Beta – reader: Takuyachan
Ngả Lâm theo Thư Văn, đi tới trước mặt Lý Khả. Thư Văn hơi xấu hổ, đối diện với Lý Khả nói: “Đây là người yêu của anh, Ngả Lâm.” Sau đó quay đầu lắc lắc nhắc cậu: “Tiểu Lâm, chào một tiếng đi.”
Lý Khả chủ động vươn tay ra muốn bắt tay trước, nhưng Ngả Lâm nhát gan nên chần chừ mãi. Cậu không dám nhìn thẳng vào mặt Lý Khả, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Xin chào!”, rồi bỏ ra xa, ngồi xuống cái ghế sôpha nhỏ hơn.
Thư Văn lúc này cũng không tiện nói Lý Khả đi vào trong phòng, vì vậy miễn cưỡng chữa cháy nói: “Đều đói bụng rồi đúng không? Anh vào bếp làm điểm tâm nhé.” Nói xong, liền đi tới bên Ngả Lâm, vén tóc mái hôn nhẹ lên trán cậu.
Ngả Lâm bị hắn hôn thì mặt mũi đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, cậu biết đây là Thư Văn cố ý cho Lý Khả nhìn thấy. Thư Văn sủng nịnh nhéo nhéo má Ngả Lâm hỏi: “Muốn ăn gì nào, anh cho em chọn món đó.”
Ngả Lâm chỉ lắc nhẹ đầu nói: “Tùy anh thôi, em không đói bụng.”
Thư Văn gật đầu, lúc này mới quay sang hỏi Lý Khả: “Còn em? Em muốn ăn gì?”
Lý Khả tất nhiên nhìn thấy hết mấy cảnh mùi mẫn vừa rồi, chỉ nói: “Tất nhiên là sanwich cá ngừ rồi. Anh biết thừa em thích ăn món này nhất mà. Với lại trình độ của anh đâu nấu được món nào ra hồn, em cũng không dám thử món khác đâu.”
Lý Khả nói, làm Thư Văn cảm thấy xấu hổ: “Bây giờ anh nấu khác trước rồi.”
Lý Khả cười nói anh vừa làm món trừng rán xong thành ra thứ gì, em cắn một miếng đã thấy hối hận rồi. Anh tốt nhất nên làm món sở trường của mình đi.
Thư Văn vô thức nhìn về phía Ngả Lâm, cậu không hề có phản ứng, chỉ thủy chung ngồi im lặng, không quản tới việc gì.
Thư Văn một mình vào bếp nấu ăn, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Khả cùng Ngả Lâm. Lý Khả đi tới một ghế sôpha ngay cạnh Ngả Lâm ngồi xuống, giống như buột miệng mà vờ hỏi: “Cậu với Thư Văn đã gặp nhau bao lâu rồi?”
Ngả Lâm nhẹ nhàng trả lời: “Gần một năm rồi.”
Lý Khả cười nhẹ, nói: “Thư Văn chắc cũng kể chuyện của chúng tôi cho cậu nghe rồi đúng không? Chúng tôi đã quen nhau mười năm rồi.”
Ngả Lâm cũng cười, đáp: “Hơn mười năm? Các anh năm nay chỉ mới ngoài hai ngươi tuổi mà đã quen nhau hơn mười năm rồi, lẽ nào ở bên nhau từ khi mặc quần yếm, từ khi nước mũi đang chảy thò lò đã nghĩ tới chuyện đồng tính luyến ái yêu nhau mà gặm chung kẹo đường?” (=)))
Lý Khả giật mình, trở mình sang hướng khác, nói: “Khi đó còn nhỏ, đương nhiên không hiểu chuyện. Nhưng đúng là từ nhỏ chúng tôi vẫn luôn cùng nhau.”
Ngả Lâm “Ân” một tiếng, nói: “Hơn mười năm tình cảm với nhau, thế mà nói chia tay một cái là bỏ đi được luôn.”
Lý Khả bí từ không nói được câu nào, trầm mặc một lúc, mới đáp: “Tôi cũng không muốn buông tay, là do có nỗi khổ riêng thôi.”
Ngả Lâm lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ nói lại với Lý Khả: “Không phải đâu, đây là định mệnh đấy.”
Lý Khả tiếp tục: “Hiện tại cậu mới là người yêu của Thư Văn, tôi không thể thay thế. Nhưng, tôi vẫn còn tình cảm với anh ấy.”
Ngả Lâm rốt cục đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Khả, dứt khoát nói: “Tôi cũng yêu anh ấy.”
Giọng điệu của Lý Khả như đáng tiếc lắm mà nói: “Thế nhưng cậu còn trẻ.”
Ngả Lâm cũng không hề đắn đo liền đáp: “Anh cũng chẳng phải hơn tôi bao nhiêu tuổi.”
Lý Khả trầm mặc, y nhìn Ngả Lâm, Ngả Lâm cũng nhìn y. “Xem ra Thư Văn vẫn chưa từng thay đổi sở thích nhỉ.” Lý Khả cười nhẹ, “Anh ấy luôn nói tôi có một nốt ruồi cực kỳ xinh đẹp ở khóe mắt, vì thế luôn gọi tôi là Hồng nương, cũng bởi… bị nốt lệ chí của tôi hấp dẫn. Cậu xem, cậu cũng có một nốt lệ chí ở khóe mắt kìa.”
Ngả Lâm vừa nghe xong lời này, trong lòng như có điện giật một phát nhức nhối, cậu ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lý cũng có một nốt lệ chí ở đuôi mắt. Thoáng chốc, Ngả Lâm tưởng như đã thấu hiểu mọi chuyện. Cậu nhớ lại lúc gặng hỏi Thư Văn lý do thích mình, Thư Văn đã trả lời: “Em biết không? Em có một viên lệ chí, rất đẹp… Em biết không? Em có một viên lệ chí, rất đẹp…. Em biết không…. Em có một viên lệ chí…. Rất đẹp…. Em…. Biết…. không… Em có một viên…. lệ…. chí….”
Ngả Lâm đột nhiên hoảng hốt đứng dậy, cảm giác như mình đang chìm dần trong một thứ không gian khác, không có bất kì thứ gì, tất cả hư vô. Lý Khả ngồi một bên thấy thế, nhẹ nhàng cười khẩy, tiếng cười ấy vang vọng sâu thẳm trong đầu Ngả Lâm, cậu cảm thấy đau đớn mãnh liệt. Ngả Lâm bỗng nhiên tỉnh táo lại, hướng về phía Lý Khả khẳng định lại: “Thư Văn đã từng thích anh vì anh có nốt ruồi ấy. Nhưng, hiện tại, anh ấy yêu tôi, là tôi, là Ngả Lâm.”
Lý Khả không nói gì nữa, y nhìn Ngả Lâm rồi cười. Nụ cười như vậy, càng làm cho Ngả Lâm khó chịu, tựa như ngồi trên đống lửa, trong lò than, cảm giác như bị người khác lột hết quần áo, bị đứng đó cho người ta soi mói.
Đúng lúc này, Thư Văn bê điểm tâm vừa làm xong ra, hắn miễng cưỡng ngồi giữa hai người, vươn tay ôm vai Ngả Lâm, nói: “Hai ngươi đang nói cái gì mà có vẻ vui vẻ thế?” (=,= lquan v~)
Lý Khả mỉm cười, vươn tay lấy bánh sanwich, cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Mấy năm trôi qua mà tay nghề của anh vẫn tốt vậy a!”
Thư Văn không trả lời, hắn cầm lấy một miếng bánh đưa cho Ngả Lâm, nói: “Lý Khả thích ăn cái này, tiện thể anh làm cái này ăn luôn, nấu món khác càng phiền phức thêm. Em đói bụng chưa?”
Ngả Lâm cầm cái bánh, mở miệng cắn, không hiểu vì sao, cậu lại thấy, miếng bánh này, đều là vì khẩu vị yêu thích của Lý Khả mà làm. Thư Văn ngồi một bên ân cần giúp Ngả Lâm lau khóe miệng bị dính bánh, dịu dàng nói: “Hôm nay chúng ta đi chơi công viên đi, lâu rồi chưa đi đâu, được không?”
Ngả Lâm gật đầu hỏi: “Hôm nay anh cũng chưa dắt Tảo Đem đi dạo phải không?”
Thư Văn cười nói: “Anh sẽ dắt nó đi ngay bây giờ, chờ anh quay về rồi chúng ta sẽ đi chơi công viên.”
Ngả Lâm đáp: “Em cũng không có việc gì làm, hôm nay đi với anh vậy.” Nói xong, cậu đi thẳng về phòng thay quần áo. Thư Văn đứng dậy thu dọn chén đĩa, chuẩn bị đi, thì phía sau, Lý Khả chậm rãi nói: “Em lần này trở về, là muốn chúng ta tái hợp lại.”
Thư Văn trả lời: “Em cũng đã thấy rồi đấy, không còn cơ hội nào đâu. Anh biết em đã chịu nhiều khó khăn, cũng rất ủy khuất, nhưng bây giờ anh đã có Ngả Lâm rồi.”
Lý Khả tiếp tục nói: “Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Thư Văn chỉ đáp: “Tìm được chỗ ở rồi, hãy nhanh chóng ra ngoài đi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi không ngoái lại nữa.
Lúc lên phòng Ngả Lâm cực kì trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Thư Văn biết cậu vì Lý Khả trở lại mà tâm tình không tốt, luôn nói chính mình không động tâm để trấn an. Sau cùng Ngả Lâm lo lắng cũng lâu, lấy lại dũng khí, liền hỏi Thư Văn: “Không biết Tiểu Kỳ gần đây thế nào. Anh có còn liên lạc với cậu ta không?”
Thư Văn ngẩn ra: “Tiểu Kỳ? Em nghĩ cái gì mà lại hỏi cậu ấy? Em đừng nói nữa, anh không muốn nhắc đến, cậu ta không liên quan gì tới chúng ta, sao lại hỏi vậy?”
Ngả Lâm đáp: “Cậu ấy cũng đã ở cùng anh một thời gian, sao anh có thể quên nhanh như vậy được?”
Thư Văn cười nói: “Từng sống cùng anh đâu chỉ có một mình Tiểu Kỳ, anh đâu có thể nhớ hết?”
Ngả Lâm lại hỏi: “Anh đã bao giờ thích cậu ấy chưa?”
Thư Văn lắc đầu trả lời: “Những người như Tiểu Kỳ anh chưa từng thích, sống chung với bọn họ trong thời gian ngắn chỉ như giải trí thôi. Mà sao thế, đột nhiên lại hỏi chuyện đó?”
Ngả Lâm nói: “Không có gì, tại tự nhiên em nhớ tới cậu ấy thôi, không biết bây giờ cậu ấy sống thế nào rồi. Nhưng, nếu anh không hề thích Tiểu Kỳ, sao lại muốn cậu ấy ở cùng một chỗ?”
Thư Văn mỉm cười, nhéo má Ngả Lâm, mặt cậu đã hơi tái đi, đáp: “Hóa ra là em ghen sao? Tiểu Lâm của anh mà lòng dạ nhỏ bé vậy sao? Anh nói cho em nha, Tiểu Kỳ có một nốt ruồi, cũng rất giống với nốt ruồi này của em, lúc đó chỉ là anh thấy vừa mắt, nên rủ về sống chung mấy ngày thôi. Lí do đấy, em thấy sao?”
Ngả Lâm tự cười nhạo trong lòng, rốt cục vẫn chỉ là mình đa tình. Mình và Tiểu Kỳ, nếu so sánh với nhau, cũng chỉ khác rằng mình yêu Thư Văn thật còn Tiểu Kỳ thì không. Ngoại trừ điểm này ra, hai người bọn cậu đều giống nhau, tất cả cũng chỉ là cái bóng của Lý Khả trong mắt Thư Văn mà thôi.
Tảo Đem vui vẻ chạy lon ton tới, thân thiết cọ mình vào chân Ngả Lâm, Ngả Lâm mỉm cười ngồi xuống, lặng lẽ vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của nó, trong lòng hồi tưởng lại: “Em có đồng ý trở thành người một nhà với anh không, ba chúng ta là người một nhà.”
Đột nhiên cậu quay sang nói với Thư Văn: “Bây giờ em rảnh rỗi quá, muốn tìm một công việc để làm, chỉ ở trong nhà rất khó chịu.”
Thư Văn lập tức trả lời: “Được! Theo ý em vậy, chỉ là đừng cố gắng vất vả quá, sang năm em còn phải thi nữa. Ở nhà chán lắm à? Buổi chiều đi ra công viên dạo mát cho thoáng, có thể thư giãn hơn đấy.”
Ngả Lâm gật đầu, cứ như vậy đi, cậu cũng muốn ích kỷ một lần, để mình được chím đắm trong sự quan tâm của Thư Văn.
Lúc sau, hai người cùng nhau đi công viên chơi, cậu vẫn được mua mấy cái tai thú, vẫn được Thư Văn ân cần chăm sóc, Ngả Lâm cười không ngừng, làm loạn khắp nơi, chơi hết chỗ này tới chỗ nọ, cảm giác bên nhau thế này có thể đi tới được chân trời.
Thoải mái chơi cả một ngày, Thư Văn lại theo thói quen đưa Ngả Lâm đi ăn thịt dê. Ngả Lâm mệt rã rời, cậu ngồi tựa vào Thư Văn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tuy nhiên chính lúc này đây, tâm tình cậu không thể yên, có cảm giác khác xa mọi lần. Ngả Lâm từ từ nhắm hai mắt, nhưng tâm trí lại cực kì thanh tỉnh, bởi cậu không ngừng tưởng tượng ra cảnh, Thư Văn cùng Lý Khả khi còn yêu thương nhau.
Hai người ăn xong, chuẩn bị về nhà, thì Ngả Lâm hỏi có cần mua đồ ăn cho Lý Khả không? Y ở nhà chắc chưa ăn cơm tối.
Thư Văn suy nghĩ một lúc, rồi quay lại quán ăn mua thịt dê. Thấy vậy Ngả Lâm hỏi nói sao không mua thứ khác, nhỡ y không thích ăn thì sao? Thư Văn cười cười mà đáp, yên tâm đi, trước đây mỗi lần đi chơi công viên xong hai người bọn họ đều về đây ăn thịt dê, y cũng rất thích món này. Tuy Thư Văn chỉ vô tâm nói mấy câu, nhưng đã khiến lòng Ngả Lâm chùng xuống mấy phần. Đúng vậy, Thư Văn đối với cậu như thế nào, đều giống như trước đối với Lý Khả. Nói không chừng, Thư Văn dù là đi với cậu, nhưng luôn coi cậu là Lý Khả cũng nên.
Hóa ra điều mà Ngả Lâm luôn thấy khó hiểu khi đi chơi công viên về lại ăn thịt dê đều là sở thích của Lý Khả và Thư Văn, trước đã thành thói quen của họ rồi. Vậy là Thư Văn vẫn luôn nhớ đến Lý Khả. Hắn không quên được người yêu cũ, sao quên được bọn họ đã yêu nhau bao nhiêu lâu như vậy, đã ân cần ôn nhu chăm sóc y như thế nào, tất cả những thứ ấy đều thuộc sở hữu riêng của Lý Khả, mãi mãi quấn chặt trong lòng Thư Văn, không bao giờ biến mất.
Ngả Lâm cuối cùng đã hiểu, mình là người thừa rồi. Cho dù Lý Khả có phản bội Thư Văn, Thư Văn sẵn sang tha thứ cho y vô điều khiện, bởi vì, Thư Văn yêu y. Hiện tại, Lý Khả đã trở về, Thư Văn lại đang chung sống với cậu. Tuy Thư Văn không vất bỏ cậu ngay vì cậu đã ở bên hắn gần một năm nhưng những hành động quan tâm ân cần của hắn với cậu ngay trước mặt Lý Khả lại khiến Ngả Lâm khựng lại, có thể hắn làm vậy chỉ vì muốn chọc tức Lý Khả thôi, giống như con nít thù hằn mà chọc tức nhau. Ngả Lâm nghĩ, nếu thực sự đã như vậy, thì nên tác thành cho bọn họ thôi. Ngay lập tức, Ngả Lâm đến bên Thư Văn, nói: “Em nghĩ em nên dọn ra ngoài.”
Thư Văn nghe cậu nói vậy thì tá hỏa lên: “Em không được làm như vậy, ngày mai anh sẽ tìm chỗ cho Lý Khả dọn đi, em không cần ra ngoài, không ai chăm sóc em anh yên tâm làm sao được.”
Ngả Lâm cười khổ, ra ngoài kiếm sống mà cũng cần có người chiếu cố sao, em còn ở bên anh thế này khác chi con kí sinh. Cậu đáp: “Để y ở lại đi, em nghĩ kĩ rồi, em sẽ quay về tiệm bánh xin việc, ở đây cách đó quá xa, em sẽ tự thuê một phòng gần đó.”
Thư Văn càng phản ứng mạnh hơn: “Đừng đừng, em đi làm ở tiệm bánh thì anh sẽ dùng ô tô đưa đón em, như thế được không?”
Ngả Lâm chỉ có thể gật đầu. Cậu ở trong lòng biết rõ chính mình như thế là ích kỷ, biết rõ người Thư Văn yêu không phải là mình, nhưng cứ khăng khăng muốn ở bên hắn không chịu ly khai, thực sự đáng buồn.