Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Lúc lần đầu gặp Bùi Tịch, thanh danh của An Hoa vẫn chưa bê bối như bây giờ, không giống như hiện tại, những trai lơ tô son trát phấn nàng nuôi cả một đàn.
Khi đó nàng còn nhỏ, có gặp Bùi Tịch ôn nhuận như ngọc ở hội thơ một lần, liền đặt ở trong lòng không thể quên được.
Lần đầu tiên chặn Bùi Tịch ở trong ngõ nhỏ, An Hoa vẫn biết đỏ mặt, ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không nói xong một câu.
Bùi tiểu công tử nén giận đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa, nhưng vẫn hòa nhã nói xin lỗi: "Xin lỗi công chúa điện hạ, ta còn không quay về thì gia mẫu sẽ lo lắng."
Công chúa nghĩ một chút, nghe nói gia giáo nhà Bùi đại học sĩ rất nghiêm, quá trưa không được ăn nữa, nếu mình còn ngăn Bùi Tịch, phỏng chừng chốc nữa hắn về nhà sẽ không có cơm ăn đâu.
Nàng không nhẫn tâm để Bùi Tịch đói, ngốc ngốc "Ừ" một tiếng, liền thả người đi.
Nhưng loại chuyện này xảy ra một lần, lần thứ hai sẽ thành quen.
Chuyện chặn nửa đường làm nhiều rồi, da mặt cũng dày lên. Cho nên vào lần thứ mười tám nàng chặn Bùi Tịch ở ngõ nhỏ, liền nhét cho hắn một túi kẹo, cả Thịnh Kinh đều biết An Hoa công chúa có người trong lòng, còn biết người kia chính là tiểu công tử của nhà Bùi đại nhân. Duy chỉ có Bùi Tịch là giả vờ không biết.
Ai ai cũng biết, không có thái độ gì cũng là một loại thái độ.
Nhưng An Hoa công chúa hoàn toàn không phát hiện ra, nàng tuổi nhỏ lông bông, chỉ cảm thấy là bản thân vẫn chưa đủ nỗ lực, không khiến cho Bùi Tịch cảm nhận được tấm lòng của nàng.
Sau đó nàng liền đổi sách lược, đem ám chỉ vốn đã rõ ràng đổi thành càng thêm rõ ràng sáng tỏ hơn.
"Bùi thiếu phó, ta muốn cưới ngươi, a không không không, là gả cho ngươi, gả cho ngươi."
Một lời mạnh miệng của công chúa dọa cho Bùi Tịch sợ hãi.
Theo lí thuyết, dáng vẻ của công chúa khá được, bàn về thân phận địa vị, Bùi Tịch cũng xem như là đã trèo cao rồi, hắn không có lí do để từ chối.
Nhưng vấn đề là, không những hắn từ chối, mà còn từ chối vô cùng dứt khoát, ngay cả một chút chút ảo tưởng cũng không để lại cho nàng.
"Thần... Đã có hôn ước."
An Hoa ngẩn người, không cười một lát, sau đó lại lấn người lên trước, chớp chớp đôi mắt to hỏi hắn: "Vậy ngươi thích nàng ấy không? Các ngươi tâm ý tương thông không? Có hôn ước không có nghĩa là lòng đã thuộc về nhau. Nếu ngươi thích ta, giải trừ hôn ước kia thì có làm sao?"
Trên mặt Bùi Tịch hiện lên một mảng ửng đỏ, đôi mắt vốn trầm tĩnh cũng có vài phần hoảng loạn: "Công chúa, chuyện này không hợp với đạo lí."
Trước kia, nàng rất thích vẻ mặt quẫn bách này của hắn, khiến người ta không nhịn được mà muốn trêu đùa.
Nhưng bây giờ, An Hoa chỉ cảm thấy khó chịu.
Lần đầu tiên nàng thích một người như vậy, lần đầu tiên muốn bỏ xuống tất cả chỉ vì muốn xin một lời thề non hẹn biển, nhưng vào lúc nàng hỏi người này có thích nàng hay không, hắn do do dự dự, khó xử trăm điều.
Nàng chưa bao giờ phải chịu sự ủy khuất như vậy.
Lúc xoay người hồi cung trước mặt Bùi Tịch, nàng vẫn còn cao ngạo, nhưng đến lúc quay về hang ổ của mình rồi, liền không giữ nổi được trái tim chua xót.
Sau khi lẻng xẻng đập vỡ một trận, trong phủ công chúa truyền ra một tiếng quát: "Điều tra! Nữ nhân có hôn ước với Bùi Tịch là ai! Điều tra cho bổn công chúa!"
Rất nhanh, nàng đã biết được thân phận của người kia.
Cũng không phải người lạ, chính là nữ tử duy nhất của Bùi đại học sĩ Bùi Thanh.
Được lắm, nàng đúng là đã nhìn trúng đồng dưỡng phu* của người ta rồi.
(*) Đồng dưỡng phu: Phu quân nuôi từ nhỏ.
Thanh mai trúc mã yểu điệu, chỉ bụng hứa hôn, duyên phận trời ban.
Nàng chỉ là một cái chày gỗ lớn đi đuổi đánh uyên ương thôi.
An Hoa thực sự khó chịu một hồi, nhưng giống như nàng đã nói, Bùi Tịch chỉ là có hôn ước với nàng ấy, cũng chưa chắc đã thích nàng ấy, chuyện này chưa hẳn đã không có đường cứu vãn, vì thế công chúa không tin tà lại khổ sở theo đuổi Bùi Tịch một hồi.
Có bao nhiêu khổ sở?
Đưa ra một ví dụ, Bùi Tịch thuận miệng nói một câu hạt sen của vụ này là tươi non nhất, mười ngón tay của An Hoa cũng đều vì bóc hạt sen mà rách da, mong đợi đưa đến phủ, kết quả muội muội của hắn nói hắn dị ứng với hạt sen.
Bùi Tịch thuận miệng khen cái nghiên mực của Hoàng Huynh tinh xảo, nàng liền cầu xin Hoàng Huynh từ bỏ đồ yêu thích, tung tăng tung tẩy mà cầm đến tặng hắn, kết quả quay đầu lại nghiên mực đã bị cầm đến phòng của muội muội giấu đi.
Mặc dù kết quả vô cùng không như ý, nhưng An Hoa vẫn mang theo một bụng dũng khí kiên trì rất lâu.
Mãi đến về sau Bùi gia xảy ra chuyện.
Đó là lần đầu tiên Bùi Tịch chủ động tới phủ công chúa, nàng tưởng hắn tới để cảm tạ nàng đã hòa giải từ bên trong, để hắn giữ được cái mạng nhỏ, nhưng người này lại quỳ xuống trước mặt nàng, nói ra chính là: "Xin công chúa cứu lấy Bùi gia, vi thần sẽ đồng ý hết tất cả với người."
Hắn biết nàng muốn cái gì, cho nên ý trong lời này rất rõ ràng... Cứu bọn họ, ta lấy người.
Trái tim của An Hoa bị đâm phát đau, nhìn thiếu niên lúc mới gặp cao ngạo sáng sủa, quỳ rạp dưới chân nàng, xin nàng đi cứu gia đình người tình nhỏ của hắn, dáng vẻ động tác vô cùng hèn mọn, nàng thật sự vừa mất mát vừa tức giận.
"Bùi Thư Lễ tham ô nhận hối lộ, lạm dụng phiếu bầu cử, che mờ mắt vua, khác nào con sâu mọt của giang sơn xã tắc. Ngươi có biết, Hoàng Huynh không cho ngươi vào tội liên đới đã là nể mặt ta không?"
Bùi Tịch làm sao không biết?
Những cách có thể nghĩ ra hắn đều thử rồi, Hoàng Đế quyết tâm muốn trừng phạt Bùi gia, hắn chỉ là một thiếu phó hèn mọn, làm sao có thể cứu được chứ?
Bùi Tịch ngẩng đầu lên: "Vi thần từ nhỏ mất cha, mẫu thân cơ thể suy yếu, chưa tới hai năm đã đi theo phụ thân, nếu không có Bùi đại nhân, thần sớm đã đói chết trên phố rồi, không thể không niệm tình của Bùi gia."
Nhìn dáng vẻ hắn quỳ gối không ngừng dập đầu ở trước mặt mình, bàn tay nắm ống áo của công chúa không ngừng xiết chặt.
Hắn nói hắn cưới nàng, trên mặt lại không có chút vui mừng nào.
Đối với hắn mà nói, nàng chỉ là lựa chọn "Không thể không" đúng chứ.
"Vậy ta thì sao? Ở trong mắt của ngươi, Lí An Hoa ta là cái gì?"
Bùi Tịch ngập ngừng một chút, không trả lời câu hỏi này.
An Hoa mỉm cười tự giễu.
Hỏi cái gì chứ? Rõ ràng thế cơ mà.
Không phải chính là một đứa ngốc có thể giao dịch, lại vừa đúng có thể giúp được hắn sao?
An Hoa lạnh giọng hỏi: "Có phải ngươi nghĩ, ta sẽ muốn ngươi lấy ta, sẽ vui mừng sung sướng mà đi cứu Bùi Thư Lễ? Có phải ngươi nghĩ, ta thích ngươi, thì phải mặc cho ngươi cần gì lấy đó?"
Công chúa càng nói càng tức giận, chén ngọc lưu ly bên tay đã đập vỡ tan ba cái, mảnh nhỏ bắn tung tóe, quệt thương sườn mặt của Bùi Tịch.
Công chúa thở hổn hển, bản năng thiểm cẩu* phát tác, liền muốn đi kiểm tra vết thương của hắn, nhưng cơ thể vừa động đậy thì lại nhớ đến bây giờ là tình hình gì, nàng cố nhịn xuống không đi xem hắn, mặc cho bản thân cắn vỡ một cái răng bạc.
Bùi Tịch cần phải biết, nàng vốn không phải là người tốt tính, chẳng qua là thích hắn, cho nên mới nhường nhịn mọi điều với hắn thôi.
Bùi Tịch ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt chứa đầy bi thương nhìn nàng: "Không phải đâu công chúa, ta chỉ là... Chỉ là không có cách nào."
Hắn biết bản thân bây giờ vô sỉ thế nào, nhưng ngoài việc này ra, hắn không còn cách nào khác nữa.
Nhìn Bùi Tịch quỳ gối dập đầu ở trước mặt nàng, trong lòng giống như bị dây leo cuốn chặt, trước khi nghẹt thở hoàn toàn, nàng dùng chút sức lực cuối cùng để hỏi Bùi Tịch một câu hỏi: "Ngươi thích ta sao?"
Thích sao?
Trả lời cho nàng lại là một khoảng im lặng.
Công chúa nhìn thần sắc trên mặt hắn biến đổi tới lui, trái tim cũng theo đó mà từng tấc từng tấc chìm xuống.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Loại hôn nhân trao đổi này, nàng không cần.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn đi cầu xin.
Thứ nhất, Bùi Thư Lễ bị trừng phạt đúng tội.
Thứ hai, nàng không muốn làm Hoàng Huynh yêu thương mình cảm thấy khó xử.
Nàng có một ngàn một vạn lí do từ chối hắn, nhưng cuối cùng, An Hoa vẫn tiến cung.
Bùi Thư Lễ bị xử tử một mình, Bùi gia lưu đày, Bùi Thanh mặc dù đã bị sợ hãi, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được tính mạng, có sự chăm sóc của Bùi Tịch, trái lại cũng rất nhanh đã có thể hồi phục lại.
Ngày đi cầu xin đó, nàng vừa bước ra khỏi Bảo Hoa Điện, An Hoa công chúa đã nhìn thấy Bùi Tịch quỳ ở cửa cung, xa xa hành một cái lễ lớn với nàng.
Một khắc đó, An Hoa cảm thấy, trong cơ thể như có thứ gì đó chết rồi.
Công chúa khó xoa dịu tổn thương, liên tiếp rất nhiều ngày đều không ăn nổi cơm.
Trưởng công chúa thanh danh còn kém hơn cả nàng, cũng chính là cô mẫu của nàng sau khi nghe nói việc này, cảm thấy An Hoa đã có đủ điều kiện đầu tiên để kế thừa áo cà sa của bà rồi... Đau khổ vì tình, vì thế đêm đó liền đích thân tới phủ công chúa, lải nhải liên miên an ủi một đống lời.
Lúc sắp đi, còn vô cùng thần bí nói với nàng: "Tiểu An Hoa, dưa hái xanh thì không ngọt, nhưng hái nhiều rồi, cũng biết được dưa gì là ngọt nhất."
Hôm sau, một tá nam nhân bị cởi sạch sẽ đưa tới phủ công chúa.
Mặt An Hoa đầy vạch đen, cảm thấy mẫu hậu luôn không cho nàng và Hoàng cô mẫu đi chơi chung một chỗ là có nguyên nhân, nhưng nàng cũng muốn biết, có phải bản thân thật sự không phải người kia thì không được không.
Không thử không biết, vừa thử thì...
Đây mịa nó là thiên đường gì vậy?
Hoàng cô mẫu nói không sai, người không có được là người tốt nhất, có mười người gần giống cũng có thể rất sảng khoái.
Đặc biệt là người tên là Quan Quan, eo thật sự rất nhỏ.
An Hoa thật sự vui vẻ một khoảng thời gian, nhưng ai cũng không biết, trong màn đêm yên tĩnh không người, nàng vẫn trộm khóc mấy lần.
Nàng có thể quên hắn đúng chứ.
Phụ Hoàng từng lập lời thề, kiếp này chỉ có một thê tử là mẫu thân, nhưng sau này không phải cũng nạp vô số phi tử đếm không hết sao?
Hoàng Huynh cũng từng thích một nữ tử thanh lâu, thích đến cam tâm tình nguyện mạo hiểm bỏ hoàng vị cũng muốn cưới nàng ấy, nhưng cuối cùng không phải cũng là lục cung son phấn, chia sẻ sủng ái, sớm đã quên nữ tử họ gì tên gì rồi sao?
Đủ thấy trên thế gian này không có tình cảm gì là trường cửu cả, bây giờ nàng buồn bã, chỉ là thời gian không đủ mà thôi.
Sẽ có một ngày nào đó, ngay cả Bùi Tịch là ai nàng cũng sẽ quên được...
Đúng chứ?
Danh Sách Chương: