Một tiếng “xoẹt” vang lên, trường kiếm hơn một thước hoàn toàn đâm vào cơ thể Chu Thuận Thủy, mũi kiếm chừng nửa thước xuyên qua lưng đâm ra.
Chu Thuận Thủy lúc này có thể nói vô cùng kinh hãi, sững sờ một lúc mới biết chuyện gì xảy ra. Mà Khang Kiếp Sinh cũng ngẩn người, mới biết mình đã đâm trúng Chu Thuận Thủy, vội vàng rút kiếm ra.
Nhưng kiếm này không rút được… Chu Thuận Thủy biết rõ thương thế của mình, rút ra thì sẽ chết ngay, cho nên lục ngọc trượng trong tay lão lập tức đâm ra, “xoẹt” một tiếng đánh trúng huyệt “Tị Lương” của Khang Kiếp Sinh.
Trong thoáng chốc bị đánh trúng tử huyệt, Khang Kiếp Sinh quả nhiên không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống chết đi, do đó thanh kiếm kia cũng không bị rút ra.
Nhưng tại khoảnh khắc Chu Thuận Thủy phát trượng đâm trúng Khang Kiếp Sinh, hai tay Cừu Vô Ý đã điểm vào huyệt “Tử Cung” và huyệt “Thần Thất” của Chu Thuận Thủy.
Chu Thuận Thủy thở dài một tiếng, khóe miệng trào máu.
Cừu Vô Ý cũng thở dài một tiếng, dừng tay lại.
Chu Thuận Thủy nói:
- Được rồi, ngươi và ta, hai người đều không sống được nữa rồi.
Cừu Vô Ý nói:
- Ngươi lừa ta gạt, cuối cùng vẫn phải chết.
Chu Thuận Thủy nói:
- Có điều ngươi chết đi, Cái Bang cũng xong rồi. Đây gọi là chết không tình không nguyện.
Cừu Vô Ý lạnh nhạt nói:
- Sau khi ta chết, tự có anh tài Cái Bang tiếp tục giết gian thần loạn đảng!
Chu Thuận Thủy cười lạnh nói:
- Sau khi ngươi chết, còn có Cái Bang sao? Chu Đại Thiên Vương và Quyền Lực bang tùy thời đều có thể thôn tính tiêu diệt Cái Bang.
Cừu Vô Ý cũng cười lạnh nói:
- Muốn thôn tính cũng là chuyện của Quyền Lực bang. Ngươi chết rồi, bảy mươi hai thủy đạo, ba mươi sáu thủy trại tự nhiên cũng tan thành mây khói.
Chu Thuận Thủy cười lớn nói:
- Đến bây giờ ngươi vẫn tưởng ta là Chu Đại Thiên Vương sao?
Cừu Vô Ý ngạc nhiên nói:
- Ngươi…
Chu Thuận Thủy cười chế giễu, vừa cười vừa nhổ máu, nói:
- Chu Đại Thiên Vương là Chu Hiệp Vũ, ta chỉ là một kẻ ngụy trang thôi.
Cừu Vô Ý nghe vậy, trong miệng cảm thấy ngọt, liền phun ra ba ngụm máu. Nguyên bản khí tức của y mạnh hơn Chu Thuận Thủy, nhưng hiện giờ đã thở dốc dồn dập như nhau:
- Chu… Chu Hiệp Vũ!
Lúc này ánh lửa trên đất cũng đến lúc dầu hết đèn tắt, chỉ còn lại ngọn lửa màu xanh lam chao đảo, trông rất yếu ớt.
Một lúc sau Cừu Vô Ý mới miễn cưỡng nói:
- Nếu ngươi biết ta là ai, sẽ không đến gần lúc ta sắp chết như vậy.
Chu Thuận Thủy vốn định nhẫn nại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Con người ít nhất vẫn muốn biết mình rốt cuộc chết bởi tay ai. Hai người bọn họ gần như dán sát, bị một thanh kiếm xâu vào với nhau, bên cạnh còn có hai người chết, đó là hai cha con Khang Xuất Ngư. Ánh lửa trên đất lúc sáng lúc tối, chiếu rọi hai đại cao thủ lúc sắp chết vẫn cố gượng cười, trông rất đáng sợ.
Bên ngoài tiếng la giết vẫn không ngớt.
Cừu Vô Ý gắng gượng nói:
- Ta là thủ hạ cũ của Tông lão tướng quân, người ta gọi là Cửu Mệnh Tướng Quân…
Chu Thuận Thủy thất thanh nói:
- Bính Mệnh Cửu Tướng Quân, Cừu Tây Môn!
Cừu Vô Ý cười khổ nói:
- Nếu ngươi biết ta là Cừu Tây Môn, ngươi tuyệt đối sẽ không sơ ý đến gần khi ta còn chưa tắt thở.
Chu Thuận Thủy lắc đầu nói:
- Đúng, ta thật sự quá sơ ý, quá đắc ý rồi.
Bởi vì “Bính Mệnh Cửu Tướng Quân” Cừu Tây Môn năm đó chiến đấu sa trường, xung phong hãm trận, công thành chiếm đất, nổi danh nhờ liều mạng, mấy lần toàn thân tắm máu vẫn có thể giết hết kẻ địch mà không chết, cho nên được người ta xưng là “Cửu Mệnh Tướng Quân”.
Cừu Vô Ý gượng cười nói:
- Trong chiến dịch Đương Dương, ta trúng phải trọng kích của Yến Cuồng Đồ mà không chết, còn dùng một viên vô cực tiên đan. Ngươi muốn chờ ta chết trước, e rằng…
Chu Thuận Thủy thở dốc dồn dập, nhưng vẫn nói một câu:
- Đáng tiếc ngươi quên mất một chuyện.
Cừu Vô Ý biến sắc, y đã nhớ được, nhưng Chu Thuận Thủy vẫn quyết nói ra:
- Nhạc Phi… hắn bị nhốt ở sau tường… không ai… có thể cứu hắn… Mà Tái Ngoại Tam Quan Vương, đang ở Phong Ba đình… người đến cứu Nhạc Phi, thấy một… Giết một…
Cừu Vô Ý nghe đến đây giống như sấm sét giữa trời quang, tất cả trấn tĩnh đều biến mất, hô lớn:
- Tướng quân…
Y dùng sức rút thanh kiếm sau lưng, sau một tiếng “xoẹt”, máu bắn tung tóe. Y muốn rút kiếm để rời khỏi thân thể Chu Thuận Thủy, nhưng kiếm vừa rút ra thì tinh khí đã hết, hai người lại dán vào nhau ngã xuống đất, không còn tiếng thở nữa.
Lúc này chỉ còn lại từng điểm lửa lam, bị thân thể hai người đè lên cũng lập tức vụt tắt.
Ngục đá trở lại tối tăm.
Bên ngoài gió tuyết rít gào.
Tiêu Thu Thủy nghe được tiếng kêu thứ hai của Hồng Hoa, lập tức dùng toàn lực lướt ra ngoài ngục, cũng không chú ý đến Cừu Vô Ý trong gian phòng đá tối om.
Lúc hắn lướt đến gian mật thất chứa cơ quan kia, Hồng Hoa mới đi được mấy bước, dầu sôi đang đổ xuống đầu, Hồng Hoa đã không kịp tránh.
Tiêu Thu Thủy hét lớn một tiếng:
- Hồng Hoa!
Hắn lập tức nhào đến, “bình” một tiếng đụng bay Hồng Hoa, thân hình hắn cũng không thu thế được ngã ra ngoài.
Sau đó hắn liền nghe được tiếng hét thảm của hai người.
Một người trong đó là Tiểu Khâu!
Tiêu Thu Thủy dùng chưởng nhấn vào vách tường một cái, đã triệt tiêu thế đi, nhanh như chớp quay lại trong phòng. Chỉ thấy hai người đang dính sát vào nhau, đã sớm đã bị dầu sôi thiêu chết, một người trong đó là Khâu Nam Cố.
