Văn Tinh Trạch cầm nhìn thẻ ngân hàng, trả lại cho y: "Không cần tiền, đơn hàng đầu tiên được chiết khấu, free cho ngươi."
Reich: "!!!!!!!"
"Ding dong! Chúc mừng phụ huynh Long tộc hoàn thành một nửa nhiệm vụ pk "Nhận được một cái ôm yêu của bé con', khoảng cách nhiệm vụ kết thúc còn 5 ngày rưỡi, các vị phụ huynh xin hãy tiếp tục cố gắng!"
"..."
Sau sự kinh hỉ thật lớn, Astor Reich đứng nghiêm tại chỗ, mày nhìn tao, tao nhìn mày, rồi bắt đầu hình thức cãi đánh nhau rồng tiểu học:
"Mày mới mơ tưởng, cả tộc mày mới mơ tưởng, ha ha." "Haha thế chắc anh lạc loài, còn đen thui, theo đúng nghĩa đen." "Mày không thấy vảy kim sắc rất tục khí à" "Ha? Nực cười"...
Những cự long khác bay không nhanh bằng Astor, giờ mới chậm rì rì lăn lê bò lết phanh gấp trước mặt Văn Tinh Trạch, kèm theo âm thanh ầm ĩ la hét:
"Tộc trưởng, quá —— giảo —— hoạt —— ——!!!"
"Ta cũng muốn bé con ôm ôm xoa mũi!!!"
"Tán thành."
Ngân long Will cúi đầu cọ cọ Văn Tinh Trạch, giống Đại Hắc, Văn Tinh Trạch bị cọ lăn ra 5m trong tuyết.
Văn Tinh Trạch đánh nhịp quyết định: "Không thành vấn đề, từng đứa xếp hàng nào."
Nghe như thế, mới còn ầm ĩ la hét xô đẩy choảng nhau của nhóm cự long lập tức yên lặng, sau đó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xếp hàng, Reich dĩ nhiên vô liêm sỉ xếp đầu, y và Astor vẫn cứ mày đẩy tao đạp.
Văn Tinh Trạch lắc đầu: "Không được đánh nhau, ra cuối đứng."
Reich nhanh chóng đổi giọng: "Đây không gọi là đánh nhau, Astor rác rưởi là người anh em tốt nhất của thần."
Astor: "Đúng ạ, Reich phế vật là đại ca tốt nhất của thần."
Bọn họ cố nén buồn nôn ôm ấp nhau, dùng khí lực muốn đem đối phương ấn vào trong tuyết.
Văn Tinh Trạch: "..."
Xem bọn hắn liều mạng như vậy, Văn Tinh Trạch cuối cùng vẫn ôm Reich lần nữa, sờ mũi một cái, sau đó là Astor, sờ đầu sờ mũi.
Đây là lần đầu tiên Văn Tinh Trạch tuốt rồng.
Cảm ơn vì đã mời, trải nghiệm rất vui, sẽ quay lại lần sau..
Giống mèo, nhóm cự long cũng rất thích được gãi cằm, ôm một cái sẽ phát ra âm thanh gừ gừ, thậm chí còn lật người giương móng vuốt lộ bụng, nhấc bổng Văn Tinh Trạch lên cho cậu chơi cầu trượt trên đuôi.
Và điều khiến Văn Tinh Trạch khó hiểu chính là sau khi con rồng phía trước được ôm, nó sẽ chạy đến bên cạnh để 'nâng' một tảng đá lớn, tỷ như Reich. Đối mặt với một tảng đá khổng lồ như núi, Reich ngốc nghếch duỗi móng vuốt ôm lấy, đá tảng trong nháy mắt nát tan, Reich lộ ra biểu tình cực kỳ thất vọng.
Văn Tinh Trạch: "?"
"Bọn họ đang, đang luyện tập ôm một cái ạ" Will lắp bắp, Văn Tinh Trạch sờ sờ mũi Will, kinh ngạc phát hiện Will thế mà lại đeo mắt kính, có mấy phần khí tức học giả:
"Việc cự long ôm ấp nhân loại là một chuyện rất phức tạp, thần đã hỏi thăm viện khoa học, gần nhất cũng tra tìm một ít, đang cố gắng, nỗ lực nghiên cứu ạ. Luận văn đã xác định sơ thảo, nhưng nó vẫn chưa được kiểm tra, giai đoạn tính thành quả còn phải đợi..."
Văn Tinh Trạch: "???"
Long tộc viết luận văn cũng cần kiểm tra? Nhân gian thế... à không long gian thế?!
Bởi vì không gian núi tuyết có hạn, nhóm cự long không đến toàn bộ, nghe nói bọn họ chơi rút thăm, ngày hôm nay chỉ đến mười mấy đứa. Văn Tinh Trạch ôm từng đứa, không bao lâu đã đến cuối hàng.
Trì Yến đứng ở cuối, cụp mi, thần sắc nhàn nhạt, đang chơi sodoku trên điện thoại.
Vì đã quen ôm suốt một đường, Văn Tinh Trạch theo bản năng cũng ôm một cái, rồi ngẩng đầu sờ mũi gãi cằm anh ấy: "Ngoan."
Trì Yến: "..."
Văn Tinh Trạch: "......"
Văn Tinh Trạch che mắt: "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp."
Trì Yến khẽ mím môi, nhanh chóng dời tầm mắt, vành tai có chút ửng hồng lên. Mà Văn Tinh Trạch suy đoán rằng đó là bị gió lạnh thổi qua.
Trì Yến: "Không sao."
Văn Tinh Trạch lại quầng về.
Bởi gắn liền với núi tuyết, cánh đồng tuyết diện tích cũng không lớn, cuối cánh đồng là mặt biển—— của nhân ngư, không gian này cứ như trò ghép hình mà hợp lại.
Vùng biển gần cánh đồng rất êm đềm, mà Văn Tinh Trạch luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, không nhịn được ngồi chồm hỗm xuống nhìn chăm chú.
Cậu nhìn thấy vây tai màu xanh nhạt.
Văn Tinh Trạch: "Vô Chúc?"
Người cá ngượng ngùng ẩn giấu dưới mặt nước kích động vẫy vẫy đuôi, lát sau ló đầu ra, nửa khuôn mặt Vô Chúc chôn trong nước ùng ục ùng ục thổi khí, ánh mắt dao động: "Nghe nói nơi này đang cử hành... Lễ mừng... Có thể cùng vương ô..."
Đại đa số nhân ngư tộc có tính hướng nội, Vô Chúc là đại biểu điển hình trong đó. Hắn một câu đầy đủ cũng khó mà nói, nói mới được nửa từ 'ôm' liền vùi đầu vào nước hạ nhiệt độ.
Văn Tinh Trạch chớp mắt.
Vất vả chờ Vô Chúc từ đáy nổi lên lần nữa, Văn Tinh Trạch không đợi hắn nói, liền đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Vô Chúc.
Tóc nhân ngư trong nước như là tơ lụa thượng phẩm, ở trong không khí thì lại hơi dính, Văn Tinh Trạch sờ sờ đầu hắn vừa định cúi người xuống ôm, Vô Chúc liền 'bùm' một tiếng. "Vương, cảm ơn người" Vô Chúc đè vây tai "Đủ rồi ạ, tiếp tục nữa thần sẽ chết mất."
Giống như báo động nhiệt độ cao quá tải, Vô Chúc đỏ bừng cả người, nhân ngư quay người lặn vào trong nước, nhanh chóng biến mất.
Chỉ để lại cho Văn Tinh Trạch một gợn sóng.
Văn Tinh Trạch: "... A?"
Cách đó không xa.
Thương từ trong nước lặng lẽ lộ ra một đôi mắt vàng sâu thẳm, đầu tiên là lạnh lùng liếc Trì Yến một cái, rồi lẻn vào đáy nước.
Thương: "Vô Chúc chạy, các ngươi thì sao, đi xếp hàng sao?"
Ưu: "Xếp cái gì mà xếp, ta không thích người đó, lẽ nào các ngươi yêu thích sao?"
"Ha, ai yêu thích chứ" Ly nói "Ta cũng không phải Đại Hắc."
Ba vị trưởng lão nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ lại hình ảnh mới vừa nhìn thấy. Văn Tinh Trạch nghiêm túc ôm đám kia, ánh mắt luôn mềm mại, giọng nói mềm ngọt gọi tên chúng, sau đó sờ mũi gãi cằm...
Có chút đố kị.
Nếu như được đổi trên người mình...
Bùm một tiếng.
Giống như Vô Chúc, ba vị đức cao vọng trọng cũng trong nháy mắt đỏ bừng cả người, xoay người lẹ biến mất trong biển sâu.
Tuy rằng phần thưởng nhiệm vụ pk này quả thực rất phong phú, nhưng đối với nhân ngư tộc mà nói, độ khó... Quá cao!!!
- ---------------------------
Truyện chỉ đăng ở w.a.t.t Tira_Tira và truyenhd
- ---------------------------
Tốc độ dòng chảy thời gian giữa không gian và thế giới khác nhau, vì đây là không gian của Văn Tinh Trạch, cậu có quyền chỉnh tỷ lệ tốc độ chảy hai bên trong một phạm vi nhất định.
Tuy nhiên, bất kể tỷ lệ tốc độ dòng chảy là bao nhiêu, cũng không thể ở trong không gian t quá 3h, nếu không linh hồn sẽ không thể về được.
3h đã sắp đến, Văn Tinh Trạch giám sát chúng rời khỏi không gian.
Nhóm cự long cẩn thận mỗi bước đi, cứ 3 bước liền quay lại nhìn 1 lần vô cùng lưu luyến không rời, Reich là rồng rời đi cuối cùng, y ngậm một gói nhỏ cường ngạnh đặt vào tay Văn Tinh Trạch, nói là lễ ra mắt mang về từ một chuyến đi lữ hành, để Văn Tinh Trạch dùng trước khi ngủ.
3h trong không gian tương đương 10p trái đất, khoảng cách đến giờ quay buổi tối còn một lúc.
"Thầy Trì" Văn Tinh Trạch không vội vàng rời không gian, cùng Trì Yến nói "Tôi muốn nói với anh một ít chuyện..."
Trì Yến cũng không có vẻ bất ngờ, anh cầm cành cây chọc vào đống lửa, bảo Văn Tinh Trạch ngồi lại gần.
Có lẽ khả năng khống chế của Văn Tinh Trạch còn kém, ngày đêm trong không gian có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào, mới còn là ban ngày, hiện tại đã đêm xuống, tinh hà rực rỡ.
Rất thích hợp với bầu không khí nói chuyện.
Văn Tinh Trạch: "Thật ra tôi không phải là con người..."
Trì Yến: "?"
Trì Yến: "Ừm."
Văn Tinh Trạch: "... Lộn! Tôi là con người! Nãy nhầm." Trì Yến thế mà lại 'Ừm', anh ừ cái gì cơ, năng lực tiếp nhận của anh mạnh mẽ đến mức nào hả?
Tiếp đó, Văn Tinh Trạch kể cho Trì Yến nghe tất cả mọi chuyện, từ game (Hoang vu) ba năm trước đến (Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) ra mắt cách đây không lâu.
Đây là lần đầu tiên cậu nói với người khác ngoài các phụ huynh về những điều này, vừa bắt đầu còn có chút gập ghềnh trắc trở, về sau liền từ từ trôi chảy. Cậu cũng nhớ lại một số điều mà cậu nghĩ rằng mình đã quên từ lâu...
"..."
(Hoang vu) là một trò chơi chiến lược cơ sở hạ tầng.
Đó là một viên gạch khởi đầu thực sự, việc thăng cấp dựa cả vào cày. Khó khăn nhất là trong những ngày đầu, khi Văn Tinh Trạch thức gần như cả ngày hoặc thậm chí chơi game suốt đêm.
Khi Văn Tinh Trạch bắt đầu chơi, theo thang thời gian, là 30 năm trước tại vũ trụ song song.
Lúc đó liên minh vũ trụ chưa được thành lập, không có Muse cũng không có Utopia, toàn bộ vũ trụ là một mớ hỗn độn, cường quyền cắt cứ, có rất nhiều chế độ dị dạng ngoại chế độ nô lệ.
Văn Tinh Trạch vất vả khai khẩn đồng ruộng trên một hoang tinh cằn cõi, kiến thiết một thành trấn nhỏ, đồng thời mở ra tinh cảng giao thông vũ trụ.
Điều này có nghĩa là hoang tinh của cậu rốt cục cũng được giao lưu với ngoại giới, có thể bắt đầu mời chào các nhân tài khắp nơi gia nhập quốc tịch. Ai ngờ, lại đưa tới một đống quái nhân:
Bị trục xuất do tính tình cổ quái một tá nhà khoa học Chu Nho.
Chết máy đầy người rỉ sắt vấy mỡ Người Máy.
Tinh thần phân liệt hư hư thực thực thi nhân Hắc Tinh Linh.
Nô lệ bỏ trốn từ sàn đấu giá Nhân Ngư.
Bị toàn bộ vũ trụ truy nã, cả người là máu thoi thóp mắt mù Sĩ Quan.
...
Bất kể là ai, vô luận ở quốc gia nào chịu kỳ thị cùng sỉ nhục như thế nào, Văn Tinh Trạch đều nguyện ý vì bọn họ trở thành cảng tránh gió. Điều này khiến Muse thời kỳ đầu từng bị người khác chế giễu là 'trạm chứa rác'.
Ngay cả trợ lý trò chơi (Hoang vu) cũng thường xuyên nhắc nhở, hy vọng cậu cân nhắc kỹ lưỡng thành phần dân chúng, nếu không sự phát triển của đế quốc thời kỳ sau này sẽ rất khó khăn, ám chỉ Văn Tinh Trạch loại bỏ một số người già yếu, ốm đau và tàn tật.
Tất nhiên Văn Tinh Trạch phớt lờ nó, nhóm quốc dân ban đầu cơ hồ toàn bộ nhân viên đều là người già yếu bệnh tật...
Văn Tinh Trạch, chủ trạm thu gom rác, đối với cái này biểu thị tâm thái rất hài lòng.
Tóc đen ngân đồng mắt mù sĩ quan là bởi vì sự cố ở tinh cảng mới hạ xuống, lúc Văn Tinh Trạch kéo y từ khoang cấp cứu ra, người đã sắp tèo, thanh máu chỉ còn 1%, hệ thống miêu tả là 'Tội phạm truy nã được vũ trụ treo thưởng giá cao, lúc nào cũng có thể tử vong, mù, không đề nghị cứu trợ'.
Bộ sơ cứu duy trì sự sống tiên tiến nhất có giá 300 tệ*, là tiền ăn của Văn Tinh Trạch trong một tháng.
* hơn 1tr
Đó là lần đầu tiên Văn Tinh Trạch chi một số tiền lớn như vậy trong (Hoang vu), bỏ ra một tháng tiền ăn để mua một bộ sơ cứu duy trì sự sống cho sĩ quan. Cả tháng đó, Văn Tinh Trạch đều phải ăn bánh quy nén, đối với sự thôi thúc lúc đó nghĩ mãi mà không ra.
"Ngươi không được chết" vì 300, mỗi ngày on game Văn Tinh Trạch đều đến xem sĩ quan trước tiên, "Nếu ngươi chết, ta liền... Gọi điện khiếu nại bộ phận chăm sóc khách hàng, lấy lại 300..."
Ban ngày xem, buổi tối cũng nhấc đèn xem. Khi đó là mùa đông, hệ thống rác rưởi game cấp nam đề cho Văn Tinh Trạch, một hồi kêu cậu giữ ấm cho tiểu nhân, một hồi liền kêu cậu tìm thảo dược. Lúc đó tiểu nhân tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói muốn uống nước ăn cơm.
Nước bình thường không uống được, phải là nước cất, Văn Tinh Trạch bị ép thức đêm cày thanh thăng cấp khoa học kỹ thuật, lấy một bộ chưng cất.
Cứ như vậy qua 7, 8 ngày, sĩ quan cuối cùng đã tạm thời qua cơn nguy kịch.
Sau 20 ngày, sĩ quan mù về cơ bản có thể đứng dậy đi lại, chỉ là đôi mắt y vẫn không thể nhìn thấy ánh sáng, nếu không y sẽ đau nhói rơi lệ.
"Tặng ngươi, sinh nhật vui vẻ" Văn Tinh Trạch đặt cho y một tấm lụa bịt mắt đen tuyền "Sáng mai ngươi có thể ra ngoài môn tắm nắng rồi đó."
Sĩ quan rất bất ngờ, an tĩnh chốc lát, hỏi: "Ngươi biết sinh nhật ta?"
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch không nghĩ ra lý do tặng quà, chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới tiểu nhân trò chơi này trí năng như vậy.
"Ta không có sinh nhật." Sĩ quan nói chuyện luôn rất hờ hững biểu tình, ngữ khí lạnh lẽo, "Ta là người nhân tạo, trên người chỉ có số hiệu và ngày sản xuất."
Văn Tinh Trạch ăn ngay nói thật: "Đại ca à, ta chỉ là muốn tặng quà cho ngươi thôi. Đừng làm khó ta mà, không muốn thì thôi."
Văn Tinh Trạch muốn lấy lại, sĩ quan lại duy trì tư thế nắm chặt hộp quà, không nhúc nhích.
Văn Tinh Trạch: "Hửm, muốn đúng không?"
Sĩ quan: "..."
Sĩ quan: "Không."
Văn Tinh Trạch lấy hộp quà, hệ thống nhắc nhở bị một luồng sức mạnh khổng lồ ngăn trở, cầm không nổi.
Văn Tinh Trạch từ bỏ: "Được được được, trả ngươi."
Sĩ quan cầm hộp quà trong tay, nhìn một lúc, đột nhiên mím môi. Y quay mặt qua chỗ khác, không để cho Văn Tinh Trạch nhìn thấy vẻ mặt mình.
"Cảm ơn." Sĩ quan nói có vẻ hơi miễn cưỡng.
Nhưng hệ thống hoàn toàn bán đứng y, theo góc nhìn người chơi, đỉnh đầu sĩ quan hiện dòng 'Độ thiện cảm +1000' thật lớn.
Hơn nữa còn săn sóc thêm lời tự thuật: "Sĩ quan mù đã quyết định chọn ngày hôm nay là sinh nhật của mình, đó là ngày 25 tháng 12 năm 413 Kỷ nguyên Ngân Hà..."
Văn Tinh Trạch: "..." Thật ngạo kiều!
Nói đi nói lại, cái ngày này, thật giống sinh nhật Trì Yến.
Văn Tinh Trạch cũng không nghĩ nhiều, từ góc độ người chơi, phân không rõ tướng mạo nhân vật, dù sao thế giới giả tưởng và thế giới thật vẫn có không ít sự khác nhau.
Tuy nhiên, tính cách sĩ quan quả thật có chút giống Trì Yến. Văn Tinh Trạch rất nhiều lần hoài nghi sĩ quan và Utopia quân chủ sau này là cùng một người, thế nhưng khi cậu cùng vị kia hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, lại biểu hiện chưa bao giờ nhận thức quá cậu.
"Ngươi nhất định diễn xuất rất giỏi" Văn Tinh Trạch nhìn sĩ quan, lúc đó, sự nghiệp của cậu đang ở thung lũng, diễn rất nhiều vai xác chết, cậu cảm khái "Ta thật ra là một diễn viên, nhưng kỹ năng diễn xuất không tốt... Nếu như ngày nào đó có thể gặp mặt trong một thế giới khác, hi vọng ngươi có thể dạy dỗ ta."
Sĩ quan ngơ ngác.
Y nghiêm túc nhìn Văn Tinh Trạch một cái.
Chuyện sau đó Văn Tinh Trạch có chút nhớ không rõ, không nhớ sĩ quan cụ thể trả lời cái gì. Có lẽ sĩ quan hoàn toàn không hiểu lời Văn Tinh Trạch, cho nên cũng không trả lời, chỉ yên tĩnh nhắm mắt lại.
Văn Tinh Trạch không tiếp tục quấy rối sĩ quan, đi ra ngoài.
Đêm qua tuyết rơi ở hoang tinh, cỗ máy giết chóc hình người PN-4 dậy sớm xúc tuyết, sau khi nhìn thấy Văn Tinh Trạch, liền khấp khểnh chạy chậm tới phủ thêm thảm len cho cậu. Trình tự trung tâm người máy vẫn chưa được sửa chữa hoàn toàn, chỉ có thể nói những từ đơn giản rời rạc một cách ngốc ngốc:
"Vương, lạnh, sinh bệnh, giữ ấm."
Văn Tinh Trạch thiếu chút nữa bị thảm len dày ấn vào trong tuyết, cậu nhón chân sờ sờ đầu người máy ngỏ ý cảm ơn.
Được Văn Tinh Trạch sờ đầu xong, võng mạc người máy chớp động, hai tay lắc lư lên xuống vô nghĩa, trên đầu bốc một tia khói xanh, phát ra tiếng vang két két linh kiện kỳ quái, như một cỗ máy sắp bị kẹt.
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch không thể không trở lại giá đựng đồ lấy dầu máy, ngồi dưới đất, tra dầu vào các khớp robot tránh hắn bị vỡ.
Khi Văn Tinh Trạch tra dầu xong, lại phát hiện phía sau có một hàng dài xếp hàng, người máy xúc tuyết ở những nơi khác cũng chạy tới. Một số đứa vừa tra dầu đêm qua, thậm chí có đứa chơi cố ý đem một cánh tay chính mình tháo xuống, làm bộ bị thương ăn vạ.
Văn Tinh Trạch: "......"
Thật vất vả giải quyết vấn đề của mọi người, Văn Tinh Trạch tiếp tục đi dạo bên ngoài thị trấn.
Cậu muốn đi tinh cảng để xem có khách mới nào không.
Đây chính là lần gặp đầu của cậu và Hắc Long Reich.
Lúc đó chủ tinh Long tộc nằm giữa vành đai tiểu hành tinh nguy hiểm, khó giao tiếp với thế giới bên ngoài, khí hậu ác liệt, hầu như không có ai đặt chân lên đó. Đây là lần đầu Văn Tinh Trạch nhìn thấy một con rồng —— Hắc Long thương tích máu thịt be bét khắp người, nhiều vảy bị bong ra, không hơn gì sĩ quan mù.
Cự long phun ra hơi thở rất nặng nề, hỏa diễm phun ra mới vừa dấy lên liền tắt.
Cự long khàn giọng nói: "Nhân loại, ta không còn nhiều thời gian. Trước khi chết, hi vọng có thể trở về cố hương một lần, ta là tộc trưởng Long tộc..."
Văn Tinh Trạch ý thức được đây chính là cảnh tượng uỷ thác sắp chết, theo diễn biến, Hắc Long có thể sẽ đem toàn bộ Long tộc giao cho cậu.
Văn Tinh Trạch có chút khiếp sợ, lập tức ngăn Hắc Long lại:
"Chờ đã, ta có thể đưa ngươi trở lại cố hương, nhưng trước tiên đừng cắm flag, bây giờ ta không thể nuôi nổi nhiều rồng đâu, có thể sẽ phải mang toàn tộc ngươi đi đầu đường thổi souna bán nghệ múa rồng đó."
Nháy mắt như hình ảnh hiện lên.
Cự long: "..."
Cự Long hiển nhiên bị Văn Tinh Trạch miêu tả làm tức giận, vừa rồi hít thở cũng khó khăn, bây giờ lại giãy dụa trở mình.
Y có một đôi con ngươi màu vàng óng, lửa giận dần dần tản đi, có chút buồn bực nhìn Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch bị cái ánh mắt này đánh trúng.
Văn Tinh Trạch nhớ lại miêu tả về chủ tinh Long tộc, rằng đó là một khỏa 'Hành tinh chết', nằm ở giữa vành đai tiểu hành tinh nguy hiểm, quanh năm tuyết đọng đóng băng.
Trước cũng có thật nhiều người, hoặc là vừa ý trân quý tài bảo trong truyền thuyết của Long tộc, hoặc là trông thèm sức chiến đấu Long tộc, tuyên bố muốn trở thành 'Cứu tinh' Long tộc, nói nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào đến cứu bọn họ.
Hắc Long chính là bị thế giới bên ngoài lừa gạt, y đuổi theo bọt nước trong mộng cảnh mà tới.
Nghênh tiếp y, là một lần lại một lần thất vọng và lừa dối.
Không có người nào nguyện ý vượt ngàn khó vạn hiểm qua vành đai tiểu hành tinh, không có người nào nguyện ý đến hành tinh hoang tàn đó, không có người nào nguyện ý cùng bọn họ sống qua trời đông giá rét.
Mỗi một cự long hạ hô hấp đều mang mùi máu tanh, thời khắc hấp hối, kim đồng từ từ tan rã.
Y có chút tự giễu hỏi Văn Tinh Trạch: "Ta sắp chết rồi, Long tộc sẽ sớm... Ngươi, một cái nhân loại bình thường, một quốc vương nhỏ bé của nước bé nhỏ không đáng kể, lấy cái gì cứu ta?"
"..."
Đừng xem thường người khác.
Văn Tinh Trạch từ vũ trụ khác, yên lặng móc bóp ra.
Học theo giọng điệu ngạo mạn của nhân ngư nào đó, Văn Tinh Trạch lạnh lùng thốt: "Năng lực đồng tiền."
Danh Sách Chương: