• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Anh siết chặt bàn tay của Kiều Phương Hạ mạnh đến mức muốn bẻ gãy từng đốt xương tay của cô.

Vì quá đau đớn, khuôn mặt Kiều Phương Hạ trắng bệnh, cô cố gắng đè nén nỗi đau xuống, không lên tiếng trả lời câu hỏi của anh, chỉ im lặng nhìn anh, dáng vẻ bướng bỉnh.

“Đình Tuấn?”

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng và ấm áp đột nhiên vang lên từ ngoài cửa đại sảnh: “Làm sao thế? Không phải anh nói sẽ trở về sao?”

Kiều Phương Hạ cảm thấy giọng nói đó vô cùng quen thuộc, cô quay đầu lại nhìn, liền thấy Kiều Diệp Ngọc trong chiếc áo choàng cổ vuông màu vàng nhạt đang đứng ở cửa.

Màu vàng nhạt là một trong những màu khá kén người mặc, tuy nhiên, khi Kiều Diệp Ngọc khoác nó lên người, khiến cô ta tăng thêm cài phần dịu dàng và đáng yêu, càng tỏa sáng khí chất xinh đẹp của cô ta.

Tuy nhiên khi đối diện với một Kiều Phương Hạ trong chiếc váy voan mỏng, cùng gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thì ngay cả diễn viên trẻ mới hai mươi mấy tuổi như cô ta lại có phần không bằng.

Ngay khi Kiều Diệp Ngọc và Kiều Phương Hạ nhìn thấy nhau, một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt họ: “Chị, sao chị lại ở đây?”

Bàn tay Lệ Đình Tuấn hơi buông lỏng một chút, Kiều Phương Hạ liền lạnh lùng rút tay về, hờ hững đáp: “Về nhà họ Kiều mà hỏi.”

Nói xong liền vỗ nhẹ lên vai Kiều Diệp Ngọc rồi quay người rời khỏi đó.

Ngay khi rời khỏi đại sảnh Tây Sơn, bước đi của Kiều Phương Hạ càng ngày càng nhanh, như thể có ai đó đang đuổi theo sau cô vậy.

Khi Lệ Đình Tuấn đứng dậy, bên cửa đã trống rỗng từ lâu, không còn thấy bóng dáng Kiều Phương Hạ đâu nữa.

Kiều Diệp Ngọc liếc nhìn anh, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: “Ông cụ và Đình Trung còn đang chờ chúng ta ở nhà, Đình Trung nói muốn…”

Mới nói được một nửa, Lệ Đình Tuấn đã rút tay về, lạnh lùng cắt ngang lười cô ta: “Hôm nay muộn rồi, cô về trước đi.”

Anh nói xong, cũng không để Kiều Diệp Ngọc có bất cứ cơ hội nào để phản đối, nói với trợ lý ở bên cạnh: “Đưa cô ấy về nhà họ Kiều đi.”

Bàn tay Kiều Diệp Ngọc cứng đờ trong không trung, mắt hướng theo bóng lưng Lệ Đình Tuấn đang bước vào trong thang máy.

“Cô hai, xin mời.” Người trợ lý ở bên cạnh lịch sự cúi người, nói với Kiều Diệp Ngọc.

Mặc dù Kiều Diệp Ngọc không can tâm, nhưng chỉ đành cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Đi thôi.”

Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô ta.

Khi cô ta thu hồi lại ánh mắt và xoay người rời đi, người trợ lý liền nhìn thấy sự cô đơn trên gương mặt của cô ta, trong lòng anh ta liền cảm thấy có chút khó chịu, nói cách khác, anh ta cảm thấy thương xót Kiều Diệp Ngọc. Không hiểu tại sao cậu hai nhà họ Lệ lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc một cô gái đáng thương như vậy.

Hơn nữa, trước sự chứng kiến ​​của biết bao những người có tiền có thế như thế này, Kiều Diệp Ngọc lại là diễn viên đang nhận được rất nhiều sự quan tâm của công chung, dù sao anh cũng phải giữ thể diện cho cô chứ.

Có lẽ chỉ có một người có tính cách dịu dàng, ôn hòa như Kiều Diệp Ngọc mới chịu được tính khí loạnh lùng của cậu hai nhà họ Lệ mà thôi.

Kiều Phương Hạ đứng dựa vào bức tường ở một con hẻm, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK