Cái gọi là tổ tinh anh bất quá chỉ có năm người, là bảo vật mà ninh Khê Nhược cùng Lí Thượng thư từ trong lao tìm được. Một người am hiểu phân tích kinh tế, một người am hiểu quan trường giao tế, một người am hiểu ám khí độc vật, một người am hiểu chính trị quân sự, một người am hiểu dư luận tuyên truyền. Khê Nhược âm thầm cảm kích ông trời đối hắn không tệ, bởi vì chỉ số thông minh của bọn họ vượt xa người thường với lại cư nhiên có một tên gọi là Tần Khổng cũng là xuyên qua, chính là đến sai địa phương, bị giam trong ngục vài năm sống cuộc sống không có thiên lý.
Có bọn họ phụ tá, Khê Nhược như hổ thêm cánh, vững tâm khởi sự.
Mười ngày qua hắn cùng Chu Minh Vũ xung đột ba lần, khiến hắn có nhiều kiến thức hơn về các vị hoàng tử.
Khi vào triều, trừ bỏ hắn, cơ hồ không có người có thể xen mồm.
Nếu như có thể thuận lợi, binh quyền không quá hai mươi ngày cũng sẽ tới tay.
Chu Quân Tắc ở chiến tuyến báo cáo thắng lợi, cũng sắp khải hoàn hồi sư.
Sự tình phát triển đều trong phạm vi khống chế.
Đầu óc của Khê Nhược một khắc cũng không ngừng suy nghĩ, bởi vì hắn không dám chừa lại cho mình một chút thời gian nào để nghĩ về Đạm Tình.
“Thế giới này có ta,có ngươi cũng đủ.” Lời của Đạm Tình nói với hắn trong một thời điểm lơ đãng đã xuất hiện, làm cho tâm hắn như rơi xuống vực.
Cảm xúc này hắn không thể nào phát tiết, người bên cạnh rất nhiều, nhưng là người trong lòng rất ít.
Tần Khổng tuy rằng cùng hắn xuyên qua, đáng tiếc không phải cùng một niên đại. Khê Nhược rất khó tưởng tượng chính mình cùng người thời kì trước sẽ có tiếng nói chung như thế nào, người duy nhất có thể nói chuyện vài câu chính là tiểu nha đầu không rành thế sự.
Mắt thấy không khí dần dần sạch sẽ, tơ liễu cùng đóa hoa tán loạn biến mất hầu như không còn, hắn thấp thỏm không động đậy, nhịn không được thay đổi thường phục mang theo vài thị vệ bên cạnh vụng trộm chạy ra cung.
“Ta muốn ăn cái này.”
“Không được, này rất ngọt.”
“Cái kia ngoạn tốt lắm.”
“Ngươi sẽ làm bị thương tay mình.”
“Vân Đạm Tình! Ngươi rất nhỏ nhen!”
Trên đường chỉ quanh quẩn âm thanh sủng nịch của Đạm Tình.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Khê Nhược gắt gao cắn môi.
“Thái tử, ngươi không sao chứ?” Thị vệ lo lắng hỏi.
Khê Nhược cố gắng lắc đầu, đột nhiên lại thấy một bóng dáng như từng quen biết. Hắn liều lĩnh xông lên, bắt lấy tay áo người nọ.
Khuôn mặt chậm rãi quay lại.
Khê Nhược ngừng lại rồi hô hấp.
Không phải hắn! Sớm biết rằng không phải hắn! Nhưng là chính mình còn tồn một phần vạn hy vọng. Đứa ngốc.
“Tiểu nương tử có việc gì sao?” Bị bắt lấy ống tay áo quay lại liền thấy mĩ nhân.
Khê Nhược không để ý tới hắn, buông tay xoay người bước đi.
“Hắc, ngươi còn muốn đi.” Người nọ lại không biết chết sống xông lên, muốn bắt Khê Nhược.
Thị vệ được huấn luyện lập tức đem người nọ giữ lại.
“Ôi, giết người!” Người nọ kêu to, đưa mắt nhìn xung quanh.
Khê Nhược không kiên nhẫn, đang muốn đẩy người rời đi, lại thấy cách đó không xa có một đôi mắt quen thuộc chằm chằm nhìn mình, nhất thời trên người giống bị điện giật, đứng ở tại chỗ bất động.
“Con, đã xảy ra chuyện gì?” Một đống mười binh tướng bao quanh Khê Nhược, một viên quan xoay người nâng tên tiểu sắc lang lại.
“Bọn họ muốn đánh ta.” Tiểu sắc lang tìm môt cái lý do“Cha, đem bọn họ mang về để hỏi rõ ràng!”
“Ban ngày ban mặt, cư nhiên có loại chuyện này!” cho đến khi hắn quay lại, con mắt không ngừng chuyển động trên người Khê Nhược, quan viên lập tức biết chân tướng, vì thế sửa sang lại áo nói,“Đem bọn họ bắt cho ta!”
Ánh mắt đột nhiên biến mất, Khê Nhược nhất thời thất kinh, cuống quít đuổi theo, lại bị mấy bả đao ngăn trở.
“Làm càn! Các ngươi biết đây là ai sao?” Thị vệ hét lớn.
“Quản ngươi là ai, chẳng lẽ còn có ai dám trêu chọc biểu dượng của nhị hoàng tử?”
Hắn không thấy. Tim Khê Nhược như bị đao cắt.
“Chủ tử……” Thị vệ không tiếng động hỏi Khê Nhược. Nếu Khê Nhược không bắt hắn giấu thân phận, hắn đã sớm cho tên cuồng đồ lớn mật này máu tươi đương trường.
“Tiểu nương tử, ngươi nên hảo hảo bồi thường lại tội ác của mình.” Tên sắc lang cười dâm đãng tới gần.
“Ngươi trở ngại ta thấy hắn.” Khê Nhược cả giận nói. Móng vuốt của sắc lang còn chưa tới gần, hắn liền gắt gao kiềm trụ nó.
“A!” Theo tiếng hét thảm, xương cổ tay của sắc lang lập tức dập nát.
Quan viên kinh hãi:“Các ngươi phản, ngay cả biểu ca của nhị hoàng tử cũng dám làm bị thương!” Hắn bất chấp con của mình, dưới sự bảo vệ của binh lính từng bước lui về phía sau.
Khê Nhược cười lạnh, nhị hoàng tử, tốt lắm, chính mình còn lo không tìm được nhược điểm của hắn. Trước mặt lại có vài người vô năng cuồng khẩu. Lần này xuất hành xem ra không thiếu thu hoạch ngoài ý muốn.