Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Toàn bộ Kì Lân Quân đều biết gần đây tâm tình của Thẩm đại nhân rất tốt, vì thái độ ngài ấy dạy bảo thuộc hạ hòa hoãn hơn không ít, có vẻ không giống trước kia lắm, vừa mở miệng đã có thể làm người ta nghẹn chết, thậm chí có một lần, một tiểu nha hoàn nào đó vào lúc dâng trà cho ngài ấy, còn nhìn thấy người này đang ngồi thất thần ngây người ở bên bàn.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ ở mép bàn, khóe miệng còn treo một nụ cười như có như không, Thẩm Đô Đốc sát phạt quyết đoán trong lời đồn, toàn thân đều tỏa ra một loại ánh sáng ôn hòa khác thường, tiểu nha hoàn nhìn đến lòng chấn động mạnh mẽ.
Đương nhiên, những lúc như thế cực ít, ít đến mức tiểu nha hoàn không còn nhìn thấy lần thứ hai nữa, phần lớn thời gian, Đô Đốc đại nhân đều trầm tĩnh, vừa vuốt ve nhẫn ban chỉ, vừa kiệm chữ như vàng căn dặn thuộc hạ tính kế người khác thế nào.
Chỉ là đứng ở nơi nào thì hắn cũng không giận mà uy, bỗng nhiên khiến cho lòng người xuất ra vài phần kính nể.
Duy nhất chỉ có một người có thể phá tan loại uy nghiêm đó.
Đêm khuya trùng trùng, ánh đèn như hạt đậu, lúc công chúa vừa mới từ thọ yến của Thái Hậu trở về thư phòng của Đô Đốc đại nhân, liền nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm địa đồ trầm tư.
"Đang bận à?" Công chúa vén rèm lên hỏi.
Thẩm Hạc Tri ngẩng đầu lên, ánh mắt như chim ưng vừa chạm đến mỹ nhân đang thong thả bước đến, liền tự nhiên biến thành một luồng gió mát khiến người ta ấm áp, hắn thu lại thế bút, tùy ý đặt chiếc bút lông sói ở bên cạnh bàn, kéo nàng vào trong lòng một cách rất tự nhiên: "Sắp kết thúc rồi."
Vòng ôm quen thuộc của công chúa ôm chặt lấy eo hắn, thân mật cọ cọ.
Từ sau khi xác nhận tâm ý, ngược lại hai người ít ham muốn hơn trước kia rất nhiều, không có việc gì sẽ ôm ấp nói chuyện, có điều phần lớn thời gian đều là An Hoa nói, còn Thẩm Hạc Tri lắng nghe.
Thật ra chuyện này cũng bình thường, sự kết hợp của người với người chẳng qua chỉ là sự va chạm của linh hồn và thể xác, nàng và Thẩm Hạc Tri chẳng qua chỉ là bắt đầu từ giai đoạn sau, vượt ngược sóng mà thôi.
Công chúa nói thao thao bất tuyệt về những điều mắt thấy tai nghe hôm nay:
Sứ giả của Triều Tống mang đến vài vũ cơ tuyệt sắc, nàng liền theo đến xem náo nhiệt, người thì không xấu, nhưng múa thì quá khó coi, một chút kĩ thuật cũng không có, còn không đặc sắc bằng tiểu quan của Tương Lí Lâu.
Vì thế giữa chừng nàng đã chạy mất rồi, lúc đi còn gặp phải tên sứ giả ngốc nghếch của Triều Tống đang líu ríu bên hồ Ngọc Dịch, nàng vừa định nhắc nhở đối phương ở bên hồ có rêu xanh, đứng xa ra một chút mới được, thì dưới chân của người kia đã trượt một cái, trực tiếp biến thành một con gà nhúng nước.
Được rồi, chuyện này nàng cũng có trách nhiệm nhất định, cho nên sau đó nàng sai người vớt hắn lên, ngay cả phí vớt cũng không thu.
Công chúa nói xong, ánh mắt của Thẩm Hạc Tri đột nhiên lại trở nên sâu xa, bàn tay đặt bên eo nàng cũng xiết chặt lại.
"Đi xem vũ cơ à?" Hắn còn nghe nói, trong đoàn vũ cơ kia còn có không ít nam nhân: "Những vũ cơ đó xinh đẹp như vậy, làm khó công chúa còn nhớ đến thần."
Bắt được trọng điểm rồi.
Công chúa vội vàng giả vờ đau đầu giải thích: "Àizz, đều tại chàng quá đẹp, trực tiếp nâng cao tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta rồi, bây giờ bổn cung có nhìn những tuyệt sắc vũ cơ kia lần nữa, thì thật sự nhìn thế nào cũng không vào mắt."
Trái tim nhộn nhạo lên, thì ra được những lời ngon tiếng ngọt của nàng bao vây là cảm giác tốt đẹp như thế, chẳng trách Bùi Tịch lại muốn theo đuổi lại nàng ấy như vậy.
Thẩm Hạc Tri giãn lông mày nhíu chặt ra, chạm mũi với nàng: "Ngoan như vậy sao?"
An Hoa gật gật đầu, nũng nịu nói: "Đúng, vậy chàng muốn thưởng cho ta cái gì nào?"
"Công chúa muốn thưởng cái gì?"
Công chúa suy nghĩ một lát, cười khẽ nói: "Ừm, vậy thì một nụ hôn đi, những thứ khác bổn cung có hết rồi."
Thẩm Hạc Tri mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể bóp ra nước: "Một nụ hôn mà đủ sao?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn như trước, lại mang men say thẩm thấu mê người.
An Hoa không nhịn được di chuyển bàn tay, không kiêng nể mà sờ soạng lồng ngực hắn.
A, không hổ là thân hình tập võ quanh năm, sờ vào thật sự là không một chỗ nào không thích tay.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tươi sáng của công chúa tràn đầy chân thành: "Đôi môi kiều diễm của Thẩm đại nhân, bổn cung nhớ nhung một ngày rồi."
Lời nói trêu đùa tùy tiện rơi vào tai Thẩm Hạc Tri, mang sự dụ hoặc nói không nên lời.
Có lẽ là hơn hai tháng chưa chạm vào tiểu yêu tinh xinh đẹp này rồi, trong lòng Thẩm Hạc Tri sản sinh ra một loại cảm giác như tiểu biệt thắng tân hôn, hay nói cách khác là...
Hắn chưa từng có khoảnh khắc nào lòng ngứa ngáy khó nhịn như bây giờ.
Ham muốn trong đôi mắt từng chút từng chút một dâng lên, ánh nến đột nhiên tắt ngúm, giây tiếp theo, thân thể của An Hoa bỗng nhẹ nhàng nhấc lên cao, lúc hồi phục lại tinh thần thì người đã bị ôm lên chiếc bàn rộng rãi.
Đôi môi dịu dàng dán lên, mới đầu là nhẹ nhàng, mềm mỏng, giống như đang nhấm nháp một ly rượu ngon thơm nồng, nhưng dần dần, hương rượu lại làm người hăng hái lên.
Y phục cung đình rườm rà không biết tuột xuống từ lúc nào, đóa hoa đỏ rực ở chính giữa lặng lẽ nở rộ, linh hồn cũng dần dần có xu hướng nóng rực lên, trong đầu An Hoa nhảy ra hai con người nho nhỏ.
Người nhỏ Giáp ở bên tai nàng mê hoặc: nhìn đi, ngươi ăn quen bén mùi với hắn rồi. Sớm biết như thế, giả vờ cứng rắn làm gì chứ, gả thẳng cho hắn, sau này ngày ngày danh chính ngôn thuận sờ không thích sao?
Người nhỏ Ất phản bác: Vì một thân cây, mà ngươi muốn buông bỏ cả một rừng cây mênh mông sao? Nghĩ tới cô mẫu của ngươi xem, nếm mùi vị của vạn khóm hoa không sảng khoái sao?
Hai người nhỏ tranh luận, thậm chí còn động thủ với nhau, An Hoa chìm chìm nổi nổi theo làn sóng, một lúc nghiêng về người nhỏ Giáp, lúc sau lại nghiêng về phía người nhỏ Ất.
"Đang nghĩ gì đấy?"
Dòng suy nghĩ lập tức bị kéo về, An Hoa không khỏi vì sự phân tâm của bản thân mà sợ hãi, vì thế vội nhận sai: "Đang nghĩ... Mông của Thẩm đại nhân cong như vậy, bổn cung sờ không đủ."
Nói xong, ngón tay ngọc ngà trắng nõn thon dài tìm tòi hướng xuống dưới, nhje nhàng lướt qua sau eo hắn.
"Vậy sao?" Thẩm Hạc Tri bị động tác nhỏ của nàng kích thích: "Trùng hợp rồi, thần cũng vậy."
Rất nhanh, công chúa liền giống như dây đàn, mặc hắn "Nhẹ ôm chậm nắn vuốt qua vuốt lại", ngoại trừ hơi run rẩy cùng rên rỉ vụn vặt, cũng không có sức làm việc gì khác.
...............
Dây dưa giằng co rất lâu, An Hoa co vào trong lòng hắn thở gấp, giống con cá trạch nhẵn bóng, lại giống một con mèo nhỏ thỏa mãn.
Thẩm Hạc Tri gọi người lấy nước tới, giúp nàng lau rửa sạch sẽ, sau đó ôm người lên giường ngủ.
Hắn cúi người xuống, để lại một cái hôn trên vầng trán nhẵn bóng của công chúa: "Ngủ đi, ngày mai đi tiếp."
An Hoa kéo ống tay áo hắn, quấn lên người hắn giống hệt như lần trước say rượu, lồng ngực mềm mại thoáng chốc đã dán lên cánh tay tráng kiện của nam nhân: "Không ngủ cùng một lát sao?"
Thẩm Hạc Tri lắc lắc đầu: "Còn có chút chuyện chưa xong."
An Hoa giả vờ tủi thân: "Trước kia lúc theo đuổi người ta thì hận không thể ở cùng, trời chưa sáng thì chưa đi, bây giờ theo đuổi được rồi, lại có công việc muốn làm hả?"
An Hoa không phải người không biết nặng nhẹ, chỉ là người này từ sau khi từ phía Nam trở về liền luôn chuyên tâm nghiên cứu thứ gì đó, nghe thị vệ Tần Chiêu của chàng ấy nói, chàng ấy mấy ngày nay đều không chợp mắt chút nào, cứ tiếp tục như vậy, thì dù người sắt cũng không trụ nổi, chỉ có thể nửa làm nũng nửa uy hiếp để chàng ấy nghỉ ngơi một lúc.
Thấy nàng không có ý buông tha, Thẩm Hạc Tri bất đắc dĩ, chỉ đành nằm xuống cùng nàng, công chúa tìm một vị trí thoải mái nằm, hai người bắt đầu nói chuyện câu đáp câu không.
"Chàng đang lo lắng chuyện gì? Có liên quan tới Triều Tống sao?" Lúc nàng vừa mới bước vào nhìn thấy tấm địa đồ kia, vẽ chính là Triều Tống tiếp giáp với Khương Quốc.
Thẩm Hạc Tri khựng lại một chút, vẫn là nói khái quát tình hình với An Hoa: "Hoàng Đế của Triều Tống tuổi tác đã cao, rất nhanh sẽ đem nghiệp lớn giao vào tay thế hệ sau. Trong dàn con trai của ông ta, Mộc Thân Vương Tống Lệ có khả năng kế vị lớn nhất, nhưng người này trước nay thuộc phái chủ chiến, sớm muộn cũng có ngày có suy nghĩ mở rộng lãnh thổ, nếu Triều Tống phản động, chúng ta nhất định phải chuẩn bị trước."
Lòng An Hoa cũng nặng xuống, Triều Tống khí hậu dễ chịu, sản vật phong phú, bất luận là quân sự hay thực lực kinh tế đều mạnh hơn Khương Quốc, đích thực là không thể không phòng bị.
Thấy nàng nhíu mày, Thẩm Hạc Tri nhẹ nhàng mỉm cười, đắp tấm chăn mỏng lên bắp đùi lộ ra của nàng: "Nàng lo lắng gì chứ, trời có sụp xuống cũng có người gánh vác."
Đương nhiên công chúa biết, người mà chàng ấy nói chính là chàng ấy.
"Phải phải phải, có Thẩm đại nhân ở đây, triều ta nhất định sẽ không hề gì."
Hai người nói cười một lúc, đột nhiên công chúa phát hiện trên đỉnh đầu không có tiếng gì nữa, vừa ngẩng đầu lên, thì ra là Thẩm Hạc Tri đã ngủ rồi.
Nàng vẫn là lần đầu quan sát kĩ Thẩm Hạc Tri, vẻ mặt nhu hòa không chút phòng bị góc cạnh sắc nét, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, Thẩm Hạc Tri của lúc này, ngoan ngoãn đáng yêu giống như đứa trẻ vậy, khiến cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve nhan sắc tuấn tú của chàng ấy.
Nhưng mà công chúa vẫn nhịn lại được, chỉ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng bên sườn mặt chàng, rồi bắt đầu nằm nghiêm chỉnh.
Nàng sợ mình cử động lung tung, làm đánh thức người không dễ dàng gì mới vào giấc kia.
Nhưng Thẩm Hạc Tri lại không cảm kích chút nào.
Chắc có thể là bị tư thế ngủ hào phóng của công chúa đại nhân "Ức hiếp" quen rồi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như có gì đó không được tự nhiên lắm, hắn nhíu mày lại, theo bản năng vươn tay ra, mò lấy bắp đùi nàng đặt lên bụng mình.
Ừm, như vậy mới đúng.
An Hoa nhìn động tác như nước chảy mây trôi của hắn, chỉ cảm thấy cạn lời, rồi lại không cản nổi đáy lòng nóng lên.
Trong lúc ngẩn người, ánh trăng sáng đã đi qua lầu son, biển xanh đã ngưng thành một thể, một chớp mắt như vậy, An Hoa cảm thấy, người nhỏ Ất trong đầu mình hình như đã bị ai đó đánh chết mất rồi.
Bỏ đi, nếu đã đồng ý đền cho chàng ấy quà sinh thần, thì không thể chỉ nói suông được. Không phải muốn cưới nàng sao, nàng đường đường là một công chúa, lại bị một tờ hôn ước dọa chạy sao?
Nàng đánh cược một phen, cược nàng và Thẩm Hạc Tri sẽ có thể có kết quả tốt, nếu đủ may mắn, có thể cùng người này sống đến bạc đầu giai lão, vậy cũng không uổng dạo một chuyến ở nhân gian rồi.
Trong màn đêm tĩnh lặng, nàng nắm lấy bàn tay của người kia, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay nàng.
"Thẩm Hạc Tri, ta bằng lòng gả cho chàng rồi."
Danh Sách Chương: