Cô đột nhiên nhớ tới chuyện ban ngày bị tài xế cho đi đường vòng, sau đó lên mạng tìm kiếm “Nếu bị taxi đi đường vòng thì phải làm sao”. Trên mạng, đã có rất nhiều người giống như Ôn Nhiên đều bị lừa, có người đưa đã đưa ra phương án giải quyết một cách cặn kẽ.
Ôn Nhiên theo quy trình lăn qua lăn lại hơn nửa giờ để khiếu nại người tài xế kia. Trong vòng hai ngày, kết quả khiếu nại đã có, công ty taxi xin lỗi Ôn Nhiên va nói rằng sẽ xử phạt tài xế đã vi phạm quy định, công ty cũng trả lại toàn bộ tiền tiền xe của cô.
Trước khi gia nhập công ty, Ôn Nhiên lần lượt nhận được một số chuyển phát nhanh quốc tế, mua một số đồ để trang trí căn phòng nhỏ.
Sang tuần mới, Ôn Nhiên chính thức nhận chức và đi làm. Trong ánh ban mai của buổi sáng sớm, thành phố nhôn nhịp này thức tỉnh, tiếng còi xe kêu to và dòng người tấp nập trên đường giống như dòng chảy vậy.
Ôn Nhiên ngồi trên chiếc taxi, phía trước con đường chính là một dòng sông có một cây cầu ngăn cách hai bên, chính vì vậy mà Ôn Nhiên đã có dịp chứng kiến sự giao thoa giữa hai bầu không khí khác nhau của ban ngày và ban đêm. Giờ phút này ánh sáng của ban mai đã dần thế chỗ cho cho màn đêm huyền bí.
Tắc đường tốn rất nhiều thời gian, Ôn Nhiên cảm thấy rất may mắn vì thói quen làm việc hàng ngày của mình, luôn đi sớm vì vậy mới không bị trễ giờ.
Cô nghĩ, ngày mai phải đi sớm hơn một chút để có thời gian ăn sáng.
Carly là một tòa nhà 5 tầng biệt lập.
Bên ngoài tòa nhà trông rất đẹp, các góc và đường nét sắc sảo, giống như một phòng triển lãm nghệ thuật. Nghe nói là một nhà kiến trúc sư nước F đã tự mình thiết kế, còn từng được giải thưởng kiến trúc quốc tế.
Dưới sự chỉ dẫn của HR( nhà tuyển dụng), Ôn Nhiên đã hoàn thành thủ tục trước khi làm việc cho công ty.
Người cùng làm thủ tục với Ôn Nhiên tên là Nhật Vy.
Lúc hai người ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ chờ xử lí, Nhật Vy nhỏ giọng nói với Ôn Nhiên: “Cô cũng là người thuộc bộ phận của Hứa quản lý sao”?
Ôn Nhiên gật đầu: “Ừm”.
- Vậy cô đã nghe nói gì chưa? Giám đốc Hứa?
Nhật Vy nhìn sang một bên, nhỏ giọng chia sẻ tin tức với Ôn Nhiên:
- Nghe nói giám đốc Hứa bị sa thải.
Nhật Vy bĩu môi, có chút nghi hoặc:
- Cô nói xem, cô ấy cũng là nhân viên lâu năm của công ty, làm sao có thể đột nhiên bị sa thải? Nguyên nhân là gì?
Ôn Nhiên khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi đó. Mặc dù cô biết lý do tại sao.
Cô đã chứng kiens khoảnh khắc Nhan Vọng Thư lạnh lùng sa thải giám đốc thiết kế trong vòng chưa đầy một phút chỉ vì cháu gái của cô giia nhập một công ty cạnh tranh và không báo cáo với công ty.
Nhật Vy một tay chống cằm, có chút sầu: “Giám đốc Hứa đi rồi, cũng không biết ai sẽ hướng dẫn chúng ta đây”
Ôn Nhiên cảm thấy vấn đề này không phải việc bọn họ có thể phụ trách được, cho nên không cần tốn thời gian và sự lo lắng vào chuyện này.
Ôn Nhiên ân cần an ủi:
- Luôn có người phụ trách hướng dẫn chúng ta mà.
Nhật Vy suy nghĩ một chút, thả lỏng xuống.
Sau khi hoàn thành thủ tục, Ôn Nhiên và Nhật Vy được dẫn đến bộ phận thiết kế sản phẩm của công ty.
Trước cửa phòng là một tấm biểu ngữ- một tác phẩm của một nhà thiết kế.
Họ vừa đến bộ phận thiết kế và chưa được sắp xếp, một người phụ nữ bước ra khỏi phòng nhỏ, lạnh lùng nói
- Năm phút sau, phòng họp.
Ôn Nhiê và Nhật Vy cũng đi theo vào phòng họp, ngồi ở phía sau.
Nhật Vy là người có tính cách cởi mở, vì vậy cô ấy hỏi đồng nghiệp bên cạnh:
- Tiền bối, vừa rồi người gọi chúng ta đến họp là ai thế?
Cô ấy tên là Ngô Vân San, là một trong những nhà thiết kế chính của bộ phận chúng ta.
Ngô Vân San?
Ôn Nhiên cảm thấy tên này nghe quen quen, lại không nhớ đã từng nghe ở đâu.
Đột nhiên cửa phòng họp mở ra, trong phòng lập tức im lặng.
Ngô Vân San bước vào và đặt tập tài liệu trên bàn hội nghị.
Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu.
Nội dung cuộc họp là tổng kết công việc của tháng trước, đồng thời phân bổ công việc cảu tháng này và dự kiến trọng điểm.
Ôn Nhiên bối rối, cảm thấy mơ hồ về chi tiết dự án mà cô đã đề cập đến.
Kết thúc cuộc họp, Ngô Vân San chống hai tay lên mặt bàn, tầm mắt đảo qua Ôn Nhiên và Nhật Vy:
- Đồng nghiệp mới, giới thiệu bản thân một chút đi.
Đột nhiên bị gọi Ôn Nhiên và Nhật Vy có chút sững sờ, bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi đi…” Nhật Vy hơi hơi dựa người vào Ôn Nhiên, giọng nói hơi khàn khàn hỏi:
- Cậu đi hay là tôi đi?
Ôn Nhiên nhàn nhạt đáp:
- Cô đi trước đi.
Ôn Nhiên chưa từng co kinh nghiệm giới thiệu bản thân, vì thế muốn nghiêm túc tham khảo cách giới thiệu của Nhật Vy.
Nhật Vy đứng lên, vui vẻ giới thiệu bản thân:
- Xin chào mọi người, em tên lag Nhật Vy, tốt nghiệp đại học Khoa học địa chất ZG, năm thứ hai là sinh viên trao đổi đến trường thiết kế, trong thời gian này may mắn đã giành được huy chương bạc của một cuộc thi thiết kế dưới hình thức là làm việc nhóm.
Nhật Vy tự giới thiệu gần hai phút, sau khi ngồi xuống thì một tràng pháo tay yếu ớt vang lên.
Sau khi Nhật Vy giới thiệu xong thì Ôn Nhiên đứng lên giới thiệu bản thân trước mặt tất cả đồng nghiệp có trong phòng họp.
Ôn Nhiên không thể tham khảo phần giới thiệu phong phú và xuất sắc của Nhật Vy được vì trong 22 năm qua cô vẫn chưa có bất kì thành tích nào được công nhận và nổi bật cả.
Cô chỉ giới thiệu ngắn gọn về mình:
- Xin chào mọi người, tôi tên là Ôn Nhiên. Tôi chưa từng tham gia một cuộc thi nào liên quan đến thiết kế trang sức cả. Tôi hy vọng có thể học hỏi được nhiều điều từ các tiền bối ở đây. Cảm ơn!
Sau khi nói xong, cô khẽ cúi đầu và ngồi xuống.
Nhật Vy đến gần, vẫn không thể tin được nói:
- Hết rồi?
Ôn Nhiên gật đầu.
Sau vài giây im lặng, không biết ai dẫn đầu trong vỗ tay, nhưng một vài người đã bắt đầu phối hợp.
Cô nhìn Ôn Nhiên, hơi nghiêng đầu, mái tóc xoăn thật dài rơi trước ngực, ánh mắt sắc bén, "Ít nhất cô phải nói cô tốt nghiệp trường đại học nào, hoặc là chuyên ngành gì, am hiểu lĩnh vực nào. ”
Ôn Nhiễm nói thẳng, "Tôi không học đại học. ”
Về phần am hiểu lĩnh vực nào,
Ôn Nhiên nói "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. ”