Hà Ngộ giống như một con dã thú đội lốt người dưới lớp tây trang nho nhã, sự thú tính và hoang dã như đã thức tỉnh và đang dần chiếm lấy tâm trí người đối diện.
Tô Thu Tử cảm thấy mới lạ, cô muốn khám phá thêm những góc cạnh mới của Hà Ngộ, nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông đã kéo cô vào thế giới của sự phóng túng nhưng cũng bị anh kiểm soát chặt chẽ.
Bầu không khí hối hả kéo dài đến tận nửa đêm mới dần yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng hít thở đan xen của hai cơ thể đang dán sát vào nhau. Hà Ngộ cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, ánh đèn vàng làm nổi bật nước da trắng như tuyết. Cô giống như con búp bê đã cũ, chỉ còn mái tóc ẩm ướt cùng lồng ngực phập phồng lên xuống là minh chứng cho sức sống của cô.
"Tiếp tục được không?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên trong không gian mờ tối.
Tô Thu Tử đã cạn kiệt sức lực từ sớm, cô ngước nhìn anh, đôi mắt màu nâu trà ánh lên nét căng thẳng, vội vàng nói bằng giọng khàn đặc: "Không...không được."
Hà Ngộ yên lặng nhìn cô, ánh đèn vàng như phủ lên khuôn mặt anh một loại vẻ đẹp dịu dàng, ấm áp, tầm mắt anh dừng lại trên đôi môi tái nhợt của cô rồi cúi đầu hôn lên, sau đó lại giang tay ôm cô vào lòng.
Cơ thể mệt mỏi rã rời khiến Tô Thu Tử dường như đã đánh mất khả năng suy nghĩa của mình, cô yên ổn nằm trong lồng ngực người đàn ông, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ có lực của anh.
Hà Ngộ thích món quà được chuẩn bị bằng tấm lòng, cho dù là tặng cho người khác hay tặng cho anh. Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hà Thị, sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh dường như sở hữu đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, vậy nên cho dù cô tặng món quà quý giá đến đâu thì cũng chưa chắc rằng anh sẽ thích, chẳng bằng cô tìm lối tắt mà đi.
Mặc dù cách này không quân tử cho lắm, nhưng Tô Thu Tử cũng không quá để ý. Dù gì thì hai người là vợ chồng mà, cô tận hưởng sự dịu dàng, quan tâm cùng tiền tài anh đem lại, nhưng cô cũng dâng bản thân mình cho anh, điều này chẳng có gì phải hổ thẹn cả.
Hơn nữa, món quà này của cô, Hà Ngộ cũng rất thích.
Chỉ là những lời cô nói với anh khi đó, quả thực là có phần mờ ám.
Tô Thu Tử dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khiến cho khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Cô đã không gặp Hà Ngộ mấy ngày rồi, đêm nay xem như là trả bài đủ, cô thực sự không chịu được.
Tô Thu Tữ khẽ cựa quậy, người đàn ông nhận thấy động tác của cô liền siết chặt vòng ôm của mình, hai thân thể càng dán chặt vào nhau. Anh cụp mắt nhìn cô, hỏi: "Muốn đi tắm à?"
Giọng nói của anh vẫn như bình thường, nhưng trong bóng đêm yên tĩnh lại mang theo mị lực khó tả. Tô Thu Tử không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ trả lời: "Vâng."
Cô vừa nói xong, người đàn ông ở bên cạnh đã đứng dậy, cơ thể cô đột nhiên bay lên không trung, cô khẽ kêu "A" một tiếng, được Hà Ngộ ôm lên.
"Khó chịu à?" Hà Ngộ ôm cô, nhỏ giọng hỏi.
Tô Thu Tử chôn mặt trong lồng ngực anh, nói bằng giọng cà lắp: "Không...không sao." Nói rồi, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn ảnh, đôi mắt nâu trà mang theo nét cầu xin.
"Chỉ...chỉ tắm thôi đúng không?"
Rõ ràng vừa nãy chủ động như vậy, bây giờ lại rụt rè yếu đuối như một chú thỏ con. Hà Ngộ mỉm cười, hứa: "Ừm, chỉ tắm thôi."
Vào phòng tắm, Tô Thu Tử khó khăn rửa sạch thân thể mình với sự giúp đỡ của Hà Ngộ. Hai chân cô đau nhức, phải ôm lấy Hà Ngộ mới không bị ngã. Anh cũng thực sự làm như lời mình nói, chỉ tắm rửa cho cô chứ không có bất kì hành động nào khác. Sau đó, anh lau khô người cho cô rồi ôm cô về giường.
Đêm đã khuya, Tô Thu Tử tắm rửa xong cảm thấy vô cùng sảng khoái, vừa đặt lưng xuống giường cô đã lim dim muốn ngủ. Trước khi chìm vào giấc mộng, cô chợt cảm trên trên môi mình hơi nhột, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô liền thấy Hà Ngộ đang chăm chú nhìn mình, anh lật người cô lại, để lưng cô tì vào ngực anh.
"Tuyết rơi rồi." Hà Ngộ nhỏ giọng nói.
Hai người hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe được lời anh nói, Tô Thu Tử tỉnh táo hẳn. Ngoài trời tối đen như mực, nhưng đèn giường chiếu sáng như viên pha lê mơ hồ soi sáng cho những bông tuyết ngoài kia bay lướt qua.
Cứ tưởng rằng đêm Giáng sinh năm nay không có tuyết, vậy mà giờ tuyết lại đột nhiên rơi. Tô Thu Tử được người đàn ông ôm chặt, nở nụ cười nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống rồi biến mất bên ngoài cánh cửa.
"Thích à?" Hà Ngộ nghe được tiếng cười khe khẽ của cô, hỏi.
"Cũng không hẳn." Tô Thu Tử trả lời, tâm trí cô dần chìm vào miền kí ức xưa cũ, nói: "Chỉ là ít khi thấy tuyết rơi ở thành phố Hạ."
Thành phố Hạ hiếm khi có tuyết rơi, mà ký ức về đêm tuyết của cô cũng chẳng mấy tốt đẹp. Khi còn nhỏ, trong một đêm Giáng sinh trắng, Tô Ái lấy ra một món quà từ dưới gốc cây thông, ném xuống sân tuyết. Con nhóc nói với cô, chỉ cần nhặt món quà đó lên thì nó sẽ là của cô.
Một đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi vẫn còn ngây ngô, không cố kỵ điều gì, cô lúc ấy thật sự chạy ra nhặt hộp quà lên, cuối cùng bị Tô Ái khóa cửa nhốt ở bên ngoài. Con nhóc trong nhà cười to, Tô Thu Tử vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng mình có cầu xin cũng vô dụng. Cô ngồi xổm trước cửa, xé bỏ lớp giấy gói quà bên ngoài, lấy ra một đôi ủng đi tuyết đáng yêu, đi vào cũng rất ấm.
Dường như bé gái nào cũng có ảo tưởng về một thế giới cổ tích huyền ảo. Cô tưởng tượng đôi ủng thành đôi giày thủy tinh, rồi có một chàng hoàng tử đến đưa cô rời khỏi căn nhà lạnh lẽo này. Nhưng đến khi đôi ủng đã mòn cũng không có chàng hoàng tử nào xuất hiện cả. Đó cũng là lúc Tô Thu Tử buông bỏ suy nghĩ viển vông của mình và chấp nhận một cuộc sống cam chịu.
Mặc cho cuộc sống khó khăn, Tô Thu Tử vẫn cố gắng sống hết mình. Cô nghiêm túc học tập, nỗ lực trong mọi việc, luôn mong muốn có thể thoát khỏi kiếp sống ăn nhờ ở đậu bằng chính sức mình. Cô sẽ có căn phòng của riêng mình, căn nhà tự mình kiếm được, không cần hoàng tử mà cũng có thể tự mình vượt qua mọi khó khăn.
Tuyết rơi cả một đêm, đến khi Tô Thu Tử tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tuyết trắng xóa đã bao trùm khắp nơi. Hà Ngộ đã đi làm, phòng ngủ của hai người giờ là một mớ hỗn độn như minh chứng cho sự điên cuồng tối qua.
Nhìn đồ nội y đắt tiền bị xé rách vương vãi dưới nền đất, Tô Thu Tử nảy sinh cảm giác đau lòng nhưng cũng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự ngại ngùng khi nhớ lại đủ tư thế tối qua, cô vội vàng xuống giường.
Kết quả của trận đại chiến tối qua là cảm giác eo đau chân mỏi giày vò Tô Thu Tử cả ngày hôm nay, khi cô vừa bước vào văn phòng, Tạ Giai Cốc liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: "Em đi bốc vác cả tối qua à?"
Tô Thu Tử đỏ mặt, sợ bị nhìn ra điều gì, cô xấu hổ cười trừ, vực dậy tinh thần của mình, giữ thẳng sống lưng, nói: "Đâu có ạ, chỉ là hơi mất ngủ thôi ạ."
Tuy rằng Tạ Giai Cốc lớn tuổi hơn cô nhưng vẫn chưa lập gia đình. Nghe cô nói vậy cũng không nghi ngờ. Chị di chuyển chiếc ghế nhựa sát lại gần cô, vừa ăn quả hạch vừa tám chuyện: "Hồi sáng Thái Giai Vũ vừa tới đã bị lão Tào gọi đi luôn."
Tô Thu Tử nhấp một ngụm nước để làm giảm đi cảm giác rát họng, cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tạ Giai Cốc: "Lại bị gọi ạ?"
"Lại bị giáo huấn nữa." Tạ Giai Cốc nói xong cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: "Nhưng Trần Minh nói việc ghi hình hôm qua diễn ra khá ổn."
Hai người vẫn đang nói chuyện thì Tào Đình Bình đã mở cửa đi ra ngoài. Thái Giai Vũ cũng đi ngay sau. Cô ta vừa bước ra, Tạ Giai Cốc đã nhanh nhẹn kéo ghế về chỗ ngồi, cũng không liếc nhìn về phía văn phòng Tào Đình Bình nữa. Tô Thu Tử vốn cũng không có hứng thú với mấy chuyện này, cô chỉ mỉm cười chào hỏi với Thái Giai Vũ, vẫn duy trì lễ phép cơ bản trong giao tiếp với đồng nghiệp.
Thái Giai Vũ nhìn cô bằng ánh mắt không rõ ý tứ rồi cúi đầu đi về chỗ ngồi.
Tô Thu Tử bắt đầu xem xét tài liệu, không nhịn được mà suy nghĩ một chút. Trong mắt cô, Tào Đình Bình quả thực là một nhà sản xuất nghiêm khắc nhưng cũng không đến mức mà sẽ phê bình Thái Giai Vũ chỉ vì lỗi sai nhỏ. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết là sai ở chỗ nào, vậy nên dứt khoát không nghĩ đến chuyện này nữa.
Hiện tại đã là cuối tháng mười hai, mọi người trong đài đang tất bật chuẩn bị cho việc ghi hình chương trình Tết Nguyên Đán. Điểm đánh giá cho chương trình năm mới cũng tượng trưng cho năng lực của mỗi đài. Hơn nữa, Nguyên Đán là một dịp lễ lớn, so với gala Đêm hội mùa xuân được phát sóng trên CCTV thì khả năng phát triển của chương trình chào năm mới mỗi đài cũng không hề kém cạnh, còn có thể thu hút được rất nhiều nhà tài trợ. Vì vậy mà cấp trên rất coi trọng việc này, khi mọi người không có việc trong đài đều sẽ đến địa điểm ghi hình giúp một tay.
Đài truyền hình thành phố Hạ là đài của tỉnh, năng lực cũng không hề thấp, so với các đài trong nước thì xếp thứ ba. Tiệc tất niên mỗi năm đều mời đến rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng nhưng bọn họ hiếm khi tập dượt trước với các vũ công khác. Đôi khi có yêu cầu đặc biệt trong màn biểu diễn, lúc này, nhân viên công tác sẽ đóng giả làm những ngôi sao nổi tiếng kia, Tô Thu Tử cũng giả làm diễn viên để quảng bá văn hóa dân gian.
Lần đầu được tham dự buổi tiệc như thế này, Tô Thu Tử cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng học tập được nhiều điều. Chương trình diễn ra vào đêm ba mươi, vậy nên gần đây cô đều tham gia diễn tập đến tận khuya. Sau khi tan làm không có việc gì quan trọng nên hôm nay, Tô Thu Tử ở lại đến tận khi kết thúc buổi diễn tập.
Tuy nhiêu, khi gần kết thúc phần diễn của mình, cô vừa bước từ trên sân khấu xuống liền nhận được cuộc gọi của Tống Y Quân.
Sau khi Tô Thu Tử và Hà Ngộ kết hôn, mỗi lần nhắc đến cô, Tống Y Quân đều dùng những lời lẽ vô cùng khó nghe, nào là lòng lang dạ sói, âm mưu xảo quyệt, vong ân bội nghĩa, con đàn bà dâm dục. Mà từ khi kết hôn đến giờ, cô cũng chưa quay về nhà họ Tô lần nào, nhớ lại lúc đó, Hà Ngộ từ chối là đề nghị của cha con Tô Ái, rồi lại quay sang cầu hôn cô, khiến cho mặt mũi Tô Ái trong giới thượng lưu đều mất sạch, cô đương nhiên hiểu là trở về cũng chả có trái ngon mà ăn, ngược lại còn phải đối diện với sắc mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Tô Ái.
Cô không trở về, cha cô cũng chẳng quan tâm, mẹ con Tống Y Quân thì luôn giữ suy nghĩ mắt không thấy tâm không phiền. Vậy mà chẳng hiểu sao tự nhiên hôm nay lại gọi cho cô.
Vốn dĩ Tô Thu Tử không nhận cuộc gọi, mãi đến khi cha cô đích thân gọi đến, Tô Thu Tử mới nghĩ rằng không nghe thì bên kia nhất định sẽ không buông tha cho cô, vì vậy mà cô đã nhận điện thoại sau khi ra khỏi địa điểm ghi hình.
"Trèo lên được cành cao nhà họ Hà rồi, cánh cứng rồi, đến điện thoại của tôi cũng không nghe nữa đúng không?" Giọng điệu chua ngoa của Tống Y Quân từ loa điện thoại truyền tới.
"Con vừa mới xong việc." Tô Thu Tử không kiêu không nịnh đáp lại.
"Bận rộn nên có thể không nhận điện thoại của người lớn à? Lễ phép tao dạy mày đâu hết rồi?" Tống Y Quân lớn tiếng trách mắng. Tô Thu Tử quả nhiên là đã cứng cáp hơn nhiều rồi, nếu là lúc trước, cô chắc hẳn đã vội vàng bỏ hết mọi chuyện để nhận điện thoại, sau đó dùng thái độ hèn mọn nói chuyện với bà ta. Thấy thái độ bây giờ của cô, Tống Y Quân không khỏi tức giận.
"Xin lỗi dì." Tô Thu Tử không muốn cùng bà ta cãi cọ qua lại liền hạ mình trước, đổi chủ đề: "Dì gọi con có chuyện gì sao?"
Tống Y Quân có vẻ như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, vẫn tiếp tục mắng Tô Thu Tử thêm mấy câu. Cô im lặng lắng nghe, mãi sau bà ta mới vào chuyện chính.
"Sáu giờ tối mai, cùng Hà Ngộ về nhà ăn cơm."
"Không được rồi ạ." Tô Thu Tử không cần nghĩ đã từ chối ngay, lại sợ Tống Y Quân cắn chặt không buông, cô lại nói: "Gần đây Hà Ngộ rất bận, sợ không có thời gian."
Cô có thể nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tống Y Quân ở đầu bên kia điện thoại, bà ta nói: "Hà Ngộ rảnh, cậu ta đã đồng ý rồi."
Tô Thu Tử: "..."