Đương nhiên không có người canh giữ rồi, nếu có người trấn thủ, mình đào hốc khiến ánh sáng chiếu vào còn không bị phát giác sao!
Chỗ hắn đào ở dưới cửa sổ, mà cửa sổ lại nằm ở mặt sau cửa vào, bốn người áo xám thì đều trông coi trước cửa. Bọn họ cho rằng không ai có thể vào được cửa sổ kia, cho nên không cần bảo vệ, hơn nữa võ công có cao đến đâu cũng không thể đánh vỡ tường mà không phát ra một chút tiếng động nào.
Nhưng mười lăm pháp môn của Vong Tình thiên thư không chỉ là võ công, mà là thứ càng tinh vi, càng cao xa, càng đa dụng hơn võ nghệ.
Tiêu Thu Thủy dùng “Thổ Yểm” làm được điều này.
Hắn vừa lướt vào, trước tiên phát giác bên trong không có người, liền cảm thấy kinh ngạc.
Đến gần nơi nhốt Nhạc Phi lại không có quân canh giữ, chẳng lẽ không kỳ quái?
Tiếp theo hắn lại có một loại cảm giác chưa bao giờ từng có, một loại tâm tình khiến máu của hắn chảy nhanh hơn, trái tim đập mạnh hơn… giống như sắp đi gặp một nhân vật cực kỳ vĩ đại, hiện giờ hắn đã nhìn thấy cái bóng của người này.
Trong nhà ngục này lại có một loại khí tức u ám, giống như cơn gió lạ thường thổi vào mặt, khiến Tiêu Thu Thủy đề cao cảnh giác, nhưng đó lại không phải là chưởng phong.
Tiếp đó Tiêu Thu Thủy liền có một loại cảm giác, nơi này không an toàn.
Cảm giác của Tiêu Thu Thủy luôn chính xác.
Năm đó hắn đã nhờ vào loại “cảm giác” thiên phú khác với người thường này, tránh khỏi một kiếm đánh lén của cha con họ Khang tại Hoán Hoa kiếm lư và cầu Vạn Lý, giờ phút này hắn lại cảm nhận được sát khí ngày xưa.
Nhưng vì muốn gặp được Nhạc Phi, hắn không ngại xông pha mọi nguy hiểm. Hắn thử đưa chân lên trước, đột nhiên vách tường đối diện nứt ra, mấy chục cây cung uốn cong đồng loạt bắn tên tới.
Tại khoảnh khắc này, mấy chục mũi tên bắn về phía Tiêu Thu Thủy. Nếu đổi lại là người thường thì căn bản không thể trốn thoát được, nhưng Tiêu Thu Thủy chẳng những trong nháy mắt né được mũi tên, mà đôi tay còn giống như mưa dày bắt lấy toàn bộ tên bắn ra.
Mũi tên dùng cơ quan bắn ra, trong khoảng cách ngắn như vậy lực đạo cực lớn. Lúc Tiêu Thu Thủy chụp lấy đã hóa giải lực đạo, tổng cộng hơn bốn mươi mũi tên đều bị hắn cầm trong tay.
Tiêu Thu Thủy bắt buộc phải chụp lấy tên, bởi vì không thể để cho những mũi tên này bắn vào trên tường.
Mặt tường bên kia chính là nơi bốn tên cao thủ áo xám đang canh giữ.
Kinh động bốn tên áo xám này còn không đáng ngại, mà là trong ngục biết có người đến cướp, trước tiên sẽ gây bất lợi với Nhạc tướng quân, đây là điều Tiêu Thu Thủy lo lắng nhất.
Tiêu Thu Thủy chụp lấy tên, nhưng không ngăn được tiếng cơ quan “ong ong”. Hắn bắt được tên, yên tĩnh lắng nghe một lúc, thấy bốn người ngoài tường kia dường như không có động tĩnh gì, mới tiến lên một bước, sau khi xác định an toàn lại nhanh chóng tiến lên mấy bước.
Nhưng trong mấy bước này lại kích động cơ quan, chỉ nghe những tiếng “xoẹt xoẹt” liên tục vang lên, từ xà nhà trên đỉnh có mấy chục vệt sáng lạnh bắn xuống.
Tâm niệm Tiêu Thu Thủy thoáng nghĩ “thật độc”. Hắn ứng biến cực nhanh, vừa thấy trên những vệt sáng lạnh loáng thoáng có màu lam, lập tức cởi áo cuốn một cái, gom hết tất cả ám khí lại.
Nhưng lúc này bốn người bên ngoài cũng có cảm giác, chợt nghe một người nói:
- Bên trong hình như…
Một người lập tức nhận định:
- Có người xông vào!
Một người khác chần chừ nói:
- Không thể nào, làm sao xông vào được?
Còn có một người nói nhanh:
- Đi vào xem thử rồi tính sau!
Người thứ nhất lại nói thêm một câu:
- Cẩn thận mai phục, đừng tự mình đạp trúng bẫy!
Người thứ tư chậm rãi nói:
- Ta biết rồi, không phải là ông thọ treo cổ vì ngại sống lâu đâu!
Tiêu Thu Thủy nghe đến đây liền giật mình, biết rằng cứ đi xuống như vậy nhất định sẽ kích động rất nhiều cơ quan, cực kỳ bất lợi với mình, hơn nữa lỡ may để kẻ địch phát hiện đề phòng, vậy làm sao cứu được Nhạc nguyên soái. Không bằng trước tiên dùng thủ pháp nhanh như chớp chế ngự mấy kẻ này, sau đó tra hỏi làm thế nào tiến vào trung tâm nhà ngục thì tốt hơn…
Lập tức tâm ý đã định, lại nghe ngoài cửa có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa. Hắn đang muốn lẻn đến bên cửa, đột nhiên dưới chân liên tục vang lên tiếng rầm rầm, nứt ra một cái hố. Dưới chân Tiêu Thu Thủy không còn điểm tựa, hắn ứng biến cực nhanh không gì sánh được, lập tức đánh một chưởng vào vách tường phía xa, lợi dụng chưởng lực phản chấn, thân hình nhẹ như giấy mỏng vượt qua hố sâu, giống như một con thằn lằn dán vào phía sau cửa.
Chỉ thấy trong hố sâu là núi đao sáng loáng, trên mũi đao loáng thoáng có vết máu, còn có những thứ giống như nội tạng trong thân thể người. Tiêu Thu Thủy biết đây là những gì còn lại của một số hiệp sĩ nhân tài hăng hái cảm tử, bị trúng mai phục chết đi, trong lòng cảm thấy bi thương chua xót, lại có một ngọn lửa dâng trào.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, cánh cửa sắt kia kêu lên một tiếng “két”, đã bị mở ra. Tiêu Thu Thủy theo đó nằm kẹt giữa tường và cửa. Bốn bóng người chắn ở cửa, chỉ nghe một người nói:
- Ồ, đúng là có kẻ xông vào!
- Người đâu?
Một người khác hỏi.
- Sao lại không thấy ai?
Lại một người hỏi.
- Có phải xông vào trong rồi?
Người cuối cùng hỏi.
- Có cần báo hiệu không?
Người thứ nhất lại hỏi.
Bọn hắn vừa hỏi vừa đi vào. Bọn hắn cho rằng có người xông vào, nhưng người đó đã trúng mai phục hoặc lẻn vào tầng phòng tuyến cuối cùng rồi, nào ngờ được kẻ địch lại đang ở ngay sau lưng mình…
Trong ngôi nhà lá bên kia, việc phân công đã xong xuôi, Cừu Vô Ý cuối cùng hít một hơi dài. Lúc y hít sâu một hơi, còn chưa thở ra, lồng ngực chợt phồng lên, khiến y thoạt nhìn tinh thần rạng rỡ, uy phong lẫm liệt, chẳng những không giống một gã ăn mày lâu năm, mà ngược lại giống như một tướng quân rong ruổi sa trường.
Y nói:
- Kế hoạch của chúng ta vạch ra như vậy, có thể xông vào thì xông vào, có thể trà trộn vào thì trà trộn vào, những người khác thu hút kẻ địch, phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng, người phụ trách cứu nguyên soái phải bất chấp tất cả, người phụ trách dò đường thì nhất định phải còn sống trở ra, ghi lại những gì dò xét được, thuận tiện cho anh hùng chí sĩ trong chuyến tiếp theo, viện quân phải kịp thời chạy tới, cũng phải bảo trì thực lực, đã hiểu rõ chưa?
Mọi người đều đáp:
- Hiểu rồi.
Có người đáp:
- Rõ.
Có người nói:
- Cám ơn Cừu bang chủ.
Chỉ có một người nói:
- Hiểu cái gì?
Mọi người đều yên tĩnh lại, nhìn sang người nọ. Người nọ vốn đang tập toàn bộ trung tinh thần vào thú vui móc mũi, nói một cách thờ ơ, lại thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào hắn, động tác đành phải dừng lại. Người này chính là Thiết Tinh Nguyệt. Hắn vốn đang móc mũi đến hăng say, đột nhiên bị người khác nhìn vào, lại không tiện móc tiếp nữa, cảm thấy rất mất hứng, liền nói:
- Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người ta moi cát vàng sao?
Có mấy người hơi tức giận, đám Hồ Phúc, Lý Hắc vội mắng Thiết Tinh Nguyệt, còn Thiết Tinh Nguyệt vẫn cười hì hì giống như không quan tâm. Ngoại trừ Tiêu Thu Thủy cộng thêm nửa tên Lương Đấu, còn lại hắn chẳng sợ gì cả, cho dù Ngọc hoàng đại đế tới hắn cũng vẫn dở ương ương, mặc kệ ba tai sáu kiếp gì đó. May mắn Cừu Vô Ý đã sớm quen với bản tính của tay võ lâm hào kiệt này, bèn hỏi:
- Thiết lão đệ có nào điểm không hiểu?
Thiết Tinh Nguyệt mở chiếc miệng lớn cười một tiếng nói:
- Không phải không hiểu, mà là cảm thấy các người đang lãng phí thời gian nói nhảm. Cái gì kế hoạch đánh chiếm, cái gì diệu kế rút lui, cái gì cánh trái cánh phải, cái gì phía trước phía sau, một tháng qua chúng ta đánh rồi lại đánh, cứu rồi lại cứu, còn không phải là đánh không vào Đại Lý ngục, cứu không được Nhạc tướng quân, lại chết nhiều người như vậy! Còn bàn luận mãi cái gì!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giận dữ, bảy mồm tám miệng mắng chửi:
- Ngươi sợ chết không dám đi đúng không!
- Bà nội nó, sợ chết thì đừng ngồi ngang hàng với chúng ta ở đây!
- Thật không ngờ Triều Châu Thí Hiệp lại nhát như chuột!
- Con cháu loài rùa…
Tiếng mắng liên tục không ngớt.
Không ngờ càng mắng dữ dội, Thiết Tinh Nguyệt lại càng cao hứng. Hắn đã lâu không bị người khác mắng như vậy, nghe thật là thích thú, liền híp đôi mắt nhỏ muốn tìm kiếm một hai người tương đối biết mắng, sau này phải so tài với hắn xem ai mắng ghê hơn.
Thiết Tinh Nguyệt nói như vậy, ngay cả bạn thân của hắn là Khâu Nam Cố cũng cảm thấy tức giận, một tay nắm lấy hắn nói:
- Nói thế, ngươi không muốn theo chúng ta đi cứu Nhạc nguyên soái đúng không?
Mọi người đều yên tĩnh lại, chờ Thiết Tinh Nguyệt trả lời. Ai ngờ Thiết Tinh Nguyệt bỗng nhảy vù xuống ghế, một tay nắm lấy cổ áo Khâu Nam Cố, mắng:
- Ngươi mọc cái miệng mà không biết nói tiếng người à! Lão Thiết ta không đi? Trừ khi là đổi thành họ Khâu! Ta chỉ không thích một đống kế hoạch như vậy, nào là rút lui, nào là quân tiếp viện đấy, nào là bảo trì tinh lực… muốn liều thì cứ đi liều.
Nói xong hắn trở tay kéo vạt áo “phạch” một tiếng, lộ ra bộ ngực lông lá, giọng nói giống như sắt thép va chạm, lớn tiếng nói:
- Chỉ được tiến, không được lùi! Người chúng ta cứu là Nhạc nguyên soái, Nhạc gia gia ngài trách nhiệm nặng nề, làm việc tận tâm, hiếu với thân nhân, quan tâm thuộc hạ, người tốt bằng trời như vậy cũng phải vào địa lao, bị giày vò khổ sở. Chuyện hồ đồ như vậy, thế gian rốt cuộc có thiên đạo thiên lý hay không! Ông trời rốt cuộc có mắt hay không! Đã không có mắt, chúng ta không ngại róc xương lóc thịt, kéo hoàng đế xuống ngựa, chỉ tiến không lùi, liều mạng một phen!
Bình thường hắn nói chuyện luôn cưỡng từ đoạt lý, nhưng những lời này lại lẫm liệt đại nghĩa, khiến người và thần đều phấn chấn, không dám cãi lời. Mọi người yên tĩnh lại một hồi, Cừu Vô Ý nói:
- Thiết huynh đệ nói đúng, lão ăn mày ta chỉ đông vẽ tây, ngược lại khiến mọi người cứng tay cứng chân, không dễ phát huy.
Y lại cười khổ nói:
- Có điều, Thiết huynh đệ đã biết Nhạc nguyên soái ân sâu nghĩa nặng, chuyện này phải thận trọng mà làm. Nếu hôm nay không phải vì an nguy của Nhạc nguyên soái, không phải quan tâm đến sự hi sinh của mọi người có đáng hay không, Thiết huynh đệ ngươi dám liều mạng thì lão ăn mày ta tuyệt đối không lùi sau một bước!
Khâu Nam Cố nghe vậy nhiệt huyết dâng trào, lên tiếng trước cả Thiết Tinh Nguyệt:
- Cừu bang chủ, ngài không lùi sau thì Khâu Thiết Khẩu ta cũng không đi sau! Nếu ngài chết trận thì ta cũng không sống tạm bợ qua ngày!
Cừu Vô Ý vuốt râu cười ha hả. Mọi người thấy đám già trẻ này hăng hái sôi nổi, đều lộ vẻ xúc động, im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng đều cháy lên ngọn lửa hào hiệp mãnh liệt. Chợt nghe Lý Hắc kia trầm giọng nói:
- Cừu lão, lão nhân gia ngài điều động có quy củ, đây là chỉnh thể tác chiến, quyết không cho phép cá nhân hành động lỗ mãng mà làm lỡ đại sự. Lão Thiết và tiểu Khâu không hiểu chuyện, xin ngài đừng trách móc, nhưng nhất định không thể làm rối loạn trận tuyến, nếu không thì không cứu được nguyên soái mà còn làm hại mọi người. Lỡ may làm không tốt, khiến cho Tần nghiệt bất chấp tất cả làm hại Nhạc nguyên soái, vậy thì nguy rồi.
Mọi người nghe vậy trong lòng lạnh đi, đều cảm thấy có lý, lập tức nghiêm túc lại. Cừu Vô Ý cũng nghiêm mặt nói:
- Ta có tức giận sao? Nhưng lời nói của Lý huynh cũng có đạo lý, nhất định không thể hành động lỗ mãng, làm hại đến nguyên soái.
Hồ Phúc gật đầu nói:
- Mọi người chúng ta vẫn nên hành động theo chỉ thị của Cừu bang chủ.
Mọi người đều lên tiếng đồng ý. Chợt nghe một người lớn tiếng hỏi:
- Ngươi đã hiểu rõ bố trí của Cừu bang chủ rồi sao?
Chỉ thấy người nói chuyện cao lớn cường tráng, mày râu như tuyết, hóa ra là “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long. Hồ Phúc lại ngập ngừng đáp:
- Ta… nghe không hiểu.
Mọi người đều ồ lên. Nguyên lai công phu của Hồ Phúc vững chắc, đều là do người này chuyên cần luyện lập. Hắn làm bừa theo kiểu “người ta luyện một buổi, ta thì luyện mười ngày”, cuối cùng luyện được một thân bản lĩnh giỏi giang, nhưng đầu óc xưa nay luôn chậm chạp hơn người khác. Lận Tuấn Long không thân thiết với hắn lắm, nhưng cũng hiểu rõ điểm này của hắn, cho nên mới cố tình hỏi.
Hồ Phúc trả lời như vậy, khiến rất nhiều người đều không nhịn được phì cười. Lận Tuấn Long lại hỏi:
- Không hiểu mà ngươi còn đi theo?
Hồ Phúc lúng túng đáp:
- Ta không biết, ta chỉ biết đi theo cừu lão Bang chủ cứu Nhạc tướng quân, chuyện này chắc chắn không sai mà… ta quyết định đi theo rồi.
Mọi người nghe hắn giải thích, đều cảm động vì con người chính trực này. Cừu Vô Ý cảm thán:
- Thực ra chúng ta liều chết cứu tướng quân, nhưng tướng quân có chịu đi ra hay không, vẫn là chuyện khó đoán trước được…
Lời này vừa nói ra, mọi người lại cảm thấy ngạc nhiên. Một người trong đó là hào kiệt Tương Bắc, vì ngưỡng mộ Nhạc Phi mà không tiếc bỏ nhà đến cứu. Người này họ Sài tên Hoa Lộ, ngoại hiệu “Cấp Kinh Phong”, không nhịn được lớn tiếng nói:
- Chúng ta không sợ chết, hủy nhà cứu giúp, lỡ may Nhạc tướng quân thật sự không muốn đi ra, vậy chúng ta nên làm thế nào?
Mọi người đều nhao nhao tranh luận. Đại Đỗ hòa thượng nói:
- Ta thấy Nhạc nguyên soái không đến mức không chịu đi ra chứ? Trong đó vừa lạnh vừa ẩm ướt vừa không có đồ ăn ngon, có gì đáng để lưu luyến!
Trần Kiến Quỷ cũng không phục hỏi:
- Ngài nói Nhạc tướng quân có khả năng không chịu đi ra, vậy chúng ta không phải uổng phí tâm cơ sao? Ngài nói như vậy, có căn cứ gì không?
Cừu Vô Ý than:
- Trước kia tướng quân thường nói với ta, một ngày là vua, cả đời tôn kính, nếu hoàng thượng muốn y chết, y cũng không muốn sống tạm bợ lưu lạc giang hồ…
“Tạp Hạc” Thi Nguyệt ngạc nhiên nói:
- Ngài từng gặp Nhạc tướng quân…
Một vị đệ tử tám túi bên cạnh Cừu Vô Ý đứng ra nói:
- Cừu bang chủ là bộ tướng của Tông Trạch tướng quân năm xưa, đương nhiên từng gặp Nhạc tướng quân.
Người nói chuyện này tuy tuổi tác không lớn, nhưng hắn xưa nay nói một là một, rất có địa vị trong võ lâm, được xưng là “không nói hai lời, không quá ba chiêu”, họ Vạn, tên là Gia Chi. “Không nói hai lời” là chỉ hắn nói chuyện đáng tin. “Không quá ba chiêu” là chỉ võ công của hắn lợi hại, dưới tay hắn rất ít người có thể qua được ba chiêu, cho nên gọi là “không quá ba chiêu”. Nếu không phải hắn còn quá trẻ thì đã sớm được thăng làm thập đại trưởng lão Cái Bang rồi.
Vạn Gia Chi vừa nói như vậy, rất nhiều người đều động dung, thất thanh nói:
- Vậy Cừu bang chủ là…
“Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long tuổi tác khá lớn, chợt nhớ tới năm xưa có một người anh dũng sa trường, rong ruổi giết địch, liền nói:
- Cừu Tây Môn Cừu cửu tướng quân?
Cừu Vô Ý thở dài một tiếng, vuốt râu nói:
- Chính là lão phu.
Lúc này mới hiểu được vì sao một đám hảo hán võ lâm đến cứu Nhạc nguyên soái, mỗi người đều có một thân tuyệt kỹ, không phục lẫn nhau, nhưng lại nghe lệnh của Cừu Vô Ý. Cũng hiểu rõ vì sao Cừu Vô Ý là bình dân áo vải, nhưng lại thành thạo phương pháp bày trận hành quân như vậy. Hơn nữa còn hiểu rõ thân thế của Cừu Vô Ý, hóa ra chính là dũng tướng dưới quyền của Tông Trạch. Thực ra lời đồn về chuyện “xúc phạm mặt rồng”, chẳng qua là cái cớ để hoàng đế gạt bỏ trung thần mà thôi.
Cừu Vô Ý nói:
- Ở dốc Trường Bản, ta gần như chết rồi, sau đó được một cô gái cứu. Cô ấy cho ta một viên Vô Cực tiên đan mà người trong võ lâm ao ước, nói rằng có thể chữa được thương thế của ta, nhưng muốn ta đồng ý một điều kiện, đó là phải gia nhập Quyền Lực bang. Cô ấy nói Lý Trầm Chu rất tán thưởng ta, khuyên ta cần gì phải cố chấp, đều là kháng Kim, dẫn Cái Bang gia nhập vào Quyền Lực bang cũng không có gì không tốt, hơn nữa Lý Trầm Chu sau này mưu đồ lớn lao, lúc lãnh binh tác chiến không thể thiếu lão tướng quân kinh nghiệm phong phú…
Phần lớn mọi người đều không biết câu chuyện này, nhưng biết Quyền Lực bang đã ngày càng suy thoái, nếu Cừu Vô Ý vào bang chắc chắn như hổ thêm cánh, đó là chuyện đương nhiên. Cừu Vô Ý tiếp tục nói:
- Ta vừa nghe câu sau, biết Lý Trầm Chu lòng lang dạ sói, liền biểu thị thà chết không chịu. Sau đó Lý Trầm Chu cũng tới, hắn rất trẻ tuổi, nhìn ta một cái liền nói “đây là một người cứng cỏi, không nên làm khó hắn”, sau đó bảo cô nương áo đỏ kia cho ta uống đan dược…
Mọi người nghe được ma vương cái thế bang chủ Quyền Lực bang kia lại là một người dễ thương lượng như vậy, đều cảm thấy kinh ngạc. Cừu Vô Ý hơi xấu hổ, cười tự giễu nói tiếp:
- Đó là một viên Vô Cực tiên đan, cho nên ăn vào còn có hậu quả. Cô nương áo đỏ lại bảo ta đến núi Đan Hà ăn thảo trùng (loại côn trùng nấp trong bụi cỏ)… cái mạng già này mới xem như giữ được.
“Cô nương áo đỏ” mà Cừu Vô Ý nói đến, đương nhiên chính là “Hồng Phượng Hoàng” Tống Minh Châu. Bởi vì nàng và Tiêu Thu Thủy có nhân duyên tại núi Đan Hà, cho nên phát hiện trong cốc có “thảo trùng” giải độc đan dược. Cừu Vô Ý đương nhiên không biết những quan hệ nhân quả này.
Mọi người nghe y nói như vậy, một mặt thầm bội phục Cừu Vô Ý quang minh lỗi lạc, chuyện thảm hại như vậy y cũng thản nhiên nói ra, một mặt càng khâm phục khí phách kiên cường bất khuất của y.
- Có điều chư vị cũng không cần quá lo lắng, đến lúc đó nếu Nhạc tướng quân không chịu đi ra, chúng ta đồng loạt quỳ xuống cầu xin, thề chết không đi. Tướng quân vốn quan tâm đến thuộc hạ, rất sợ chúng ta bị gian tặc hành hạ ức hiếp, nói không chừng vì vậy sẽ theo chúng ta ra khỏi Đại Lý ngục.
Nói đến đây Cừu Vô Ý ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Bây giờ đã gần đến canh hai, chúng ta nên lên đường thôi!
Cừu Vô Ý có khinh công cao, cộng thêm đám Lý Hắc, Hồ Phúc võ công khá tốt, cho nên đi trước đánh tiên phong, mọi người đều khen phải. Đại Đỗ hòa thượng lại niệm phật:
- A Di Đà Phật, con mẹ nó chứ, lần này đừng tốn công vô ích trở ra nữa, vậy thì ta sẽ ngày ngày dâng hương bái thần, quyết không nuốt lời.
Lại nghe một giọng nói cất lên:
- Thêm ta nữa, có nhiều quá hay không?
Mọi người vội vớ lấy binh khí, nhộn nhịp chuẩn bị, đang muốn thổi tắt nến, lại thấy một người từ từ dâng lên trước cửa sổ, áo bào rộng như tuyết, không phải Đông Hải Lâm công tử thì là ai?
Trước lúc xuất chinh lại có cường viện như vậy, mọi người đều mừng rỡ, hớn hở vô cùng.
Lúc này thế tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, bốn phía là một khoảng mờ mịt, lúc Lâm công tử lướt vào mang theo khí lạnh dày đặc…