• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Bạch gia.

Bạch Nhược Phong đang họp với nhân viên để thông qua kế hoạch sắp tới của tập đoàn.

Hai tấm hình được Phạm Diệc An gửi đi. Không may máy tính bảng của Bạch Nhược Phong được kết nối với máy chiếu.

Tất cả nhân viên có mặt ở phòng họp đều nhìn thấy nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Nhược Phong. Bọn họ không dám nhiều lời.

Bạch Nhược Phong nói cho hết những gì cần nói rồi nhanh chóng kết thúc cuộc họp.

“Nếu không có gì, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây. Mọi người quay trở lại làm công việc của mình đi.”

Sau khi kết thúc cuộc họp, Bạch Nhược Phong quay lại phòng làm việc của anh.

Bạch Nhược Đồng cũng đã nhìn thấy hai tấm hình lúc nãy, anh ta muốn biết người mà Tiểu Bảo không muốn rời xa trông như thế nào.

“Nhược Phong, cô gái trong bức hình có phải là Tô Ngọc Nhi không?”

Bạch Nhược Phong gật đầu, có vẻ anh đang rất lo lắng cho Tô Ngọc Nhi.

Anh liền lấy điện thoại gọi cho Phạm Diệc An.

“Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?”

“Không, chỉ là người nhà cô ấy nằm viện.”

“Cảm ơn cậu!”

Lúc nãy, Bạch Nhược Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhược Phong, em muốn coi hình của cô ấy một chút có được không?”

“Cút ra ngoài!”

Bạch Nhược Phong không muốn ai biết về chuyện riêng tư của anh.

“Ra ngoài thì ra ngoài.”

Sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, trong lúc Bạch Nhược Phong mở hình xem, Bạch Nhược Đồng đã nhìn lén được gương mặt của Tô Ngọc Nhi.

“Xinh đẹp thật đấy!”

“Bảo sao anh và Tiểu Bảo chúng ta không muốn rời xa chứ?”

Bạch Nhược Phong tức giận ném đồ về phía Bạch Nhược Đồng.

“Cút mau!”

Bạch Nhược Đồng nhăn mặt bước ra ngoài.

Bên kia, Tô Ngọc Nhi đã rời khỏi bệnh viện, cô đang trên đường đến trung tâm thương mại để mua một món đồ cho Tiểu Bảo. Xem như xin lỗi vì đã thất hứa với cậu bé.

Sau khi lựa đi lựa lại, Tô Ngọc Nhi quyết định mua cho Tiểu Bảo một món đồ chơi.

Tô Ngọc Nhi quay lại công ty, chỉ dám đứng trước chứ không dám vào.

Bây giờ cô vào với tư cách gì đây chứ?

Nhân viên cũ sao?

Đúng lúc, Bạch Nhược Đồng từ trong công ty đi ra. Anh tinh mắt liền nhìn ra Tô Ngọc Nhi là cô gái bên trong bức ảnh đó.

“Chị dâu, chị đến tìm Tiểu Bảo sao?”

Chị dâu? Chị dâu cái gì chứ?

“Cậu là ai? Tại sao lại gọi tôi là chị dâu?”

“Chị dâu làm chị lo lắng rồi. Tôi là Bạch Nhược Đồng, em trai của Bạch Nhược Phong.”

Bạch Nhược Đồng vì quá hào hứng mà làm cho Tô Ngọc Nhi hoảng sợ.

“Chị dâu, em đưa chị đến gặp anh trai.”

“Xin lỗi, cậu đừng gọi tôi là chị dâu. Cứ gọi tôi là Ngọc Nhi được rồi.”

“Được rồi! Tôi đưa cô đến gặp anh trai.”

Cốc! Cốc! Cốc!

“Mau cút đi!”

Bạch Nhược Phong tưởng rằng Bạch Nhược Đồng lại đến làm phiền anh nên mới có những lời lẽ như vậy.

Tô Ngọc Nhi có chút sợ sệt khi nhìn thấy Bạch Nhược Phong như vậy.

“Chị dâu, chị đừng sợ.”

“Nhược Phong, anh xem em dẫn ai đến đây.”

Bạch Nhược Đồng, mở cửa bước vào.

Bạch Nhược Phong ngước mắt lên nhìn, trước mắt anh chính là Tô Ngọc Nhi.

Bận rộn công việc đến cỡ nào anh cũng dẹp sang một bên. Anh đến bên cạnh Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, có chuyện gì sao?”

“Tôi đến để tặng cho Tiểu Bảo một món quà.”

Tô Ngọc Nhi đặt món quà cô đã mua trước đó lên bàn.

“Còn chưa đến ngày sinh nhật thằng bé mà.”

“Sếp Bạch, không giấu gì anh. Tôi đã bị trục xuất khỏi công ty, e là tôi không thể tiếp tục thực hiện kế hoạch sinh nhật cho Tiểu Bảo.”

Bạch Nhược Phong không hài lòng khi nghe chuyện này. Anh rất tức giận.

“Trục xuất sao?”

“Sếp Bạch, tôi xin lỗi.”

“Ngọc Nhi, cô không cần phải xin lỗi. Chuyện này chắc chắn có ẩn khuất.”

“Anh có thể tặng món quà này cho Tiểu Bảo thay tôi không?”

“Cô yên tâm. Tôi sẽ đích thân đưa cho thằng bé.”

Tô Ngọc Nhi cảm ơn rồi rời đi.

“Tôi xin lỗi. Cảm ơn sếp Bạch.”

Sau khi Tô Ngọc Nhi rời đi, anh liền nhờ Bạch Nhược Đồng điều tra nguyên nhân sự việc.

“Tiểu Đồng, em giúp anh điều tra chuyện này.”

“Được! Anh cứ để em.”

Rất nhanh, Bạch Nhược Đồng đã biết được lý do xảy ra việc này.

“Nhược Phong, Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như đã bắt nạt Ngọc Nhi. Còn nói nếu muốn ký hợp đồng phải trục xuất cô ấy ra khỏi công ty.”

“Bọn họ dám làm như vậy sao?”

“Đúng vậy! Lão Lý đã nói với em.”

Bạch Nhược Phong, sau khi nghe nguyên nhân, anh rất tức giận, anh cho Bạch Nhược Đồng thay anh lo liệu việc này.

“Tiểu Đồng, em giúp anh lo liệu việc này. Phải cho tên Trịnh Sơn kia trả giá. Tuyệt đối không được để chuyện này đến tai ba mẹ.”

“Được! em biết rồi.”

Với thế lực của Tô Ngọc Như, Tô Ngọc Nhi biết rằng sẽ không còn công ty nào sẽ tuyển dụng cô vào làm, dù chỉ là tạp vụ cũng không.

Bao nhiêu hồ sơ gửi đi đều nhận lại phản hồi không đậu. Cô vô cùng thất vọng và bế tắc với cuộc sống hiện tại.

Chính là cô thất vọng nhất, lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Xin chào, có phải cô là Tô Ngọc Nhi không?”

“Tôi là Tô Ngọc Nhi đây. Có chuyện gì sao?”

“Xin chào, tôi bên phòng nhân sự công ty Sáng tạo Mới muốn mời cô về làm việc cho chúng tôi.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy! Cô cứ việc suy nghĩ, nếu đồng ý hãy đến công ty để nhận việc.”

“Cảm ơn cô! Tôi sẽ có câu trả lời sớm nhất.”

Sau khi tắt máy, Tô Ngọc Nhi cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

Cô nhớ rất rõ những nơi cô gửi hồ sơ đi, không có công ty Sáng tạo Mới. Tại sao họ lại gọi cho cô đến nhận việc cơ chứ?

Tô Ngọc Nhi không tin tưởng, cô nghĩ rằng đây là lừa đảo. Cô mở trang web lên tìm kiếm thông tin công ty.

Theo như kết quả trên web, công ty Sáng tạo Mới đang nằm trong khu kinh doanh thịnh vượng nhất của thành phố.

Tô Ngọc Nhi cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ vài phút trước đó. Bây giờ cô hoàn toàn tự tin đi làm ở công ty Sáng tạo Mới.

Tất cả chuyện này đều một tay Bạch Nhược Phong sắp xếp.

“Tiểu Đồng, em nhanh chóng giúp anh mở công ty Sáng tạo Mới.”

“Em không làm đâu.”

Bạch Nhược Phong lấy trong hộc bàn ra chìa khóa xe Maybach phiên bản giới hạn đặt lên bàn.

Hai mắt Bạch Nhược Đồng chói sáng như đèn ô tô, anh gật đầu đồng ý làm theo yêu cầu của Bạch Nhược Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK