• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Trò đùa dai.

“Đáng chết! Ai dám bày ra trò này…” Anh ấy vừa mở miệng trách mắng thì một giọng nói đầy tự hào vang lên.

“Ò, xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay hệ thống chữa cháy lại có vấn đề? Không biết ai to gan như vậy, không biết hôm nay có một người quan trọng sẽ đến phòng chủ tịch hay sao?”

Vừa dút lời, Cố Hoan gỡ đôi kính đã bị hơi khói làm mờ xuống.

Một người phụ nữ cao lớn đến chào cô, mặc bộ đồ làm việc, thân hình quyễn rũ và nóng bỏng.

Phần ngực nhô lên một cách bắt thường.

“Lâm Đạt.” Trần Duy Vinh lúc này mới bước từ thang máy ra, “Phòng bảo vệ sao lại sơ suất như Vậy, cô phải kiểm tra kỹ xem có phải có ai đó giở trò hay không!”

Anh ấy không ngờ rằng, có người dám ra tay với người mà lão gia đưa tới.

Nói xong, anh ấy nhìn qua Cố Hoan, lúc này đang bị ướt như chuột lột, cười một cách ngượng ngạo, nói: “Xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.”

Cố Hoan ngắng đầu lên nhìn hệ thống chữa cháy.

“Tôi không sao.” Có Hoan nhàn nhạt nói.

Trong lòng nghĩ, nếu hệ thống chữa cháy có vấn đề thì tất cả các vòi phun sẽ hoạt động, tại sao chỉ mỗi vòi phun ở chỗ cô hoạt động.

Rõ ràng, đây là cố ý nhắm vào cô.

Dù đã có sự chuẩn bị sẵn là phải đấu một trận chiến khó khăn.

Nhưng cô không ngờ tới, cô còn chưa ra trận đã thảm hại như này.

“Ò, đây không phải Cố Hoan của công ty Đỉnh Thành hay sao, Cố tiểu thư hả? Xin chào, tôi là trợ lý của chủ tịch, Lâm Đạt, hân hạnh được gặp cô.”

Nhìn Lâm Đạt chìa tay ra, Cố Hoan không có lý do gì để từ chối.

Cô vừa giơ tay để bắt tay với Lâm Đạt thì…

Cô không ngờ tới cô ta rụt tay lại, võ nhẹ lên vai Trần Duy Vinh, “Trợ lý Trần, anh cũng thật là, đến mà cũng không thông báo trước với tôi một tiếng.”

Lâm Đạt cười cười.

Còn tay của Cố Hoan, vẫn ở trong không trung.

Hai chữ cố ý, hiện rõ lên mặt cô ta.

Có Hoan chằm chậm thu tay lại.

Gương mặt trang điểm tinh tế của Lâm Đạt nở nụ cười ngọt ngào, “Thật sự xin lỗi, Cố tiểu thư ngày đầu đi làm mà gặp phải chuyện xui xẻo này. Cô đừng tức giận nữa, đợi lát nữa tôi sẽ sa thải mấy người bảo vệ kia, trút giận cho cô.”

Không hiểu sao Có Hoan lại nghe ra là cô ta đang trút giận cho chính bản thân mình.

Trong lúc đó, tiếng “ting” vang lên.

Thang máy bên cạnh chuyên dùng của chủ tịch mở ra.

Một đôi chân dài dần dần xuất hiện..

“Mặc…” Lâm Đạt ngọt ngào gọi một tiếng rồi chạy qua đó.

Cố Hoan đột nhiên cau mày lại, cách gọi này của Lâm Đạt…giống như cô ta đang gọi chồng của mình vậy.

Bắc Minh Mặc quay người qua, gương mặt anh tuần, lạnh lùng.

Ánh mắt lạnh nhạt, không thèm nhìn Lâm Đạt một cái.

Ngược lại, lại nhìn vào thân hình bị ướt nhẹp của có Hoan.

Cau mày lại, anh chế nhạo, “Sao vậy? Thư ký mới đến, ngay cả điều lịch sự cơ bản nhất cũng không có sao?”

Có Hoan đột nhiên rùng mình.

Trần Duy Vinh lập tức khom lưng xuống, cung kính nói: “Chủ tịch, chào buổi sáng! Đây là thư ký mới đến, Cố Hoan. Vì lúc nãy hệ thống chữa cháy có vấn đè, “

nên….

Lâm Đạt đứng một bên cười trộm.

Cố Hoan nhìn thấy dáng vẻ như đang xem trò vui của Bắc Minh Mặc thì bất giác nhăn mày lại.

Cô hít một hơi thật sâu, thẳng lưng lên, nở nụ cười trên miệng.

Từng bước bước về phía Bắc Minh Mặc, nụ cười của cô không hề mắt đi sự tao nhã.

“Chủ tịch, chào buổi sáng! Tôi là Cố Hoan, rất vinh hạnh được đến tập đoàn Bắc Minh làm việc, hi vọng sau này sẽ được chủ tịch chỉ bảo nhiều hơn!”

Cô cười nhẹ nhàng, cắn nhẹ răng nói ra từng chữ.

Bắc Minh Mặc nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu như đã được ba tôi mời đến đây, có lẽ khả năng nhãn nại của thư ký Cố rất giỏi. Yên tâm, sau này tôi sẽ chỉ bảo cô nhiều hơn.”

Có Hoan dường như nhìn ra được tia nham hiểm hiện lên trong đáy mắt Bắc Minh Mặc.

Đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần trước trong phòng vệ sinh.

Mặt cô trắng bệch.

Xong đời rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK