Beta – reader: Takuyachan
Trên đường đi, Thư Văn liên tục phóng nhanh, vượt ba lần đèn đỏ, rốt cục cũng đưa được Ngả Lâm tới bệnh viện. Ôm chặt Ngả Lâm trong ngực, Thư Văn lấy áo bọc kĩ thân thể đang lạnh dần. Tránh chạm vào chỗ đau, hắn vội vàng bế cậu tới phòng cấp cứu.
May mắn thay, Ngả Lâm chỉ bị gãy xương sườn (=.=), và vì không có sức giãy giụa nên xương không lệch vị trí. Bác sĩ còn nói nếu như vậy, xương sẽ đâm thủng phổi, khiến máu tràn vào, không hô hấp được mà dẫn tới tử vong. Thư Văn nghe bác sĩ nói xong mà toát mồ hôi lạnh, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngả Lâm, bèn lo lắng hỏi: “Nhưng vừa nãy, cậu ấy ho khan rồi thổ huyết những hai lần! Chẳng lẽ nội tạng bên trong không bị sao ư?
Bác sỹ quan sát kĩ phim chụp X quang rồi mới trả lời: “Đầu xương không hề lệch vị trí. Nếu như thổ huyết thì hẳn là do cái khác gây ra, không phải vì xương sườn gẫy.”
Thư Văn vừa nghe xong liền hỏi ngay: “Vậy do nguyên nhân gì?”
Bác sĩ đáp: “Thổ huyết có thể do nhiều nguyên nhân, hệ tiêu hóa bị thương, hay ung thư phổi..v..v.., nói chúng là nhiều bệnh. Tốt nhất là anh nên đưa cậu ta tới khoa nội để khám cho chắc.”
Thư Văn lắng nghe rồi cẩn thận hỏi cách chăm sóc cho vết thương của Ngả Lâm, xác định cậu không phải nằm viện trị liệu, nhờ bác sĩ kê các loại thuốc tốt nhất có thể, sau đó mới quay về phòng bệnh của Ngả Lâm.
Ngả Lâm tỉnh lại, đã thấy trên ngực bây giờ băng trắng toát. Quần áo bệnh nhân màu xanh trong bệnh viện càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm và mệt mỏi của cậu, ánh mắt như người mất hồn, cứ nhìn thẳng lên trên trần nhà, nhìn mãi… như nhìn thấu tới tận trời cao trên kia.
Thư Văn vô cùng đau lòng, loại cảm xúc như vậy khiến hắn cảm nhận được cả sự tuyệt vọng tỏa ra từ người Ngả Lâm, tràn lan cô đặc trong không khí. Thư Văn tiến đến, kéo ghế ngồi bên cạnh giường rồi cầm tay Ngả Lâm, nhìn cậu vẫn không có lấy một chút xúc cảm trên mặt làm hắn càng sợ hãi, lúng túng mất hồi lâu mới mở miệng: “Tiểu Lâm, em… còn đau không?”
Ngả Lâm vẫn không trả lời, trước sau như một, chỉ nhìn chằn chằm lên trần nhà trắng toát của bệnh viện. Thư Văn không nói thêm, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nên một lát sau mới lí nhí nói nhỏ: “Anh đưa em tới khoa nội khám nhé! Bác sĩ bảo lo rằng cho nội tạng của em có vấn đề.”
Ngả Lâm vẫn thủy chung không lên tiếng, biểu tình vẫn cứ bình tĩnh như vậy, Thư Văn còn không biết cậu có nghe được câu nói của mình không nữa?
Lúc nãy trên đường đưa Ngả Lâm tới bệnh viện, hắn luôn tự lẩm nhẩm với chình mình: Ngả Lâm không phải Lý Khả, không phải như hạng người lợi dụng tình cảm rồi phụ bạc. Ngả Lâm vốn vô tội. Cậu ấy thật lòng thích và muốn xây dựng tương lai với hắn. Hắn đã đối xử như vậy với cậu, thực sự không đúng chút nào. Ngả Lâm mới có chút thở không được, hắn đã hốt hoảng lo lắng muốn chết. Vậy thì đúng rồi, chính bản thân mình cũng rất yêu cậu, và rất cần tình yêu của cậu.
Thư Văn cẩn cẩn dực dực đỡ Ngả Lâm ngồi dậy tựa ở đầu giường, lấy quần áo thay cho cậu rồi ôm cậu đặt lên xe đẩy.
Ra khỏi cửa phòng bệnh đang định đi tới khoa nội để khám, Ngả Lâm đột nhiên mở miệng: “Bây giờ là mấy giờ?”
Thư Văn thấy cậu nói chuyện, vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời ngay: “Mười giờ rồi, chúng ta đi khám chút thôi sẽ về nhà, không lâu lắm đâu.”
Ngả Lâm không nói gì, Thư Văn định tiếp tục đẩy xe đi, Ngả Lâm đột nhiên động người, tay nắm lấy bánh xe tự mình di chuyển. Tuy Ngả Lâm cực kì vội vàng nhưng lại không quen với bánh xe nên chẳng di chuyển được bao xa. Thư Văn hối hả kéo tay Ngả Lâm, bàn tay cậu đã bị bánh xe thô ráp cọ vào đỏ ửng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Ngả Lâm rồi hỏi: “Làm sao vậy, Tiểu Lâm?”
Ngả Lâm nhàn nhạt đáp: “Hôm nay còn cuộc thi.”
Thư Văn quả thực bị những lời này làm sợ hãi tới hồn bay phách tán, giờ đây có hối hận cũng không kịp. Hắn ngồi xổm trước mặt Ngả Lâm, ôm lấy tay cậu nói: “Xin lỗi! Tiểu Lâm, đều là do anh đã không tốt! Chúng ta sang năm sẽ đi thi lại, được không? Em hiện tại rất yếu, đừng gồng mình lên như vậy nữa, được không?”
Ngả Lâm nhìn Thư Văn, khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra đôi mắt thật thâm trầm, trong đó có cả đau lòng và hối hận khôn nguôi. Ngả Lâm chỉ cảm thấy vô lực, nhìn cặp mắt ấy, chính mình một chút giận dữ cũng không có, không biết nên làm thế nào. Nhưng đã nỗ lực lâu như vậy, đã gần đích ngay trong gang tấc, vậy mà chỉ trong có một đêm liền mất tất cả, cái cảm giác ấy khốn khổ tựa như chết. Cậu chẳng biết mình ra sao nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Đi tới trường thi, hôm nay còn có cuộc thi.”
Thư Văn hiểu không còn cách nào khác, hắn biết Ngả Lâm rất kiên quyết, hắn gật đầu, đặt hai tay Ngả Lâm xuống, đẩy xe ra khỏi bệnh viện, đưa cậu vào ô tô.
Hai người đi tới trường thi, cửa lớn đã bị niêm phong, bên ngoài có biết bao nhiêu các bậc phụ huynh ngồi la liệt nói chuyện, thi thoảng lại ngó vào trường thi, chờ mong và cầu khấn cho hài tử của mình có thể phát huy làm bài thật tốt.
Thư Văn dừng xe, có chút lo lắng hỏi Ngả Lâm đang ngồi bên cạnh mình: “Ngực còn bị đau không? Tự mình đi lại có ổn không?”
Ngả Lâm không nói gì, lại giống như lúc ở bệnh viện cứ si ngốc thất thần nhìn vào cánh cửa lớn của trường thi. Thư Văn đột nhiên vỗ đầu, vội vàng nói: “Chết rồi, giấy tờ và thẻ thi của ngươi còn để ở nhà! Tiểu Lâm, anh ngồi đợi anh một chút được không? Anh về nhà lấy giấy tờ thi cho em.”
Ngả Lâm rốt cực cũng có biểu hiện, ánh mắt cậu như đang hoàn hồn, nhìn Thư Văn nói: “Không cần!”
Thư Văn thở phào nhẹ nhõm: “Không có thẻ vào thi cũng được hả? Vậy thì tốt rồi.”
Ngả Lâm mỉm cười cay đắng: “Không! Anh thật là ngốc, không có giấy thi sao được vào chứ?”
Thư Văn giật thót mình, vội vàng nói: “Vậy… em chờ anh về nhà…”
Ngả Lâm quay đầu nhìn cánh cửa, nói: “Anh không thấy cổng đóng rồi sao? Muộn mười lăm phút còn chẳng được, nữa là muộn như vậy rồi, có mang thẻ dự thi, cũng chẳng được vào nữa.”
Thư Văn thấy nghẹn trong cổ họng, kéo tay Ngả Lâm, nói: “Sang năm nhất định sẽ đi thi lại được không?”
Ngả Lâm khẽ gật đầu: “Về nhà đi.” Sau đó nhắm hai mắt lại.
Thư Văn khởi động xe. Ven đường đi, cảnh vật hai bên cứ lùi xa, cả trường thi to lớn ấy cũng dần thành một chấm nhỏ, cuối cùng đã mất hút hẳn.
Ngả Lâm không hề động đậy, một mực nhắm mắt. Thư Văn tuy không thể nhìn thấy, nhưng hắn biết Ngả Lâm đang khóc. Dù không phát một tia thanh âm, Thư Văn cũng không thấy hai hàng nước mắt rơi, nhưng hắn, có thể cảm giác được.
Về đến nhà, Thư Văn bế Ngả Lâm đặt lên giường, rồi đi lấy kem muốn đút cho cậu ăn. Ngả Lâm rất trầm mặc, không hề ăn kem, chỉ nằm dựa vào đống gối, an tĩnh nhìn Thư Văn. Thư Văn thấy cậu nhìn lâu mà chưa nói gì, trong lòng đã thấy hoảng loạn, vội nói: “Muốn ăn cháo à? Anh đi mua cho em nhé… Không muốn ăn sao? Vậy muốn ăn cái gì? Uống nước nhé? Hay muốn uống trà xanh pha mật ong không? Không khát à? Còn bị đau ngực không? Anh cho em uống thuốc giảm đau đã nhé…”
Ngả Lâm vẫn dùng đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn, qua bao lâu, mới mở miệng: “Thư Văn ca… Còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh, anh đã nói gì với em không?”
Thư Văn càng hoảng hơn, liều mạng nhớ lại, trả lời: “Là cái gì nhỉ? À đúng rồi, anh nói: Xin chào! Anh là Thư văn. Đúng không?”
Ngả Lâm lại mỉm cươi, nói: “Trí nhớ kém quá.”
Thư Văn khổ sở đáp: “Đừng như vậy nữa được không? Tiểu Lâm, anh biết anh sai rồi, có thể cho anh cơ hội giải thích được không? Đừng xa cách như vậy mà!”
Ngả Lâm gật đầu, nói: “Vậy anh nói đi.”
Đây là chuyện từ rất lâu rồi. Thư Văn chưa từng kể cho ai khác nghe, bởi vì đây là vết đau trong lòng hắn. Nói đến chỗ thương tâm, nước mắt không kiềm chế được lại chảy ra, Thư Văn đã cố gắng xóa nó đi, nhưng không sao quên đi được.
Thư Văn cùng Lý Khả từ nhỏ đã luôn ở bên nhau. Lý Khả gia cảnh không hạnh phúc, Thư Văn luôn giúp đỡ y. Thư Văn có cha mẹ làm ở công ty lớn trên cả nước, kiếm ra rất nhiều tiền, tới khi có thời cơ, liền tiến ra nước ngoài làm ăn. Lúc Thư Văn đến kì thi đại học, cha mẹ gọi hắn sang Mỹ học đại học. Thế nhưng Thư Văn không bỏ được Lý Khả, gia cảnh nhà Lý Khả khiến cho y chẳng có tiền để học tiếp đại học. Thư Văn luôn muốn cùng Lý Khả ra nước ngoài học, nhưng luôn sợ y không đồng ý. Vì vậy hắn bỏ luôn cơ hội sang Mỹ học đại học, cùng Lý Khả thi vào Đại học Bắc Kinh. Mà Lý Khả là người suy nghĩ rất tiến bộ, y bền bỉ muốn tiến xa hơn nữa. Lý Khả có thành tích cực kì tốt, luôn đứng nhất trong trường, nhưng bấy giờ lại muốn ra cả nước ngoài học. Thế nên sau khi học hết bài vở bình thường, y còn học thêm ngoại ngữ mấy nước ở Châu Âu. Lý Khả luôn nói rằng Trung quốc chỉ là cái lồng nhỏ, còn y là con phượng hoàng nên phải tung bay cao hơn nữa. Thư Văn đương nhiên rất thương yêu y, nhìn y chăm chỉ học tập chẳng còn thời gian làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, nên bao giờ được bố mẹ gửi tiền tiêu vặt cũng đưa hết cho Lý Khả. (dại gái =;)
Thư Văn rất yêu thích Lý Khả, từ nhỏ đã vậy. Thế nhưng Lý Khả lại chỉ coi hắn như huynh đệ, đối xử như anh em. Thư Văn cũng chưa bao giờ dám quá đà, chỉ giữ trong lòng mà len lén thích y, luôn sợ có ngày bị phát hiện ra, Lý Khả sẽ căm ghét, không còn muốn ở bên hắn nữa.
Lý Khả không những học tập xuất sắc mà còn có tướng mạo tuấn tú. Ở trường đại học một thời gian, đã có rất nhiều nữ sinh hâm mộ Lý Khả, nhưng Lý Khả không hề có cảm giác gì, chỉ hờ hững đối với các nàng. Tất nhiên, Lý Khả cũng không thích nam sinh. Thời sinh viên thú vị nhất là kết bè kết đảng, nhưng Lý Khả cũng kông bao giờ làm mấy chuyện như vậy. Y rất độc lập, chỉ có duy nhất một người bạn là Thư Văn. Thư Văn cũng không ít lần tự huyễn tưởng là Lý Khả thích mình, bằng không sao lại chỉ cười với mình, nói chuyện với mỗi mình thôi?
Bốn năm đại học, Thư Văn không động lòng trước ai, Lý Khả cũng vậy. Sau khi tốt nghiệp, Thư Văn dễ dàng vào làm việc ở công ty của bố mẹ. Sự ưu tú, tố chất lãnh đạo dị thường, cùng với cái đầu thông minh, tài hoa đĩnh đạc, khiến hắn chẳng mấy chốc đã thăng tiến rất nhanh. Nên bằng chính năng lực của mình, Thư Văn đã vươn đến chức Tổng giám đốc.
Ở nước ngoài, cha mẹ hắn thấy hắn có năng lực như vậy, không còn thúc ép hắn đi tu bổ kiến thức nữa, yên tâm giao lại toàn bộ sản nghiệp trong nước cho Thư Văn, không đoái hoài, nghĩ đợi tới khi về hưu có thể giao lại tập đoàn cho hắn rồi.
Khác với Thư Văn, bốn năm đại học sáng chói của Lý Khả không giúp y tìm được việc làm ưng ý, y đi xin việc khắp nơi. Đều không phải do tiền lương thấp hay công ty nhỏ, mà là do y quá kiêu kì, thấy chẳng có công ty nào đủ tư cách sở hữu y. Thư Văn luôn ở bên khuyên y đừng nên đòi hỏi quá cao, cứ bắt đầu làm, rồi chầm chậm phấn đấu cho chắc. Nhưng Lý Khả vẫn luôn thao thao nói rằng người có tài năng như y tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ sức.
Thư Văn chẳng còn biện pháp nào, y như thế lại càng khiến hắn yêu hơn, tựa như sự kiêu ngạo của một con phượng đứng đầu thiên hạ vậy.
Trong khi Lý Khả chưa tìm được việc, y ở cùng với Thư Văn, tất cả chi phí ăn mặc tiêu xài đều là Thư Văn cấp, y thấy thực thoải mái, không cần bận tâm tới thứ gì. Cứ như vậy trong sự chăm sóc ân cần của Thư văn, con chim cao ngạo kia rốt cục cũng xiêu lòng, nhào vào vòng tay ấm áp của Thư Văn. Rồi sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc của hai người. Tâm niệm nhiều năm của Thư Văn đã đạt được khiến hắn vô cũng mãn nguyện, sung sướng giống như đang được sống trên thiên đường.
Tuy vậy không lâu sau Lý Khả lại nảy ra ý định ra nước ngoài học, Thư Văn hiển nhiên luôn muốn y thỏa mãn ăn học thành tài, thế nhưng mới quấn quýt chưa được bao lâu, bây giờ đã chia li quả thực đau lòng. Hắn rất lưu luyến muốn đi cùng Lý Khả, nhưng công ty hắn mới phất lên như diều gặp gió, không thể bỏ qua cơ hội này, thành ra không thể không buông tay. Lý Khả cũng nói đi hai năm, học xong sẽ về công ty của Thư Văn để giúp hắn. Vậy nên Lý Khả một tay xách vali ra nước ngoài học, còn được Thư Văn đưa thẻ tín dụng đầy ắp của mình để y có thể sống nhàn nhã.
Thời gian đầu ra nước ngoài, y thường gọi điện, gửi mail về hỏi thăm Thư Văn thường xuyên, nhưng không biết từ lúc nào, Thư Văn không thể liên lạc được với y nữa. Thi thoảng gọi được rồi, cũng chỉ nghe y nói có một câu: “Em đang bận!” rồi nhanh chóng cúp máy.
Thư Văn sớm đã có dự cảm không tốt, giờ không thể kiên lạc được với y lại càng lo lắng hơn, hay là điện thoại của y hỏng rồi.