• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19

Trong lòng cô ngạc nhiên, sau đó thu ánh nhìn lại.

Sao Lệ Đình Tuấn lại đột nhiên đến Nghịch Thủy Hàn chứ?

Bây giờ Lệ Đình Tuấn đang ở ngoài sáng, cô ở trong tối, Kiều Phương Hạ lùi về phía sau mấy bước, trốn vào nơi không có ánh sáng, lại nhìn về phía anh mấy cái.

Chỉ thấy Lệ Đình Tuấn bước đến ghế vip và ngồi xuống, hình như không hề nhìn thấy cô.

Kiều Phương Hạ không dám thả lỏng, đang muốn đi lối khác, không ngờ lại đụng vào người ở gần đó.

“Đi đường kiểu gì vậy?” Người đàn ông không nhịn được cao giọng.

“Xin lỗi.” Kiều Phương Hạ lập tức cúi đầu xin lỗi đối phương.

“Bỏ đi.”

Một người đàn ông bên cạnh thấp giọng nói: “Đình Tuấn vẫn còn đang đợi, đừng chậm trễ thời gian nữa.”

Kiều Phương Hạ nghe thấy tên Lệ Đình Tuấn, biểu hiện càng ngoan ngoãn hơn, cúi đầu xin lỗi đối phương.

“Thật là xui xẻo mà.” Đợi đến khi đối phương nóng nảy ném lại một câu, đi tới một bên, Kiều Phương Hạ mới thở phào.

Lệ Đình Tuấn chú ý thấy góc cách đó không xa có đụng chạm, nâng mắt nhìn về phía đó.

Hai người đàn ông là người mà anh hẹn đến, anh vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Sau đó ánh mắt của anh lại rơi vào trên người cô gái có thân hình cao ráo nóng bỏng đang xin lỗi bên cạnh bọn họ, cho dù chỉ là mặc một chiếc áo khoác và quần jean đơn giản, vẫn rất bắt mắt.

Lệ Đình Tuấn không khỏi nhíu mày, bóng lưng này, sao lại quen thuộc một cách kỳ lạ như vậy.

“Cậu hai, Chu Tước chính là tiến hành giao dịch ở chiếc.

máy đó” Vô Nhật Huy bên cạnh chỉ vào một máy kết toán cách đó không xa, tiến lại gần bên cạnh Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói.

Lệ Đình Tuấn nhìn về chiếc máy đó, khi anh nhìn về phía Kiều Phương Hạ, người đã không thấy nữa rồi “Đang nhìn cái gì vậy?” Hai người đàn ông đi đến vị trí bên cạnh Lệ Đình Tuấn ngồi xuống, hỏi.

“Không có gì.” Một lúc sau, Lệ Đình Tuấn mới thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt trả lời Là anh nghĩ nhiều rồi.

Sao Kiều Phương Hạ có thể vào một nơi như này chứ?

Nhu cầu tiêu thụ ở Nghịch Thủy Hàn rất cao, cô muốn vào cũng không vào được.

Khi Kiều Phương Hạ đi ra từ một cửa khác, lại quay đầu lại nhìn mấy lần, xác định không có ai đi theo, mới âm thâm thở phào, ở nơi không có người nhanh chóng thay một bộ quần áo khác.

Bên ngoài đã sáng rồi, cô đi bộ đến khu vực náo nhiệt, tùy ý gọi một chiếc xe taxi.

“Đi đâu?” Tài xế hỏi.

Kiều Phương Hạ nhìn thuốc của ông cụ Kiều trên tay, nói: “Phòng trà Thanh Nhàn.”

Phòng trà Thanh Nhàn là một trà lâu sáng nổi tiếng lâu đời ở thành phố Hạ Du, ông cụ thích ăn bánh Phù Dung ở đấy nhất, đúng lúc, cô tiện đường mua một chút về cho ông.

Phòng trà Thanh Nhàn vẫn luôn làm ăn rất tốt, bắt đầu từ bốn năm giờ sáng, cho nên trưa mới rảnh rỗi một chút hi Kiều Phương Hạ đi đến, vị trí trong trà lâu đền đã kín hết rồi.

“Xin cô ở bên ngoài chờ một lát, bánh Phù Dung sắp.

được gói xong rồi” Phục vụ có ý xin lỗi Kiều Phương Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK