Uất Trì Việt một mực từ chối cũng không phải bởi vì sợ bận rộn, tất cả chỉ là vì người đệ đệ này của hắn có cái miệng hay nói linh tinh. Tối hôm qua vừa xảy ra chuyện của Hà Uyển Huệ, nếu hắn không biết giữ mồm giữ miệng mà đi nói mấy lời vô vị khiến cho Thẩm Nghi Thu không vui thì cuối cùng người phải chịu khổ cũng chính là hắn.
Uất Trì Uyên lại càng cảm thấy hứng thú hơn, híp mắt nói:
- Tại sao a huynh lại không cho ta gặp?
Uất Trì Việt nghiêm mặt nói:
- Ngươi gặp tẩu tẩu để làm cái gì? Không hợp cấp bậc lễ nghĩa đâu, đừng làm loạn nữa, mau đi về đi.
Uất Trì Uyên chớp mắt hai cái, lông mi dài tựa như dẻ quạt khẽ vỗ:
- Ta chỉ là muốn tới vấn an tẩu ấy thôi. Ta vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nào cướp tẩu tẩu đi được, huynh còn sợ cái gì.
Uất Trì Việt nhìn bộ dạng mặt trơ trán bóng này của hắn liền cảm thấy ngứa cả răng, chỉ hận không thể túm hắn lên mà đánh cho một trận. Loại chuyện này người khác chỉ sợ tránh mà không được, hắn thì hay rồi, còn không biết xấu hổ mà nói thẳng ra như thế.
Uất Trì Việt cũng lười chẳng muốn để ý tới tên khốn khó chơi này. Hắn nhướng mi, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi muốn tự mình đi hay là để thị vệ tới tiễn ngươi đi đây?
Uất Trì Uyên nói:
- Vậy còn con chó kia thì sao? A huynh không cần nữa à?
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi tự giữ mà chơi đi.
Uất Trì Uyên lại nói:
- Con chó như vậy không dễ tìm đâu, nói không chừng cả thành Trường An cũng chỉ có một con kia thôi đấy.
Uất Trì Việt chẳng nói chẳng rằng. Hắn đã sống được hai đời rồi đấy, còn chưa có người nào uy hiếp được hắn đâu:
- Trường An không có thì đi nơi khác tìm, tóm lại cũng chẳng cần tới ngươi.
Hắn đường đường là trữ quân của một nước, chẳng lẽ tới một con chó cũng tìm không ra?
Thế mà Uất Trì Uyên lại gật đầu nói:
- Đã là thứ a huynh muốn thì có gì mà không được chứ.
Con ngươi hắn đảo quanh một vòng:
- Nhưng mà a huynh dùng trăm phương ngàn kế để tìm một con chó con, cuối cùng là để làm gì?
Uất Trì Việt nói:
- Liên quan gì tới ngươi.
Uất Trì Uyên cười đùa hí hửng nói:
- Để đệ đệ đoán nhé, có phải là huynh muốn đưa cho a tẩu không?
Uất Trì Việt có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ phân phó Giả thất cùng Giả bát tìm một con chó y như hắn yêu cầu, cũng chưa từng nói qua rằng tìm để làm gì. Chỉ có mỗi bản thân hắn biết đó là món quà sinh nhật để dành tặng cho Thẩm Nghi Thu, vậy mà tại sao Ngũ lang lại biết?
Nhưng trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nói:
- Chó săn tất nhiên là để người đi săn dùng. Thái tử phi không đi săn thì nuôi chó săn làm cái gì? Có nuôi cũng chỉ nuôi mấy con động vật nhỏ thôi, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.
Uất Trì Uyên nhìn chằm chằm huynh trưởng hồi lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ:
- Lúc đầu ta nghĩ có gặp a tẩu hay không cũng không quan trọng lắm. Nhưng bây giờ thấy a huynh như vậy, muốn ta không gặp cũng không phải là không thể. Mà có phải a huynh rất ngạc nhiên vì sao ta biết con chó con kia là cho a tẩu không? Thực ra cũng rất dễ đoán thôi.
Hắn ngừng một chút lại nói:
- A huynh không chơi bởi lêu lổng giống như ngu đệ, nhiều năm như vậy rồi nhưng ta cũng chưa từng thấy huynh nuôi chó săn. Bây giờ tự dưng vô duyên vô cớ lại huy động người đi khắp thành tìm chó, màu lông cùng dấu vết trên trán cũng phải y như miêu tả. Ta nghĩ chắc chắn a tẩu cũng từng nuôi con chó tương tự như vậy, nhưng không biết vì lý do gì mà lại chết hoặc mất rồi. Ta đoán có đúng không?
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế lại, lành lạnh liếc hắn một cái:
- Đúng hay không thì cũng chẳng có liên quan gì tới ngươi. Nếu đầu óc ngươi đã nhàn rỗi như vậy, chi bằng ghi nhớ lấy hai bài luận văn, làm hai bài thơ đi. Cũng đỡ cho Phùng học sĩ phải suốt ngày tới tìm cô để cáo trạng.
Uất Trì Uyên trơ mặt ra nói:
- Lúc đầu tuy không liên quan, nhưng bây giờ thì có rồi đấy. A huynh lặng lẽ đi tìm chó, chắc là muốn tạo cho tẩu tẩu một niềm vui bất ngờ. Giả thất cùng Giả bát tìm vội vàng như thế, có lẽ là do thời hạn đã gần kề rồi. Trước mắt thì không có ngày lễ gì đặc biệt, không phải Tết cũng chẳng phải cung yến...
Hắn dừng lại một chút, rồi giống như chợt nhận ra:
- Chắc là sắp tới sinh nhật của a tẩu rồi. Huynh thử nói xem nếu nàng biết trước món quà của mình, liệu nàng có còn cao hứng nữa không?
Uất Trì Việt tức giận trong lòng, trầm mặt quát:
- Uất Trì Uyên.
Uất Trì Uyên lười biếng cười một tiếng:
- A huynh một ngày trăm công ngàn việc, không thể nào cả ngày nghĩ cách để trông chừng tẩu tẩu được. Mà ta luôn có cách để khiến nàng phải biết.
Uất Trì Việt không khỏi đau đầu, hắn hiểu rõ người đệ đệ này của mình. Uất Trì Uyên vô cùng thông minh, cái gì cũng biết nên mọi việc hắn làm cũng chỉ xuất ra ba phần sức lực. Còn nếu như hắn thực sự đã muốn làm chuyện lớn, cho dù không ngủ không nghỉ để học thành tài cũng là điều có thể.
Nhất là mấy cái chuyện hại người không hại mình như thế này, hắn luôn luôn nguyện ý khổ tâm nghiên cứu.
Bản thân không thể suốt ngày theo dõi sát sao được, mà một khi hắn đã muốn làm thì cho dù mình có cố cũng không ngăn cản nổi.
Thái tử bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm:
- Tại sao cứ khăng khăng muốn gặp tẩu tẩu ngươi?
Uất Trì Uyên nói:
- A huynh hiểu ta mà. Mỗi lần ta nghe nói ở đâu có kì nhân dị sĩ, nhất định phải tận mắt chứng kiến một lần chứ.
Thái tử quát khẽ:
- Ngươi đừng có mà nói năng bậy bạ, đó là a tẩu ngươi chứ kì nhân dị sĩ gì ở đây?
Uất Trì Uyên mở to hai mắt:
- Ơ, a tẩu chữa khỏi được bệnh đau đầu nhiều năm củ mẫu phi, lại chữa khỏi bệnh mắt đã mắc lâu năm của a huynh. Cái này còn chưa tính là kì nhân dị sĩ sao? Quả thực còn cao tay hơn mấy ông pháp sư trong chùa nữa, còn không phải là thần tiên sao?
Uất Trì Việt nghẹn lời, suýt chút thì giận quá hóa cười:
- Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi sao?
Uất Trì Uyên vô tội chớp mắt:
- A huynh thương Ngũ lang nhất mà, sao có thể nỡ đánh ta chứ. Huynh trưởng tốt bụng à, mau cho ta đi chiêm ngưỡng vị tẩu tẩu thần tiên đi...
Gân xanh trên thái dương Uất Trì Việt giật giật, nhưng nghe thấy đệ đệ mình tâng bốc Thẩm Nghi Thu, không hiểu sao trong lòng lại có chút đắc ý. Hắn vỗ trán nói:
- Thái tử phi chưa chắc đã muốn gặp ngươi, để cô sai người đi hỏi thử đã.
Hắn dừng một chút lại căn dặn:
- Ngươi đừng có nói năng l0 mãng trước mặt Thái tử phi, nếu không cô đánh gãy chân của ngươi đấy.
Uất Trì Uyên đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Uất Trì Việt âm thầm thở phào một hơi, sau đó liền phân phó thái giám tới mời Thái tử phi đến tiền viện dùng bữa. Ông trời có lòng ban cho hắn có một người đệ đệ "bảo bối" thế này, nhất định là muốn giúp hắn tu luyện thêm sự kiên nhẫn chịu đựng đây mà.
Thẩm Nghi Thu đang muốn sai người đi tới đằng trước hỏi một chút xem lát nữa thái tử sẽ dùng bữa ở đâu, thì thái giám truyền tin đã tới báo.
Thẩm Nghi Thu hơi kinh ngạc. Đời trước thỉnh thoảng Uất Trì Uyên cũng tới Đông cung, nhưng Uất Trì Việt chưa bao giờ gọi nàng tới gặp đệ đệ của hắn.
Bằng sự hiểu biết của nàng với Thái tử, đây rõ ràng không phải là chủ ý của hắn.
Vậy tức là Uất Trì Uyên muốn gặp nàng? Gặp nàng để làm gì?
Thẩm Nghi Thu chẳng thể hiểu nổi, nhưng vẫn lập tức gọi cung nhân tới thay đổi y phục gặp khách cho nàng, sửa sang lại búi tóc, rồi đi về hướng Trường Thọ viện. Tuy nói Uất Trì Việt sai thái giám tới hỏi ý kiến của nàng, nhưng Thái tử đã mở miệng rồi, chẳng lẽ nàng còn có thể từ chối không đi sao?
Vừa tới Trường Thọ viện, ngay lập tức nàng đã trông thấy Uất Trì Uyên.
Lúc này Ngũ hoàng tử vẫn còn là một thiếu niên choai choai, dáng vóc vẫn còn thấp hơn huynh trưởng một cái đầu. Mặt mày của hai huynh đệ nhà này cũng không giống nhau hoàn toàn, thần sắc thì lại càng trái ngược nhau.
Vì Uất Trì Việt vẫn còn đang mang bệnh nên hắn nằm nửa người ở trên giường, thế nhưng bộ dạng vẫn giống như là đang ngồi nghiêm chỉnh, đứng đắn. Mà Uất Trì Uyên tuy đang ngồi rất đoan chính, hai đầu lông mày cũng không có chút ý tứ đùa cợt nào, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy hắn rất bại hoại, phảng phất như kiểu chỉ một khắc sau là hắn sẽ lệch người nằm hẳn xuống giường.
Những nam tử của gia tộc Uất Trì có di truyền về tướng mạo đẹp mắt. Ngũ quan của Uất Trì Uyên đều rất dễ coi, nhưng nếu như đã nhìn vào con mắt hồ ly kia của hắn rồi thì sẽ rất khó để chú ý tới những chỗ khác.
Trong lúc Thẩm Nghi Thu đang suy nghĩ, Uất Trì Uyên cũng đang âm thầm đánh giá nàng. Trước đó hắn từng nghe bọn Ngũ tỷ tâng bốc Thái tử phi lên tận trời xanh, hắn còn tưởng rằng bọn họ đã bị nàng mua chuộc rồi. Ai dè hôm nay gặp được tận mắt mới biết, bệnh họ khen ngợi cũng chẳng có một câu nào là giả dối.
Hắn dò xét một chút qua ánh mắt rồi quy củ đứng dậy hành lễ:
- Ngũ lang bái kiến tẩu tẩu.
Thẩm Nghi Thu nghiêng người né sang một bên, đáp lễ:
- Thần thiếp gặp qua Ngũ lang điện hạ.
Uất Trì Uyên cười nói:
- A tẩu cứ gọi ta giống như a huynh ấy, cứ kêu Ngũ lang là được.
Uất Trì Việt cũng nói:
- Nàng không cần đa lễ với hắn.
Thấy đệ đệ cũng không có lời nói hay hành động gì bất thường, hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ba người nói chuyện một hồi rồi ngồi vào bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, cung nhân dã dọn bàn, lần lượt bưng rượu và đồ ăn lên.
Uất Trì Uyên nâng ly lên chúc:
- Ngũ lang chúc a huynh a tẩu tân hôn vui vẻ. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn.
Thẩm Nghi Thu bưng chén rượu lên, vừa nhấp một ngụm thì chén rượu trong tay đã bị Uất Trì Việt đoạt mất. Hắn nói với Uất Trì Uyên:
- Thân thể của tẩu tẩu ngươi không được khỏe, không thể uống rượu được. Chén này ta uống thay nàng ấy.
Dứt lời đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Uất Trì Uyên vô cùng hứng thú mà nhìn Thái tử. Người a huynh này của hắn luôn có một tật xấu, đó là mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng. Nếu là ngày trước, người khác mà chạm qua rượu hoặc đồ ăn rồi thì cho dù có chết hắn cũng không bao giờ chịu đụng vào nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không nhận ra, còn chẳng có nửa phần do dự mà đã bưng chén lên uống cạn rồi.
Uất Trì Uyên không khỏi lại liếc mắt nhìn Thẩm Nghi Thu. Hắn lớn lên trong cung từ nhỏ, mỹ nhân vây quanh nhiều không kể xiết. Vậy nên cho dù có đẹp hắn cũng chưa từng quá để ý, nhưng vị tẩu tẩu này lại thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Khóe miệng của hắn cong lên, đang muốn lệnh cho cung nhân tới rót thêm rượu, thì chén lại bị Thái tử lấy đi:
- Ngươi cũng không được uống. Hôm nay vừa vặn ta cũng không có việc gì, dùng xong bữa trưa này sẽ giúp ngươi kiểm tra tiến độ học tập.
Uất Trì Uyên bất mãn "hừ" một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói:
- A huynh cũng thật là, không có sáo trúc ca múa nhạc thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả rượu cũng không cho uống. Người biết thì nghĩ đây là Đông cung, còn người không biết còn tưởng nơi này là nhà chùa ăn chay niệm Phật nằm tít sâu trong rừng núi đấy.
Hắn bỗng nhiên quay sang cười với Thẩm Nghi Thu một tiếng, nụ cười rạng rỡ đúng như xuân tháng ba, tươi đẹp tới mức có chút chói mắt:
- A tẩu à, tẩu phải sớm chiều chung đụng với người nhàn chán vô vị như a huynh, thật đúng là làm khó cho tẩu rồi.
- Lần sau mời tẩu tẩu tới vương phủ của đệ làm khách. Nơi đó của ta có rượu tương của Ba Tư tiến cống với rượu nho của Hà Đông, rất thích hợp cho nữ tử uống. A tẩu thích nghe đàn nguyệt hay đàn tì bà? Mấy cái đó đệ điều biết chơi, đến lúc đó sẽ đàn cho tẩu nghe.
Hắn nói vô cùng hồn nhiên vô tư, đến mức mà nếu trong lòng ngươi cảm thấy có gì đó sai trái, vậy nhất định là trong lòng ngươi có suy nghĩ bẩn thỉu.
Uất Trì Việt giận sôi máu:
- Uất Trì Uyên!
Thẩm Nghi Thu sớm biết Ngũ hoàng tử là một tên lắm chuyện rồi nên cũng chẳng buồn để ý tới hắn. Cơ mà nghe thấy hắn chế nhạo Thái tử, cũng bất giác cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt vẫn mang vẻ mặt chững chạc đàng hoàng như cũ:
- Có thể hầu hạ Thái tử điện hạ là phúc phận của thần thiếp, nên cũng không cảm thấy khó khăn gì. Đa tạ lời mời chân thành của Ngũ hoàng tử, thần thiếp sợ hãi không thôi.
Uất Trì Uyên bật cười, híp mắt nói:
- A tẩu đúng là thú vị thật đấy.
Thẩm Nghi Thu khom lưng, trên mặt không có chút gợn sóng:
- Ngũ hoàng tử quá khen.
Uất Trì Uyên nói tiếp:
- Hầu hết nữ tử trong thiên hạ đều cố gắng vắt óc suy nghĩ làm sao để trông mình vừa thông minh vừa đáng yêu. Chỉ có a tẩu là lại làm ngược lại, rõ ràng là rất đáng yêu, nhưng lại luôn giả thành bộ dạng vô cùng nhàm chán. Đây không phải là rất thú vị sao?
Thẩm Nghi Thu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, gia tộc nhà Uất Trì mỗi thế hệ đều tạo ra chút khác biệt. Uất Trì Uyên chính là loại khua môi múa mép bậc nhất trong thế hệ này.
Uất Trì Việt nghe xong lời này, trong lòng khẽ động. Nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn trách mắng:
- Không được vô lễ với Thái tử phi!
Uất Trì Uyên không chút sợ hãi mà cười với Thẩm Nghi Thu một tiếng:
- Ngũ lang còn nhỏ nên không hiểu chuyện, mong a tẩu không chấp nhặt với ta. A huynh thường dạy bảo ta rằng không được đặt điều, nói xấu sau lưng người khác. Nhưng mà hôm nay gặp được a tẩu, ta lại có đầy một bụng lời muốn nói, không thể nào nhịn được. Càng nghĩ, càng muốn nói ra hết trước mặt a tẩu đi cho rồi...
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Thái tử đằng đằng sát khí túm cổ áo ném ra bên ngoài.
Uất Trì Uyên có bị đánh gãy chân hay không thì không ai biết, nhưng mà hắn cũng là người biết giữ lời hứa. Cuối ngày, hắn sai người đem con chó săn nhỏ kia tới.
Con chó săn nhỏ này mới tầm khoảng ba bốn tháng, toàn thân đen nhánh, da lông bóng loáng như một tấm lụa đen. Chỉ có trên trán là có một chùm lông trắng, lại có hình dạng mặt trăng non. Quả nhiên giống y đúc với lời Tố Nga miêu tả.
Uất Trì Việt lặng lẽ phái người gọi Tố Nga tới gặp riêng. Tố Nga nhìn con chó nhỏ bị buộc dưới gốc cây, hai mắt sáng rực, thốt lên:
- Con chó này với con Nguyệt tương quân* đúng là giống nhau như đúc!
* Đồng nghĩa với tên Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt mặt mày tối sầm.
Tố Nga định thần lại, nhận ra bản thân đã vô tình phạm phải điều đại kỵ, mặc bị dọa đến trắng bệch, vội vàng quỳ xuống tạ lỗi:
- Nô tỳ đáng chết, xin điện hạ trách phạt... Ý nô tỳ muốn nói là đó là biệt danh mà lúc trước tiểu nương tử đặt cho con chó kia, chứ không phải là trong lòng có ý xúc phạm điện hạ đâu...
Uất Trì Việt nhíu mày phất phất tay:
- Trở về Thừa Ân điện đi, nhớ đừng nói cho nương tử biết chuyện này.
Tố Nga vội vàng bái lễ tạ ơn, âm thầm thở phào một cái. Thời điểm nương tử đặt tên cho chó con đâu có biết tên gọi của Thái tử là gì đâu, với lại người cũng có biết sau này sẽ gả cho Thái tử đâu chứ.
Đợi Tố Nga đi rồi, Uất Trì Việt cúi người xuống, cùng con vật nhỏ đen sì kia trừng mắt nhìn nhau. Sau khi lườm nó một hồi, hắn duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào hình mặt trăng trên trán nó:
- Từ nay về sau, tên của ngươi sẽ là Nhật tương quân, nhớ kỹ đấy.
Chó săn nhỏ hình như không hài lòng lắm với cái biệt danh được đặt qua loa cho xong này, nó mở to đôi mắt to tròn, trừng mắt ngước cổ gầm về phía hắn:
- Gâu!