Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20.

Tờ mờ sáng, tôi lấy hộp nhẫn từ trong túi áo khoác của anh ra.

Nhìn lên bầu trời, tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình.

Vừa như in, thật hoàn hảo.

Tôi dở khóc dở cười.

Thật sự rất khổ sở.

Anh ấy đến bây giờ còn chưa nắm tay tôi, làm thế nào có thể dùng mắt đo kích cỡ ngón tay được nhỉ?

Phải rồi, anh chính là kiểu người như vậy.

Đến bây giờ cũng chưa từng bày tỏ ý thích với tôi, nhưng luôn âm thầm lặng lẽ bảo vệ lòng tự trọng của tôi.

Thanh xuân của tôi trầm lặng, anh cũng lặng lẽ.

Buổi chiều, Dịch Mộng như thường lệ tới đón tôi đến bệnh viện.

Thấy hai mắt tôi sưng đỏ, cô ấy xót xa hỏi: "Có phải đau quá ngủ không ngon không?"

Tôi lắc đầu: "Không đau."

Cô ấy nhíu mày thật chặt, muốn nói gì đó, rồi lại thôi.

"Đừng nhăn mày nữa." Tôi đưa tay giãn lại lông mày của cô ấy, cười nói: "Nếp nhăn là kẻ thù của nữ minh tinh."

Nghĩ lại cũng thật tốt, tôi sẽ không bao giờ có nếp nhăn, cũng không cần sứt đầu mẻ trán lo chuyện chăm sóc da, chống lão hóa.

Mãi mãi trẻ đẹp sống trong ký ức của mọi người.

Haizz, tôi âm thầm thở dài.

"Giang Lẫm hỏi tao có muốn kết hôn cùng anh ấy không."

Xe đột nhiên dừng lại, tôi cười đắc ý: "Tao im lặng, mặc kệ anh ấy."

Dịch Mộng liếc tôi qua kính chiếu hậu, nhưng vẫn phớt lờ tôi.

Lái xe được một lúc lâu, cô ấy mới mở miệng nói: "Trên đời này vẫn còn đàn ông tốt."

Tôi cười ra tiếng: "Lúc trước mày có nói thể đâu."

Cô ấy không đáp lời tôi, im lặng, nói: "An An, nếu không mày đồng ý với cậu ta đi?"

Lời nói khéo léo, nhưng tôi biết cô ấy đang nghĩ gì.

Cô ấy hy vọng tôi có được người mình yêu, không nuối tiếc.

Hy vọng tình yêu này có thể làm cho cuộc sống của tôi thăng hoa.

Đúng vậy, tình yêu là thần dược, có thể xoa dịu một nửa đau thương trên thế gian.

"Anh ấy đã làm được rồi."

Thích anh mười năm, tôi lặng lẽ, cũng cuồng nhiệt.

Người ở trong đêm tối, trên con đường theo đuổi ánh trăng, cũng đã trau dồi được dũng khí không nhỏ.

Vững vàng hướng về phía ánh sáng.

Tôi hiểu Dịch Mộng, cô ấy cũng hiểu tôi.

Sau đó không nói thêm câu nào nữa.

Rời khỏi phòng khám, có người gọi tên tôi từ phía sau.

"Dụ Vãn An."

Tôi quay đầu lại, là Tống Chi.

Hai tay đút trong túi áo blouse trắng, cô ấy không nhanh không chậm bước tới.

Cơ thể tôi đã suy yếu đến cùng cực, tôi nghĩ lúc này sắc mặt tôi hẳn là tái nhợt cả rồi, thật xấu.

Nghĩ đến chuyện cô ấy và Giang Lẫm, trong lòng tôi lại khó chịu bất thường, lấy lại tinh thần, tôi cố nặn ra một nụ cười để bản thân trông không quá tàn tạ.

"Bác sĩ Tống, cậu còn nhớ tôi sao?"

"Thế nào, coi thường tôi đấy à?" Tống Chi cũng mỉm cười.

"Không, tôi không có ý đó." Tôi vội vàng giải thích.

Thời điểm đó cô ấy quá rực rỡ, tôi và cô ấy cũng không học cùng lớp, chuyện cô ấy nhớ đến một người bình thường như tôi làm cho người ta khá bất ngờ.

Cô ấy khẽ gật đầu: "Ừ, lúc ấy tôi cũng cho rằng, cậu là người kín đáo nhất trong số những cô gái viết thư tình cho Giang Lẫm."

"Lần đó là có người nhờ tôi giúp."

"Tôi biết."

Thật kỳ lạ, nếu nói đã biết, tại sao còn phải sỉ nhục tôi?

"Thật sự xin lỗi."

Tống Chi xin lỗi nghe đến là chân thành: "Là bởi vì rõ ràng cậu chưa làm gì cả, nhưng Giang Lẫm lại vẫn cố tình thích cậu, nên tôi mới..."

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút u buồn, lại có chút nhẹ nhõm: "Khi đó tuổi trẻ nổi loạn, muốn tổn thương cậu một chút."

Câu nói "con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga" của cô ấy, quả thật đã làm cho tôi tổn thương một trận.

"Đều là quá khứ cả rồi." Tôi thật sự bình tĩnh trở lại: "Hơn nữa, cậu nói cũng không sai."

Tống Chi nhìn về phía tôi, lắc đầu: "Không phải vậy."

"Cậu rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú, chỉ là quá thiếu tự tin."

Lời này đã rất nhiều người nói với tôi rồi. Có lẽ, cô ấy đúng.

Tôi do dự một lúc, hỏi: "Bệnh của tôi, là cậu nói với Giang Lẫm à?"

"Ừ." Tống Chi không phủ nhận: "Lúc trước anh ấy đi nghỉ mát về, tôi tùy tiện nhắc đến."

Tôi im lặng gật đầu, cũng không muốn đoán tâm tư của Tống Chi xuất phát từ cái gì.

"Anh ấy lúc đó cũng không phản ứng gì." Tống Chi còn chưa nói hết.

À, hóa ra cô ấy dùng tôi để thử Giang Lẫm.

Tôi bật cười: "Bác sĩ Tống, cậu cũng không tự tin lắm nhỉ."

Ít nhất ở chuyện thích Giang Lẫm này, cô ấy cũng từng thận trọng thăm dò, theo đuổi.

Tống Chi nhún vai, bất đắc dĩ: "Không cam lòng mà thôi."

Ngừng lại một chút, cô ấy lại nói thêm: "Hiện tại đều tan biến hết rồi."

"Vì sao?"

"Sau đó tôi nghe Trần Kha nói, Giang Lẫm trở về cùng bọn họ uống rượu, vừa uống vừa nhìn, không biết tại sao hai mắt hết lần này lần khác đỏ lên."

21.

Tống Chi còn nói cái gì đó, tôi nghe không rõ.

Chỉ cảm thấy đau đớn nhói lên trong lồng ngực.

Lúc sắp tạm biệt, cô ấy thiện ý nói: "Dụ Vãn An, bảo trọng."

Cô ấy là bác sĩ, cô ấy so với những người khác tất nhiên là biết, tôi chỉ sống được cùng lắm đến hết mùa đông này.

Ở cửa bệnh viện, ngoại trừ Dịch Mộng, không biết Giang Lẫm cũng đã đến đấy từ lúc nào.

Dịch Mộng lãnh đạm nhướng mày với Giang Lẫm: "Người tôi giao cho anh, nhớ phải mang về an toàn."

Giang Lẫm gật nhẹ, cô ấy lại trực tiếp chạy đi.

Cả hai như vui vẻ đạt được một thỏa thuận.

???

Mấy người sao không hỏi ý kiến của tôi hả?

Hiển nhiên, phản đối không có hiệu lực.

Tôi buông tiếng thở dài, nhìn về phía Giang Lẫm: "Sao anh lại đến đây?"

Anh rất tự nhiên nhấc tay lên, giở trò xoa rối hết tóc của tôi.

"Tất nhiên là đến nhận đáp án."

Tôi phản ứng lại, anh đang nói về chuyện tôi chạy đi trối chết đêm hôm đó.

"Giang Lẫm."

Giang Lẫm cụp mắt xuống nhìn tôi, ngữ khí thản nhiên mang theo ý cười: "Em biết đấy, anh thời thiếu niên ấy à, lúc nào cũng vừa thông minh lại hiếu học, luôn quyết tâm tìm được lời giải tối ưu nhất mới dừng lại."

Tôi im lặng nhìn xuống dưới.

Người này làm như đang thay đổi bản thân, nhưng thật ra là đang ngầm nói cho tôi biết: mặc kệ đáp án của em là gì, anh đã tìm ra câu trả lời tốt nhất của mình rồi.

Bá đạo, còn không cho ai từ chối.

Là chuyện nên vui, cũng nên buồn.

Chợt, hoảng hốt, bàn tay được bao bọc trong một bàn tay ấm khác.

Giang Lẫm: "Đi thôi."

Tôi ngu ngơ hỏi: "Đi đâu?"

Anh quay đầu lại, hơi nhếch khóe môi với tôi, làm người ta có dự cảm không tốt.

"Cục dân chính? Hay nhà anh, nhà em?"

Rõ ràng là lời nói rất bình thường, mặt của tôi lại nhất thời đỏ hết cả lên.

"Đi nhanh đi." Tôi giấu giếm kéo anh đi về phía trước.

"Đi đâu cơ?" Rõ ràng là giọng điệu cố tình.

Tôi xấu hổ chết đi được: "Đi đâu thì đi."

Tay bị anh nắm lấy, trong lòng tôi nổi lên lòng tham, muốn anh đi cùng tôi một đoạn đường thật dài.

Cách bệnh viện hơn mấy trăm mét, chính là Giang đại.

Tôi đột nhiện xúc động muốn hỏi anh:

"Sao lúc đó anh lại chọn đại học Giang vậy?"

"Bị một kẻ lừa đảo lừa đến."

???

Giang Lẫm tức giận hừ một tiếng: "Là ai nói phải vào Giang đại?"

Chết mất thôi, tôi cảm thấy áy náy vì đã làm chậm trễ anh.

Nghẹn ngào giải thích: "Bà ngoại em qua đời rồi."

Lúc đó nghĩ muốn học Giang đại, là vì có thể ở lại bên cạnh bà.

Bà đi rồi, thành phố này ngược lại lại trở thành chốn u buồn, lạnh giá cô đơn.

"Ừ, anh có nghe nói."

Phố dài gió lạnh, Giang Lẫm nắm tay tôi cho vào túi áo khoác của anh, ấm áp.

Tôi hỏi anh: "Anh có giận em không?"

"Giận." Giang Lẫm híp mắt, dường như đang hồi tưởng: "Sau đó lại nghe chuyện bà ngoại em qua đời, anh liền tha thứ."

Tôi mừng rỡ: "Vẫn được tha thứ ạ?"

Giang Lẫm nhìn tôi cảnh cáo: “Hừ, không những tha thứ, còn tiếp tục nhung nhớ em nhiều năm như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK