Thẩm thất nương dù sao cũng là tiểu thư khuê các, trong nhà quy củ rất nhiều, không có chuyện gì tất nhiên sẽ không đi ra ngoài.
Phủ Thẩm gia tuy không phải là tường đồng vách sắt, nhưng cũng nhiều người phức tạp, muốn tránh tai mắt của mọi người cũng không dễ.
Cho dù hắn có thần không biết quỷ không hay lẻn vào Thẩm phủ nhưng rồi phải giải thích với Thẩm thị như thế nào?
Chỉ sợ nàng không coi hắn hắn là tên điên thì cũng nghĩ hắn là đồ bi3n thái.
Lại nói, cho dù bọn hắn kiếp trước là phu thê nhưng chui vào phòng của tiểu nương tử cũng không phải là hành vi của quân tử.
Uất Trì Việt suy nghĩ hồi lâu liền biết đường này không được. Hắn không thể tìm tới cửa, vậy chỉ có thể tìm cách đưa Thẩm Nghi Thu ra ngoài.
Để Trương hoàng hậu ra mặt triệu Thẩm Nghi Thu vào cung yết kiến là ổn thỏa nhất. Có thể bà sẽ hỏi nguyên nhân, nhưng hắn cũng không thể đem chuyện trọng sinh ra để nói được, rất khó giải thích.
Sử sách sau này sẽ viết rằng hoàng đế Sùng An túc trí đa mưu, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó được hắn.
Một tin vui chiến thắng từ Hà Tây truyền tới đã làm hắn nghĩ ra một ý tưởng.
Năm đó khi Thổ Phiên tấn công biên giới, Hà Tây Tiết Độ Sứ Cảnh Dũng dẫn quân bỏ thành chạy trốn, Lương Châu thất thủ.
Phụ thân Thẩm Nghi Thu là Thẩm Cảnh Huyền lúc bấy giờ là Thứ sử ở Lĩnh Châu, đã quyết tâm đem quân đi cứu viện và giao chiến với quân dân, không có lương thực, không có nước uống nhưng vẫn chống đỡ một cách thần kỳ suốt hai tháng cho đến khi quân tiếp viện xuất hiện, nhưng ông cũng bỏ mạng trong trận chiến cuối cùng.
Lúc trước khi Uất Trì Việt còn nhỏ, một đám lão thân trong triều e ngại quân của Hà Tây Tiết Độ Sứ Cảnh Dũng ủng hộ trọng binh làm phản, cũng không lập tức thanh toán. Tuy có trợ cấp cho Thẩm gia, nhưng không tương xứng với những thành tựu to lớn của Thẩm Cảnh Huyền.
Sau đó, Cảnh Dũng bị bắt và bị buộc tội, nhưng Thẩm Cảnh Huyền vẫn chưa nhận được phần thưởng xứng đáng.
Bây giờ Vương sư phụ đã phá vỡ quân đội Thổ Phiên của Đại tướng Tất Lạc La quân, đây là thời cơ rất tốt để nhắc lại điều này một lần nữa.
Chỉ là mặc dù Uất Trì Việt đang giám sát đất nước với tư cách là thái tử, nhưng dù sao hắn cũng không phải là quân vương. Chuyện này còn phải bàn bạc với Trương hoàng hậu và các cận thần, sau đó mới báo cáo với Hoàng đế đang ở Thanh Hoa cung, chờ người ban hành sắc lệnh truy phong.
Việc này không nên chậm trễ, Uất Trì Việt sau đó liền hạ quyết tâm. Cả một đêm không cần ngủ, hắn dùng nước lạnh rửa mặt, chỉnh lại quần áo một chút. Sau đó cưỡi trên con ngựa Thạch Thông, dẫn theo năm sáu tôi tớ, khoác lên mình ánh nắng buổi sáng mờ nhạt. Đi trên con đường hoàng cung đẫm sương, xuyên qua sương sớm giăng đầy thành Trường An, đến tận Bồng Lai Cung.
Trương hoàng hậu vừa mở mắt ra liền nghe nói thái tử cầu kiến, đã đợi tại tẩm điện bên ngoài gần nửa canh giờ*.
* Một canh giờ bằng hai tiếng, nửa canh giờ là một tiếng.
Bà không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên, còn tưởng rằng biên quan xảy ra chuyện gì, quân tình khẩn cấp, gấp tới mức mặt cũng không kịp rửa, vội vội vàng vàng phủ thêm áo khoác ngoài rồi sai người triệu hắn vào gặp.
Uất Trì Việt tiến vào đại sảnh hướng đích mẫu hành lễ vấn an, tiếp theo báo cáo về ý định đến đây.
Sau khi Trương hoàng hậu nghe xong, thần sắc cổ quái liếc nhi tử một cái:
- Sáng sớm con đã hỏa tốc tới cung gặp ta, chính là vì việc truy phong cho Thẩm sứ quân?
Uất Trì Việt sớm đã chuẩn bị xong lý do thoái thác, mặt không đỏ, tim không đập nói:
- Tối hôm qua con nhận được tin vui tới từ Hà Tây, tại vì quá muộn rồi nên nhi tử không dám quấy rầy người nghỉ ngơi. Vì vậy hôm nay trời vừa sáng nhi thần đã vào cung, để bẩm báo tin tức tốt này cho mẫu hậu.
- Về phần truy phong cho Thẩm sứ quân, nhi thần đã sớm có ý này. Lần này quân ta phá vỡ đội địch, rút lui thành công báo cáo thắng lợi, con liền nghĩ ngay tới việc này.
Lý do này cũng có thể chấp nhận được, Trương hoàng hậu dù trong lòng vẫn còn mấy phần nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu:
- Thẩm tam lang ngày đó không sợ hiểm nguy, lấy thân đứng ra bảo vệ đất nước, xác thực nên có lễ phong hào. Về phần phong hào như thế nào, con cùng quần thần thương nghị là được.
Bà dừng một chút, mắt lộ ra vui mừng:
- Lần này nhờ có con tận lực suy nghĩ và đấu tranh hết mình, nhưng dù sao con vẫn còn trẻ, vẫn cần nghe lời khuyên của các lão thần trung thực như Ngô thượng thư.
Uất Trì Việt nói:
- Nhi thần xin nghe theo lời mẫu hậu dạy bảo.
Thổ Phiên đã ở biên giới nhiều năm, Lũng Hữu không chịu nổi nhiễu loạn. Trong triều không ngừng có những âm thanh nghị hoà, Uất Trì Việt một lòng đấu tranh không ngừng. Đáng tiếc đời trước bởi vì hắn là trữ quân nên không bộc lộ tài năng, sau đó liền nghe theo ý của quần thần là nghị hoà với Thổ Phiên và bỏ lỡ cơ hội chiến thắng.
Sau khi trọng sinh lại, hắn liền thay đổi việc bảo vệ bản thân, lệnh tướng lĩnh của mình xuất quân giao chiến, lúc này mới đánh trọng thương quân địch.
Nhưng mà dù sao thân phận của hắn hiện giờ cũng chỉ là một Thái tử đang giám sát đất nước, tự mình chủ trì khó tránh khỏi sẽ bị chỉ trích.
Trương hoàng hậu nói những lời khuyên nhủ này, bên trong cũng có ý nghĩa của nó.
Trương hoàng hậu hỏi thêm mấy câu chuyện trong triều, thấy Uất Trì Việt vẫn chưa có ý rời đi, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Tam lang còn có việc khác?
Uất Trì Việt vốn tưởng Trương hoàng hậu sẽ chủ động nhắc tới Thẩm Nghi Thu, nhưng dường như bà đã quên mất việc này. Uất Trì Việt không tiện nói thẳng, đành phải ngồi nói nhăng nói cuội chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Trương hoàng hậu, tất cả đều hỏi thăm cẩn thận.
Trương hoàng hậu đang muốn thay quần áo rồi đi rửa mặt nhưng lại thấy nhi tử chưa muốn rời đi, vì vậy bà cũng chỉ đành kiên nhẫn cố ngồi nói chuyện với hắn. Quanh đi quẩn lại, lượn quanh cả ngày, không biết tại sao lại quay về chuyện truy phong.
Lần này, Trương hoàng hậu rốt cục cũng nhớ tới nữ nhi mồ côi đáng thương của trung thần:
- Đáng thương cho đứa nhỏ Thất nương của Thẩm gia, phụ thân qua đời khi chưa tròn năm tuổi... Nói đến đây, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện...
Bà dừng lại một chút, như chìm vào hồi ức nói:
- Khi đó Thẩm thất nương vừa trở lại kinh thành không lâu, tổ mẫu nàng từng mang nàng vào cung yết kiến. Ta chưa bao giờ thấy qua một cô bé xinh đẹp như vậy, chính xác là mắt ngọc mày ngài nhưng lại gầy vô cùng. Các hài tử khác khó có được cơ hội vào cung nên luôn nhìn chung quanh kiếm sự mới mẻ, nàng lại chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, một lời cũng không nói.
Trương hoàng hậu lắc đầu:
- Thật là khiến người ta đau lòng. À đúng, ngày đó con cũng có ở đó, ta cùng tổ mẫu của nàng nói chuyện, sau đó bảo con dẫn nàng về phía sau bên trong vườn chơi, không biết con còn nhớ hay không?
Uất Trì Việt lộ ra vẻ mờ mịt. Hồi đó thường xuyên có các vị phu nhân mang theo hài tử vào cung yết kiến Hoàng hậu, hắn làm sao biết được ai với ai.
Trương hoàng hậu lại nói tiếp:
- Con còn đem cây đao nhỏ mà mình yêu quý nhất đưa cho Thẩm nương tử đấy.
Sau khi nghe xong lời này, hắn cũng có chút ấn tượng.
Trương hoàng hậu lại nói:
- Con đúng là khiến cho ta cảm thấy kinh hãi, cây đao này là thứ mỗi tối đi ngủ con đều đặt ở dưới gối, Hà biểu muội của Hà gia con cũng không cho động vào, thế mà lại đem tặng cho người khác.
Uất Trì Việt nhớ mang máng về thanh hồ đao kia, đúng là vật mà hắn yêu thích nhưng việc tặng đao hắn lại không có ấn tượng chút nào.
Trương hoàng hậu nói thêm:
- Nhưng Thẩm lão phu nhân rất cẩn trọng, biết được việc này liền bắt Thẩm nương tử trả lại đao cho con.
Uất Trì Việt trong lòng thoáng qua một tia tiếc nuối.
Trương hoàng hậu nhìn hắn như có điều suy nghĩ, không khỏi cười nói:
- Nghe vẻ Tam lang đối với Thẩm gia tiểu nương tử kia có chút để ý thì phải.
Uất Trì Việt nghiêm mặt:
- Mẫu hậu nói đùa rồi, nhi tử cùng Thẩm gia tiểu nương tử vốn không quen biết, chỉ là chuyện của Thẩm sứ quân đề cập tới thôi.
Trương hoàng hậu nghĩ một chút, xác thực là cũng chưa từng nghe nói hai người họ gặp nhau, liền gật đầu nói:
- Thẩm tam lang trên đời chỉ còn một huyết mạch này, cần phải quan tâm thật nhiều để an ủi người tướng sĩ trên trời có linh. Ngoài truy phong, cũng nên trọng thưởng cho nữ tử đó.
Uất Trì Việt chờ mãi không đi, chờ mãi cũng chỉ là chờ một câu nói này của Trương hoàng hậu, nghe xong hắn liền yên tâm.
Thẩm Nghi Thu được ban thưởng, tất muốn vào cung tạ ơn hoàng hậu, đến lúc đó ắt sẽ có cơ hội gặp lại. Chỉ cần gặp lại, mọi chuyện về sau tự nhiên sẽ nước chảy mây trôi.
Uất Trì Việt sau khi đã đạt được mong ước, liền hướng mẫu thân cáo từ ra về.
Vừa ra khỏi tẩm điện của Hoàng hậu, hắn lại không dừng ngựa mà tiếp tục phi tới Tử Thần điện, lệnh cho thái giám triệu tập một đám quan trọng thần thảo luận chính sự.
Sau khi thảo luận về tình hình quân sự của Lũng Hữu, hắn đề cập về việc truy phong cho Thẩm Cảnh Huyền.
Đời trước Thẩm Cảnh Huyền được truy phong là Hầu tước Khai Phủ huyện hầu, nhưng đó là sau khi Uất Trì Việt lên ngôi hoàng đế.
Lúc ấy Thẩm Nghi Thu đã là hoàng hậu, chúng thần chỉ coi là Uất Trì Việt đang cân nhắc nhà ngoại, đương nhiên không dám dị nghị gì.
Nhưng bây giờ Uất Trì Việt vẫn là thái tử, tự dưng lại cân nhắc Thẩm gia, còn muốn truy phong Thẩm tam lang thành huyện hầu, đương nhiên có người không vui.
Ngự sử đại phu Dương Thản nói:
- Thẩm sứ quân giữ vững thành Lương Châu tất nhiên là có công với xã tắc. Nhưng hắn lại dốc hết sức, đánh tới chết khiến binh lính thương vong cũng rất nhiều, đây là có lỗi. Sau đó hắn lại thêm viện binh ở Lương Châu, khiến Lương Châu binh lực trống rỗng. Nếu quân giặc xâm phạm Lương Châu thì chính là chỉ bảo vệ đầu không cần đuôi.
Dương Thản là người cầm hoà đứng ở giữa, trong bóng tối luôn chỉ trích Thái tử hiếu chiến. Nhưng lúc này Hà Tây lại đại thắng giống như một cú đánh đánh thẳng vào mặt ông ta.
Uất Trì Việt sớm biết hắn muốn mượn việc để chỉ trích, chỉ nâng mí mắt lên nói:
- Như vậy thì theo ý kiến của Dương đại phu, thành Lương Châu phải làm như thế nào để bảo vệ?
Dương Thản là một nhà Nho chân chính, ít hiểu chuyện biên giới, chỉ biết là đánh giặc hại dân, hại của cải mà còn tăng thuế.
Ông ta đưa tay vuốt bộ râu rậm rạp nói:
- Nhà hiền triết có nói "Nhân từ là bất khả chiến bại". Đại Yến ta chính là nhận mệnh mà trở về, làm theo lời Phật, tất cả đều thần phục. Người đời cũng đã nói "hợp sức chiến đấu, nâng cao cung tiễn, ta cầu ý đức, lấy đức phục chúng, vậy mới là đại nghĩa".
Uất Trì Việt vuốt cằm một cái, cười nhạt nói:
- Nếu như ngày đó đổi thành Dương đại phu đi, nhất định có thể lấy đức phục người. Ở cổng thành bên trên ngâm một bài thơ, xong quân địch Thổ Phiên tới, nghe thấy sẽ xấu hổ bỏ về nhỉ?
- Chỉ tiếc rằng Thẩm Sứ Quân không có tài hùng biện như Dương đại phu miệng lưỡi sắc bén như dao. Ông ấy chỉ có một bộ trung dũng, chính trực nên chỉ có thể đổ máu nơi biên ải, đến chết cũng vẫn phải chịu tội.
Dương Thản bị hắn nói tới mặt mo đỏ ửng, á khẩu không trả lời được, cũng không dám thốt ra từ nào nữa.
Úy Trì Việt lại quét mắt nhìn các quan đại thần:
- Ta muốn phong Thẩm Sứ Quân làm Hầu tước quận vương sáng lập. Các ngươi có ai có ý kiến gì nữa không?
Cái nhìn này ẩn chứa vẻ uy nghiêm của bậc đế vương.
Với bài học kinh nghiệm của Dương Thản, các quan đại thần sao có thể tự làm xấu mặt mình nữa:
- Thẩm Sứ Quân rất xứng với danh hiệu này.
Chuyện lớn liền quyết định như thế, nhưng chi tiết thì còn cần bàn bạc kĩ hơn.
Mắt thấy mặt trời đã lặn về phía tây, hắn liền cho quần thần giải tán, bản thân thì cưỡi ngựa trở về Đông cung.
Uất Trì Việt nằm ở trên giường vừa lòng thỏa mãn. Mọi chuyện biến chuyển cực kì thuận lợi, bây giờ tất cả đã sẵn sàng. Chỉ cần đợi Thẩm thị gặp hắn vừa gặp đã yêu nữa thôi.
Không biết hôm đó Thẩm thị sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào khi nhìn thấy hắn? Nghĩ tới ngày đó, đôi mắt phượng đẫm nước của Thẩm thị trong rừng đào, nụ cười như hoa đào rực rỡ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Uất Trì Việt khoé miệng không nhịn được tràn ra đầy ý cười, sau đó nhếch khoé miệng, lật người nằm thẳng trên giường.
Hắn là người nghiêm túc, nhất định không bao giờ giống với mấy tên đào hoa lúc nào cũng cùng với nữ tử mắt đi mày lại...
Uất Trì Việt sắp xếp mọi thứ ở trong đầu, lại vô tình cảm thấy hào hứng, mãi cho tới bốn giờ sáng mới chợp mắt. Mặc dù chưa thể yên giấc nhưng tâm trạng lại rất khác so với mấy hôm trước...