• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bạch Nhược Phong muốn uống rượu cùng Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, uống một chút nhé!” Bạch Nhược Phong nâng chai rượu vang trên bàn rồi nói.

“Tôi không uống.” Tô Ngọc Nhi thẳng thắn từ chối.

“Ngọc Nhi, uống một chút sẽ làm cô dễ ngủ hơn đấy.”

Tô Ngọc Nhi thấy cũng thú vị, cô cũng muốn thử cảm giác uống rượu trên boong tàu và ngồi ngắm biển.

“Được, vậy tôi uống cùng anh.”

Bạch Nhược Phong mở nắp rượu vang rót đều hai ly rồi nâng ly mời Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, uống một chút đi.”

Tô Ngọc Nhi nâng ly và uống cạn ly này, hơi rượu cay xè khiến cô có chút khó chịu.

Hết ly này rồi lại rót ly khác, Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi vừa uống vừa nói chuyện. Thời gian trôi qua một cách vô thức.

Gió biển ùa vào mang một chút khe lạnh, Tô Ngọc Nhi lại không đem theo áo ấm, Bạch Nhược Phong nhân cơ hội lấy thân hình to lớn, rắn chắc che chở cho Tô Ngọc Nhi.

“Chắc cũng đã trễ rồi, tôi vào phòng nghỉ trước.”

Tô Ngọc Nhi ý thức được thời gian không còn sớm, cô muốn quay về phòng nghỉ ngơi.

“Được! Tôi đưa cô vào.” Bạch Nhược Phong ngỏ ý muốn đưa Tô Ngọc Nhi về phòng.

“Không cần, không cần. Tôi tự vào được.”

Tô Ngọc Nhi vừa nói vừa quơ tay loạn xạ, chắc hẳn cô đã say.

Tô Ngọc Nhi bước đi loạn xạ trong vô thức được mấy bước, cô đã ngã vào người Bạch Nhược Phong.

Cú té ngã, mặt đối mặt, Bạch Nhược Phong có chút bối rối, anh không biết phải làm gì.

Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi, bốn mắt nhìn nhau, anh nhẹ nhàng đưa tay choàng qua sau cổ Tô Ngọc Nhi rồi từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn.

Tô Ngọc Nhi bất ngờ, cô đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Phút trước vốn còn đang xấu hổ, giây sau đã chủ động hôn anh. Bạch Nhược Phong ngây người ra, đôi mắt đen thẩm của anh có chút rung động, nhưng liền trở lại tĩnh lặng.

“Bạch Nhược Phong, anh là đồ đáng ghét!” Tô Ngọc Nhi nói trong cơn say.

Bạch Nhược Phong có chút không hiểu, anh nhẹ nhàng hỏi: “Bạch Nhược Phong, đã làm gì cô sao?”

Tô Ngọc Nhi không ý thức được, rượu vào lời ra, cô nói một cách thật lòng: “Tôi nhìn thấy anh ta đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp. Tại sao vậy chứ? Tôi không đẹp sao?”

Tô Ngọc Nhi vừa nói, đôi mắt đã ướt đẫm.

Người đời có câu khi say người ta sẽ nói những điều thật lòng.

Chẳng lẽ…

“Không, không. Cô xinh đẹp lắm.”

Bạch Nhược Phong đã hiểu ra lý do vì sao bữa giờ Tô Ngọc Nhi trốn tránh và có thái độ thờ ơ với anh.

Tô Ngọc Nhi hôn rất vụng, chẳng hề có một chút kỹ năng nào. Sau khi tách khỏi môi Bạch Nhược Phong, trên đôi gò má ửng hồng liền lăn xuống từng giọt nước trong suốt như thủy tinh.

Bạch Nhược Phong lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của Tô Ngọc Nhi. Sau đó, anh từ từ đặt nụ hôn lên môi cô.

Nụ hôn không quá vồ vập, mút nhẹ cánh môi dưới mềm mại, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt của cô. Không hề có bất kỳ động tác dung tục nào khác.

Cứ như vậy, Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi ôm nhau ngồi trên boong tàu.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Tô Ngọc Nhi cũng đã thoát khỏi cơn say rượu.

Tô Ngọc Nhi định hình và thoát khỏi vòng tay của Bạch Nhược Phong.

“Sếp Bạch, tôi quay về phòng trước.”

Sau đó, Tô Ngọc Nhi quay trở về phòng, cô không nhớ được những chuyện mình đã làm trong lúc say, lại còn nằm trong vòng tay Bạch Nhược Phong nữa chứ.

Khoảnh khắc lúc nãy vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Bạch Nhược Phong. Sau khi Tô Ngọc Nhi rời đi, anh vẫn ngồi đó một mình và nhớ lại những lời nói trong lúc say của Tô Ngọc Nhi.

Chẳng lẽ Tô Ngọc Nhi đã có tình cảm với Bạch Nhược Phong?

Tô Ngọc Nhi ghen khi thấy Bạch Nhược Phong đi cùng Từ Bảo Tú sao?

Sáng hôm sau.

Bình minh là khoảng thời gian rất đẹp và ấm áp trong ngày khi mặt trời bắt đầu mọc lên trên chân trời. Khi mặt trời mọc lên, không khí trở nên trong lành và tươi mát hơn, cảnh quan xung quanh trở nên rực rỡ hơn.

Ngắm bình minh trên biển cũng là một điều thú vị.

Tiểu Bảo đã thức dậy. Cậu bé chạy đi tìm Tô Ngọc Nhi.

“Chị ơi…”

“Chị đâu rồi…”

Tô Ngọc Nhi dường như nghe được tiếng gọi của Tiểu Bảo, cô tỉnh giấc và đi tìm Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo…”

Nghe tiếng gọi của Ngọc Nhi, Tiểu Bảo chạy đến chỗ cô ấy.

“Em dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Tiểu Bảo lắc đầu và chỉ tay về hướng mặt trời mọc.

“Em muốn ngắm bình minh sao?” Tô Ngọc Nhi nhìn theo hướng tay Tiểu Bảo và hỏi.

Tiểu Bảo mỉm cười rồi gật đầu.

“Tiểu Bảo, em chạy đi đâu thế? Cẩn thận không bị té ngã.”

Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch nhanh chóng chạy đi gọi Bạch Nhược Phong thức dậy.

“Ba ba…” Tiểu Bảo gọi lớn.

Bạch Nhược Phong thức giấc, anh nhìn giờ qua điện thoại rồi nói: “Tiểu Bảo, con dậy sớm thế?”

“Tiểu Bảo muốn ngắm bình minh.” Tiểu Bảo chỉ tay về phía trước.

Bạch Nhược Phong nhìn ra được Tiểu Bảo rất khác mọi ngày. Mọi khi ngủ đến giờ ăn sáng vẫn chưa dậy. Vậy mà hôm nay lại dậy muốn ngắm bình minh.

Rốt cuộc là có ý gì đây?

Tiểu Bảo đang muốn tác hợp Bạch Nhược Phong với Tô Ngọc Nhi sao.

“Được rồi!” Bạch Nhược Phong chiều theo ý của Tiểu Bảo.

Sau khi ngắm bình minh, ba người họ cùng nhau dùng bữa sáng trên du thuyền.

Bữa sáng hôm nay rất đơn giản chỉ với món trứng ốp la và ly sữa nóng. Tuy đơn giản nhưng đối với Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo rất ấm áp và hạnh phúc khi đang ngồi cùng Tô Ngọc Nhi.

Reng! Reng! Reng!

Tô Ngọc Nhi đang dùng bữa sáng, tiếng chuông điện thoại cô reo lên. Là cuộc gọi từ trưởng phòng kế hoạch.

“Ngọc Nhi, hôm nay cô đến công ty có việc nhé!”

“Được! Tôi đến ngay.”

Hôm nay là thứ bảy đáng lẽ ra phải được nghỉ ngơi, sao lại phải lên công ty thế này.

Tô Ngọc Nhi có chút không vui nhưng cô vẫn đồng ý đến công ty.

“Ngọc Nhi, có chuyện gì sao?”

“Tôi phải đến công ty.”

“Nhưng hôm nay là thứ bảy, lẽ ra phải được nghỉ ngơi chứ?”

“Đúng là như vậy nhưng chắc có lẽ công ty có việc gấp cần tôi giải quyết.”

Và thế là bữa ăn kết thúc tại đây, Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đưa Tô Ngọc Nhi đến công ty.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK