• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Khê Nhược trở nên mê võng.

Thời gian không ngừng trôi.

Phù Nhật mười ba tuổi.

“Sư huynh, ngươi nói sư phụ có hay không thực chán ghét ta?”

“Như thế nào lại có thể?”

“Nhưng vì cái gì gần đây sư phụ không chịu nhìn ta?” Ba quang phản chiếu ánh chiều tà, chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng chưa thành thục của Phù Nhật, động lòng người không nói nên lời.

“Ta nghĩ, nhất định là bởi vì khuôn mặt Thủy nhi xinh đẹp, cha ta ghen tị.”

“Nói bậy, sư phụ mới xinh đẹp.” Phù Nhật lập tức phản bác.

Đạm Tình cười nói:“Ta không nói bậy, Thủy nhi so với phụ thân ta còn hảo hơn. Nếu Thủy nhi là cô gái, ta nhất định thú ngươi.”

“Ta không lấy ngươi. Ngươi ngủ mơ a”,Phù Nhật nói,“Ta muốn gả cho sư phụ, làm nương ngươi.”

“Xú tiểu tử, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?” Đạm Tình cho hắn một quyền, Phù Nhật lập tức phản kích. Hai hài tử náo thành một đoàn.

Đến buổi tối, Phù Nhật còn bị vậy bởi trạng thái hưng phấn, như thế nào cũng ngủ không được, vì thế liền ra khỏi phòng.

Bất tri bất giác, hắn đi đến chỗ sâu bên trong Di Tình cung, đứng trước một mộ phần.

Di Nhật từ đó tới nay chưa bao giờ tới nơi này, rất là tò mò.

Mộ của ai? Vì sao lại thê lương như thế?

Hắn tò mò đến gần, muốn nhìn tên người trên đó, miệng liền bị người bịt lại. Phù Nhật lập tức động thủ. Người nọ liền buông tay, Phù Nhật liền rớt xuống.

Lúc này ánh trăng từ trong mây chui ra, nương ánh trăng, Phù Nhật thấy được Vân Nguyệt Khai khuôn mặt trắng bệch cùng con ngươi đỏ ửng.

“Sư phụ.” Phù Nhật hấp hấp cái mũi, ngửi được một cỗ mùi rượu.

“Tiện nhân!” Vân Nguyệt Khai tựa hồ mắt điếc tai ngơ, một phen kiềm trụ thân thể gầy yếu của Phù Nhật, dùng sức đẩy ngã xuống, điên cuồng xé rách quần áo trên người hắn,“Vì cái gì!”

“Sư phụ!” Phù Nhật căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dùng sức khóc kêu, âm thanh khàn khàn thảm thiết quanh quẩn trong sơn cốc, đánh thức chim tước đang ngủ say……

“Cha…… Thủy nhi?” Đạm Tình lăng lăng trừng mắt nhìn hai người trước mặt gần như trần trụi đang ôm lấy nhau, vạn phần kích động.

Vân Nguyệt Khai cũng đã muốn tỉnh bảy phần, đứng lên, nhìn Phù Nhật đang khóc không thành tiếng, hơi hơi nhăn mày một chút, sau đó khôi phục tươi cười bình thường:“Phù Nhật, ngoạn cao hứng sao? Nếu không lại làm thêm một lần, Đạm Tình cùng ngươi cũng tốt.”

Phù Nhật  không thể tin được sư phụ lại đối hắn làm ra loại chuyện này, đã muốn hoàn toàn dại ra, cái gì cũng nhìn không tới, nghe không được, chính là chỉ đem thân thể cuộn lại thành một đoàn, ở trong một nơi hoang vu phá lệ tỏ nên nhu nhược vô lực. Thân thể tuyết trắng nhuộm đầy vết thương màu đỏ nhìn thử một cái như huyết vũ dưới ánh trăng.

Đạm Tình yên lặng không nói gì cởi áo mình ra, bao lấy thân thể của Phù Nhật, xoay người đối Vân Nguyệt Khai chậm rãi phun ra hai chữ:“Cầm thú.”

Vân Nguyệt Khai một chưởng phiến đi:“Đây là thái độ đối với phụ thân sao?”

Trên khuôn mặt góc cạnh của Đạm Tình lập tức nổi lên năm dấu ngón tay đỏ tươi, khóe miệng xuất hiện tơ máu, ánh mắt lại vẫn như cũ lãnh liệt:“ta không có phụ thân như ngươi.” Dứt lời ôm lấy Phù Nhật hướng ngoài cốc mà đi.

“Tình nhi, ngươi nghe ta giải thích.” Vân Nguyệt Khai luôn trấn định bỗng có chút hoảng,“Ta làm như vậy là có nguyên nhân.”

Đạm Tình dừng lại cước bộ:“Rượu say loạn tính?”

Vân Nguyệt Khai nói:“Không phải.”

Đạm Tình nói:“Thì ra ngươi dự tính đã lâu.”

Vân Nguyệt Khai không có nói. Đạm Tình nghĩ hắn cam chịu, trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức quay đầu đi.

Không biết đi bao lâu, chân Đạm Tình bắt đầu run lên, vì thế buông Phù Nhật ra, ngồi xuống.

“Thủy nhi”, Đạm Tình nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu Phù Nhật,“Chúng ta trước tìm chỗ ngủ, ngày mai ra khỏi cung có được không?”

Ánh mắt mê võng của Phù Nhật bắt đầu phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn hắn:“Ra cung?” cổ họng của hắn cơ hồ không thể phát ra âm, Đạm Tình nghe được tâm bắt đầu thấy đau

“Đúng. Đến địa phương cha ta không tìm thấy.”

“Không cần, ta không cần!” Phù Nhật giống như nổi điên kêu to,“Ta muốn cùng sư phụ!”

“Ngươi có biết hắn đã làm gì với ngươi không?” Đạm Tình cố hết sức đè vai hắn, muốn cho hắn an tĩnh lại.

“Ta không cần biết. Ta chỉ cần sư phụ!” Phù Nhật rơi nước mắt hạ giọng

Đạm Tình bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ta biết sư phụ không thích ta, hắn yêu chính là một sát thủ”, Phù Nhật ngừng khóc,“Hôm nay chỉ lầm ta với người khác, mới……”

Đạm Tình ngừng thở, ngực giống  như bị tảng đá ép tới không thở nổi, cứ phập phồng.

“Nhưng chỉ cần sư phụ ở bên cạnh ta, làm cái gì ta đều nguyện ý.” Phù Nhật lau khô nước mắt,“Trở về đi, sư huynh.”

“Thủy nhi, theo ta đi!” Đạm Tình cầm lấy tay hắn, một bên quát,“Ngươi cứ như vậy sớm hay muộn cũng phát điên!”

Phù Nhật nói, một chữ một chút:“Ta không phải Thủy nhi, ta gọi là Phù Nhật.”

Trí nhớ của hắn về Vân Nguyệt Khai dần dần hiện ra, thân thể Khê Nhược bắt đầu cứng ngắc, quên phản kháng.

“Đạm Tình làm như vậy cho ngươi khoái hoạt sao?” Vân Nguyệt Khai hung hăng cắn nụ hoa trước ngực hắn.

Thân thể Khê Nhược run mạnh, chợt phục hồi tinh thần lại, dùng toàn bộ khí lực đẩy người ra.

Vân Nguyệt Khai cười nhẹ, nắm lấy hắn, lại bị đẩy ra.

“Ngươi cách ta xa một chút.” Khê Nhược nói.

Vân Nguyệt Khai cười:“Ngươi học xấu, sao lại không muốn a.”

“Vì cái gì ngươi lại tra tấn Phù Nhật?” Khê Nhược hỏi. Vân Nguyệt Khai có biết hay không hắn đã đem người yêu hắn nhất đưa vào tuyệt lộ.

“Vì cái gì? Thế giới này có bao nhiêu vì cái gì?” Vân Nguyệt Khai lạnh lùng nói,“Ngươi không đi hỏi nương của ngươi vì cái gì giết tỷ tỷ của ta?”

“Cho nên ngươi đem phẫn hận phát tiết lên người Phù Nhật, thậm chí hy sinh con của mình?” trong đầu Khê Nhược chợt hiện ra một câu trong tiểu thuyết: Oan oan tương báo khi nào mới dứt.

“Ngươi nói thật nhiều! giống như bình thường dùng thân thể phối hợp với ta, không phải tốt lắm sao?” Vân Nguyệt Khai cả giận nói, một bên nắm lấy tay của Khê Nhược.

Khê Nhược cuống quít vận khí chống lại hắn.

