999+ tin nhắn trong nhóm chat, đều do tôi mà ra.
Tôi nhanh chóng mở lại lịch sử trò chuyện, tối qua tôi đã gửi hẳn 3 tin nhắn thoại.
Cái cuối cùng còn dài đến 60 giây.
Tôi đã làm cái quái gì đây?
Tay tôi run rẩy ấn vào tin ghi âm đầu tiên, vừa mới nghe, cả người tôi liền cảm thấy choáng váng.
Trong men rượu mê say, tôi dùng một tông giọng rất quái dị thì thầm: “Giang Lẫm, em muốn nói với anh một bí mật.”
Tôi có một linh cảm mãnh liệt, tiếp theo chắc chắn sẽ là một Tu La tràng (*).
(*) “Tu La tràng”: Chiến trường bi thảm.
Giây phút nghe bản ghi âm thứ hai, cả da đầu tôi cũng phải run lên: “Giang Lẫm, em thích anh, rất lâu rất lâu.”
Toàn thân tôi nổi cả da gà, đầu óc trống rỗng.
Ai đấy, ai cũng được, hãy đến đây giết tôi ngay bây giờ luôn đi.
Tôi, với một dũng khí không sợ chết, ấn vào tin nhắn thoại thứ ba.
Sau đó, hoàn toàn nổ tung.
“Giang Lẫm, để em hát cho anh nghe nhé. Trái tim em thổn thức vì anh, giấc mơ của em mỉm cười vì anh, tình yêu của em rung động vì anh, tình yêu của em rực cháy vì anh... Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, nhưng chẳng hề để lộ... Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, chỉ biết lừa dối chính mình…”
(*) Bài hát "Em Rất Nhớ Anh" - 我好想你 của Từ Giai Oánh, mọi người search trên Youtube có nhé. Editor phải ngồi replay 5 lần để xem đoạn nữ chính hát là đoạn nào mà vẫn không tìm được =))).
Bên tai tôi ngập tràn tiếng ca lộn xộn kinh khủng, làm cho tôi cả người ớn lạnh.
Thế giới ơi, làm ơn hãy hủy diệt đi!
Tôi nổi điên, ôm đầu chạy tán loạn trong phòng, muốn tìm ngay một cái hố để chui vào, chỉ trách căn phòng này quá kiên cố.
Đúng lúc này, Dịch Mộng gọi đến.
Vừa mới nghe máy tôi đã gục ngã: “Dịch Tiểu Mộng, đừng làm bạn bè nữa.”
“Vậy á hả?” Dịch Mộng cố tình kéo dài âm cuối, “Hoàn hồn rồi hả?”
“Sao mày không cản tao lại?” Tôi phát khóc luôn.
“Sao tao phải cản?”
“...”
Một hồi lâu không nói lời nào, Dịch Mộng cuối cùng cũng nghiêm túc, “Vãn Vãn, thành thật với bản thân mình một chút đi. Cho dù kết quả không như ý nguyện, cũng sẽ không tiếc nuối, đúng không?”
Dịch Mộng, con bé này không bao giờ nói đạo lý, bây giờ nói như vậy làm người khác thấy không quen chút nào.
Tôi không nhịn được vạch trần nó: “Được rồi, muốn cười thì cười đi, đừng có giả vờ giả vịt nữa.”
“Hahahahaha.” Dịch Mộng không buồn kiềm chế nữa, chẳng thèm khách sáo cười thành tiếng. “Xem bộ dạng hèn nhát này đi trời.”
Tôi không nói gì, chờ nó cười xong. Đúng là một đứa bạn tồi!
Hơn mười giây sau, Dịch Mộng mới ngừng được cơn cười, “Tao phải đi có việc gấp đây, nhớ ăn cơm đấy.”
Trước khi cúp điện thoại, còn khá nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, cô gái dũng cảm nhất định sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã bắt đầu chìm vào màn đêm.
Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ rối ren, dần bình tĩnh lại.
Quả thật Dịch Mộng nói rất đúng, cô gái dũng cảm sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn cảm thấy mình là một cô gái bản lĩnh.
Tuổi trẻ bấp bênh, con đường phía trước gập ghềnh chông gai, tôi đã rất dũng cảm, từng bước vượt qua vũng lầy số phận, cuối cùng đã có thể nhìn thấy trời cao biển rộng.
Chuyện duy nhất tôi không có niềm tin là, tôi và Giang Lẫm sẽ tu thành chính quả.
Tôi suy nghĩ không biết nên giải thích với Giang Lẫm như thế nào, làm sao để giải quyết cho xong chuyện này, nhưng cứ vừa viết lại xóa, xóa lại viết.
Dường như giải thích thế nào cũng không đủ đáng tin.
Cũng trái với lương tâm.
Điều tồi tệ hơn là, việc tôi cứ gõ tin nhắn rồi lại xóa bị Giang Lẫm biết được.
Anh chậm rãi nhắn đến một câu: “Không biết nên bịa như thế nào hả?”
“...” Tôi có một cảm giác bị vận mệnh bóp chặt đến không thở được.
Hỏng rồi, bịa gì cũng không nổi nữa.
Giang Lẫm: “Không muốn rực cháy nữa?”
(*) Lời bài hát của nữ chính trong đoạn ghi âm có đoạn “tình yêu của em vì anh mà rực cháy”.
Cách một cái màn hình, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra khóe môi anh đang nhếch lên, đầy tà ác thâm độc.
Tôi cam chịu đáp: “Lửa tắt rồi.”