• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Nói thẳng ra.

Công ty Đỉnh Thành, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cố Hoan sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn Lý Đỉnh Thành ngồi trước đối diện với cô.

Hắn cong miệng lên cười, nói: “Cố Hoan, chẳng nhẽ cô hận tôi đến nỗi trà cũng không dám uống nữa à?”

“Sau khi tôi uống ly sâm panh có bỏ thuốc kia của ông, ông nghĩ tôi sẽ uống những thứ mà ông tặng nữa sao?” Cố Hoan chế nhạo.

Cô nhìn gương mặt thư sinh của hắn, trong lòng cảm thấy bản thân vô cùng ngu xuẩn, tại sao lúc đó lại nhìn không ra hắn chỉ đang lợi dụng cô.

“Hahaha, Cố Hoan, chúng ta cũng không vòng vo nữa, nói thẳng luôn nhé.”

“Bộp.”

Một chập tài liệu dày cộp ở trước mặt Có Hoan.

“Đây là tài liệu về tập đoàn Bắc Minh, cô cầm về học thuộc đi.”

Cố Hoan nhìn tập tài liệu một cái, hoài nghi hỏi: “Ông có ý gì?”

“Không có ý gì. Chỉ là vì chuyện của Có tiểu thư mà bị liên lụy, chủ tịch tập đoàn Bắc Minh đã gạch quyền đấu thầu hạng mục này của công ty. Tôi chỉ muốn cứu vớt lại thôi.”

Có Hoan cười lạnh lùng.

Rõ ràng người bị hại là cô mà hắn lại hắn là người bị hại.

Cô cuối cùng cũng hiểu, người vô liêm sỉ trên thế giới này không hè biết thế nào là đủ.

Lý Đỉnh Thành nhún vui nói: “Cô rất may đấy. Vừa nãy tôi gọi điện thoại để xây dựng quan hệ. May là tôi có quan hệ tốt với máy trưởng bối cũng có chút mặt mũi trước mặt Bắc Minh lão gia. Bắc Minh lão gia nói chỉ cần cô giúp ông ấy làm một chuyện thì ông ấy sẽ có cách khiến cho chủ tịch của tập đoàn Bắc Minh khôi phục lại quyền đấu thầu của công ty.”

Trong lòng Cố Hoan vô cùng căng thẳng.

Cô nhăn mày lại hỏi: “Bắc Minh lão gia tìm tôi làm gì?”

“Hahaha. Tối hôm đó, chủ tịch tập đoàn Bắc Minh cởi áo khoác ngoài trước mặt đám đông, thực hiện cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân”, nhưng đến nửa đêm lại đuổi cô ra khỏi phòng khách sạn. Cô nghĩ chuyện này không thể truyền đến tai Bắc Minh lão gia hay sao?”

Sắc mặt Cố Hoan vừa đỏ vừa trắng, xen lẫn nhau.

Đâu ai biết rằng cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” đó thực ra là Bắc Minh Mặc đang tìm cơ hội để sỉ nhục cô mà thôi.

Cô hít thở sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh trở lại.

“Vậy, Bắc Minh lão gia muốn tôi làm gì?”

“Cái này thì cô tự mình đi hỏi.”

Trong quán cafe Địch Âu, trong một gian phòng, không khí vô cùng kỳ lạ.

Lão gia của Bắc Minh gia là Bắc Minh Chính Thiên, mặc dù tuổi đã cao, mái tóc đã bạc không ít, nhưng vẫn đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sofa màu đen.

Trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận sự sự anh tuần lúc còn trẻ của ông.

Cùng với những năm tháng sống trong quân đội, cũng khiến ông toát lên sự kiêu ngạo, cứng rắn trong cử chỉ của mình.

Từ lâu Cố Hoan đã nghe nói về lịch sử của gia tộc Bắc Minh, những người đàn ông của gia tộc này néu không phải là quan chức trong giới chính trị thì sẽ là quan chức cao cấp trong quân đội.

Có rất nhiều danh hiệu đáng sợ có thể ghi vào lịch sử.

Mà tập đoàn Bắc Minh, được tiếp quản bởi tay của những người vợ.

Mãi đến đời của Bắc Minh Mặc mới từ bỏ chính trị và quân sự, chuyển sang thương nghiệp.

Với tài năng của anh, lại công thêm gia thế hùng hậu sau lưng, trong vòng vài năm ngắn ngủi, tập đoàn Bắc Minh đã trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố A.

Tính ra, Bắc Minh Mặc cũng là con cháu đời thứ N của gia tộc Bắc Minh.

Ông trời thật sự đã đối xử với anh rất tốt, khiến anh trở thành người hô mưa gọi gió trong thành phố A này.

Cố Hoan ngồi đối diện với Bắc Minh Chính Thiên.

Yên lặng, ông ấy không động đậy, cô cũng không động đậy.

Cô biết ánh mắt của lão gia chưa rời khỏi người cô, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh.

Qua một lúc lâu sau, Bắc Minh Chính Thiên mới cười lớn, phá vỡ sự im lặng trầm mặc kia.

Tiếng cười không hề đem theo sự già nua, mà vô cùng có khí lực, vô cùng tươi trẻ.

“Không tồi! Cô là người phụ nữ đầu tiên gặp tôi mà không nịnh bợ, không sợ hãi, không kháng cự.”

Bắc Minh Chính Thiên cười tiếp, trong đôi mắt sâu thẳm đó còn lóe lên một tia sáng.

Cố Hoan cười nói, “Vậy thì có phải tôi nên nói một câu, có thể khiến người đức cao vọng trọng như lão gia đây đích thân đến gặp tôi, có lẽ tôi phải tích đức từ kiếp trước, tôi cảm động không nói nên lời.”

Bắc Minh Chính Thiên nhìn Cố Hoan, tiếp tục cười: “Thú vị, chẳng trách lão nhị lại nhìn cô bằng con mắt khác.”

Cố Hoan nói: “Tôi không hiểu ý của Bắc Minh lão gia .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK