• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thuần lên rửa mặt xong cô đem búp bê Tây Dương nhét vào cặp sách, đeo cặp lên đi đến trước bàn cơm, mỗi ngày sẽ có tiền cơm trên đó.

Lại phát hiện hôm nay không có tiền cơm.

Cô và Hạ Nguyệt giống nhau, mỗi ngày đều không về ăn cơm, một ngày ba bữa cơm ở trường

Nếu không có tiền cơm thì phải chịu đói cả ngày

Hạ Thuần ở phòng khách dứng trong chốc lát, lầm bầm lầu bầu nói: "Đậu Đậu, mới 6 giờ, anh hẳn là chưa tỉnh đi"

Phó Văn Thanh: "..."

Anh trắng đêm mất ngủ bị triệu hồi một cách đột ngột

Hạ Đức từ phòng ngủ chính đi tới chuẩn bị đưa Hạ Nguyệt đi học thấy Hạ Thuần cạnh bàn cơm liền trực tiếp bỏ qua, lập tức đi đến gõ phòng Hạ Nguyệt thúc giục cô ta đi học

Hạ Thuần đi đến chỗ Hạ Đức nói: "Chú, hôm nay chú chưa đưa tiền cơm cho con"

Hạ Đức đối mặt với cửa phòng Hạ Nguyệt lạnh giọng nói: "Tối hôm qua không phải là con rất oai sao? Nếu con không coi chúng ta là người một nhà vì cái gì muốn chú đưa con tiền? Có tư cách gì lấy tiền của chúng tôi?"

Hạ Thuần buột miệng thốt ra: "Con chính là lấy tiền của ba mẹ con! Ba mẹ con mất rồi, trong nhà để lại 10 vạn tệ tiền mặt, con ở nơi này 3 năm, lấy cũng là lấy tiền của ba mẹ con! Con cũng không lấy tiền của chú!"

Nhắc tới 10 vạn tệ đã bị tiêu hết, Hạ Đức chột dạ mà tức giận, ông ta hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Thuần: "Con không biết củi gạo mắm muối quý như nào sao, 10 vạn tệ đã sớm bị con tiêu hết rồi! Con hiện tại đều là lấy tiền của ta! Con ăn uống cũng đều là tiền của chú! Con lấy tiền của chú như vậy còn dám đối với chú như thế, Hạ Thuần lương tâm của con cho chó ăn sao? Ba mẹ con nếu biết con biến thành loại người này thì chết cũng không nhắm mắt!"

Hạ Thuần theo bản năng lùi một bước

Cô không xác định được 10 vạn tệ mà ba mẹ để lại có phải bj cô thực sự tiêu hết hay không

Nếu cô thực sự lấy tiền của Hạ Đức, vậy ông ta nói đúng, biến thành loại người này cô phải thực sự xin lỗ ba mẹ đã từng dạy dỗ cô

Phó Văn Thanh nghe không nổi nữa, anh chắc chắn mà nói cho Hạ Thuần: "Nế 3 năm này cô sinh hoạt chi tiêu bình thường thì 3 năm qua cô sẽ không như bây giờ, cô chỉ là học sinh cao trung đến 5 vạn còn chưa được dùng đến, ông ta lừa cô dùng lời nói dối để áp bách cô. Đừng tin ông ta"

Hạ Thuần vừa mừng vừa sợ, anh ấy xuất hiện rồi!

Anh ấy sớm đã có mặt ở đây!

Phó Văn Thanh tiếp tục nói: "Đi học quan trọng hơn đừng cùng hắn dây dưa"

Hạ Thuần nhẹ gật đầu, giương mắt nhìn hạ Đức, bình tĩnh nói: "Trong tay tôi không có đồng nào của ba mẹ để lại, 3 năm này mỗi việc tôi đều nhớ kĩ. Nếu các người yêu cầu chúng ta có thể đối chất với nhau. Tiền cơm của tôi, chú có thể không cho. Nhưng tôi sẽ bị tụt huyết áp, tôi sẽ té xiu ở trường, sẽ bị giáo vên đưa đi bệnh viện, lúc đó đương nhiên tôi phải ăn ngay nói thật. Tôi sẽ nói cho toàn bộ giáo viên và bạn bè rằng ở nhà người giám hộ cô chú đến tiền ăn cơm cũng không thể cho cháu gái mình. Nếu có phóng viên tới phỏng vấn, tôi cũng sẽ kể toàn bộ không một lời nói d0ối"

Hạ Đức kinh ngạc lại sợ hãi nhìn Hạ Thuần, như hoàn toàn không giống nhau. Hắn ngập ngừng không nói dược lờ nào

Hắn ở cục công tác điện lực lăn lộn nhiều năm mới có biên chế nhẹ nhàng, nếu loại sự tình này thật sự bị nháo lớn..

Hạ Đức đn mặt, từ trong túi lấy ra 80 tê chuẩn bị cho Hạ Nguyệt, rút ra 20 tệ đưa cho Hạ Thuần

Phó văn thnh nghe được tiếng Hạ Đức đém tiền, noi với Hạ Thuần: "Đem tiền trong tay ông ta toàn bộ lấy về"

Hạ Thuần: "..."

A?

Giựt tiền?

Không, không tốt lắm đâu

Phó Văn Thanh dùng ngữ khí mệnh lệnh nói: "Mau đoạt, không đoạt về từ lần sau tô không tới dây nữa"

Hạ Thuần thật sự sợ Phó Văn Thanh về sau không tới liền nhanh c hóng đoạt lấy 80 tệ tong tay Hạ Đức

Hạ Đức trong tay không còn tiền, mặt đầy dấu chấm hỏi

Còn.. còn dám giựt tiền? Hạ Thuần nhân cơ hội đánh bạo yêu cầu: "Chuẩn bị cho tô điều hòa, không cần tiền của các người, lấy tiền của ba mẹ tối mà các người đang giữ. Nếu không ngày mai tôi sẽ bị cảm lạnh, tôi sẽ làm cho mọi người biết vì sao tôi bị bệnh. Còn có, về sau tiền cơm của tối đều phải cho. Nếu không cho, tối không cần nữa, tôi không có tiền sẽ không ăn cơm, không ăn cơm lền bị tụt huyết áp té xỉu"

Phó Văn Thanh tựa hồ cười ra tiếng

Tiểu bằng hữu quả thật học rất nhanh

Hạ Đức hoàn toàn choáng váng. Hạ Thuần mỗi một chữ đều tính chuẩn mà đạp lên hắn khiến hắn bắt đầu sợ hãi

Hạ Thuần lấy được tiền cơm, ghi nhớ việc Phó Văn Thanh dặn dò lấy việc học làm trọng

Cô đi giày ra cửa đi học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK