Cô lật người nhìn xung quanh, người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, Tô Thu Tử cầm lấy điện thoại và nhận cuộc gọi.
"Hôm qua đã để cậu tủi thân rồi, xin lỗi nha, hôm nay tớ mời cậu ăn trưa, quán thịt nướng trong cao ốc Bạch Mã nhé." Lâm Thanh cười nói.
Tô Thu Tử vừa mới thức giấc, uể oải nằm trên giường, cô liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói: "Thôi bỏ đi, sáng nay tớ xin nghỉ."
"Hả? Không phải cậu nói hôm nay đến phòng gốm sao? Với cậu còn có chuyện gì quan trọng hơn kiếm tiền sao?" Lâm Thanh kinh ngạc.
Không nhắc đến thì thôi, Lâm Thanh vừa dứt lời, Tô Thu Tử lại nhớ đến chuyện hồi sáng nay, làm chuyện đó vào ban ngày, nghĩ thôi cũng làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh. Tô Thu Tử đỏ mặt kêu "A" một tiếng rồi nói: "Không có gì, chút chuyện trong nhà thôi."
"Có chuyện gì à?" Lâm Thanh khó hiểu hỏi lại: "Giọng cậu làm sao thế?"
Cô ho khan một tiếng, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn, mặt Tô Thu Tử càng nóng hơn, cô không trả lời Lâm Thanh nữa mà vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Thu Tử lấy tay che mặt, một lúc sau mới kìm được sự rung động mãnh liệt trong lòng. Chuyện này thì cô giải thích thế nào được? Chẳng lẽ lại nói rằng cô bị khàn giọng do hét quá nhiều trên giường?
Tô Thu Tử thử cử động thân thể một chút, thắt lưng vẫn còn hơi đau, nhiệt độ trên cổ và mặt cô lại tăng lên, cô nhìn sang phần giường trống không bên cạnh mình. Hôm qua không biết mấy giờ Hà Ngộ mới về đến nhà, sáng nay lại vận động kịch liệt như vậy, vậy mà bây giờ đã dậy rồi.
Đây là sức lực thần tiên gì vậy?
Cô rõ ràng trẻ hơn anh mà, Tô Thu Tử lẩm bẩm, đỏ mặt mà đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong thư phòng, Hà Ngộ đã sửa xong lỗi trên bản vẽ rồi đem gửi đi. Trong khi chờ biên lai thanh toán, anh nhận được điện thoại từ mẹ mình, Mâu Hoa Linh.
Sau khi cha mẹ ly hôn, hầu hết thời gian Hà Ngộ đều sống tại nhà họ Hà, Mâu Hoa Linh tái hôn, mặc dù hai mẹ con không sống cùng nhau nhưng quan hệ của hai người vẫn rất tốt. Dù không thân thiết như các cặp mẹ con bình thường nhưng họ vẫn giao tiếp thoải mái như những người bạn.
Trước đây, mỗi lần Mâu Hoa Linh gọi điện thoại đến đều là hỏi về cuộc sống và công việc của Hà Ngộ, nhưng hiện tại bà sẽ quan tâm một chút đến sinh hoạt của anh và Tô Thu Tử.
"Khá tốt." Hà Ngộ thành thật trả lời.
Câu trả lời này dường như không làm Mâu Hoa Linh hài lòng, bà im lặng một chút rồi thở dài.
"Mẹ không quan tâm con nghĩ thế nào, nhưng mẹ hi vọng con có thể sống thật hạnh phúc cùng với Thu Tử. Con bé là một cô gái tốt, con đừng để ân oán của hai nhà liên lụy đến con bé."
Hà Ngộ cúi đầu nhìn màn hình máy tính, đôi đồng tử đen nhánh của anh phản chiếu trên đó, nhưng không thể nhìn thấu được ánh mắt anh. Bưu kiện vừa gửi đi đã có phản hồi, đúng lúc Mâu Hoa Linh nói xong, Hà Ngộ xác nhận lại biên lai rồi đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Khi anh xuống dưới lầu rồi đến cửa nhà bếp đã thấy Tô Thu Tử ở đó, cô đã thay sang bộ quần áo khác và đang uống nước. Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, Tô Thu Tử quay đầu lại nhìn, cô hơi ngạc nhiên khi thấy anh. Sau đó, cần cổ cô hơi đỏ lên.
"Anh vẫn chưa đi à?" Tô Thu Tử cố gắng kìm lại tâm tình của mình, vặn nắp chai nước lại, hỏi anh.
"Ừ, buổi chiều anh đi." Hà Ngộ đáp.
Sau một câu hỏi và một câu trả lời, bầu không khí liền chìm vào im lặng. Mặc dù mới sáng nay hai người đã tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng họ vẫn chưa hiểu rõ về nhau, cũng không biết nên giao tiếp với đối phương như thế nào.
Cuối cùng, Hà Ngộ là người mở lời phá vỡ sự yên lặng.
"Em có muốn cùng nhau ăn trưa không?"
Dù sao cô cũng đang định ăn trưa, nếu Hà Ngộ đã chủ động mời thì cô cũng không có lý do gì để từ chối: "Được thôi, mình ra ngoài ăn hay gọi đồ mang về?"
"Mình tự làm đi." Hà Ngộ trả lời.
Tô Thu Tử nhìn lướt qua cánh cửa phòng bếp, lại nhớ tới chuyện sáng nay mình đã xung phong nhận việc nấu cơm cho Hà Ngộ. Cô hơi do dự một chút, ngập ngừng hỏi một câu.
"Nấu...nấu mì có được không?"
Hà Ngộ nhìn cô, khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Để anh làm cho."
Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, Tô Thu Tử và Hà Ngộ cùng nhau đi đến siêu thị. Sau khi mua đồ xong liền về nhà, Hà Ngộ xuống bếp rửa rau. Tô Thu Tử cảm thấy mình ngồi không chờ ăn thì không được tốt cho lắm nên cũng sắn ống tay áo lên giúp đỡ.
Mặc dù Hà Ngộ đã rửa rau xong nhưng củ sen trong tay Tô Thu Tử vẫn còn chưa được gọt vỏ. Cuối cùng, Hà Ngộ vươn tay nhận lấy củ sen sần sùi trong tay cô, nói: "Để anh làm cho."
Sau khi lấy đi củ sen khỏi tay cô, người đàn ông nhanh tay cạo sạch vỏ. Bất kể anh làm việc gì đều vô cùng thành thục và gọn gàng, không có một động tác thừa nào, hơn nữa còn trông rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi đường hạ xuống lại rất sắc bén và dứt khoát, là sự phối hợp hoàn hảo giữa sự mềm mại và cảm giác mạnh mẽ.
Sau khi rửa sạch củ sen, anh mở vòi nước rồi rửa lại một lần nữa, sau đó mới cầm dao bắt đầu cắt rau củ. Con dao trên tay từng đường, từng đường được hạ xuống, những lát củ sen mỏng và cân đối dần dần được rơi xuống thớt.
Sự thu hút của một người đàn ông là một điều rất bí ẩn, có đôi khi là bởi vẻ bề ngoài, khi thì là mùi hương, thậm chí là cảm giác. Mặc dù bây giờ Hà Ngộ chỉ đang thái rau, nhưng anh vẫn có thể mang đến cho Tô Thu Tử cảm giác rằng anh có thể giải quyết mọi khó khăn dù nó phức tạp đến mức nào.
Tô Thu Tử dễ dàng bị anh mê hoặc, khi Hà Ngộ chú ý đến tầm mắt của cô, anh liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong lên. Tô Thu Tử nhìn thấy nụ cười của anh, hỏi: "Sao cái gì anh cũng giỏi vậy chứ?"
Nghe được câu hỏi của cô, Hà Ngộ hơi ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên một nụ cười, trầm giọng nói: "Chuyện này phải hỏi em rồi."
"Hả?" Tô Thu Tử không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh.
Sau khi xắt rau xong, Hà Ngộ xoay người sang một bên, chống một tay lên kệ bếp, cúi đầu nhìn cô nói: "Nhưng chuyện khác anh đều làm không tệ, nhưng liệu anh có phải một người chồng tốt hay không, chỉ có em mới có thể nhận xét được."
Anh cao hơn cô khoảng hơn hai mươi centimet, vậy nên khi hai người nói chuyện với nhau, anh phải cúi đầu xuống, còn cô lại phải ngước lên. Cô ngước mắt nhìn anh, trái tim như đập lỡ một nhịp, sau đó Tô Thu Tử mỉm cười và nói một vài lời khách sáo.
"Khá tốt, khá tốt."
Hà Ngộ cười nhạt một tiếng, xoay người đi nấu cơm.
Bữa trưa, Hà Ngộ nấu ba món, đều là tự làm, hương vị còn rất ngon. Giải quyết xong bữa trưa, Tô Thu Tử chủ động thu dọn bàn ăn, sau khi đem bát đũa cho vào trong máy rửa bát, cô chuẩn bị đến phòng gốm.
Khi cô chuẩn bị ra ngoài, Hà Ngộ đang ở trên tầng gọi cô lại, người đàn ông đã thay sang một bộ tây trang vô cùng lịch sự. Anh vừa đeo cà vạt và xuống cầu thang, nói: "Tiện đường đi làm, anh đưa em đi."
Đi bằng xe riêng đương nhiên là tốt hơn chen chúc trên tàu điện ngầm, nghĩ vậy, Tô Thu Tử liền gật đầu đồng ý.
Ở trong xe, hai người cũng không có gì để nói. Vừa lên xe, Hà Ngộ đã nhận được cuộc gọi từ công ty. Như vậy Tô Thu Tử cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô im lặng quan sát khung cảnh bên ngoài cửa xe. Một lúc sau, Hà Ngộ cúp điện thoại và hỏi cô một câu.
"Em rất thích làm gốm à?"
Sau khi hai người kết hôn, mặc dù anh vẫn chu cấp sinh hoạt phí đầy đủ cho cô nhưng cô vẫn đến phòng gốm làm việc mỗi cuối tuần. Cả món quà cô tặng anh vào ngày sinh nhật cũng là một chú thỏ làm bằng gốm.
Nghĩ đến con thỏ đó, Hà Ngộ bất giác nở nụ cười.
Đối với câu hỏi này, trong lòng Tô Thu Tử cũng có câu trả lời của riêng mình, hiện tại cô vẫn muốn kiếm thêm một chút khi có thời gian, chỉ có đồng tiền cô tự mình kiếm ra mới khiến cô cảm thấy an tâm. Nhưng khi nói chuyện với Hà Ngộ, câu trả lời của cô cũng khéo léo hơn, cô giải thích: "Cũng không hẳn, chủ yếu là công việc này tương đối ổn định, ông chủ đối xử với em cũng khá tốt."
Vừa dứt lời, cao ốc Bạch Mã cũng đã xuất hiện trước mặt, cô lễ phép nói với tài xế: "Anh tài xế, tôi đến nơi rồi, anh dừng xe ở đây là được."
Tài xế đỗ xe ở ven đường, Tô Thu Tử mở cửa xuống xe, khom lưng xuống nói lời tạm biệt với Hà Ngộ rồi nói với tài xế một tiếng cảm ơn, sau đó mới đóng cửa lại rồi đi mất.
Bây giờ là một rưỡi chiều, khắp nơi đều có thể thấy sinh viên đến làm thêm tại tòa cao ốc này. Hà Ngộ nhìn bóng dáng đeo ba lô đang chạy chậm vào trong của Tô Thu Tử, đến khi cô hòa vào dòng sinh viên rồi vào bên trong.
Nhìn bóng dáng của cô gái, Hà Ngộ lại nhớ tới lời nói của mẹ anh lúc gọi điện vào trưa nay.
Cô vẫn chỉ là một cô sinh viên trẻ tuổi chưa hiểu gì, cái gì cũng cần người khác chỉ dẫn.
Qua gương chiếu hậu, tài xế nhìn thấy tầm mắt Hà Ngộ vẫn ngơ ngác nhìn về phía cao ốc Bạch Mã, nơi này không thể đậu xe lâu, vậy nên anh ta mới ngập ngừng gọi: "Hà tổng..."
Tầm mắt Hà Ngộ khẽ thay đổi, lúc này anh mới lại tinh thần, sau đó chỉ nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Sau khi vào trong tòa cao ốc Bạch Mã, Tô Thu Tử liền đi về phía thang máy, cô vừa bước vào thì có người kêu "Chờ một chút" ở phía sau, cô ấn mở cửa chờ người nọ bước vào.
Người kia vừa bước vào, cho dù anh ta đeo khẩu trang nhưng Tô Thu Tử vẫn có thể nhận ra đó là ông chủ Quan Lâm của mình. Vì buổi sáng không đến làm việc nên khi chạm mặt ông chủ thế này, Tô Thu Tử cảm thấy có chút có lỗi, cô nở nụ cười ngượng ngùng nhìn anh ta. Quan Lâm cao hơn mét tám, khi cúi đầu liền bắt gặp nụ cười này của cô, anh ta hỏi: "Cười cái gì?"
Giọng điệu chán nản của Quan Lâm được thể hiện rõ ràng, nhưng nghe kỹ có thể thấy nó ồm ồm, lại nhìn thấy anh ta đeo khẩu trang, Tô Thu Tử quan tâm hỏi: "Ông chủ, anh bị sao vậy?"
"Bị bạn gái lây cảm." Quan Lâm có chút tức giận lên tiếng, vừa dứt lời liền thấy cổ họng hơi ngứa, nhịn không được mà ho khan một tiếng.
"Vậy sao anh không ở nhà nghỉ ngơi?" Tô Thu Tử hỏi.
Vì bị sốt nên Quan Lâm cảm thấy hơi chóng mặt, anh ta dựa lưng vào thang máy, nói: "Một giáo viên cấp hai nói muốn thuê không gian phòng gốm để tổ chức một buổi ngoại khóa nên hôm nay đến bàn chuyện hợp tác."
Thực ra, các khoản phí dịch vụ của phòng gốm không cao, nhưng khi hoạt động vẫn sinh ra lãi khá khả quan. Hơn nữa còn mở cửa cả tuần. Gần đây, Quan Lâm còn định sát nhập phòng gốm với quán mỉ nhỏ sắp đóng cửa ngay bên cạnh để mở rộng không gian, đến lúc đó lợi nhuận càng lớn hơn nữa.
Trên thực tế, phú nhị đại không phải ai cũng có tính khoa trương, bọn họ được hưởng nền giáo dục tốt từ khi con nhỏ, hơn nữa còn được cha mẹ quan tâm dạy dỗ cùng với những mối quan hệ xã hội khác, vậy nên họ dễ dàng đạt được thành công trong sự nghiệp hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Thu Tử lại nhớ đến Hà Ngộ.
Tô Thu Tử suy nghĩ đến thần người, không để ý đến việc có người từ thang máy đi ra ngoài, bị người ta đẩy đến bên cạnh Quan Lâm. Quan Lâm nhíu mày, nói với Tô Thu Tử: "Tránh xa tôi một chút, đừng để bị lây, cảm không tốt đâu."
Trong thang máy có không ít người, vậy nên không phải nói muốn di chuyển ra chỗ khác là làm được ngay, Tô Thu Tử nhất thời không biết phải làm sao. Nhưng cô cũng không thể thể hiện ra ngoài rằng mình ghét bỏ ông chủ được, vậy nên cô hơi nhích sang bên cạnh một chút và nói: "Thể chất của em khá tốt, không dễ bị lây. Trước kia, khi em còn đi học có dịch cúm, cả lớp đều bị bệnh, ngoại trừ em."
Nghe được câu nói tự tin này của cô, Quan Lâm chỉ liếc nhìn một cái rồi nhắc nhở: "Đừng có lập flag*."
*Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua."
Mà sự thật chứng minh, cô đúng là không nên lập flag, vì flag đã đổ ngay buổi chiều hôm đó.
Chín giờ tối Tô Thu Tử mới tan làm về nhà, nhưng trong nhà vẫn thấy bóng dáng của Hà Ngộ. Cô cảm nhận được cổ họng mình hơi ngứa, đầu nặng trĩu, sau khi uống hai chai nước, cô đi tắm rồi ngủ thiếp đi trên giường.
Tô Thu Tử chìm vào trong giấc mộng, cô mơ thấy mình đang ở trong một bể bơi, ban đầu vẫn còn khá thoải mái, nhưng nước càng ngày càng nóng, nóng đến mức cô muốn ngất đi. Cô cố gắng trèo ra ngoài, nhưng cơ thể lại không ngừng chìm xuống, cô hoảng sợ vung tay loạn xạ. Cuối cùng, cô bắt được một thứ gì đó vừa ấm áp vừa mát lạnh.
Tô Thu Tử thở phào một hơi, nhiệt độ cô thể nóng đến mức khiến cô cảm thấy như mình sắp bị đốt cháy, cô vội vàng bắt lấy thứ mát lạnh kia, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng áp má vào nó.
Khi cô cảm thấy mệt mỏi và sắp chìm vào hôn mê, cô nghe được tiếng thở dài nhẹ bên tai mình. Thứ ấm áp rời khỏi lồng ngực cô, di chuyển đến khuôn mặt cô và khẽ vuốt ve nó, cuối cùng đặt lên trán cô.
"Sao lại bị sốt đến mức này chứ?"
Hà Ngộ cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tô Thu Tử, nhấc tay mình khỏi trán cô, nhẹ nhàng ôm cô gái đang nằm trên giường lên.