Tiêu Thu Thủy phát điên gào lên một tiếng:
- Tiểu Khâu!
Hắn dùng một chưởng đánh bay thi thể Hàng Bát, ôm lấy Khâu Nam Cố. Lúc này dầu sôi trên người Khâu Nam Cố vẫn rất nóng, Tiêu Thu Thủy trong lúc bi thương cũng không vận công chống lại, bị đốt phỏng mấy nơi, nhưng hắn giống như hoàn toàn không phát giác.
Tại khoảnh khắc này, Tiêu Thu Thủy có rất nhiều cảm xúc, hắn nhớ tới tình cảnh ngày trước tại Giáp Tú lâu, lúc Khâu Nam Cố và Thiết Tinh Nguyệt xuất hiện; nhớ tới bọt nước văng lên trong chiến dịch Ô giang; nhớ tới Khâu Nam Cố “miệng sắt” tranh cãi với người khác; nhớ tới niềm vui khi gặp lại ở Hoa Sơn, khí phách khi kháng địch ở Mạch thành… Nhưng người trong lòng hắn đã không còn sinh mệnh nữa, không còn hồi ức nữa, không còn tất cả mọi thứ, không kịp vãn hồi bất cứ điều gì…
Lúc này Hồng Hoa lại vọt vào.
Khâu Nam Cố chết rồi, hắn dĩ nhiên là bi thương, nhưng hắn không ngờ lúc này lại nhìn thấy Tiêu đại ca.
Tiêu đại ca!
Quan binh càng lúc càng nhiều, quần hiệp đã dần dần không cầm cự nổi.
Ngay lúc này bên phía quan binh lại có thêm hai trợ thủ mạnh.
Đằng Lôi Kiếm Tẩu và Đoạn Môn Kiếm Tẩu.
Hai Kiếm Tẩu này, một người vừa xuất hiện liềm tìm đến “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long, một người khác quấn lấy Sài Hoa Lộ.
Thiên Thủ Kiếm Viên vốn đã luống cuống tay chân, nhưng thấy Đoạn Môn Kiếm Tẩu xông tới, kiếm pháp đặc sắc, lòng háo thắng nổi lên, liền so kiếm với đối phương, nhưng trên người lại có thêm vết thương do người khác nhân cơ hội tập kích.
Lận Tuấn Long quát lên:
- Lão bất tử, có gan thì đánh nhau với ta lúc bình thường, bây giờ thì không đáng là anh hùng…
Đoạn Môn Kiếm Tẩu nghe vậy liền thu kiếm nói:
- Được, chờ đến khi một đấu một lại so tài với ngươi.
Nhưng nhất thời hắn cũng không biết nên tấn công ai. Tại chiến dịch núi Đan Hà, phần lớn những người này đều từng chung hoạn nạn với hắn.
Đằng Lôi Kiếm Tẩu tuy chỉ còn lại một tay, nhưng kiếm pháp không giảm, ép cho Sài Hoa Lộ lúng ta lúng túng. Lý Hắc liền xông đến cứu viện, một cước quét trúng huyệt “Ủy Trung” trên chân Đằng Lôi Kiếm Tẩu.
Đằng Lôi lập tức mềm nhũn ngã xuống. Nhưng Lý Hắc vừa phân tâm như vậy, mười bảy mười tám tên cấm quân hung thần ác sát lập tức đao thương đâm tới. Mắt thấy Lý Hắc sắp sửa mất mạng, ngay lúc này chợt nghe một tiếng sét đánh, đồng thời một thanh kiếm bay xuống, liên tục xuất ra mười tám kiếm, còn nhanh hơn tốc độ bọn quan binh đâm xuống một thương.
Huyệt “Linh Đạo” trên tay mười bảy mười tám người kia đồng loạt bị đâm trúng, binh ào ào rơi xuống đất khí leng keng. Lý Hắc trợn to mắt, há hốc mồm kêu lên:
- Đại ca!
Tiếng gọi này khiến quần hùng rung động.
Nhất thời quần hiệp phấn chấn tinh thần. Tiêu Thu Thủy đã dùng một chiêu khoái kiếm ngộ ra khi quan sát võ nghệ của Liễu Tùy Phong, đó là “Thiểm Điện Kinh Hồng”, liên tục đả thương mấy chục người, sĩ khí tăng cao. Hồ Phúc dùng kim đao mạnh mẽ quét ngang, đồng thời hét lớn:
- Đại ca, huynh đến rồi!
Thiết Tinh Nguyệt chợt nắm lấy một người, dùng làm vũ khí càn quét ra, kêu lên:
- Con mẹ nó ngươi đến rồi!
Lời còn chưa dứt, chợt thấy Hồng Hoa đờ đẫn đứng sau lưng Tiêu Thu Thủy, hai tay ôm ngang lấy một người.
Thiết Tinh Nguyệt kêu lên một tiếng như xé đứt ruột gan:
- Khâu Thiết Khẩu!
Hắn không để ý tất cả chạy vội tới, những quần hiệp khác thấy Khâu Nam Cố đã chết cũng thất kinh, bi phẫn như điên, mở một đường máu lao thẳng đến thi thể chỗ Tiêu Thu Thủy, Hồng Hoa, Khâu Nam Cố.
Lận Tuấn Long mặc dù lớn tuổi, nhưng rất khâm phục Tiêu Thu Thủy. Y không để ý rằng Khâu Nam Cố đã chết, vẫn hô lên:
- Đại ca, huynh đến rồi, ta đã nhìn thấy người trong lòng huynh rồi, thật là đẹp, trắng trắng, xinh xinh, tuyết tuyết… hư hư!
Tiếng “hư hư” cuối cùng không phải hình dung, mà là tiếng phát ra khi cái mông trúng phải một đao.
Tinh thần Tiêu Thu Thủy rung động, đột nhiên hỏi:
- Đường Phương?
Đường Phương cũng có mặt?
Lận Tuấn Long ngẩn ra. Trần Kiến Quỷ kêu lên the thé:
- Đường Phương tỷ đã đến rồi!
Đường Phương, Đường Phương cô đã đến rồi?
Tiêu Thu Thủy hô lớn:
- Đường Phương cô đang ở đâu?
- Tôi ở đây.
Chỉ nghe một giọng nói trong trẻo cất lên, dịu dàng giống như băng tuyết mùa đông bị bàn tay nhỏ bé của nắng xuân ấm áp gõ tan.
Tiêu Thu Thủy nhìn qua, trong ngàn người vạn người chỉ trông thấy lúm đồng tiền của nàng.
Đường Phương!
Tiêu Thu Thủy không để ý tới gì nữa, lập tức chạy thẳng qua. Mặc dù hắn đã quên kẻ địch, quên tấn công, cũng quên ngăn cản, nhưng trên người tự nhiên sinh ra một loại khí thế và khí lưu bức người, đánh văng toàn bộ những kẻ muốn đến gần ám sát hắn, đây chính là cực hạn của pháp quyết “Ngã Vô”.
Sau đó hắn chạy vội đến trước mặt Đường Phương.
Ngay lúc này ánh lửa bùng lên.
Trong tiếng la giết rung trời, lại có một đám người ngựa chạy tới, tập kích sau lưng cấm quân, bắn tên, châm lửa, đánh lén, mở ra một đường máu trong vòng vây như như thùng sắt của cấm quân.
Nguyên lai là đám người võ lâm được Cừu Vô Ý an bài trước đó để yểm hộ rút lui, liên hợp với hảo hán Cái Bang chặn đánh phía sau cấm quân, để cho những cao thủ võ lâm đến cứu Nhạc tướng quân có thể bình yên đi ra.
Do đó trận tuyến của cấm quân rối loạn, nhưng phía đông nam lại vang lên tiếng bước chân, ánh lửa sáng như ban ngày, hiển nhiên lại có một nhóm quân mã khác chạy tới.
Tiêu Thu Thủy gặp được Đường Phương, chỉ thấy hai gò má của nàng trắng như tuyết, có mấy đóa hoa tuyết rơi trên búi tóc nàng. Hắn dường như đã quên ánh máu ánh đao bên cạnh, chỉ muốn dùng tay gạt đi giúp Đường Phương.
Nhưng lúc này hắn mới nhớ tới mình và Đường Phương thực ra không thân thiết lắm. Chỉ là lúc ở Hoán Hoa kiếm lư đến bên bờ sông Tương, hai người đã xem mấy ngày gặp nhau ngắn ngủi giống như ba đời bảy kiếp. Trong ly biệt sau này, hai người càng cảm thấy chỉ có hoài niệm sâu sắc. Mà hôm nay thật sự gặp được, lại không biết phải nói gì.
Một lát sau Tiêu Thu Thủy mới nhớ ra, liền hỏi:
- Thương thế của cô… đã khỏi chưa?
Đường Phương cười rạng rỡ. Tiêu Thu Thủy lại chợt nhảy dựng lên:
- Ta… ta phải đi rồi!
Đường Phương giống như không tiếp nhận nổi câu này, liền ngẩn ra hỏi:
- Huynh… huynh đi đâu?
Tiêu Thu Thủy nói:
- Nhạc nguyên soái… đang trên đường bị áp giải đến Phong Ba đình xử trảm!
Sắc mặt Đường Phương lập tức trắng bệch. Lúc này hai người mới phát hiện, trong mấy câu đối thoại ngắn ngủi này, không biết đã có bao nhiêu quan binh đánh lén bọn họ, nếu không phải mấy huynh đệ ở đó tận lực ngăn cản, bọn họ đã sớm không còn ở nhân gian rồi.
Chợt nghe trong tiếng binh khí va chạm có một giọng nữ kêu lên:
- Tiêu đại ca, Phương tỷ, đi mau…
Thì ra là Y Tiểu Thâm dẫn người giết vào. Tiêu Thu Thủy gật đầu một cái, quay người chỉ huy các huynh đệ giết ra một đường máu.
Lúc này tình hình vô cùng hỗn loạn, đệ tử Cái Bang xông vào đã phân tán chủ lực của đám quan binh, sau đó bị đám Tiêu Thu Thủy dễ dàng đánh tan. Trần Kiến Quỷ đề nghị:
- Không bằng đốt lửa thiêu cháy sạch sẽ, để quan binh bận chữa cháy cũng tốt.
Tiêu Thu Thủy lắc đầu nói:
- Như vậy sẽ khiến cho phạm nhân vô tội trong phòng giam cũng bị chết cháy.
Thiết Tinh Nguyệt lệ rơi đầy mặt, mắng chửi:
- Chết cháy thì chết cháy, bọn chúng đã giết Tiểu Khâu, cùng lắm thì mọi người cùng chết!
Hồ Phúc vốn khoan dung nhân hậu, liền kiên quyết nói:
- Không được! Oan có đầu, nợ có chủ, không thể làm như vậy!
Cặp mắt Lý Hắc đảo một vòng, lại nói:
- Không bằng thả hết phạm nhân ra, để phạm nhân tự mình vượt ngục, quan binh cũng phải bận rộn, chẳng phải tốt rồi sao!
Lúc này Hồng Hoa lên tiếng:
- Có một số phạm nhân thật sự phạm tội, thả như vậy chẳng phải là tạo nghiệt sao?
Đường Phương nói:
- Phạm nhân trốn ra, tay không tấc sắt, sẽ bị cho là cùng nhóm với chúng ta, ngược lại càng bị trị tội nặng hơn, quá hại bọn họ rồi!
Bọn họ vừa đánh ra đường máu, vừa lớn tiếng nói chuyện, hào khí giống như quyết chiến sa trường. Lúc bọn họ xông ra Đại Lý ngục, quân mã đã chạy đến gần, Tiêu Thu Thủy liền hét lên ra lệnh “chia thành tốp nhỏ”, đám hảo hán võ lâm liền chia thành từng nhóm bỏ chạy. Do đó quan binh trở nên rối loạn, không biết nên đuổi theo nhóm nào.
Tiêu Thu Thủy dẫn theo đám người Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt, Đại Đỗ hòa thượng, Trần Kiến Quỷ, Lý Hắc, Hồ Phúc, Lận Tuấn Long, Hồng Hoa, Thi Nguyệt, Lâm công tử, Sài Hoa Lộ, từ trong hẻm tối vừa chiến vừa chạy, cuối cùng Sài Hoa Lộ bị cung thủ mai phục trong hẻm bắn chết, chỉ còn lại mười một người giết ra cổng thành Lâm An.
Mười một người trốn vào nơi vắng vẻ, chạy một trận khiến mọi người đều cảm thấy hơi đuối sức. Tiêu Thu Thủy dừng lại, chỉ thấy trong thành ánh lửa chiếu đỏ cả trời, cổng thành nguy nga. Có hai lão nhân giống như tiều phu đi ra quan sát, một người mắt híp lại giống như đuôi cá, khô khốc nói:
- Thế nào rồi? Là Kim tặc giết vào trong thành sao?
Một người khác cất giọng khàn khàn:
- Giết vào trong thành rồi? Vậy còn đánh cái gì nữa? Đại quan triều đình chúng ta không phải sớm chuẩn bị mở cửa nghênh đón sao?
Lão nhân ban đầu kia suy nghĩ một chút, nói:
- Có thể không phải Kim tặc, mà là Thát tử?
Lão nhân thứ hai lẩm bẩm:
- Dù sao cũng như nhau, miếng thịt này ai thấy đều muốn chia phần một chút, mà miếng thịt này cũng vui vẻ bị người ta xâu xé.
Lúc này lão nhân thứ nhất mới liếc về phía đám người Tiêu Thu Thủy, sợ là quan binh hoặc tặc binh, vội kéo kéo tay bằng hữu của lão, ra hiệu không nên nói nhiều. Bằng hữu của lão tính tình nóng nảy, ngược lại càng lớn tiếng nói:
- Sợ cái gì! Quan cũng thuế nặng, giặc cũng thuế nặng, quản cũng chết, không quản cũng chết, có gì ghê gớm!
Lão nhân kia than thở nói nhỏ:
- Chỉ sợ người ta muốn ngươi sống không được, chết không xong… vẫn nên trở về uống rượu thôi!
Lão nhân thứ hai hậm hực bị lão nhân thứ nhất kéo vào trong nhà lá uống rượu. Lúc này trên đất tuyết chỉ còn lại đám người Tiêu Thu Thủy, tuyết rơi càng lúc càng nhỏ, nhưng tuyết đọng lại càng lúc càng dày.
Hồng Hoa đặt thi thể Khâu Nam Cố trên đất tuyết, chỉ thấy một bên mặt hắn bị ánh lửa xa xa chiếu đến đỏ bừng, một bên mặt lại bị ánh tuyết chiếu đến nhợt nhạt. Đại Đỗ hòa thượng quỳ xuống, lẩm bẩm nói:
- Tiểu Khâu, Tiểu Khâu, ngươi đừng đùa nữa, mau mở mắt đi; Tiểu Khâu, Tiểu Khâu, ta biết ngươi là một anh hùng hảo hán, chúng ta đã đánh qua bao nhiêu trận rồi, một trận nho nhỏ này, ta biết ngươi không chết được… ngươi tuyệt đối không thể chết được!
Khâu Nam Cố đương nhiên không trả lời. Vài đóa hoa tuyết rơi xuống trên mặt hắn, hắn cũng chưa từng nhúc nhích, hắn thật sự đã chết rồi. Nhưng Đại Đỗ hòa thượng vẫn không tin hắn đã chết.
Cho nên Đại Đỗ hòa thượng nói:
- Ngươi đừng chết có được không?
Hắn nói xong lại nức nở quỳ xuống, nói:
- Chúng ta đừng đùa nữa có được không? Ngươi mau tỉnh dậy đi, nếu không chúng ta lại thiếu mất một người rồi. Không phải chúng ta đã nói muốn cả đời cả kiếp đi theo đại ca sao?