• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng ta không thích hợp.

Không thích hợp.

Thích hợp.

Trì Yến: "..."

Văn Tinh Trạch: "..."

Câu nói này hình như có nghĩa khác!

Văn Tinh Trạch xác nhận một lần nữa nơi này quả thật là phòng 205, tầng lầu cũng không sai, mới căng da đầu đi tới trước mặt Trì Yến:

"Thật xin lỗi, thầy Trì, tôi không phải có ý đó."

Trì Yến không đáp.

Lúc đến gần Văn Tinh Trạch mới phát hiện, trên sống mũi cao nam nhân đang mang cặp kính gọng vàng, ở bên ngoài anh luôn khuyết thiếu biểu cảm khiến người ta khó có thể phân rõ hỉ nộ của anh.

Trì Yến bị cận? Văn Tinh Trạch hơi kinh ngạc, không nhịn được chăm chú nhìn nhiều hơn.

Tuy nhiên, nghĩ theo cách này cũng hợp lý, trong thang máy ngày hôm qua Trì Yến không đeo kính, lúc nói thêm bạn lại dùng mã thanh toán... Không, nó cũng có vẻ không quá hợp lý.

Trì Yến giương mắt.

Tối hôm qua Văn Tinh Trạch có lẽ ngủ rất ngon, một lọn tóc nhếch lên, có loại lười nhác đáng yêu. Cặp đồng tử nhạt màu kia hòa với ánh nắng ban mai, không chớp mắt nhìn Trì Yến.

Trì Yến không biểu lộ cảm xúc gì nhưng tầm mắt lại dừng trên mặt Văn Tinh Trạch hơn 3 giây, sau đó nói: "Ngồi."

Văn Tinh Trạch lạch bạch ngồi xuống.

Cấu trúc trong phòng này không giống phòng luyện tập bình thường, tuy rằng cũng là kính chạm đất cùng sàn gỗ chắc chắn, nhưng lại có một kệ sách cao trên tường, đa dạng các loại sách, còn có ghế sô pha kiểu Âu cùng ghế nằm.



Giống như nhìn thấy dấu chấm hỏi trên đầu Văn Tinh Trạch.

Trì Yến đem đồng hồ cát nhỏ trên bàn lật ngược, dừng một chút, nói: "Có chuyện gì, một phút nữa."

Nhân tính hóa giáo dục cỡ nào!

Văn Tinh Trạch có rất nhiều vấn đề, nhất thời không biết hỏi cái gì trước, vì vậy thuận theo trong lòng hỏi: "Ngài cận sao?"

Trì Yến không nghĩ tới cậu lại hỏi chuyện này trước.

Anh gật đầu, ra hiệu Văn Tinh Trạch tiếp tục hỏi.

"Người đại diện nói sắp xếp cho tôi một giáo viên dạy diễn xuất, chẳng lẽ là ngài sao? Tuần nào cũng đứng lớp? Sẽ có làm phiền ngài quá không, ngài còn có công tác khác đúng không."

"... Ạch, " Văn Tinh Trạch thấy Trì Yến không có muốn trả lời, vậy hẳn là muốn chờ cậu hỏi hết rồi trả lời một lần lun?

Trì Yến không có biểu hiện ra không thích, điều này làm Văn Tinh Trạch yên tâm hơn không ít. Cậu nói năng thoải mái, bất tri bất giác biến thành buổi họp mặt fan:

"Em vô cùng sùng bái ngài, có thể kí tên cho em được không ạ? ( One Day) khi nào sẽ casting vậy ạ? Thật sự rất chờ mong lun á! Ngài sẽ tiếp tục phát triển theo hướng đạo diễn sao, em thật sự rất thích những nhân vật mà ngài đã tham diễn, đặc biệt là ( Cuối Xuân) và ( Không Cây Cỏ) tất cả đều xem hơn 10 lần——" Văn Tinh Trạch nhìn đồng hồ cát, đếm ngược sắp kết thúc rồi, cậu khẩn cấp thắng xe, "Em nên gọi ngài như thế nào?"

Vừa dứt lời, đồng hồ cát thấy đáy.

Hô.

Những điều cơ bản muốn hỏi đều hỏi xong, còn không để lại dấu biểu đạt sự yêu thích của chính mình, Văn Tinh Trạch nghĩ, cậu thật sự là một bé thiên tài.

Trì Yến ừ một tiếng, hỏi: "Còn có chuyện gì không?"

Thật là một giáo viên ân cần, Văn Tinh Trạch nói: "Tạm thời không còn gì nữa, cảm ơn ngài."

Trì Yến chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: "Xưng hô theo ý thích của cậu."

Văn Tinh Trạch: "DẠ."

Văn Tinh Trạch rất mong đợi, rất tò mò về những đáp án còn lại.

Sau đó.

"Nếu không có câu hỏi nào khác thì bắt đầu lên lớp." Trì Yến nói.

Văn Tinh Trạch: "?"

Trì Yến mở kịch bản, xoay bút một vòng rồi khoanh một đoạn trên đó: "Để xem kiến thức cơ bản của cậu, đoạn này."

Văn Tinh Trạch: "???"

Bắt đầu rồi? Đáp án những câu hỏi kia đâu? Cho nên, Trì Yến chỉ đơn thuần là hỏi cậu một chút, thuận miệng??

Trì Yến lần nữa xoay ngược đồng hồ cát, nhàn nhạt nói: "Một phút chuẩn bị."

Văn Tinh Trạch: "..."

Thao.

Cậu thu hồi lời vừa nói, giáo dục không có chút nhân tính hóa nào cả.

Giáo viên ma quỷ!

- ------------------------------------------

Đế chế Muse.

"Chúc mừng các vị phu huynh! Đã tìm được một giáo viên đáng tin cho bé con, tiến độ nhiệm vụ đã được đổi mới, hãy đi kiểm tra nào~ "

【 Nửa đường: Thao. 】

【 Liệt Hỏa: Thao??! 】

【 Halfway: Thao... Các ngươi có cảm thấy, cái vị Trì ảnh đế này lớn lên rất giống vị kia không [ hình ] 】

【 Bất Tri Hạ: Hừ, chỉ là ta không ở cái vũ trụ kia thôi 】

Tìm một giáo viên đáng tin cậy cho bệ hạ, đối với các phụ huynh mà nói, vốn là một cái nhiệm vụ rất khó khăn—— bởi vì chuyện này không phải đơn thuần là nạp tiền liền có thể làm được, bọn họ có hạn chế về tài nguyên ở trong game, phải tối đa hóa lợi ích để sử dụng tốt nhất.

Thậm chí tối hôm qua Nội Các còn khẩn cấp mở hội nghị để xác định các ứng cử viên, sau đó lên kế hoạch lộ trình.

Bọn họ cũng không có đem Trì Yến xếp vào danh sách ứng cử viên.

Một là vì bệ hạ quá yêu thích anh ta, mặc dù là hâm mộ thần tượng nhưng vẫn khiến cho nhiều phụ huynh cảm thấy ghen tị.

Cái người không rõ lai lịch, có tài cán gì khiến vương để tâm chứ.

Đương nhiên, chủ yếu là vì, Trì Yến lớn lên thực sự rất giống vị bạo quân kia.

Thành thật mà nói, ngày hôm qua lúc mới vừa nhìn thấy anh ta, tất cả mọi người đều sốc. Bọn họ với nước láng giềng như nước với lửa, quân chủ Utopia rất ít xuất hiện trước truyền thông, hơn nữa dùng tấm lụa đen thui trùm kín hai mắt, thế nhưng đường nét nửa khuôn mặt, môi mỏng, độ cong hàm dưới... Thật sự rất giống.

Không thể để cho bất luận thứ gì liên quan đến địch quốc đến gần Vương, đây là điểm mấu chốt của bọn họ, cho dù ở trong game cũng vậy.

Ai mà có thể nghĩ tới, cái NPC Trì Yến này lại không xuất bài theo lẽ thường chứ!

Làm thế nào mà một NPC trái với ý muốn các vị phụ huynh lại có thể trở thành giáo viên của Vương chứ, lẽ nào anh ta cũng là phụ huynh? Không thể nào?

Việc đã đến nước này, ngoại trừ trên tinh võng liều mạng mắng hệ thống cùng nước láng giềng chết tiệt, cũng không có biện pháp khác để thay đổi hiện trạng.

Không đề cập tới chuyện này, về phương diện năng lực mà nói, quả thực không có giáo viên nào phù hợp hơn Trì Yến.

Bất Tri Hạ là người tức giận nhất trong tất cả phụ huynh.

Nàng vẫn cho rằng, sự nghiệp diễn xuất của bé con sẽ do nàng phụ trách. Nàng vốn là siêu sao vũ trụ, hơn nữa còn là nhân ngư tộc trời sinh nắm giữ tuyệt mỹ giọng hát cùng dung mạo, không có người nào phù hợp hơn nàng.

Nàng vì thế mà đã đẩy lùi tất cả thông cáo trong nửa năm.

Không nghĩ tới, lăng kính bệ hạ mở ra đầu tiên lại bị Long tộc chiếm lấy, cơ hội trở thành giáo viên của bệ hạ cũng bị Trì Yến chiếm, có lí nào không hả?!

Đặc biệt là ngày hôm nay, tộc trưởng Long tộc chết tiệt dám lại gọi điện đến khoe khoang với nàng:

" Ngày hôm qua bệ hạ nói rất thích ăn thức ăn chúng tôi làm, ngài ấy còn cố ý ngồi máy bay tư nhân chúng tôi đưa tới." Từ màn ảnh nhìn lại, cảnh tượng núi tuyết bên kia Long tinh một mảnh vui sướng, phía sau Astor, hàng ngàn con Cự Long đầu to tụ lại thì thầm cùng nhau, tựa hồ là đang... Đan áo lông và nấu canh?

Kim Long dương dương tự đắc: "Quần áo hôm nay ngài ấy mặc do chúng tôi phối, vương còn khen thẩm mỹ chúng tôi tốt."

Xuất phát từ hưng phấn, suốt đêm nhóm cự long ra giá cao mua vải dệt mới đắt tiền từ Taf tinh, mỗi con đan cho bệ hạ một cái áo len, đồng thời bắt đầu mài giũa trù nghệ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thật đáng tiếc khi hai cái vũ trụ chưa có thể gửi đồ qua bưu điện, nếu không thì đời này Văn Tinh Trạch cũng không cần mua áo len.

"..."

Bất Tri Hạ mặt không thay đổi ngắt liên lạc.

Cảm ơn vì lời mời, đang có thái độ rất tốt, thậm chí còn muốn gϊếŧ rồng.

Trước mắt, cửa sổ yêu cầu mới của hệ thống ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) xuất hiện:

"Có sử dụng thẻ chìm đắm trong hình thức học tập (trải nghiệm thời gian dài 63h)? [ Có / Không ] "

"Leng keng! Thẻ chìm đắm trong hình thức học tập kích hoạt thành công, chế độ học tập đã được mở: Sự chăm chú học tập của bé con nâng lên 200%, tốc độ hấp thu tri thức nâng lên 200%.

"Nhân vật then chốt [ Trì Yến ] ghép đôi thành công, tất cả các thuộc tính tăng 100%. Đếm ngược nâng cấp cây kỹ năng diễn xuất lên lv1 sẽ mất 63h..."

- ------------------------------------------

Buổi chiều, Thịnh Thiên Entertainment.

Hợp đồng ( Ngộ Long Dạ) được kí kết lúc 3h chiều, khi Trịnh Tiêu cùng nhà sản xuất đi vào phòng họp, Văn Tinh Trạch còn chưa tới.

Giang Diệp liếc mắt nhìn đồng hồ, trả lời: "Tôi tìm cho cậu ấy một giáo viên dạy diễn xuất, giáo viên có chút nghiêm khắc, có lẽ đã dạy quá giờ... Mọi người chờ một chút để tôi đi kêu cậu ấy."

"Học sớm như vậy sao? Tiểu Văn rất chăm chỉ, " Trịnh Tiêu ngăn cản Giang Diệp, "Không sao, để tôi đi cho, xem cậu ấy học hành thế nào rồi."

Trịnh Tiêu cùng sản xuất đi theo Giang Diệp đến phòng tập, còn chưa kịp gõ cửa đã thấy một người đẩy cửa đi ra.

Đó là Văn Tinh Trạch, đang phù phiếm bước đi.

"Chị Diệp, đạo diễn Trịnh... Vị này là?" Văn Tinh Trạch chú ý tới hắn, sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, "Thật xin lỗi, tôi đến muộn sao? Lên lớp trì hoãn chút."

"Không có, là chúng ta đến sớm. Đây là nhà sản xuất ( Ngộ Long Dạ)." Trịnh Tiêu giới thiệu với Văn Tinh Trạch một chút.

Nhà sản xuất là một đàn ông trung niên cái có chút hói đầu, bước tới bắt tay với Văn Tinh Trạch: "Trăm nghe không bằng mắt thấy, ngày hôm qua nghe Trịnh Tiêu và Inoue khen nức nở, vừa nhìn, quả nhiên tướng mạo và khí chất đều rất tốt."

Trịnh Tiêu đánh giá Văn Tinh Trạch, hơi nghi hoặc: "Tiểu Văn, cậu làm sao vậy, không sao chứ?"

Nhìn mặt mày Văn Tinh Trạch phảng phất như thân thể bị móc sạch, Trịnh Tiêu không nhịn được quan tâm hỏi.

Văn Tinh Trạch: "..."

Nói ra rất dài dòng.

Văn Tinh Trạch cảm thấy chính mình đã trải qua một cái buổi sáng địa ngục.

Lên lớp từ 8h đến 12h, giữa mỗi tiết giải lao 5p, buổi trưa nghỉ trưa ăn cơm nghỉ thêm 1h, buổi chiều lên lớp tiếp.

Ban đầu, Văn Tinh Trạch rất vui khi biết Trì Yến lại chính là giáo viên dạy diễn xuất cho mình.

Suy nghĩ của cậu đó là Trì Yến cầm kịch bản, hai người nói chuyện phiếm, uống chút trà, tâm tình lý tưởng nhân sinh...

Tuy nhiên điều đó không hề xảy ra.

Trì Yến tuyệt đối là giáo viên ngiêm khắc nhất mà Văn Tinh Trạch gặp, giáo viên chủ nhiệm lớp 12 chưa tóm chặt cậu đến như vậy, Văn Tinh Trạch quả thực sống một giây như bằng một năm. Đầu tiên Trì Yến lấy một đoạn ngắn kịch bản khảo nghiệm lời kịch, động tác kiến thức cơ bản, sau đó nhắm vào nhược điểm tăng mạnh luyện tập nhiều lần.

Cụ thể như nào thì Văn Tinh Trạch không muốn nhớ tới, cậu hiện tại thấy đồng hồ cát và Trì Yến đều sẽ sinh ra chút phản xạ có điều kiện mang tính căng thẳng.

Cũng có thể do sự phù hộ của Trì Yến, chẳng biết vì sao, Văn Tinh Trạch cảm thấy chính mình hấp thu tri thức cự kỳ nhanh —— tại 5 năm trước, trong các đoàn phim cậu chỉ làm diễn viên quần chúng hoặc nam 8, tuy rằng cũng tham gia lớp học, tích lũy một ít kinh nghiệm thực tế, thế mà gộp lại đều không có học nhiều được như nửa ngày hôm nay.

Cậu vốn lo lắng rằng mình đảm đương không nổi nhân vật trọng yếu như Hành Chi trong ( Ngộ Long Dạ).

Mà nếu như trải qua 7 ngày học tập như vậy, nói không chắc thật sự có thể đạt đến cái trình độ kia, Văn Tinh Trạch nghĩ.

Văn Tinh Trạch cùng Trịnh Tiêu nhà sản xuất ba người đi đến phòng họp.

Trịnh Tiêu vừa đi vừa cùng cậu nói chuyện phiếm: "Đợi lát nữa cậu xem hợp đồng có yêu cầu gì cần phải sửa đổi không, thời gian của chúng ta hơi eo hẹp, tháng sau liền mở máy." Chọn vai Hành Chi trì hoãn quá nhiều thời gian.

Văn Tinh Trạch gật đầu.

"—— đúng rồi" nhà sản xuất bên cạnh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi Văn Tinh Trạch, "Câu lên lớp phòng 205 à?"

Văn Tinh Trạch: "Đúng ạ, sao vậy?"

Nhà sản xuất không khỏi nhìn Văn Tinh Trạch nhiều hơn.

Nếu hắn nhớ không lầm, gian phòng kia hình như là của Trì Yến. Trì Yến lại có tính khiết phích, không nói đến chuyện mượn, căn bản là không bao giờ cho người khác bước vào.

Tiểu Văn này đến cùng có lai lịch gì?

Hay là nói, có người không biết quy củ Trì Yến, gạt Trì Yến tự ý cho cậu ấy mượn? Xét đến tính cách phi nhân tính của Trì Yến, khả năng này còn lớn hơn một chút.

Nhà sản xuất hàm súc nhắc nhở một câu: "Nếu như gặp phải Trì ảnh đế, có thể học tập cùng anh ta nhiều một chút, nhưng chỉ nên dừng ở đó thôi."

Dù sao vòng giải trí đều là fan Trì Yến. Trì Yến không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt, giành được nhiều giải thưởng, gia thế lại hiển hách, người mơ tưởng đến anh ta nhiều không xuể.

Mà Trì Yến phiền nhất là khi có người bấu víu quan hệ với anh dưới danh nghĩa học diễn xuất và xin lĩnh giáo. Nhà sản xuất không muốn Văn Tinh Trạch tao ngộ phải loại lúng túng này nên mới cố ý lắm mồm một câu.

Nhưng mà Văn Tinh Trạch nghe không hiểu, tuy rằng như vậy cũng không trở ngại cậu giao lưu hữu hảo với nhà sản xuất: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cậu cũng muốn dừng lại.

Thế nhưng thầy giáo lại không muốn...

Ký xong hợp đồng đã gần 6h tối.

Tuy rằng còn nửa tháng nữa quay nhưng vẫn còn có nhiều thứ cần làm như tạo hình, làm lễ khai mạc, nghiên cứu kịch bản, diễn viên rèn luyện hình tượng nhân vật.

Hơn nữa, địa điểm quay phim ở tỉnh khác, trên đường lại mất nhiều thời gian, cho nên thời gian chuẩn bị thực sự còn lại của Văn Tinh Trạch là khoảng 1 tuần.

Nhà sản xuất là nam nhân trung niên thích bát quái, trong lòng hắn vẫn còn băn khoăn phòng 205 kia. Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không ổn lắm, giáo viên dạy diễn xuất cho Tiểu Văn cũng quá lớn mật đi, phòng của Trì ảnh đế cũng dám cọ? Giang Diệp hẳn cũng phải biết chuyện này, làm sao lại không ngăn cản.

Mà không biết gì cả Văn Tinh Trạch đang cúi đầu xem điện thoại, mới vừa rồi, Trì Yến mới nhắn tin cho cậu:

【 Y: Có việc, tan họp đừng đi. 】

Nhất thời, Văn Tinh Trạch cảm giác như bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh nói "Tan học đừng đi" vậy.

Lẽ nào lát nữa phải học bù? Không đời nào?

Văn Tinh Trạch cảm thấy còn một chút nữa thôi là phi thăng ngay tại chỗ.

Trịnh Tiêu gọi nhà sản xuất: "Lão Lý, đi thôi."

Lúc này, nhà sản xuất nhìn thấy ánh mắt đang thương cảm của Văn Tinh Trạch, thầm nghĩ: "Trì Yến mặt mũi ai cũng không nể, ngay cả nơi công cộng cũng không hạ thủ lưu tình chút nào, từ đang "hot" lưu lượng đến hoa đán tuyến 1, hầu như không có người nào là không bị anh ta cự tuyệt... Nếu Trì ảnh đế phát hiện chuyện này, nhóc con này sẽ toang."

Cũng vào lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc, ba tiếng.

Suy nghĩ của nhà sản xuất đột nhiên dừng lại, mọi người nhìn về phía cửa.

Cửa phòng họp chẳng biết lúc nào đã được mở.

Chạng vạng tối, hành lang còn chưa mở đèn.

Thân hình nam nhân thon dài đứng ở nơi giao nhau giữa quang ảnh, một thân âu phục được thiết kế riêng, cúc áo được gài tỉ mỉ.

Trì Yến không nói một lời, đôi mắt đen khép hờ, khí tràng quanh thân có loại hận không thể để người ta tránh xa vạn dặm.

"..." Nhà sản xuất trợn mắt, không nhịn được liếc Văn Tinh Trạch một cái, biểu tình cổ quái hỏi, "Ngài đang tìm ai?"

Trì Yến nhìn về phía Văn Tinh Trạch, không quan tâm những người khác.

"Xin lỗi, là tìm tôi."

Văn Tinh Trạch lập tức ấn tắt màn hình điện thoại, đứng lên. Cậu không nghĩ tới Trì Yến thế mà lại trực tiếp tới phòng hội họp tìm cậu.

Văn Tinh Trạch: "Chị Diệp, đạo diễn Trịnh, nhà sản xuất, thầy giáo tìm tôi. Vậy tôi đi trước nha?"

Giang Diệp: "Uhm, đi đi."

Văn Tinh Trạch đi tới cửa, cùng Trì Yến nhỏ giọng nói chuyện với nhau hai câu.

Từ góc độ của 3 người trong phòng, có thể thấy Trì Yến hạ mắt nhìn Văn Tinh Trạch, tuy rằng vẫn không có biểu tình gì nhưng lại phảng phất vẻ rất kiên nhẫn tập trung.

Sau đó cửa đóng lại.

"Này, cái này."

Nhà sản xuất vốn cho là Trì Yến tới hưng binh vấn tội, nghĩ đi nghĩ lại Trì Yến căn bản không có khả năng làm chuyện như vậy.

Hơn nữa ánh mắt mới vừa nãy kia không giống đang tức giận.

"Lẽ nào Tiểu Văn là thân thích của Trì ảnh đế?"

"Thân thích gì" Giang Diệp ngịch điện thoại di động, thuận miệng nói "Không có, chỉ là Trì Yến gần đây đứng lớp cho cậu ấy thôi."

Nhà sản xuất: "Há, hóa ra là giáo viên của Tiểu Văn... Cái gì?!"

Mãi cho đến khi đi ra Thịnh Thiên, nhà sản xuất vẫn đang hoảng hốt tinh thần.

Là hắn nghe lầm hay là thế giới này điên rồi.

Trì Yến, làm giáo viên cho một minh tinh nhỏ, thậm chí còn không có tác phẩm tiêu biểu nào??!

- ----------------------------------------------

Văn Tinh Trạch vô cùng thấp thỏm đi theo Trì Yến vào thang máy.

Cảnh tượng quen thuộc, người quen thuộc, khiến Văn Tinh Trạch không khỏi nhớ lại mã thanh tóan và Ngôi sao thời trang.

Không được nghĩ.

Trì Yến không nói mục đích, Văn Tinh Trạch cũng không hỏi.

Kiểu như tâm lý của một học sinh cấp 3 về bài tập tối nay.

Cứ như vậy một đường yên tĩnh đi tới bãi đậu xe, xe Trì Yến là dòng Maybach S*, anh gật đối với Văn Tinh Trạch ra hiệu cậu ngồi trên ghế phụ.

Chung cư Minh Hoa cách Thịnh Thiên Entertainment không xa, chừng mười phút đi xe.

Căn hộ này nằm ở khu nhà giàu, an ninh, cách âm vô cùng tốt, rất gần trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh.

Căn hộ Trì Yến nằm trên tầng cao nhất của chung cư Minh Hoa, một căn song lập với tổng diện tích hơn 500m2, phong cách trang trí nội thất cực kỳ lạnh lùng, lấy tông xám đen làm chủ đạo, đơn giản đến mức gần như không thể nhìn ra có người sống tại đây.

Anh rất thích các loại trang trí như đồng hồ và đồng hồ cát. Chiếc đồng hồ treo trên tường dường như được thiết kế đặc biệt cho Trì Yến bởi một nhà thiết kế người Thụy Sĩ, đường nét thẩm mỹ tinh xảo sắc lạnh.





Văn Tinh Trạch đổi dép lê ở cửa, có chút đoán không ra Trì Yến có ý gì:

"Tôi... Thăm quan một chút?"

Trì Yến cởi cúc ao âu phục, tháo đồng hồ, làm cái thủ thế mời tùy ý.

Lời tuy vậy, Văn Tinh Trạch nào dám đi lung tung trong nhà Trì Yến, tượng trưng đi vòng quanh phòng khách 2 lần. Cuối cùng vẫn là Trì Yến mở miệng:

" Phòng chiếu phim ở lầu hai, sau này sẽ lên lớp ở đó."

Văn Tinh Trạch rốt cuộc cũng hiểu được mục đích chuyến đi này, hóa ra Trì Yến mang cậu tới đây là để chỉ phòng: "Ồ, ngài không muốn đến công ty sao?"

Trì Yến liếc cậu một cái, hỏi ngược lại: "Cậu muốn?"

Văn Tinh Trạch thành thật nói: "Rất muốn" Thịnh Thiên Entertainment trang trí rất tốt, phòng luyện tập rộng rãi sáng ngời, bầu không khí thoáng đãng, so với công ty nhỏ Dowberry entertainment đã phá sản của cậu tốt gấp mấy lần.

Trì Yến: "Về sau đừng nghĩ."

Văn Tinh Trạch: "?"

Khiếp sợ, Tam Kim ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử vì trốn tránh đi làm lại làm ra chuyện như vậy.

* Tam Kim: 3 giải thưởng điện ảnh danh giá nhất Trung Quốc gồm Kim Mã (Đài Loan), Kim Tượng (Hồng Kông), Kim Kê (Đại Lục).

Văn Tinh Trạch lên lầu hai.

Lầu hai rất rộng rãi, thông thẳng ra tầng thượng có sân vườn ngoài trời và bể bơi, một bên khác là hai gian phòng, một cái là phòng chiếu phim, cái còn lại thì không rõ công dụng.

Trì Yến cố ý nói câu đừng nhầm, hẳn là có một phòng khác không muốn bị người khác bước vào.

Phòng chiếu phim tuy nói là phòng chiếu phim nhưng diện tích cũng không thua chút nào với phòng luyện tập sáng nay, có hình chiếu vòng tròn cùng dàn âm thanh hoàn chỉnh, tất cả kịch bản Trì Yến diễn trước nay đều được đặt gọn gàng trên giá và chúng cũng được sắp xếp thành các mục theo dòng thời gian.



Văn Tinh Trạch có chút kích động.

Đây là phòng chiếu phim trong nhà Trì Yến!

Bởi vì được giáo dục Spartan cả ngày hôm nay, Văn Tinh Trạch đều sắp quên chính mình là fan Trì Yến.

"Quả nhiên thần tượng nên cách xa đời sống sinh hoạt của fan một chút." Văn Tinh Trạch nghĩ.

Cậu sợ làm loạn nơi này, cho nên tuy rằng lòng rất ngứa ngáy, cậu vẫn không động vào bất cừ đồ vật gì, chỉ tiểu tâm dực dực liếc một vòng liền đi xuống lầu.

Ngày sau còn dài mà.

Lúc Văn Tinh Trạch xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy đầu bếp từ phòng bếp đi ra, hướng Trì Yến chào hỏi, trên bàn đã bày xong thức ăn.

Trì Yến lạnh lùng gật đầu, đầu bếp chúc hắn dùng bữa vui vẻ, sau đó cởi tạp dề đi về.

Văn Tinh Trạch nghĩ thầm, hóa ra ngài chính là đại lão hào môn đưa đầu bếp riêng đi theo khắp nơi mà quản đốc nói.

Văn Tinh Trạch: "Thầy Trì, vậy tôi đi trước nhé?"

Nghe nói Trì Yến không thích bị quấy rối khi dùng cơm, Văn Tinh Trạch cũng sẽ không ngu dốt đến như vậy.

Bởi vì các vị phụ huynh cường liệt yêu cầu, Văn Tinh Trạch phải sống ở Mạn Lễ cho đến khi cậu tìm được một nơi mà nhóm cự long miễn cưỡng hài lòng, mới vừa nãy quản đốc gửi tin hỏi vị trí cậu, nói rằng sẽ cử tài xế đến đón cậu.

Nghe vậy, Trì Yến khẽ nhướng mày, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Văn Tinh Trạch: "?"

Trì Yến hỏi: "Cậu trở về kiểu gì?"

Văn Tinh Trạch: "Có người tới đón."

Trì Yến thấp giọng ừ một tiếng.

"Ngày mai gặp." Anh nói.

"Ngày mai gặp."

"..."

Trì Yến ngồi vào bàn, trầm mặc một lát, dập tắt nến vừa mới nhen trên bàn.

Bước chân Văn Tinh Trạch từ từ đi xa, vang lên tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa.

Trì Yến không ăn ngọt, trên bàn ăn lại xếp đầy đồ ăn Giang Tô, Chiết Giang, từ sườn xào chua ngọt đến cá sóc chua ngọt không thiếu món gì cả.





Đương nhiên, đầu bếp phục vụ nhiều năm cho Trì gia sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Sắc trời triệt để tối đen, sau khi ngọn nến tắt, nội thất trống rỗng có chút quạnh quẽ. Trì Yến đứng lên, quyết định để quản gia dọn bát đĩa trên bàn.

Cũng ngay vào lúc này.

"Thầy Trì, tôi mới vừa suy nghĩ một chút, hay là —— sao lại tối như vậy, lẽ nào ảnh đế các người ăn cơm đều không bật đèn?" Văn Tinh Trạch vốn nên rời đi lại quay lại. Bởi vì nội thất quá mờ, cậu suýt chút nữa vấp chân té lộn mèo một cái.

Trì Yến: "..."

Anh bậc đèn, nhìn về phía Văn Tinh Trạch: "Cái gì?"

"Tôi nghĩ nên mời ngài ăn cơm, không biết khi nào ngài rảnh rỗi."

Văn Tinh Trạch nói xong câu này liền nhìn kĩ, trên bàn thế nhưng xếp đặt 2 bộ đồ ăn.

Trì Yến hiển nhiên không thể cùng đi ăn tối với quản gia hoặc đầu bếp, lẽ nào ——

"Hóa ra ngài muốn mời tôi ăn cơm tối, " Văn Tinh Trạch dừng ngón trỏ sờ chóp mũi, đôi mắt màu hổ phách có chút thẹn thùng mà trợn tròn, "Thật xấu hổ."

Dứt lời cậu lạch bạch một tiếng ngồi xuống đối diện Trì Yến.

"..."

Trì Yến hoàn toàn mất đi cơ hội nói chuyện.

Một hồi lâu sau, khóe môi Trì Yến nhếch lên một chút, ánh mắt ngưng trệ.

Anh hơi nghiêng người để Văn Tinh Trạch không thể nhìn biểu cảm cụ thể của anh.

Lần trước trong thang máy cũng vậy, Văn Tinh Trạch lúc đó còn cho là anh không vui, hiện tại nhìn kỹ... Trì Yến hình như đang nín cười.

Văn Tinh Trạch: "..."

Lẽ nào Trì Yến đang cười cậu? Có gì mà buồn cười chứ! Bất quá nói đi nói lại Trì Yến cư nhiên có thể cười sao?

Lễ nghi dùng cơm của Trì Yến rất tốt, hơn nữa ngoài ý muốn rất tỉ mỉ kiên nhẫn, giữa chừng anh còn giúp Văn Tinh Trạch lột 2 con cua, cắt bánh berry.







Văn Tinh Trạch thậm chí còn không nhận thức được điều anh làm, có vẻ rất tự nhiên, cậu chỉ phụ trách ăn thôi.

Thần kỳ chính là, mặc dù hai người đều không nói lời nào nhưng Văn Tinh Trạch trái lại cảm thấy rất thoải mái.

Trì Yến kỳ thực cũng không phải loại người khó gần, Văn Tinh Trạch nghĩ thầm, xem ra tin đồn cũng không thể tin hoàn toàn được.

Ạch, ngoại trừ thời gian dạy học.

Bàn ăn đặt cạnh cửa sổ sát đất bên cạnh, gió đêm giữa hè nhẹ nhàng, đèn đuốc vạn nhà thành thị chảy xuôi giao hòa, xe cộ qua lại không ngớt, trời đầy sao.

Đã lâu lắm rồi kể từ mùa hè.

Cơm nước xong cũng đến lúc chào tạm biệt, lần này Trì Yến đưa Văn Tinh Trạch xuống lầu, người Mạn Lễ phái tới đã đến.

Quản đốc mang găng tay trắng đợi bên Bentley*, đầu tiên cúi chào Văn Tinh Trạch, dừng lại một chút, sau đó cúi chào với Trì Yến.

"Thầy Trì, " Văn Tinh Trạch nói, "Ngày mai gặp."

Văn Tinh Trạch hiện tại đã có thể đọc hiểu một chút suy nghĩ của Trì Yến, thấy anh không nói lời nào, hẳn là còn có chuyện muốn nói. Bởi vậy, Văn Tinh Trạch vốn là đã ngồi trong xe nhưng vẫn hạ cửa kính xe xuống, hỏi: "Ngài còn vấn đề gì không."

Trì Yến: "Ngày mai lên lớp sớm một tiếng, được không?"

Cửa sổ xe Văn Tinh Trạch chậm rãi kéo lên.

Trì Yến: "?"

Văn Tinh Trạch ở trong xe vẫy tay: "Nếu không có vấn đề gì khác, vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp nhé thầy Trì."

Trì Yến: "...?"

Còn rất thù dai.

Khi trở lại căn hộ, quản gia đang dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy Trì Yến, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Ngài đang rất vui."

Trì Yến trầm mặc chốc lát, sau đó phủ nhận quan điểm quản gia: "Không có."

Anh nhìn về phía đồng hồ được thiết kế tinh xảo trên tường.

20: 20.

Khoảng cách lần sau gặp mặt, còn 11 tiếng 40 phút.

- ---------------------------------------

* Không biết anh nhà dùng S nào nữa. Mình tìm vài mẫu

** Mercedes-Maybach GLS 600: giá niêm yết 11.5 tỷ





** Mercedes-Maybach S680 2022: Giá niêm yết gần 17 tỷ





* Bentley cũng có nhiều loại.

** Bentley Continental 2021: giá niêm yết 18 tỷ





** Bentley Flying Spur 2021: giá niêm yết 19 tỷ 500 triệu



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK