏ kiếm ăn trong đống bùn nhơ đó, chuyện đọc sách viết chữ vẫn là sau khi bị Trấn Bắc vương nhận làm nghĩa tử mới được học chút da lông, không đến mức mù chữ, nhưng chuyện đọc sách nhìn chữ này nọ mà bảo hắn làm chẳng khác nào muốn mạng hắn.
Trần phó tướng theo Vệ Lễ đã lâu, tất nhiên là biết cái tật xấu này của hắn, vì thế yên lặng mở tấm bản đồ da dê cầm ở trong tay ra.
Chuyện không bằng lòng đọc sách nhìn chữ thì không phải chuyện tốt rồi... Vậy « binh pháp 36 kế », « trăm vạn hùng binh », « vạn quốc chí », « 36 năm lịch sử chiến tranh » và nhiều sách khác hắn thu thập tính toán để dành cho chủ công học tập thì phải làm sao?! Nếu chủ công muốn không xem mà chỉ nghe người đọc cho...
Suy nghĩ trong đầu Phó tướng tung bay, đưa mắt đưng lại trên tấm bản đồ da dê, vừa mở miệng muốn đọc, Vệ Lễ bỗng nhiên thò tay đoạt cuộn da dê lại, "Tự ta xem."
Nhạc phụ hắn văn thao võ lược, mọi thứ đều tinh thông, có thể lên ngựa đánh nhau, có thể xách bút làm thơ. Hắn mà dám mở lời nói cái gì không biết, chỉ cần so sánh một cái, trong lòng Triệu Hi Hằng đoán chừng sẽ xem thường hắn. Vệ Lễ nghĩ một chút, mặt càng lúc càng nhăn lại như cái giẻ lau, hận không thể đập vỡ hết mọi thứ chung quanh.
Mày hắn nhăn lại thành một chữ Xuyên (川), nhìn chằm chằm cuộn da dê trong tay trong chốc lát, sầu muộn càng lúc càng sâu, chân gác lên trên bàn hơi cong, hắn dùng lực đạp một cái, ghế dựa mang theo hắn nhảy ra phía sau một chút, lúc này hắn mới thả chân gác thẳng lên trên mặt bàn, thoải mái hơn nhiều.
Phó tướng nhìn chằm chằm, nhìn cái động tác này đi, có chỗ nào giống bá chủ một châu không, một chút cũng không dính vào.
"Lộc Tràng gần đây như thế nào?" Vệ Lễ nhớ tới, liền hỏi.
"Bị tổn hại khá lớn, chỉ sợ hai năm tới đây không thể khôi phục."
"Lần trước mấy thứ lương thảo giành được ở Cao Lệ đại khái có thể đủ dùng bao lâu?"
"Cũng chỉ đủ cho một quận duy trì nửa năm."
Đầu lưỡi Vệ Lễ đảo qua răng nanh, "Cao Lệ thì sao? Triệu Minh Tâm gả qua rồi như thế nào?"
"Chỉ nghe nói cực kỳ được sủng ái, lão phu thiếu thê (Editor: chồng già vợ trẻ), sủng ái là chắc rồi." Phó tướng thành thành thật thật nói, dù sao cũng là hai nước khác nhau, tin tức có thể lấy được cũng chỉ có da lông.
"Vậy thì đi Nam đại doanh." Vệ Lễ cuộn bản đồ da dê lại, đứng dậy.
Triệu Hi Hằng khuya ngày hôm trước lúc ngủ còn bị lạnh như sắp đóng băng, ban ngày ôm hắn khóc, nói bị đói bị lạnh, ủy khuất như con mèo hoa nhỏ. Vệ Lễ nghĩ một chút, nàng sống không quá thoải mái, Triệu Minh Tâm là đường tỷ muội, sao có thể bỏ rơi tỷ tỷ mà một mình hưởng phúc, như vậy không được.
Hai tỷ muội có nạn phải cùng chịu chứ, có phúc... à thôi, có phúc cũng đừng cùng hưởng.
Nam đại doanh là giáp với Nam Cao Lệ, liên hệ với lời Vệ Lễ mới vừa nói, đại khái là muốn lấy Cao Lệ khai đao lập uy. Phó tướng suy nghĩ một phen, cảm thấy cực kỳ có thể nha, người duy nhất có thể bị tổn thương đại để chỉ có mỗi Minh An công chúa kia. Đại Chu là của mẫu quốc của nàng ta, Cao Lệ vương rất khó lòng không vì Vệ Lễ đánh cướp mà không giận chó đánh mèo lên Triệu Minh Tâm.
"Nhanh lên đi, đi sớm về sớm, buổi tối còn phải trở về ăn cơm." Vệ Lễ nắm lấy vạt áo của phó tướng đang xuất thần, kéo người đi phía trước.
Vệ Lễ tự chuyển đi đến chân núi Trường Bạch sơn xa xôi ở, nhiều ngày chưa từng nghe nói hắn có xuất hành gì, dân chúng Bất Hàm hơi có buông lỏng, đặc biệt đã gần cuối năm, tuy Vệ Lễ không đồng ý cho ăn Tết ăn lễ gì, nhưng thói quen đã nhiều năm qua vẫn để cho bọn họ lựa chọn lúc này ra đường mua sắm. Tửu lâu quán trà cũng dần dần khai trương, thoáng khôi phục chút náo nhiệt, đầu đường cuối ngõ, tiếng rao hàng càng ngày càng nhiều.
"Nghe nói bình thường ngày ngày hắn hay mang theo cả đám chó săn xuất hành ra ngoài, gần đây sau khi từ Tập An trở về, sao vẫn lặng lẽ thế nhỉ?" Mấy nam nhân bọc trong áo bông dày ngồi cắn hạt dưa trong quán trà, vây quanh lò sưởi ấm áp nhỏ giọng lầu bầu.
Thanh âm nhỏ đến mức ngoại trừ ba người bọn họ, không có ai khác nghe được.
"Cưới vợ nha, tất nhiên không giống rồi." Một người khác ái muội cười một tiếng, "Cái thời tiết lạnh lẽo thế này, có tức phụ xinh đẹp không ở trong nhà ôm, đầu có vào nước mới ra ngoài chịu lạnh."
Bọn họ đối với vị Kính Thành công chúa kia ôm một nỗi đồng tình vô hạn cùng cảm kích, từ lúc nàng bị bắt đến làm tức phụ của cẩu tặc Vệ Lễ, thành Bất Hàm được an ổn không ít, ít nhất Vệ Lễ không không có rảnh rỗi lại đi dỡ tiệm dỡ quán người ta.
Đại đa số đều chưa từng gặp Vệ Lễ, nhưng không hề trở ngại cho việc bọn họ ghét cay ghét đắng Vệ Lễ. Có một số người cũng chả có liên quan gì, nhưng một truyền mười mười truyền một trăm, hùa theo số đông, nhưng cũng thật sự có người từng bị Vệ Lễ giày vò.
Ba người cắn xong mớ hạt dưa, phủi phủi quần áo bắt đầu nói lời từ biệt.
"Vợ ta bảo ta mua hai cân thịt heo về nhà làm sủi cảo."
"Ta phải mua đường cục, thằng nhi tử ế chổng chơ nhà ta muốn ăn."
"..."
Nhưng mới đang định đi ra ngoài, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, một trận gà bay chó sủa, tiếng thu dọn sạp lao xao rầm rập, một đống người chen vào trong quán trà, tình huống kinh thiên động địa, sau tiếng thét chói tai đó chính là yên tĩnh.
Con đường cái vốn dĩ cũng coi như náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên điêu linh suy bại, chỉ còn lại mấy cái sạp lẻ loi bị vứt bỏ ở ven đường.
"Thế nào?" Trong quán trà hiện tại người chen người, có người nhỏ giọng hỏi.
"Nghe nói Vệ Lễ dẫn người đi qua, nhìn xiêm y của những người theo phía sau, hình như là hắn." Người bên cạnh dán vào bên hắn nói.
Bình Châu coi trọng việc xây dựng quân đội, lớn thì là vũ khí trong doanh trướng, nhỏ thì huy chương trên giáp trụ, không cái nào không dụng tâm, xa xỉ hơn các châu bên cạnh rất nhiều lần.
Giáp trụ của sĩ tốt bình thường là màu đen, đế giày đỏ viền bạc, cũng rất khiêm tốn ổn trọng, những binh lính mang giáp đen này khi đứng chung một chỗ, chỉ nhìn thôi cũng thấy là khí thế bài sơn đảo hải.
Tiểu thương làm đồ chơi làm bằng đường bị chèn tới sát cửa, khuôn mặt hắn vừa lúc dán vào trên khe cửa, gió lạnh thổi vù vù rót vào ánh mắt hắn, hắn chớp mắt, muốn chen vào bên trong, lại thấy mênh mông cuồn cuộn nhân mã ào đến, nháy mắt không dám động.
Hắn chăm chú nhìn lên, ô vị đầu lĩnh kia, không phải là tiểu lang quân hôm qua mua đồ chơi làm bằng đường ở chỗ quán nhỏ của hắn sao!
Bởi vì một là tiểu lang quân này diện mạo tuấn mỹ lại khí chất âm trầm, hai là bởi vì hắn ra tay hào phóng, ba là bởi vì tiểu lang quân lời trong lời ngoài gì cũng đi khoe tức phụ cho nên hắn mới đặc biệt nhớ rõ ràng.
Đây chính là Vệ Lễ? Hung dữ thì có hung một chút, nhưng hôm qua vừa thấy, cũng không phải doạ người như lời đồn a!
Đây là lần đầu tiên Vệ Lễ đi tuần doanh trại sau khi bắt lấy Bình Châu, vì Vệ Lễ vốn mặc kệ mọi sự, cho nên bầu không khí bên trong quân doanh cũng hơi cao ngạo một chút.
Đặc biệt hắn đoạt Bình Châu là danh bất chính ngôn bất thuận, trong quân thường sùng bái cường giả, cứ theo quy tắc bất thành văn là người mạnh làm Vương. Trước đây, chức Thiên hộ của trăm nhà là phải trải qua trận chém giết với một đống người trong diễn binh tràng, ai thắng mới có thể được người tin phục. Cho dù lần trước Vệ Lễ dẫn người đi giày vò biên cảnh Cao Lệ, nhưng cũng chỉ có rất ít người biết hắn đến cùng có bao nhiêu anh dũng, bao nhiêu liều mạng.
Vệ Lễ ngồi ở chủ vị trong doanh trướng, quá nửa tướng lĩnh Thiên hộ đều tụ tập ở đây, khí áp càng ngày càng thấp, mọi người cúi đầu, lẳng lặng ngồi trên cọc gỗ. Có người mặt mày mơ hồ bộc lộ chút không kiên nhẫn, cảm thấy Vệ Lễ khác người, bỗng nhiên đi tuần doanh, cũng không cho bọn họ chút thời gian chuẩn bị.
Trần phó tướng đánh giá thần sắc của những người dưới, cảm thấy sắp không xong.
Vệ Lễ lơ đãng nhìn về cái giá để ở sau người, thấy trên đó để toàn thánh chỉ, tiện tay cầm lấy một cái, mở ra nhìn nhìn.
"Chủ công, đó là thánh chỉ, không thể!"
Thiên hạ đã sớm sụp đổ, ai còn để ý cái thánh chỉ chó má gì? Bình Châu hiện tại Vệ Lễ lớn nhất, thứ này hắn không thể đụng vào thì ai có thể đụng vào? Nói trắng ra là chính là những tướng lãnh này vẫn còn xem hắn là con chó của Trấn Bắc vương nuôi, căn bản trong lòng không tôn kính hắn.
Vệ Lễ nheo mắt, đôi mắt phượng vốn dĩ hẹp dài lộ ra lạnh lẽo, hắn không chỉ có thể chạm vào đâu nha.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn.
Ồ, Vạn Ninh năm thứ ba, nhịn không được nhìn nhiều thêm chút, chữ lưu loát, khí khái mạnh mẽ.
Sau đó thả quyển thánh chỉ đó về.
Mấy người vừa rồi không nhịn được cất tiếng khuyên bảo liền đắc ý, giơ giơ cằm lên, xem đi.
Chỉ thấy Vệ Lễ lại cầm một quyển khác lên.
Vệ Lễ trước tiên nhìn lạc khoản phía dưới: Thuận Hòa năm thứ nhất.
Là niên hiệu thúc phụ của Triệu Hi Hằng.
À, viết cái chữ chó má gì thế này.
Đinh đong hai tiếng, là tiếng đế sắt chống trượt trên giày của Vệ Lễ đập vào trên mặt bàn, trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy chân Vệ Lễ đạp mặt bàn, dùng thánh chỉ chấm chấm chút nước sạch dùng để mài mực rồi chùi chùi lên mặt giày da hươu đang bị bắn chút bùn của mình.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
"Vệ Lễ! Ngươi..."
Vệ Lễ ngước mắt, con ngươi đen nhánh âm u nhìn đám người kia, không có biểu tình gì, làm người ta nhịn không được sợ hãi, đều im bặt tiếng.
Tiểu súc sinh này không hổ là bò ra từ trong đống người chết.
"Có ý kiến?" Hắn lau giày xong tiện tay ném thánh chỉ xuống đất.
Trong trướng câm như hến, mọi người tự tận trong đáy lòng là xem thường Vệ Lễ, nhưng chỉ dám tức giận không dám nói, trong lòng nghẹn một ngụm lửa giận.
Vệ Lễ lại xoay người ra cái giá thánh chỉ ở phía sau, lần lượt nhìn qua một lần.
Phát hiện thánh chỉ với niên hiệu Vạn Ninh cũng chỉ có hai mươi quyển.
Triệu Tinh Liệt không hổ là một thế hệ đế vương thiện chiến, lúc hắn lâm chung thì mới vừa thu phục xong Bình Châu có 5 năm, vậy mà đã ban xuống nhiều ý chỉ như thế.
Vệ Lễ tiếp tục nhìn xuống, niên hiệu Thuận Hòa có hơn mười quyển thánh chỉ.
Hắn nhìn một quyển, cũng lười thả về, tiện tay ném xuống đất.
"Tất cả Thánh chỉ đều ở chỗ này?"
"Không phải, đương kim bệ hạ còn có một vài cái chưa bày ra, còn cất trong khố phòng."
Vệ Lễ chau mày, tên hoàng đế đúng là ngu ngốc rồi, hạ nhiều thánh chỉ như thế, hắn ta hiểu như thế nào là điều binh đánh giặc sao? Tất cả đều là nói nhảm.
Doanh trướng 'xoẹt" một tiếng lại bị kéo màn lên, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn độn, tuy hỗn độn nhưng không chút hoang mang.
Vệ Lễ quay đầu, liền thấy mấy tên tướng quân mắt xanh đen, trên mặt phù thũng, bọn họ vừa cài thắt lưng vừa đi vào trong.
Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn đám người đó vẫy tay, ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, "Tỉnh ngủ?"
Những người đó đều sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến mình đến muộn, Vệ Lễ còn có thể có sắc mặt tốt như vậy.
Vì thế đi qua, Vệ Lễ vịn chắc bả vai một người, cười vỗ vỗ đầu của hắn, tay nhấn một cái, chỉ nghe một 'rốp' giòn vang, người này ánh mắt trợn ngược, ngã xuống, cổ mềm mềm gục xuống, là bị vặn gãy.
Thủ pháp tàn bạo như thế, ngoại trừ làm cho sống lưng người ta lưng phát lạnh, cũng không khỏi khơi dậy phẫn nộ trong bọn họ.
"Vệ Lễ, ngươi tàn bạo bất nhân như thế, không sợ thiên hạ không phục sao?" Bọn họ đập bàn kêu lên.
"Bọn họ không phải chỉ chậm trong chốc lát, ngươi làm gì hạ độc thủ như vậy?"
"Bất nhân bất nghĩa, sao có thể ngồi vào vị trí chủ soái! Chúng ta không phục!"
"..."
Cái gọi là pháp bất vị chúng, tức là một người mở miệng nói, những người còn lại sôi nổi đáp lời, còn mấy người khác thành thật yên lặng núp ở góc hẻo lánh không nói lời nào.
Từ trong đó lại toát ra một thanh âm không hài hòa, "Điều thứ tám của quân lệnh: Chủ soái triệu lệnh, người không theo, lập tức trảm quyết."
Mọi người quay đầu trừng hắn, người kia vẫn ương ngạnh đáp, "Vốn dĩ là bọn họ vi phạm quân lệnh."
"Ngươi chỉ là một tên Bách hộ nho nhỏ, chỗ này là nơi ngươi có thể xen mồm sao? Cũng không nhìn xem mình bao nhiêu cân lượng mà vênh váo!"
Vệ Lễ kiên nhẫn nghe bọn hắn ầm ĩ xong, nhấc chân đạp ngã một người đang đứng trước mặt, gót sắt phòng trượt gắn trên giày cày lên trên mặt người nọ, thập chí còn lướt lên lướt xuống, đạp đến máu thịt mơ hồ, hắn đau đớn rú lên âm thanh đinh tai nhức óc.
"Có ý kiến hoặc là đề suất, đánh thắng ta liền nghe lời ngươi, còn không, không phục thì cứ nghẹn đi."
Cổ họng của hắn mấy hôm nay không tốt, giọng nói thô khàn đến cực điểm, lúc nói chuyện đặc biệt thâm trầm lúc, nghe vào tai như là dùng miếng thiết cắt vào tim, miễn bàn làm người ta có bao nhiêu không thoải mái.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, rục rịch.
"Đừng chậm trễ thời gian của ta." Hắn nâng một ngón tay lên chỉ vị tướng Bách hộ mới cứng cổ cãi ban nãy, "Lát nữa dẫn người cùng ta đi Cao Lệ, ta thấy ngựa trong quân doanh không được cường tráng lắm, qua đó cắt chút cỏ khô về."
Thái độ hắn cuồng ngạo như thế càng khơi dậy bất mãn của một số tướng lĩnh, cũng không khách khí hướng Vệ Lễ ôm tay, "Vậy chúng ta đây liền không khách khí."
Vệ Lễ gật gật đầu, đi ra ngoài, lập tức đi diễn binh tràng.
Không biết ai truyền đi tin tức, bọn họ đến thì chung quanh diễn binh trường đã vây đầy người, Vệ Lễ biết rất rõ ràng, những người này hơn phân nửa là đến xem trò cười của hắn, nhìn hắn trên võ trường bị hung hăng đánh một trận như thế nào, sau đó xám xịt bị nâng về phủ, từ đây không bao giờ dám la hét với bọn họ nữa.
"Cùng lên đi." Vệ Lễ đưa mắt nhìn sắc trời, đã sắp đến giờ Thìn, cứ chậm trễ nữa thì không chừng ảnh hưởng hắn về nhà ăn cơm chiều.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn chỉ biết đến cái căn phòng tối đen như mực, một ngày chỉ có một bữa cơm. Lớn lên một ít, hắn từ trong căn phòng đó bị đuổi tới trong hang đá, làm bạn với chó hoang, chỗ đó cũng có một số người giống như hắn, cùng hắn và cả chó hoang giành đồ ăn, thắng có ăn, thua thì chịu đói. Nếu như thua, ngày hôm sau sẽ không còn khí lực, cũng chính là tiếp tục không giành được đồ ăn, cứ tuần hoàn ác tính như vậy, sẽ đói chết, sau đó bị người và chó chia nhau ăn.
Bởi vậy cho tới bây giờ, mỗi một lần hắn đi chém giết, đều sẽ lấy ra cái sức mạnh liều mạng kia, giống như hắn chỉ có giờ phút này để sống, cho nên cái gì cũng không để ý, giống như một con chó điên.
Đại khái bởi vì luôn luôn bị thương, cho nên thân thể tự động tạo thành một cơ chế ứng phó riêng, năng lực tự lành tốt kinh người, như là mãnh thú trời sinh thích hợp với chiến tranh giết chóc, liếm liếm miệng vết thương xong cũng có thể tiếp tục cắn chết một đám người.
Trần phó tướng đứng bên dưới, cầm sổ ghi chép ghi lại số người bị đánh rụng xuống dưới.
Một người, hai người, ba người... Mười... Hai mươi...
Trong số mọi người vây xem, càng ngày càng có nhiều người đầy mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, đôi mắt tỏa sáng.
Mãi đến khi cuối cùng còn lại một người, người này bỏ vũ khí trong tay xuống, hai tay giơ lên tỏ vẻ đầu hàng. Vệ Lễ dùng mu bàn tay lau máu tươi không thuộc về mình trên mặt, chỗ nhọn dưới cằm mồ hôi nhỏ giọt, tóc mai đều ướt mồ hôi, trong đồng tử đen nhánh lộ ra độc ác, tròng trắng mắt lại hiện lên màu đỏ như máu, xem ra đã giết muốn điên rồi, sau khi kiệt lực khống chế được chính mình, đá người này xuống đài.
Những tướng quân này, Thiên hộ, Bách Hộ đều là những người giỏi quyền cước nhất trong số một đám người mỗi năm chọn ra một lần, lại chống không lại được một mình Vệ Lễ hung mãnh.
"Còn nữa không?" Thắt lưng hắn dựng đứng rất thẳng tắp, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi rũ xuống, che khuất từng mảng đỏ tơ máu đỏ, nhạt giọng hỏi.
Toàn võ trường nhất thời an tĩnh đến kim rơi có thể nghe tiếng, sau đó bộc phát lên từng tràn hoan hô mãnh liệt.
Bọn họ khác với dân chúng. Dân chúng muốn, là một chủ nhân của châu nhân từ khoan hậu có thể cho bọn họ cuộc sống yên ổn; mà đối với những nam nhi nhiệt quyết trong quân, bọn họ vào quân trường là muốn bảo vệ quốc gia, mở rộng biên giới lãnh thổ, là vì kiến công lập nghiệp. Bọn họ muốn, là vị chủ soái có thể lực siêu phàm, có thể dẫn bọn hắn nhiệt huyết chém giết, hơn nữa còn bách chiến bách thắng.
Vệ Lễ có thể đem tất cả nhân tài kiệt xuất trong quân nhân đánh bại hết, đã gián tiếp cho thấy, hắn chính là loại người có thực lực này.
Lông dê không thể nhổ mãi một này một chỗ, Vệ Lễ lần này không đi Bình Nhưỡng, mà là đi quận Nhạc Túng, đế chỗ đám Cao Lệ đống quân mà cướp bóc lương thảo không còn cái gì, sau đó cực kỳ kiêu ngạo viết một phong thư cho Cao Lệ vương của người ta.
Đại ý chính là ngươi đánh lén Lộc Tràng nhà ta, ta cảm thấy đóng vật tư của mỗi một chỗ đóng quân ở Bình Nhưỡng cũng không thể bù lại tổn thất mà ngươi tạo ra cho bên ta, vì thế ta lại đoạt Nhạc Túng, nếu ngươi có ý kiến gì, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện một chút.
Mặc dù không có bất kỳ ý tứ cung kính cùng thương lượng gì, thậm chí quá mức thô tục trực tiếp, nhưng lại khó hiểu mà làm cho người ta rất sướng. Ánh mắt một số người nhìn Vệ Lễ càng thêm sáng.
Bình Châu đã để cho Cao Lệ mấy năm nay quấy phá trận lớn trận nhỏ không ngừng, nhưng hai bên luôn luôn không xé rách mặt, vẫn luôn duy trì cho thấy hòa bình.
Hôm nay ngươi thử thử ta, ngày mai ta thử thử ngươi, truyền thư tín cho nhau mà phải chọn lọc lựa lời 180 lần. Đặc biệt Cao Lệ rất nham hiểm, luôn thích chơi trò đánh lén sau đó lập tức cúi đầu nhận sai, sau này tuyệt đối không phạm phải. Quốc thư một phong lại một phong truyền lại đây xin lỗi, sau đó lại vẫn lén lút đi trộm chó trộm gà đào khoai tây nhà người ta.
Tốt xấu gì thì một quốc chủ của người ta đều tự mình viết thư nói xin lỗi, nếu Bình Châu lại cứ nắm mãi không buông thật sự có chút mất khí độ, nhưng trong quân Bình Châu đều nghẹn một cục tức nuốt không trôi.
Nhưng nếu Cao Lệ giống như con chuột, thì Vệ Lễ giống như chó điên nha, bắt được người là cắn, có chuyện cắn một cái, không có chuyện gì, ngồi lâu nhớ tới cũng cắn một cái, hắn cũng không thèm để ý mình rốt cuộc có cái phong phạm khí độ gì hay không.
Khi Triệu Hi Hằng ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là xế chiều, hiện tại trời âm u, làm cho người ta không phân được ngày đêm. Nàng dụi dụi mắt ngồi dậy, "Vệ Lễ còn chưa trở lại?"
"Chưa có, chủ công chắc hẳn sẽ muộn lắm mới có thể trở về." Thị nữ ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm xiêm y, sau đó mới mang lại cho Triệu Hi Hằng mặc.
"A, tay áo ngắn rồi!" Thị nữ có chút kinh hỉ, "Phu nhân lớn lên nha."
Triệu Hi Hằng kinh hỉ nhìn tay áo, xiêm y này là của hồi môn của nàng, lúc trước do y cục may đo kỹ càng, bây giờ lại ngắn lại một mảng lớn, nàng cúi đầu nhìn nhìn, váy vốn dĩ rũ xuống tới mặt đất, hiện nay mới che được đến mắt cá chân.
Nàng khắc chế khoé miệng sắp vảnh hết lên của mình, mới hơn một tháng thôi nha, nàng lớn lên nhiều như thế!
Nàng nhớ rõ khi nàng đến Bình Châu, mới đứng đến ngực Vệ Lễ, bây giờ không phải có thể đã đứng đến cằm hắn rồi sao?
"Chờ ngày mai, đi gọi một tiệm y phục ở Bất Hàm đến, may cho phu nhân thêm mấy thân xiêm y." Bọn thị nữ thấy nàng cao hứng, cũng đều cười vây quanh nàng chúc mừng.
"Phu nhân tuổi còn nhỏ, khẳng định còn có thể cao hơn nữa nha."
Thừa dịp Triệu Hi Hằng cao hứng, thị nữ giữ con mèo cẩn thận hướng về Triệu Hi Hằng, rụt rè bẩm báo, "Phu nhân, tối qua có con mèo con ăn trộm kẹo đường của ngài."
"A?" Triệu Hi Hằng hỏi, "Mèo đâu?"
"Mới lớn bằng bàn tay thôi, chắc bị lạc mất mẹ, mới ra ngoài kiếm ăn." Thị nữ níu chặt gáy con mèo con, xách nó đến trước mặt Triệu Hi Hằng.
Nàng ngược lại muốn ôm nó, nhưng mèo con cả người xù lông, móng vuốt và răng cũng xoè ra hết, hung dữ muốn chết.
Triệu Hi Hằng vừa thấy, mèo con này cả người đen như tro, lông bạc mảnh dày cũng dựng thẳng lên, gầy trơ cả xương, chỉ có một điểm tốt là đôi mắt màu hổ phách rất lớn, tròn vo, "Rất đáng thương."Vừa hung dữ, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Nàng giơ tay lên, phòng bị của con mèo con vẫn còn đó, nó hung dữ gừ gừ kêu méo méo, một tiếng lại dữ hơn một tiếng.
Mọi người còn chưa kịp khuyên Triệu Hi Hằng, nói con mèo này cào người, tay Triệu Hi Hằng liền đã thò đến dưới cằm con mèo con, mèo con nhe răng, trừng nàng, nhưng móng vuốt lại thờ ơ, chỉ là cúi đầu dùng răng cắn nàng.
Răng nanh mèo con nhòn nhọn, nếu thật muốn cắn người cũng sẽ đau, nhưng ngón tay Triệu Hi Hằng chỉ tê tê dại dại, có thể thấy nó chỉ là dùng răng nanh cọ cọ ngón tay mà thôi.
Ui cha, nàng còn tưởng rằng rất lợi hại nha, chính là một con hổ giấy hay phô trương thanh thế, chỉ biết hù dọa người.
Mèo con hung hung dựng lông, giơ móng vuốt.
Triệu Hi Hằng kéo nó qua, "Tiểu gia hỏa, ngươi thật là dọa người a, ta thật sợ a ~" nếu như nó không liếm tay nàng, còn rất có thể lừa người nha.
Mèo con ngẩng đầu lên, "Méo ~" một tiếng kêu hung hăng với nàng, nó nói cái gì Triệu Hi Hằng cũng nghe không hiểu.
Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy nó đáng yêu, hung hăng xoa xoa một phen.
"Miêu ~" nó tiếp tục hung, Triệu Hi Hằng tiếp tục xoa, mèo con cũng chỉ kêu chứ không giơ móng vuốt lên.
Bộ dáng này của nó làm Triệu Hi Hằng thình lình nhớ tới lão cẩu Vệ Lễ kia, cũng là cái hổ giấy, toàn một bộ sét đánh không đổ mưa.
Nhưng hắn làm gì đáng yêu như mèo con chứ!
"Hỏi phòng bếp xin chút thịt băm đi." Triệu Hi Hằng thích thú muốn chết, nó meo một tiếng, nàng liền cọ nó một phen, hận không thể cọ cho nó trọc luôn.
Tiểu gia hoả nhỏ mà hung hăng ghê.
"Về sau ta chính là nương ngươi nha, ngoan ngoãn." ôn nhu của Triệu Hi Hằng lúc này không phải dối trá như khi đối với Vệ Lễ, là tình cảm chân thật, nàng hôn lên trên đỉnh đầu mèo con bẹp một ngụm.
Lỗ tai mèo con gục xuống.
"Phu nhân, đừng hôn, nó còn chưa tắm rửa." Thị nữ yếu ớt đề nghị.
"Đợi nó cơm nước xong, ta tắm cho nó!" Triệu Hi Hằng xăn cánh tay áo lên, chuẩn bị sẵn.
Nàng lần đầu tiên làm nương cho mèo, cũng không có kinh nghiệm gì, thị nữ cả phòng cũng là lần đầu, vài người chạy đi thỉnh giáo mấy ma ma cùng đại bá lớn tuổi trong phủ, Triệu Hi Hằng còn đang vuốt mèo.
Mèo con ghé vào trên đùi nàng ngủ, còn ngáy, trên đùi Triệu Hi Hằng nóng nóng, nàng cũng không dám động, nàng khẽ động thì mèo con liền kêu lên meo meo thể hiện bất mãn.
Khi nàng ở trong cung cũng thích những con vật nhỏ thế này, nhưng Triệu Minh Tâm lại dị ứng với những động vật nhỏ có lông, cho nên cả cung trên dưới đều không cho những tiểu tử thế này xuất hiện, gặp liền muốn đánh chết, Triệu Hi Hằng cũng không dám không phụ trách với sinh mệnh của bọn nó.
Triệu Hi Hằng vừa mới tỉnh, trong lòng còn có chút bóng dáng của Vệ Lễ, nhưng hiện tại Vệ Lễ là cái thứ gì? Nàng đã hoàn toàn không nhớ rõ!
Trong vòng một ngày, việc tốt lần lượt xảy ra nha: Vệ Lễ không ở nhà, nàng phát hiện mình cao lên. Mà quan trọng nhất chính là, bà đây có mèo rồi nha!
Vệ Lễ tiêu hao thể lực trong quân một ngày, xa xa nhìn thấy ánh đèn đuốc tầng tầng nối tiếp nhau trong các đình viện ở hành cung, ngựa không ngừng vó quay trở về.
Triệu Hi Hằng hẳn là phái người đứng ở cửa ra vào chờ hắn ăn cơm, dù sao cũng vào lúc này.
Vệ Lễ bỗng nhiên thả chậm tốc độ, kêu, "Trần Nhược Giang."
"Dạ, chủ công ta ở đây." Vệ Lễ hôm nay đi một vòng trong quân doanh, quân tâm hơi chút hồi tỉnh lại, Trần Nhược Giang cảm giác bát cơm mình có thể càng ngày càng vững chắc, vì thế càng nhiệt tình thêm vài phần với Vệ Lễ.
"Ngươi nói xem, làm thế nào mới có thể để cho Triệu Hi Hằng mỗi ngày đừng chờ ta ăn cơm, phiền chết được! Vắng ta, nàng mỗi ngày đều không ăn cơm nổi sao? Công chúa đều là dính người như thế sao? Rời khỏi ta thì không được?" Trên mặt hắn mang theo chút không kiên nhẫn, giống như thật sự rất phiền não vì loại sự tình này, "Ta mỗi ngày bận rộn như vậy, làm gì có thời gian cùng nàng ăn cơm?"
"..."
"Nàng còn mỗi ngày phái người đứng ở cửa ra vào chặn ta, kêu ta trở về ăn cơm, phiền chết được."
Mặt Trần Nhược Giang thật giống cái kính vạn hoa năm màu rực rỡ, xanh một trận, lại đỏ một trận, hắn không nên ở chỗ này, hắn hẳn phải dành thời gian đi xem mắt thôi.
Lại đổi phương pháp khoe khoang chứ gì, cứ thích khoe khoang với người không có tức phụ như hắn đi.
Cái công chúa kia dính không dính ngươi, ta còn không biết sao? Nàng ta đều ước gì ngươi chết ở bên ngoài, ngươi có giỏi thì khoe chuyện này với ta đi!
Nhưng Trần phó tướng không dám nói ra, sợ Vệ Lễ thẹn quá giận, đem hắn làm thịt ngay tại chỗ, trong nhà hắn còn có một muội muội ăn không thừa thứ gì cần phải nuôi dưỡng, hắn không thể chết được.
Hai người một trước một sau đi vào cửa lớn hành cung, trước đại môn vắng vẻ, ngoại trừ một binh lính chờ dẫn ngựa, cũng không có ai khác, càng không có thị nữ của Triệu Hi Hằng chờ Vệ Lễ về thỉnh hắn đi ăn cơm như hắn nói.
Mặt Vệ Lễ lập tức đen, tay nắm cương ngựa siết chặt, "Trời tối quá rồi, chắc chịu lạnh không nổi nên trở về."
Trần phó tướng không dám nhìn Vệ Lễ mất mặt một chút nào nữa, vì thế vội vàng ôm tay, "Chắc hẳn phu nhân còn đang chờ chủ công dùng bữa, thuộc hạ về nhà trước."
Sắc mặt Vệ Lễ có hơi trắng, khoát tay, bảo hắn đi.
Vệ Lễ sải bước đi về hướng tiểu viện của Triệu Hi Hằng, mấy tên thủ vệ này là lính tòng quân trong quân doanh mấy ngày gần đây mới thay đến, ai cũng tinh thần phấn chấn, thấy Vệ Lễ lớn tiếng chào, "Chủ công!"
Vệ Lễ gật gật đầu, lúc này mới giống này, Triệu Hi Hằng nếu như muốn chạy ra, bị binh lính như vậy ngăn lại đã đủ uy hiếp e ngại, mấy tên này cũng đủ tăng thể diện cho mình.
Triệu Hi Hằng cùng đám thị nữ làm sao biết được bên ngoài như thế nào, các nàng đang toàn tâm toàn ý đặt vào trên người con mèo con.
Mèo con mới tắm rửa xong, run cầm cập ghé vào trên ngực Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng lấy khăn nhỏ lau lau lông cho nó, "Tiểu bảo bối, có lạnh hay không, ngoan nha, thật đáng thương."
Mấy thị nữ mang chậu than đến, sưởi ấm cho nó.
Các nàng đều vây quanh nó, hi hi ha ha nghị luận, "Cái con mèo này còn nhỏ xiu xíu ha."
"Phu nhân đặt cho nó cái tên đi."
"Gọi là cục than?"
"Gọi là tiểu tiểu? Nó nhìn nhỏ thật."
Mấy người thất chủy bát thiệt bắt đầu đưa ý kiến.
Mèo con rõ ràng không thích nhiều người vây quanh nó đánh giá như vậy, vì thế lại bắt đầu hung dữ gào lên méo méo, nhưng cả người ướt sũng, lông mao cũng dán lên trên người, không có lực uy hiếp chút nào.
Bọn thị nữ đều bộc phát ra một trận cười.
"Nó tức rồi, tức rồi nha."
"Nó vậy mà cũng biết tức sao!"
"Thật đáng yêu, tức giận cũng đáng yêu, thật dễ thương nha."
Triệu Hi Hằng bọc khăn lại cho nó, ôm nó dậy, giơ ra trước mặt đánh giá.
"Liền gọi là Cẩu Đản Nhi đi." Miệng cọp gan thỏ giống y như Vệ Lễ, nhưng gọi lão cẩu hoặc là cẩu cẩu thì nghe cũng không tốt lắm, vậy lấy tên Cẩu Đản Nhi cũng gần gần ý vậy.
Các nàng lại sôi nổi khen Triệu Hi Hằng lấy tên này hay; vừa nghe liền biết dễ nuôi.
Lúc Vệ Lễ nhấc chân tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, mặt hắn lập tức đen lại.
Triệu Hi Hằng không cho người đi ra cửa chờ hắn, hoá ra là vì một con tiểu súc sinh. Thực sự có tiền đồ nha, uổng cho hắn còn khoác lác trước mặt Trần Nhược Giang, nói Triệu Hi Hằng sẽ cho người đến mời hắn đi ăn cơm.
Vệ Lễ có cảm giác mình bị Triệu Hi Hằng tát cho một bàn tay, Triệu Hi Hằng ôm mèo giống như đang nói, "Ai thèm để ý ngươi? Quả thực tự rước lấy nhục, ta để ý mèo cũng sẽ không để ý ngươi."
Hắn vừa thẹn vừa giận, nhưng đánh chết hắn cũng không chịu biểu lộ ra nửa phần, chỉ là gương mặt vẫn như đóng băng, giống ai nợ tiền hắn vậy.
Triệu Hi Hằng lại cảm thấy, Vệ Lễ vĩnh viễn có năng lực làm cho bầu không khí náo nhiệt tụt xuống trạng thái đóng băng trong chớp mắt. Mấy thị nữ vừa thấy hắn như là chuột thấy mèo, lần lượt bùm bùm quỳ xuống, lặng ngắt như tờ, thậm chí cả người cũng bắt đầu phát run.
Triệu Hi Hằng thương tiếc nói, "Các ngươi đi dọn cơm đi, nơi này không cần người."
Các nàng như được đại xá nhanh chóng đào tẩu.
Mèo con nhìn thấy Vệ Lễ, lại dựng lông lên kêu meo meo, lần này không giống như uy hiếp người, mà là thật sự muốn cắn người, Triệu Hi Hằng chỉ có thể giữ chặt lấy nó, không cho nó nhảy ra ngoài.
Vệ Lễ vừa nhìn thấy con mèo đang cào cào trước ngực Triệu Hi Hằng, ánh mắt trầm xuống, giật giật khóe miệng.
Triệu Hi Hằng nhìn thấy Vệ Lễ lại nhìn con mèo con, ngươi nhìn đi, nàng đã nói hai đứa giống nhau mà! Đặc biệt đặc biệt giống!
Nàng giơ con mèo đang dựng lông lên, "Chủ công mau nhìn đi, nhi tử của ta!"
Vệ Lễ nhéo nhéo ấn đường, hay thật, hắn một ngày không ở nhà, giờ làm cha rồi.
Hắn nhìn vật nhỏ này, trong lòng liền không thoải mái, hận không thể bóp chết ném ra ngoài. Không đúng; là hận không thể làm nó gặp rắc rối, để Triệu Hi Hằng chán ghét, chủ động ném ra ngoài.
Còn muốn làm con của nàng? Thứ gì! Chính hắn còn chưa có hài tử thân sinh đâu.
Chỉ nghe thấy Triệu Hi Hằng nhìn con mèo con nói, "Cẩu Đản Nhi, đây là thúc thúc ngươi, phải ngoan ngoãn một chút."
"Cái gì?" Vệ Lễ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt và giọng nói đều bất thiện, "Ngươi có gan lặp lại lần nữa."
Giống như nàng dám nói sai một câu, hắn liền có thể tiến lên bóp chết cả người lẫn mèo.
Triệu Hi Hằng liếm liếm môi, giọng nói thoáng run rẩy, thử thăm dò nói, "Không, không phải thúc thúc, là, là a gia ngươi?"
Nàng còn tưởng rằng Vệ Lễ sẽ không muốn làm cha một con mèo đâu.
Vệ Lễ thở sâu một hơi, hắn không bằng lòng làm cha cho một con mèo, nhưng Triệu Hi Hằng là nương nó, hắn lại là thúc thúc, vậy ý nàng là thế nào? Là ôm tư tưởng gì?
Khi hai người nói chuyện, bọn thị nữ đã bày cơm ra ở trên bàn gian phòng dùng bữa.
Tối nay là món dưa cải chua kho sườn, nóng hầm hập, chua mặn rất bắt cơm, còn có bánh đậu Tuyết Y mềm nhũn.
Bánh đậu Tuyết Y là dùng lòng trắng trứng đánh đến thành kem mịn hình dáng tung xoã như bọt biển, sau đó bỏ nhân đậu đỏ mịn vào bên trong bánh tươi, bỏ vào chảo dầu chiên lên, cuối cùng bao phủ bên ngoài lớn kem mịn ban nãy.
Nhìn bộ dáng bên ngoài tung xoã mây sương mù, cũng như tuyết mới ngày đông.
Triệu Hi Hằng liên tục ăn hai cái, nhưng vì có dầu chiên, cho nên sau hai cái liền không chạm đến nữa, sau đó đi uống canh cải chua sườn để đỡ ngán.
Trên người Vệ Lễ dính máu, cho nên đi tắm rửa thay xiêm y.
Mèo con chạy lấy đà bật lên, chuẩn bị nhảy lên bàn, chạy được nửa chừng bị Vệ Lễ nắm gáy ném vào trong lòng Triệu Hi Hằng, tiếp theo ghét bỏ chà chà tay, giống như chạm phải cái gì dơ bẩn, "Quản tốt nhi tử của ngươi."
"Tắm sạch rồi, không bẩn đâu." Triệu Hi Hằng nhỏ giọng nói, dùng ánh mắt u oán khiển trách hắn.
Nhẹ tay chút cho bà! Mèo con tứ chi đều mảnh mai như vậy, sao có thể chịu nổi ngươi xách đến xách đi như thế!
Tâm Vệ Lễ như đặt trong nồi dầu lăn qua lăn lại, "Triệu Hi Hằng, bây giờ ngươi còn dám vì một con mèo mà chống lại ta có phải không?"
Triệu Hi Hằng hôm kia còn ôn ôn nhu nhu che lỗ tai cho hắn, hỏi hắn có lạnh hay không, ngày hôm qua còn bảo người chờ hắn cùng nhau ăn cơm, tối hôm nay liền có thể vì một con mèo mà trách cứ hắn, cuộc sống này thật sống không dễ dàng mà.
"Ta không có, chủ công." Triệu Hi Hằng ôn ôn nhu nhu giải thích.
Bắt đầu rồi, Vệ Lễ buổi tối khuya trở về lại bắt đầu điên, bởi vì một con mèo.
"Chủ công, ta làm sao dám chống đối với người? Hiện tại ta không có chỗ đi, chỉ có người, ta... Ngay cả người cũng không tin ta, còn có ai có thể tin tưởng ta, chủ công ~" Triệu Hi Hằng kéo dài âm, cô đơn rơi lệ.
Vệ Lễ con mẹ nó ngươi lại không lắng nghe người nói chuyện, nàng sẽ khóc cho hắn nhìn, hắn phát bệnh thần kinh gì thế? Tâm mệt ghê.
Triệu Hi Hằng cúi đầu mềm nhũn như vậy, tâm Vệ Lễ tê rần, nói không được là chỗ nào không thích hợp, nhưng mà nhìn nàng khóc trong lòng hắn liền run lên.
"Được rồi ngươi đừng khóc." Đầu lưỡi Vệ Lễ khó chịu đảo qua răng nanh, "Ngươi nuôi, cho ngươi nuôi còn không được sao?"
Triệu Hi Hằng từ trong tay áo lấy ra cái kính nhỏ, nhìn xem mình khóc có xinh đẹp hay không.
Ngắm một cái, ừ, xinh đẹp, ngay cả nàng đều bị kinh diễm như thế, ai sẽ nhẫn tâm cự tuyệt một tiểu mỹ nhân như vậy?
Vì thế nàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt như phủ sương mù nhìn về phía Vệ Lễ, sóng mắt đầy nước, trong lòng Vệ Lễ lại tê rần, như là có tia chớp từ trên đầu hắn đánh xuống, tay hắn run lên, đũa rơi xuống trên bàn.
"Chủ công." Triệu Hi Hằng nhân cơ hội giơ tay lên, lộ ra tay áo ngắn một khúc, "Chủ công người nhìn nè."
Ánh mắt Vệ Lễ chuyển qua trên cổ tay Triệu Hi Hằng, nắm tay nhỏ nhắn nắm chặt, cổ tay mịn màng lại trơn mượt, cánh tay trắng nõn giơ giơ qua khỏi đỉnh đầu Triệu Hi Hằng, nếu hắn đưa tay ấn xuống hai cái đại khái sẽ để lại dấu ấn đi, lỗ tai hắn đỏ ửng, hầu kết giật giật, "Cái gì?"
"Chủ công người xem quần áo ta ngắn rồi đây, ta cao lên nha."
Cho nên ta muốn mua quần áo mới nha.
"Ừ." Vệ Lễ gật đầu, con ngươi đen nhánh mạnh mẽ dời khỏi cổ tay của Triệu Hi Hằng, chuyển về phía nồi dưa cải chua đang sôi ùng ục, hắn thật sự nghĩ hiện giờ cũng có một nồi dưa chua như vậy ở trong đầu hắn.
Triệu Hi Hằng có hơi sốt ruột, nàng nói bóng nói gió rồi, Vệ Lễ sao lại bất vi sở động, "Chủ công, tay áo ngắn rất lạnh nha gió lạnh sẽ thổi vào trong."
"Ừ, vậy trong phòng đốt than củi nhiều một chút, ngươi có nói với ta thì ta cũng không thể biến quần áo ngươi dài ra."
Triệu Hi Hằng chau mày, nhất định muốn nàng nói thẳng ra như thế luôn sao? Thật sự thật sao?
"Chủ công, người có thể cho ta lại chút xíu của hồi môn của ta được không? Quần áo ngắn mặc không thoải mái, ta muốn may đồ mới."
Trong óc Vệ Lễ như có cành cây gãy 'rắc' một tiếng, hắn nắm lấy mặt Triệu Hi Hằng, "Dùng tiền của ngươi?"
"Ngươi cảm thấy ta nuôi ngươi không nổi?"
Đây là đang xem thường hắn hay là đang châm chọc hắn?
Hắn đi vào phòng ngủ, kéo cái ngăn kéo bên cạnh giường sưởi ra, bên trong để một đống chìa khoá đồng.
"Tùy tiện mở cái khố phòng nào cũng được, ngươi muốn mua là được."
Hô hấp Triệu Hi Hằng bị thắt lại, đây đây đây, đây là... chìa khoá khố phòng mỗi ngày đều yên vị trên đỉnh đầu nàng? Vệ Lễ thật đúng là an tâm nàng nha.
"Mua bao nhiêu tiền thì được?" Nàng hỏi.
"Tùy tiện."
Nương trước kia đã từng nói với nàng, lời êm tai tình cảm nhất mà a gia từng nói với nương chính là, "Mua! Tất cả đều mua!"
Triệu Hi Hằng trước kia không cảm giác được, nàng cảm thấy nương rõ ràng cái gì cũng không thiếu mà, coi như nếu muốn thì cũng có thể tự mình mua được thì tất cả thôi. Nhưng hiện tại nàng tựa hồ có thể cảm nhận được ma lực của những lời này.
"Tùy tiện mua!" "Tất cả đều mua! "
Không phải do nàng kiến thức hạn hẹp chưa thấy qua thứ tốt, mà những lời này, bản thân nó đã rất thần kỳ! Giống như mang theo dung túng vô hạn, ngươi muốn làm cái gì, đều có người sẽ che chở cho ngươi.
Triệu Hi Hằng cong khóe miệng lên, trong ánh mắt sáng ngời trong suốt như đong đầy chấm nhỏ, chân tâm thực lòng nhìn Vệ Lễ nói, "Chủ công, người thật tốt."
"Hừ." Vệ Lễ có chút hất cao cằm, hừ một tiếng, bây giờ mới biết hắn tốt?