Vân Nguyệt Khai tay phải dùng chiêu hoàng hà đảo lưu nắm lấy vai của Khê Nhược, đồng thời đồng thời nắm chặt tay hắn, ngay sau đó dùng chiêu thức ép sát.

Khê Nhược còn không có hoàn toàn thích ứng thân thể hiện tại, mặc dù có thể miễn cưỡng ứng đối, nhưng không bao lâu, trên trán liền toát mồ hôi.

“Ngươi vẫn là nên dành khí lực ở trên giường đi.” Vân Nguyệt Khai dùng khuôn mặt thiên sứ nói lời nói dâm đãng của ma quỷ, Khê Nhược tức giận đến khuôn mặt đều đỏ.

“Vân Nguyệt Khai! Ngươi vẫn là người sao! Ngươi có biết cảm tình của Phù Nhật đối với ngươi là sao không!” Khê Nhược bị bức lui đến góc chết, thở hồng hộc lớn tiếng chất vấn nói.

“Ít nói nhảm!” Vân Nguyệt Khai ra tay không chút hàm hồ.

Khê Nhược náy mắt thấy sắp bị chế trụ, đột nhiên nhớ tới tiểu Nho lúc nhỏ bắt hắn luyện quyền.

Vân Nguyệt Khai là cao thủ, thấy Khê Nhược như vậy rất có hứng thú, kín không kẽ hở, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công để dành chiến thắng. Khê Nhược quyết định thật nhanh, cố ý để lộ sơ hở bên phải, dụ dỗ Vân Nguyệt Khai phi thân đánh tới. trong nháy mắt khi hắn sắp chạm mình, Khê Nhược đem nội lực vận đến đầu ngón tay, dùng phương pháp phòng ngự, điểm huyệt hắn.

“Vân Nguyệt Khai, ta không nghĩ dây dưa với ngươi, chỉ hy vọng ngươi không cần can thiệp chuyện của ta cùng Đạm Tình.” Khê Nhược nắm lấy cơ hội điểm huyệt vị của Vân Nguyệt Khai, làm cho hắn không thể động đậy.

“Ngươi mỗi ngày trằn trọc hầu hạ dưới thân ta còn chưa đủ, hiện tại lại câu dẫn Đạm Tình?”

“Ngươi……” Khê Nhược đột nhiên cảm thấy Vân Nguyệt Khai nói chuyện rất giống người đàn bà chanh chua.

Phù Nhật người ngươi thích chính là loại người này sao? Mặc kệ trước đây hắn đối ngươi có bao nhiêu hảo, nhưng mà hắn điên rồi, căn bản không hiểu tâm tư của ngươi, không đáng cho ngươi mong nhớ.

“Phù Nhật thật đáng thương.” Khê Nhược thần sắc bi ai nói,“Thời điểm hắn đi cũng không thể nói cho ngươi biết tâm ý của hắn.”

Vân Nguyệt Khai nhìn Khê Nhược, khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chính là cười:“Tâm tư của tiện nhân không phải là giành lấy niềm vui của nam nhân sao?”

“Tiện nhân?” Khê Nhược giận,“Hảo, ta hiện tại cho ngươi xem tiện nhân chân chính là thế nào.” Nói xong nâng cằm Vân Nguyệt Khai lên rồi hung hăng hôn lấy.

Tuy rằng thường xuyên làm việc này, nhưng là đổi nhân vật, tình hình liền có vẻ dị thường quỷ dị.

Vân Nguyệt Khai nhìn nam nhân trước mặt trở nên cường thế không tránh khỏi sợ run cả người. Đầu lưỡi hung ác xuyên qua răng nanh hắn, vào sâu bên trong miệng, ngay khi hắn loạn ý tình mê, theo bản năng cuốn đầu lưỡi tìm kiếm, Khê Nhược lại nhanh chóng rời khỏi, cắn lấy đầu lưỡi hắn, sau đó lại bá đạo che mắt hắn lại, tại tiểu thất tùy ý làm bậy.

Trên mặt Vân Nguyệt Khai thoáng đỏ ửng.

“Ngươi có biết kế tiếp Phù Nhật sẽ làm gì không?” Khê Nhược cởi bỏ áo Vân Nguyệt Khai, tay vuốt dọc theo cổ hắn.

Xương quai xanh.

Kiên.

Sau đó là ngực.

Cuối cùng tay hắn dừng ở chỗ thắt lưng nhẹ nhàng mà xoa, vuốt ve da thịt đang co dãn.

Vân Nguyệt Khai cảm giác được một trận rung động, cố gắng khống chế chính mình, không có rên rỉ ra tiếng.

Khê Nhược nhìn đến hạ thân hắn đã muốn rục rịch, càng tiến sâu hơn, tiến vào nơi cấm địa.

Vân Nguyệt Khai rốt cuộc áp chế không được tình dục, bắt đầu trầm thấp thở dốc.

“Như vậy liền chịu không nổi? Phù Nhật còn muốn làm nhiều hơn.” Khê Nhược đột nhiên dừng động tác, không nhìn tới bộ dáng thống khổ muốn mà không được của Vân Nguyệt Khai, lập tức đứng dậy.

“Phù Nhật, ngươi cư nhiên đối với ta như vậy.” Vân Nguyệt Khai cắn răng nói.

“Ta nói, ta không phải Phù Nhật. Ta là Ninh Khê Nhược Tá Thi Hoàn Hồn.” Khê Nhược bình tĩnh nói.

“Ngươi nói bậy!” Vân Nguyệt Khai sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Phù Nhật đã chết.”

“Không có khả năng!” Vân Nguyệt Khai rống to.

Khê Nhược thản nhiên cười:“Tỉnh tỉnh đi. Ta là Phù Nhật trong nhận thức của ngươi sao? Cái người luôn che dấu dục vọng của mình, Phù Nhật đối với ngươi nói gì nghe nấy?”

“Phù Nhật, ngươi điên rồi.” Vân Nguyệt Khai run run môi an ủi chính mình.

“Ta là Ninh Khê Nhược. Phù Nhật đã chân chính không chịu nổi ngươi, đã đi đầu thai rồi.” Khê Nhược tận lực tìm lời nói ít kích thích Vân Nguyệt Khai,“Hắn là người luôn yêu thương ngươi nhất.”

“Không cần nói! Nói thêm ta giết ngươi!” trong mắt Vân Nguyệt Khai kín tơ máu.

“Ta muốn nói. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, Đạm Tình cũng sẽ rời bỏ ngươi.”

“Không cần nói! Ta biết Phù Nhật, ngươi hận ta, ngươi muốn báo thù, ngươi cố ý gạt ta!” Vân Nguyệt Khai đã muốn bắt đầu bệnh tâm thần.

Khê Nhược phát hiện chính mình đang nói vô ích.

“Ha ha, bất quá ngươi không có khả năng thắng ta.” Vân Nguyệt Khai cười ha hả

Khê Nhược nhíu mày.

“Kế hoạch của ta còn có thể tiếp tục. Ta dùng mạng con ta đổi lấy đầu người.” Vân Nguyệt Khai khôi phục biểu tình bình thường, mỉm cười nói.

Khê Nhược tâm lạnh lùng:“Cái gì?”

Vân Nguyệt Khai nói:“Trong một tháng giết hoàng hậu, bằng không Đạm Tình sẽ trúng độc vong mạng.”

Trên đời sẽ không có gì tự nhiên mà có. Thế giới luôn tồn tại định lí trao đổi.

Đùng vậy, hạnh phúc cần hai tay chiếm lấy.

Nếu dùng sinh mệnh người khác đổi lấy người mình yêu, có lẽ bất luận kẻ nào cũng có thể giết người……

Khê Nhược không biết làm sao trừng mắt Vân Nguyệt Khai, hắn là thật sự điên rồi sao, thế nhưng lại dùng con mình đặc cược? Không đúng, hắn không phải đánh bạc, hắn đã sớm biết chính mình tất nhiên sẽ chọn Đạm Tình.

Chỉ cần đáp ứng, hoặc là hoàng hậu chết, hoặc là chính mình chết, Vân Nguyệt Khai muốn kết cục nào? Hay là cái nào hắn cũng muốn?

Nếu cự tuyệt? Vân Nguyệt Khai thật sự sẽ giết Đạm Tình? Đối hắn có lợi gì?

Kiến thức khi hắn học đại học hiện tại đã có tác dụng, Khê Nhược bắt đầu từ lợi ích phân tích toàn bộ sự kiện, trực giác nói cho hắn biết chuyện xưa cất dấu rất nhiều bí mật.

Trung tâm chính là thân thế của Phù Nhật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK